Chương 14: Chương 14
Dịch: Tứ Cửu
Hai câu này của Phó nhị gia nghe mới thật ngông cuồng biết bao.
Men rượu thấm dần trong ý thức, y nói xong liền "Rầm" một tiếng, ván cờ bị phá mất một nửa, y gục xuống bàn ngủ say như chết.
Phương Trạch Sinh nhìn y một lúc, lại liếc sang hai quân cờ trong lòng bàn tay.
Hắn đặt cánh tay lên bàn, chậm rãi nghiêng đầu nằm xuống, ánh mắt hướng về phía y, không nỡ chớp lấy một cái nào.
Lúc ngủ, Phó nhị gia ngược lại càng thêm thập phần đáng yêu.
Gương mặt y đỏ ửng, còn bĩu môi thì thầm nói mớ gì đấy.
Phương Trạch Sinh nghe không rõ liền ghé tai lại gần một chút, cẩn thận nghe từng câu từng chữ, "Ta đi hỏng ba đôi giày...!Ăn màn thầu nguội lạnh suốt nửa tháng...!Vậy mà ngươi cư nhiên lại trốn ta...!Ngươi thật đúng là!" Nói đoạn, đột nhiên y lên giọng, mắt nhắm mắt mở mà bật dậy.
Phương Trạch Sinh tưởng rằng y tỉnh rồi, luống cuống thu lại ánh nhìn chăm chú của mình.
Nhưng, chỉ thấy y vung ngón tay trỏ lung tung vào nhành hoa bên ngoài cửa sổ, lời nói đượm men say: "Ngươi thật đúng là có bản lĩnh..."
Nói xong, y lại muốn hướng chỗ cũ mà gục xuống.
Mắt thấy cả khuôn mặt của y sắp đập vào mặt bàn rải đầy những quân cờ, một bàn tay gầy guộc hằn rõ các khớp xương vươn ra, đỡ lấy trán của y, để y tựa xuống mà ngủ.
Ách thúc đứng ở ngoài cửa nhìn thấy trong phòng ánh đèn đang tắt dần, liền xoay người đẩy cửa tiến vào muốn thay bấc đèn.
Ông vừa vòng ra sau bức bình phong đã nhìn thấy hai người ngồi trên giường gỗ, cách nhau một cái bàn.
Phương Trạch Sinh đang dùng tay của mình làm đệm trán cho Phó Cảnh Hiên, giúp y chắn mấy quân cờ.
Nếp nhăn quanh viền mắt của Ách thúc xô lại với nhau, vẽ nên một gương mặt tươi cười.
Ông khoa tay nói: Nhị gia thế này chắc là đã uống say rồi.
Phương Trạch Sinh tựa vào một bên gối, gật gật đầu.
Nụ cười trên gương mặt Ách thúc lại thêm phần vui vẻ: Từ nhỏ Nhị gia đã thích rượu, cũng rất thích uống rượu.
Tửu lượng của Phó Cảnh Hiên không tốt.
Mặc dù nói y yêu rượu cũng không ngoa, nhưng kì thực không quá hai chén đã gục.
Đối với rượu được chưng cất từ hoa quả cũng chỉ có thể miễn cưỡng uống một ít.
Trình Tích Thu sau khi biết chuyện liền quản y vô cùng nghiêm khắc, để y tập trung nhiều hơn vào việc bình phẩm trà, bớt để tâm vào việc uống rượu.
Phó Thượng Nghị cũng là một người không uống rượu.
Ông nói uống rượu thể nào cũng hỏng việc, cho nên trong nhà đến một cái vò rượu cũng không thấy.
Phó Cảnh Hiên nhiều khi muốn nếm chút hơi men liền phải đếm ngày chờ Phương Trạch Sinh đến tìm y.
Hồi ấy, hàng năm Phương Xương Nho đều sẽ mang theo Phương Trạch Sinh ra ngoài thăm viếng các gia.
Thường là vào độ xuân sang, Phương Trạch Sinh sẽ khoác lên người bộ bạch y được thêu tinh xảo, rồi cầm theo một bình rượu nhỏ chạy đến tiểu viện của Phó Cảnh Hiên.
Hai người bọn họ cùng nhau trốn dưới tán cây hoa lê, hắn nhìn y lén lút uống từng cốc rượu nhỏ.
Rượu mà Phương thiếu gia mang đến mỗi lần đều rất ít, uống hai, ba ngụm đã cạn.
Phó Cảnh Hiên chỉ có thể dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, thỉnh cầu hắn lần sau đến nhanh chút.
Rượu mang đến không nhiều cũng không phải do Phương Trạch Sinh keo kiệt.
Nguyên nhân là do có lần Phó Cảnh Hiên quá chén, sang ngày tiếp theo liền đau đầu, nôn mửa, sắc mặt trắng bệch, mệt mỏi nằm bất động trên bàn đá, hỏi đến cũng không nghe đáp lại.
Phương Trạch Sinh khi ấy vừa tức vừa giận, những lần kế cũng không cho y uống nhiều nữa.
Bất quá, tửu lượng của Phó nhị gia hiện tại cũng có thể nói là tốt, thêm việc chẳng ai quản thúc, y muốn uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu.
"Sáng mai thúc nấu giúp ta một chén trà giải rượu."
Đèn trên bàn bỗng chốc sáng lên.
Nghe Phương Trạch Sinh nói xong, Ách thúc khoa tay múa chân, gật gật đầu, hỏi: Thiếu gia, ngài muốn đưa nhị gia về nhà chính sao?
Phương Trạch Sinh nhàn nhạt đáp một tiếng, để Ách thúc gọi Tam Bảo tới cùng đỡ Phó Cảnh Hiên trở về nhà chính.
Hôm sau.
Phó Cảnh Hiên mơ màng bò dậy từ trên giường.
Y tiện tay sờ qua bên cạnh cầm lấy chén trà sâm rót vào trong miệng mới miễn cưỡng coi như có chút tinh thần.
Tam Bảo đã chuẩn bị xong điểm tâm cho y: Một bát cháo hoa, hai đĩa ăn.
Hắn sợ y còn say rượu chưa tỉnh hẳn, lại nấu thêm một bình trà sâm rót thành hai chén ủ lạnh.
Phó nhị gia duỗi lưng, mệt mỏi liếc mắt một cái.
Y mặc quần áo vào, rửa mặt, cầm lấy chén trà súc miệng, rồi lại bưng bát cháo, mang theo đũa tre trực tiếp tiến đến thư phòng.
Giờ Tỵ ba khắc, tiết trời xanh trong.
Nói sớm không phải sớm, nói muộn cũng không tính là quá muộn, vốn tưởng rằng Phương Trạch Sinh đã ăn cơm rồi, nhưng không nghĩ tới Ách thúc vừa bưng bát đũa bước qua bậc cửa đã đụng phải Phó Cảnh Hiên.
Phó nhị gia nhoẻn miệng cười, bước vào bên trong.
Y ngồi đối diện với Phương Trạch Sinh, vẫn là góp món cùng bàn ăn với hắn, còn chiếm thêm một cái đĩa của hắn.
Thái độ của Phương Trạch Sinh trước sau không đổi, lãnh lãnh đạm đạm, giống như tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Ách thúc đứng bên cạnh tựa hồ là có chuyện muốn nói với Phó Cảnh Hiên, nhưng cứ ấp úng chẳng nên lời.
Ông giơ chân khoa tay hai lần, lại đắn đo suy nghĩ điều chi.
Cuối cùng đành phải thở dài, yên lặng mà lùi ra.
Phương Trạch Sinh ăn xong thì đặt bát đũa xuống, đưa tay chuyển hướng bánh xe, từ từ đi tới bàn trước.
Phó Cảnh Hiên cũng vừa lúc ăn xong.
Y gọi Tam Bảo tới thu dọn, còn bản thân xoay người chuẩn bị rời đi.
Ngay khi ấy liền nghe Phương Trạch Sinh mở miệng kêu y một tiếng.
Phó nhị gia có chút ngạc nhiên.
Y nhíu mày, phe phẩy quạt đi tới.
Trên bàn vẫn ngổn ngang như tối hôm qua, mà đang là ban ngày nên nhìn càng rõ ràng hơn nữa.
Mặt chữ vương khắp các trang giấy bị vứt lung tung.
Phương Trạch Sinh từ đâu cầm đến một cây bút lông sói làm từ gỗ đàn hương, không nhìn Phó Cảnh Hiên đang đứng trước mặt lấy một cái mà hạ từng nét chữ xuống, viết thành một bức hưu thư đưa cho y.
Phó Cảnh Hiên nhận hưu thư, còn giúp hắn thổi thổi mực cho nhanh khô.
Y không nổi giận, cũng không buồn mà vẫn cười nói: "Lúc ngươi chủ động gọi ta, ta liền biết không phải chuyện tốt."
Phương Trạch Sinh trầm mặc một lúc, tuyệt tình nói: "Giữa ngươi và ta sớm đã không có bất kỳ tình nghĩa để nói.
Ngươi cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian ở lại đây.
Năm đó là do ta đã quá thân cận với ngươi, làm ngươi hiểu lầm nhiều việc.
Vậy chi bằng bây giờ chúng ta liền cắt đứt phần giao tình này đi.
Từ nay về sau ngươi đừng đến đây nữa."
Phó Cảnh Hiên nghe hắn nói xong thì gật gật đầu.
Đôi mắt y cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, cầm trong tay hưu thư hắn mới viết xé tan tành trước mặt hắn.
Phương Trạch Sinh ngẩn ra, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Phó Cảnh Hiên đưa tay thả mảnh vụn của hưu thư đầy bàn.
Y hướng về phía Phương Trạch Sinh, ngón tay đặt dưới cằm hắn, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi sẽ không nghĩ là đêm qua ta say rượu nên quên mất ván cờ đấy chứ?"
"Ngươi nhớ?"
"Đương nhiên." Phó nhị gia gấp lại cây quạt của mình, đứng lên nói: "Tối hôm qua ngươi nói không cho ta tranh đoạt vũng nước đục này, ta cũng không phải là không thể đáp ứng."
"Chỉ là...!nếu ta tranh đoạt ở nơi ngươi nhìn thấy được, ngươi còn có thể biết ta sống hay chết.
Giả như ta cõng ngươi cùng lặn xuống đâm đầu vào trong nước đục, cuối cùng sặc nước, chết đuối, không ai hay biết thì sao."
Đôi tay Phương Trạch Sinh giấu dưới lớp áo cuộn tròn thành quyền mà cộm lên.
Hắn im lặng nửa ngày mới mở miệng: "Ngươi uy hiếp ta."
"Ồ?" Phó Cảnh Hiên phẩy quạt một cái, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng, "Vậy còn phải xem xem Đại đương gia có nguyện ý chịu phần uy hiếp này của ta hay không.".
Bình luận truyện