Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 228: Không như ngày thường



Editor: Quỷ Quỷ

Cố Mạc thấp giọng nói bên tai Tiếu Nhiễm:”Phạt trên mặt em.”

Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn Cố Mạc, tung chân đá anh, nhưng chân lại đang ở trên ván trượt tuyết, đột nhiên không đứng vững liền ngã về phía sau.

Cố Mạc nhanh tay đỡ được Tiếu Nhiễm, ôm cô vào lòng, nhưng chính mình cũng đứng không vững, cả hai người cùng nhau ngã lăn ra đất.

“Yêu thương nhung nhớ quá nên mới vội vã như vậy sao? Hử?” Cố Mạc xấu xa cười nói.

“Ai bảo! Em nhất định sẽ thắng anh!” Tiếu Nhiễm gương mặt phiếm hồng, tức khí nói.

“Anh mỏi mắt chờ mong.” Cố Mạc cười giúp Tiếu Nhiễm đứng dậy.

Tiếu Nhiễm xấu xa nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái, không nói gì bắt đầu đi vòng quanh. Trượt ra hơn mười thước cô mới hô:”Bắt đầu!”

Cố Mạc vẻ mặt yêu chiều nhìn lưng Tiếu Nhiễm, miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ:”Bướng bỉnh!”

Anh nắm lấy gậy trượt tuyết, cười đuổi theo. Chẳng qua anh hình như cũng không nghĩ sẽ vượt qua Tiếu Nhiễm, vẫn luôn đi theo sau cô, cô nhanh anh cũng nhanh, cô chậm anh cũng tự động chậm lại.

Lynda cảm thấy mình như biến thành người trong suốt, Cố Mạc ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, vẫn ân ái với Tiếu Nhiễm. Cô buồn bực cắn môi, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đang đuổi theo nhau phía trước.

“Hạnh phúc cần phải chủ động nắm lấy. Cứ đợi thì tình yêu sẽ không đến đâu.” Tiếu Lạc tự lẩm bẩm, cũng giống như nhắc nhở Lynda. Sau khi nói xong, cô trượt tới theo tầm mắt của Lynda.

Lynda ra sức ma sát hai tay một chút, nhìn chằm chằm khung cảnh phía trước, cắn răng đuổi theo. Sao vài lần lao xuống hoàn mỹ, cô vượt qua Tiếu Lạc thành công, đuổi theo Cố Mạc.

“Cố tổng, hôm nay anh không giống như ngày thường!” Lynda nói xong, liền gia tăng tốc độ, tư thế nhảy lên không trung tuyệt đẹp, lao xuống phía dưới.

Sau khi xuống đên nơi, cô xoay người khiêu khích nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm đang chậm chạp trên mặt tuyết, rồi lại tiếp tục trượt lên phía trước.

Tiếu Nhiễm không ngờ Lynda là cao thủ trượt tuyết, có chút hâm mộ:” Sao cô ấy có thể trượt một cách xinh đẹp như vậy?”

“Cô ấy lớn lên ở Cáp Nhĩ Tân, trượt tuyết có thể thoải mái như đi bộ.” Cố Mạc không biết đã đến bên Tiếu Nhiễm từ bao giờ, bình tĩnh giải thích, dường như đã quá quen thuộc với kỹ xảo trượt tuyết của Lynda.

“Làm sao anh biết? Trước kia anh từng đi trượt tuyết với cô ta sao?” Tiếu Nhiễm nghi ngờ hỏi.

“Nghĩ đi đâu vậy?” Cố Mạc hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.”Anh và sếp của cô ấy trước kia có chút quen biết, không có gặp gỡ riêng tư gì hết!”

“Thế còn lúc tiếp khách hộ anh?” Tiếu Nhiễm chu lên cái miệng nhỏ nhắn hỏi.

“Cũng có vài lần, Trịnh Húc cũng đi theo mà! Không thể cho là hẹn hò được!” Cố Mạc bất đắc dĩ lắc đầu. Cô rốt cuộc muốn anh giải thích mối quan hệ với Lynda bao nhiêu lần? Trong công việc anh rất cần Lynda, nhưng trong cuộc sống thường ngày, anh và Lynda chưa bao giờ cùng nhau.

“Chị, anh rể, hai người không thể phân thắng bại sao?” Tiếu Lạc đuổi theo, tò mò hỏi.

“Ai nói! Ai mà không thể so chứ?” Tiếu Nhiễm không chịu thua trượt về phía trước. Hôm nay cô mới học trượt tuyết, tất nhiên không thể so sánh với người lớn lên cùng với tuyết. Nhưng không có nghĩa là cô không thể.

Thấy Tiếu Nhiễm sắp tới đích, Cố mạc lập tức bỏ lại Tiếu Lạc đuổi theo.

Lúc Lynda, Trịnh Húc và Ninh Hạo đang nói chuyện phiếm thì Cố Mạc và Tiếu Nhiễm rốt cuộc cũng trượt xuống đến nơi. Lynda kiêu ngạo nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái, khóe môi cho chút khiêu khích, dường như xem Tiếu Nhiễm là đồ ngốc. Tiếu Nhiễm không phục ngẩng cao đầu nhìn Lynda, không chú ý Cố Mạc cuối cùng cũng từng bước vượt qua mình.

“Nha đầu, em thua rồi!” Cố Mạc cười nói,”Nhớ kỹ về nhà sẽ bị phạt.”

“Anh cố ý!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt kháng nghị. Đúng từng bước cuối cùng rồi mà anh lại không nhường cô? Anh cố ý!”

“Không phục, chúng ta lại thi tiếp thôi.” Cố Mạc khiêu khích đề nghị.

“Thi thì thi!” Tiếu Nhiễm sao có thể chịu thua? Nếu thua tối cô đừng mong ngủ yên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện