Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1387
Nghe được Cố Tương nói, Trần Lương trừng to mắt.
Quả nhiên đây không phải cô gái bình thường.
Mà Tần Viễn Chu dường như không có chút ngoài ý muốn nở nụ cười, trong đó có chút cưng chiều: “Người mình yêu đúng là Cố Tương, là cô Chu Du của mình.”
Cố Tương lập tức ôm sát Tần Viễn Chu, cho anh một nụ hôn khen thưởng.
Trong lòng Trần Lương có chút chua xót.
“Thông cảm cho người độc thân như mình, muốn ân ái mời quẹo phải, cửa ở bên kia!” Trần Lương bất mãn kháng nghị.
“Cậu cũng nhanh tìm một người đi.” Vẻ mặt Tần Viễn Chu thành khẩn nói.
Anh nhìn thấy Trần Lương đã từng cưỡng hôn Cố Tương, biết anh đối với cô cũng có phần tình cảm tương tự. nhưng anh không muốn vạch trần, bọn họ là anh em, anh tin tưởng Trần Lương, cũng mong Trần Luowng sớm bỏ qua.
Anh đã đoạt đi thứ tốt nhất, không thể nhìn Trần Lương cứ mãi cô đơn.
“Cái đó cần phải có vận may.” Trần Lương cười nói.
“Goodluck!” Tần Viễn Chu giơ chén cà phê lên, nho nhã cười với anh.
“Vận may của mình từ sớm đã không có.” Trần Lương thở dài: “Sau khi gặp được vợ cậu.”
Tần Viễn Chu có chút xấu hổ, Cố Tương lại hếch mày.
“Em là suy tinh của anh sao?” Cố Tương dùng lực giẫm Trần Lương ở dưới bàn.
“Viễn Chu, sao cậu có thể chịu được người phụ nữ thô lỗ như thế?” Trần Lương phản ứng nhanh nhẹn mau tránh ra, quay vẻ mặt tiếc hận nhìn Tần Viễn Chu.
“Trong mắt cậu là thô lỗ nhưng trong mắt mình là dã man, đáng yêu dã man.” Tần Viễn Chu cười cầm tay Cố Tương.
Cố Tương hếch mày, cấp cho một cái ánh mắt gửi Trần Lương.
“Sau khi nhận thức được cô Cố Tương độc đáo trên thế giới như vậy, thế giới quan của tôi vỡ tan rồi.” Trần Lương làm động tác vỗ trán: “Tôi không biết có nên tiếp tục nguyên tắc của tôi không, cho rằng người phụ nữ hàm súc và dịu dàng mới là đẹp nhất.”
Nghe Trần Lương nói, Tần Viễn Chu nở nụ cười: “Người anh em, cậu có thể tiếp tục kiên trì nguyên tắc của cậu.”
Trần Lương nở nụ cười: “Người anh em, chúc mừng cậu, thiệt tình.”
“Cảm ơn, cũng chúc cậu có ngày sớm thoát kiếp độc thân, thiệt tình.” Tần Viễn Chu nắm tay thành quả đấm, đụng với Trần Lương.
Thu hồi tay lại, Trần Luowng nhìn đồng hồ một chút. Ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Mình phải về đơn vị rồi, hẹn gặp hai người vào ngày kết hôn.”
“Lấy thiệp mời đã.” Tần Viễn Chu nhét thiệp cưới vào tay anh.
“Không có thiếp mời thì cậu không cho mình vào à?” Tuy Trần Lương bỏ thiếp mời vào túi nhưng vẫn trêu chọc hỏi.
“Cho!” Trần Viễn Chu bật cười.
Trần Lương cười đứng dậy, chỉnh sửa lại quân trang, rồi rời đi.
Có người có duyên nhưng không có phận, có người có phận lại vô duyên.
Cố Tương nhất định không phải là một nửa còn lại của anh.
Cố Tương rúc đầu vào vai Tần Viễn Chu, nhìn Trần Luong biến mất.
“Cậu ấy thích em.” Tần Viễn Chu nắm tay cô nói.
“Em biết!” Cố Tương cười đến tươi đẹp: “Ngay cả anh còn không trốn thoát khỏi mị lực của em, huống chi là một quân nhân không có kinh nghiệm yêu đương gì?”
“Anh thấy có chút hương vị kiêu ngạo.” Tần Viễn Chu cười nói.
“Hai vạch ba sao đó không tồi. Hiểu được hiện tại không thể liền hãm phanh lại.” Cố Tương thông tuệ cười.
Trước gặp Trần Lương, cô có chút băn khoăn.
Cô không mất trí nhớ, đối với nụ hôn cường ngạo kia vẫn có chút ấn tượng, mà còn ấn tượng sâu đậm.
Cho nên cô sợ gặp nhau sẽ xấu hổ, không nghĩ tới Trần Lương làm cực kỳ tốt.
Người đàn ông đầu đội trời đạp đất, chính là như anh đi?
Không phải anh ấy không tốt, mà là anh ấy không thích hợp với cô.
Người nào để cho cô yêu Tần Viễn Chu trước?
“Amh em đáng kết giao!” Tần Viễn Chu gật đầu.
Lúc khở động Hummer, trong đầu Trần Lương đều là khuôn mặt tươi cười thong dong của Cố Tương, không chú ý tới có một người phụ nữ thất hồn lạc phách đột nhiên xuất hiện trên đường...
Quả nhiên đây không phải cô gái bình thường.
Mà Tần Viễn Chu dường như không có chút ngoài ý muốn nở nụ cười, trong đó có chút cưng chiều: “Người mình yêu đúng là Cố Tương, là cô Chu Du của mình.”
Cố Tương lập tức ôm sát Tần Viễn Chu, cho anh một nụ hôn khen thưởng.
Trong lòng Trần Lương có chút chua xót.
“Thông cảm cho người độc thân như mình, muốn ân ái mời quẹo phải, cửa ở bên kia!” Trần Lương bất mãn kháng nghị.
“Cậu cũng nhanh tìm một người đi.” Vẻ mặt Tần Viễn Chu thành khẩn nói.
Anh nhìn thấy Trần Lương đã từng cưỡng hôn Cố Tương, biết anh đối với cô cũng có phần tình cảm tương tự. nhưng anh không muốn vạch trần, bọn họ là anh em, anh tin tưởng Trần Lương, cũng mong Trần Luowng sớm bỏ qua.
Anh đã đoạt đi thứ tốt nhất, không thể nhìn Trần Lương cứ mãi cô đơn.
“Cái đó cần phải có vận may.” Trần Lương cười nói.
“Goodluck!” Tần Viễn Chu giơ chén cà phê lên, nho nhã cười với anh.
“Vận may của mình từ sớm đã không có.” Trần Lương thở dài: “Sau khi gặp được vợ cậu.”
Tần Viễn Chu có chút xấu hổ, Cố Tương lại hếch mày.
“Em là suy tinh của anh sao?” Cố Tương dùng lực giẫm Trần Lương ở dưới bàn.
“Viễn Chu, sao cậu có thể chịu được người phụ nữ thô lỗ như thế?” Trần Lương phản ứng nhanh nhẹn mau tránh ra, quay vẻ mặt tiếc hận nhìn Tần Viễn Chu.
“Trong mắt cậu là thô lỗ nhưng trong mắt mình là dã man, đáng yêu dã man.” Tần Viễn Chu cười cầm tay Cố Tương.
Cố Tương hếch mày, cấp cho một cái ánh mắt gửi Trần Lương.
“Sau khi nhận thức được cô Cố Tương độc đáo trên thế giới như vậy, thế giới quan của tôi vỡ tan rồi.” Trần Lương làm động tác vỗ trán: “Tôi không biết có nên tiếp tục nguyên tắc của tôi không, cho rằng người phụ nữ hàm súc và dịu dàng mới là đẹp nhất.”
Nghe Trần Lương nói, Tần Viễn Chu nở nụ cười: “Người anh em, cậu có thể tiếp tục kiên trì nguyên tắc của cậu.”
Trần Lương nở nụ cười: “Người anh em, chúc mừng cậu, thiệt tình.”
“Cảm ơn, cũng chúc cậu có ngày sớm thoát kiếp độc thân, thiệt tình.” Tần Viễn Chu nắm tay thành quả đấm, đụng với Trần Lương.
Thu hồi tay lại, Trần Luowng nhìn đồng hồ một chút. Ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Mình phải về đơn vị rồi, hẹn gặp hai người vào ngày kết hôn.”
“Lấy thiệp mời đã.” Tần Viễn Chu nhét thiệp cưới vào tay anh.
“Không có thiếp mời thì cậu không cho mình vào à?” Tuy Trần Lương bỏ thiếp mời vào túi nhưng vẫn trêu chọc hỏi.
“Cho!” Trần Viễn Chu bật cười.
Trần Lương cười đứng dậy, chỉnh sửa lại quân trang, rồi rời đi.
Có người có duyên nhưng không có phận, có người có phận lại vô duyên.
Cố Tương nhất định không phải là một nửa còn lại của anh.
Cố Tương rúc đầu vào vai Tần Viễn Chu, nhìn Trần Luong biến mất.
“Cậu ấy thích em.” Tần Viễn Chu nắm tay cô nói.
“Em biết!” Cố Tương cười đến tươi đẹp: “Ngay cả anh còn không trốn thoát khỏi mị lực của em, huống chi là một quân nhân không có kinh nghiệm yêu đương gì?”
“Anh thấy có chút hương vị kiêu ngạo.” Tần Viễn Chu cười nói.
“Hai vạch ba sao đó không tồi. Hiểu được hiện tại không thể liền hãm phanh lại.” Cố Tương thông tuệ cười.
Trước gặp Trần Lương, cô có chút băn khoăn.
Cô không mất trí nhớ, đối với nụ hôn cường ngạo kia vẫn có chút ấn tượng, mà còn ấn tượng sâu đậm.
Cho nên cô sợ gặp nhau sẽ xấu hổ, không nghĩ tới Trần Lương làm cực kỳ tốt.
Người đàn ông đầu đội trời đạp đất, chính là như anh đi?
Không phải anh ấy không tốt, mà là anh ấy không thích hợp với cô.
Người nào để cho cô yêu Tần Viễn Chu trước?
“Amh em đáng kết giao!” Tần Viễn Chu gật đầu.
Lúc khở động Hummer, trong đầu Trần Lương đều là khuôn mặt tươi cười thong dong của Cố Tương, không chú ý tới có một người phụ nữ thất hồn lạc phách đột nhiên xuất hiện trên đường...
Bình luận truyện