Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 113: Người đàn ông kiêu ngạo
Editor: Xẩm Xẩm
“Đừng nháo!” Cố Mạc hờn giận khiển trách. Vừa rồi anh nói rất vô tình, nhưng lại bị Tiếu Nhiễm nghe được. Anh muốn giải thích toàn bộ chỉ là để công kích Tiếu Bằng Trình, nhưng anh nói không nên lời.
“Anh Cố, tôi không có nháo! Tôi rất bình tĩnh! Bỏ tôi ra1” Tiếu Nhiễm vùng vẫy, thấy anh không chịu buông tay, liền cắn một phát lên cánh tay của anh.
Cô bị thương, nếu lúc này còn cùng anh trở về, miệng vết thương của cô, ai sẽ vá lại đây?
Cô cũng có tự tôn, cũng cực kỳ kiêu ngạo!
Cố Mạc không hề nhăn mày một cái, giống như người bị cắn không phải là anh, chỉ khàn khàn nói: “Nha đầu, chúng ta về nhà!”
“Anh Cố, đó là nhà anh, không phải của tôi.” Tiếu Nhiễm buông cánh tay của anh ra, kiêu ngạo nhìn anh.
Anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, đã không biết đâu mới là con người chân thật của anh.
“Cố tổng, cậu đã không lạ gì con gái tôi thì để nó ở lại. Chuyện còn lại, chúng ta có oán báo oán, có hận báo hận.” Đột nhiên Tiếu Bằng Trình có chút hối hận để liên lụy đến con gái. Nghe Cố Mạc lạnh lùng vô tình nói, còn không để ý đến Tiếu Nhiễm chút nào.
“Tôi đồng ý ông!” Cố Mạc nghiến răng nghiến lợi trả lời, sau đó ôm chặt Tiếu Nhiễm, rời nhanh đi.
“Nhớ kỹ lời cậu nois1” Tiếu Bằng Trình thả lỏng khóe môi, lặng lẽ nhếch lên. Hóa ra Cố Mạc chỉ là một người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo. “Bảo bối à, hạnh phúc của con chỉ có thể dựa vào tự con đi tranh thủ thôi.”
Tiếu Bằng Trình nằm xuống, lần đầu tiên không còn băn khoăn gì mà nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
...
Vì sai anh lại đồng ý với ba tôi?” Tiếu Nhiễm trừng mắt, buồn bực hỏi Cố Mạc. Anh vừa mới nói sẽ không đối xử tử tế với cô, một giây sau liền thỏa hiệp với ba mình. Anh có thái độ gì đây?
“Bởi vì em.” Cố Mạc cố gắng nhét Tiếu Nhiễm vào trong Maybach, cũng ngồi theo vào, tựa lưng vào ghế lái nhắm mắt lại, vẻ mặt phiền toái.
Lái xe thấy bọn họ đều đã ngồi vào xe, liền khởi động động cơ.
Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc. Anh bỏ lại một câu như thế, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra liền nhắm mắt dưỡng thần. Đây là ý gì?
Đọt nhiên Cố Mạc mở mắt ra, nâng mắt lên nhìn cô: “Nha đầu...”
“Có chuyện gì thì nói đi!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo thúc giục. Cô rất chán ghét thái độ này của anh, cái gì cũng không nói rõ ràng, để cho cô phải đoán mò.
“Chúng ta phải ở bên nhau cả đời.” Cố Mạc tối nghĩa chậm rãi nói.
“Uhm? Cho nên?” Tiếu Nhiễm thật sự nhìn anh. Không tồi, anh nhớ kỹ những lời này. Nếu anh đã quên, cô sẽ ly hôn.
“Bởi vì em, anh bại dưới tay ba em! Em vẫn bất mãn sao?” Cố Mạc căng thẳng, không cảm xúc gì hỏi lại.
Vừa rồi Tiếu Nhiễm và ba cô cùng tạo áp lực cho anh, muốn anh buông Tiếu Nhiễm ra, anh không có cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp. Trời biết trong cuộc sống của anh đã không thể không có Tiếu Nhiễm. Thân thể của anh, trái tim của anh, đều hướng về cô.
“Vậy anh còn nói tôi chỉ là bạn giường của anh?” Tiếu Nhiễm bất mãn bĩu môi.
Những lời này cực kỳ đả thương nguời khác.
Bọn họ bắt đầu không giống như những đôi tình nhân khác là vì tình yêu, cô là lễ vật, anh nhận, nhưng là lễ vật không có ý nghĩa là không có hứa hẹn tình yêu, không có ý nghĩa là anh sẽ không quý trọng.
“Tôi không muốn thỏa hiệp.” Cố Mạc không được tự nhiên nhấp môi: “Là thật tâm đấy.”
“Chú, lời thật tâm của chú là gì?” Lúc này cô mới tươi cười rạng rỡ, tâm tình trong sáng hơn. Kẻ khó chịu kiêu ngạo này, vì tự tôn mà cố ý làm trái lại ba cô.
Đột nhiên Cố Mạc vươn cánh tay dài ra, ôm Tiếu Nhiễm đến trên đùi mình, khàn giọng nói: “Em nói xem?”
“Đừng nháo!” Cố Mạc hờn giận khiển trách. Vừa rồi anh nói rất vô tình, nhưng lại bị Tiếu Nhiễm nghe được. Anh muốn giải thích toàn bộ chỉ là để công kích Tiếu Bằng Trình, nhưng anh nói không nên lời.
“Anh Cố, tôi không có nháo! Tôi rất bình tĩnh! Bỏ tôi ra1” Tiếu Nhiễm vùng vẫy, thấy anh không chịu buông tay, liền cắn một phát lên cánh tay của anh.
Cô bị thương, nếu lúc này còn cùng anh trở về, miệng vết thương của cô, ai sẽ vá lại đây?
Cô cũng có tự tôn, cũng cực kỳ kiêu ngạo!
Cố Mạc không hề nhăn mày một cái, giống như người bị cắn không phải là anh, chỉ khàn khàn nói: “Nha đầu, chúng ta về nhà!”
“Anh Cố, đó là nhà anh, không phải của tôi.” Tiếu Nhiễm buông cánh tay của anh ra, kiêu ngạo nhìn anh.
Anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, đã không biết đâu mới là con người chân thật của anh.
“Cố tổng, cậu đã không lạ gì con gái tôi thì để nó ở lại. Chuyện còn lại, chúng ta có oán báo oán, có hận báo hận.” Đột nhiên Tiếu Bằng Trình có chút hối hận để liên lụy đến con gái. Nghe Cố Mạc lạnh lùng vô tình nói, còn không để ý đến Tiếu Nhiễm chút nào.
“Tôi đồng ý ông!” Cố Mạc nghiến răng nghiến lợi trả lời, sau đó ôm chặt Tiếu Nhiễm, rời nhanh đi.
“Nhớ kỹ lời cậu nois1” Tiếu Bằng Trình thả lỏng khóe môi, lặng lẽ nhếch lên. Hóa ra Cố Mạc chỉ là một người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo. “Bảo bối à, hạnh phúc của con chỉ có thể dựa vào tự con đi tranh thủ thôi.”
Tiếu Bằng Trình nằm xuống, lần đầu tiên không còn băn khoăn gì mà nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
...
Vì sai anh lại đồng ý với ba tôi?” Tiếu Nhiễm trừng mắt, buồn bực hỏi Cố Mạc. Anh vừa mới nói sẽ không đối xử tử tế với cô, một giây sau liền thỏa hiệp với ba mình. Anh có thái độ gì đây?
“Bởi vì em.” Cố Mạc cố gắng nhét Tiếu Nhiễm vào trong Maybach, cũng ngồi theo vào, tựa lưng vào ghế lái nhắm mắt lại, vẻ mặt phiền toái.
Lái xe thấy bọn họ đều đã ngồi vào xe, liền khởi động động cơ.
Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc. Anh bỏ lại một câu như thế, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra liền nhắm mắt dưỡng thần. Đây là ý gì?
Đọt nhiên Cố Mạc mở mắt ra, nâng mắt lên nhìn cô: “Nha đầu...”
“Có chuyện gì thì nói đi!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo thúc giục. Cô rất chán ghét thái độ này của anh, cái gì cũng không nói rõ ràng, để cho cô phải đoán mò.
“Chúng ta phải ở bên nhau cả đời.” Cố Mạc tối nghĩa chậm rãi nói.
“Uhm? Cho nên?” Tiếu Nhiễm thật sự nhìn anh. Không tồi, anh nhớ kỹ những lời này. Nếu anh đã quên, cô sẽ ly hôn.
“Bởi vì em, anh bại dưới tay ba em! Em vẫn bất mãn sao?” Cố Mạc căng thẳng, không cảm xúc gì hỏi lại.
Vừa rồi Tiếu Nhiễm và ba cô cùng tạo áp lực cho anh, muốn anh buông Tiếu Nhiễm ra, anh không có cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp. Trời biết trong cuộc sống của anh đã không thể không có Tiếu Nhiễm. Thân thể của anh, trái tim của anh, đều hướng về cô.
“Vậy anh còn nói tôi chỉ là bạn giường của anh?” Tiếu Nhiễm bất mãn bĩu môi.
Những lời này cực kỳ đả thương nguời khác.
Bọn họ bắt đầu không giống như những đôi tình nhân khác là vì tình yêu, cô là lễ vật, anh nhận, nhưng là lễ vật không có ý nghĩa là không có hứa hẹn tình yêu, không có ý nghĩa là anh sẽ không quý trọng.
“Tôi không muốn thỏa hiệp.” Cố Mạc không được tự nhiên nhấp môi: “Là thật tâm đấy.”
“Chú, lời thật tâm của chú là gì?” Lúc này cô mới tươi cười rạng rỡ, tâm tình trong sáng hơn. Kẻ khó chịu kiêu ngạo này, vì tự tôn mà cố ý làm trái lại ba cô.
Đột nhiên Cố Mạc vươn cánh tay dài ra, ôm Tiếu Nhiễm đến trên đùi mình, khàn giọng nói: “Em nói xem?”
Bình luận truyện