Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 558: Mừng thầm
Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Bằng Trình ngồi trên xe trầm mặc, đã qua 8 giờ rồi mầ đội ngũ đón dâu vẫn chưa xuất hiện, vẻ mặt ông không cảm xúc.
Ông sợ mình đã đánh giá cao tình cảm của Cố Mạc dành cho Tiếu Nhiễm, sợ sự yêu thương lúc trước với Tiếu Nhiễm chỉ vì hôm nay muốn cho con bé một kích trí mạng.
Nếu thật sự là như vậy, Cố Mạc quá độc ác rồi!
Tiếu Bằng Trình mím môi, gương mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước, tâm trạng nặng nề.
Tiếu Lạc và Dương Nguyệt Quyên nhìn nhau liếc mắt một cái, khẽ cười cười.
Mưu kế của bọn họ đã có hiệu quả rồi.
Vốn dĩ bà Tưởng vẫn án binh bất động, Tiếu Lạc thật muốn biết người đàn bà thần trí không bình thường đó, sẽ trả thù như thế nào.
Nếu không phải bà ta đang quấy rối, đội ngũ đón dâu làm sao có thể trễ như vậy mới xuất hiện?
Dù sao cũng đã ra tay rồi, hai mẹ con an vị chờ xem cuộc vui.
Dương Nguyệt Quyên vẻ mặt bất mãn nói với Tiếu Bằng Trình:”Cố Mạc trễ như vậy mới phái người đến đón Tiếu Nhiễm, chẳng lẽ là hối hận rồi? Không muốn kết hôn nữa?”
“Nói linh tinh! Hôm nay là ngày vui như vậy, bà đừng có nói lời xui xẻo!” Tiếu Bằng Trình bực mình trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên liếc mặt một cái.
Dương Nguyệt Quyên ngượng ngùng nói:”Tôi không phải là vì lo cho Tiếu Nhiễm sao? Ai cũng mong muốn bọn trẻ hạnh phúc, tôi dù là mẹ kế, nhưng vẫn coi Tiếu Nhiễm như con đẻ.”
“Có phải hay không bản thân bà rõ nhất.” Tiếu Bằng Trình nói xong liền dời ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Ở ghế trước, Trịnh Húc lén thông báo cho Cố Mạc, nhưng tin nhắn, QQ, video call… Tất cả đều im lặng, không thể liên lạc được. Trong lòng anh lo lắng, nhưng lại không thể hiện ra ngooài. Nghe được lời nói của Dương Nguyệt Quyên, anh liền xoay người giải thích thay cho Cố Mạc:”Xin hai vị trưởng bối tin tưởng tình cảm của Cố tổng dành cho cô Tiếu.”
“Một trợ lý như anh có tư cách gì nói thay ông chủ?” Dương Nguyệt Quyên nhìn Trịnh Húc bằng ánh mắt hèn mọn, trào phúng nói.
Trịnh Húc lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, không cảm xúc nói:”Trên đời này nếu có ai có thể hiểu biết Cố tổng nhất, thì chính là tôi. Cho nên…không chỉ là bây giờ… tôi đều có thể thay Cố tổng phát ngôn.”
“Chưa từng gặp người nào ngông cuồng giống như anh! Chẳng qua cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi!” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn hừ một tiếng.
Người bên cạnh Cố Mạc quả nhiên cá tính giống như đúc, ngữ khí nói chuyện cũng không khác nhau lắm.
Đúng là chủ nào tớ nấy!
Nhưng sự kiêu ngạo của thằng nhãi kia làm cho bà không thể chịu được.
Trịnh Húc nhếch môi, một chút cũng không bị ảnh hưởng, tươi cười cao ngạo.
Anh không thèm chấp nhặt Dương Nguyệt Quyên.
Trợ lý nhỏ nhoi của Cố Mạc này có quan trọng như thế nào, không đến lượt bà ta nói.
Anh chỉ cần phụ trách người nhà họ Tiếu đến nhà thờ, về sau anh và Dương Nguyệt Quyên như không quen biết, càng không đáng dây vào.
Người luôn tự cho mình là đúng sẽ không nhận ra họ đang tự hạ thấp chính mình.
Anh không có thấp hèn như vậy.
Trái với sự bình tĩnh của Trịnh Húc, Tiếu Bằng Trình nghe xong, bất mãn hé răng:”Bà ngậm miệng lại đi, muốn đầu độc lỗ tai của mọi người sao?”
“Tôi nói gì?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.
Bà nói sai sao?
Chưa nói đến thân phận của bà là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình, giờ bà còn là mẹ vợ của tổng giám đốc của Mạc Y, một trợ lý nhãi nhép như Trịnh Húc thì dựa vào cái gì mà dám nói chuyện trước mặt bà?
“Con người đều bình đẳng! Nếu nói về xuất thân, bà còn dám tỏ ra cao quý hơn người khác cơ đấy!” Tiếu Bằng Trình nói xong, liền nhìn Trịnh Húc, “Trợ lý Trịnh, vợ tôi không hiểu chuyện, mong rằng anh không để bụng.”
Tiếu Bằng Trình ngồi trên xe trầm mặc, đã qua 8 giờ rồi mầ đội ngũ đón dâu vẫn chưa xuất hiện, vẻ mặt ông không cảm xúc.
Ông sợ mình đã đánh giá cao tình cảm của Cố Mạc dành cho Tiếu Nhiễm, sợ sự yêu thương lúc trước với Tiếu Nhiễm chỉ vì hôm nay muốn cho con bé một kích trí mạng.
Nếu thật sự là như vậy, Cố Mạc quá độc ác rồi!
Tiếu Bằng Trình mím môi, gương mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước, tâm trạng nặng nề.
Tiếu Lạc và Dương Nguyệt Quyên nhìn nhau liếc mắt một cái, khẽ cười cười.
Mưu kế của bọn họ đã có hiệu quả rồi.
Vốn dĩ bà Tưởng vẫn án binh bất động, Tiếu Lạc thật muốn biết người đàn bà thần trí không bình thường đó, sẽ trả thù như thế nào.
Nếu không phải bà ta đang quấy rối, đội ngũ đón dâu làm sao có thể trễ như vậy mới xuất hiện?
Dù sao cũng đã ra tay rồi, hai mẹ con an vị chờ xem cuộc vui.
Dương Nguyệt Quyên vẻ mặt bất mãn nói với Tiếu Bằng Trình:”Cố Mạc trễ như vậy mới phái người đến đón Tiếu Nhiễm, chẳng lẽ là hối hận rồi? Không muốn kết hôn nữa?”
“Nói linh tinh! Hôm nay là ngày vui như vậy, bà đừng có nói lời xui xẻo!” Tiếu Bằng Trình bực mình trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên liếc mặt một cái.
Dương Nguyệt Quyên ngượng ngùng nói:”Tôi không phải là vì lo cho Tiếu Nhiễm sao? Ai cũng mong muốn bọn trẻ hạnh phúc, tôi dù là mẹ kế, nhưng vẫn coi Tiếu Nhiễm như con đẻ.”
“Có phải hay không bản thân bà rõ nhất.” Tiếu Bằng Trình nói xong liền dời ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Ở ghế trước, Trịnh Húc lén thông báo cho Cố Mạc, nhưng tin nhắn, QQ, video call… Tất cả đều im lặng, không thể liên lạc được. Trong lòng anh lo lắng, nhưng lại không thể hiện ra ngooài. Nghe được lời nói của Dương Nguyệt Quyên, anh liền xoay người giải thích thay cho Cố Mạc:”Xin hai vị trưởng bối tin tưởng tình cảm của Cố tổng dành cho cô Tiếu.”
“Một trợ lý như anh có tư cách gì nói thay ông chủ?” Dương Nguyệt Quyên nhìn Trịnh Húc bằng ánh mắt hèn mọn, trào phúng nói.
Trịnh Húc lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, không cảm xúc nói:”Trên đời này nếu có ai có thể hiểu biết Cố tổng nhất, thì chính là tôi. Cho nên…không chỉ là bây giờ… tôi đều có thể thay Cố tổng phát ngôn.”
“Chưa từng gặp người nào ngông cuồng giống như anh! Chẳng qua cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi!” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn hừ một tiếng.
Người bên cạnh Cố Mạc quả nhiên cá tính giống như đúc, ngữ khí nói chuyện cũng không khác nhau lắm.
Đúng là chủ nào tớ nấy!
Nhưng sự kiêu ngạo của thằng nhãi kia làm cho bà không thể chịu được.
Trịnh Húc nhếch môi, một chút cũng không bị ảnh hưởng, tươi cười cao ngạo.
Anh không thèm chấp nhặt Dương Nguyệt Quyên.
Trợ lý nhỏ nhoi của Cố Mạc này có quan trọng như thế nào, không đến lượt bà ta nói.
Anh chỉ cần phụ trách người nhà họ Tiếu đến nhà thờ, về sau anh và Dương Nguyệt Quyên như không quen biết, càng không đáng dây vào.
Người luôn tự cho mình là đúng sẽ không nhận ra họ đang tự hạ thấp chính mình.
Anh không có thấp hèn như vậy.
Trái với sự bình tĩnh của Trịnh Húc, Tiếu Bằng Trình nghe xong, bất mãn hé răng:”Bà ngậm miệng lại đi, muốn đầu độc lỗ tai của mọi người sao?”
“Tôi nói gì?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.
Bà nói sai sao?
Chưa nói đến thân phận của bà là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình, giờ bà còn là mẹ vợ của tổng giám đốc của Mạc Y, một trợ lý nhãi nhép như Trịnh Húc thì dựa vào cái gì mà dám nói chuyện trước mặt bà?
“Con người đều bình đẳng! Nếu nói về xuất thân, bà còn dám tỏ ra cao quý hơn người khác cơ đấy!” Tiếu Bằng Trình nói xong, liền nhìn Trịnh Húc, “Trợ lý Trịnh, vợ tôi không hiểu chuyện, mong rằng anh không để bụng.”
Bình luận truyện