Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1196: Lý do đến trễ- - Tạo người mất thời gian
Editor: Chi Misaki
Có lẽ là do tối hôm qua ngủ quá muộn, thời điểm trở lại thành phố B đã là đêm khuya, cho nên Cố tương sáng muộn rồi mới tỉnh.
Tần Viễn Chu đã không có ở đây.
Ý thức được đây là Tần gia, lần đầu tiên mà cô còn dậy trễ như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ dọa người.
Cô nhoáng cái liền rời giường, vội vàng rửa mặt xong, liền muốn chạy ra ngoài
Cô mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Tần Viễn Chu ôm bữa sáng đứng ở cửa.
"Dậy rồi?" Tần Viễn Chu thâm tình nhìn khuôn mặt lường biếng của Cố tương.
Cố Tương hờn dỗi trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái: "Anh dậy thế nào lại không kêu em.?”
"Nhìn thấy em mệt mỏi, muốn để cho em nghỉ nhiều hơn một chút." Tần Viễn Chu đi tới, đặt bữa sáng lên bàn, ý cười tràn đầy sủng nịch nói.
"Mẹ anh sẽ chê em lười." Cố Tương bĩu môi nói.
"Sẽ không. Anh đã nói với bọn họ tối qua tạo người có chút trễ, khiến cho em mệt mỏi." Tần Viễn Chu vân đạm phong khinh nói.
Nghe thấy lời anh nói, mặt Cố Tương vọt một cái liền đỏ ửng lên. Cô dùng sức vặn thắt lưng Viễn Chu: "Gia Cát Lượng tiên sinh, ngài là muốn tôi không còn mặt mũi để gặp mặt bố mẹ ngài sao?"
"Tạo người thì có cái gì mà mất mặt. Ba mẹ vì chuyện ôm cháu trai mà đã phải suy nghĩ rất nhiều năm." Tần Viễn Chu ôm chầm lấy Cố Tương, phúc hắc nói.
"Không để ý tới anh! Em đói bụng!" Cố Tương đẩy Tần Viễn Chu ra, ngồi xuống ăn bữa sáng.
"Kỳ thật, anh cũng vừa mới dậy." Tần Viễn Chu ngồi vào bên người cô, cười nói một câu, sau đó liền cầm sandwich lên ăn.
Anh cũng vừa mới dậy?
Cố Tương không biết là nên cao hứng hay là nên thẹn thùng đây.
Cao hứng là vì chuyện này sẽ giúp cô bớt cảm thấy xấu hổ, bởi vì anh cũng vừa mới dậy.
Thẹn thùng, là bởi vì bọn họ đều dậy muộn sẽ khiến người ta liên tưởng tới việc tối qua hai người đã làm những gì.
"Xem ra vận động mạnh sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, anh cũng rất đói bụng." Tần Viễn Chu ăn đến nhiệt tình, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Cố Tương ở dưới bàn hung hăng dẫm chân anh một cái.
"Em..." Tần Viễn Chu thiếu chút nữa liền đau đến cắn lưỡi, "Mưu sát chồng a!"
"Đây mới chỉ là bắt đầu. Anh sẽ từ từ lĩnh hội được sự lợi hại của em!" Cố Tương đỏ mặt trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu.
Vẫn luôn cảm thấy anh là quân tử, không nghĩ tới da mặt lại dày như vậy.
Sự nho nhã của anh là để cho người bên ngoài xem thôi sao?
Chân chính bên trong anh là một tên gia hỏa phúc hắc, là một người đàn ông yêu nói chuyện giường chiếu mờ ám!
"Anh muốn em ở trước mặt em là chính con người em, bộc lộ ra càng nhiều mặt càng tốt.Có như thế anh sẽ lại càng yêu em hơn." Tần Viễn Chu vuốt ve đôi má của Cố Tương, thâm tình nói.
Hốc mắt Cố Tương có chút ửng đỏ, là vì cảm động mà muốn khóc.
Có ai đó đã từng nói qua chân chính yêu một người sẽ yêu luôn tất cả mọi mặt, dù hoàn hảo hay hư hỏng, tất cả đều yêu.
"Nhanh ăn cơm." Cố Tương không được tự nhiên nói.
Chỉ cần anh nói thêm một điều gì nữa, cô sẽ phát khóc.
Chuyện phát sinh trong mấy ngày nay giống như là cô đang nằm mơ vậy.
Cô chưa từng nghĩ tới tình yêu của cô và anh sẽ có kết quả.
Cô cũng chưa từng nghĩ tới anh lại yêu cô sâu đậm như thế.
"Mẹ đang nghĩ danh sách khách mời." Tần Viễn Chu đắc ý nói.
"Là mẹ anh. Em còn chưa có gả cho anh."
"Ngủ với anh rồi thì phải phụ trách. Em không thể bạc tình bạc nghĩ như thế được!" Tần Viễn Chu nói như vô cùng hợp tình hợp lý, giống như người chịu thiệt là anh, người sợ bị vứt bỏ cũng là anh vậy.
"Nói cứ như anh là người bị hại vậy." Cố Tương cười bĩu môi, "Cũng không biết tới cùng là ai nên phụ trách ai đây."
"Chúng ta mỗi người phụ trách một nửa." Tần Viễn Chu cười hôn Cố Tương.
"Anh đừng...Lại làm hỏng quần áo của em..." Cố Tương phát hiện ra tay Viễn Chu đặt ở chỗ không nên đặt, cô liền kháng nghị.
"Mua mới!" Tần Viễn Chu trực tiếp xé rách bộ váy của Cố Tương, ôm cô đến trên ghế sofa, cường thế áp đảo...
"Không được... Ba mẹ anh đã...Dậy... Chúng ta phải xuống lầu..."
"Bố mẹ chúng ta!" Tần Viễn Chu nói xong, liền bá đạo hôn môi Cố tương, để cho cô nói không nên lời...
Có lẽ là do tối hôm qua ngủ quá muộn, thời điểm trở lại thành phố B đã là đêm khuya, cho nên Cố tương sáng muộn rồi mới tỉnh.
Tần Viễn Chu đã không có ở đây.
Ý thức được đây là Tần gia, lần đầu tiên mà cô còn dậy trễ như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ dọa người.
Cô nhoáng cái liền rời giường, vội vàng rửa mặt xong, liền muốn chạy ra ngoài
Cô mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy Tần Viễn Chu ôm bữa sáng đứng ở cửa.
"Dậy rồi?" Tần Viễn Chu thâm tình nhìn khuôn mặt lường biếng của Cố tương.
Cố Tương hờn dỗi trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái: "Anh dậy thế nào lại không kêu em.?”
"Nhìn thấy em mệt mỏi, muốn để cho em nghỉ nhiều hơn một chút." Tần Viễn Chu đi tới, đặt bữa sáng lên bàn, ý cười tràn đầy sủng nịch nói.
"Mẹ anh sẽ chê em lười." Cố Tương bĩu môi nói.
"Sẽ không. Anh đã nói với bọn họ tối qua tạo người có chút trễ, khiến cho em mệt mỏi." Tần Viễn Chu vân đạm phong khinh nói.
Nghe thấy lời anh nói, mặt Cố Tương vọt một cái liền đỏ ửng lên. Cô dùng sức vặn thắt lưng Viễn Chu: "Gia Cát Lượng tiên sinh, ngài là muốn tôi không còn mặt mũi để gặp mặt bố mẹ ngài sao?"
"Tạo người thì có cái gì mà mất mặt. Ba mẹ vì chuyện ôm cháu trai mà đã phải suy nghĩ rất nhiều năm." Tần Viễn Chu ôm chầm lấy Cố Tương, phúc hắc nói.
"Không để ý tới anh! Em đói bụng!" Cố Tương đẩy Tần Viễn Chu ra, ngồi xuống ăn bữa sáng.
"Kỳ thật, anh cũng vừa mới dậy." Tần Viễn Chu ngồi vào bên người cô, cười nói một câu, sau đó liền cầm sandwich lên ăn.
Anh cũng vừa mới dậy?
Cố Tương không biết là nên cao hứng hay là nên thẹn thùng đây.
Cao hứng là vì chuyện này sẽ giúp cô bớt cảm thấy xấu hổ, bởi vì anh cũng vừa mới dậy.
Thẹn thùng, là bởi vì bọn họ đều dậy muộn sẽ khiến người ta liên tưởng tới việc tối qua hai người đã làm những gì.
"Xem ra vận động mạnh sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, anh cũng rất đói bụng." Tần Viễn Chu ăn đến nhiệt tình, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Cố Tương ở dưới bàn hung hăng dẫm chân anh một cái.
"Em..." Tần Viễn Chu thiếu chút nữa liền đau đến cắn lưỡi, "Mưu sát chồng a!"
"Đây mới chỉ là bắt đầu. Anh sẽ từ từ lĩnh hội được sự lợi hại của em!" Cố Tương đỏ mặt trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu.
Vẫn luôn cảm thấy anh là quân tử, không nghĩ tới da mặt lại dày như vậy.
Sự nho nhã của anh là để cho người bên ngoài xem thôi sao?
Chân chính bên trong anh là một tên gia hỏa phúc hắc, là một người đàn ông yêu nói chuyện giường chiếu mờ ám!
"Anh muốn em ở trước mặt em là chính con người em, bộc lộ ra càng nhiều mặt càng tốt.Có như thế anh sẽ lại càng yêu em hơn." Tần Viễn Chu vuốt ve đôi má của Cố Tương, thâm tình nói.
Hốc mắt Cố Tương có chút ửng đỏ, là vì cảm động mà muốn khóc.
Có ai đó đã từng nói qua chân chính yêu một người sẽ yêu luôn tất cả mọi mặt, dù hoàn hảo hay hư hỏng, tất cả đều yêu.
"Nhanh ăn cơm." Cố Tương không được tự nhiên nói.
Chỉ cần anh nói thêm một điều gì nữa, cô sẽ phát khóc.
Chuyện phát sinh trong mấy ngày nay giống như là cô đang nằm mơ vậy.
Cô chưa từng nghĩ tới tình yêu của cô và anh sẽ có kết quả.
Cô cũng chưa từng nghĩ tới anh lại yêu cô sâu đậm như thế.
"Mẹ đang nghĩ danh sách khách mời." Tần Viễn Chu đắc ý nói.
"Là mẹ anh. Em còn chưa có gả cho anh."
"Ngủ với anh rồi thì phải phụ trách. Em không thể bạc tình bạc nghĩ như thế được!" Tần Viễn Chu nói như vô cùng hợp tình hợp lý, giống như người chịu thiệt là anh, người sợ bị vứt bỏ cũng là anh vậy.
"Nói cứ như anh là người bị hại vậy." Cố Tương cười bĩu môi, "Cũng không biết tới cùng là ai nên phụ trách ai đây."
"Chúng ta mỗi người phụ trách một nửa." Tần Viễn Chu cười hôn Cố Tương.
"Anh đừng...Lại làm hỏng quần áo của em..." Cố Tương phát hiện ra tay Viễn Chu đặt ở chỗ không nên đặt, cô liền kháng nghị.
"Mua mới!" Tần Viễn Chu trực tiếp xé rách bộ váy của Cố Tương, ôm cô đến trên ghế sofa, cường thế áp đảo...
"Không được... Ba mẹ anh đã...Dậy... Chúng ta phải xuống lầu..."
"Bố mẹ chúng ta!" Tần Viễn Chu nói xong, liền bá đạo hôn môi Cố tương, để cho cô nói không nên lời...
Bình luận truyện