Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1004: Là do cậu thông minh
Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm bôi lô hội xong, chạy về phòng khách thì nhìn thấy Ninh Hạo đang cẩn thận giảng bài cho Vương Giai Tuệ. Cô cười ngồi xuống:”Lớp trưởng thật quan tâm đến Giai Tuệ.”
Vương Giai Tuệ lập tức xấu hổ ngồi thẳng lên, khẩn trương bắt tay vào là:”Không phải. Cậu không có ở đây, Ninh Hạo giảng cho tớ trước.”
“Tớ đâu có tức giận. Tớ còn học được Tiếng anh, cậu cũng có thể.” Tiếu Nhiễm cười nói “Lớp trưởng, cậu cứ giảng tiếp đi. Tớ tự viết tiếng Anh.”
Nói xong, Tiếu Nhiễm liền lấy sách tiếng Anh, bắt đầu làm bài tập.
Có lẽ thầy giáo Cố Mạc dạy dỗ siêu cấp lợi hại, trình độ tiếng Anh của cô đột nhiên tăng mạnh, giờ không cần phải kèm cặp nhiều nữa/
Có ông chồng chỉ số thông minh tận 180, quả nhiên quá tốt, vậy mà trước cô không nghĩ tới.
Vương Giai Tuế xấu hổ xoa xoa đùi.
“Chúng ta tiếp tục.” Ninh Hạo thản nhiên nói.
Vương Giai Tuệ lập tức chú ý, nghiêm túc nghe anh giảng bài.
Nếu cô từ chối, ngược lại sẽ làm người ta nghi ngờ, vì thế cô giấu hết sự xấu hổ, bày ra vẻ thản nhiên ngồi cạnh Ninh Hạo, cố gắng tập trung nghe anh nói.
“Ninh Hạo, cậu thật giỏi. Tớ vẫn không hiểu rõ câu này phải sử dụng như thế nào. Nghe cậu nói xong tớ đã hiểu rồi.” Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo vô cùng sùng bái.
“Là do cậu thông minh.” Ninh Hạo dịu dàng cười nói, “Biết cách làm rồi chứ?”
“Ừm.” Vương Giai Tuệ lập tức gật đầu.
Cô ngồi xa Ninh Hạo một chút, bắt đầu cúi đầu làm bài tập.
“Tớ đã nói là lớp trưởng rất giỏi, cậu ấy lúc nào cũng khiêm tốn như vậy.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, cười nói.
“Tớ cũng thấy vậy.” Vương Giai Tuệ đồng ý gật đầu.
“Hai người lại khen tớ, tớ không ngồi yên nổi.” Ninh Hạo cười nói.
Dì Lưu bưng bát canh từ phòng bếp đi ra, nói với 3 người:”Ăn cơm đi! Xong rồi học tiếp.”
“Canh sườn thơm quá.” Vương Giai Tuệ lập tức ca ngợi nói.
Dì Lưu bị làm cho cười không ngừng:”Nếu cảm thấy bà nấu ngon, các cháu ngày nào cũng đến đi. Trước kia một năm cậu chủ cũng chỉ về có vài ngày, tay nghề của bà phải chờ đến khi Tiếu Nhiễm được gả vào đây mới có đất dựng võ.”
“Vâng! Chỉ cần bà không chê cháu phiền thôi ạ.” Vương Giai Tuệ ôm cánh tay dì Lưu cười nói.
Có lẽ do sinh ra đã mồ côi cha, cô chưa từng có cơ hội ở bên trưởng bói. Dì Lưu khiến cho cô kìm lòng không nổi muốn gọi một tiếng bà nội.
“Làm sao bà lại chê các cháu phiền chứ? Các cháu mỗi ngày đến đây bà rất vui!” Dì Lưu yêu chiều vỗ bàn tay Vương Giai Tuệ.
“Cháu có thể gọi bà là bà nội không?” Vương Giai Tuệ cảm động nói.
“Được chứ!” Dì Lưu cảm động đến hốc mắt ươn ướt.
Bà cũng rất thích đứa nhỏ Giai Tuệ này.
Cô vừa gọi bà là bà nội, làm cho bà có cảm giác được tôn trọng.
Dù Tiếu Nhiễm có gọi bà là bà nội quản gia, tuy thân thiết, nhưng dường như vẫn có khoảng cách, mà đứa nhỏ Giai Tuệ này lại gọi thẳng bà là bà nội, làm cho bà vô cùng đắc ý.
“Bà nội quản gia, bà có Giai Tuệ rồi sẽ khong thương cháu nữa.” Tiếu Nhiễm ôm cánh tay còn lại của dì Lưu, bất mãn kháng nghị.
“Làm sao có thể? Đều thương, đều thương!” Dì Lưu bị khiến cho đặc biệt vui vẻ, cười toe toét.
Ba người ăn cơm xong, lại ngồi học thêm một lúc lâu nữa.
Tiếu Nhiễm nhờ tài xế chuẩn bị đón người.
“Tiếu Nhiễm, bọn tớ đi đây. Vết thương trên trán cậu có đau thì gọi điện cho tớ.” Ninh Hạo mở miệng trước, vô cùng nghiêm túc nói với Tiếu Nhiễm.
“Ừm.” Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu,”Tớ đỡ đau rồi. Lô hội lành lạnh, có tác dụng giảm đau.”
Nghe cô nói vậy, Ninh Hạo mới yên tâm đi về cùng với Giai Tuệ
Tiếu Nhiễm bôi lô hội xong, chạy về phòng khách thì nhìn thấy Ninh Hạo đang cẩn thận giảng bài cho Vương Giai Tuệ. Cô cười ngồi xuống:”Lớp trưởng thật quan tâm đến Giai Tuệ.”
Vương Giai Tuệ lập tức xấu hổ ngồi thẳng lên, khẩn trương bắt tay vào là:”Không phải. Cậu không có ở đây, Ninh Hạo giảng cho tớ trước.”
“Tớ đâu có tức giận. Tớ còn học được Tiếng anh, cậu cũng có thể.” Tiếu Nhiễm cười nói “Lớp trưởng, cậu cứ giảng tiếp đi. Tớ tự viết tiếng Anh.”
Nói xong, Tiếu Nhiễm liền lấy sách tiếng Anh, bắt đầu làm bài tập.
Có lẽ thầy giáo Cố Mạc dạy dỗ siêu cấp lợi hại, trình độ tiếng Anh của cô đột nhiên tăng mạnh, giờ không cần phải kèm cặp nhiều nữa/
Có ông chồng chỉ số thông minh tận 180, quả nhiên quá tốt, vậy mà trước cô không nghĩ tới.
Vương Giai Tuế xấu hổ xoa xoa đùi.
“Chúng ta tiếp tục.” Ninh Hạo thản nhiên nói.
Vương Giai Tuệ lập tức chú ý, nghiêm túc nghe anh giảng bài.
Nếu cô từ chối, ngược lại sẽ làm người ta nghi ngờ, vì thế cô giấu hết sự xấu hổ, bày ra vẻ thản nhiên ngồi cạnh Ninh Hạo, cố gắng tập trung nghe anh nói.
“Ninh Hạo, cậu thật giỏi. Tớ vẫn không hiểu rõ câu này phải sử dụng như thế nào. Nghe cậu nói xong tớ đã hiểu rồi.” Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo vô cùng sùng bái.
“Là do cậu thông minh.” Ninh Hạo dịu dàng cười nói, “Biết cách làm rồi chứ?”
“Ừm.” Vương Giai Tuệ lập tức gật đầu.
Cô ngồi xa Ninh Hạo một chút, bắt đầu cúi đầu làm bài tập.
“Tớ đã nói là lớp trưởng rất giỏi, cậu ấy lúc nào cũng khiêm tốn như vậy.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, cười nói.
“Tớ cũng thấy vậy.” Vương Giai Tuệ đồng ý gật đầu.
“Hai người lại khen tớ, tớ không ngồi yên nổi.” Ninh Hạo cười nói.
Dì Lưu bưng bát canh từ phòng bếp đi ra, nói với 3 người:”Ăn cơm đi! Xong rồi học tiếp.”
“Canh sườn thơm quá.” Vương Giai Tuệ lập tức ca ngợi nói.
Dì Lưu bị làm cho cười không ngừng:”Nếu cảm thấy bà nấu ngon, các cháu ngày nào cũng đến đi. Trước kia một năm cậu chủ cũng chỉ về có vài ngày, tay nghề của bà phải chờ đến khi Tiếu Nhiễm được gả vào đây mới có đất dựng võ.”
“Vâng! Chỉ cần bà không chê cháu phiền thôi ạ.” Vương Giai Tuệ ôm cánh tay dì Lưu cười nói.
Có lẽ do sinh ra đã mồ côi cha, cô chưa từng có cơ hội ở bên trưởng bói. Dì Lưu khiến cho cô kìm lòng không nổi muốn gọi một tiếng bà nội.
“Làm sao bà lại chê các cháu phiền chứ? Các cháu mỗi ngày đến đây bà rất vui!” Dì Lưu yêu chiều vỗ bàn tay Vương Giai Tuệ.
“Cháu có thể gọi bà là bà nội không?” Vương Giai Tuệ cảm động nói.
“Được chứ!” Dì Lưu cảm động đến hốc mắt ươn ướt.
Bà cũng rất thích đứa nhỏ Giai Tuệ này.
Cô vừa gọi bà là bà nội, làm cho bà có cảm giác được tôn trọng.
Dù Tiếu Nhiễm có gọi bà là bà nội quản gia, tuy thân thiết, nhưng dường như vẫn có khoảng cách, mà đứa nhỏ Giai Tuệ này lại gọi thẳng bà là bà nội, làm cho bà vô cùng đắc ý.
“Bà nội quản gia, bà có Giai Tuệ rồi sẽ khong thương cháu nữa.” Tiếu Nhiễm ôm cánh tay còn lại của dì Lưu, bất mãn kháng nghị.
“Làm sao có thể? Đều thương, đều thương!” Dì Lưu bị khiến cho đặc biệt vui vẻ, cười toe toét.
Ba người ăn cơm xong, lại ngồi học thêm một lúc lâu nữa.
Tiếu Nhiễm nhờ tài xế chuẩn bị đón người.
“Tiếu Nhiễm, bọn tớ đi đây. Vết thương trên trán cậu có đau thì gọi điện cho tớ.” Ninh Hạo mở miệng trước, vô cùng nghiêm túc nói với Tiếu Nhiễm.
“Ừm.” Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu,”Tớ đỡ đau rồi. Lô hội lành lạnh, có tác dụng giảm đau.”
Nghe cô nói vậy, Ninh Hạo mới yên tâm đi về cùng với Giai Tuệ
Bình luận truyện