Sa Vào

Chương 10: Biến cố



Xế chiều hôm đó, Dụ Hạ nhận được thông báo từ bệnh viện, khoản nợ tiền thuốc của mẹ cậu đã được trả, chi phí sau này cậu cũng không cần trả nữa.

Nhân lúc giờ ra chơi, cậu lén lấy điện thoại ra, nhắn cho Thích Tầm Chương một tin: "Chú, chú trả tiền thuốc cho mẹ cháu phải không? Cảm ơn chú, tiền chờ sau này cháu có sẽ trả lại cho chú."

Thích Tầm Chương không nói gì thêm, trả lời cậu: "Cậu học hành cho tốt, không cần lo lắng mấy thứ này."

Dụ Hạ bĩu môi, vứt điện thoại vài trong cặp, cầm lấy sách giáo khoa che mặt, lặng lẽ nở nụ cười.

Thích Tầm Chương nhờ chuyên gia hội chẩn cho Ngô Minh Lệ, Ngô Minh Lệ chịu đựng được một tháng, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được. Lúc nhận được điện thoại, Dụ Hạ đang trên lớp, đầu óc trong phút chốc trống rỗng, âm thanh ở đầu dây bên kia rất lâu mới từ mơ hồ trở nên rõ ràng, cậu bình tĩnh trả lời một câu "Em biết rồi, em sẽ tới ngay", sau đó xin giáo viên nghỉ, cầm cặp sách lên ra khỏi trường.

Lúc Dụ Hạ đến bệnh viện, nhịp tim Ngô Minh Lệ đã thành một đường thẳng, bác sĩ cho cậu nhìn mặt lần cuối cùng, người phụ nữ trên giường kia lúc nào cũng bày ra khuôn mặt dữ dằn căm phẫn rốt cục đã trở nên nhợt nhạt bình tĩnh, cứ mãi mãi khép hai mắt lại như vậy, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trong ác mộng của cậu nữa.

Dụ Hạ nhắm mắt lại, tránh ra một bên, trầm mặc nhìn y tá che tấm vải trắng lên.

Thi hài Ngô Minh Lệ được đưa vào nhà xác, Dụ Hạ từ phòng bệnh đi ra, một mình đứng ở hành lang, ánh sáng loang lổ từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào, chiếu lên người cậu, cậu theo bản năng mà đưa tay ra bắt lấy một lát, nhưng chẳng bắt được thứ gì.

"Dụ Hạ."

Nghe được tiếng gọi, Dụ Hạ hoảng hốt quay đầu, bóng dáng cao lớn của Thích Tầm Chương từ cuối hành lang bước nhanh đến, con ngươi của anh hơi mở rộng, tầm mắt dừng lại trên người cậu, khuôn mặt hiện lên tia lo lắng.

Thích Tầm Chương đặt tay lên vai Dụ Hạ, dùng sức đè xuống, âm thanh trầm thấp mang theo sự an ủi: "Không sao chứ?"

Mi mắt Dụ Hạ nhẹ nhàng chớp chớp, khôi phục lại bình tĩnh lắc lắc đầu, khàn giọng trả lời anh: "Cháu không sao, mẹ cháu... Đã được đưa vào nhà xác rồi."

"Đừng buồn, có tôi ở đây, chuyện hậu sự tôi giúp cậu lo liệu."

Dụ Hạ đỏ cả mắt, cậu rõ ràng không muốn khóc, nhưng ngay lúc này đối diện với một Thích Tầm Chương như vậy, trong lòng không hiểu sao lại chua xót.

Thích Tầm Chương đưa khăn giấy qua, nhẹ giọng an ủi cậu: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Dụ Hạ gật đầu: "... Cảm ơn chú, cháu thật sự không sao."

Có Thích Tầm Chương giúp đỡ, hậu sự của Ngô Minh Lệ được làm rất suôn sẻ, khi còn trẻ bà từ quê lên thành phố làm việc, sau đó vì một số chuyện mà cắt đứt quan hệ với gia đình, người đến thương tiếc ngoại trừ những hàng xóm xung quanh và bạn bè làm ăn với bà, thì không còn người nào khác, lễ truy điệu làm mau chóng sau đó trực tiếp đưa đi hoả táng chôn cất.

Phần mộ được chôn cất bên cạnh Dụ Đoan, dưới sự kiên quyết của Dụ Hạ, sẽ không để bọn họ chôn chung.

"Mẹ cháu cho đến chết vẫn còn nhớ tới ông ấy, vậy thì để cho họ sau này tiếp tục ngẩng đầu không gặp cúi đầu làm hàng xóm (*) đi, chôn chung thì thôi đi, nếu không chết cũng không được yên lòng." Đứng trước bia mộ, Dụ Hạ hờ hững nhìn giấy vàng được đốt cháy thành tro, nhỏ giọng nói với Thích Tầm Chương.

(*): ý nói còn sống không có duyên với nhau, thì lúc chết đành chôn cạnh nhau.

Ánh mắt Thích Tầm Chương lướt qua bức ảnh Dụ Đoan trên bia mộ bên cạnh, nhăn mày lại, một lát sau khẽ than nhẹ một tiếng, không nói gì.

Sắc mặt Dụ Hạ bình tĩnh, cậu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm tro giấy bay trong gió, trong lòng nói thầm: "Mẹ, trước đây mẹ luôn mắng con không được học theo bố, nhưng thích đàn ông sẽ có di truyền, con là con trai bố, con trời sinh đã giống ông ấy, người con yêu bây giờ đang đứng bên cạnh con, con sẽ cố gắng giành được, con biết mẹ chắc chắn sẽ không thể chấp nhận, nhưng mẹ cũng không thể nào quản được con đâu."

Lúc xuống núi trời bắt đầu chuyển gió, Dụ Hạ ôm cánh tay rùng mình một cái, hắt xì không ngừng, Thích Tầm Chương cởi áo khoác ra đưa cho cậu: "Mặc vào đi."

Hơi thở ấm áp rơi xuống bả vai, mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt của đàn ông, Dụ Hạ tươi cười: "Cảm ơn chú."

Thích Tầm Chương trong nháy mắt hoảng hốt, đứa trẻ này... mẹ qua đời vẫn còn cười được, nhưng thấy Dụ Hạ như vậy, lời trách móc nặng nề sắp tuôn ra anh lại không nói ra được. Dụ Hạ sống không dễ dàng gì, anh biết, rõ ràng là nhỏ hơn con anh, nhưng tâm hồn trưởng thành hơn Thích Du nhiều, đều là do cuộc sống mài giũa mà thành.

"Bị cảm à? Tôi nghe giọng cậu có chút khàn."

"Không sao ạ, chắc do 2 ngày nay ngủ không ngon."

Thích Tầm Chương gật đầu: "Đi thôi, lát nữa trên đường về mua cho cậu chút thuốc."

Trên đường trở về, Thích Tầm Chương đặc biệt kêu tài xế dừng xe ở cửa tiệm thuốc, để tài xế xuống xe mua giúp thuốc, căn dặn Dụ Hạ: "Nếu 2 ngày nữa còn chưa khỏe, nhớ đi bệnh viện khám, phát sốt thì lập tức tới bệnh viện ngay."

Dụ Hạ thấy không có gì quá to tát, chỉ cảm mạo mà thôi, mấy bệnh vặt không cần uống thuốc cũng có thể tự khỏi, cần gì phải chuyện bé xé ra to: "Cháu về uống chút nước nóng là tốt rồi..."

"Sau này một mình cậu, phải tự chăm sóc mình cho tốt, huống chi bây giờ cậu còn là học sinh lớp 12, sức khoẻ rất quan trọng, không thể qua loa, đừng xem ốm vặt là chuyện không to tát."

Dụ Hạ "Ồ" một tiếng, loại quan tâm kiểu trưởng bối này, cậu từ nhỏ đến lớn chưa được trải qua mấy lần, nhưng đáng tiếc tâm tư của cậu đối Thích Tầm Chương không được trong sạch, nếu không một người chú quan tâm cậu như vậy, cậu có lẽ sẽ rất vui.

"Chú, hôm trước không phải chú hỏi cháu với Thích Du rốt cuộc đang làm gì sao? Bây giờ cháu nói chú biết."

Thích Tầm Chương có chút bất ngờ: "Bây giờ sao lại chịu nói rồi?"

Dụ Hạ cười cười: "Muốn nói thì nói thôi, chú tốt như vậy, cháu không muốn lừa chú, không muốn để cho chú hiểu lầm cháu."

Thích Tầm Chương bình thản nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp, con ngươi Dụ Hạ chuyển động, lúng túng giải thích: "Thật ra là Thích Du nói muốn thử cảm giác hẹn hò một lần, kêu cháu phối hợp với cậu ấy, cậu ấy nói sẽ đưa tiền cho cháu, cháu muốn đi học thêm, kết quả môn vật lý có chút trở ngại, có một thầy đã nghỉ hưu dạy rất giỏi đã mở lớp dạy thêm ở ngoài, một tiết tới hơn 200..."

Dụ Hạ nói xong thì cúi đầu, việc này tóm lại vẫn là khó có thể mở miệng, nói cho cùng cậu là vì tiền, cậu cũng không mặt dày tới mức cảm thấy lấy tiền Thích Du là chuyện đương nhiên.

"Tiền đủ chưa? Lớp học thêm còn học không?"

Không ngờ câu đầu tiên Thích Tầm Chương hỏi lại là câu này, Dụ Hạ sững sờ, nâng đôi mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thích Tầm Chương đang nhìn mình, cắn chặt môi liền ngượng ngùng nở nụ cười: "Đã học xong rồi, thầy đó thực sự rất hay, cách suy nghĩ giải quyết mấy loại đề này cháu đều rất rõ ràng rồi, kết quả thi vật lý tháng này của cháu tăng hơn 10 điểm so với đợt trước, vào được top 20 rồi."

"Vậy thì tốt" Thích Tầm Chương cổ vũ cậu, "Cậu cố gắng học đi, tiền không thành vấn đề, tôi có thể cho cậu mượn."

Dụ Hạ gật đầu: "Cảm ơn chú, nhưng tạm thời cháu không cần, khi nào cần cháu sẽ tìm chú, còn nữa cháu với Thích Du thật sự không có gì, cháu kỳ thực coi cậu ấy là bạn tốt, lần đó trong rừng cây nhỏ, cậu ấy nói muốn một lần thử cảm giác hôn môi với cháu là như thế nào, cháu cầm tiền của cậu ấy nên không tiện từ chối, miệng lưỡi tụi cháu mới vừa đụng được thì bị thầy nhìn thấy rồi."

Về phần chuyện của Thích Du với bạn trai cũ, Dụ Hạ nghĩ, không liên quan đến chuyện của mình, cậu cũng sẽ không tung ra bí mật của Thích Du trước mặt Thích Tầm Chương.

Thích Tầm Chương cau mày: "Vì sao Thích Du lại muốn thử hẹn hò với cậu?"

"Cháu không biết, cậu ấy chắc là cảm thấy thú vị" Dụ Hạ cười ha hả, "Tò mò nữa, cậu ấy luôn nghĩ ra cái gì thì làm cái đó."

"Cậu và nó đều là con trai." Thích Tầm Chương trầm giọng nhắc nhở cậu.

"Vâng" Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương, nháy mắt một cái, "Đều là con trai thì sao? Chú kỳ thị đồng tính luyến ái thật à?"

"Thích Du có phải vậy không?"

Dụ Hạ bĩu môi: "Cháu không biết, cũng có thể, cháu chưa thấy cậu ấy quen bạn gái nào ở trường, chú, Thích Du là con chú, vấn đề này đúng ra không nên hỏi cháu chứ?"

"Cậu thì sao? Cậu cũng vậy?"

"Vâng" Dụ Hạ thản nhiên thừa nhận, "Nếu không cháu cũng sẽ không phối hợp với cậu ấy, cháu thực sự cũng muốn thử cảm giác hẹn hò với con trai một chút, nhưng mà Thích Du không phải kiểu người cháu thích, cháu không có cảm giác với cậu ấy."

Cậu đang nói thì ngừng lại một chút, đôi mắt chớp chớp, lại tiếp tục: "Chú, chú biết bố cháu từng thầm mến chú mà, ông ấy là đồng tính luyến, cháu di truyền ông ấy, cho nên cháu cũng vậy."

Vẻ mặt Thích Tầm Chương có chút nghiêm túc, nhíu chặt mày không biết đang suy nghĩ điều gì, Dụ Hạ cười cười, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Thích Tầm Chương chú ý tới động tác nhỏ này của cậu, tâm trạng hơi phức tạp, anh phát hiện mình quả thực không thể nhìn thấu được đứa trẻ này, giống như năm đó anh nghĩ không ra vì sao Dụ Đoan lại thích mình, bây giờ anh cũng không biết đứa trẻ trước mặt này rốt cuộc đang nghĩ gì.

"Không thay đổi được sao?"

Dụ Hạ lắc đầu: "Trời sinh, không cách nào thay đổi được."

"Ít nhất là bây giờ, không được vì chuyện này mà làm chậm trễ việc học, sau này... cho dù muốn tìm ai đó, cũng phải cảnh giác cao độ."

"Vâng" Dụ Hạ không hiểu ý mà kéo dài âm thanh, lần nữa nhìn về phía Thích Du, hỏi anh: "Chú, Thích Du là đồng tính luyến, vậy còn chú? Chú có phải vậy không?"

Hai con ngươi Thích Tầm Chương hơi co rụt lại, sắc mặt chìm chìm, bình tĩnh trả lời cậu: "Không phải."

Dụ Hạ liền "À" một tiếng, trong giọng nói có chút thất vọng.

Cậu đúng thực là rất thất vọng, Thích Du nói ba mươi mấy năm nay bên cạnh bố cậu vẫn luôn không có ai, cậu vốn tưởng rằng, tính hướng Thích Tầm Chương rất đáng để suy nghĩ tới.

Nhưng mà tuy rằng Thích Tầm Chương không thừa nhận, việc này cũng không chắc, lỡ như anh là gay kín thì sao?

Dụ Hạ cười: "Chú đừng giận, cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút, chú yên tâm, cháu sẽ cảnh giác cao độ, chắc chắn sẽ không giống như bố, gặp người không tốt."

Thích Tầm Chương không nói gì nữa, tài xế mua thuốc xong trở về xe, anh lấy túi thuốc đưa cho Dụ Hạ, căn dặn cậu: "Về trường học nhớ phải ăn, đừng coi là chuyện không to tát."

Dụ Hạ nhận lấy, lần nữa nói cảm ơn anh: "Cảm ơn chú."

Cặp mắt đào hoa cười cong lên đặc biệt chói mắt, Thích Tầm Chương dời tầm mắt đi chỗ khác, ra hiệu tài xế: "Đi thôi."

Tới trường học, lúc xuống xe Dụ Hạ cởi áo khoác đưa cho Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương không lấy: "Bên ngoài lạnh, cậu mặc vào đi, lần sau trả lại tôi."

Dụ Hạ không từ chối, xuống xe, khom lưng vẫy tay một cái với Thích Tầm Chương: "Chú, tạm biệt."

Thích Tầm Chương căn dặn cậu lần nữa: "Nhớ uống thuốc, học cho giỏi, có việc gì trực tiếp liên lạc với tôi."

"Vâng."

Đưa mắt nhìn xe Thích Tầm Chương đi xa, Dụ Hạ cởi áo khoác ra, ôm vào trong tay cúi đầu hít thật sâu một cái, quay người bước vào cổng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện