Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 986: Theo dõi
Editor: Chi Misaki
Ninh Hạo đứng ở trên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên con đường tấp nập người qua lại kia, không hề có bóng dáng mà anh ngẫu nhiên muốn gặp.
Hôm nay anh mới phát hiện thành phố A quá lớn, muốn gặp một người cũng trở nên khó khăn như vậy. Anh đã đến phụ cận biệt thự của Cố Mạc không biết bao nhiêu lần, nhưng không hề ngẫu nhiên gặp được Tiếu Nhiễm.
Anh cùng Tiếu Nhiễm, giống như những hạt cát nhỏ giữa lòng Thượng Hải. Cho dù có ở cùng một bãi biển, cũng không có biệt pháp gặp nhau.
Cô nhất định là đang ở cùng Cố Mạc đi?
Thầm mến của anh cũng chỉ có thể là thầm mến, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Anh giơ tay lên, muốn chạm tới tia nắng mặt trời chói mắt kia, lại phát hiện ra đó chỉ là một cái hy vọng xa vời.
"Ninh thiếu, Ninh lão gia mời ngài về nhà." Lúc này, một người đàn ông tây trang thẳng tươm xuất hiện ở sau lưng Ninh Hạo.
Ninh Hạo trong phút chốc liền xoay người lại, không vui trừng mắt nhìn đối phương: "Ba tôi bảo anh theo dõi tôi?"
Đối phương xấu hổ cười cười: "Là bảo vệ."
"Bảo vệ cái đầu anh ý!" Ninh Hạo lần đầu tiên nói tục. Anh không nghĩ tới ba lại phái người theo dõi anh.
Cũng bởi vì sinh ra tại Ninh gia nên cuộc đời anh đã định sẵn là không còn tự do rồi.
Rất nhiều người hâm mộ xuất thân của anh, nhưng anh lại muốn đổi thân phận cho bọn họ.
Anh thà rằng được làm người bình thường, cũng không muốn cuộc sống của mình bị bó buộc như vậy.
"Ninh thiếu, xin cậu phối hợp, đừng làm khó tôi nhu thế."Người đàn ông cung kính vươn tay, ý mời Ninh Hạo lên xe.
"Anh nói cho ông già ấy biết, nếu vẫn còn theo dõi tôi, tôi liền chết cho ông ấy xem!" Ninh Hạo nói xong, liền xoay người, chạy nhanh đi.
Người đàn ông mặc tây trang hoảng sợ chạy theo.
Cũng vì chân Ninh Hạo quá dài, người đàn ông đuổi theo đến không thể thở được, sau cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Hạo biến mất trong biển người.
Người đàn ông cúi đầu ảo não nguyền rủa.
Không mang được Ninh thiếu về nhà, Ninh Hướng Thiên lại mắng anh vô dụng.
Ninh Hạo không biết mình đã chạy bao lâu, mãi cho đến khi anh kiệt sức không thể nhúc nhích được nữa, lúc này anh mới dừng lại. Tiếp tục chìm trong biển người, ngây ngẩn.
Anh giống như một đứa trẻ, lạc trong biển người mênh mông.
"Lớp trưởng, tớ muốn ăn thịt băm hương cá cơm."
"Lớp trưởng, gặp ở chỗ cũ nhé."
"Lớp trưởng..."
Ninh Hạo che lỗ tai, thống khổ nhắm mắt lại.
Đã từng, bên người Tiếu Nhiễm đã từng chỉ có mình anh.
Anh là người hầu của cô, là bạn tốt của cô...
Chỉ riêng mỗi người yêu là không phải.
Đây mới là vị trí mà anh muốn làm nhất tại trong lòng cô.
Chuông điện thoại di động đột nhiên điên cuồng vang lên, Ninh Hạo mở mắt, cũng không có lập tức nghe điện thoại. Mãi cho đến khi tiếng chuông kia cứ một lần lại một lần vang lên, quấn lấy anh không tha khiến anh phiền chết, anh mới lấy điện thoại ra” Uhm” một tiếng.
Ninh Hướng Thiên gầm thét, âm thanh chấn động như muốn đạp vỡ mang tai anh " Mày thiếu chút nữa thì làm cho tao mất hết cả mặt mũi! Nhanh về nhà! Nếu mày lại làm chuyện dọa người này một lần nữa, tao liền không tuân thủ hiệp định nữa, để cho mày đi Mỹ du học!"
"Tôi không có làm chuyện dọa người. Nếu ông cảm thấy mất mặt, đại khái là ông có thể đoạn tuyệt quan hệ với tôi." Ninh Hạo nói xong, liền cúp điện thoại.
Tình yêu của anh đối với Tiếu Nhiễm đã trở nên điên cuồng, một ngày không thấy được cô, anh giống như bị nỗi nhớ trường cửu dày vò. Cho nên anh mới giống như thằng ngốc chạy tới con phố phồn hoa tại thành phố A này - -nơi đối diện với tòa nhà Cố gia, hy vọng sẽ có được một lần ngẫu nhiên gặp gỡ....
Nhưng tất cả đều phí công vô ích, Thượng Đế căn bản là không nghe thấy lời khẩn cầu của anh, ngay cả bóng dáng của Tiếu Nhiễm anh cũng không nhìn thấy.
Anh chỉ có thể cất bước quay về.
Nắng trời chiều rơi trên lưng anh, khiến cho bóng lưng anh càng thêm lẻ loi tiêu điều.
Một chiếc xe con màu đen lặng lẽ theo sát anh, từ từ dừng ở bên cạnh anh.
Người đàn ông mặc tây trang bước xuống xe, cung kính mở cửa, khom người năn nỉ nói: "Ninh thiếu, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội chuộc tội. Không đưa được cậu về nhà, tôi sẽ bị mắng chết."
Ninh Hạo lạnh nhạt liếc mắt nhìn đói phương một cái, nghiêm mặt ngồi vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, giống như đóng lại cánh cửa trái tim anh.
Tình yêu của anh, vĩnh viễn cũng không có kết quả.
Ninh Hạo đứng ở trên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trên con đường tấp nập người qua lại kia, không hề có bóng dáng mà anh ngẫu nhiên muốn gặp.
Hôm nay anh mới phát hiện thành phố A quá lớn, muốn gặp một người cũng trở nên khó khăn như vậy. Anh đã đến phụ cận biệt thự của Cố Mạc không biết bao nhiêu lần, nhưng không hề ngẫu nhiên gặp được Tiếu Nhiễm.
Anh cùng Tiếu Nhiễm, giống như những hạt cát nhỏ giữa lòng Thượng Hải. Cho dù có ở cùng một bãi biển, cũng không có biệt pháp gặp nhau.
Cô nhất định là đang ở cùng Cố Mạc đi?
Thầm mến của anh cũng chỉ có thể là thầm mến, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Anh giơ tay lên, muốn chạm tới tia nắng mặt trời chói mắt kia, lại phát hiện ra đó chỉ là một cái hy vọng xa vời.
"Ninh thiếu, Ninh lão gia mời ngài về nhà." Lúc này, một người đàn ông tây trang thẳng tươm xuất hiện ở sau lưng Ninh Hạo.
Ninh Hạo trong phút chốc liền xoay người lại, không vui trừng mắt nhìn đối phương: "Ba tôi bảo anh theo dõi tôi?"
Đối phương xấu hổ cười cười: "Là bảo vệ."
"Bảo vệ cái đầu anh ý!" Ninh Hạo lần đầu tiên nói tục. Anh không nghĩ tới ba lại phái người theo dõi anh.
Cũng bởi vì sinh ra tại Ninh gia nên cuộc đời anh đã định sẵn là không còn tự do rồi.
Rất nhiều người hâm mộ xuất thân của anh, nhưng anh lại muốn đổi thân phận cho bọn họ.
Anh thà rằng được làm người bình thường, cũng không muốn cuộc sống của mình bị bó buộc như vậy.
"Ninh thiếu, xin cậu phối hợp, đừng làm khó tôi nhu thế."Người đàn ông cung kính vươn tay, ý mời Ninh Hạo lên xe.
"Anh nói cho ông già ấy biết, nếu vẫn còn theo dõi tôi, tôi liền chết cho ông ấy xem!" Ninh Hạo nói xong, liền xoay người, chạy nhanh đi.
Người đàn ông mặc tây trang hoảng sợ chạy theo.
Cũng vì chân Ninh Hạo quá dài, người đàn ông đuổi theo đến không thể thở được, sau cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Hạo biến mất trong biển người.
Người đàn ông cúi đầu ảo não nguyền rủa.
Không mang được Ninh thiếu về nhà, Ninh Hướng Thiên lại mắng anh vô dụng.
Ninh Hạo không biết mình đã chạy bao lâu, mãi cho đến khi anh kiệt sức không thể nhúc nhích được nữa, lúc này anh mới dừng lại. Tiếp tục chìm trong biển người, ngây ngẩn.
Anh giống như một đứa trẻ, lạc trong biển người mênh mông.
"Lớp trưởng, tớ muốn ăn thịt băm hương cá cơm."
"Lớp trưởng, gặp ở chỗ cũ nhé."
"Lớp trưởng..."
Ninh Hạo che lỗ tai, thống khổ nhắm mắt lại.
Đã từng, bên người Tiếu Nhiễm đã từng chỉ có mình anh.
Anh là người hầu của cô, là bạn tốt của cô...
Chỉ riêng mỗi người yêu là không phải.
Đây mới là vị trí mà anh muốn làm nhất tại trong lòng cô.
Chuông điện thoại di động đột nhiên điên cuồng vang lên, Ninh Hạo mở mắt, cũng không có lập tức nghe điện thoại. Mãi cho đến khi tiếng chuông kia cứ một lần lại một lần vang lên, quấn lấy anh không tha khiến anh phiền chết, anh mới lấy điện thoại ra” Uhm” một tiếng.
Ninh Hướng Thiên gầm thét, âm thanh chấn động như muốn đạp vỡ mang tai anh " Mày thiếu chút nữa thì làm cho tao mất hết cả mặt mũi! Nhanh về nhà! Nếu mày lại làm chuyện dọa người này một lần nữa, tao liền không tuân thủ hiệp định nữa, để cho mày đi Mỹ du học!"
"Tôi không có làm chuyện dọa người. Nếu ông cảm thấy mất mặt, đại khái là ông có thể đoạn tuyệt quan hệ với tôi." Ninh Hạo nói xong, liền cúp điện thoại.
Tình yêu của anh đối với Tiếu Nhiễm đã trở nên điên cuồng, một ngày không thấy được cô, anh giống như bị nỗi nhớ trường cửu dày vò. Cho nên anh mới giống như thằng ngốc chạy tới con phố phồn hoa tại thành phố A này - -nơi đối diện với tòa nhà Cố gia, hy vọng sẽ có được một lần ngẫu nhiên gặp gỡ....
Nhưng tất cả đều phí công vô ích, Thượng Đế căn bản là không nghe thấy lời khẩn cầu của anh, ngay cả bóng dáng của Tiếu Nhiễm anh cũng không nhìn thấy.
Anh chỉ có thể cất bước quay về.
Nắng trời chiều rơi trên lưng anh, khiến cho bóng lưng anh càng thêm lẻ loi tiêu điều.
Một chiếc xe con màu đen lặng lẽ theo sát anh, từ từ dừng ở bên cạnh anh.
Người đàn ông mặc tây trang bước xuống xe, cung kính mở cửa, khom người năn nỉ nói: "Ninh thiếu, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội chuộc tội. Không đưa được cậu về nhà, tôi sẽ bị mắng chết."
Ninh Hạo lạnh nhạt liếc mắt nhìn đói phương một cái, nghiêm mặt ngồi vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, giống như đóng lại cánh cửa trái tim anh.
Tình yêu của anh, vĩnh viễn cũng không có kết quả.
Bình luận truyện