Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 597: Nói dối giảm béo
“Bạn tốt, khách khí làm gì?” Vương Giai Tuệ cười nói.
Mặc kệ kết cục của Tiếu Nhiễm và Cố Mạc như thế nào, bọn họ đều đứng ở bên cạnh Tiếu Nhiễm. Cô cảm thấy vận mệnh của Tiếu Nhiễm quá thương cảm, tuy cẩm y ngọc thực, nhưng lại không vui vẻ. Tiệc cưới ngày hôm qua thành như thế, bọn họ cũng khó chịu thay cô.
Hai tay của Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Vương Giai Tuệ, tựa vào trên vai cô, hốc mắt đỏ lên.
Lúc cô khó khăn nhất, người cổ vũ che chở cho cô ngoài Ninh Hạo ra cũng chỉ có Giai Tuệ rồi.
Mọi người nói hoạn nạn gặp chân tình, quả thật là như thế.
Nhớ tới Tiếu Lạc ác độc trào phúng, cô liền cảm thấy phần tình cảm này của Giai Tuệ rất trân quý.
“Lớp trưởng, mình đói quá, cậu mời bọn mình đi ăn lẩu đi!” Vương Giai Tuệ ôm Tiếu Nhiễm, cười nói với Ninh Hạo.
“Được!” Ninh Hạo không chút do dự gật đầu đồng ý.
Ba người đi ra, đánh xe taxi, tìm quán lẩu có vẻ nổi tiếng.
Ngồi ở trong quán lẩu, nhìn thấy nước lẩu đỏ rực rỡ, đột nhiên Vương Giai Tuệ hỏi: “Hai người không ăn cay hả?”
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Chúng mình đều có thể ăn cay, chỉ là không thể ăn quá cay thôi. Loại này vừa vặn, nếu là lẩu Tứ Xuyên chính tông chắc là không được mất.”
“Vậy là tốt rồi.” Vương Giai Tuệ cười cười.
Từ trong lời nói của Tiếu Nhiễm nói ra có thể thấy cô và Ninh Hạo có bao nhiêu thân thiết. thế nhưng cũng không kỳ quái, dù sao hai người cũng chơi với nhau từ khi còn học nhà trẻ.
Lúc ăn cơm, Ninh Hạo vẫn đưa Tiếu Nhiễm đi ăn cơm, mà nhìn trình độ lang thôn hổ yết của cô liền biết đó đều là những thứ cô thích ăn.
“Đừng có gấp, từ từ ăn.” Ninh Hạo hơi nhíu mày một chút, trong mắt có mấy phần đau lòng.
“Tiếu Nhiễm cậu ăn cơm trưa chưa?” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han, nghe bác trai nói buổi sáng hơn chín giờ Tiếu Nhiễm mới chạy đến, thực sợ cô cả ngày không ăn cơm. Lại nói thất tình cũng không thể để bụng đói!”
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Mình chỉ mang theo ít tiền tiêu vặt, nếu ăn cơm, sợ không đủ, cho nên liền ăn hai xiên thịt dê.”
“Hai xiên? Qúa nhiều, có thể nhồi vào răng rồi!” Vương Giai Tuệ vừa đau lòng vừa tức giận: “Tiếu Nhiễm sao cậu không biết đau cho thân thể của mình? Cho dù xảy ra chuyện gì, ăn cơm vẫn là chuyện lớn nhất, này thì cậu phải học mình!”
Tiếu Nhiễm cười nói: “Mình muốn giảm béo.”
Cô không muốn để cho Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ thương cảm cho mình.
Cố Mạc nhờ Ưng Mẫn gọi điện thoại lần thứ hai cho cô, trái tim của cô đã chết. cô như vậy, đâu nào có thể nuốt nỏi cơm?
Đột nhiên Ninh Hạo bị Tiếu Nhiễm làm cho buồn cười, nói: “Gầy lòng tin cái, học cái gì giảm béo, ăn nhiều một chút!”
Nói xong, anh gắp cho Tiếu Nhiễm một miếng thịt dê, bức cô ăn hết.
“Hai cậu cũng ăn đi!” Tiếu Nhiễm không từ chối, xem ra có vẻ đói bụng thật
“Ăn, phải ăn chứ! Cho dù quỷ ở trước mặt cũng phải ăn cơm trước. Thành ma cũng muốn làm ma no.” Vương Giai Tuệ vừa nhét đầy vào trong miệng, vừa mơ màng nói.
Ninh hạo nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ.
Trong khoảng thời gian gần đây, anh đối với cô có phần nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hóa ra con người có thể thay đổi. Trước kia Vương Giai Tuệ hay ghen tỵ đã có thể biến thành một cô gái hiểu biết, đây là chuyện đáng uống mừng nhất.
“Trên mặt mình có gì à?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Ninh Hạo nhìn chằm chằm mình, nghi ngờ sờ mặt mình hỏi.
Ninh Hạo xấu hổ khụ một tiếng: “Không có.”
Ánh mắt của Tiếu Nhiễm không ngừng bồi hồi ở trên người Ninh hạo và Vương Giai Tuệ.
Ninh hạo và Vương Giai Tuệ cùng là bạn tốt của cô, nếu bọn họ ở cùng một chỗ, cô sẽ không cản trở, chỉ biết chúc phúc thôi.
Mặc kệ kết cục của Tiếu Nhiễm và Cố Mạc như thế nào, bọn họ đều đứng ở bên cạnh Tiếu Nhiễm. Cô cảm thấy vận mệnh của Tiếu Nhiễm quá thương cảm, tuy cẩm y ngọc thực, nhưng lại không vui vẻ. Tiệc cưới ngày hôm qua thành như thế, bọn họ cũng khó chịu thay cô.
Hai tay của Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Vương Giai Tuệ, tựa vào trên vai cô, hốc mắt đỏ lên.
Lúc cô khó khăn nhất, người cổ vũ che chở cho cô ngoài Ninh Hạo ra cũng chỉ có Giai Tuệ rồi.
Mọi người nói hoạn nạn gặp chân tình, quả thật là như thế.
Nhớ tới Tiếu Lạc ác độc trào phúng, cô liền cảm thấy phần tình cảm này của Giai Tuệ rất trân quý.
“Lớp trưởng, mình đói quá, cậu mời bọn mình đi ăn lẩu đi!” Vương Giai Tuệ ôm Tiếu Nhiễm, cười nói với Ninh Hạo.
“Được!” Ninh Hạo không chút do dự gật đầu đồng ý.
Ba người đi ra, đánh xe taxi, tìm quán lẩu có vẻ nổi tiếng.
Ngồi ở trong quán lẩu, nhìn thấy nước lẩu đỏ rực rỡ, đột nhiên Vương Giai Tuệ hỏi: “Hai người không ăn cay hả?”
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Chúng mình đều có thể ăn cay, chỉ là không thể ăn quá cay thôi. Loại này vừa vặn, nếu là lẩu Tứ Xuyên chính tông chắc là không được mất.”
“Vậy là tốt rồi.” Vương Giai Tuệ cười cười.
Từ trong lời nói của Tiếu Nhiễm nói ra có thể thấy cô và Ninh Hạo có bao nhiêu thân thiết. thế nhưng cũng không kỳ quái, dù sao hai người cũng chơi với nhau từ khi còn học nhà trẻ.
Lúc ăn cơm, Ninh Hạo vẫn đưa Tiếu Nhiễm đi ăn cơm, mà nhìn trình độ lang thôn hổ yết của cô liền biết đó đều là những thứ cô thích ăn.
“Đừng có gấp, từ từ ăn.” Ninh Hạo hơi nhíu mày một chút, trong mắt có mấy phần đau lòng.
“Tiếu Nhiễm cậu ăn cơm trưa chưa?” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han, nghe bác trai nói buổi sáng hơn chín giờ Tiếu Nhiễm mới chạy đến, thực sợ cô cả ngày không ăn cơm. Lại nói thất tình cũng không thể để bụng đói!”
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Mình chỉ mang theo ít tiền tiêu vặt, nếu ăn cơm, sợ không đủ, cho nên liền ăn hai xiên thịt dê.”
“Hai xiên? Qúa nhiều, có thể nhồi vào răng rồi!” Vương Giai Tuệ vừa đau lòng vừa tức giận: “Tiếu Nhiễm sao cậu không biết đau cho thân thể của mình? Cho dù xảy ra chuyện gì, ăn cơm vẫn là chuyện lớn nhất, này thì cậu phải học mình!”
Tiếu Nhiễm cười nói: “Mình muốn giảm béo.”
Cô không muốn để cho Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ thương cảm cho mình.
Cố Mạc nhờ Ưng Mẫn gọi điện thoại lần thứ hai cho cô, trái tim của cô đã chết. cô như vậy, đâu nào có thể nuốt nỏi cơm?
Đột nhiên Ninh Hạo bị Tiếu Nhiễm làm cho buồn cười, nói: “Gầy lòng tin cái, học cái gì giảm béo, ăn nhiều một chút!”
Nói xong, anh gắp cho Tiếu Nhiễm một miếng thịt dê, bức cô ăn hết.
“Hai cậu cũng ăn đi!” Tiếu Nhiễm không từ chối, xem ra có vẻ đói bụng thật
“Ăn, phải ăn chứ! Cho dù quỷ ở trước mặt cũng phải ăn cơm trước. Thành ma cũng muốn làm ma no.” Vương Giai Tuệ vừa nhét đầy vào trong miệng, vừa mơ màng nói.
Ninh hạo nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ.
Trong khoảng thời gian gần đây, anh đối với cô có phần nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hóa ra con người có thể thay đổi. Trước kia Vương Giai Tuệ hay ghen tỵ đã có thể biến thành một cô gái hiểu biết, đây là chuyện đáng uống mừng nhất.
“Trên mặt mình có gì à?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Ninh Hạo nhìn chằm chằm mình, nghi ngờ sờ mặt mình hỏi.
Ninh Hạo xấu hổ khụ một tiếng: “Không có.”
Ánh mắt của Tiếu Nhiễm không ngừng bồi hồi ở trên người Ninh hạo và Vương Giai Tuệ.
Ninh hạo và Vương Giai Tuệ cùng là bạn tốt của cô, nếu bọn họ ở cùng một chỗ, cô sẽ không cản trở, chỉ biết chúc phúc thôi.
Bình luận truyện