Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ
Chương 42
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Hai vai trúng đạn đã làm Lisa se thắt tới mức chết lặng, cô cắn răng chống người khỏi mặt đất, nhìn vào thẻ trước mắt.
Xung quanh im ắng, đám đàn ông trao đổi ánh mắt và nhìn Lisa lạnh lùng và tham lam. Không sao, rút thẻ thì cứ rút đi, họ có nhiều người rút được thẻ bài như thế mà còn sợ nó à? Rút được thứ gì mạnh càng tốt hơn nữa, dù sao đến cuối nó cũng sẽ rơi vào túi của bọn họ.
Lisa nhấc tay lên một cách khó khăn, ngón tay run rẩy chạm vào thẻ bài.
Mọi người trên khắp thế giới nhìn chằm chằm vào màn hình, nín thở, nhịp tim đập dồn như thể người rút thẻ là chính họ.
Làm ơn, rút ra được thẻ nào đó mạnh mẽ đi, tốt nhất là thẻ có đòn tấn công mạnh như vậy mới giúp các cô phá vỡ tuyệt vọng, có tương lai.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ, thân thẻ trong suốt giống như một mảnh băng, không có bất kỳ hoa văn gì cả.
Tất cả mọi người đã biết đây là một lá bài trống rỗng.
Thẻ đầu tiên lật lên là thẻ trống thậm chí đã làm cho mọi người còn căng thẳng hơn.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.
“Rất hiển nhiên muốn thay đổi vận mệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Lúc trước các cô ấy chẳng liều chết phản kháng, đợi đến mức tới tình trạng này thì giờ muốn xoay chuyển vận mệnh đã không còn đơn giản như vậy nữa.” Trong Cung điện Quốc gia, Mộ Dung Ảnh ôm kiếm cho hay.
“Nhưng lòng nhân ái của Chúa đã cho họ một chút hy vọng sống.” Trương Hoài Lâm bảo.
Lời này nói ra làm đám cuồng tín này lại nắm tay mình, vô cùng ăn ý nhìn bóng dáng Giang Tinh Chước trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, đồng thời còn lộ ra ánh mắt cảm động ngưỡng mộ.
Người ngoài cuộc:... Luôn luôn cảm thấy họ bị bệnh không rõ nhưng lại hiểu được tâm trạng của họ.
Hiển nhiên thay đổi số phận rất khó, may mắn không thể hiện trên người Lisa, thẻ bài thứ năm, thứ sáu, cho tới thẻ thứ bảy toàn là thẻ trống.
Ánh sáng thẻ tiêu tan từng cái một thì ánh sáng trong mắt mấy người phụ nữ cũng dần tan đi, chỉ còn lại một chút mờ nhạt như nến còn sót lại trong gió, chỉ cần thổi nhẹ là tắt ngúm.
Sự căng thẳng trong mắt đám đàn ông từng bước biến mất, thay vào đó là sự chế giễu thoải mái. Dù cho họ thấy đám đàn bà rất nhỏ yếu và dễ dàng kiểm soát, rút được một bộ cũng chả khiến tụi nó phản kích lại bọn họ ngay, song, nếu chúng rút được thẻ lợi hại vẫn sẽ gây rắc rối cho họ. Nói cho cùng đây là thẻ do Thần tạo ra, là sức mạnh của Thần.
Kết quả không ngờ lại kém may mắn như vậy, vận may yếu thế kia thì rút ra được cái gì đây?
Lisa kìm nén nước mắt, đau đớn nhìn chị gái rồi tiếp tục lật thẻ.
Thẻ bài thứ tám lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài vàng rực rỡ, hoa văn và chữ viết xinh đẹp quấn quanh nhau, xung quanh thân bài tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thẻ vàng! SSR!
Trái tim của tất cả mọi người nảy lên một cái, đôi mắt trừng lớn. Đám đàn ông vừa mới nở nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, khẩn trương hẳn.
Trong số tất cả mọi người vừa rút thẻ, chẳng ai rút được thẻ SSR, nhiều nhất chỉ là thẻ sao chép SSR mà thôi. Họ biết rằng SSR rất đáng gờm, thanh kiếm rơi vào tay Quốc vương Lãnh địa Tham Lang là sản phẩm của cấp SSR. Khi Quốc vương rút thẻ càng ngày càng nhiều, đám cấp dưới cũng rút ra được đồ tốt làm hắn sợ địa vị và tính mạng của mình bị đe dọa. Thế là hắn cứ mãi khoe khoang về thẻ SSR trên tay của mình, điều này cũng làm mọi người hiểu rằng thẻ SSR là thẻ vàng cao quý, mức độ trâu bò có một khoảng cách vô cùng lớn với mấy thẻ thông thường.
Lần này toi rồi, có thể ra tay cướp thẻ trước mặt Chúa Tể không? Có chết không?
Lisa cũng lo lắng và mong đợi nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Gương mặt dưới mũ của Giang Tinh Chước vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cô nói ôn hòa: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ cấp SSR, Thuốc Phục Hồi.”
Đôi môi khô nẻ của Lisa run rẩy.
Trái tim đang căng thẳng của Quốc vương Lãnh địa Tham Lang nhẹ nhàng thả lỏng, hắn vỗ vào thẻ vàng trong túi của mình, đúng là hù hắn muốn chết.
Đồ cấp SSR rất ghê gớm, đặc biệt là Thuốc Phục Hồi, quả thực chẳng khác là nhiêu so với chuyện làm người chết sống lại. Ấy nhưng đặt thứ này lên Lisa lại có vẻ chả có nghĩa lý gì. Bây giờ cô ấy không rút thẻ cho chính mình, cô rút vì đồng bào phái nữ đằng sau mình. Thứ cô cần là một thẻ có kỹ năng tấn công nhóm. Một viên Thuốc Phục Hồi, ngay cả ở cấp độ SSR, vẫn không cứu được chính cô.
Thuốc Phục Hồi hóa thành ánh sáng rồi rơi vào cơ thể gần như tàn phá của Lisa, xương bị gãy kết nối lại, dây thần kinh cũng không rơi xuống, hai viên đạn trên vai biến mất, các ngón tay bị mài đến nỗi máu thịt trộn lẫn làm người ta không nỡ nhìn cũng trở lại thành ngón tay ngọc mảnh khảnh; thậm chí ngay cả cảm giác suy nhược của cơ thể cũng biến tăm.
Cơ thể cô ấy đã được làm mới bừng sáng từ trong ra ngoài.
Nhưng vậy thì sao? Trong vòng tròn lớn của đám đàn ông mạnh mẽ xung quanh, cô vẫn mảnh mai như một con cừu không có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, xung quanh cô là đồng loại nhu nhược.
Vẫn còn lại hai lá bài cuối cùng.
Lisa hít một hơi thật sâu, đoạn, vươn tay về phía thẻ bài thứ chín.
Thẻ bài thứ chín lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng. Tất cả trái tim vừa mới buông lỏng lại bỗng nhiên căng thẳng dữ dội.
Cảm xúc nhấp nhô quá mãnh liệt khiến trái tim cảm thấy đau đớn, Quốc vương Lãnh địa Tham Lang gần như phát tức, hung tợn trừng mắt nhìn Lisa.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ nòng cốt của mình. Thẻ SSR "Giáp Thủ Hộ", có thể vô hiệu hóa đòn tấn công, niềm tin bảo vệ trong lòng càng mạnh, chuyện vô hiệu hóa sẽ mạnh hơn với mấy đòn tấn công.”
[Trời ạ…]
[Lại là thẻ SSR, hết lần này tới lần khác không phải là thẻ tấn công, đối với mấy cô ấy mà nói gần như chẳng rút trúng cái gì rồi?]
[Tôi không biết nên nói là số may hay đen nữa…]
[Em gái nhất định rất muốn bảo vệ chị, rất muốn cứu đồng bào, mới có thể tạo ra thẻ nòng cốt như vậy.]
[Quá thảm rồi, sao lại như vậy. Thẻ SSR như thế còn chả bằng đổi lấy thẻ tấn công bình thường, tốt xấu gì khi chết vẫn kéo mấy kẻ thù cùng nhau xuống địa ngục.]
[Còn một thẻ cuối cùng! Còn có hy vọng!]. Truyện Huyền Huyễn
[Tôi muốn khóc quá, cầu xin đó.]
Hai thẻ SSR liên tiếp đã chứng minh rằng vận may của Lisa không tính là tệ, ngay cả khi hai thẻ này không có ích gì cho cô ấy, nhưng nếu cuối cùng lật ngược được thì sao? Vì vậy, thẻ cuối cùng này, một cơ hội cuối cùng này đã để cho cảm xúc tất cả mọi người treo lên đến đỉnh cao nhất.
Quốc vương không tự chủ mà lấy thanh kiếm thượng cổ ra, vừa căng thẳng vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào lá bài. Hắn biết Lisa chắc chắn muốn hắn chết, sau khi tỉnh dậy do bị chuốc thuốc, hắn đã hoảng sợ một hồi lâu. May mắn thay, hắn đủ cẩn thận nên không có gì trong phòng có thể được sử dụng như vũ khí, ngay cả ghế còn được cố tình xây bằng vật liệu rất nặng, bằng không hắn đã bị Lisa giết rồi cũng nên.
Cho nên nếu Lisa rút được thẻ tấn công, ngay cả khi chỉ có thể mang theo một người, Lisa chắc chắn sẽ đưa hắn theo. Vậy nên hắn phải xuống tay trước.
Van mày…
Đôi mắt sung huyết của Lisa nhìn chằm chằm vào cơ hội cuối cùng, từ từ đưa tay ra.
Thẻ cuối cùng lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng!
Quốc vương nắm chặt chuôi kiếm trong nháy mắt, hắn chỉ ngại Chúa Tể ở đây nên mới chẳng chém ngay lập tức. Không ai biết giết người trước mặt Chúa Tể thì Ngài có tức hay không. Thế là hắn cứ kéo vợ tới, sử dụng chị ấy như một lá chắn ngay bất cứ lúc nào.
Một cái kéo dùng sức đó đúng thật chẳng e ngại hay trìu mến gì, bỗng chốc phần dưới của chị ấy “ọc”, vỡ nước ối.
Chị ấy ôm chặt bụng ngay, cơn đau dữ dội quen thuộc khủng khiếp của chuyện sinh con ập tới. Sâu trong hốc mắt lõm, đôi mắt chị lồi ra đầy sợ hãi và thù hận, ước mình có thể giết được tên vua đã để mình trải qua cảm giác kinh hoàng như thế này ngay tại chỗ và sau đó tự sát.
Trên thực tế không chỉ có mỗi chị, số lượng mấy người người phụ mang thai ở hiện trường rất nhiều, nhiều hơn cả người không mang thai chỗ này. Đầu tiên trốn đi trong đêm, kế đó gặp Lò Giết Mổ hiện ra, cuối cùng bị đám đàn ông này bắt lại đã làm cơ thể và tâm lý họ bị ảnh hưởng nặng nề. Đã có rất nhiều sản phụ vỡ nước ối, tại thời điểm này đang ở trong tình trạng khó sinh. Họ được đặt bên đường chẳng có lấy chút đàng hoàng, hai bác sĩ nam đang đỡ đẻ cho họ bằng cách dùng các phương pháp nguyên thủy nhất. Họ đau đớn tới độ muốn choáng đi mà cha của đám trẻ trong bụng họ có khi đang ở trong hàng ngũ rút thẻ nhưng chẳng ai màng tới.
Họ túm lấy đồng bào làm y tá không nói nên lời, nhưng ý tứ trong ánh mắt truyền đến thì lại rõ ràng là kêu người ta giết mình đi.
Nếu không phải Chúa Tể đột nhiên xuất hiện, cung cấp cho họ một tia hy vọng, lúc ấy người phụ nữ tự đề cử làm y tá đã nhặt những viên đá bên đường và đáp ứng mong muốn của đồng bọn. Bởi lẽ họ hiểu rất rõ nỗi đau của người kia, và họ hy vọng ai đó cũng có thể làm cho họ như thế.
“Chị ơi!” Lisa sợ hãi.
“Đừng lo cho chị!” Giọng nói của chị ấy thoát ra khỏi kẽ răng.
Lisa quay đầu lại nhìn Giang Tinh Chước, trong mắt chỉ có ánh sáng mờ nhạt vỡ vụn.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút được thẻ SSR, thẻ sinh học đặc biệt, Trứng Thú Đồng Hành’. Thấm nhuần đủ tình yêu và nguyện vọng, nó sẽ nở ra những người bạn đồng hành đồng sinh cộng tử với người mang thai. Nó trông như thế nào hoàn toàn dựa vào mong muốn của người mang thai.”
Một quả trứng! Thẻ cuối cùng, cô ấy rút ra được một quả trứng! Trứng cấp SSR!
“Ha ha ha ha ha...” Quốc vương Lãnh địa Tham Lang cười thành tiếng tại chỗ, những người vây xem khác cũng liên tiếp phát ra tiếng cười nhạo, cuối cùng biến thành cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ông mắc cười chết. Ha ha ha...”
[...]
[...]
[...]
Khu vực bão bình luận không nói nên lời, một mực trống rỗng.
Ngay cả Tô Nại cũng lặng thinh.
Quốc vương cười đến nỗi nước mắt chảy ra, đồ ăn hại! Có thể ảnh hưởng tới Chúa Tể thì sao? Chả phải để cho bọn hắn có được món hời à? Rút thẻ miễn phí thì sao? Bởi vì nội tâm của tụi nó yếu đuối nên chỉ rút ra thứ không có kỹ năng tấn công không thể tự cứu mình! Cuối cùng lại thành cái áo giáp đó, quả trứng này, chả phải để cho hắn hưởng hết à?
“Lisa, mày yên tâm, xem ra tới mức này thì tao sẽ không giết mày. Tao tha thứ cho cuộc đào tẩu mà mày đã lên kế hoạch! Hahahahaha.”
Lisa ngơ ngác lắng nghe tiếng cười từ mọi hướng, cô giống như bước vào một giấc mơ hoang đường và khủng khiếp. Chỉ có thể là giấc mơ nên mới kinh khủng tới nhường này; trong một thời gian ngắn, hy vọng cứ xuất hiện lần lượt rồi kế đó lại là một lần vỡ vụn, hệt như đùa giỡn với cô.
Cô nhìn về phía Giang Tinh Chước, Thần? Có thực sự là Thần? Ma quỷ sẽ không đáng sợ hơn Thần đúng không?
Con người là một sinh vật đáng kinh ngạc. Sau khi có hệ thống Chúa Tể, Giang Tinh Chước mới biết được khả năng mở rộng của con người có thể mạnh mẽ như thế nào. Một người đang tuyệt vọng rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn, từ đó tạo ra năng lượng lãnh liệt hơn. Chỉ cần kiên nhẫn đào và kiểm soát đúng chừng mực cũng như tác dụng, nó có thể ép ra năng lượng mà ta không thể tưởng tượng nổi.
Người nọ không màng tới con người, hoàn toàn xem họ như một công cụ, cứ thế lười biếng bòn rút nỗi sợ hãi, mà nhiều lắm thì người nọ cũng chỉ là Chúa Tể của nỗi sợ hãi cấp trung bình và cạn đáy. Trong cuộc sống của chính người Chúa Tể đó, người này đã bao giờ gặt hái được mức độ tuyệt vọng nhường này? Nếu tuyệt vọng cũng chia thành các cấp thì Lisa sẽ ở cấp SSR. Tất nhiên, những gì những người phụ nữ khác ở đây cung cấp cho cô cũng là năng lượng tiêu cực chất lượng rất cao.
Cô vô cùng tò mò, một khi rơi vào một cảnh giới tuyệt vọng sâu như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng trao cho cô có thể bật trở lại sau cú đánh này cao đến mức nào.
Giang Tinh Chước mỉm cười, quay sang người chị gái.
“Thẻ nòng cốt của cô cũng xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, cũng có một cơ hội rút thẻ.”
Âm thanh bí ẩn, êm tai và nguy hiểm ấy lại một lần nữa vang lên trong tai của tất cả mọi người.
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, một lần nữa mọi chuyện được đảo ngược đầy bất ngờ đã khiến họ vô cùng ngạc nhiên. Họ nhìn về phía người phụ nữ bị kéo cổ áo sau, đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
Người phụ nữ này quyết đoán hơn em gái bởi vì chị đã là người không có hy vọng hay lo lắng gì trong lòng. Không sợ bất cứ điều gì sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì ngáng chân. Cho nên chị ấy chỉ hơi ngẩn người và lên tiếng ngay: “Tôi rút!”
Con dao bình thường là con dao xuất hiện với tần suất thường xuyên nhất trong tất cả các bộ bài như chỉ đơn giản được dùng để kéo tỷ lệ chiến thắng trong 10 thẻ cho đủ, nhưng theo chị gái, đó là hy vọng của chị. Chỉ cần chị rút được là có thể đâm nó vào cổ mình ngay, thoát khỏi thế giới tuyệt vọng này.
Lisa nhìn về phía chị mình, một nháy mắt như thần giao cách cảm, cô hiểu chị mình muốn cái gì. Cô rất bình tĩnh, trái tim không còn bất kỳ gợn sóng gì. Cũng tốt, cứ như vậy đi, cứ kết thúc như vậy đi, như thế sẽ chẳng còn đau đớn thêm lần nào nữa.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt người chị gái.
Lần này Quốc vương Lãnh địa Tham Lang và những người đàn ông khác rất thoải mái, từng có Lisa xui xẻo làm gương, họ không cho rằng đám đàn bà ở đây sẽ rút ra được thẻ gì tốt. Chúng có bản chất yếu đuối, ghét một người cùng cực mà chả dám giết người đó, nào có giống dã tâm bừng bừng như bọn họ, hiếu chiến chả e nể, có thể rút ra rất nhiều thẻ tấn công.
Tựa như chứng minh suy nghĩ của bọn đàn ông chính xác, cũng giống như minh chứng tính chính xác trong chuyện Lisa nghi ngờ liệu Giang Tinh Chước có phải là Thần hay chăng.
Chị gái chịu đựng cơn đau dữ dội từ bụng để lật từng lá bài, chị ấy chỉ hy vọng có thể rút ra một con dao bình thường nhưng thực tế tàn nhẫn khi tận chín thẻ liên tiếp toàn là thẻ trống.
Quốc vương mắng: “Mày đúng là đồ vứt đi!” Hắn còn mong chị ấy giống như Lisa, rút được mấy lá bài tốt cho hắn dùng. Dù thứ đó là đồ rác rưởi với đám đàn bà nhưng lại là kho báu với hắn.
[Chúa ơi, tuyệt vọng quá...]
[Cơ hội rút thẻ như vậy còn không bằng không có, quá tàn khốc.]
[Vì sao Chúa Tể không giúp các cô ấy một chút hu hu hu... Thật bất công...]
[Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Thần cho nhân loại cơ hội để rút thẻ từ hồ chứa thẻ của mình đã là ban ân. Rút không ra thẻ của mình chỉ có thể nói rằng có khả năng số phận đã là như vậy.]
[Đúng vậy đúng vậy, không phải bảo Thần yêu thế nhân à, kẻ ác cũng là một thành viên của người trần, Thần nên đối xử công bằng với tất cả mọi người!]
[Lầu trên là tên ác nhân gì thế, sợ mình không có cơ hội rút thẻ đúng không?]
Tất cả mọi người đã không còn hy vọng, ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng chẳng làm người ta tiếp tục lo lắng. Thay vì mong đợi thẻ này là gì, mọi người càng lo hơn về số phận của những người phụ nữ này sau khi rút thẻ đó. Rõ ràng, họ là những người xem từ các quốc gia khác nên dù cho tức giận hơn nữa cũng chẳng cung cấp được bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Chị gái chết lặng lật lá bài cuối cùng.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài. Tất cả mọi người vừa thấy lá bài này thì đồng tử bỗng dưng biến đổi, giống như bị ảnh hưởng mãnh liệt.
Thẻ này không giống như tất cả các thẻ mà mọi người đã từng nhìn thấy, nó không do băng đúc trong suốt, cũng chẳng có màu vàng tỏa ra vầng hào quang, nó có màu đen.
Con át chủ bài đó đen tới mức nồng đậm giống như một loại màu đen không có trong thế giới loài người. Nó hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh, tỏa ra một loại hơi thở tương tự như Chúa Tể, làm người ta không thể nhìn thẳng vào mắt, không thể nói, khiến họ sợ hãi nhưng có sức hấp dẫn mãnh liệt.
“Thẻ bài màu đen?”
Tất cả những người tự cho rằng mình đã có kiến thức nhất định về quy tắc rút thẻ và loại thẻ lập tức thẳng cả lưng. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh của Tô Nại đã hơi đổi. Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên có người rút được thẻ màu đen. Nó là cái gì? Sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho thế giới này?
Trên con át chủ bài đen là một mô hình được phác thảo bằng vàng, trên đó là hai hình người, chẳng qua một người thì ngã nhào còn một người thì đứng.
Dường như Giang Tinh Chước cũng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của tấm thẻ này, nói: “Thật bất ngờ, thẻ nòng cốt của cô là thẻ quần thể.”
Chị gái nhìn Giang Tinh Chước mông lung: “Cái, cái gì?”
“Loại thẻ này rất hiếm, chỉ khi có hơn hai phần ba số người trong quần thể của cô có cùng một mong muốn mạnh mẽ y như cô thì mới có thể tập hợp sinh ra thẻ.”
Đó có nghĩa là gì? Chẳng biết vì sao mà đám đàn ông ở đây có một linh cảm bất an.
Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, khóe miệng cô lộ nụ cười thật sâu: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ UR sao chép, thẻ ‘Đảo Ngược Từ Trường’. Khi sử dụng thẻ này, bên trong phạm vi vùng đất này sẽ đảo ngược theo mong muốn của các cô. Thời gian đảo ngược sẽ kéo dài đến khi hai phần ba số người ở trong nhóm của cô tại trong vùng đất này muốn chấm dứt sự đảo ngược.”
Cho dù đó là chị gái hay bất cứ ai khác, chẳng ai hiểu ngay được thẻ bí ẩn mạnh mẽ này sẽ đảo ngược những gì. Nghe ý tứ của Chúa Tể thì thẻ này sẽ hình thành một dạng đảo ngược đã được xác định, không cần chị ấy đưa ra quyết định một lần nữa. Ở trong đó không chỉ bao gồm nguyện vọng muốn của cô mà còn chứa hơn hai phần ba mong muốn của đồng bào phái nữ bên cô.
Lúc này, Quốc vương cảm giác điềm gở đã đưa tay ra lấy tấm thẻ này đi. Trái tim như nước đọng đột nhiên rung một cái, bỗng chị gái có sức mạnh, nhào ra chộp lấy tấm thẻ đó, thẻ lướt qua bàn tay của Quốc vương. Hắn ngay lập tức nắm lấy mái tóc của chị và kéo chị trở lại: “Đưa thẻ cho tao!”
“Nghịch chuyển đi!” Người chị la to lên. Thẻ đen nắm chặt trong lòng bàn tay nghe được mệnh lệnh của người cầm thẻ bèn bộc phát ra ánh sáng đen mãnh liệt, trong tích tắc mắt mọi người bị bóng tối che mất, cảm giác chói mắt khó hiểu khiến tất cả mọi người theo bản năng giơ cánh tay lên che chắn.
Ánh sáng đen này nổ tung như một quả bom, nhấc lên sóng gió từ bốn phương tám hướng. Nó khuếch tán nhanh chóng và tràn dũng mãnh về phương xa.
Họ cẩn thận từng li từng tí hạ cánh tay xuống rồi cứ thế nhìn trái và phải, thế giới không thay đổi.
Khán giả đang xem trực tiếp cũng mở to mắt, sáp đến gần màn hình để xem những gì đang xảy ra, mọi chuyện cứ như chả có gì xảy ra vậy.
“Hôm nay là một ngày hạnh phúc, tạm biệt tất cả mọi người.” Giang Tinh Chước mỉm cười nói. Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy lên, hồ chứa thẻ biến mất, cô cũng biến mất. Thứ mất hút theo còn có cảm giác kỳ quái đầy diệu kỳ mà cô mang lại.
Ngay sau khi Giang Tinh Chước biến mất, áp lực và trói buộc trong không khí biến mất. Quốc vương còn kéo tóc vợ, muốn tát mạnh một bạt tai vào mặt chị. Chợt, hắn cảm thấy có chuyện lạ diễn ra.
Cảm giác này không phải chỉ có mỗi hắn mới có.
Ngó bộ trong cơ thể họ có thêm một thứ gì đó, vật này đang phát triển nhanh chóng, hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể của họ khiến họ khó chịu khôn cùng và buồn nôn. Cứ như hệ thống miễn dịch chống lại virus xâm nhập cơ thể đang hoạt động, cố gắng tiêu diệt kẻ xâm nhập. Chẳng bao lâu thứ trong cơ thể đã nới rộng đốt sống thắt lưng của họ, nới rộng bụng của họ, nới rộng xương chậu của họ, không thể không nói có chỗ còn hệt như có vết rách.
Cơ thể của họ nặng nề hơn, rất yếu, eo khó chịu vô cùng, toàn thân không ổn.
Chị gái cảm thấy nỗi đau khủng khiếp trong việc sinh đẻ đã biến mất, không chỉ cơn đau biến mất mà cái bụng nhô cao của chị đã dần tiêu biến ngay cả mắt thường cũng nhận ra; đồng thời cảm giác chèn ép chỗ cột sống thắt lưng, bàng quang và thậm chí cả dạ dày cũng chẳng còn tăm hơi.
Người chồng đang kéo tóc của chị chợt buông tay, ôm bụng lớn rồi phát ra âm thanh đau đớn, gần như chẳng đứng vững. Giống như hắn còn có mấy tên đàn ông. Trong khi đó, mấy phụ nữ gặp khó sinh bên đường sắp chết lại chống đất đứng người lên rồi nhìn vào cái bụng đột nhiên phẳng mà cứ ngỡ mình đang mơ.
Lisa ngơ ngác nhìn, rồi lập tức hiểu được tấm thẻ màu đen cao cấp hơn SSR đã đảo ngược cái gì.
Cảnh tượng trước mắt này hoang đường cùng cực, trái tim gần như chết của Lisa đập thình thịch, giống như một con cá khát nước đột nhiên uống được cơn mưa ngọt ngào rơi xuống từ trên trời nên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí nó còn lột xác.
Hốc mắt cô nóng bỏng, nước mắt nóng tuôn như mưa, có thứ gì đó đong đầy trong ngực đến mức không thể chứa được nữa.
Và tại thời điểm này, cuối cùng mấy người đàn ông khác đã hiểu những gì đang xảy ra, khuôn mặt của họ dần dà khó coi, tim đập dồn, máu chảy ào ạt, đôi mắt ngụ đầy sợ hãi chẳng muốn tin.
Thẻ bài đảo ngược sẽ hoán đổi cách đàn ông và phụ nữ ở đất nước này sinh con nối dõi. Trước đây đàn ông chỉ cần sảng khoái vỗ mông là rời đi, chỉ có mỗi phụ nữ gánh chịu cho toàn bộ quá trình mang thai và sinh con đau đớn cùng với cái giá phải trả. Đó cũng từng là tình trạng bất đắc dĩ do cấu trúc s1nh lý phụ nữ.
Mà giờ đây cấu trúc s1nh lý và vai trò của nam giới và phụ nữ ở đất nước này vẫn giống hệt như đàn ông và phụ nữ trên toàn thế giới. Song, một khi phụ nữ mang thai, thẻ đảo ngược sẽ làm cho tình hình thay đổi đáng kinh ngạc.
Tu cung sẽ xuất hiện trong cơ thể nam giới, phôi thai sẽ xâm nhập vào cơ thể nam giới từ cơ thể phụ nữ, đến ngày chuyển dạ thì mấy người đàn ông sẽ có đường sinh sản. Có nghĩa là đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi một người đàn ông và mãi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể nam giới mới trở lại bình thường. Ấy nhưng tất cả những gì họ trả giá để sinh con sẽ không biến mất, chẳng hạn như vết rạn da, đau lưng, đau dạ dày này nọ, kể cả những di chứng để lại nếu không thực hiện tốt công tác chăm sóc.
Bởi vì đây là thẻ đảo ngược chứ không phải là thẻ trải nghiệm sinh con của đàn ông bình thường, phụ nữ của đất nước này không chỉ muốn họ trải nghiệm nỗi đau của mình đơn giản thế.
Chương 42: Thẻ bài màu đen
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Hai vai trúng đạn đã làm Lisa se thắt tới mức chết lặng, cô cắn răng chống người khỏi mặt đất, nhìn vào thẻ trước mắt.
Xung quanh im ắng, đám đàn ông trao đổi ánh mắt và nhìn Lisa lạnh lùng và tham lam. Không sao, rút thẻ thì cứ rút đi, họ có nhiều người rút được thẻ bài như thế mà còn sợ nó à? Rút được thứ gì mạnh càng tốt hơn nữa, dù sao đến cuối nó cũng sẽ rơi vào túi của bọn họ.
Lisa nhấc tay lên một cách khó khăn, ngón tay run rẩy chạm vào thẻ bài.
Mọi người trên khắp thế giới nhìn chằm chằm vào màn hình, nín thở, nhịp tim đập dồn như thể người rút thẻ là chính họ.
Làm ơn, rút ra được thẻ nào đó mạnh mẽ đi, tốt nhất là thẻ có đòn tấn công mạnh như vậy mới giúp các cô phá vỡ tuyệt vọng, có tương lai.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ, thân thẻ trong suốt giống như một mảnh băng, không có bất kỳ hoa văn gì cả.
Tất cả mọi người đã biết đây là một lá bài trống rỗng.
Thẻ đầu tiên lật lên là thẻ trống thậm chí đã làm cho mọi người còn căng thẳng hơn.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.
“Rất hiển nhiên muốn thay đổi vận mệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Lúc trước các cô ấy chẳng liều chết phản kháng, đợi đến mức tới tình trạng này thì giờ muốn xoay chuyển vận mệnh đã không còn đơn giản như vậy nữa.” Trong Cung điện Quốc gia, Mộ Dung Ảnh ôm kiếm cho hay.
“Nhưng lòng nhân ái của Chúa đã cho họ một chút hy vọng sống.” Trương Hoài Lâm bảo.
Lời này nói ra làm đám cuồng tín này lại nắm tay mình, vô cùng ăn ý nhìn bóng dáng Giang Tinh Chước trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, đồng thời còn lộ ra ánh mắt cảm động ngưỡng mộ.
Người ngoài cuộc:... Luôn luôn cảm thấy họ bị bệnh không rõ nhưng lại hiểu được tâm trạng của họ.
Hiển nhiên thay đổi số phận rất khó, may mắn không thể hiện trên người Lisa, thẻ bài thứ năm, thứ sáu, cho tới thẻ thứ bảy toàn là thẻ trống.
Ánh sáng thẻ tiêu tan từng cái một thì ánh sáng trong mắt mấy người phụ nữ cũng dần tan đi, chỉ còn lại một chút mờ nhạt như nến còn sót lại trong gió, chỉ cần thổi nhẹ là tắt ngúm.
Sự căng thẳng trong mắt đám đàn ông từng bước biến mất, thay vào đó là sự chế giễu thoải mái. Dù cho họ thấy đám đàn bà rất nhỏ yếu và dễ dàng kiểm soát, rút được một bộ cũng chả khiến tụi nó phản kích lại bọn họ ngay, song, nếu chúng rút được thẻ lợi hại vẫn sẽ gây rắc rối cho họ. Nói cho cùng đây là thẻ do Thần tạo ra, là sức mạnh của Thần.
Kết quả không ngờ lại kém may mắn như vậy, vận may yếu thế kia thì rút ra được cái gì đây?
Lisa kìm nén nước mắt, đau đớn nhìn chị gái rồi tiếp tục lật thẻ.
Thẻ bài thứ tám lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài vàng rực rỡ, hoa văn và chữ viết xinh đẹp quấn quanh nhau, xung quanh thân bài tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thẻ vàng! SSR!
Trái tim của tất cả mọi người nảy lên một cái, đôi mắt trừng lớn. Đám đàn ông vừa mới nở nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, khẩn trương hẳn.
Trong số tất cả mọi người vừa rút thẻ, chẳng ai rút được thẻ SSR, nhiều nhất chỉ là thẻ sao chép SSR mà thôi. Họ biết rằng SSR rất đáng gờm, thanh kiếm rơi vào tay Quốc vương Lãnh địa Tham Lang là sản phẩm của cấp SSR. Khi Quốc vương rút thẻ càng ngày càng nhiều, đám cấp dưới cũng rút ra được đồ tốt làm hắn sợ địa vị và tính mạng của mình bị đe dọa. Thế là hắn cứ mãi khoe khoang về thẻ SSR trên tay của mình, điều này cũng làm mọi người hiểu rằng thẻ SSR là thẻ vàng cao quý, mức độ trâu bò có một khoảng cách vô cùng lớn với mấy thẻ thông thường.
Lần này toi rồi, có thể ra tay cướp thẻ trước mặt Chúa Tể không? Có chết không?
Lisa cũng lo lắng và mong đợi nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Gương mặt dưới mũ của Giang Tinh Chước vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cô nói ôn hòa: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ cấp SSR, Thuốc Phục Hồi.”
Đôi môi khô nẻ của Lisa run rẩy.
Trái tim đang căng thẳng của Quốc vương Lãnh địa Tham Lang nhẹ nhàng thả lỏng, hắn vỗ vào thẻ vàng trong túi của mình, đúng là hù hắn muốn chết.
Đồ cấp SSR rất ghê gớm, đặc biệt là Thuốc Phục Hồi, quả thực chẳng khác là nhiêu so với chuyện làm người chết sống lại. Ấy nhưng đặt thứ này lên Lisa lại có vẻ chả có nghĩa lý gì. Bây giờ cô ấy không rút thẻ cho chính mình, cô rút vì đồng bào phái nữ đằng sau mình. Thứ cô cần là một thẻ có kỹ năng tấn công nhóm. Một viên Thuốc Phục Hồi, ngay cả ở cấp độ SSR, vẫn không cứu được chính cô.
Thuốc Phục Hồi hóa thành ánh sáng rồi rơi vào cơ thể gần như tàn phá của Lisa, xương bị gãy kết nối lại, dây thần kinh cũng không rơi xuống, hai viên đạn trên vai biến mất, các ngón tay bị mài đến nỗi máu thịt trộn lẫn làm người ta không nỡ nhìn cũng trở lại thành ngón tay ngọc mảnh khảnh; thậm chí ngay cả cảm giác suy nhược của cơ thể cũng biến tăm.
Cơ thể cô ấy đã được làm mới bừng sáng từ trong ra ngoài.
Nhưng vậy thì sao? Trong vòng tròn lớn của đám đàn ông mạnh mẽ xung quanh, cô vẫn mảnh mai như một con cừu không có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, xung quanh cô là đồng loại nhu nhược.
Vẫn còn lại hai lá bài cuối cùng.
Lisa hít một hơi thật sâu, đoạn, vươn tay về phía thẻ bài thứ chín.
Thẻ bài thứ chín lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng. Tất cả trái tim vừa mới buông lỏng lại bỗng nhiên căng thẳng dữ dội.
Cảm xúc nhấp nhô quá mãnh liệt khiến trái tim cảm thấy đau đớn, Quốc vương Lãnh địa Tham Lang gần như phát tức, hung tợn trừng mắt nhìn Lisa.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ nòng cốt của mình. Thẻ SSR "Giáp Thủ Hộ", có thể vô hiệu hóa đòn tấn công, niềm tin bảo vệ trong lòng càng mạnh, chuyện vô hiệu hóa sẽ mạnh hơn với mấy đòn tấn công.”
[Trời ạ…]
[Lại là thẻ SSR, hết lần này tới lần khác không phải là thẻ tấn công, đối với mấy cô ấy mà nói gần như chẳng rút trúng cái gì rồi?]
[Tôi không biết nên nói là số may hay đen nữa…]
[Em gái nhất định rất muốn bảo vệ chị, rất muốn cứu đồng bào, mới có thể tạo ra thẻ nòng cốt như vậy.]
[Quá thảm rồi, sao lại như vậy. Thẻ SSR như thế còn chả bằng đổi lấy thẻ tấn công bình thường, tốt xấu gì khi chết vẫn kéo mấy kẻ thù cùng nhau xuống địa ngục.]
[Còn một thẻ cuối cùng! Còn có hy vọng!]
[Tôi muốn khóc quá, cầu xin đó.]
Hai thẻ SSR liên tiếp đã chứng minh rằng vận may của Lisa không tính là tệ, ngay cả khi hai thẻ này không có ích gì cho cô ấy, nhưng nếu cuối cùng lật ngược được thì sao? Vì vậy, thẻ cuối cùng này, một cơ hội cuối cùng này đã để cho cảm xúc tất cả mọi người treo lên đến đỉnh cao nhất.
Quốc vương không tự chủ mà lấy thanh kiếm thượng cổ ra, vừa căng thẳng vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào lá bài. Hắn biết Lisa chắc chắn muốn hắn chết, sau khi tỉnh dậy do bị chuốc thuốc, hắn đã hoảng sợ một hồi lâu. May mắn thay, hắn đủ cẩn thận nên không có gì trong phòng có thể được sử dụng như vũ khí, ngay cả ghế còn được cố tình xây bằng vật liệu rất nặng, bằng không hắn đã bị Lisa giết rồi cũng nên.
Cho nên nếu Lisa rút được thẻ tấn công, ngay cả khi chỉ có thể mang theo một người, Lisa chắc chắn sẽ đưa hắn theo. Vậy nên hắn phải xuống tay trước.
Van mày…
Đôi mắt sung huyết của Lisa nhìn chằm chằm vào cơ hội cuối cùng, từ từ đưa tay ra.
Thẻ cuối cùng lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng!
Quốc vương nắm chặt chuôi kiếm trong nháy mắt, hắn chỉ ngại Chúa Tể ở đây nên mới chẳng chém ngay lập tức. Không ai biết giết người trước mặt Chúa Tể thì Ngài có tức hay không. Thế là hắn cứ kéo vợ tới, sử dụng chị ấy như một lá chắn ngay bất cứ lúc nào.
Một cái kéo dùng sức đó đúng thật chẳng e ngại hay trìu mến gì, bỗng chốc phần dưới của chị ấy “ọc”, vỡ nước ối.
Chị ấy ôm chặt bụng ngay, cơn đau dữ dội quen thuộc khủng khiếp của chuyện sinh con ập tới. Sâu trong hốc mắt lõm, đôi mắt chị lồi ra đầy sợ hãi và thù hận, ước mình có thể giết được tên vua đã để mình trải qua cảm giác kinh hoàng như thế này ngay tại chỗ và sau đó tự sát.
Trên thực tế không chỉ có mỗi chị, số lượng mấy người người phụ mang thai ở hiện trường rất nhiều, nhiều hơn cả người không mang thai chỗ này. Đầu tiên trốn đi trong đêm, kế đó gặp Lò Giết Mổ hiện ra, cuối cùng bị đám đàn ông này bắt lại đã làm cơ thể và tâm lý họ bị ảnh hưởng nặng nề. Đã có rất nhiều sản phụ vỡ nước ối, tại thời điểm này đang ở trong tình trạng khó sinh. Họ được đặt bên đường chẳng có lấy chút đàng hoàng, hai bác sĩ nam đang đỡ đẻ cho họ bằng cách dùng các phương pháp nguyên thủy nhất. Họ đau đớn tới độ muốn choáng đi mà cha của đám trẻ trong bụng họ có khi đang ở trong hàng ngũ rút thẻ nhưng chẳng ai màng tới.
Họ túm lấy đồng bào làm y tá không nói nên lời, nhưng ý tứ trong ánh mắt truyền đến thì lại rõ ràng là kêu người ta giết mình đi.
Nếu không phải Chúa Tể đột nhiên xuất hiện, cung cấp cho họ một tia hy vọng, lúc ấy người phụ nữ tự đề cử làm y tá đã nhặt những viên đá bên đường và đáp ứng mong muốn của đồng bọn. Bởi lẽ họ hiểu rất rõ nỗi đau của người kia, và họ hy vọng ai đó cũng có thể làm cho họ như thế.
“Chị ơi!” Lisa sợ hãi.
“Đừng lo cho chị!” Giọng nói của chị ấy thoát ra khỏi kẽ răng.
Lisa quay đầu lại nhìn Giang Tinh Chước, trong mắt chỉ có ánh sáng mờ nhạt vỡ vụn.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút được thẻ SSR, thẻ sinh học đặc biệt, Trứng Thú Đồng Hành’. Thấm nhuần đủ tình yêu và nguyện vọng, nó sẽ nở ra những người bạn đồng hành đồng sinh cộng tử với người mang thai. Nó trông như thế nào hoàn toàn dựa vào mong muốn của người mang thai.”
Một quả trứng! Thẻ cuối cùng, cô ấy rút ra được một quả trứng! Trứng cấp SSR!
“Ha ha ha ha ha...” Quốc vương Lãnh địa Tham Lang cười thành tiếng tại chỗ, những người vây xem khác cũng liên tiếp phát ra tiếng cười nhạo, cuối cùng biến thành cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ông mắc cười chết. Ha ha ha...”
[...]
[...]
[...]
Khu vực bão bình luận không nói nên lời, một mực trống rỗng.
Ngay cả Tô Nại cũng lặng thinh.
Quốc vương cười đến nỗi nước mắt chảy ra, đồ ăn hại! Có thể ảnh hưởng tới Chúa Tể thì sao? Chả phải để cho bọn hắn có được món hời à? Rút thẻ miễn phí thì sao? Bởi vì nội tâm của tụi nó yếu đuối nên chỉ rút ra thứ không có kỹ năng tấn công không thể tự cứu mình! Cuối cùng lại thành cái áo giáp đó, quả trứng này, chả phải để cho hắn hưởng hết à?
“Lisa, mày yên tâm, xem ra tới mức này thì tao sẽ không giết mày. Tao tha thứ cho cuộc đào tẩu mà mày đã lên kế hoạch! Hahahahaha.”
Lisa ngơ ngác lắng nghe tiếng cười từ mọi hướng, cô giống như bước vào một giấc mơ hoang đường và khủng khiếp. Chỉ có thể là giấc mơ nên mới kinh khủng tới nhường này; trong một thời gian ngắn, hy vọng cứ xuất hiện lần lượt rồi kế đó lại là một lần vỡ vụn, hệt như đùa giỡn với cô.
Cô nhìn về phía Giang Tinh Chước, Thần? Có thực sự là Thần? Ma quỷ sẽ không đáng sợ hơn Thần đúng không?
Con người là một sinh vật đáng kinh ngạc. Sau khi có hệ thống Chúa Tể, Giang Tinh Chước mới biết được khả năng mở rộng của con người có thể mạnh mẽ như thế nào. Một người đang tuyệt vọng rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn, từ đó tạo ra năng lượng lãnh liệt hơn. Chỉ cần kiên nhẫn đào và kiểm soát đúng chừng mực cũng như tác dụng, nó có thể ép ra năng lượng mà ta không thể tưởng tượng nổi.
Người nọ không màng tới con người, hoàn toàn xem họ như một công cụ, cứ thế lười biếng bòn rút nỗi sợ hãi, mà nhiều lắm thì người nọ cũng chỉ là Chúa Tể của nỗi sợ hãi cấp trung bình và cạn đáy. Trong cuộc sống của chính người Chúa Tể đó, người này đã bao giờ gặt hái được mức độ tuyệt vọng nhường này? Nếu tuyệt vọng cũng chia thành các cấp thì Lisa sẽ ở cấp SSR. Tất nhiên, những gì những người phụ nữ khác ở đây cung cấp cho cô cũng là năng lượng tiêu cực chất lượng rất cao.
Cô vô cùng tò mò, một khi rơi vào một cảnh giới tuyệt vọng sâu như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng trao cho cô có thể bật trở lại sau cú đánh này cao đến mức nào.
Giang Tinh Chước mỉm cười, quay sang người chị gái.
“Thẻ nòng cốt của cô cũng xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, cũng có một cơ hội rút thẻ.”
Âm thanh bí ẩn, êm tai và nguy hiểm ấy lại một lần nữa vang lên trong tai của tất cả mọi người.
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, một lần nữa mọi chuyện được đảo ngược đầy bất ngờ đã khiến họ vô cùng ngạc nhiên. Họ nhìn về phía người phụ nữ bị kéo cổ áo sau, đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
Người phụ nữ này quyết đoán hơn em gái bởi vì chị đã là người không có hy vọng hay lo lắng gì trong lòng. Không sợ bất cứ điều gì sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì ngáng chân. Cho nên chị ấy chỉ hơi ngẩn người và lên tiếng ngay: “Tôi rút!”
Con dao bình thường là con dao xuất hiện với tần suất thường xuyên nhất trong tất cả các bộ bài như chỉ đơn giản được dùng để kéo tỷ lệ chiến thắng trong 10 thẻ cho đủ, nhưng theo chị gái, đó là hy vọng của chị. Chỉ cần chị rút được là có thể đâm nó vào cổ mình ngay, thoát khỏi thế giới tuyệt vọng này.
Lisa nhìn về phía chị mình, một nháy mắt như thần giao cách cảm, cô hiểu chị mình muốn cái gì. Cô rất bình tĩnh, trái tim không còn bất kỳ gợn sóng gì. Cũng tốt, cứ như vậy đi, cứ kết thúc như vậy đi, như thế sẽ chẳng còn đau đớn thêm lần nào nữa.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt người chị gái.
Lần này Quốc vương Lãnh địa Tham Lang và những người đàn ông khác rất thoải mái, từng có Lisa xui xẻo làm gương, họ không cho rằng đám đàn bà ở đây sẽ rút ra được thẻ gì tốt. Chúng có bản chất yếu đuối, ghét một người cùng cực mà chả dám giết người đó, nào có giống dã tâm bừng bừng như bọn họ, hiếu chiến chả e nể, có thể rút ra rất nhiều thẻ tấn công.
Tựa như chứng minh suy nghĩ của bọn đàn ông chính xác, cũng giống như minh chứng tính chính xác trong chuyện Lisa nghi ngờ liệu Giang Tinh Chước có phải là Thần hay chăng.
Chị gái chịu đựng cơn đau dữ dội từ bụng để lật từng lá bài, chị ấy chỉ hy vọng có thể rút ra một con dao bình thường nhưng thực tế tàn nhẫn khi tận chín thẻ liên tiếp toàn là thẻ trống.
Quốc vương mắng: “Mày đúng là đồ vứt đi!” Hắn còn mong chị ấy giống như Lisa, rút được mấy lá bài tốt cho hắn dùng. Dù thứ đó là đồ rác rưởi với đám đàn bà nhưng lại là kho báu với hắn.
[Chúa ơi, tuyệt vọng quá...]
[Cơ hội rút thẻ như vậy còn không bằng không có, quá tàn khốc.]
[Vì sao Chúa Tể không giúp các cô ấy một chút hu hu hu... Thật bất công...]
[Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Thần cho nhân loại cơ hội để rút thẻ từ hồ chứa thẻ của mình đã là ban ân. Rút không ra thẻ của mình chỉ có thể nói rằng có khả năng số phận đã là như vậy.]
[Đúng vậy đúng vậy, không phải bảo Thần yêu thế nhân à, kẻ ác cũng là một thành viên của người trần, Thần nên đối xử công bằng với tất cả mọi người!]
[Lầu trên là tên ác nhân gì thế, sợ mình không có cơ hội rút thẻ đúng không?]
Tất cả mọi người đã không còn hy vọng, ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng chẳng làm người ta tiếp tục lo lắng. Thay vì mong đợi thẻ này là gì, mọi người càng lo hơn về số phận của những người phụ nữ này sau khi rút thẻ đó. Rõ ràng, họ là những người xem từ các quốc gia khác nên dù cho tức giận hơn nữa cũng chẳng cung cấp được bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Chị gái chết lặng lật lá bài cuối cùng.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài. Tất cả mọi người vừa thấy lá bài này thì đồng tử bỗng dưng biến đổi, giống như bị ảnh hưởng mãnh liệt.
Thẻ này không giống như tất cả các thẻ mà mọi người đã từng nhìn thấy, nó không do băng đúc trong suốt, cũng chẳng có màu vàng tỏa ra vầng hào quang, nó có màu đen.
Con át chủ bài đó đen tới mức nồng đậm giống như một loại màu đen không có trong thế giới loài người. Nó hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh, tỏa ra một loại hơi thở tương tự như Chúa Tể, làm người ta không thể nhìn thẳng vào mắt, không thể nói, khiến họ sợ hãi nhưng có sức hấp dẫn mãnh liệt.
“Thẻ bài màu đen?”
Tất cả những người tự cho rằng mình đã có kiến thức nhất định về quy tắc rút thẻ và loại thẻ lập tức thẳng cả lưng. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh của Tô Nại đã hơi đổi. Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên có người rút được thẻ màu đen. Nó là cái gì? Sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho thế giới này?
Trên con át chủ bài đen là một mô hình được phác thảo bằng vàng, trên đó là hai hình người, chẳng qua một người thì ngã nhào còn một người thì đứng.
Dường như Giang Tinh Chước cũng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của tấm thẻ này, nói: “Thật bất ngờ, thẻ nòng cốt của cô là thẻ quần thể.”
Chị gái nhìn Giang Tinh Chước mông lung: “Cái, cái gì?”
“Loại thẻ này rất hiếm, chỉ khi có hơn hai phần ba số người trong quần thể của cô có cùng một mong muốn mạnh mẽ y như cô thì mới có thể tập hợp sinh ra thẻ.”
Đó có nghĩa là gì? Chẳng biết vì sao mà đám đàn ông ở đây có một linh cảm bất an.
Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, khóe miệng cô lộ nụ cười thật sâu: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ UR sao chép, thẻ ‘Đảo Ngược Từ Trường’. Khi sử dụng thẻ này, bên trong phạm vi vùng đất này sẽ đảo ngược theo mong muốn của các cô. Thời gian đảo ngược sẽ kéo dài đến khi hai phần ba số người ở trong nhóm của cô tại trong vùng đất này muốn chấm dứt sự đảo ngược.”
Cho dù đó là chị gái hay bất cứ ai khác, chẳng ai hiểu ngay được thẻ bí ẩn mạnh mẽ này sẽ đảo ngược những gì. Nghe ý tứ của Chúa Tể thì thẻ này sẽ hình thành một dạng đảo ngược đã được xác định, không cần chị ấy đưa ra quyết định một lần nữa. Ở trong đó không chỉ bao gồm nguyện vọng muốn của cô mà còn chứa hơn hai phần ba mong muốn của đồng bào phái nữ bên cô.
Lúc này, Quốc vương cảm giác điềm gở đã đưa tay ra lấy tấm thẻ này đi. Trái tim như nước đọng đột nhiên rung một cái, bỗng chị gái có sức mạnh, nhào ra chộp lấy tấm thẻ đó, thẻ lướt qua bàn tay của Quốc vương. Hắn ngay lập tức nắm lấy mái tóc của chị và kéo chị trở lại: “Đưa thẻ cho tao!”
“Nghịch chuyển đi!” Người chị la to lên. Thẻ đen nắm chặt trong lòng bàn tay nghe được mệnh lệnh của người cầm thẻ bèn bộc phát ra ánh sáng đen mãnh liệt, trong tích tắc mắt mọi người bị bóng tối che mất, cảm giác chói mắt khó hiểu khiến tất cả mọi người theo bản năng giơ cánh tay lên che chắn.
Ánh sáng đen này nổ tung như một quả bom, nhấc lên sóng gió từ bốn phương tám hướng. Nó khuếch tán nhanh chóng và tràn dũng mãnh về phương xa.
Họ cẩn thận từng li từng tí hạ cánh tay xuống rồi cứ thế nhìn trái và phải, thế giới không thay đổi.
Khán giả đang xem trực tiếp cũng mở to mắt, sáp đến gần màn hình để xem những gì đang xảy ra, mọi chuyện cứ như chả có gì xảy ra vậy.
“Hôm nay là một ngày hạnh phúc, tạm biệt tất cả mọi người.” Giang Tinh Chước mỉm cười nói. Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy lên, hồ chứa thẻ biến mất, cô cũng biến mất. Thứ mất hút theo còn có cảm giác kỳ quái đầy diệu kỳ mà cô mang lại.
Ngay sau khi Giang Tinh Chước biến mất, áp lực và trói buộc trong không khí biến mất. Quốc vương còn kéo tóc vợ, muốn tát mạnh một bạt tai vào mặt chị. Chợt, hắn cảm thấy có chuyện lạ diễn ra.
Cảm giác này không phải chỉ có mỗi hắn mới có.
Ngó bộ trong cơ thể họ có thêm một thứ gì đó, vật này đang phát triển nhanh chóng, hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể của họ khiến họ khó chịu khôn cùng và buồn nôn. Cứ như hệ thống miễn dịch chống lại virus xâm nhập cơ thể đang hoạt động, cố gắng tiêu diệt kẻ xâm nhập. Chẳng bao lâu thứ trong cơ thể đã nới rộng đốt sống thắt lưng của họ, nới rộng bụng của họ, nới rộng xương chậu của họ, không thể không nói có chỗ còn hệt như có vết rách.
Cơ thể của họ nặng nề hơn, rất yếu, eo khó chịu vô cùng, toàn thân không ổn.
Chị gái cảm thấy nỗi đau khủng khiếp trong việc sinh đẻ đã biến mất, không chỉ cơn đau biến mất mà cái bụng nhô cao của chị đã dần tiêu biến ngay cả mắt thường cũng nhận ra; đồng thời cảm giác chèn ép chỗ cột sống thắt lưng, bàng quang và thậm chí cả dạ dày cũng chẳng còn tăm hơi.
Người chồng đang kéo tóc của chị chợt buông tay, ôm bụng lớn rồi phát ra âm thanh đau đớn, gần như chẳng đứng vững. Giống như hắn còn có mấy tên đàn ông. Trong khi đó, mấy phụ nữ gặp khó sinh bên đường sắp chết lại chống đất đứng người lên rồi nhìn vào cái bụng đột nhiên phẳng mà cứ ngỡ mình đang mơ.
Lisa ngơ ngác nhìn, rồi lập tức hiểu được tấm thẻ màu đen cao cấp hơn SSR đã đảo ngược cái gì.
Cảnh tượng trước mắt này hoang đường cùng cực, trái tim gần như chết của Lisa đập thình thịch, giống như một con cá khát nước đột nhiên uống được cơn mưa ngọt ngào rơi xuống từ trên trời nên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí nó còn lột xác.
Hốc mắt cô nóng bỏng, nước mắt nóng tuôn như mưa, có thứ gì đó đong đầy trong ngực đến mức không thể chứa được nữa.
Và tại thời điểm này, cuối cùng mấy người đàn ông khác đã hiểu những gì đang xảy ra, khuôn mặt của họ dần dà khó coi, tim đập dồn, máu chảy ào ạt, đôi mắt ngụ đầy sợ hãi chẳng muốn tin.
Thẻ bài đảo ngược sẽ hoán đổi cách đàn ông và phụ nữ ở đất nước này sinh con nối dõi. Trước đây đàn ông chỉ cần sảng khoái vỗ mông là rời đi, chỉ có mỗi phụ nữ gánh chịu cho toàn bộ quá trình mang thai và sinh con đau đớn cùng với cái giá phải trả. Đó cũng từng là tình trạng bất đắc dĩ do cấu trúc s1nh lý phụ nữ.
Mà giờ đây cấu trúc s1nh lý và vai trò của nam giới và phụ nữ ở đất nước này vẫn giống hệt như đàn ông và phụ nữ trên toàn thế giới. Song, một khi phụ nữ mang thai, thẻ đảo ngược sẽ làm cho tình hình thay đổi đáng kinh ngạc.
Tu cung sẽ xuất hiện trong cơ thể nam giới, phôi thai sẽ xâm nhập vào cơ thể nam giới từ cơ thể phụ nữ, đến ngày chuyển dạ thì mấy người đàn ông sẽ có đường sinh sản. Có nghĩa là đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi một người đàn ông và mãi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể nam giới mới trở lại bình thường. Ấy nhưng tất cả những gì họ trả giá để sinh con sẽ không biến mất, chẳng hạn như vết rạn da, đau lưng, đau dạ dày này nọ, kể cả những di chứng để lại nếu không thực hiện tốt công tác chăm sóc.
Bởi vì đây là thẻ đảo ngược chứ không phải là thẻ trải nghiệm sinh con của đàn ông bình thường, phụ nữ của đất nước này không chỉ muốn họ trải nghiệm nỗi đau của mình đơn giản thế.
- -----oOo------
………..
Hai vai trúng đạn đã làm Lisa se thắt tới mức chết lặng, cô cắn răng chống người khỏi mặt đất, nhìn vào thẻ trước mắt.
Xung quanh im ắng, đám đàn ông trao đổi ánh mắt và nhìn Lisa lạnh lùng và tham lam. Không sao, rút thẻ thì cứ rút đi, họ có nhiều người rút được thẻ bài như thế mà còn sợ nó à? Rút được thứ gì mạnh càng tốt hơn nữa, dù sao đến cuối nó cũng sẽ rơi vào túi của bọn họ.
Lisa nhấc tay lên một cách khó khăn, ngón tay run rẩy chạm vào thẻ bài.
Mọi người trên khắp thế giới nhìn chằm chằm vào màn hình, nín thở, nhịp tim đập dồn như thể người rút thẻ là chính họ.
Làm ơn, rút ra được thẻ nào đó mạnh mẽ đi, tốt nhất là thẻ có đòn tấn công mạnh như vậy mới giúp các cô phá vỡ tuyệt vọng, có tương lai.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ, thân thẻ trong suốt giống như một mảnh băng, không có bất kỳ hoa văn gì cả.
Tất cả mọi người đã biết đây là một lá bài trống rỗng.
Thẻ đầu tiên lật lên là thẻ trống thậm chí đã làm cho mọi người còn căng thẳng hơn.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.
“Rất hiển nhiên muốn thay đổi vận mệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Lúc trước các cô ấy chẳng liều chết phản kháng, đợi đến mức tới tình trạng này thì giờ muốn xoay chuyển vận mệnh đã không còn đơn giản như vậy nữa.” Trong Cung điện Quốc gia, Mộ Dung Ảnh ôm kiếm cho hay.
“Nhưng lòng nhân ái của Chúa đã cho họ một chút hy vọng sống.” Trương Hoài Lâm bảo.
Lời này nói ra làm đám cuồng tín này lại nắm tay mình, vô cùng ăn ý nhìn bóng dáng Giang Tinh Chước trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, đồng thời còn lộ ra ánh mắt cảm động ngưỡng mộ.
Người ngoài cuộc:... Luôn luôn cảm thấy họ bị bệnh không rõ nhưng lại hiểu được tâm trạng của họ.
Hiển nhiên thay đổi số phận rất khó, may mắn không thể hiện trên người Lisa, thẻ bài thứ năm, thứ sáu, cho tới thẻ thứ bảy toàn là thẻ trống.
Ánh sáng thẻ tiêu tan từng cái một thì ánh sáng trong mắt mấy người phụ nữ cũng dần tan đi, chỉ còn lại một chút mờ nhạt như nến còn sót lại trong gió, chỉ cần thổi nhẹ là tắt ngúm.
Sự căng thẳng trong mắt đám đàn ông từng bước biến mất, thay vào đó là sự chế giễu thoải mái. Dù cho họ thấy đám đàn bà rất nhỏ yếu và dễ dàng kiểm soát, rút được một bộ cũng chả khiến tụi nó phản kích lại bọn họ ngay, song, nếu chúng rút được thẻ lợi hại vẫn sẽ gây rắc rối cho họ. Nói cho cùng đây là thẻ do Thần tạo ra, là sức mạnh của Thần.
Kết quả không ngờ lại kém may mắn như vậy, vận may yếu thế kia thì rút ra được cái gì đây?
Lisa kìm nén nước mắt, đau đớn nhìn chị gái rồi tiếp tục lật thẻ.
Thẻ bài thứ tám lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài vàng rực rỡ, hoa văn và chữ viết xinh đẹp quấn quanh nhau, xung quanh thân bài tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thẻ vàng! SSR!
Trái tim của tất cả mọi người nảy lên một cái, đôi mắt trừng lớn. Đám đàn ông vừa mới nở nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, khẩn trương hẳn.
Trong số tất cả mọi người vừa rút thẻ, chẳng ai rút được thẻ SSR, nhiều nhất chỉ là thẻ sao chép SSR mà thôi. Họ biết rằng SSR rất đáng gờm, thanh kiếm rơi vào tay Quốc vương Lãnh địa Tham Lang là sản phẩm của cấp SSR. Khi Quốc vương rút thẻ càng ngày càng nhiều, đám cấp dưới cũng rút ra được đồ tốt làm hắn sợ địa vị và tính mạng của mình bị đe dọa. Thế là hắn cứ mãi khoe khoang về thẻ SSR trên tay của mình, điều này cũng làm mọi người hiểu rằng thẻ SSR là thẻ vàng cao quý, mức độ trâu bò có một khoảng cách vô cùng lớn với mấy thẻ thông thường.
Lần này toi rồi, có thể ra tay cướp thẻ trước mặt Chúa Tể không? Có chết không?
Lisa cũng lo lắng và mong đợi nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Gương mặt dưới mũ của Giang Tinh Chước vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cô nói ôn hòa: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ cấp SSR, Thuốc Phục Hồi.”
Đôi môi khô nẻ của Lisa run rẩy.
Trái tim đang căng thẳng của Quốc vương Lãnh địa Tham Lang nhẹ nhàng thả lỏng, hắn vỗ vào thẻ vàng trong túi của mình, đúng là hù hắn muốn chết.
Đồ cấp SSR rất ghê gớm, đặc biệt là Thuốc Phục Hồi, quả thực chẳng khác là nhiêu so với chuyện làm người chết sống lại. Ấy nhưng đặt thứ này lên Lisa lại có vẻ chả có nghĩa lý gì. Bây giờ cô ấy không rút thẻ cho chính mình, cô rút vì đồng bào phái nữ đằng sau mình. Thứ cô cần là một thẻ có kỹ năng tấn công nhóm. Một viên Thuốc Phục Hồi, ngay cả ở cấp độ SSR, vẫn không cứu được chính cô.
Thuốc Phục Hồi hóa thành ánh sáng rồi rơi vào cơ thể gần như tàn phá của Lisa, xương bị gãy kết nối lại, dây thần kinh cũng không rơi xuống, hai viên đạn trên vai biến mất, các ngón tay bị mài đến nỗi máu thịt trộn lẫn làm người ta không nỡ nhìn cũng trở lại thành ngón tay ngọc mảnh khảnh; thậm chí ngay cả cảm giác suy nhược của cơ thể cũng biến tăm.
Cơ thể cô ấy đã được làm mới bừng sáng từ trong ra ngoài.
Nhưng vậy thì sao? Trong vòng tròn lớn của đám đàn ông mạnh mẽ xung quanh, cô vẫn mảnh mai như một con cừu không có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, xung quanh cô là đồng loại nhu nhược.
Vẫn còn lại hai lá bài cuối cùng.
Lisa hít một hơi thật sâu, đoạn, vươn tay về phía thẻ bài thứ chín.
Thẻ bài thứ chín lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng. Tất cả trái tim vừa mới buông lỏng lại bỗng nhiên căng thẳng dữ dội.
Cảm xúc nhấp nhô quá mãnh liệt khiến trái tim cảm thấy đau đớn, Quốc vương Lãnh địa Tham Lang gần như phát tức, hung tợn trừng mắt nhìn Lisa.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ nòng cốt của mình. Thẻ SSR "Giáp Thủ Hộ", có thể vô hiệu hóa đòn tấn công, niềm tin bảo vệ trong lòng càng mạnh, chuyện vô hiệu hóa sẽ mạnh hơn với mấy đòn tấn công.”
[Trời ạ…]
[Lại là thẻ SSR, hết lần này tới lần khác không phải là thẻ tấn công, đối với mấy cô ấy mà nói gần như chẳng rút trúng cái gì rồi?]
[Tôi không biết nên nói là số may hay đen nữa…]
[Em gái nhất định rất muốn bảo vệ chị, rất muốn cứu đồng bào, mới có thể tạo ra thẻ nòng cốt như vậy.]
[Quá thảm rồi, sao lại như vậy. Thẻ SSR như thế còn chả bằng đổi lấy thẻ tấn công bình thường, tốt xấu gì khi chết vẫn kéo mấy kẻ thù cùng nhau xuống địa ngục.]
[Còn một thẻ cuối cùng! Còn có hy vọng!]. Truyện Huyền Huyễn
[Tôi muốn khóc quá, cầu xin đó.]
Hai thẻ SSR liên tiếp đã chứng minh rằng vận may của Lisa không tính là tệ, ngay cả khi hai thẻ này không có ích gì cho cô ấy, nhưng nếu cuối cùng lật ngược được thì sao? Vì vậy, thẻ cuối cùng này, một cơ hội cuối cùng này đã để cho cảm xúc tất cả mọi người treo lên đến đỉnh cao nhất.
Quốc vương không tự chủ mà lấy thanh kiếm thượng cổ ra, vừa căng thẳng vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào lá bài. Hắn biết Lisa chắc chắn muốn hắn chết, sau khi tỉnh dậy do bị chuốc thuốc, hắn đã hoảng sợ một hồi lâu. May mắn thay, hắn đủ cẩn thận nên không có gì trong phòng có thể được sử dụng như vũ khí, ngay cả ghế còn được cố tình xây bằng vật liệu rất nặng, bằng không hắn đã bị Lisa giết rồi cũng nên.
Cho nên nếu Lisa rút được thẻ tấn công, ngay cả khi chỉ có thể mang theo một người, Lisa chắc chắn sẽ đưa hắn theo. Vậy nên hắn phải xuống tay trước.
Van mày…
Đôi mắt sung huyết của Lisa nhìn chằm chằm vào cơ hội cuối cùng, từ từ đưa tay ra.
Thẻ cuối cùng lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng!
Quốc vương nắm chặt chuôi kiếm trong nháy mắt, hắn chỉ ngại Chúa Tể ở đây nên mới chẳng chém ngay lập tức. Không ai biết giết người trước mặt Chúa Tể thì Ngài có tức hay không. Thế là hắn cứ kéo vợ tới, sử dụng chị ấy như một lá chắn ngay bất cứ lúc nào.
Một cái kéo dùng sức đó đúng thật chẳng e ngại hay trìu mến gì, bỗng chốc phần dưới của chị ấy “ọc”, vỡ nước ối.
Chị ấy ôm chặt bụng ngay, cơn đau dữ dội quen thuộc khủng khiếp của chuyện sinh con ập tới. Sâu trong hốc mắt lõm, đôi mắt chị lồi ra đầy sợ hãi và thù hận, ước mình có thể giết được tên vua đã để mình trải qua cảm giác kinh hoàng như thế này ngay tại chỗ và sau đó tự sát.
Trên thực tế không chỉ có mỗi chị, số lượng mấy người người phụ mang thai ở hiện trường rất nhiều, nhiều hơn cả người không mang thai chỗ này. Đầu tiên trốn đi trong đêm, kế đó gặp Lò Giết Mổ hiện ra, cuối cùng bị đám đàn ông này bắt lại đã làm cơ thể và tâm lý họ bị ảnh hưởng nặng nề. Đã có rất nhiều sản phụ vỡ nước ối, tại thời điểm này đang ở trong tình trạng khó sinh. Họ được đặt bên đường chẳng có lấy chút đàng hoàng, hai bác sĩ nam đang đỡ đẻ cho họ bằng cách dùng các phương pháp nguyên thủy nhất. Họ đau đớn tới độ muốn choáng đi mà cha của đám trẻ trong bụng họ có khi đang ở trong hàng ngũ rút thẻ nhưng chẳng ai màng tới.
Họ túm lấy đồng bào làm y tá không nói nên lời, nhưng ý tứ trong ánh mắt truyền đến thì lại rõ ràng là kêu người ta giết mình đi.
Nếu không phải Chúa Tể đột nhiên xuất hiện, cung cấp cho họ một tia hy vọng, lúc ấy người phụ nữ tự đề cử làm y tá đã nhặt những viên đá bên đường và đáp ứng mong muốn của đồng bọn. Bởi lẽ họ hiểu rất rõ nỗi đau của người kia, và họ hy vọng ai đó cũng có thể làm cho họ như thế.
“Chị ơi!” Lisa sợ hãi.
“Đừng lo cho chị!” Giọng nói của chị ấy thoát ra khỏi kẽ răng.
Lisa quay đầu lại nhìn Giang Tinh Chước, trong mắt chỉ có ánh sáng mờ nhạt vỡ vụn.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút được thẻ SSR, thẻ sinh học đặc biệt, Trứng Thú Đồng Hành’. Thấm nhuần đủ tình yêu và nguyện vọng, nó sẽ nở ra những người bạn đồng hành đồng sinh cộng tử với người mang thai. Nó trông như thế nào hoàn toàn dựa vào mong muốn của người mang thai.”
Một quả trứng! Thẻ cuối cùng, cô ấy rút ra được một quả trứng! Trứng cấp SSR!
“Ha ha ha ha ha...” Quốc vương Lãnh địa Tham Lang cười thành tiếng tại chỗ, những người vây xem khác cũng liên tiếp phát ra tiếng cười nhạo, cuối cùng biến thành cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ông mắc cười chết. Ha ha ha...”
[...]
[...]
[...]
Khu vực bão bình luận không nói nên lời, một mực trống rỗng.
Ngay cả Tô Nại cũng lặng thinh.
Quốc vương cười đến nỗi nước mắt chảy ra, đồ ăn hại! Có thể ảnh hưởng tới Chúa Tể thì sao? Chả phải để cho bọn hắn có được món hời à? Rút thẻ miễn phí thì sao? Bởi vì nội tâm của tụi nó yếu đuối nên chỉ rút ra thứ không có kỹ năng tấn công không thể tự cứu mình! Cuối cùng lại thành cái áo giáp đó, quả trứng này, chả phải để cho hắn hưởng hết à?
“Lisa, mày yên tâm, xem ra tới mức này thì tao sẽ không giết mày. Tao tha thứ cho cuộc đào tẩu mà mày đã lên kế hoạch! Hahahahaha.”
Lisa ngơ ngác lắng nghe tiếng cười từ mọi hướng, cô giống như bước vào một giấc mơ hoang đường và khủng khiếp. Chỉ có thể là giấc mơ nên mới kinh khủng tới nhường này; trong một thời gian ngắn, hy vọng cứ xuất hiện lần lượt rồi kế đó lại là một lần vỡ vụn, hệt như đùa giỡn với cô.
Cô nhìn về phía Giang Tinh Chước, Thần? Có thực sự là Thần? Ma quỷ sẽ không đáng sợ hơn Thần đúng không?
Con người là một sinh vật đáng kinh ngạc. Sau khi có hệ thống Chúa Tể, Giang Tinh Chước mới biết được khả năng mở rộng của con người có thể mạnh mẽ như thế nào. Một người đang tuyệt vọng rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn, từ đó tạo ra năng lượng lãnh liệt hơn. Chỉ cần kiên nhẫn đào và kiểm soát đúng chừng mực cũng như tác dụng, nó có thể ép ra năng lượng mà ta không thể tưởng tượng nổi.
Người nọ không màng tới con người, hoàn toàn xem họ như một công cụ, cứ thế lười biếng bòn rút nỗi sợ hãi, mà nhiều lắm thì người nọ cũng chỉ là Chúa Tể của nỗi sợ hãi cấp trung bình và cạn đáy. Trong cuộc sống của chính người Chúa Tể đó, người này đã bao giờ gặt hái được mức độ tuyệt vọng nhường này? Nếu tuyệt vọng cũng chia thành các cấp thì Lisa sẽ ở cấp SSR. Tất nhiên, những gì những người phụ nữ khác ở đây cung cấp cho cô cũng là năng lượng tiêu cực chất lượng rất cao.
Cô vô cùng tò mò, một khi rơi vào một cảnh giới tuyệt vọng sâu như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng trao cho cô có thể bật trở lại sau cú đánh này cao đến mức nào.
Giang Tinh Chước mỉm cười, quay sang người chị gái.
“Thẻ nòng cốt của cô cũng xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, cũng có một cơ hội rút thẻ.”
Âm thanh bí ẩn, êm tai và nguy hiểm ấy lại một lần nữa vang lên trong tai của tất cả mọi người.
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, một lần nữa mọi chuyện được đảo ngược đầy bất ngờ đã khiến họ vô cùng ngạc nhiên. Họ nhìn về phía người phụ nữ bị kéo cổ áo sau, đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
Người phụ nữ này quyết đoán hơn em gái bởi vì chị đã là người không có hy vọng hay lo lắng gì trong lòng. Không sợ bất cứ điều gì sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì ngáng chân. Cho nên chị ấy chỉ hơi ngẩn người và lên tiếng ngay: “Tôi rút!”
Con dao bình thường là con dao xuất hiện với tần suất thường xuyên nhất trong tất cả các bộ bài như chỉ đơn giản được dùng để kéo tỷ lệ chiến thắng trong 10 thẻ cho đủ, nhưng theo chị gái, đó là hy vọng của chị. Chỉ cần chị rút được là có thể đâm nó vào cổ mình ngay, thoát khỏi thế giới tuyệt vọng này.
Lisa nhìn về phía chị mình, một nháy mắt như thần giao cách cảm, cô hiểu chị mình muốn cái gì. Cô rất bình tĩnh, trái tim không còn bất kỳ gợn sóng gì. Cũng tốt, cứ như vậy đi, cứ kết thúc như vậy đi, như thế sẽ chẳng còn đau đớn thêm lần nào nữa.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt người chị gái.
Lần này Quốc vương Lãnh địa Tham Lang và những người đàn ông khác rất thoải mái, từng có Lisa xui xẻo làm gương, họ không cho rằng đám đàn bà ở đây sẽ rút ra được thẻ gì tốt. Chúng có bản chất yếu đuối, ghét một người cùng cực mà chả dám giết người đó, nào có giống dã tâm bừng bừng như bọn họ, hiếu chiến chả e nể, có thể rút ra rất nhiều thẻ tấn công.
Tựa như chứng minh suy nghĩ của bọn đàn ông chính xác, cũng giống như minh chứng tính chính xác trong chuyện Lisa nghi ngờ liệu Giang Tinh Chước có phải là Thần hay chăng.
Chị gái chịu đựng cơn đau dữ dội từ bụng để lật từng lá bài, chị ấy chỉ hy vọng có thể rút ra một con dao bình thường nhưng thực tế tàn nhẫn khi tận chín thẻ liên tiếp toàn là thẻ trống.
Quốc vương mắng: “Mày đúng là đồ vứt đi!” Hắn còn mong chị ấy giống như Lisa, rút được mấy lá bài tốt cho hắn dùng. Dù thứ đó là đồ rác rưởi với đám đàn bà nhưng lại là kho báu với hắn.
[Chúa ơi, tuyệt vọng quá...]
[Cơ hội rút thẻ như vậy còn không bằng không có, quá tàn khốc.]
[Vì sao Chúa Tể không giúp các cô ấy một chút hu hu hu... Thật bất công...]
[Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Thần cho nhân loại cơ hội để rút thẻ từ hồ chứa thẻ của mình đã là ban ân. Rút không ra thẻ của mình chỉ có thể nói rằng có khả năng số phận đã là như vậy.]
[Đúng vậy đúng vậy, không phải bảo Thần yêu thế nhân à, kẻ ác cũng là một thành viên của người trần, Thần nên đối xử công bằng với tất cả mọi người!]
[Lầu trên là tên ác nhân gì thế, sợ mình không có cơ hội rút thẻ đúng không?]
Tất cả mọi người đã không còn hy vọng, ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng chẳng làm người ta tiếp tục lo lắng. Thay vì mong đợi thẻ này là gì, mọi người càng lo hơn về số phận của những người phụ nữ này sau khi rút thẻ đó. Rõ ràng, họ là những người xem từ các quốc gia khác nên dù cho tức giận hơn nữa cũng chẳng cung cấp được bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Chị gái chết lặng lật lá bài cuối cùng.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài. Tất cả mọi người vừa thấy lá bài này thì đồng tử bỗng dưng biến đổi, giống như bị ảnh hưởng mãnh liệt.
Thẻ này không giống như tất cả các thẻ mà mọi người đã từng nhìn thấy, nó không do băng đúc trong suốt, cũng chẳng có màu vàng tỏa ra vầng hào quang, nó có màu đen.
Con át chủ bài đó đen tới mức nồng đậm giống như một loại màu đen không có trong thế giới loài người. Nó hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh, tỏa ra một loại hơi thở tương tự như Chúa Tể, làm người ta không thể nhìn thẳng vào mắt, không thể nói, khiến họ sợ hãi nhưng có sức hấp dẫn mãnh liệt.
“Thẻ bài màu đen?”
Tất cả những người tự cho rằng mình đã có kiến thức nhất định về quy tắc rút thẻ và loại thẻ lập tức thẳng cả lưng. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh của Tô Nại đã hơi đổi. Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên có người rút được thẻ màu đen. Nó là cái gì? Sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho thế giới này?
Trên con át chủ bài đen là một mô hình được phác thảo bằng vàng, trên đó là hai hình người, chẳng qua một người thì ngã nhào còn một người thì đứng.
Dường như Giang Tinh Chước cũng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của tấm thẻ này, nói: “Thật bất ngờ, thẻ nòng cốt của cô là thẻ quần thể.”
Chị gái nhìn Giang Tinh Chước mông lung: “Cái, cái gì?”
“Loại thẻ này rất hiếm, chỉ khi có hơn hai phần ba số người trong quần thể của cô có cùng một mong muốn mạnh mẽ y như cô thì mới có thể tập hợp sinh ra thẻ.”
Đó có nghĩa là gì? Chẳng biết vì sao mà đám đàn ông ở đây có một linh cảm bất an.
Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, khóe miệng cô lộ nụ cười thật sâu: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ UR sao chép, thẻ ‘Đảo Ngược Từ Trường’. Khi sử dụng thẻ này, bên trong phạm vi vùng đất này sẽ đảo ngược theo mong muốn của các cô. Thời gian đảo ngược sẽ kéo dài đến khi hai phần ba số người ở trong nhóm của cô tại trong vùng đất này muốn chấm dứt sự đảo ngược.”
Cho dù đó là chị gái hay bất cứ ai khác, chẳng ai hiểu ngay được thẻ bí ẩn mạnh mẽ này sẽ đảo ngược những gì. Nghe ý tứ của Chúa Tể thì thẻ này sẽ hình thành một dạng đảo ngược đã được xác định, không cần chị ấy đưa ra quyết định một lần nữa. Ở trong đó không chỉ bao gồm nguyện vọng muốn của cô mà còn chứa hơn hai phần ba mong muốn của đồng bào phái nữ bên cô.
Lúc này, Quốc vương cảm giác điềm gở đã đưa tay ra lấy tấm thẻ này đi. Trái tim như nước đọng đột nhiên rung một cái, bỗng chị gái có sức mạnh, nhào ra chộp lấy tấm thẻ đó, thẻ lướt qua bàn tay của Quốc vương. Hắn ngay lập tức nắm lấy mái tóc của chị và kéo chị trở lại: “Đưa thẻ cho tao!”
“Nghịch chuyển đi!” Người chị la to lên. Thẻ đen nắm chặt trong lòng bàn tay nghe được mệnh lệnh của người cầm thẻ bèn bộc phát ra ánh sáng đen mãnh liệt, trong tích tắc mắt mọi người bị bóng tối che mất, cảm giác chói mắt khó hiểu khiến tất cả mọi người theo bản năng giơ cánh tay lên che chắn.
Ánh sáng đen này nổ tung như một quả bom, nhấc lên sóng gió từ bốn phương tám hướng. Nó khuếch tán nhanh chóng và tràn dũng mãnh về phương xa.
Họ cẩn thận từng li từng tí hạ cánh tay xuống rồi cứ thế nhìn trái và phải, thế giới không thay đổi.
Khán giả đang xem trực tiếp cũng mở to mắt, sáp đến gần màn hình để xem những gì đang xảy ra, mọi chuyện cứ như chả có gì xảy ra vậy.
“Hôm nay là một ngày hạnh phúc, tạm biệt tất cả mọi người.” Giang Tinh Chước mỉm cười nói. Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy lên, hồ chứa thẻ biến mất, cô cũng biến mất. Thứ mất hút theo còn có cảm giác kỳ quái đầy diệu kỳ mà cô mang lại.
Ngay sau khi Giang Tinh Chước biến mất, áp lực và trói buộc trong không khí biến mất. Quốc vương còn kéo tóc vợ, muốn tát mạnh một bạt tai vào mặt chị. Chợt, hắn cảm thấy có chuyện lạ diễn ra.
Cảm giác này không phải chỉ có mỗi hắn mới có.
Ngó bộ trong cơ thể họ có thêm một thứ gì đó, vật này đang phát triển nhanh chóng, hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể của họ khiến họ khó chịu khôn cùng và buồn nôn. Cứ như hệ thống miễn dịch chống lại virus xâm nhập cơ thể đang hoạt động, cố gắng tiêu diệt kẻ xâm nhập. Chẳng bao lâu thứ trong cơ thể đã nới rộng đốt sống thắt lưng của họ, nới rộng bụng của họ, nới rộng xương chậu của họ, không thể không nói có chỗ còn hệt như có vết rách.
Cơ thể của họ nặng nề hơn, rất yếu, eo khó chịu vô cùng, toàn thân không ổn.
Chị gái cảm thấy nỗi đau khủng khiếp trong việc sinh đẻ đã biến mất, không chỉ cơn đau biến mất mà cái bụng nhô cao của chị đã dần tiêu biến ngay cả mắt thường cũng nhận ra; đồng thời cảm giác chèn ép chỗ cột sống thắt lưng, bàng quang và thậm chí cả dạ dày cũng chẳng còn tăm hơi.
Người chồng đang kéo tóc của chị chợt buông tay, ôm bụng lớn rồi phát ra âm thanh đau đớn, gần như chẳng đứng vững. Giống như hắn còn có mấy tên đàn ông. Trong khi đó, mấy phụ nữ gặp khó sinh bên đường sắp chết lại chống đất đứng người lên rồi nhìn vào cái bụng đột nhiên phẳng mà cứ ngỡ mình đang mơ.
Lisa ngơ ngác nhìn, rồi lập tức hiểu được tấm thẻ màu đen cao cấp hơn SSR đã đảo ngược cái gì.
Cảnh tượng trước mắt này hoang đường cùng cực, trái tim gần như chết của Lisa đập thình thịch, giống như một con cá khát nước đột nhiên uống được cơn mưa ngọt ngào rơi xuống từ trên trời nên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí nó còn lột xác.
Hốc mắt cô nóng bỏng, nước mắt nóng tuôn như mưa, có thứ gì đó đong đầy trong ngực đến mức không thể chứa được nữa.
Và tại thời điểm này, cuối cùng mấy người đàn ông khác đã hiểu những gì đang xảy ra, khuôn mặt của họ dần dà khó coi, tim đập dồn, máu chảy ào ạt, đôi mắt ngụ đầy sợ hãi chẳng muốn tin.
Thẻ bài đảo ngược sẽ hoán đổi cách đàn ông và phụ nữ ở đất nước này sinh con nối dõi. Trước đây đàn ông chỉ cần sảng khoái vỗ mông là rời đi, chỉ có mỗi phụ nữ gánh chịu cho toàn bộ quá trình mang thai và sinh con đau đớn cùng với cái giá phải trả. Đó cũng từng là tình trạng bất đắc dĩ do cấu trúc s1nh lý phụ nữ.
Mà giờ đây cấu trúc s1nh lý và vai trò của nam giới và phụ nữ ở đất nước này vẫn giống hệt như đàn ông và phụ nữ trên toàn thế giới. Song, một khi phụ nữ mang thai, thẻ đảo ngược sẽ làm cho tình hình thay đổi đáng kinh ngạc.
Tu cung sẽ xuất hiện trong cơ thể nam giới, phôi thai sẽ xâm nhập vào cơ thể nam giới từ cơ thể phụ nữ, đến ngày chuyển dạ thì mấy người đàn ông sẽ có đường sinh sản. Có nghĩa là đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi một người đàn ông và mãi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể nam giới mới trở lại bình thường. Ấy nhưng tất cả những gì họ trả giá để sinh con sẽ không biến mất, chẳng hạn như vết rạn da, đau lưng, đau dạ dày này nọ, kể cả những di chứng để lại nếu không thực hiện tốt công tác chăm sóc.
Bởi vì đây là thẻ đảo ngược chứ không phải là thẻ trải nghiệm sinh con của đàn ông bình thường, phụ nữ của đất nước này không chỉ muốn họ trải nghiệm nỗi đau của mình đơn giản thế.
Chương 42: Thẻ bài màu đen
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Hai vai trúng đạn đã làm Lisa se thắt tới mức chết lặng, cô cắn răng chống người khỏi mặt đất, nhìn vào thẻ trước mắt.
Xung quanh im ắng, đám đàn ông trao đổi ánh mắt và nhìn Lisa lạnh lùng và tham lam. Không sao, rút thẻ thì cứ rút đi, họ có nhiều người rút được thẻ bài như thế mà còn sợ nó à? Rút được thứ gì mạnh càng tốt hơn nữa, dù sao đến cuối nó cũng sẽ rơi vào túi của bọn họ.
Lisa nhấc tay lên một cách khó khăn, ngón tay run rẩy chạm vào thẻ bài.
Mọi người trên khắp thế giới nhìn chằm chằm vào màn hình, nín thở, nhịp tim đập dồn như thể người rút thẻ là chính họ.
Làm ơn, rút ra được thẻ nào đó mạnh mẽ đi, tốt nhất là thẻ có đòn tấn công mạnh như vậy mới giúp các cô phá vỡ tuyệt vọng, có tương lai.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ, thân thẻ trong suốt giống như một mảnh băng, không có bất kỳ hoa văn gì cả.
Tất cả mọi người đã biết đây là một lá bài trống rỗng.
Thẻ đầu tiên lật lên là thẻ trống thậm chí đã làm cho mọi người còn căng thẳng hơn.
Lật thẻ bài thứ hai, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ ba, một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.
“Rất hiển nhiên muốn thay đổi vận mệnh cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Lúc trước các cô ấy chẳng liều chết phản kháng, đợi đến mức tới tình trạng này thì giờ muốn xoay chuyển vận mệnh đã không còn đơn giản như vậy nữa.” Trong Cung điện Quốc gia, Mộ Dung Ảnh ôm kiếm cho hay.
“Nhưng lòng nhân ái của Chúa đã cho họ một chút hy vọng sống.” Trương Hoài Lâm bảo.
Lời này nói ra làm đám cuồng tín này lại nắm tay mình, vô cùng ăn ý nhìn bóng dáng Giang Tinh Chước trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, đồng thời còn lộ ra ánh mắt cảm động ngưỡng mộ.
Người ngoài cuộc:... Luôn luôn cảm thấy họ bị bệnh không rõ nhưng lại hiểu được tâm trạng của họ.
Hiển nhiên thay đổi số phận rất khó, may mắn không thể hiện trên người Lisa, thẻ bài thứ năm, thứ sáu, cho tới thẻ thứ bảy toàn là thẻ trống.
Ánh sáng thẻ tiêu tan từng cái một thì ánh sáng trong mắt mấy người phụ nữ cũng dần tan đi, chỉ còn lại một chút mờ nhạt như nến còn sót lại trong gió, chỉ cần thổi nhẹ là tắt ngúm.
Sự căng thẳng trong mắt đám đàn ông từng bước biến mất, thay vào đó là sự chế giễu thoải mái. Dù cho họ thấy đám đàn bà rất nhỏ yếu và dễ dàng kiểm soát, rút được một bộ cũng chả khiến tụi nó phản kích lại bọn họ ngay, song, nếu chúng rút được thẻ lợi hại vẫn sẽ gây rắc rối cho họ. Nói cho cùng đây là thẻ do Thần tạo ra, là sức mạnh của Thần.
Kết quả không ngờ lại kém may mắn như vậy, vận may yếu thế kia thì rút ra được cái gì đây?
Lisa kìm nén nước mắt, đau đớn nhìn chị gái rồi tiếp tục lật thẻ.
Thẻ bài thứ tám lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài vàng rực rỡ, hoa văn và chữ viết xinh đẹp quấn quanh nhau, xung quanh thân bài tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thẻ vàng! SSR!
Trái tim của tất cả mọi người nảy lên một cái, đôi mắt trừng lớn. Đám đàn ông vừa mới nở nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, khẩn trương hẳn.
Trong số tất cả mọi người vừa rút thẻ, chẳng ai rút được thẻ SSR, nhiều nhất chỉ là thẻ sao chép SSR mà thôi. Họ biết rằng SSR rất đáng gờm, thanh kiếm rơi vào tay Quốc vương Lãnh địa Tham Lang là sản phẩm của cấp SSR. Khi Quốc vương rút thẻ càng ngày càng nhiều, đám cấp dưới cũng rút ra được đồ tốt làm hắn sợ địa vị và tính mạng của mình bị đe dọa. Thế là hắn cứ mãi khoe khoang về thẻ SSR trên tay của mình, điều này cũng làm mọi người hiểu rằng thẻ SSR là thẻ vàng cao quý, mức độ trâu bò có một khoảng cách vô cùng lớn với mấy thẻ thông thường.
Lần này toi rồi, có thể ra tay cướp thẻ trước mặt Chúa Tể không? Có chết không?
Lisa cũng lo lắng và mong đợi nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Gương mặt dưới mũ của Giang Tinh Chước vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cô nói ôn hòa: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ cấp SSR, Thuốc Phục Hồi.”
Đôi môi khô nẻ của Lisa run rẩy.
Trái tim đang căng thẳng của Quốc vương Lãnh địa Tham Lang nhẹ nhàng thả lỏng, hắn vỗ vào thẻ vàng trong túi của mình, đúng là hù hắn muốn chết.
Đồ cấp SSR rất ghê gớm, đặc biệt là Thuốc Phục Hồi, quả thực chẳng khác là nhiêu so với chuyện làm người chết sống lại. Ấy nhưng đặt thứ này lên Lisa lại có vẻ chả có nghĩa lý gì. Bây giờ cô ấy không rút thẻ cho chính mình, cô rút vì đồng bào phái nữ đằng sau mình. Thứ cô cần là một thẻ có kỹ năng tấn công nhóm. Một viên Thuốc Phục Hồi, ngay cả ở cấp độ SSR, vẫn không cứu được chính cô.
Thuốc Phục Hồi hóa thành ánh sáng rồi rơi vào cơ thể gần như tàn phá của Lisa, xương bị gãy kết nối lại, dây thần kinh cũng không rơi xuống, hai viên đạn trên vai biến mất, các ngón tay bị mài đến nỗi máu thịt trộn lẫn làm người ta không nỡ nhìn cũng trở lại thành ngón tay ngọc mảnh khảnh; thậm chí ngay cả cảm giác suy nhược của cơ thể cũng biến tăm.
Cơ thể cô ấy đã được làm mới bừng sáng từ trong ra ngoài.
Nhưng vậy thì sao? Trong vòng tròn lớn của đám đàn ông mạnh mẽ xung quanh, cô vẫn mảnh mai như một con cừu không có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, xung quanh cô là đồng loại nhu nhược.
Vẫn còn lại hai lá bài cuối cùng.
Lisa hít một hơi thật sâu, đoạn, vươn tay về phía thẻ bài thứ chín.
Thẻ bài thứ chín lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng. Tất cả trái tim vừa mới buông lỏng lại bỗng nhiên căng thẳng dữ dội.
Cảm xúc nhấp nhô quá mãnh liệt khiến trái tim cảm thấy đau đớn, Quốc vương Lãnh địa Tham Lang gần như phát tức, hung tợn trừng mắt nhìn Lisa.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ nòng cốt của mình. Thẻ SSR "Giáp Thủ Hộ", có thể vô hiệu hóa đòn tấn công, niềm tin bảo vệ trong lòng càng mạnh, chuyện vô hiệu hóa sẽ mạnh hơn với mấy đòn tấn công.”
[Trời ạ…]
[Lại là thẻ SSR, hết lần này tới lần khác không phải là thẻ tấn công, đối với mấy cô ấy mà nói gần như chẳng rút trúng cái gì rồi?]
[Tôi không biết nên nói là số may hay đen nữa…]
[Em gái nhất định rất muốn bảo vệ chị, rất muốn cứu đồng bào, mới có thể tạo ra thẻ nòng cốt như vậy.]
[Quá thảm rồi, sao lại như vậy. Thẻ SSR như thế còn chả bằng đổi lấy thẻ tấn công bình thường, tốt xấu gì khi chết vẫn kéo mấy kẻ thù cùng nhau xuống địa ngục.]
[Còn một thẻ cuối cùng! Còn có hy vọng!]
[Tôi muốn khóc quá, cầu xin đó.]
Hai thẻ SSR liên tiếp đã chứng minh rằng vận may của Lisa không tính là tệ, ngay cả khi hai thẻ này không có ích gì cho cô ấy, nhưng nếu cuối cùng lật ngược được thì sao? Vì vậy, thẻ cuối cùng này, một cơ hội cuối cùng này đã để cho cảm xúc tất cả mọi người treo lên đến đỉnh cao nhất.
Quốc vương không tự chủ mà lấy thanh kiếm thượng cổ ra, vừa căng thẳng vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào lá bài. Hắn biết Lisa chắc chắn muốn hắn chết, sau khi tỉnh dậy do bị chuốc thuốc, hắn đã hoảng sợ một hồi lâu. May mắn thay, hắn đủ cẩn thận nên không có gì trong phòng có thể được sử dụng như vũ khí, ngay cả ghế còn được cố tình xây bằng vật liệu rất nặng, bằng không hắn đã bị Lisa giết rồi cũng nên.
Cho nên nếu Lisa rút được thẻ tấn công, ngay cả khi chỉ có thể mang theo một người, Lisa chắc chắn sẽ đưa hắn theo. Vậy nên hắn phải xuống tay trước.
Van mày…
Đôi mắt sung huyết của Lisa nhìn chằm chằm vào cơ hội cuối cùng, từ từ đưa tay ra.
Thẻ cuối cùng lật, ánh sáng tan đi, lại là một thẻ vàng!
Quốc vương nắm chặt chuôi kiếm trong nháy mắt, hắn chỉ ngại Chúa Tể ở đây nên mới chẳng chém ngay lập tức. Không ai biết giết người trước mặt Chúa Tể thì Ngài có tức hay không. Thế là hắn cứ kéo vợ tới, sử dụng chị ấy như một lá chắn ngay bất cứ lúc nào.
Một cái kéo dùng sức đó đúng thật chẳng e ngại hay trìu mến gì, bỗng chốc phần dưới của chị ấy “ọc”, vỡ nước ối.
Chị ấy ôm chặt bụng ngay, cơn đau dữ dội quen thuộc khủng khiếp của chuyện sinh con ập tới. Sâu trong hốc mắt lõm, đôi mắt chị lồi ra đầy sợ hãi và thù hận, ước mình có thể giết được tên vua đã để mình trải qua cảm giác kinh hoàng như thế này ngay tại chỗ và sau đó tự sát.
Trên thực tế không chỉ có mỗi chị, số lượng mấy người người phụ mang thai ở hiện trường rất nhiều, nhiều hơn cả người không mang thai chỗ này. Đầu tiên trốn đi trong đêm, kế đó gặp Lò Giết Mổ hiện ra, cuối cùng bị đám đàn ông này bắt lại đã làm cơ thể và tâm lý họ bị ảnh hưởng nặng nề. Đã có rất nhiều sản phụ vỡ nước ối, tại thời điểm này đang ở trong tình trạng khó sinh. Họ được đặt bên đường chẳng có lấy chút đàng hoàng, hai bác sĩ nam đang đỡ đẻ cho họ bằng cách dùng các phương pháp nguyên thủy nhất. Họ đau đớn tới độ muốn choáng đi mà cha của đám trẻ trong bụng họ có khi đang ở trong hàng ngũ rút thẻ nhưng chẳng ai màng tới.
Họ túm lấy đồng bào làm y tá không nói nên lời, nhưng ý tứ trong ánh mắt truyền đến thì lại rõ ràng là kêu người ta giết mình đi.
Nếu không phải Chúa Tể đột nhiên xuất hiện, cung cấp cho họ một tia hy vọng, lúc ấy người phụ nữ tự đề cử làm y tá đã nhặt những viên đá bên đường và đáp ứng mong muốn của đồng bọn. Bởi lẽ họ hiểu rất rõ nỗi đau của người kia, và họ hy vọng ai đó cũng có thể làm cho họ như thế.
“Chị ơi!” Lisa sợ hãi.
“Đừng lo cho chị!” Giọng nói của chị ấy thoát ra khỏi kẽ răng.
Lisa quay đầu lại nhìn Giang Tinh Chước, trong mắt chỉ có ánh sáng mờ nhạt vỡ vụn.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng cô đã rút được thẻ SSR, thẻ sinh học đặc biệt, Trứng Thú Đồng Hành’. Thấm nhuần đủ tình yêu và nguyện vọng, nó sẽ nở ra những người bạn đồng hành đồng sinh cộng tử với người mang thai. Nó trông như thế nào hoàn toàn dựa vào mong muốn của người mang thai.”
Một quả trứng! Thẻ cuối cùng, cô ấy rút ra được một quả trứng! Trứng cấp SSR!
“Ha ha ha ha ha...” Quốc vương Lãnh địa Tham Lang cười thành tiếng tại chỗ, những người vây xem khác cũng liên tiếp phát ra tiếng cười nhạo, cuối cùng biến thành cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ông mắc cười chết. Ha ha ha...”
[...]
[...]
[...]
Khu vực bão bình luận không nói nên lời, một mực trống rỗng.
Ngay cả Tô Nại cũng lặng thinh.
Quốc vương cười đến nỗi nước mắt chảy ra, đồ ăn hại! Có thể ảnh hưởng tới Chúa Tể thì sao? Chả phải để cho bọn hắn có được món hời à? Rút thẻ miễn phí thì sao? Bởi vì nội tâm của tụi nó yếu đuối nên chỉ rút ra thứ không có kỹ năng tấn công không thể tự cứu mình! Cuối cùng lại thành cái áo giáp đó, quả trứng này, chả phải để cho hắn hưởng hết à?
“Lisa, mày yên tâm, xem ra tới mức này thì tao sẽ không giết mày. Tao tha thứ cho cuộc đào tẩu mà mày đã lên kế hoạch! Hahahahaha.”
Lisa ngơ ngác lắng nghe tiếng cười từ mọi hướng, cô giống như bước vào một giấc mơ hoang đường và khủng khiếp. Chỉ có thể là giấc mơ nên mới kinh khủng tới nhường này; trong một thời gian ngắn, hy vọng cứ xuất hiện lần lượt rồi kế đó lại là một lần vỡ vụn, hệt như đùa giỡn với cô.
Cô nhìn về phía Giang Tinh Chước, Thần? Có thực sự là Thần? Ma quỷ sẽ không đáng sợ hơn Thần đúng không?
Con người là một sinh vật đáng kinh ngạc. Sau khi có hệ thống Chúa Tể, Giang Tinh Chước mới biết được khả năng mở rộng của con người có thể mạnh mẽ như thế nào. Một người đang tuyệt vọng rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn, từ đó tạo ra năng lượng lãnh liệt hơn. Chỉ cần kiên nhẫn đào và kiểm soát đúng chừng mực cũng như tác dụng, nó có thể ép ra năng lượng mà ta không thể tưởng tượng nổi.
Người nọ không màng tới con người, hoàn toàn xem họ như một công cụ, cứ thế lười biếng bòn rút nỗi sợ hãi, mà nhiều lắm thì người nọ cũng chỉ là Chúa Tể của nỗi sợ hãi cấp trung bình và cạn đáy. Trong cuộc sống của chính người Chúa Tể đó, người này đã bao giờ gặt hái được mức độ tuyệt vọng nhường này? Nếu tuyệt vọng cũng chia thành các cấp thì Lisa sẽ ở cấp SSR. Tất nhiên, những gì những người phụ nữ khác ở đây cung cấp cho cô cũng là năng lượng tiêu cực chất lượng rất cao.
Cô vô cùng tò mò, một khi rơi vào một cảnh giới tuyệt vọng sâu như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng trao cho cô có thể bật trở lại sau cú đánh này cao đến mức nào.
Giang Tinh Chước mỉm cười, quay sang người chị gái.
“Thẻ nòng cốt của cô cũng xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, cũng có một cơ hội rút thẻ.”
Âm thanh bí ẩn, êm tai và nguy hiểm ấy lại một lần nữa vang lên trong tai của tất cả mọi người.
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, một lần nữa mọi chuyện được đảo ngược đầy bất ngờ đã khiến họ vô cùng ngạc nhiên. Họ nhìn về phía người phụ nữ bị kéo cổ áo sau, đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
Người phụ nữ này quyết đoán hơn em gái bởi vì chị đã là người không có hy vọng hay lo lắng gì trong lòng. Không sợ bất cứ điều gì sẽ chẳng sợ bất cứ thứ gì ngáng chân. Cho nên chị ấy chỉ hơi ngẩn người và lên tiếng ngay: “Tôi rút!”
Con dao bình thường là con dao xuất hiện với tần suất thường xuyên nhất trong tất cả các bộ bài như chỉ đơn giản được dùng để kéo tỷ lệ chiến thắng trong 10 thẻ cho đủ, nhưng theo chị gái, đó là hy vọng của chị. Chỉ cần chị rút được là có thể đâm nó vào cổ mình ngay, thoát khỏi thế giới tuyệt vọng này.
Lisa nhìn về phía chị mình, một nháy mắt như thần giao cách cảm, cô hiểu chị mình muốn cái gì. Cô rất bình tĩnh, trái tim không còn bất kỳ gợn sóng gì. Cũng tốt, cứ như vậy đi, cứ kết thúc như vậy đi, như thế sẽ chẳng còn đau đớn thêm lần nào nữa.
10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt người chị gái.
Lần này Quốc vương Lãnh địa Tham Lang và những người đàn ông khác rất thoải mái, từng có Lisa xui xẻo làm gương, họ không cho rằng đám đàn bà ở đây sẽ rút ra được thẻ gì tốt. Chúng có bản chất yếu đuối, ghét một người cùng cực mà chả dám giết người đó, nào có giống dã tâm bừng bừng như bọn họ, hiếu chiến chả e nể, có thể rút ra rất nhiều thẻ tấn công.
Tựa như chứng minh suy nghĩ của bọn đàn ông chính xác, cũng giống như minh chứng tính chính xác trong chuyện Lisa nghi ngờ liệu Giang Tinh Chước có phải là Thần hay chăng.
Chị gái chịu đựng cơn đau dữ dội từ bụng để lật từng lá bài, chị ấy chỉ hy vọng có thể rút ra một con dao bình thường nhưng thực tế tàn nhẫn khi tận chín thẻ liên tiếp toàn là thẻ trống.
Quốc vương mắng: “Mày đúng là đồ vứt đi!” Hắn còn mong chị ấy giống như Lisa, rút được mấy lá bài tốt cho hắn dùng. Dù thứ đó là đồ rác rưởi với đám đàn bà nhưng lại là kho báu với hắn.
[Chúa ơi, tuyệt vọng quá...]
[Cơ hội rút thẻ như vậy còn không bằng không có, quá tàn khốc.]
[Vì sao Chúa Tể không giúp các cô ấy một chút hu hu hu... Thật bất công...]
[Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Thần cho nhân loại cơ hội để rút thẻ từ hồ chứa thẻ của mình đã là ban ân. Rút không ra thẻ của mình chỉ có thể nói rằng có khả năng số phận đã là như vậy.]
[Đúng vậy đúng vậy, không phải bảo Thần yêu thế nhân à, kẻ ác cũng là một thành viên của người trần, Thần nên đối xử công bằng với tất cả mọi người!]
[Lầu trên là tên ác nhân gì thế, sợ mình không có cơ hội rút thẻ đúng không?]
Tất cả mọi người đã không còn hy vọng, ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng chẳng làm người ta tiếp tục lo lắng. Thay vì mong đợi thẻ này là gì, mọi người càng lo hơn về số phận của những người phụ nữ này sau khi rút thẻ đó. Rõ ràng, họ là những người xem từ các quốc gia khác nên dù cho tức giận hơn nữa cũng chẳng cung cấp được bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Chị gái chết lặng lật lá bài cuối cùng.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài. Tất cả mọi người vừa thấy lá bài này thì đồng tử bỗng dưng biến đổi, giống như bị ảnh hưởng mãnh liệt.
Thẻ này không giống như tất cả các thẻ mà mọi người đã từng nhìn thấy, nó không do băng đúc trong suốt, cũng chẳng có màu vàng tỏa ra vầng hào quang, nó có màu đen.
Con át chủ bài đó đen tới mức nồng đậm giống như một loại màu đen không có trong thế giới loài người. Nó hấp thụ tất cả ánh sáng xung quanh, tỏa ra một loại hơi thở tương tự như Chúa Tể, làm người ta không thể nhìn thẳng vào mắt, không thể nói, khiến họ sợ hãi nhưng có sức hấp dẫn mãnh liệt.
“Thẻ bài màu đen?”
Tất cả những người tự cho rằng mình đã có kiến thức nhất định về quy tắc rút thẻ và loại thẻ lập tức thẳng cả lưng. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh của Tô Nại đã hơi đổi. Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên có người rút được thẻ màu đen. Nó là cái gì? Sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho thế giới này?
Trên con át chủ bài đen là một mô hình được phác thảo bằng vàng, trên đó là hai hình người, chẳng qua một người thì ngã nhào còn một người thì đứng.
Dường như Giang Tinh Chước cũng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của tấm thẻ này, nói: “Thật bất ngờ, thẻ nòng cốt của cô là thẻ quần thể.”
Chị gái nhìn Giang Tinh Chước mông lung: “Cái, cái gì?”
“Loại thẻ này rất hiếm, chỉ khi có hơn hai phần ba số người trong quần thể của cô có cùng một mong muốn mạnh mẽ y như cô thì mới có thể tập hợp sinh ra thẻ.”
Đó có nghĩa là gì? Chẳng biết vì sao mà đám đàn ông ở đây có một linh cảm bất an.
Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, khóe miệng cô lộ nụ cười thật sâu: “Xin chúc mừng cô đã rút trúng thẻ UR sao chép, thẻ ‘Đảo Ngược Từ Trường’. Khi sử dụng thẻ này, bên trong phạm vi vùng đất này sẽ đảo ngược theo mong muốn của các cô. Thời gian đảo ngược sẽ kéo dài đến khi hai phần ba số người ở trong nhóm của cô tại trong vùng đất này muốn chấm dứt sự đảo ngược.”
Cho dù đó là chị gái hay bất cứ ai khác, chẳng ai hiểu ngay được thẻ bí ẩn mạnh mẽ này sẽ đảo ngược những gì. Nghe ý tứ của Chúa Tể thì thẻ này sẽ hình thành một dạng đảo ngược đã được xác định, không cần chị ấy đưa ra quyết định một lần nữa. Ở trong đó không chỉ bao gồm nguyện vọng muốn của cô mà còn chứa hơn hai phần ba mong muốn của đồng bào phái nữ bên cô.
Lúc này, Quốc vương cảm giác điềm gở đã đưa tay ra lấy tấm thẻ này đi. Trái tim như nước đọng đột nhiên rung một cái, bỗng chị gái có sức mạnh, nhào ra chộp lấy tấm thẻ đó, thẻ lướt qua bàn tay của Quốc vương. Hắn ngay lập tức nắm lấy mái tóc của chị và kéo chị trở lại: “Đưa thẻ cho tao!”
“Nghịch chuyển đi!” Người chị la to lên. Thẻ đen nắm chặt trong lòng bàn tay nghe được mệnh lệnh của người cầm thẻ bèn bộc phát ra ánh sáng đen mãnh liệt, trong tích tắc mắt mọi người bị bóng tối che mất, cảm giác chói mắt khó hiểu khiến tất cả mọi người theo bản năng giơ cánh tay lên che chắn.
Ánh sáng đen này nổ tung như một quả bom, nhấc lên sóng gió từ bốn phương tám hướng. Nó khuếch tán nhanh chóng và tràn dũng mãnh về phương xa.
Họ cẩn thận từng li từng tí hạ cánh tay xuống rồi cứ thế nhìn trái và phải, thế giới không thay đổi.
Khán giả đang xem trực tiếp cũng mở to mắt, sáp đến gần màn hình để xem những gì đang xảy ra, mọi chuyện cứ như chả có gì xảy ra vậy.
“Hôm nay là một ngày hạnh phúc, tạm biệt tất cả mọi người.” Giang Tinh Chước mỉm cười nói. Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy lên, hồ chứa thẻ biến mất, cô cũng biến mất. Thứ mất hút theo còn có cảm giác kỳ quái đầy diệu kỳ mà cô mang lại.
Ngay sau khi Giang Tinh Chước biến mất, áp lực và trói buộc trong không khí biến mất. Quốc vương còn kéo tóc vợ, muốn tát mạnh một bạt tai vào mặt chị. Chợt, hắn cảm thấy có chuyện lạ diễn ra.
Cảm giác này không phải chỉ có mỗi hắn mới có.
Ngó bộ trong cơ thể họ có thêm một thứ gì đó, vật này đang phát triển nhanh chóng, hấp thụ chất dinh dưỡng trong cơ thể của họ khiến họ khó chịu khôn cùng và buồn nôn. Cứ như hệ thống miễn dịch chống lại virus xâm nhập cơ thể đang hoạt động, cố gắng tiêu diệt kẻ xâm nhập. Chẳng bao lâu thứ trong cơ thể đã nới rộng đốt sống thắt lưng của họ, nới rộng bụng của họ, nới rộng xương chậu của họ, không thể không nói có chỗ còn hệt như có vết rách.
Cơ thể của họ nặng nề hơn, rất yếu, eo khó chịu vô cùng, toàn thân không ổn.
Chị gái cảm thấy nỗi đau khủng khiếp trong việc sinh đẻ đã biến mất, không chỉ cơn đau biến mất mà cái bụng nhô cao của chị đã dần tiêu biến ngay cả mắt thường cũng nhận ra; đồng thời cảm giác chèn ép chỗ cột sống thắt lưng, bàng quang và thậm chí cả dạ dày cũng chẳng còn tăm hơi.
Người chồng đang kéo tóc của chị chợt buông tay, ôm bụng lớn rồi phát ra âm thanh đau đớn, gần như chẳng đứng vững. Giống như hắn còn có mấy tên đàn ông. Trong khi đó, mấy phụ nữ gặp khó sinh bên đường sắp chết lại chống đất đứng người lên rồi nhìn vào cái bụng đột nhiên phẳng mà cứ ngỡ mình đang mơ.
Lisa ngơ ngác nhìn, rồi lập tức hiểu được tấm thẻ màu đen cao cấp hơn SSR đã đảo ngược cái gì.
Cảnh tượng trước mắt này hoang đường cùng cực, trái tim gần như chết của Lisa đập thình thịch, giống như một con cá khát nước đột nhiên uống được cơn mưa ngọt ngào rơi xuống từ trên trời nên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí nó còn lột xác.
Hốc mắt cô nóng bỏng, nước mắt nóng tuôn như mưa, có thứ gì đó đong đầy trong ngực đến mức không thể chứa được nữa.
Và tại thời điểm này, cuối cùng mấy người đàn ông khác đã hiểu những gì đang xảy ra, khuôn mặt của họ dần dà khó coi, tim đập dồn, máu chảy ào ạt, đôi mắt ngụ đầy sợ hãi chẳng muốn tin.
Thẻ bài đảo ngược sẽ hoán đổi cách đàn ông và phụ nữ ở đất nước này sinh con nối dõi. Trước đây đàn ông chỉ cần sảng khoái vỗ mông là rời đi, chỉ có mỗi phụ nữ gánh chịu cho toàn bộ quá trình mang thai và sinh con đau đớn cùng với cái giá phải trả. Đó cũng từng là tình trạng bất đắc dĩ do cấu trúc s1nh lý phụ nữ.
Mà giờ đây cấu trúc s1nh lý và vai trò của nam giới và phụ nữ ở đất nước này vẫn giống hệt như đàn ông và phụ nữ trên toàn thế giới. Song, một khi phụ nữ mang thai, thẻ đảo ngược sẽ làm cho tình hình thay đổi đáng kinh ngạc.
Tu cung sẽ xuất hiện trong cơ thể nam giới, phôi thai sẽ xâm nhập vào cơ thể nam giới từ cơ thể phụ nữ, đến ngày chuyển dạ thì mấy người đàn ông sẽ có đường sinh sản. Có nghĩa là đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi một người đàn ông và mãi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể nam giới mới trở lại bình thường. Ấy nhưng tất cả những gì họ trả giá để sinh con sẽ không biến mất, chẳng hạn như vết rạn da, đau lưng, đau dạ dày này nọ, kể cả những di chứng để lại nếu không thực hiện tốt công tác chăm sóc.
Bởi vì đây là thẻ đảo ngược chứ không phải là thẻ trải nghiệm sinh con của đàn ông bình thường, phụ nữ của đất nước này không chỉ muốn họ trải nghiệm nỗi đau của mình đơn giản thế.
- -----oOo------
Bình luận truyện