Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ
Chương 72
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhưng mà Giang Tinh Chước cũng không phải loại người cảm thấy không có khả năng là từ bỏ. Để ngăn cản Tần Lãm Nguyệt đạt được thần cách, một là gi3t ch3t Tần Lãm Nguyệt trước khi Tử Thần chết. Cái này rất khó, bởi vì cô không thể xác nhận rốt cuộc Tử Thần sẽ chết vào ngày nào mà chỉ có thể nhìn lăm lăm Tần Lãm Nguyệt để hay. Cách thứ hai là ngăn chặn Tử Thần ngã xuống, cứ như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu như cô có thể ngăn Tử Thần ngã xuống, vậy hẳn có thể lợi dụng Tử Thần để gi3t ch3t ả kia.
Cách để ngăn chặn Tử Thần chết đi còn nguy hiểm hơn so với cách trước, song, cô lại có quyền chủ động hơn.
Từ trước đến nay Giang Tinh Chước không thích bị động.
Ding dong!
Âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Tinh Chước, cô nhìn về phía màn hình, ồ, có một đơn đặt hàng đặc biệt.
...
Triệu Lượng và các thành viên trong đội cũng xem trực tiếp trận này trong sở cảnh sát.
Tại thời điểm này, cuối cùng họ đã hiểu làm cách nào Lương Kiệt giết được kẻ thù của mình.
Khó trách vì sao họ không có cách gì liên kết các chuỗi logic, bởi vì chính nó đã là chuyện vô lý. Triệu Lượng có tâm tình phức tạp trong phút chốc ấy, còn đồng nghiệp cũng nhìn lẫn nhau.
“Thần đang giúp Lương Kiệt trả thù, vậy chúng ta…” Vẫn còn bắt hắn chứ? Trước đây họ vẫn ngó chừng Lương Kiệt, muốn tìm bằng chứng giết người của hắn. Dù cho những người đó chết rồi còn chưa hết tội nhưng pháp luật là pháp luật. Ấy thế mà bây giờ tình hình đã khác, Thần phân xử thay họ, để Lương Kiệt có thể ăn miếng trả miếng.
Triệu Lượng châm một điếu thuốc, không nói gì.
Tại thời điểm này, một người phụ nữ bước tới bên ngoài đồn cảnh sát.
“Anh Triệu.” Ai đó đã gọi anh, nhắc nhở anh về sự xuất hiện của bà ấy.
Triệu Lượng quay đầu, vội vàng nghiền nát tàn thuốc lá rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Đội trưởng Triệu, anh có tin tức nào về con gái tôi không?” Người phụ nữ hỏi.
Triệu Lượng xấu hổ: “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, có bất kỳ tin tức nào nhất định sẽ thông báo cho chị ngay.”
Ánh mắt bà thoáng hoảng hốt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Triệu Lượng thấy vậy thì trong lòng dấy lên một cảm xúc lo lắng. Anh vội vàng gọi bà ấy lại và thốt lên: “Chị tới cửa hàng Thẻ Vận Mệnh mua một cái Hộp Bí Ẩn, có thể sẽ hữu ích.”
“Cái gì?”
Triệu Lượng ngạc nhiên rồi khựng lại một chút, kế đó vẫn gửi địa chỉ cho bà.
Nhìn bóng lưng bà, Triệu Lượng không khỏi cười khổ. Con người thật đúng là… có một cảm giác phụ thuộc đặc biệt vào Thần. Trước đây thì họ theo chủ nghĩa duy vật, bây giờ phát hiện ra rằng thực sự có Thần tồn tại. Thần khác với Tử Thần nhằm diệt thế gian, thế nên khi gặp phải những điều mà họ không thể giải quyết nổi bèn chẳng dằn lòng mà cầu Thần bái Phật, khẩn cầu được giúp đỡ.
Người phụ nữ tên là Dư Yến, là một bà mẹ đơn thân, con gái 17 tuổi của bà đã biến mất một tháng trước và vẫn chưa được tìm thấy.
Một người đang yên đang lành mất tích quá lâu về cơ bản là dữ nhiều lành ít, hoặc là chết rồi hoặc là bị lừa bán. Đối với Dư Yến, con gái là lý do duy nhất để bà sống, nay con gái đã mất làm bà mất đi mục tiêu sống. Nhưng bà chẳng cam chịu chết dễ dàng như thế, bà muốn tìm ra con gái mình bị ai hại và bà sẽ trả thù. Nếu con gái bị bắt cóc và đang đau khổ ở đâu, bà cũng phải tìm trăm phương ngàn cách để mang con bé về trước khi Tử Thần tới gặt hái cuộc sống của bà.
Bà trở về nhà, nghe theo Triệu Lượng mà lên mạng xem livestream, lúc này bà mới biết trên thế giới này ngoại trừ Tử Thần ra còn có một vị thần khác giáng xuống. Tử Thần đang diệt thế mà Thần lại đang cứu thế, dùng cách cho nhân loại sức mạnh.
Bà mở cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, nhận ra Hộp Bí Ẩn sơ cấp có giá tận 300 vạn. Bấy giờ thành phố P không nằm trong phạm vi các thành phố do Chính phủ chi trả. Cũng may cách đây không lâu bà đã bán ngôi nhà duy nhất của mình để nhờ một thám tử tư giúp tìm con gái. Do tên thám tử là kẻ lừa lọc, hắn lừa tiền đặt cọc xong thì bỏ chạy, bà vẫn còn số tiền còn lại.
Nhưng bà chỉ đủ tiền mua một Hộp Bí Ẩn, nếu bà không lật ra được cái thể giúp mình tìm ra con gái thì sao đây? Trên mạng nói bán đi để lấy tiền rồi mua thêm nhiều Hộp Bí Ẩn, nhưng chuyện này cần thời gian và đối với một người mẹ thì đúng là quá dài. Lỡ như con gái còn sống, chỉ còn lại một hơi thở chờ đợi mẹ đến cứu thì sao?
Thành ra bà nảy ra một ý tưởng rằng có thể gửi Hộp Bí Ẩn đến với con gái mình không? Nếu con bà còn sống, cái này may ra lại là cọng rơm cứu mạng của nó.
“Chúa, xin Ngài hoàn thành kỳ vọng của một người mẹ tuyệt vọng, con nguyện dâng hiến phần còn lại của cuộc đời mình cho Ngài.”
Dư Yến cầu nguyện xong bèn mua một Hộp Bí Ẩn sơ cấp, địa chỉ nhận hàng được viết là “Trước mặt con gái của Dư Yến, Dư Bình Bình.”
...
Bên trong tầng hầm tối tăm.
Ngực cô gái bị tra tấn thoi thóp hầu như không chẳng còn tí hơi thở nhấp nhô nào, tay cô nắm chặt một cọng rơm, miệng yếu ớt nỉ non: “Mẹ... Mẹ.”
Không, cô không thể chết, mẹ chỉ có một mình cô. Nếu cô chết rồi thì bà sẽ ra sao đây? Kiên trì một chút nữa, chịu đựng…
Mà bên ngoài, mấy người con trai con gái đang thảo luận về một chuyện.
“Chúng ta phải giết nó, bằng không bị tìm tới coi như tiêu.”
“Nhưng thi thể tính sao đây?”
“Buộc đá cho nó chìm xuống hồ?”
“Có thể ngâm trong đó rồi người phình nổi lên. Hay là chặt cho nát rồi ném xuống biển cho cá ăn?”
“Biển xa chúng ta như vậy, lỡ mà bị phát hiện…”
“Cái gì cũng không được, thế ngay từ đầu đừng làm thế là được rồi!”
Một đám nam nữ với khuôn mặt căng thẳng và lo lắng. Chúng xem trực tiếp, biết rằng con người sẽ có tất cả các loại thẻ kỳ lạ, thế là chúng lo hành vi xấu của mình sẽ bị ai đó biết và nhận trừng phạt.
Chúng đều là bạn cùng lớp của Dư Bình Bình. Dư Bình Bình ngoan ngoãn, tính cách yếu đuối, luôn là đối tượng cho tụi nó bắt nạt ở trường. Ngày đó tụi nó chỉ uy hiếp cô, nếu không nghe lời là ra tay với mẹ cô nên cô mới ngoan ngoãn nghe theo.
Con vật nhỏ yếu đuối không làm gì sai, chỉ vì nó đáng yêu nên lòng h4m muốn bạo lực của một số kẻ ác tăng lên, còn cho rằng cái này chơi vui ghê.
Cô đã bị giam cầm trong một tháng, thường xuyên bị đánh đập và sỉ nhục, thậm chí còn bị lạm dụng t1nh dục đồng giới. Cô chịu hết tất cả các loại đối xử mất nhân tính mà vẫn còn một hơi thở cho đến nay, bởi vì cô cứ ngây thơ tin rằng hễ cô sống qua một tháng, họ sẽ để cho cô rời đi.
Trên lầu, cha mẹ của một thiếu niên cầm đầu đang xem TV trong im lặng. Bọn họ biết hết những gì đang xảy ra ở tầng dưới, có cả cô gái bị giam cầm trong tầng hầm, nhưng họ bất lực đồng thời không thể quyết tâm đánh mất đứa con này. Thế là họ cứ như đà điểu nhét đầu xuống dưới đất, vờ rằng không có gì xảy ra.
Bên ngoài bọn kia đang thảo luận cách giết người và phân thây, những giọt nước mắt của thiếu nữ trong tầng hầm đã chảy.
Thật ra trong lòng cô đã có cảm giác, cô chẳng ngây thơ như vậy. Cô biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, chẳng qua trong lòng vẫn ôm một ít may mắn. Mình sẽ được tìm thấy, một giây sau cảnh sát sẽ mở cửa cứu cô, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt của mẹ cũng nên.
Nhưng bây giờ, có vẻ như không thể rồi.
...
Đây là lần đầu tiên ai đó đã viết địa chỉ nhận hàng như thế này. Chống lại sự cám dỗ để sở hữu sức mạnh siêu phàm và sự an toàn của cuộc sống, về cơ bản chỉ có người mẹ mới làm được điều này.
Giang Tinh Chước vung gậy gỗ nhỏ, Hộp Bí Ẩn này biến mất ngay tại chỗ.
Kế đó Giang Tinh Chước tiếp tục xâm nhập vào mạng lưới bên trong của Chính phủ, cô muốn tìm vị trí Tử Thần, phải biết vị trí nào thay đổi kỳ lạ trước, hẳn nơi đó sẽ là nơi Tử Thần chiếm giữ.
...
Dư Bình Bình tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cô nghe thấy một cái gì đó rơi bên cạnh mình.
Cô mở mắt ra và thấy một gói hàng. Chuyển phát nhanh?
Những người đó vẫn còn ở ngoài đó, cho nên đây là…
Gói hàng này làm cho cô có một cảm giác kỳ lạ, cô cố gắng nâng cơ thể đau đớn để kéo gói hàng lại một chút. Dựa vào ánh sáng lờ nhờ của tầng hầm, cô nhìn về phía người gửi.
Người gửi là... Dư Yến, mẹ của Dư Bình Bình.
Đồng tử Dư Bình Bình co rụt lại, “Mẹ...”
Sự k1ch thích đột ngột đã để cơ thể yếu đuối của cô bùng nổ sức mạnh. Cô bất chấp suy nghĩ về bất cứ thứ gì khác, vội vàng xé gói đồ, mở nó ra và để lộ chiếc hộp màu đen bên trong.
Cảm giác kỳ lạ thêm phần mãnh liệt, cái màu đen này làm cho người ta e dè chẳng thể giải thích nổi. Cô cẩn thận mở hộp ra.
10 lá bài phát sáng bay ra, rơi xuống trước mặt cô.
Dư Bình Bình trợn tròn mắt, vươn tay, chạm vào thẻ bài đầy thăm dò.
Thẻ bị chạm vào lật một chút, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài.
Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể cô. Cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể của mình ấm áp. Cơ thể đang được chữa trị cho dù đó là vết rách nửa dưới của cơ thể hay là bộ não bị chấn động đang mờ ảo.
Đây là một viên Thuốc Phục Hồi.
Cô đã tốt hơn nhiều và mơ hồ cảm thấy một cái gì đó. Đây là đồ mà mẹ tìm cách gửi tới cho cô là cái chắc, cô vừa khóc vừa chạm vào thẻ còn lại.
Thẻ bài thứ hai xoay chuyển, cô rút ra một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Cô giữ con dao trong lòng bàn tay của mình một cách trang trọng rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng đôi mắt đẫm nước đầy sự kiên định. Cô sẽ không để mặc họ bạo hành cô mà không phản kháng bởi vì cô biết không chống cự ắt sẽ chết. Ngay cả khi chỉ có thể kéo theo một người cũng tốt, nếu không mẹ sẽ buồn biết bao.
Thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ tư, một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm, là một cái cưa điện mang theo bên người có thể thay đổi tự nhiên.
Những gì cô có thể nhận được có liên quan đến mong đợi trong lòng của mẹ cô. Bà hy vọng rằng con gái gặp nguy hiểm có thể giải quyết hiểm nguy, tự cứu mình thành công, bình an trở lại với bà. Thế nên cơ hội rút được vũ khí tấn công của Dư Bình Bình là rất lớn.
Ngoài cưa điện, với tấm thẻ cuối cùng, cô còn rút ra một thẻ bắn ngược tăng gấp đôi thiệt hại. Tất cả các cuộc tấn công vào cô sẽ quay lại trên người tên thực hiện với tổn thương x2.
Ánh sáng của thẻ cuối cùng mới đi vào cơ thể cô là cánh cửa tầng hầm đã được mở bung.
Cuối cùng chúng đã quyết định được cách để giết cô. Gần đây có một đội thi công xây dựng, chúng sẽ chuẩn bị chút xi măng, nhét Dư Bình Bình vào cái thùng, đoạn, đổ xi măng vào. Sau khi xi măng đông lại, ai mà phát hiện được một xác chết được bọc trong đó chứ?
Chúng tin rằng làm như vậy là áo trời không kẽ hở.
Khi chúng vào là trên tay đã có dao, sẵn sàng giết người chia xác.
“Mày chịu đánh giỏi ghê, thế mà đứng được.” Chúng đi vào và nhìn thấy Dư Bình Bình vẫn đứng được bèn nói trong ngạc nhiên.
Dư Bình Bình bám sát tường, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chúng.
“Sao cái này xảy ra?” Chúng nhìn nhau khó xử vì không biết bắt đầu từ đâu. Nếu Dư Bình Bình nằm trên mặt đất, chúng sẽ siết cổ cô đến chết, nhưng bây giờ cô đang đứng sờ sờ nơi đó.
“Dư Bình Bình, mau tới đây, bằng không tụi tao sẽ xử mẹ mày.”
Những lời này khiến Dư Bình Bình bỗng nhìn ngay về phía người đang nói chuyện, đáy mắt cô sinh ra một luồng ác độc. Cô đi về phía người nói.
Đó là một thiếu niên rất cao lớn, nó thích nhất là mấy đứa con gái trẻ có cơ thể nhỏ nhắn tựa thỏ trắng như Dư Bình Bình. Ngay sau khi cô tiếp cận, nó không chờ nổi bèn kéo cô qua, bóp cổ cô.
Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy cổ của mình bị bóp bởi một bàn tay thô ráp, sức mạnh rất lớn làm suýt nữa cổ nó đã gãy. Nó theo bản năng buông cổ Dư Bình Bình, muốn đưa tay ôm cổ.
“Cái này...” Vừa đúng lúc nó buông lỏng Dư Bình Bình, bàn tay trên cổ nó cũng biến mất.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mau gi3t ch3t nó đi.”
Đồng bọn thúc giục.
Thiếu niên nghĩ rằng vừa rồi là ảo giác. Nó toan xuống tay lần nữa thì bỗng nhiên, một tiếng cưa điện chói tai kinh khủng vang lên.
Cưa điện nhấp nhô đáng hãi hùng đã cưa ra cái bụng thằng thiếu niên cường tráng dễ như bởn, trong một khoảnh khắc ấy máu phun.
Đau đớn làm cho tiếng kêu thảm thiết khó phát ra, nó đành trừng to cặp mắt hổ, đồng tử không tưởng nổi và rời rạc. Nó rơi xuống đất, máu chảy đầy đất.
Ngay khi nó ngã xuống đã để lộ hình ảnh của một cô gái mà người nó đã chặn. Một bàn tay của cô đã biến thành cưa điện, lưỡi cưa điện đầy máu đỏ tươi và bọt thịt nội tạng. Khuôn mặt của cô gái bị máu phun tung tóe, làm cho cô trông giống như Atula bò dậy từ địa ngục.
Bọn còn lại sợ ngây người.
“Quái vật, quái vật!” Chúng sợ hãi quay đầu và bỏ chạy.
Dư Bình Bình nhìn thi thể và cưa điện bằng cặp mắt trừng đầy sững sờ, hiển nhiên cô cũng choáng váng. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại tinh thần rồi từ từ nở ra một nụ cười kỳ lạ và đuổi theo.
Chương 72: Quà tặng đặc biệt (1)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhưng mà Giang Tinh Chước cũng không phải loại người cảm thấy không có khả năng là từ bỏ. Để ngăn cản Tần Lãm Nguyệt đạt được thần cách, một là gi3t ch3t Tần Lãm Nguyệt trước khi Tử Thần chết. Cái này rất khó, bởi vì cô không thể xác nhận rốt cuộc Tử Thần sẽ chết vào ngày nào mà chỉ có thể nhìn lăm lăm Tần Lãm Nguyệt để hay. Cách thứ hai là ngăn chặn Tử Thần ngã xuống, cứ như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu như cô có thể ngăn Tử Thần ngã xuống, vậy hẳn có thể lợi dụng Tử Thần để gi3t ch3t ả kia.
Cách để ngăn chặn Tử Thần chết đi còn nguy hiểm hơn so với cách trước, song, cô lại có quyền chủ động hơn.
Từ trước đến nay Giang Tinh Chước không thích bị động.
Ding dong!
Âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Tinh Chước, cô nhìn về phía màn hình, ồ, có một đơn đặt hàng đặc biệt.
...
Triệu Lượng và các thành viên trong đội cũng xem trực tiếp trận này trong sở cảnh sát.
Tại thời điểm này, cuối cùng họ đã hiểu làm cách nào Lương Kiệt giết được kẻ thù của mình.
Khó trách vì sao họ không có cách gì liên kết các chuỗi logic, bởi vì chính nó đã là chuyện vô lý. Triệu Lượng có tâm tình phức tạp trong phút chốc ấy, còn đồng nghiệp cũng nhìn lẫn nhau.
“Thần đang giúp Lương Kiệt trả thù, vậy chúng ta…” Vẫn còn bắt hắn chứ? Trước đây họ vẫn ngó chừng Lương Kiệt, muốn tìm bằng chứng giết người của hắn. Dù cho những người đó chết rồi còn chưa hết tội nhưng pháp luật là pháp luật. Ấy thế mà bây giờ tình hình đã khác, Thần phân xử thay họ, để Lương Kiệt có thể ăn miếng trả miếng.
Triệu Lượng châm một điếu thuốc, không nói gì.
Tại thời điểm này, một người phụ nữ bước tới bên ngoài đồn cảnh sát.
“Anh Triệu.” Ai đó đã gọi anh, nhắc nhở anh về sự xuất hiện của bà ấy.
Triệu Lượng quay đầu, vội vàng nghiền nát tàn thuốc lá rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Đội trưởng Triệu, anh có tin tức nào về con gái tôi không?” Người phụ nữ hỏi.
Triệu Lượng xấu hổ: “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, có bất kỳ tin tức nào nhất định sẽ thông báo cho chị ngay.”
Ánh mắt bà thoáng hoảng hốt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Triệu Lượng thấy vậy thì trong lòng dấy lên một cảm xúc lo lắng. Anh vội vàng gọi bà ấy lại và thốt lên: “Chị tới cửa hàng Thẻ Vận Mệnh mua một cái Hộp Bí Ẩn, có thể sẽ hữu ích.”
“Cái gì?”
Triệu Lượng ngạc nhiên rồi khựng lại một chút, kế đó vẫn gửi địa chỉ cho bà.
Nhìn bóng lưng bà, Triệu Lượng không khỏi cười khổ. Con người thật đúng là… có một cảm giác phụ thuộc đặc biệt vào Thần. Trước đây thì họ theo chủ nghĩa duy vật, bây giờ phát hiện ra rằng thực sự có Thần tồn tại. Thần khác với Tử Thần nhằm diệt thế gian, thế nên khi gặp phải những điều mà họ không thể giải quyết nổi bèn chẳng dằn lòng mà cầu Thần bái Phật, khẩn cầu được giúp đỡ.
Người phụ nữ tên là Dư Yến, là một bà mẹ đơn thân, con gái 17 tuổi của bà đã biến mất một tháng trước và vẫn chưa được tìm thấy.
Một người đang yên đang lành mất tích quá lâu về cơ bản là dữ nhiều lành ít, hoặc là chết rồi hoặc là bị lừa bán. Đối với Dư Yến, con gái là lý do duy nhất để bà sống, nay con gái đã mất làm bà mất đi mục tiêu sống. Nhưng bà chẳng cam chịu chết dễ dàng như thế, bà muốn tìm ra con gái mình bị ai hại và bà sẽ trả thù. Nếu con gái bị bắt cóc và đang đau khổ ở đâu, bà cũng phải tìm trăm phương ngàn cách để mang con bé về trước khi Tử Thần tới gặt hái cuộc sống của bà.
Bà trở về nhà, nghe theo Triệu Lượng mà lên mạng xem livestream, lúc này bà mới biết trên thế giới này ngoại trừ Tử Thần ra còn có một vị thần khác giáng xuống. Tử Thần đang diệt thế mà Thần lại đang cứu thế, dùng cách cho nhân loại sức mạnh.
Bà mở cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, nhận ra Hộp Bí Ẩn sơ cấp có giá tận 300 vạn. Bấy giờ thành phố P không nằm trong phạm vi các thành phố do Chính phủ chi trả. Cũng may cách đây không lâu bà đã bán ngôi nhà duy nhất của mình để nhờ một thám tử tư giúp tìm con gái. Do tên thám tử là kẻ lừa lọc, hắn lừa tiền đặt cọc xong thì bỏ chạy, bà vẫn còn số tiền còn lại.
Nhưng bà chỉ đủ tiền mua một Hộp Bí Ẩn, nếu bà không lật ra được cái thể giúp mình tìm ra con gái thì sao đây? Trên mạng nói bán đi để lấy tiền rồi mua thêm nhiều Hộp Bí Ẩn, nhưng chuyện này cần thời gian và đối với một người mẹ thì đúng là quá dài. Lỡ như con gái còn sống, chỉ còn lại một hơi thở chờ đợi mẹ đến cứu thì sao?
Thành ra bà nảy ra một ý tưởng rằng có thể gửi Hộp Bí Ẩn đến với con gái mình không? Nếu con bà còn sống, cái này may ra lại là cọng rơm cứu mạng của nó.
“Chúa, xin Ngài hoàn thành kỳ vọng của một người mẹ tuyệt vọng, con nguyện dâng hiến phần còn lại của cuộc đời mình cho Ngài.”
Dư Yến cầu nguyện xong bèn mua một Hộp Bí Ẩn sơ cấp, địa chỉ nhận hàng được viết là “Trước mặt con gái của Dư Yến, Dư Bình Bình.”
...
Bên trong tầng hầm tối tăm.
Ngực cô gái bị tra tấn thoi thóp hầu như không chẳng còn tí hơi thở nhấp nhô nào, tay cô nắm chặt một cọng rơm, miệng yếu ớt nỉ non: “Mẹ... Mẹ.”
Không, cô không thể chết, mẹ chỉ có một mình cô. Nếu cô chết rồi thì bà sẽ ra sao đây? Kiên trì một chút nữa, chịu đựng…
Mà bên ngoài, mấy người con trai con gái đang thảo luận về một chuyện.
“Chúng ta phải giết nó, bằng không bị tìm tới coi như tiêu.”
“Nhưng thi thể tính sao đây?”
“Buộc đá cho nó chìm xuống hồ?”
“Có thể ngâm trong đó rồi người phình nổi lên. Hay là chặt cho nát rồi ném xuống biển cho cá ăn?”
“Biển xa chúng ta như vậy, lỡ mà bị phát hiện…”
“Cái gì cũng không được, thế ngay từ đầu đừng làm thế là được rồi!”
Một đám nam nữ với khuôn mặt căng thẳng và lo lắng. Chúng xem trực tiếp, biết rằng con người sẽ có tất cả các loại thẻ kỳ lạ, thế là chúng lo hành vi xấu của mình sẽ bị ai đó biết và nhận trừng phạt.
Chúng đều là bạn cùng lớp của Dư Bình Bình. Dư Bình Bình ngoan ngoãn, tính cách yếu đuối, luôn là đối tượng cho tụi nó bắt nạt ở trường. Ngày đó tụi nó chỉ uy hiếp cô, nếu không nghe lời là ra tay với mẹ cô nên cô mới ngoan ngoãn nghe theo.
Con vật nhỏ yếu đuối không làm gì sai, chỉ vì nó đáng yêu nên lòng h4m muốn bạo lực của một số kẻ ác tăng lên, còn cho rằng cái này chơi vui ghê.
Cô đã bị giam cầm trong một tháng, thường xuyên bị đánh đập và sỉ nhục, thậm chí còn bị lạm dụng t1nh dục đồng giới. Cô chịu hết tất cả các loại đối xử mất nhân tính mà vẫn còn một hơi thở cho đến nay, bởi vì cô cứ ngây thơ tin rằng hễ cô sống qua một tháng, họ sẽ để cho cô rời đi.
Trên lầu, cha mẹ của một thiếu niên cầm đầu đang xem TV trong im lặng. Bọn họ biết hết những gì đang xảy ra ở tầng dưới, có cả cô gái bị giam cầm trong tầng hầm, nhưng họ bất lực đồng thời không thể quyết tâm đánh mất đứa con này. Thế là họ cứ như đà điểu nhét đầu xuống dưới đất, vờ rằng không có gì xảy ra.
Bên ngoài bọn kia đang thảo luận cách giết người và phân thây, những giọt nước mắt của thiếu nữ trong tầng hầm đã chảy.
Thật ra trong lòng cô đã có cảm giác, cô chẳng ngây thơ như vậy. Cô biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, chẳng qua trong lòng vẫn ôm một ít may mắn. Mình sẽ được tìm thấy, một giây sau cảnh sát sẽ mở cửa cứu cô, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt của mẹ cũng nên.
Nhưng bây giờ, có vẻ như không thể rồi.
...
Đây là lần đầu tiên ai đó đã viết địa chỉ nhận hàng như thế này. Chống lại sự cám dỗ để sở hữu sức mạnh siêu phàm và sự an toàn của cuộc sống, về cơ bản chỉ có người mẹ mới làm được điều này.
Giang Tinh Chước vung gậy gỗ nhỏ, Hộp Bí Ẩn này biến mất ngay tại chỗ.
Kế đó Giang Tinh Chước tiếp tục xâm nhập vào mạng lưới bên trong của Chính phủ, cô muốn tìm vị trí Tử Thần, phải biết vị trí nào thay đổi kỳ lạ trước, hẳn nơi đó sẽ là nơi Tử Thần chiếm giữ.
...
Dư Bình Bình tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cô nghe thấy một cái gì đó rơi bên cạnh mình.
Cô mở mắt ra và thấy một gói hàng. Chuyển phát nhanh?
Những người đó vẫn còn ở ngoài đó, cho nên đây là…
Gói hàng này làm cho cô có một cảm giác kỳ lạ, cô cố gắng nâng cơ thể đau đớn để kéo gói hàng lại một chút. Dựa vào ánh sáng lờ nhờ của tầng hầm, cô nhìn về phía người gửi.
Người gửi là... Dư Yến, mẹ của Dư Bình Bình.
Đồng tử Dư Bình Bình co rụt lại, “Mẹ...”
Sự k1ch thích đột ngột đã để cơ thể yếu đuối của cô bùng nổ sức mạnh. Cô bất chấp suy nghĩ về bất cứ thứ gì khác, vội vàng xé gói đồ, mở nó ra và để lộ chiếc hộp màu đen bên trong.
Cảm giác kỳ lạ thêm phần mãnh liệt, cái màu đen này làm cho người ta e dè chẳng thể giải thích nổi. Cô cẩn thận mở hộp ra.
10 lá bài phát sáng bay ra, rơi xuống trước mặt cô.
Dư Bình Bình trợn tròn mắt, vươn tay, chạm vào thẻ bài đầy thăm dò.
Thẻ bị chạm vào lật một chút, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài.
Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể cô. Cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể của mình ấm áp. Cơ thể đang được chữa trị cho dù đó là vết rách nửa dưới của cơ thể hay là bộ não bị chấn động đang mờ ảo.
Đây là một viên Thuốc Phục Hồi.
Cô đã tốt hơn nhiều và mơ hồ cảm thấy một cái gì đó. Đây là đồ mà mẹ tìm cách gửi tới cho cô là cái chắc, cô vừa khóc vừa chạm vào thẻ còn lại.
Thẻ bài thứ hai xoay chuyển, cô rút ra một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Cô giữ con dao trong lòng bàn tay của mình một cách trang trọng rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng đôi mắt đẫm nước đầy sự kiên định. Cô sẽ không để mặc họ bạo hành cô mà không phản kháng bởi vì cô biết không chống cự ắt sẽ chết. Ngay cả khi chỉ có thể kéo theo một người cũng tốt, nếu không mẹ sẽ buồn biết bao.
Thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ tư, một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm, là một cái cưa điện mang theo bên người có thể thay đổi tự nhiên.
Những gì cô có thể nhận được có liên quan đến mong đợi trong lòng của mẹ cô. Bà hy vọng rằng con gái gặp nguy hiểm có thể giải quyết hiểm nguy, tự cứu mình thành công, bình an trở lại với bà. Thế nên cơ hội rút được vũ khí tấn công của Dư Bình Bình là rất lớn.
Ngoài cưa điện, với tấm thẻ cuối cùng, cô còn rút ra một thẻ bắn ngược tăng gấp đôi thiệt hại. Tất cả các cuộc tấn công vào cô sẽ quay lại trên người tên thực hiện với tổn thương x2.
Ánh sáng của thẻ cuối cùng mới đi vào cơ thể cô là cánh cửa tầng hầm đã được mở bung.
Cuối cùng chúng đã quyết định được cách để giết cô. Gần đây có một đội thi công xây dựng, chúng sẽ chuẩn bị chút xi măng, nhét Dư Bình Bình vào cái thùng, đoạn, đổ xi măng vào. Sau khi xi măng đông lại, ai mà phát hiện được một xác chết được bọc trong đó chứ?
Chúng tin rằng làm như vậy là áo trời không kẽ hở.
Khi chúng vào là trên tay đã có dao, sẵn sàng giết người chia xác.
“Mày chịu đánh giỏi ghê, thế mà đứng được.” Chúng đi vào và nhìn thấy Dư Bình Bình vẫn đứng được bèn nói trong ngạc nhiên.
Dư Bình Bình bám sát tường, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chúng.
“Sao cái này xảy ra?” Chúng nhìn nhau khó xử vì không biết bắt đầu từ đâu. Nếu Dư Bình Bình nằm trên mặt đất, chúng sẽ siết cổ cô đến chết, nhưng bây giờ cô đang đứng sờ sờ nơi đó.
“Dư Bình Bình, mau tới đây, bằng không tụi tao sẽ xử mẹ mày.”
Những lời này khiến Dư Bình Bình bỗng nhìn ngay về phía người đang nói chuyện, đáy mắt cô sinh ra một luồng ác độc. Cô đi về phía người nói.
Đó là một thiếu niên rất cao lớn, nó thích nhất là mấy đứa con gái trẻ có cơ thể nhỏ nhắn tựa thỏ trắng như Dư Bình Bình. Ngay sau khi cô tiếp cận, nó không chờ nổi bèn kéo cô qua, bóp cổ cô.
Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy cổ của mình bị bóp bởi một bàn tay thô ráp, sức mạnh rất lớn làm suýt nữa cổ nó đã gãy. Nó theo bản năng buông cổ Dư Bình Bình, muốn đưa tay ôm cổ.
“Cái này...” Vừa đúng lúc nó buông lỏng Dư Bình Bình, bàn tay trên cổ nó cũng biến mất.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mau gi3t ch3t nó đi.”
Đồng bọn thúc giục.
Thiếu niên nghĩ rằng vừa rồi là ảo giác. Nó toan xuống tay lần nữa thì bỗng nhiên, một tiếng cưa điện chói tai kinh khủng vang lên.
Cưa điện nhấp nhô đáng hãi hùng đã cưa ra cái bụng thằng thiếu niên cường tráng dễ như bởn, trong một khoảnh khắc ấy máu phun.
Đau đớn làm cho tiếng kêu thảm thiết khó phát ra, nó đành trừng to cặp mắt hổ, đồng tử không tưởng nổi và rời rạc. Nó rơi xuống đất, máu chảy đầy đất.
Ngay khi nó ngã xuống đã để lộ hình ảnh của một cô gái mà người nó đã chặn. Một bàn tay của cô đã biến thành cưa điện, lưỡi cưa điện đầy máu đỏ tươi và bọt thịt nội tạng. Khuôn mặt của cô gái bị máu phun tung tóe, làm cho cô trông giống như Atula bò dậy từ địa ngục.
Bọn còn lại sợ ngây người.
“Quái vật, quái vật!” Chúng sợ hãi quay đầu và bỏ chạy.
Dư Bình Bình nhìn thi thể và cưa điện bằng cặp mắt trừng đầy sững sờ, hiển nhiên cô cũng choáng váng. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại tinh thần rồi từ từ nở ra một nụ cười kỳ lạ và đuổi theo.
- -----oOo------
………..
Nhưng mà Giang Tinh Chước cũng không phải loại người cảm thấy không có khả năng là từ bỏ. Để ngăn cản Tần Lãm Nguyệt đạt được thần cách, một là gi3t ch3t Tần Lãm Nguyệt trước khi Tử Thần chết. Cái này rất khó, bởi vì cô không thể xác nhận rốt cuộc Tử Thần sẽ chết vào ngày nào mà chỉ có thể nhìn lăm lăm Tần Lãm Nguyệt để hay. Cách thứ hai là ngăn chặn Tử Thần ngã xuống, cứ như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu như cô có thể ngăn Tử Thần ngã xuống, vậy hẳn có thể lợi dụng Tử Thần để gi3t ch3t ả kia.
Cách để ngăn chặn Tử Thần chết đi còn nguy hiểm hơn so với cách trước, song, cô lại có quyền chủ động hơn.
Từ trước đến nay Giang Tinh Chước không thích bị động.
Ding dong!
Âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Tinh Chước, cô nhìn về phía màn hình, ồ, có một đơn đặt hàng đặc biệt.
...
Triệu Lượng và các thành viên trong đội cũng xem trực tiếp trận này trong sở cảnh sát.
Tại thời điểm này, cuối cùng họ đã hiểu làm cách nào Lương Kiệt giết được kẻ thù của mình.
Khó trách vì sao họ không có cách gì liên kết các chuỗi logic, bởi vì chính nó đã là chuyện vô lý. Triệu Lượng có tâm tình phức tạp trong phút chốc ấy, còn đồng nghiệp cũng nhìn lẫn nhau.
“Thần đang giúp Lương Kiệt trả thù, vậy chúng ta…” Vẫn còn bắt hắn chứ? Trước đây họ vẫn ngó chừng Lương Kiệt, muốn tìm bằng chứng giết người của hắn. Dù cho những người đó chết rồi còn chưa hết tội nhưng pháp luật là pháp luật. Ấy thế mà bây giờ tình hình đã khác, Thần phân xử thay họ, để Lương Kiệt có thể ăn miếng trả miếng.
Triệu Lượng châm một điếu thuốc, không nói gì.
Tại thời điểm này, một người phụ nữ bước tới bên ngoài đồn cảnh sát.
“Anh Triệu.” Ai đó đã gọi anh, nhắc nhở anh về sự xuất hiện của bà ấy.
Triệu Lượng quay đầu, vội vàng nghiền nát tàn thuốc lá rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Đội trưởng Triệu, anh có tin tức nào về con gái tôi không?” Người phụ nữ hỏi.
Triệu Lượng xấu hổ: “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, có bất kỳ tin tức nào nhất định sẽ thông báo cho chị ngay.”
Ánh mắt bà thoáng hoảng hốt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Triệu Lượng thấy vậy thì trong lòng dấy lên một cảm xúc lo lắng. Anh vội vàng gọi bà ấy lại và thốt lên: “Chị tới cửa hàng Thẻ Vận Mệnh mua một cái Hộp Bí Ẩn, có thể sẽ hữu ích.”
“Cái gì?”
Triệu Lượng ngạc nhiên rồi khựng lại một chút, kế đó vẫn gửi địa chỉ cho bà.
Nhìn bóng lưng bà, Triệu Lượng không khỏi cười khổ. Con người thật đúng là… có một cảm giác phụ thuộc đặc biệt vào Thần. Trước đây thì họ theo chủ nghĩa duy vật, bây giờ phát hiện ra rằng thực sự có Thần tồn tại. Thần khác với Tử Thần nhằm diệt thế gian, thế nên khi gặp phải những điều mà họ không thể giải quyết nổi bèn chẳng dằn lòng mà cầu Thần bái Phật, khẩn cầu được giúp đỡ.
Người phụ nữ tên là Dư Yến, là một bà mẹ đơn thân, con gái 17 tuổi của bà đã biến mất một tháng trước và vẫn chưa được tìm thấy.
Một người đang yên đang lành mất tích quá lâu về cơ bản là dữ nhiều lành ít, hoặc là chết rồi hoặc là bị lừa bán. Đối với Dư Yến, con gái là lý do duy nhất để bà sống, nay con gái đã mất làm bà mất đi mục tiêu sống. Nhưng bà chẳng cam chịu chết dễ dàng như thế, bà muốn tìm ra con gái mình bị ai hại và bà sẽ trả thù. Nếu con gái bị bắt cóc và đang đau khổ ở đâu, bà cũng phải tìm trăm phương ngàn cách để mang con bé về trước khi Tử Thần tới gặt hái cuộc sống của bà.
Bà trở về nhà, nghe theo Triệu Lượng mà lên mạng xem livestream, lúc này bà mới biết trên thế giới này ngoại trừ Tử Thần ra còn có một vị thần khác giáng xuống. Tử Thần đang diệt thế mà Thần lại đang cứu thế, dùng cách cho nhân loại sức mạnh.
Bà mở cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, nhận ra Hộp Bí Ẩn sơ cấp có giá tận 300 vạn. Bấy giờ thành phố P không nằm trong phạm vi các thành phố do Chính phủ chi trả. Cũng may cách đây không lâu bà đã bán ngôi nhà duy nhất của mình để nhờ một thám tử tư giúp tìm con gái. Do tên thám tử là kẻ lừa lọc, hắn lừa tiền đặt cọc xong thì bỏ chạy, bà vẫn còn số tiền còn lại.
Nhưng bà chỉ đủ tiền mua một Hộp Bí Ẩn, nếu bà không lật ra được cái thể giúp mình tìm ra con gái thì sao đây? Trên mạng nói bán đi để lấy tiền rồi mua thêm nhiều Hộp Bí Ẩn, nhưng chuyện này cần thời gian và đối với một người mẹ thì đúng là quá dài. Lỡ như con gái còn sống, chỉ còn lại một hơi thở chờ đợi mẹ đến cứu thì sao?
Thành ra bà nảy ra một ý tưởng rằng có thể gửi Hộp Bí Ẩn đến với con gái mình không? Nếu con bà còn sống, cái này may ra lại là cọng rơm cứu mạng của nó.
“Chúa, xin Ngài hoàn thành kỳ vọng của một người mẹ tuyệt vọng, con nguyện dâng hiến phần còn lại của cuộc đời mình cho Ngài.”
Dư Yến cầu nguyện xong bèn mua một Hộp Bí Ẩn sơ cấp, địa chỉ nhận hàng được viết là “Trước mặt con gái của Dư Yến, Dư Bình Bình.”
...
Bên trong tầng hầm tối tăm.
Ngực cô gái bị tra tấn thoi thóp hầu như không chẳng còn tí hơi thở nhấp nhô nào, tay cô nắm chặt một cọng rơm, miệng yếu ớt nỉ non: “Mẹ... Mẹ.”
Không, cô không thể chết, mẹ chỉ có một mình cô. Nếu cô chết rồi thì bà sẽ ra sao đây? Kiên trì một chút nữa, chịu đựng…
Mà bên ngoài, mấy người con trai con gái đang thảo luận về một chuyện.
“Chúng ta phải giết nó, bằng không bị tìm tới coi như tiêu.”
“Nhưng thi thể tính sao đây?”
“Buộc đá cho nó chìm xuống hồ?”
“Có thể ngâm trong đó rồi người phình nổi lên. Hay là chặt cho nát rồi ném xuống biển cho cá ăn?”
“Biển xa chúng ta như vậy, lỡ mà bị phát hiện…”
“Cái gì cũng không được, thế ngay từ đầu đừng làm thế là được rồi!”
Một đám nam nữ với khuôn mặt căng thẳng và lo lắng. Chúng xem trực tiếp, biết rằng con người sẽ có tất cả các loại thẻ kỳ lạ, thế là chúng lo hành vi xấu của mình sẽ bị ai đó biết và nhận trừng phạt.
Chúng đều là bạn cùng lớp của Dư Bình Bình. Dư Bình Bình ngoan ngoãn, tính cách yếu đuối, luôn là đối tượng cho tụi nó bắt nạt ở trường. Ngày đó tụi nó chỉ uy hiếp cô, nếu không nghe lời là ra tay với mẹ cô nên cô mới ngoan ngoãn nghe theo.
Con vật nhỏ yếu đuối không làm gì sai, chỉ vì nó đáng yêu nên lòng h4m muốn bạo lực của một số kẻ ác tăng lên, còn cho rằng cái này chơi vui ghê.
Cô đã bị giam cầm trong một tháng, thường xuyên bị đánh đập và sỉ nhục, thậm chí còn bị lạm dụng t1nh dục đồng giới. Cô chịu hết tất cả các loại đối xử mất nhân tính mà vẫn còn một hơi thở cho đến nay, bởi vì cô cứ ngây thơ tin rằng hễ cô sống qua một tháng, họ sẽ để cho cô rời đi.
Trên lầu, cha mẹ của một thiếu niên cầm đầu đang xem TV trong im lặng. Bọn họ biết hết những gì đang xảy ra ở tầng dưới, có cả cô gái bị giam cầm trong tầng hầm, nhưng họ bất lực đồng thời không thể quyết tâm đánh mất đứa con này. Thế là họ cứ như đà điểu nhét đầu xuống dưới đất, vờ rằng không có gì xảy ra.
Bên ngoài bọn kia đang thảo luận cách giết người và phân thây, những giọt nước mắt của thiếu nữ trong tầng hầm đã chảy.
Thật ra trong lòng cô đã có cảm giác, cô chẳng ngây thơ như vậy. Cô biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, chẳng qua trong lòng vẫn ôm một ít may mắn. Mình sẽ được tìm thấy, một giây sau cảnh sát sẽ mở cửa cứu cô, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt của mẹ cũng nên.
Nhưng bây giờ, có vẻ như không thể rồi.
...
Đây là lần đầu tiên ai đó đã viết địa chỉ nhận hàng như thế này. Chống lại sự cám dỗ để sở hữu sức mạnh siêu phàm và sự an toàn của cuộc sống, về cơ bản chỉ có người mẹ mới làm được điều này.
Giang Tinh Chước vung gậy gỗ nhỏ, Hộp Bí Ẩn này biến mất ngay tại chỗ.
Kế đó Giang Tinh Chước tiếp tục xâm nhập vào mạng lưới bên trong của Chính phủ, cô muốn tìm vị trí Tử Thần, phải biết vị trí nào thay đổi kỳ lạ trước, hẳn nơi đó sẽ là nơi Tử Thần chiếm giữ.
...
Dư Bình Bình tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cô nghe thấy một cái gì đó rơi bên cạnh mình.
Cô mở mắt ra và thấy một gói hàng. Chuyển phát nhanh?
Những người đó vẫn còn ở ngoài đó, cho nên đây là…
Gói hàng này làm cho cô có một cảm giác kỳ lạ, cô cố gắng nâng cơ thể đau đớn để kéo gói hàng lại một chút. Dựa vào ánh sáng lờ nhờ của tầng hầm, cô nhìn về phía người gửi.
Người gửi là... Dư Yến, mẹ của Dư Bình Bình.
Đồng tử Dư Bình Bình co rụt lại, “Mẹ...”
Sự k1ch thích đột ngột đã để cơ thể yếu đuối của cô bùng nổ sức mạnh. Cô bất chấp suy nghĩ về bất cứ thứ gì khác, vội vàng xé gói đồ, mở nó ra và để lộ chiếc hộp màu đen bên trong.
Cảm giác kỳ lạ thêm phần mãnh liệt, cái màu đen này làm cho người ta e dè chẳng thể giải thích nổi. Cô cẩn thận mở hộp ra.
10 lá bài phát sáng bay ra, rơi xuống trước mặt cô.
Dư Bình Bình trợn tròn mắt, vươn tay, chạm vào thẻ bài đầy thăm dò.
Thẻ bị chạm vào lật một chút, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài.
Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể cô. Cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể của mình ấm áp. Cơ thể đang được chữa trị cho dù đó là vết rách nửa dưới của cơ thể hay là bộ não bị chấn động đang mờ ảo.
Đây là một viên Thuốc Phục Hồi.
Cô đã tốt hơn nhiều và mơ hồ cảm thấy một cái gì đó. Đây là đồ mà mẹ tìm cách gửi tới cho cô là cái chắc, cô vừa khóc vừa chạm vào thẻ còn lại.
Thẻ bài thứ hai xoay chuyển, cô rút ra một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Cô giữ con dao trong lòng bàn tay của mình một cách trang trọng rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng đôi mắt đẫm nước đầy sự kiên định. Cô sẽ không để mặc họ bạo hành cô mà không phản kháng bởi vì cô biết không chống cự ắt sẽ chết. Ngay cả khi chỉ có thể kéo theo một người cũng tốt, nếu không mẹ sẽ buồn biết bao.
Thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ tư, một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm, là một cái cưa điện mang theo bên người có thể thay đổi tự nhiên.
Những gì cô có thể nhận được có liên quan đến mong đợi trong lòng của mẹ cô. Bà hy vọng rằng con gái gặp nguy hiểm có thể giải quyết hiểm nguy, tự cứu mình thành công, bình an trở lại với bà. Thế nên cơ hội rút được vũ khí tấn công của Dư Bình Bình là rất lớn.
Ngoài cưa điện, với tấm thẻ cuối cùng, cô còn rút ra một thẻ bắn ngược tăng gấp đôi thiệt hại. Tất cả các cuộc tấn công vào cô sẽ quay lại trên người tên thực hiện với tổn thương x2.
Ánh sáng của thẻ cuối cùng mới đi vào cơ thể cô là cánh cửa tầng hầm đã được mở bung.
Cuối cùng chúng đã quyết định được cách để giết cô. Gần đây có một đội thi công xây dựng, chúng sẽ chuẩn bị chút xi măng, nhét Dư Bình Bình vào cái thùng, đoạn, đổ xi măng vào. Sau khi xi măng đông lại, ai mà phát hiện được một xác chết được bọc trong đó chứ?
Chúng tin rằng làm như vậy là áo trời không kẽ hở.
Khi chúng vào là trên tay đã có dao, sẵn sàng giết người chia xác.
“Mày chịu đánh giỏi ghê, thế mà đứng được.” Chúng đi vào và nhìn thấy Dư Bình Bình vẫn đứng được bèn nói trong ngạc nhiên.
Dư Bình Bình bám sát tường, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chúng.
“Sao cái này xảy ra?” Chúng nhìn nhau khó xử vì không biết bắt đầu từ đâu. Nếu Dư Bình Bình nằm trên mặt đất, chúng sẽ siết cổ cô đến chết, nhưng bây giờ cô đang đứng sờ sờ nơi đó.
“Dư Bình Bình, mau tới đây, bằng không tụi tao sẽ xử mẹ mày.”
Những lời này khiến Dư Bình Bình bỗng nhìn ngay về phía người đang nói chuyện, đáy mắt cô sinh ra một luồng ác độc. Cô đi về phía người nói.
Đó là một thiếu niên rất cao lớn, nó thích nhất là mấy đứa con gái trẻ có cơ thể nhỏ nhắn tựa thỏ trắng như Dư Bình Bình. Ngay sau khi cô tiếp cận, nó không chờ nổi bèn kéo cô qua, bóp cổ cô.
Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy cổ của mình bị bóp bởi một bàn tay thô ráp, sức mạnh rất lớn làm suýt nữa cổ nó đã gãy. Nó theo bản năng buông cổ Dư Bình Bình, muốn đưa tay ôm cổ.
“Cái này...” Vừa đúng lúc nó buông lỏng Dư Bình Bình, bàn tay trên cổ nó cũng biến mất.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mau gi3t ch3t nó đi.”
Đồng bọn thúc giục.
Thiếu niên nghĩ rằng vừa rồi là ảo giác. Nó toan xuống tay lần nữa thì bỗng nhiên, một tiếng cưa điện chói tai kinh khủng vang lên.
Cưa điện nhấp nhô đáng hãi hùng đã cưa ra cái bụng thằng thiếu niên cường tráng dễ như bởn, trong một khoảnh khắc ấy máu phun.
Đau đớn làm cho tiếng kêu thảm thiết khó phát ra, nó đành trừng to cặp mắt hổ, đồng tử không tưởng nổi và rời rạc. Nó rơi xuống đất, máu chảy đầy đất.
Ngay khi nó ngã xuống đã để lộ hình ảnh của một cô gái mà người nó đã chặn. Một bàn tay của cô đã biến thành cưa điện, lưỡi cưa điện đầy máu đỏ tươi và bọt thịt nội tạng. Khuôn mặt của cô gái bị máu phun tung tóe, làm cho cô trông giống như Atula bò dậy từ địa ngục.
Bọn còn lại sợ ngây người.
“Quái vật, quái vật!” Chúng sợ hãi quay đầu và bỏ chạy.
Dư Bình Bình nhìn thi thể và cưa điện bằng cặp mắt trừng đầy sững sờ, hiển nhiên cô cũng choáng váng. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại tinh thần rồi từ từ nở ra một nụ cười kỳ lạ và đuổi theo.
Chương 72: Quà tặng đặc biệt (1)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhưng mà Giang Tinh Chước cũng không phải loại người cảm thấy không có khả năng là từ bỏ. Để ngăn cản Tần Lãm Nguyệt đạt được thần cách, một là gi3t ch3t Tần Lãm Nguyệt trước khi Tử Thần chết. Cái này rất khó, bởi vì cô không thể xác nhận rốt cuộc Tử Thần sẽ chết vào ngày nào mà chỉ có thể nhìn lăm lăm Tần Lãm Nguyệt để hay. Cách thứ hai là ngăn chặn Tử Thần ngã xuống, cứ như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu như cô có thể ngăn Tử Thần ngã xuống, vậy hẳn có thể lợi dụng Tử Thần để gi3t ch3t ả kia.
Cách để ngăn chặn Tử Thần chết đi còn nguy hiểm hơn so với cách trước, song, cô lại có quyền chủ động hơn.
Từ trước đến nay Giang Tinh Chước không thích bị động.
Ding dong!
Âm thanh cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Tinh Chước, cô nhìn về phía màn hình, ồ, có một đơn đặt hàng đặc biệt.
...
Triệu Lượng và các thành viên trong đội cũng xem trực tiếp trận này trong sở cảnh sát.
Tại thời điểm này, cuối cùng họ đã hiểu làm cách nào Lương Kiệt giết được kẻ thù của mình.
Khó trách vì sao họ không có cách gì liên kết các chuỗi logic, bởi vì chính nó đã là chuyện vô lý. Triệu Lượng có tâm tình phức tạp trong phút chốc ấy, còn đồng nghiệp cũng nhìn lẫn nhau.
“Thần đang giúp Lương Kiệt trả thù, vậy chúng ta…” Vẫn còn bắt hắn chứ? Trước đây họ vẫn ngó chừng Lương Kiệt, muốn tìm bằng chứng giết người của hắn. Dù cho những người đó chết rồi còn chưa hết tội nhưng pháp luật là pháp luật. Ấy thế mà bây giờ tình hình đã khác, Thần phân xử thay họ, để Lương Kiệt có thể ăn miếng trả miếng.
Triệu Lượng châm một điếu thuốc, không nói gì.
Tại thời điểm này, một người phụ nữ bước tới bên ngoài đồn cảnh sát.
“Anh Triệu.” Ai đó đã gọi anh, nhắc nhở anh về sự xuất hiện của bà ấy.
Triệu Lượng quay đầu, vội vàng nghiền nát tàn thuốc lá rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Đội trưởng Triệu, anh có tin tức nào về con gái tôi không?” Người phụ nữ hỏi.
Triệu Lượng xấu hổ: “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, có bất kỳ tin tức nào nhất định sẽ thông báo cho chị ngay.”
Ánh mắt bà thoáng hoảng hốt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Triệu Lượng thấy vậy thì trong lòng dấy lên một cảm xúc lo lắng. Anh vội vàng gọi bà ấy lại và thốt lên: “Chị tới cửa hàng Thẻ Vận Mệnh mua một cái Hộp Bí Ẩn, có thể sẽ hữu ích.”
“Cái gì?”
Triệu Lượng ngạc nhiên rồi khựng lại một chút, kế đó vẫn gửi địa chỉ cho bà.
Nhìn bóng lưng bà, Triệu Lượng không khỏi cười khổ. Con người thật đúng là… có một cảm giác phụ thuộc đặc biệt vào Thần. Trước đây thì họ theo chủ nghĩa duy vật, bây giờ phát hiện ra rằng thực sự có Thần tồn tại. Thần khác với Tử Thần nhằm diệt thế gian, thế nên khi gặp phải những điều mà họ không thể giải quyết nổi bèn chẳng dằn lòng mà cầu Thần bái Phật, khẩn cầu được giúp đỡ.
Người phụ nữ tên là Dư Yến, là một bà mẹ đơn thân, con gái 17 tuổi của bà đã biến mất một tháng trước và vẫn chưa được tìm thấy.
Một người đang yên đang lành mất tích quá lâu về cơ bản là dữ nhiều lành ít, hoặc là chết rồi hoặc là bị lừa bán. Đối với Dư Yến, con gái là lý do duy nhất để bà sống, nay con gái đã mất làm bà mất đi mục tiêu sống. Nhưng bà chẳng cam chịu chết dễ dàng như thế, bà muốn tìm ra con gái mình bị ai hại và bà sẽ trả thù. Nếu con gái bị bắt cóc và đang đau khổ ở đâu, bà cũng phải tìm trăm phương ngàn cách để mang con bé về trước khi Tử Thần tới gặt hái cuộc sống của bà.
Bà trở về nhà, nghe theo Triệu Lượng mà lên mạng xem livestream, lúc này bà mới biết trên thế giới này ngoại trừ Tử Thần ra còn có một vị thần khác giáng xuống. Tử Thần đang diệt thế mà Thần lại đang cứu thế, dùng cách cho nhân loại sức mạnh.
Bà mở cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, nhận ra Hộp Bí Ẩn sơ cấp có giá tận 300 vạn. Bấy giờ thành phố P không nằm trong phạm vi các thành phố do Chính phủ chi trả. Cũng may cách đây không lâu bà đã bán ngôi nhà duy nhất của mình để nhờ một thám tử tư giúp tìm con gái. Do tên thám tử là kẻ lừa lọc, hắn lừa tiền đặt cọc xong thì bỏ chạy, bà vẫn còn số tiền còn lại.
Nhưng bà chỉ đủ tiền mua một Hộp Bí Ẩn, nếu bà không lật ra được cái thể giúp mình tìm ra con gái thì sao đây? Trên mạng nói bán đi để lấy tiền rồi mua thêm nhiều Hộp Bí Ẩn, nhưng chuyện này cần thời gian và đối với một người mẹ thì đúng là quá dài. Lỡ như con gái còn sống, chỉ còn lại một hơi thở chờ đợi mẹ đến cứu thì sao?
Thành ra bà nảy ra một ý tưởng rằng có thể gửi Hộp Bí Ẩn đến với con gái mình không? Nếu con bà còn sống, cái này may ra lại là cọng rơm cứu mạng của nó.
“Chúa, xin Ngài hoàn thành kỳ vọng của một người mẹ tuyệt vọng, con nguyện dâng hiến phần còn lại của cuộc đời mình cho Ngài.”
Dư Yến cầu nguyện xong bèn mua một Hộp Bí Ẩn sơ cấp, địa chỉ nhận hàng được viết là “Trước mặt con gái của Dư Yến, Dư Bình Bình.”
...
Bên trong tầng hầm tối tăm.
Ngực cô gái bị tra tấn thoi thóp hầu như không chẳng còn tí hơi thở nhấp nhô nào, tay cô nắm chặt một cọng rơm, miệng yếu ớt nỉ non: “Mẹ... Mẹ.”
Không, cô không thể chết, mẹ chỉ có một mình cô. Nếu cô chết rồi thì bà sẽ ra sao đây? Kiên trì một chút nữa, chịu đựng…
Mà bên ngoài, mấy người con trai con gái đang thảo luận về một chuyện.
“Chúng ta phải giết nó, bằng không bị tìm tới coi như tiêu.”
“Nhưng thi thể tính sao đây?”
“Buộc đá cho nó chìm xuống hồ?”
“Có thể ngâm trong đó rồi người phình nổi lên. Hay là chặt cho nát rồi ném xuống biển cho cá ăn?”
“Biển xa chúng ta như vậy, lỡ mà bị phát hiện…”
“Cái gì cũng không được, thế ngay từ đầu đừng làm thế là được rồi!”
Một đám nam nữ với khuôn mặt căng thẳng và lo lắng. Chúng xem trực tiếp, biết rằng con người sẽ có tất cả các loại thẻ kỳ lạ, thế là chúng lo hành vi xấu của mình sẽ bị ai đó biết và nhận trừng phạt.
Chúng đều là bạn cùng lớp của Dư Bình Bình. Dư Bình Bình ngoan ngoãn, tính cách yếu đuối, luôn là đối tượng cho tụi nó bắt nạt ở trường. Ngày đó tụi nó chỉ uy hiếp cô, nếu không nghe lời là ra tay với mẹ cô nên cô mới ngoan ngoãn nghe theo.
Con vật nhỏ yếu đuối không làm gì sai, chỉ vì nó đáng yêu nên lòng h4m muốn bạo lực của một số kẻ ác tăng lên, còn cho rằng cái này chơi vui ghê.
Cô đã bị giam cầm trong một tháng, thường xuyên bị đánh đập và sỉ nhục, thậm chí còn bị lạm dụng t1nh dục đồng giới. Cô chịu hết tất cả các loại đối xử mất nhân tính mà vẫn còn một hơi thở cho đến nay, bởi vì cô cứ ngây thơ tin rằng hễ cô sống qua một tháng, họ sẽ để cho cô rời đi.
Trên lầu, cha mẹ của một thiếu niên cầm đầu đang xem TV trong im lặng. Bọn họ biết hết những gì đang xảy ra ở tầng dưới, có cả cô gái bị giam cầm trong tầng hầm, nhưng họ bất lực đồng thời không thể quyết tâm đánh mất đứa con này. Thế là họ cứ như đà điểu nhét đầu xuống dưới đất, vờ rằng không có gì xảy ra.
Bên ngoài bọn kia đang thảo luận cách giết người và phân thây, những giọt nước mắt của thiếu nữ trong tầng hầm đã chảy.
Thật ra trong lòng cô đã có cảm giác, cô chẳng ngây thơ như vậy. Cô biết rằng mình chắc chắn sẽ chết, chẳng qua trong lòng vẫn ôm một ít may mắn. Mình sẽ được tìm thấy, một giây sau cảnh sát sẽ mở cửa cứu cô, cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt của mẹ cũng nên.
Nhưng bây giờ, có vẻ như không thể rồi.
...
Đây là lần đầu tiên ai đó đã viết địa chỉ nhận hàng như thế này. Chống lại sự cám dỗ để sở hữu sức mạnh siêu phàm và sự an toàn của cuộc sống, về cơ bản chỉ có người mẹ mới làm được điều này.
Giang Tinh Chước vung gậy gỗ nhỏ, Hộp Bí Ẩn này biến mất ngay tại chỗ.
Kế đó Giang Tinh Chước tiếp tục xâm nhập vào mạng lưới bên trong của Chính phủ, cô muốn tìm vị trí Tử Thần, phải biết vị trí nào thay đổi kỳ lạ trước, hẳn nơi đó sẽ là nơi Tử Thần chiếm giữ.
...
Dư Bình Bình tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cô nghe thấy một cái gì đó rơi bên cạnh mình.
Cô mở mắt ra và thấy một gói hàng. Chuyển phát nhanh?
Những người đó vẫn còn ở ngoài đó, cho nên đây là…
Gói hàng này làm cho cô có một cảm giác kỳ lạ, cô cố gắng nâng cơ thể đau đớn để kéo gói hàng lại một chút. Dựa vào ánh sáng lờ nhờ của tầng hầm, cô nhìn về phía người gửi.
Người gửi là... Dư Yến, mẹ của Dư Bình Bình.
Đồng tử Dư Bình Bình co rụt lại, “Mẹ...”
Sự k1ch thích đột ngột đã để cơ thể yếu đuối của cô bùng nổ sức mạnh. Cô bất chấp suy nghĩ về bất cứ thứ gì khác, vội vàng xé gói đồ, mở nó ra và để lộ chiếc hộp màu đen bên trong.
Cảm giác kỳ lạ thêm phần mãnh liệt, cái màu đen này làm cho người ta e dè chẳng thể giải thích nổi. Cô cẩn thận mở hộp ra.
10 lá bài phát sáng bay ra, rơi xuống trước mặt cô.
Dư Bình Bình trợn tròn mắt, vươn tay, chạm vào thẻ bài đầy thăm dò.
Thẻ bị chạm vào lật một chút, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài.
Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể cô. Cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể của mình ấm áp. Cơ thể đang được chữa trị cho dù đó là vết rách nửa dưới của cơ thể hay là bộ não bị chấn động đang mờ ảo.
Đây là một viên Thuốc Phục Hồi.
Cô đã tốt hơn nhiều và mơ hồ cảm thấy một cái gì đó. Đây là đồ mà mẹ tìm cách gửi tới cho cô là cái chắc, cô vừa khóc vừa chạm vào thẻ còn lại.
Thẻ bài thứ hai xoay chuyển, cô rút ra một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Cô giữ con dao trong lòng bàn tay của mình một cách trang trọng rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng đôi mắt đẫm nước đầy sự kiên định. Cô sẽ không để mặc họ bạo hành cô mà không phản kháng bởi vì cô biết không chống cự ắt sẽ chết. Ngay cả khi chỉ có thể kéo theo một người cũng tốt, nếu không mẹ sẽ buồn biết bao.
Thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.
Thẻ bài thứ tư, một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm, là một cái cưa điện mang theo bên người có thể thay đổi tự nhiên.
Những gì cô có thể nhận được có liên quan đến mong đợi trong lòng của mẹ cô. Bà hy vọng rằng con gái gặp nguy hiểm có thể giải quyết hiểm nguy, tự cứu mình thành công, bình an trở lại với bà. Thế nên cơ hội rút được vũ khí tấn công của Dư Bình Bình là rất lớn.
Ngoài cưa điện, với tấm thẻ cuối cùng, cô còn rút ra một thẻ bắn ngược tăng gấp đôi thiệt hại. Tất cả các cuộc tấn công vào cô sẽ quay lại trên người tên thực hiện với tổn thương x2.
Ánh sáng của thẻ cuối cùng mới đi vào cơ thể cô là cánh cửa tầng hầm đã được mở bung.
Cuối cùng chúng đã quyết định được cách để giết cô. Gần đây có một đội thi công xây dựng, chúng sẽ chuẩn bị chút xi măng, nhét Dư Bình Bình vào cái thùng, đoạn, đổ xi măng vào. Sau khi xi măng đông lại, ai mà phát hiện được một xác chết được bọc trong đó chứ?
Chúng tin rằng làm như vậy là áo trời không kẽ hở.
Khi chúng vào là trên tay đã có dao, sẵn sàng giết người chia xác.
“Mày chịu đánh giỏi ghê, thế mà đứng được.” Chúng đi vào và nhìn thấy Dư Bình Bình vẫn đứng được bèn nói trong ngạc nhiên.
Dư Bình Bình bám sát tường, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chúng.
“Sao cái này xảy ra?” Chúng nhìn nhau khó xử vì không biết bắt đầu từ đâu. Nếu Dư Bình Bình nằm trên mặt đất, chúng sẽ siết cổ cô đến chết, nhưng bây giờ cô đang đứng sờ sờ nơi đó.
“Dư Bình Bình, mau tới đây, bằng không tụi tao sẽ xử mẹ mày.”
Những lời này khiến Dư Bình Bình bỗng nhìn ngay về phía người đang nói chuyện, đáy mắt cô sinh ra một luồng ác độc. Cô đi về phía người nói.
Đó là một thiếu niên rất cao lớn, nó thích nhất là mấy đứa con gái trẻ có cơ thể nhỏ nhắn tựa thỏ trắng như Dư Bình Bình. Ngay sau khi cô tiếp cận, nó không chờ nổi bèn kéo cô qua, bóp cổ cô.
Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy cổ của mình bị bóp bởi một bàn tay thô ráp, sức mạnh rất lớn làm suýt nữa cổ nó đã gãy. Nó theo bản năng buông cổ Dư Bình Bình, muốn đưa tay ôm cổ.
“Cái này...” Vừa đúng lúc nó buông lỏng Dư Bình Bình, bàn tay trên cổ nó cũng biến mất.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mau gi3t ch3t nó đi.”
Đồng bọn thúc giục.
Thiếu niên nghĩ rằng vừa rồi là ảo giác. Nó toan xuống tay lần nữa thì bỗng nhiên, một tiếng cưa điện chói tai kinh khủng vang lên.
Cưa điện nhấp nhô đáng hãi hùng đã cưa ra cái bụng thằng thiếu niên cường tráng dễ như bởn, trong một khoảnh khắc ấy máu phun.
Đau đớn làm cho tiếng kêu thảm thiết khó phát ra, nó đành trừng to cặp mắt hổ, đồng tử không tưởng nổi và rời rạc. Nó rơi xuống đất, máu chảy đầy đất.
Ngay khi nó ngã xuống đã để lộ hình ảnh của một cô gái mà người nó đã chặn. Một bàn tay của cô đã biến thành cưa điện, lưỡi cưa điện đầy máu đỏ tươi và bọt thịt nội tạng. Khuôn mặt của cô gái bị máu phun tung tóe, làm cho cô trông giống như Atula bò dậy từ địa ngục.
Bọn còn lại sợ ngây người.
“Quái vật, quái vật!” Chúng sợ hãi quay đầu và bỏ chạy.
Dư Bình Bình nhìn thi thể và cưa điện bằng cặp mắt trừng đầy sững sờ, hiển nhiên cô cũng choáng váng. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại tinh thần rồi từ từ nở ra một nụ cười kỳ lạ và đuổi theo.
- -----oOo------
Bình luận truyện