Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 211: Ăn xong rồi hẵng đi



Editor: Quỷ Quỷ

“Anh nên nói số tiền lớn đó của Tiếu Bằng Trình đủ để mua lại cả nhà chúng ta đấy!” Cố Tương bất mãn nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái.

“Hôn lễ là vì Tiếu Nhiễm, không phải là Tiếu Bằng Trình. Nếu ngay cả một đám cưới mà cháu cũng không thể cho con bé, con bé sẽ bị tổn thương ghê gớm lắm!” Bà nội Cố đau lòng nói.

Cố Hoài Lễ bất mãn nhìn con trai:”Quyết định như vậy đi! Con hãy sắp xếp thời gian gặp Tiếu Bằng Trình, cha và mẹ con sẽ hết lòng phối hợp. Hôn lễ phải thật long trọng.”

Cố Hoài Lễ nói xong, liền đứng dậy đi lên lầu.

“Cha…”Cố Mạc muốn cự tuyệt, nhưng lại bí Cố Nhiên kéo lạ.

“4 nhiều hơn 1. Bọn em thắng!” Cố Nhiên giữ chặt Cố Mạc, không kiềm chế được cười nói, “Anh, em sẽ tặng anh một bao lì xì thật lớn. Anh sẽ không thị thiệt thòi đâu!”

“Ta cũng có!” Bà nội vui vẻ cười rộ lên.

“Anh, em cũng chịu, anh đừng trông chờ vào em đến cứu anh.” Cố Tương trêu chọc cười nói.

“Các người…” Cố Mạc thật không biết nên khóc hay nên cười. Nếu anh muốn tổ chức đám cưới, thì chỉ là vì Tiếu Nhiễm.

Bà nội hưng phấn cảm khái:”Nhà này đã ba mươi năm không hề có sự kiện náo nhiệt nào, bà với mẹ chỗ có cơ hội thể hiện tài năng rồi.”

“Cố Nhiên cũng có thể!” Cố Mạc liếc gương mặt sung sướng khi người khác gặp họa của em trai mình.

“Anh, từ xưa có trưởng thì mới có thứ. Em làm sao có thể kết hôn trước anh chứ? Anh nói đúng không?” Cố Nhiên ôm cổ Cố Mạc, cố tình đùa dai.

“Cố Tương…” Cố Mạc lại đưa mắt nhìn em gái. “Em còn không kết hôn thì sẽ thành gái già đó!”

“Em là tài nữ, không sợ ế.” Cố Tương kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

“Anh, ăn xong rồi hẵng đi!” Cố Nhiên cười đến ngã vào ghế sô pha.

“Anh sẽ không trở về hôm nay.” Cố Mạc bất đắc dĩ mím môi một chút, bất mãn kháng nghị.

“Anh, anh không thoát được đâu.” Cố Tương trừng mắt nhìn Cố Mạc, “Thực ra ngay cả mẹ và em đều cho rằng phải cử hành đám cưới. Anh cứ lặng yên không một tiếng động đưa người ta vào cửa như vậy, người không biết lại tưởng hai người ở chung với nhau.”

“Anh muốn cho Tiếu Nhiễm thêm thời gian.” Cố Mạc đành phải thỏa hiệp. Anh không muốn tiếp xúc trực tiếp với Tiếu Bầng Trình, việc này đành phải để Tiếu Nhiễm thông qua.

“Anh sớm nói như vậy có phải hay không! Làm cho em phải suy nghĩ cả buổi tối phải khuyên anh như thế nào.” Cố Nhiên trợn mắt thật lớn nhìn Cố Mạc.

…..

Ngày hôm sau, lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại, nhìn thấy Cố Mạc đang nghiêng người nằm bên cạnh mình. Cô vươn tay chạm vào râu của anh, khẽ cười nói: “ Cứng quá.”

Cố Mạc cầm lấy bàn tay của Tiếu Nhiễm, đặt ở bên môi hôn mạnh một cái, sau đó nói giọng khàn khàn:”Nha đầu, anh có chuyện cần thương lượng với em.”

“Chuyện gì?” Tiếu Nhiễm lập tức căng thẳng. Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này thương lượng với cô chuyện gì.

“Em muốn một hôn lễ như thế nào?” Ánh mắt Cố Mạc lộ ra sự dịu dàng, giống như sao sáng trên bầu trời đêm.

“Hôn lễ?” Tiếu Nhiễm hồi hộp liếm môi,”Không phải đã nói là không có sao?”

“Không muốn làm em chịu thiệt thòi.” Cố Mạc xoa xoa lòng bàn tay Tiếu Nhiễm. Nếu anh nhẫn tâm không nghe lời cha, Tiếu Nhiễm sẽ bị tổn thương, nhưng anh biết cô sẽ không nói:”Dưới biển, trên trời, hay trên mặt đất, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ đồng ý.”

“Bình thường là được rồi. Em không cần hình thức, chỉ cần trong lòng anh có em là được.” Tiếu Nhiễm cảm động rơm rớm nước mắt. Cô cứ ngỡ rằng cả đời này mình sẽ không có cơ hội mặc váy cưới nữa, không ngờ Cố Mạc lại muốn tổ chức đám cưới với cô.

“Anh đã nhờ Cố Tương thiết kế ý tưởng cho đám cưới. Em thích là người nào hay chọn ý tưởng nào cũng được.” Cố Mạc yêu chiều nói.

“Ừm” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, đôi mắt đẹp lóe lên tia nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện