Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1372
“Thiếu nữ chủ nhân?” Tiếu Nhiễm ra vẻ thoải mái xoay người, nhìn Cố Mạc cười nói: “Rất đơn giản.”
Cố Mạc sửng sốt một phen.
“Anh chỉ cần đứng ở cửa biệt thự hướng về phía đường cái hôn to một câu anh đã độc thân, chắc là những người phụ nữ muốn được gả cho anh có thể đẩy ra tận Nam Kinh.” Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói.
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, vốn dĩ Cố Mạc cười không nổi.
Anh đi đến bên cạnh cô, nâng tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má gầy của cô: “Nha đầu, đùa này không buồn cười.”
“Không buồn cười? Vậy anh tìm người khác nói chuyện cười cho anh đi.” Tiếu Nhiễm thu lại tươi cười, xoay người về phía tủ quần áo.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm thu hết quần áo của mình vào vali, trái tim của anh giống như bị người ta dùng một đao lăng trì.
Cô biến mất từng chút một trong cuộc sống của anh.
Loại dự cảm này khiến anh sợ hãi.
Đột nhiên anh tiến lên, dùng lực khép vali hành lý lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh giải thích với em.”
“Toi nghe được.” Tiếu Nhiễm đạm mạc đáp lại: “Có thể tránh ra không? Tôi còn muốn thu dọn quần áo.
“Nha đầu, em muốn anh làm thế nào em mới bằng lòng trở về?” Cố Mạc lo lắng hỏi han.
“Anh không phải làm gì cả.” Tiếu Nhiễm bắt buộc chính mình lạnh lùng: “Bởi vì tôi sẽ không trở về.”
Cô nhấc vali hành lý lên, cật lực xoay người đi ra ngoài.
Cố Mạc đồng loạt bắt được vali hành lý, vội vàng nói: “Nha đầu, anh biết anh sai rồi. Anh quỳ xuống còn chưa được sao.”
“Dưới trướng nam nhi có hoàng kim. Em chịu không nổi.” Tiếu Nhiễm dùng lực tách ngón tay Cố Mạc ra, tuyệt tình xoay người, bước nhanh xuống lầu.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm giống như chạy trốn đi xuống lầu, Cố Mạc đau khổ đập bể ván cửa.
Vốn dĩ vết thương trên tay đã nghiêm trọng, băng gạc trên tay anh lại bị máu tươi làm ướt sũng, đau đớn khiến anh hít một ngụm khí lạnh.
Tiếu Nhiễm chạy ra khỏi biệt thự, không để ý dì Lưu ở phia sau gọi cô lại, cắn răng nhảy lên một chiếc taxi.
Ngồi vào trong xe, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Cô phải cứng rắn như thế nào, mới có thể lạnh lùng từ chối sự giải thích của Cố Mạc.
Vì sao anh không nhìn ra được?
Vốn dĩ bọn họ không thích hợp để cùng nhau.
Cùng nhau, chỉ có thương tổn lẫn nhau.
Cô đã hai bàn tay trắng, rốt cuộc hãm hại không nổi.
Cô có thể bảo vệ cho,, chỉ là vết thương lại vết thương cứ chồng chất.
Dì Lưu thất vọng nhìn chiếc xe taxi biến mất, thì thào tự nói: “Sao cứ như thế?”
Vốn đang tốt đẹp, hai người yêu thương nhau, sao lại biến thành tình trạng này?
Tiếu Nhiễm dáng vẻ quyết tâm, là thật sự không định tha thứ cho cậu Cố rồi sao?
Thế nhưng, cậu Cố cũng có sai lầm.
Ngẫm lại liền thấy sầu.
Lão phu nhân vẫn bảo bà nghĩ cách khuyên Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đã không trở lại thì bà khuyên thế nào?
Ngay lúc bà đang sầu não thở dài khi đó, Cố Mạc chảy máu từng giọt một đi quá trước mặt bà.
“Cậu Cố...” Dì Lưu nhìn vết máu trên sàn, lập tức khẩn trương gọi anh lại: “Tay anh đang chảy máu.”
“Cháu đi lái xe cho Cố Nhiên.” Cố Mạc chua xót cười: “Có lẽ Tiếu Nhiễm nhìn thấy sẽ đau lòng, nói không chừng sẽ cười với cháu.”
Nói xong, Cố mạc liền chạy về hướng May bach đang đỗ ngoài cửa.
Dì Lưu lắc đầu, thở dài: “Đây là u mê sao?”
Cố Mạc lái xe chạy về hướng nhà cũ.
Trên đường, nhận được điện thoại của Cố Nhiên.
“Anh, chị dâu nhỏ vừa gọi điện cho Giai Tuệ, nói lát nữa đi qua.”
“Anh tìm được cô ấy rồi.” Âm thanh của Cố Mạc có chút cô đơn.
“A...a...” Cố Nhiên lúng túng trả lời: “Cô ấy nói thế nào? Có tha thứ cho anh không?”
“Em cảm thấy sao?” Cố Mạc chua xót cười hỏi lại.
“Anh, đừng tức giận. Anh xuất ra tinh thần ngu công dời núi, sớm muộn gì cũng đánh hạ tòa thành trong lòng chị dâu.” Cố Nhiên khẩn trương nói.
Cố Mạc sửng sốt một phen.
“Anh chỉ cần đứng ở cửa biệt thự hướng về phía đường cái hôn to một câu anh đã độc thân, chắc là những người phụ nữ muốn được gả cho anh có thể đẩy ra tận Nam Kinh.” Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói.
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, vốn dĩ Cố Mạc cười không nổi.
Anh đi đến bên cạnh cô, nâng tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má gầy của cô: “Nha đầu, đùa này không buồn cười.”
“Không buồn cười? Vậy anh tìm người khác nói chuyện cười cho anh đi.” Tiếu Nhiễm thu lại tươi cười, xoay người về phía tủ quần áo.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm thu hết quần áo của mình vào vali, trái tim của anh giống như bị người ta dùng một đao lăng trì.
Cô biến mất từng chút một trong cuộc sống của anh.
Loại dự cảm này khiến anh sợ hãi.
Đột nhiên anh tiến lên, dùng lực khép vali hành lý lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh giải thích với em.”
“Toi nghe được.” Tiếu Nhiễm đạm mạc đáp lại: “Có thể tránh ra không? Tôi còn muốn thu dọn quần áo.
“Nha đầu, em muốn anh làm thế nào em mới bằng lòng trở về?” Cố Mạc lo lắng hỏi han.
“Anh không phải làm gì cả.” Tiếu Nhiễm bắt buộc chính mình lạnh lùng: “Bởi vì tôi sẽ không trở về.”
Cô nhấc vali hành lý lên, cật lực xoay người đi ra ngoài.
Cố Mạc đồng loạt bắt được vali hành lý, vội vàng nói: “Nha đầu, anh biết anh sai rồi. Anh quỳ xuống còn chưa được sao.”
“Dưới trướng nam nhi có hoàng kim. Em chịu không nổi.” Tiếu Nhiễm dùng lực tách ngón tay Cố Mạc ra, tuyệt tình xoay người, bước nhanh xuống lầu.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm giống như chạy trốn đi xuống lầu, Cố Mạc đau khổ đập bể ván cửa.
Vốn dĩ vết thương trên tay đã nghiêm trọng, băng gạc trên tay anh lại bị máu tươi làm ướt sũng, đau đớn khiến anh hít một ngụm khí lạnh.
Tiếu Nhiễm chạy ra khỏi biệt thự, không để ý dì Lưu ở phia sau gọi cô lại, cắn răng nhảy lên một chiếc taxi.
Ngồi vào trong xe, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Cô phải cứng rắn như thế nào, mới có thể lạnh lùng từ chối sự giải thích của Cố Mạc.
Vì sao anh không nhìn ra được?
Vốn dĩ bọn họ không thích hợp để cùng nhau.
Cùng nhau, chỉ có thương tổn lẫn nhau.
Cô đã hai bàn tay trắng, rốt cuộc hãm hại không nổi.
Cô có thể bảo vệ cho,, chỉ là vết thương lại vết thương cứ chồng chất.
Dì Lưu thất vọng nhìn chiếc xe taxi biến mất, thì thào tự nói: “Sao cứ như thế?”
Vốn đang tốt đẹp, hai người yêu thương nhau, sao lại biến thành tình trạng này?
Tiếu Nhiễm dáng vẻ quyết tâm, là thật sự không định tha thứ cho cậu Cố rồi sao?
Thế nhưng, cậu Cố cũng có sai lầm.
Ngẫm lại liền thấy sầu.
Lão phu nhân vẫn bảo bà nghĩ cách khuyên Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đã không trở lại thì bà khuyên thế nào?
Ngay lúc bà đang sầu não thở dài khi đó, Cố Mạc chảy máu từng giọt một đi quá trước mặt bà.
“Cậu Cố...” Dì Lưu nhìn vết máu trên sàn, lập tức khẩn trương gọi anh lại: “Tay anh đang chảy máu.”
“Cháu đi lái xe cho Cố Nhiên.” Cố Mạc chua xót cười: “Có lẽ Tiếu Nhiễm nhìn thấy sẽ đau lòng, nói không chừng sẽ cười với cháu.”
Nói xong, Cố mạc liền chạy về hướng May bach đang đỗ ngoài cửa.
Dì Lưu lắc đầu, thở dài: “Đây là u mê sao?”
Cố Mạc lái xe chạy về hướng nhà cũ.
Trên đường, nhận được điện thoại của Cố Nhiên.
“Anh, chị dâu nhỏ vừa gọi điện cho Giai Tuệ, nói lát nữa đi qua.”
“Anh tìm được cô ấy rồi.” Âm thanh của Cố Mạc có chút cô đơn.
“A...a...” Cố Nhiên lúng túng trả lời: “Cô ấy nói thế nào? Có tha thứ cho anh không?”
“Em cảm thấy sao?” Cố Mạc chua xót cười hỏi lại.
“Anh, đừng tức giận. Anh xuất ra tinh thần ngu công dời núi, sớm muộn gì cũng đánh hạ tòa thành trong lòng chị dâu.” Cố Nhiên khẩn trương nói.
Bình luận truyện