Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1239: Đúng là đồ đen đủi
Editor: Nhã Y Đình
Thấy chiếc một chiếc xe đen có rèm che đi theo xe Maybach tiến vào bệnh viện, Ninh Hạo cực kỳ lo lắng.
"Giai Tuệ, bạn đoán đúng rồi. Những người này chắc nhắm vào Tiếu Nhiễm rồi!" Nhìn thấy trong chiếc xe màu đen có rèm che kia là mấy người đàn ông mặc đồ đen, Ninh Hạo căng thẳng, lo lắng nói.
"Chúng ta nghĩ cách ngăn họ lại!" Vương Giai Tuệ xuống xe, chạy về phía mấy người mặc áo đen.
Lúc ở bên cạnh đối phương, cô cố ý dùng sức đụng vào.
"Không có mắt à?" Có người không vui, rống lên.
"Rõ ràng là ông chặn đường mà!" Vương Giai Tuệ giữ mũi thiếu chút nữa bị đụng gãy, tủi thân kháng nghị.
"Ở đâu xuất hiện một đứa nhóc thối tha thế này?" Một người khác lạnh lùng mở miệng.
"Không cần quan tâm đến con bé! Có chuyện khác quan trọng hơn!" Một người khác bình tĩnh nói.
Vương Giai Tuệ thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, lập tức giơ hai tay ngăn cản, "Mấy người đụng vào tôi rồi muốn bỏ trốn sao? Không dễ như vậy đâu! Đền tiền đi!"
"Dám đòi tiền chúng ta! Lá gan không nhỏ đâu!" Một người trong đó, hai tay nắm thành quyền, dùng sức bóp. Tiếng khớp ngón tay vang lên giòn giã.
Sự tàn nhẫn của đối phương khiến Vương Giai Tuệ sợ hãi lui về sau một bước nhưng cô vẫn không chịu yếu thế: "Mẹ ngươi mới lá gan không nhỏ. Mấy người khiến mũi tôi bị gẫy rồi, đưa tôi đi kiểm tra đi!"
Một người bình tĩnh hơn, lấy trong túi áo mấy tờ một trăm đồng, ném xuống chân Vương Giai Tuệ: "Ông đây không rảnh chơi với mày đâu! Cầm tiền rồi đi đi!"
Ninh Hạo đi tới, bảo hộ Giai Tuệ ở phía sau, nói với mấy người mặc áo đen: "Mấy người đụng vào bạn tôi sao lại còn hung dữ như vậy? Xin lỗi đi!"
Thấy đồng phục của hai người, rồi nhìn lại khuôn mặt hai người họ, đột nhiên hiểu ra, thì thầm với hai người kia.
"Hình như bọn họ là bạn học với Cố phu nhân!"
"Đúng rồi! Vậy còn làm loạn gì chứ?" Người đàn ông mặc đồ đen bình tĩnh cau mày, nhìn về phía Ninh Hạo, "Chúng tôi làm thuê cho Cố tổng, bảo vệ Cố phu nhân 24/24h!"
"Cố tiên sinh?"
"Cố Mạc?"
"Đúng thế! Không cần cản trở chúng tôi!" Người mặc đồ đen nhìn về phía cầu thang, ra hiệu với mấy người, rồi vọt vào khu nội trú.
Khi mấy người mặc đồ đen đi rồi thì Vương Giai Tuệ mới hồi phục lại tinh thần.
Cô xấu hổ le lưỡi: "Đúng là đồ quạ đen mà!"
"Không có việc gì. Chỉ cần Tiếu Nhiễm bình an là được!" Vẻ mặt Ninh Hạo thoải mái cười cười.
"Cố tiên sinh thật tốt với Tiếu Nhiễm!" Vương Giai Tuệ sùng bái nói.
"Anh ấy là một người chồng tốt!" Ninh Hạo phức tạp nói.
Một người đàn ông yêu chiều Tiểu Nhiễm như vậy, trên đời này không tìm được người thứ hai.
Cậu không hề có một chút cơ hội nào.
Chấp nhận sự sắp xếp của ba và ông nội, đến Harvard sao?
Cậu có chút do dự.
"Nếu Tiếu Nhiễm không có việc gì thì mình về đây!" Vương Giai Tuệ cười vẫy tay tạm biệt Ninh Hạo.
"Đợi một chút!" Ninh Hạo đột nhiên gọi Vương Giai Tuệ lại.
"Sao vậy?" Vương Giai Tuệ buồn bực xoay người, nhìn Ninh Hạo.
"Mũi bạn không vấn đề gì chứ?" Ninh Hạo lo lắng nhìn cái mũi sưng đỏ của Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ sờ mũi theo bản năng, thật sự có chút dau nha. Nhưng mà cô không định nói thật cho Ninh Hạo biết, "Không sao cả! Chỉ bị đụng một cái thôi! Không sao đâu!"
"Đi vào phòng cấp cứu khám thử xem!" Ninh Hạo kéo Vương Giai Tuệ đến phòng cấp cứu.
"Thật sự không cần mà!" Vương Giai Tuệ xấu hổ nói.
Ninh Hạo kiên trì, dẫn cô vào phòng cấp cứu.
Lúc bác sĩ khẳng định sương sụn ở mũi chỉ bị bầm tím, cậu mới thở phào một hơi, kêu xe đưa Vương Giai Tuệ về nhà.
"Làm phiền đến bạn quá!" Vương Giai Tuệ xấu hổ nhìn Ninh Hạo.
Nếu không phải cô hiểu lầm những người mặc đồ đen kia thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau.
Khiến Ninh Hạo về nhà muộn, cô cảm thấy thật có lỗi.
Thấy chiếc một chiếc xe đen có rèm che đi theo xe Maybach tiến vào bệnh viện, Ninh Hạo cực kỳ lo lắng.
"Giai Tuệ, bạn đoán đúng rồi. Những người này chắc nhắm vào Tiếu Nhiễm rồi!" Nhìn thấy trong chiếc xe màu đen có rèm che kia là mấy người đàn ông mặc đồ đen, Ninh Hạo căng thẳng, lo lắng nói.
"Chúng ta nghĩ cách ngăn họ lại!" Vương Giai Tuệ xuống xe, chạy về phía mấy người mặc áo đen.
Lúc ở bên cạnh đối phương, cô cố ý dùng sức đụng vào.
"Không có mắt à?" Có người không vui, rống lên.
"Rõ ràng là ông chặn đường mà!" Vương Giai Tuệ giữ mũi thiếu chút nữa bị đụng gãy, tủi thân kháng nghị.
"Ở đâu xuất hiện một đứa nhóc thối tha thế này?" Một người khác lạnh lùng mở miệng.
"Không cần quan tâm đến con bé! Có chuyện khác quan trọng hơn!" Một người khác bình tĩnh nói.
Vương Giai Tuệ thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, lập tức giơ hai tay ngăn cản, "Mấy người đụng vào tôi rồi muốn bỏ trốn sao? Không dễ như vậy đâu! Đền tiền đi!"
"Dám đòi tiền chúng ta! Lá gan không nhỏ đâu!" Một người trong đó, hai tay nắm thành quyền, dùng sức bóp. Tiếng khớp ngón tay vang lên giòn giã.
Sự tàn nhẫn của đối phương khiến Vương Giai Tuệ sợ hãi lui về sau một bước nhưng cô vẫn không chịu yếu thế: "Mẹ ngươi mới lá gan không nhỏ. Mấy người khiến mũi tôi bị gẫy rồi, đưa tôi đi kiểm tra đi!"
Một người bình tĩnh hơn, lấy trong túi áo mấy tờ một trăm đồng, ném xuống chân Vương Giai Tuệ: "Ông đây không rảnh chơi với mày đâu! Cầm tiền rồi đi đi!"
Ninh Hạo đi tới, bảo hộ Giai Tuệ ở phía sau, nói với mấy người mặc áo đen: "Mấy người đụng vào bạn tôi sao lại còn hung dữ như vậy? Xin lỗi đi!"
Thấy đồng phục của hai người, rồi nhìn lại khuôn mặt hai người họ, đột nhiên hiểu ra, thì thầm với hai người kia.
"Hình như bọn họ là bạn học với Cố phu nhân!"
"Đúng rồi! Vậy còn làm loạn gì chứ?" Người đàn ông mặc đồ đen bình tĩnh cau mày, nhìn về phía Ninh Hạo, "Chúng tôi làm thuê cho Cố tổng, bảo vệ Cố phu nhân 24/24h!"
"Cố tiên sinh?"
"Cố Mạc?"
"Đúng thế! Không cần cản trở chúng tôi!" Người mặc đồ đen nhìn về phía cầu thang, ra hiệu với mấy người, rồi vọt vào khu nội trú.
Khi mấy người mặc đồ đen đi rồi thì Vương Giai Tuệ mới hồi phục lại tinh thần.
Cô xấu hổ le lưỡi: "Đúng là đồ quạ đen mà!"
"Không có việc gì. Chỉ cần Tiếu Nhiễm bình an là được!" Vẻ mặt Ninh Hạo thoải mái cười cười.
"Cố tiên sinh thật tốt với Tiếu Nhiễm!" Vương Giai Tuệ sùng bái nói.
"Anh ấy là một người chồng tốt!" Ninh Hạo phức tạp nói.
Một người đàn ông yêu chiều Tiểu Nhiễm như vậy, trên đời này không tìm được người thứ hai.
Cậu không hề có một chút cơ hội nào.
Chấp nhận sự sắp xếp của ba và ông nội, đến Harvard sao?
Cậu có chút do dự.
"Nếu Tiếu Nhiễm không có việc gì thì mình về đây!" Vương Giai Tuệ cười vẫy tay tạm biệt Ninh Hạo.
"Đợi một chút!" Ninh Hạo đột nhiên gọi Vương Giai Tuệ lại.
"Sao vậy?" Vương Giai Tuệ buồn bực xoay người, nhìn Ninh Hạo.
"Mũi bạn không vấn đề gì chứ?" Ninh Hạo lo lắng nhìn cái mũi sưng đỏ của Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ sờ mũi theo bản năng, thật sự có chút dau nha. Nhưng mà cô không định nói thật cho Ninh Hạo biết, "Không sao cả! Chỉ bị đụng một cái thôi! Không sao đâu!"
"Đi vào phòng cấp cứu khám thử xem!" Ninh Hạo kéo Vương Giai Tuệ đến phòng cấp cứu.
"Thật sự không cần mà!" Vương Giai Tuệ xấu hổ nói.
Ninh Hạo kiên trì, dẫn cô vào phòng cấp cứu.
Lúc bác sĩ khẳng định sương sụn ở mũi chỉ bị bầm tím, cậu mới thở phào một hơi, kêu xe đưa Vương Giai Tuệ về nhà.
"Làm phiền đến bạn quá!" Vương Giai Tuệ xấu hổ nhìn Ninh Hạo.
Nếu không phải cô hiểu lầm những người mặc đồ đen kia thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau.
Khiến Ninh Hạo về nhà muộn, cô cảm thấy thật có lỗi.
Bình luận truyện