Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1230: Truy bắt trên cả nước
Editor: Chi Misaki
Cố Mạc ngồi ở trong cục cảnh sát, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh xác định?"
"Tất cả chứng cớ đều chĩa về phía Dương Nguyệt Quyên." Đối phương đặt trước mặt Cố Mạc một tập tài liệu, "Anh có thể xem qua."
Cố Mạc đẩy tư liệu trở lại: "Anh chắc chắn là được."
"Chúng tôi đã sớm hạ lệnh truy bắt"
"Có tin tức của bà ta tôi sẽ thông báo cho anh."
Cố Mạc cảm ơn sau đó liền rời khỏi cục cảnh sát.
Ngồi vào Maybach, anh lập tức gọi điện thoại: "Tăng thêm bảo an, đừng để cho hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên tiếp cận được Tiếu Nhiễm."
Sau khi cúp điện thoại, anh khẽ mím môi mỏng.
Tuy anh đã lường trước được khả năng này, nhưng vẫn không thể tin được Dương Nguyệt Quyên lại độc ác đến vậy.
Mua chuộc người khác để giết người, thật độc ác!
Nhưng Dương Nguyệt Quyên này mua được tên sát thủ cũng không quá thông minh, không tới 2 tháng liền bị cảnh sát bắt lại.
Cũng may là hắn ta không đủ thông minh, có như vậy mới khiến cho Dương Nguyệt Quyên hung thủ thực sự ở sau màn bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Tiếu Bằng Trình: "Hung thủ đứng sau vụ giết hại xét nghiệm viên đã tra ra được, là Dương Nguyệt Quyên."
"Cái gì?" Tiếu Bằng Trình chấn kinh."Bà ta sao lại làm như vậy chứ? Làm như vậy bà ta hoàn toàn không có chút lợi ích gì cả."
"Không chiếm được liền hủy diệt." Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
Có thể giải thích việc làm này của Dương Nguyệt Quyên chỉ có một khả năng.
"Người đàn bà này!" Tiếu Bằng Trình hối hận nói, "Lúc trước mắt ba thực sự là bị mù rồi."
"Mà còn là mù quáng không hề nhẹ." Cố Mạc không lưu tình chút nào trả lời.
Nghe thấy Cố Mạc nói, Tiếu Bằng Trình đặc biệt tự trách, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
"Cảnh sát đã hạ Lệnh truy bắt.Con sợ bà ta còn có người tiếp tay, sẽ chạy thoát. Vạn nhất bà ta chạy thoát..." Cố Mạc lo lắng nói.
"Bảo vệ tốt cho Tiểu Nhiễm." Người thứ nhất Tiếu Bằng Trình nghĩ đến chính là con gái bảo bối của mình. Nếu như Dương Nguyệt Quyên chó cùng rứt giậu, ông sợ bà ta sẽ làm hại Tiếu Nhiễm.
"Con đã tăng bảo an. Ba cũng nên cẩn thận." Cố Mạc cẩn thận nhắc nhở Tiếu Bằng Trình.
"Không cần lo lắng cho ba. Bảo vệ tốt Tiểu Nhiễm là được." Tiếu Bằng Trình không sao cả trả lời.
"Ba khỏe, Tiểu Nhiễm mới có thể tốt được." Cố Mạc thật lòng nói.
Nói xong, Cố Mạc liền cúp điện thoại.
Sợ ba vợ lơ là, anh lại gọi tới một số điện thoại khác: "Phái người đến bảo vệ Tiếu Bằng Trình. Uh`m. Không cần cho ông ấy biết."
...
Tiếu Lạc đeo túi sách trên lưng xuống taxi, đi vào một tiểu khu. Đang muốn lên lầu, liền nhìn thấy một lượng lớn cảnh sát mặc áo chống đạn chạy qua.
Cô ta bị quần chúng vây quanh chen lách đẩy lùi lại phía sau hai bước, đang muốn than thở vài câu bất mãn, liền nghe thấy người dẫn đầu bố trí, sắp xếp nhiệm vụ, mơ hồ có nghe qua tên của mẹ, điều này làm cho cô ta thấy hoảng sợ,nên lập tức cúi đầu ẩn vào trong đám người.
Mẹ?
Những người này muốn bắt là mẹ sao?
Cô ta lập tức trốn vào trong một góc không người, bấm số điện thoại của Dương Nguyệt Quyên: "Mẹ, mẹ làm chuyện gì phạm pháp hả?"
"Con nói bậy bạ gì đó? Mẹ con là lương dân tuân thủ pháp luật!" Dương Nguyệt Quyên khinh thường cười lạnh.
"Dưới lầu nhà chúng ta là một đoàn cảnh sát, súng đã đã lên nòng đang dò xét, nói muốn bắt được Dương Nguyệt Quyên. Không có khả năng lại trùng tên trùng họ đi?" Tiếu Lạc khẩn trương nói.
"Cái gì?" Dương Nguyệt Quyên bị doạ đến đánh rơi điện thoại trên mặt đất, bà ta cuống quýt nhặt điện thoại lên, run như cầy sấy hỏi, "Tiểu Lạc, con xác định là muốn bắt mẹ?"
"Người bọn họ muốn bắt tên là Dương Nguyệt Quyên! Hiện tại cũng đã bao vây xung quanh nhà chúng ta rồi.”Tiếu Lạc nhỏ giọng trả lời.
"Con đừng về nhà! Tìm bừa một nhà bạn học nào đó trốn đi." Dương Nguyệt Quyên nói xong liền cúp điện thoại.
Trên trán Tiếu Lạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân vô lực ngồi sững sờ trên mặt đất.
Người cảnh sát muốn bắt thực sự là mẹ. Bà ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì?
Nhiều cảnh sát như vậy, nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Nếu mẹ bị bắt, cô ta phải làm sao bây giờ?
Cô ta đã gấp đến độ nước mắt thi nhau rơi xuống rồi.
Cố Mạc ngồi ở trong cục cảnh sát, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh xác định?"
"Tất cả chứng cớ đều chĩa về phía Dương Nguyệt Quyên." Đối phương đặt trước mặt Cố Mạc một tập tài liệu, "Anh có thể xem qua."
Cố Mạc đẩy tư liệu trở lại: "Anh chắc chắn là được."
"Chúng tôi đã sớm hạ lệnh truy bắt"
"Có tin tức của bà ta tôi sẽ thông báo cho anh."
Cố Mạc cảm ơn sau đó liền rời khỏi cục cảnh sát.
Ngồi vào Maybach, anh lập tức gọi điện thoại: "Tăng thêm bảo an, đừng để cho hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên tiếp cận được Tiếu Nhiễm."
Sau khi cúp điện thoại, anh khẽ mím môi mỏng.
Tuy anh đã lường trước được khả năng này, nhưng vẫn không thể tin được Dương Nguyệt Quyên lại độc ác đến vậy.
Mua chuộc người khác để giết người, thật độc ác!
Nhưng Dương Nguyệt Quyên này mua được tên sát thủ cũng không quá thông minh, không tới 2 tháng liền bị cảnh sát bắt lại.
Cũng may là hắn ta không đủ thông minh, có như vậy mới khiến cho Dương Nguyệt Quyên hung thủ thực sự ở sau màn bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Tiếu Bằng Trình: "Hung thủ đứng sau vụ giết hại xét nghiệm viên đã tra ra được, là Dương Nguyệt Quyên."
"Cái gì?" Tiếu Bằng Trình chấn kinh."Bà ta sao lại làm như vậy chứ? Làm như vậy bà ta hoàn toàn không có chút lợi ích gì cả."
"Không chiếm được liền hủy diệt." Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
Có thể giải thích việc làm này của Dương Nguyệt Quyên chỉ có một khả năng.
"Người đàn bà này!" Tiếu Bằng Trình hối hận nói, "Lúc trước mắt ba thực sự là bị mù rồi."
"Mà còn là mù quáng không hề nhẹ." Cố Mạc không lưu tình chút nào trả lời.
Nghe thấy Cố Mạc nói, Tiếu Bằng Trình đặc biệt tự trách, mặt đỏ lên vì xấu hổ.
"Cảnh sát đã hạ Lệnh truy bắt.Con sợ bà ta còn có người tiếp tay, sẽ chạy thoát. Vạn nhất bà ta chạy thoát..." Cố Mạc lo lắng nói.
"Bảo vệ tốt cho Tiểu Nhiễm." Người thứ nhất Tiếu Bằng Trình nghĩ đến chính là con gái bảo bối của mình. Nếu như Dương Nguyệt Quyên chó cùng rứt giậu, ông sợ bà ta sẽ làm hại Tiếu Nhiễm.
"Con đã tăng bảo an. Ba cũng nên cẩn thận." Cố Mạc cẩn thận nhắc nhở Tiếu Bằng Trình.
"Không cần lo lắng cho ba. Bảo vệ tốt Tiểu Nhiễm là được." Tiếu Bằng Trình không sao cả trả lời.
"Ba khỏe, Tiểu Nhiễm mới có thể tốt được." Cố Mạc thật lòng nói.
Nói xong, Cố Mạc liền cúp điện thoại.
Sợ ba vợ lơ là, anh lại gọi tới một số điện thoại khác: "Phái người đến bảo vệ Tiếu Bằng Trình. Uh`m. Không cần cho ông ấy biết."
...
Tiếu Lạc đeo túi sách trên lưng xuống taxi, đi vào một tiểu khu. Đang muốn lên lầu, liền nhìn thấy một lượng lớn cảnh sát mặc áo chống đạn chạy qua.
Cô ta bị quần chúng vây quanh chen lách đẩy lùi lại phía sau hai bước, đang muốn than thở vài câu bất mãn, liền nghe thấy người dẫn đầu bố trí, sắp xếp nhiệm vụ, mơ hồ có nghe qua tên của mẹ, điều này làm cho cô ta thấy hoảng sợ,nên lập tức cúi đầu ẩn vào trong đám người.
Mẹ?
Những người này muốn bắt là mẹ sao?
Cô ta lập tức trốn vào trong một góc không người, bấm số điện thoại của Dương Nguyệt Quyên: "Mẹ, mẹ làm chuyện gì phạm pháp hả?"
"Con nói bậy bạ gì đó? Mẹ con là lương dân tuân thủ pháp luật!" Dương Nguyệt Quyên khinh thường cười lạnh.
"Dưới lầu nhà chúng ta là một đoàn cảnh sát, súng đã đã lên nòng đang dò xét, nói muốn bắt được Dương Nguyệt Quyên. Không có khả năng lại trùng tên trùng họ đi?" Tiếu Lạc khẩn trương nói.
"Cái gì?" Dương Nguyệt Quyên bị doạ đến đánh rơi điện thoại trên mặt đất, bà ta cuống quýt nhặt điện thoại lên, run như cầy sấy hỏi, "Tiểu Lạc, con xác định là muốn bắt mẹ?"
"Người bọn họ muốn bắt tên là Dương Nguyệt Quyên! Hiện tại cũng đã bao vây xung quanh nhà chúng ta rồi.”Tiếu Lạc nhỏ giọng trả lời.
"Con đừng về nhà! Tìm bừa một nhà bạn học nào đó trốn đi." Dương Nguyệt Quyên nói xong liền cúp điện thoại.
Trên trán Tiếu Lạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân vô lực ngồi sững sờ trên mặt đất.
Người cảnh sát muốn bắt thực sự là mẹ. Bà ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì?
Nhiều cảnh sát như vậy, nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Nếu mẹ bị bắt, cô ta phải làm sao bây giờ?
Cô ta đã gấp đến độ nước mắt thi nhau rơi xuống rồi.
Bình luận truyện