Rượu Chàng Tiên
Chương 6: Tiểu Thiền, không đau!
"Ngươi cái tên ăn mày chết tiệt! Dám nghe trộm nương tử ta tắm rửa! Xem ta hôm nay có đạp chết ngươi không!"
Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn người lại, đau đến phát không ra tiếng.
Các hương thân xung quanh thấy tên đồ tể kia mắt đỏ sậm, trên người nổi gân xanh, dồn dập lui ra xa, không dám tiến tới khuyên can.
Cũng may có một đứa nhỏ la lên: "A! Mẫu thân, rủi tiểu ăn mày bị đánh chết thì sao?"
Tên đồ tể chỉ muốn tìm về mặt mũi của mình, không muốn nháo chết người, vì vậy thu tay thu chân, hướng Lộ Tiểu Thiền nhổ bãi nước bọt: "Lần tới, nếu ngươi còn dám nghe trộm nương tử ta tắm rửa, ta liền đem ngươi chặt cho heo ăn!"
Nói xong, tên đồ tể kia kéo Nhâm nhị nương rời đi.
Trong miệng Lộ Tiểu Thiền đều là mùi vị máu tươi, đứng lên cũng không nổi.
Mọi người xung quanh kẻ đến người đi, không có ai quan tâm đến sự sống chết của một tên ăn mày.
Khí trời vốn đang nóng bức đến cực điểm, bỗng nhiên mây đen giăng kín, không lâu sau, một trận mưa rào tầm tã rơi xuống.
Lộ Tiểu Thiền bị nước mưa giăng kín, vết máu trên người cũng được cọ rửa, y hớp lấy mấy ngụm nước mưa, khôi phục chút tinh thần, chậm rãi bò tới ven đường.
Mỗi một tấc di chuyển, xương vỡ trên người giống như đâm vào tim phổi.
Nhưng không biết vì sao Lộ Tiểu Thiền cứ mang theo chấp niệm, chính là có chết, cũng phải chết ở dưới gốc cây nơi giao lộ kia.
Đó là nơi y được lão ăn mày nhặt về, cũng bởi vì trên cái cây ấy có tiếng ve kêu râm rang, nên y mới có được cái tên này.
Lá rụng về cội, tới từ nơi nào thì trở về nơi ấy.
Hao hết tia khí lực cuối cùng, y rốt cục bò đến dưới tàng cây.
Y nhắm mắt lại, người mà, có sống thì phải có chết, có bắt đầu thì phải có kết thúc.
Đời ta vị đắng đã ăn đủ rồi, Thần Phật trên trời nếu có tiện tay, đời sau... hãy cho ta được sống tốt hơn một chút......
Trong lúc mơ mơ màng màng, y tựa hồ ngửi thấy một cỗ hương vị sương sớm như trong giấc mộng say sưa kia, hoàn toàn không giống với mùi vị của nước mưa hòa lẫn bùn đất, đó là hơi thở cô lãnh của thế giới vĩnh hằng.
Mùi vị đó càng lúc càng rõ ràng, phảng phất như có người đứng bên cạnh y.
Bên tai Lộ Tiểu Thiền tựa như có một giọt sương sớm đọng lại trên chín tầng trời, nhẫn nại ngàn năm, rốt cục tùy tâm tùy ý mà rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, vạn vật đều yên tĩnh, thời gian cũng dừng lại.
Nước mưa vốn đang trút xuống từ cành cây cũng đột ngột ngưng động giữa không trung.
Lộ Tiểu Thiền nhíu nhíu mày, y miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng vẫn là không nhìn thấy cái gì.
Thế nhưng y biết, có người đang ở bên cạnh y, hơn nữa còn cách y rất gần, rất rất gần.
Y khó khăn duỗi tay của mình ra, dù cho tất cả chỉ là ảo giác, y cũng muốn xác nhận, có thể là đầu ngón tay của y chạm tới, chỉ là bùn đất dưới tàng cây mà thôi.
"Ai..." Lộ Tiểu Thiền thở dài một hơi.
Nếu như nói là chấp niệm, vậy thì chấp niệm của mình từ trước tới nay cũng không phải ăn không hết đồ ăn, uống không hết "Túy Sinh Mộng Tử", mà là một người... Dù chỉ trong chốc lát, nhưng đã đem hắn để ở trong lòng.
Bằng không, trong thời khắc sinh tử, cũng sẽ không lưu giữ nửa điểm vết tích.
Y nhắm hai mắt lại, chắc là y sắp trút hơi thở cuối cùng.
"Tiểu Thiền, không đau."
Đây là thanh âm cuối cùng mà Lộ Tiểu Thiền nghe thấy.
Lần đầu tiên y nghe được có người dùng ngữ khí như vậy gọi tên mình, nhẹ nhàng nhấc lên, lại vô cùng trân trọng mà buông xuống.
Đây là ông trời thương hại y, cho thời khắc cuối cùng đời này của y một chút tưởng niệm sao?
Vô luận ngươi là ai, gọi tên ta một lần nữa có được không?
Hơi thở ấm áp rơi xuống bên tai của y, gò má của y, cần cổ của y.
Bất luận y có dơ bẩn cỡ nào, người kia cũng không chê bai, chỉ muốn cùng y vành tai và tóc mai chạm vào nhau, quấn quýt si mê cho đến chết.
Lộ Tiểu Thiền không nhận rõ đây là mộng hay là ảo giác, có một người vì y bất kể đêm ngày mà đến, chỉ vì một thoáng cực lạc nhân gian.
Ý thức của y dần dần hỗn độn, hồn phách như bị người nâng ở trong lòng bàn tay giấu ở trong ngực, ôn nhu, sưởi ấm, có một luồng hơi thở truyền vào trong cơ thể y, như nước từ muôn nghìn sông suối chảy vào trong thân thể, đau đớn dần dần biến mất, y giống như rơi vào đám mây mềm mại, cả đời này y chưa bao giờ có được giấc ngủ an tâm như thế.
Không biết qua bao lâu, tiếng ve kêu huyên náo đến tan nát cõi lòng khiến đầu óc Lộ Tiểu Thiền như muốn nổ tung ra.
Y "Rầm" một tiếng ngồi dậy, tiện tay bắt được cục đá dưới tàng cây ném một phát về phía đỉnh đầu: "Đừng có chi chi chít chít nữa! Gọi hồn hả?!"
Cục đá rơi xuống, vừa vặn nện vào giữa hai chân Lộ Tiểu Thiền, may mà y phản ứng nhanh, không thì chỗ tạo ra con cháu liền giữ không được.
Tiếng ve kêu như trước, Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên giật mình... Y, vậy mà không chết?
Chuyện gì xảy ra?
Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện trên người mình không đau chút nào.
Mùi máu tanh trong miệng cũng không còn, y sờ cánh tay mình, xác định cánh tay trái của mình trước đó đã bị tên đồ tể đá gãy, hiện tại như thế nào mà một chút vết thương cũng không có?
Y nhảy nhảy tại chỗ hai cái, bối rối.
Nguyên bản đôi chân đứng lên không nổi, cũng đã lành lặn?
Đây là thế nào?
Lộ Tiểu Thiền tùy tiện xoay người một cái, liền nghe thấy tiếng cách cách nhỏ vụn vang lên, y ngồi chồm hỗm xuống mò mẫm, liền mò tới một cành trúc.
Cành trúc này dẻo dai rất tốt, độ lớn cùng độ dài cũng hoàn hảo.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nhớ tới, cái cành trúc kia của y đã sớm vứt ở trong ngõ hẻm, lúc bản thân bò đến dưới tàng cây, căn bản không có mang theo cành trúc.
Chuyện gì thế này?
Y bỗng dưng nhớ tới thời điểm mình sắp chết đã nghe thấy thanh âm kia.
Lẽ nào thật sự có người tới cứu y?
Lộ Tiểu Thiền nắm cành trúc gõ một lượt xung quanh, căn bản không có người.
Y nâng cành trúc, đi tới Vô Tứ Tửu Phường ở phố đối diện.
Nếu như ngày đó dưới cơn mưa rào, thật sự có người ở bên cạnh y, có lẽ tiểu nhị sẽ nhìn thấy đi?
Lộ Tiểu Thiền đến dưới bệ cửa sổ tửu quán, vừa nghe thấy tiếng tiểu nhị hét to liền huýt sáo.
Tiểu nhị lập tức thò đầu ra dò xét.
"Trời ơi! Ngươi là người hay là quỷ!"
"Ta đương nhiên là người rồi!" Lộ Tiểu Thiền nhấc lên cành trúc, thiếu chút nữa gõ vào cái trán của tiểu nhị.
"Ngươi... Ngươi ngày hôm qua bị tên đồ tể đánh thành một bãi bùn lầy, ta nhìn thấy ngươi hộc rất nhiều máu! Ngươi... Ngươi thật sự không phải là tiểu quỷ hoàn dương chứ?"
"Tiểu quỷ hoàn dương cái đầu ngươi!" Lộ Tiểu Thiền nghe được giận đến không chỗ phát tiết, "Ngươi con mẹ nó nhìn thấy ta thiếu chút nữa bị đánh chết, ngươi không dám khuyên tên đồ tể kia thì thôi, sao lúc hắn đi rồi ngươi cũng không tới nhìn ta một cái?"
"Ai... Ta đây không phải là cảm thấy ngươi chết rồi hay sao?" Tiểu nhị đại khái là có chút áy náy trong lòng, cầm một cái bánh bao trắng ném xuống cho y.
"Ta không sao, vẫn khỏe! Nhìn ta này, tay chân đầy đủ!"
"Ngươi... Ngươi hiện tại mới qua một ngày, làm sao trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có? Hay là có thần tiên che chở?"
"Cho nên ta mới đến hỏi ngươi, ngày hôm qua dưới tàng cây kia, ngươi có nhìn thấy người nào ở bên cạnh ta hay không?"
"Ngày hôm qua mưa to một trận, từ sau giờ ngọ tới tận nửa đêm, trên đường đều không có người, khách quan cũng không có, chúng ta liền đóng cửa sớm..."
"Được rồi, ta biết rồi, ngươi chính là cái gì cũng không thấy, đúng không?"
"Đúng a..."
"Cám ơn cái bánh bao của ngươi, ta đi đây."
Lộ Tiểu Thiền xoay người, đi về phía gốc cây.
Ngày hôm qua y bị hành hung, không phải là mộng.
Trận mưa to kia, cũng không phải là mộng.
Thương thế của y nghiêm trọng như thế qua một đêm liền khỏi hẳn, càng không phải là mộng.
Cho nên, cái người đến bên cạnh y, dĩ nhiên không thể là mộng.
Ta mơ thấy ngươi nhiều lần như vậy, nếu như ngươi tìm đến ta, tại sao không chịu hiện thân?
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, dùng sức khịt khịt mũi, y ngửi được mùi vị son phấn trên người nữ nhân đi ngang qua, đồ chơi trong tay đứa nhỏ làm bằng đường ngọt ngào, mùi mồ hôi trên thân nam nhân đang chọn đòn gánh, nhưng cố tình lại không có lấy một tia hương vị khiến cho y hồn khiên mộng nhiễu*.
[*ngày đêm không yên giấc, thần hồn cứ bị mộng mị quấy nhiễu.]
Lộ Tiểu Thiền ngồi dưới tàng cây, lấy ra cái bánh bao tiểu nhị cho y, bẻ một miếng, nhét vào trong miệng.
Ai ngờ chưa ăn được bao lâu, lại có người bò từng chút một đến trước mặt y.
Lộ Tiểu Thiền hơi nhích sang bên cạnh, thân cây này có thể nghỉ ngơi hai người, ai ngờ người kia lại bắt lấy đầu ngón chân lộ ra khỏi giày của y.
Thanh âm khàn khàn vang lên.
"Cầu ngươi... Cầu ngươi cho ta... ăn một miếng thôi...."
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị bánh bao làm cho sặc.
Y đời này đều là cầu xin người khác thưởng cho cơm ăn, vậy mà hiện tại cư nhiên còn có người tới cầu xin y?
Lộ Tiểu Thiền liền cắn tiếp một miếng.
"Van ngươi..."
"Mọi người đều là ăn mày, tội gì làm khó dễ lẫn nhau?" Lộ Tiểu Thiền liền gặm thêm một miếng nữa.
"Ta thật sự rất đói..."
Tên ăn mày kia hơi thở mong manh, thanh âm đứt đoạn, khàn khàn, nghe rất dằn vặt người.
"Ta cũng đói bụng a."
Đúng lúc này, Trương đại nương dắt tôn tử của mình đi ngang qua, nói một câu: "Không phải chỉ là một cái bánh bao hay sao? Tên ăn mày kia gầy gò đến mức da bọc xương, chỉ còn lại một hơi, ngươi cũng là ăn mày, sao cứ nhẫn tâm như vậy?"
Lộ Tiểu Thiền bật cười: "Trương đại nương, nếu đều là thiện tâm, tại sao tôn tử của ngươi không bố thí cái bánh bao thịt trong tay đi? Ta không còn gì cả, chỉ có cái bánh bao này, ngươi lại muốn ta làm người lương thiện. Hai ta, ai nhẫn tâm hơn ai?"
Trương đại nương ngoác mồm lè lưỡi, tôn tử của nàng muốn đem nửa cái bánh bao thịt đang cắn dở đưa qua, Trương đại nương liền lôi nó trở về.
"Đừng nhìn nữa, chúng ta đi."
Lộ Tiểu Thiền cười cười, đem miếng bánh bao cuối cùng đưa qua: "Thôi, cho ngươi ăn."
Tên ăn mày kia như quỷ chết đói đầu thai, sau khi gặm như hùm như sói, cư nhiên còn cắn một cái lên ngón tay Lộ Tiểu Thiền.
"A —— "
Lộ Tiểu Thiền quyền đấm cước đá một phen, ngón tay của y vẫn bị hung hăng cắn chặt, tên ăn mày kia phát ra tiếng cười quái dị, dường như muốn ăn luôn tay Lộ Tiểu Thiền!
Người trên đường phố nhìn thấy tình cảnh này, dồn dập lùi ra xa, nữ nhân rít gào, hài tử kêu khóc, loạn thành một đoàn.
"Là Tà linh!"
"Tên ăn mày kia... chính là Tà linh hóa thân!"
"Đầu lưỡi hắn thè ra! Đôi mắt hắn trắng bệch!"
"Lộc Thục trấn của chúng ta tại sao lại có Tà linh!"
Lộ Tiểu Thiền nghiến răng nghiến lợi, y đã đoán biết dính đến tên ăn mày này liền không có chuyện gì tốt mà! Thì ra là Tà linh!
Y lớn như vậy, nhưng chỉ nghe lão ăn mày thời điểm kể cố sự từng nhắc qua.
Nếu như bị Tà linh theo dõi, hoặc là hàng phục nó, hoặc là phải biết tên của Tà linh đó.
Nếu có thể đọc lên tên của nó, hồn phách của chính mình có thể cùng Tà linh "khế đàm", để nó thả cho mình một con đường sống.
Nhìn nửa cánh tay của mình đã bị nó nuốt vào, mồ hôi lạnh trên trán Lộ Tiểu Thiền liền chảy ròng ròng.
Lộ Tiểu Thiền cuộn tròn người lại, đau đến phát không ra tiếng.
Các hương thân xung quanh thấy tên đồ tể kia mắt đỏ sậm, trên người nổi gân xanh, dồn dập lui ra xa, không dám tiến tới khuyên can.
Cũng may có một đứa nhỏ la lên: "A! Mẫu thân, rủi tiểu ăn mày bị đánh chết thì sao?"
Tên đồ tể chỉ muốn tìm về mặt mũi của mình, không muốn nháo chết người, vì vậy thu tay thu chân, hướng Lộ Tiểu Thiền nhổ bãi nước bọt: "Lần tới, nếu ngươi còn dám nghe trộm nương tử ta tắm rửa, ta liền đem ngươi chặt cho heo ăn!"
Nói xong, tên đồ tể kia kéo Nhâm nhị nương rời đi.
Trong miệng Lộ Tiểu Thiền đều là mùi vị máu tươi, đứng lên cũng không nổi.
Mọi người xung quanh kẻ đến người đi, không có ai quan tâm đến sự sống chết của một tên ăn mày.
Khí trời vốn đang nóng bức đến cực điểm, bỗng nhiên mây đen giăng kín, không lâu sau, một trận mưa rào tầm tã rơi xuống.
Lộ Tiểu Thiền bị nước mưa giăng kín, vết máu trên người cũng được cọ rửa, y hớp lấy mấy ngụm nước mưa, khôi phục chút tinh thần, chậm rãi bò tới ven đường.
Mỗi một tấc di chuyển, xương vỡ trên người giống như đâm vào tim phổi.
Nhưng không biết vì sao Lộ Tiểu Thiền cứ mang theo chấp niệm, chính là có chết, cũng phải chết ở dưới gốc cây nơi giao lộ kia.
Đó là nơi y được lão ăn mày nhặt về, cũng bởi vì trên cái cây ấy có tiếng ve kêu râm rang, nên y mới có được cái tên này.
Lá rụng về cội, tới từ nơi nào thì trở về nơi ấy.
Hao hết tia khí lực cuối cùng, y rốt cục bò đến dưới tàng cây.
Y nhắm mắt lại, người mà, có sống thì phải có chết, có bắt đầu thì phải có kết thúc.
Đời ta vị đắng đã ăn đủ rồi, Thần Phật trên trời nếu có tiện tay, đời sau... hãy cho ta được sống tốt hơn một chút......
Trong lúc mơ mơ màng màng, y tựa hồ ngửi thấy một cỗ hương vị sương sớm như trong giấc mộng say sưa kia, hoàn toàn không giống với mùi vị của nước mưa hòa lẫn bùn đất, đó là hơi thở cô lãnh của thế giới vĩnh hằng.
Mùi vị đó càng lúc càng rõ ràng, phảng phất như có người đứng bên cạnh y.
Bên tai Lộ Tiểu Thiền tựa như có một giọt sương sớm đọng lại trên chín tầng trời, nhẫn nại ngàn năm, rốt cục tùy tâm tùy ý mà rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, vạn vật đều yên tĩnh, thời gian cũng dừng lại.
Nước mưa vốn đang trút xuống từ cành cây cũng đột ngột ngưng động giữa không trung.
Lộ Tiểu Thiền nhíu nhíu mày, y miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng vẫn là không nhìn thấy cái gì.
Thế nhưng y biết, có người đang ở bên cạnh y, hơn nữa còn cách y rất gần, rất rất gần.
Y khó khăn duỗi tay của mình ra, dù cho tất cả chỉ là ảo giác, y cũng muốn xác nhận, có thể là đầu ngón tay của y chạm tới, chỉ là bùn đất dưới tàng cây mà thôi.
"Ai..." Lộ Tiểu Thiền thở dài một hơi.
Nếu như nói là chấp niệm, vậy thì chấp niệm của mình từ trước tới nay cũng không phải ăn không hết đồ ăn, uống không hết "Túy Sinh Mộng Tử", mà là một người... Dù chỉ trong chốc lát, nhưng đã đem hắn để ở trong lòng.
Bằng không, trong thời khắc sinh tử, cũng sẽ không lưu giữ nửa điểm vết tích.
Y nhắm hai mắt lại, chắc là y sắp trút hơi thở cuối cùng.
"Tiểu Thiền, không đau."
Đây là thanh âm cuối cùng mà Lộ Tiểu Thiền nghe thấy.
Lần đầu tiên y nghe được có người dùng ngữ khí như vậy gọi tên mình, nhẹ nhàng nhấc lên, lại vô cùng trân trọng mà buông xuống.
Đây là ông trời thương hại y, cho thời khắc cuối cùng đời này của y một chút tưởng niệm sao?
Vô luận ngươi là ai, gọi tên ta một lần nữa có được không?
Hơi thở ấm áp rơi xuống bên tai của y, gò má của y, cần cổ của y.
Bất luận y có dơ bẩn cỡ nào, người kia cũng không chê bai, chỉ muốn cùng y vành tai và tóc mai chạm vào nhau, quấn quýt si mê cho đến chết.
Lộ Tiểu Thiền không nhận rõ đây là mộng hay là ảo giác, có một người vì y bất kể đêm ngày mà đến, chỉ vì một thoáng cực lạc nhân gian.
Ý thức của y dần dần hỗn độn, hồn phách như bị người nâng ở trong lòng bàn tay giấu ở trong ngực, ôn nhu, sưởi ấm, có một luồng hơi thở truyền vào trong cơ thể y, như nước từ muôn nghìn sông suối chảy vào trong thân thể, đau đớn dần dần biến mất, y giống như rơi vào đám mây mềm mại, cả đời này y chưa bao giờ có được giấc ngủ an tâm như thế.
Không biết qua bao lâu, tiếng ve kêu huyên náo đến tan nát cõi lòng khiến đầu óc Lộ Tiểu Thiền như muốn nổ tung ra.
Y "Rầm" một tiếng ngồi dậy, tiện tay bắt được cục đá dưới tàng cây ném một phát về phía đỉnh đầu: "Đừng có chi chi chít chít nữa! Gọi hồn hả?!"
Cục đá rơi xuống, vừa vặn nện vào giữa hai chân Lộ Tiểu Thiền, may mà y phản ứng nhanh, không thì chỗ tạo ra con cháu liền giữ không được.
Tiếng ve kêu như trước, Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên giật mình... Y, vậy mà không chết?
Chuyện gì xảy ra?
Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện trên người mình không đau chút nào.
Mùi máu tanh trong miệng cũng không còn, y sờ cánh tay mình, xác định cánh tay trái của mình trước đó đã bị tên đồ tể đá gãy, hiện tại như thế nào mà một chút vết thương cũng không có?
Y nhảy nhảy tại chỗ hai cái, bối rối.
Nguyên bản đôi chân đứng lên không nổi, cũng đã lành lặn?
Đây là thế nào?
Lộ Tiểu Thiền tùy tiện xoay người một cái, liền nghe thấy tiếng cách cách nhỏ vụn vang lên, y ngồi chồm hỗm xuống mò mẫm, liền mò tới một cành trúc.
Cành trúc này dẻo dai rất tốt, độ lớn cùng độ dài cũng hoàn hảo.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nhớ tới, cái cành trúc kia của y đã sớm vứt ở trong ngõ hẻm, lúc bản thân bò đến dưới tàng cây, căn bản không có mang theo cành trúc.
Chuyện gì thế này?
Y bỗng dưng nhớ tới thời điểm mình sắp chết đã nghe thấy thanh âm kia.
Lẽ nào thật sự có người tới cứu y?
Lộ Tiểu Thiền nắm cành trúc gõ một lượt xung quanh, căn bản không có người.
Y nâng cành trúc, đi tới Vô Tứ Tửu Phường ở phố đối diện.
Nếu như ngày đó dưới cơn mưa rào, thật sự có người ở bên cạnh y, có lẽ tiểu nhị sẽ nhìn thấy đi?
Lộ Tiểu Thiền đến dưới bệ cửa sổ tửu quán, vừa nghe thấy tiếng tiểu nhị hét to liền huýt sáo.
Tiểu nhị lập tức thò đầu ra dò xét.
"Trời ơi! Ngươi là người hay là quỷ!"
"Ta đương nhiên là người rồi!" Lộ Tiểu Thiền nhấc lên cành trúc, thiếu chút nữa gõ vào cái trán của tiểu nhị.
"Ngươi... Ngươi ngày hôm qua bị tên đồ tể đánh thành một bãi bùn lầy, ta nhìn thấy ngươi hộc rất nhiều máu! Ngươi... Ngươi thật sự không phải là tiểu quỷ hoàn dương chứ?"
"Tiểu quỷ hoàn dương cái đầu ngươi!" Lộ Tiểu Thiền nghe được giận đến không chỗ phát tiết, "Ngươi con mẹ nó nhìn thấy ta thiếu chút nữa bị đánh chết, ngươi không dám khuyên tên đồ tể kia thì thôi, sao lúc hắn đi rồi ngươi cũng không tới nhìn ta một cái?"
"Ai... Ta đây không phải là cảm thấy ngươi chết rồi hay sao?" Tiểu nhị đại khái là có chút áy náy trong lòng, cầm một cái bánh bao trắng ném xuống cho y.
"Ta không sao, vẫn khỏe! Nhìn ta này, tay chân đầy đủ!"
"Ngươi... Ngươi hiện tại mới qua một ngày, làm sao trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có? Hay là có thần tiên che chở?"
"Cho nên ta mới đến hỏi ngươi, ngày hôm qua dưới tàng cây kia, ngươi có nhìn thấy người nào ở bên cạnh ta hay không?"
"Ngày hôm qua mưa to một trận, từ sau giờ ngọ tới tận nửa đêm, trên đường đều không có người, khách quan cũng không có, chúng ta liền đóng cửa sớm..."
"Được rồi, ta biết rồi, ngươi chính là cái gì cũng không thấy, đúng không?"
"Đúng a..."
"Cám ơn cái bánh bao của ngươi, ta đi đây."
Lộ Tiểu Thiền xoay người, đi về phía gốc cây.
Ngày hôm qua y bị hành hung, không phải là mộng.
Trận mưa to kia, cũng không phải là mộng.
Thương thế của y nghiêm trọng như thế qua một đêm liền khỏi hẳn, càng không phải là mộng.
Cho nên, cái người đến bên cạnh y, dĩ nhiên không thể là mộng.
Ta mơ thấy ngươi nhiều lần như vậy, nếu như ngươi tìm đến ta, tại sao không chịu hiện thân?
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, dùng sức khịt khịt mũi, y ngửi được mùi vị son phấn trên người nữ nhân đi ngang qua, đồ chơi trong tay đứa nhỏ làm bằng đường ngọt ngào, mùi mồ hôi trên thân nam nhân đang chọn đòn gánh, nhưng cố tình lại không có lấy một tia hương vị khiến cho y hồn khiên mộng nhiễu*.
[*ngày đêm không yên giấc, thần hồn cứ bị mộng mị quấy nhiễu.]
Lộ Tiểu Thiền ngồi dưới tàng cây, lấy ra cái bánh bao tiểu nhị cho y, bẻ một miếng, nhét vào trong miệng.
Ai ngờ chưa ăn được bao lâu, lại có người bò từng chút một đến trước mặt y.
Lộ Tiểu Thiền hơi nhích sang bên cạnh, thân cây này có thể nghỉ ngơi hai người, ai ngờ người kia lại bắt lấy đầu ngón chân lộ ra khỏi giày của y.
Thanh âm khàn khàn vang lên.
"Cầu ngươi... Cầu ngươi cho ta... ăn một miếng thôi...."
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị bánh bao làm cho sặc.
Y đời này đều là cầu xin người khác thưởng cho cơm ăn, vậy mà hiện tại cư nhiên còn có người tới cầu xin y?
Lộ Tiểu Thiền liền cắn tiếp một miếng.
"Van ngươi..."
"Mọi người đều là ăn mày, tội gì làm khó dễ lẫn nhau?" Lộ Tiểu Thiền liền gặm thêm một miếng nữa.
"Ta thật sự rất đói..."
Tên ăn mày kia hơi thở mong manh, thanh âm đứt đoạn, khàn khàn, nghe rất dằn vặt người.
"Ta cũng đói bụng a."
Đúng lúc này, Trương đại nương dắt tôn tử của mình đi ngang qua, nói một câu: "Không phải chỉ là một cái bánh bao hay sao? Tên ăn mày kia gầy gò đến mức da bọc xương, chỉ còn lại một hơi, ngươi cũng là ăn mày, sao cứ nhẫn tâm như vậy?"
Lộ Tiểu Thiền bật cười: "Trương đại nương, nếu đều là thiện tâm, tại sao tôn tử của ngươi không bố thí cái bánh bao thịt trong tay đi? Ta không còn gì cả, chỉ có cái bánh bao này, ngươi lại muốn ta làm người lương thiện. Hai ta, ai nhẫn tâm hơn ai?"
Trương đại nương ngoác mồm lè lưỡi, tôn tử của nàng muốn đem nửa cái bánh bao thịt đang cắn dở đưa qua, Trương đại nương liền lôi nó trở về.
"Đừng nhìn nữa, chúng ta đi."
Lộ Tiểu Thiền cười cười, đem miếng bánh bao cuối cùng đưa qua: "Thôi, cho ngươi ăn."
Tên ăn mày kia như quỷ chết đói đầu thai, sau khi gặm như hùm như sói, cư nhiên còn cắn một cái lên ngón tay Lộ Tiểu Thiền.
"A —— "
Lộ Tiểu Thiền quyền đấm cước đá một phen, ngón tay của y vẫn bị hung hăng cắn chặt, tên ăn mày kia phát ra tiếng cười quái dị, dường như muốn ăn luôn tay Lộ Tiểu Thiền!
Người trên đường phố nhìn thấy tình cảnh này, dồn dập lùi ra xa, nữ nhân rít gào, hài tử kêu khóc, loạn thành một đoàn.
"Là Tà linh!"
"Tên ăn mày kia... chính là Tà linh hóa thân!"
"Đầu lưỡi hắn thè ra! Đôi mắt hắn trắng bệch!"
"Lộc Thục trấn của chúng ta tại sao lại có Tà linh!"
Lộ Tiểu Thiền nghiến răng nghiến lợi, y đã đoán biết dính đến tên ăn mày này liền không có chuyện gì tốt mà! Thì ra là Tà linh!
Y lớn như vậy, nhưng chỉ nghe lão ăn mày thời điểm kể cố sự từng nhắc qua.
Nếu như bị Tà linh theo dõi, hoặc là hàng phục nó, hoặc là phải biết tên của Tà linh đó.
Nếu có thể đọc lên tên của nó, hồn phách của chính mình có thể cùng Tà linh "khế đàm", để nó thả cho mình một con đường sống.
Nhìn nửa cánh tay của mình đã bị nó nuốt vào, mồ hôi lạnh trên trán Lộ Tiểu Thiền liền chảy ròng ròng.
Bình luận truyện