Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1402



Cố Mạc ngồi trong văn phòng rộng mở, cau mày,phiền não vì Tiếu Nhiễm, người không biết còn tưởng công ty sắp phá sản.

uLynda đã thăng chức thành trợ lý gõ cửa, giao một phần tư liệu cho Cố Mạc: “Cố tổng, đây là KDH tôi mới vừa làm hạng mục đánh giá, anh xem qua một chút.”

Cố Mạc nhận văn kiện nhìn qua, hứng thú rã rời nói: “Lát nữa tôi xem, cô gọi thư ký Vương tiến vào đây một chút.”

“Được.” Lynda cung kính cong người, đi ra ngoài.

“Lynda!” Cố Mạc đột nhiên gọi cô lại.

“Chuyện gì vậy?” Lynda xoay người, quan tâm nhìn Cố Mạc.

“Cô... lúc cãi nhau với TRịnh Húc sẽ làm hoa thế nào?” Cố Mạc xấu hổ hỏi.

“Đương nhiên là anh ấy dỗ tôi.” Lynda sáng tỏ nở nụ cười: “Cầu xin tha thứ, quỳ xuống, nói vô tội, hát tình ca... ”

Sau khi anh nghe được vẫn nhíu mày như cũ.

Những thứ này anh đã thử qua, nhưng vẫn không có tác dụng.

“Tiếu Nhiễm bị thương quá sâu, anh không thể dỗ một lần liền bỏ qua được, mặt dày mày dạn, bất kể bao lần đều bám lấy. Nếu không tốt thì dùng bài tình thân?” Lynda thật sự nói.

“Bài tình thân?” Cố mạc nắm ngòi bút vàng, thì thào tự nói.

Lynda cười nhìn anh một cái, khi lui ra ngoài cũng giữ anh khép cửa lại.

Cố Mạc cúi đầu trầm tư.

...

“Chị dâu nhỏ, em qua đây nhìn hộ chị em, có phải thắt lưng hơi chật không?” Cố Tương mặc áo cưới vừa soi gương vừa gọi Tiếu Nhiễm đang ngẩn người ngồi trên sofa.

“Không phải chật, mà là chị béo ra rồi.” Vương Giai Tuệ thấy Tiếu Nhiễm không phản ứng, cười trêu chọc Cố Tương.

“Nha đầu chết tiệt kia, chị béo ra bao giờ?” Cố Tương đuổi theo đánh Vương Giai Tuệ, Vương Giai Tuệ lập tức trốn sau Tiếu Nhiễm.

“Tiếu Nhiễm, cứu mình với!” Vương Giai Tuệ ôm eo Tiếu Nhiễm, giả bộ sợ hãi nói.

Cố Tương làm động tác õng ẹo làm dáng trước mặt hai người, không cam lòng hỏi han: “Chị béo đâu?”

Tiếu Nhiễm mờ mịt nhìn Cố Tương, quay đầu lại nhì Vương Giai Tuệ: “Chị Cố Tương, chị có gì đâu?”

Cố Tương đen mặt.

Vương Giai Tuệ không sợ chết lại trốn sau người Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ.

Cố Tương bất mãn nói: “Giai Tuệ chết tiệt này không biết tôn trọng trưởng bối. Chị dâu nhỏ, cho chị chỗ dựa.”

Vương Giai Tuệ ôm thắt lưng Tiếu Nhiễm le lưỡi với Cố Tương: “Chúng ta là trong trục, chống đỡ cũng là chống đỡ cho mình, chị dâu, chị nói có phải không?”

Nghe được Vương Giai Tuệ gọi mình là chị dâu, sắc mặt Tiếu Nhiễm trở nên rất khó kham: “Mình đã không phải... ”

“Chị dâu nhỏ, em là tiểu cô tử bên này, vẫn là em gái bên kia?” Cố Tương giữ chặt cánh tay Tiếu Nhiễm, bức cô trả lời.

Tiếu Nhiễm bỏ tay Cố Tương ra, lại đẩy Vương Giai Tuệ ra: “Hai người yên tĩnh một chút đi, em không theo bên nào hết, em bảo trì trung lập.”

“Chị là em chồng của em, là em gái của chồng em.”

“Mình là vợ của em trai chồng cậu.”

Cố Tương và Vương Giai Tuệ càng không ngừng nhắc nhở Tiếu Nhiễm thân phận của cô.

“Em và Cố Mạc lý hôn rồi, ok?”

Cố Tương ôm cánh tay Tiếu Nhiễm cười nói: “chủ yếu ầm ĩ vài ngày, chị mới không tin.”

“Mình cũng không tin.” Vương Giai Tuệ níu cánh tay còn lại của Tiếu Nhiễm, vẻ mặt khát khao nói: “Đúng là cậu và Cố Mạc thiếu hôn lễ, hay là ngày hai người phục hôn thì tổ chức cùng bọn mình đi.”

“Chủ ý này không tôi, khen một trăm điểm.” Cố Tương dùng lực vỗ tay Vương Giai Tuệ, vừa lòng cười to.

Hai người có nghe em nói chuyện không?” Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu còn đang nổi nóng, mình nghe chị Cố Tương.” Vương Giai Tuệ gác mặt lên đầu vai Tiếu Nhiễm, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện