Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 4: Chỉ giữ thêm một người phụ nữ bên cạnh
Một lát sau, Hứa Tình Thâm vẫn không đáp lại, cô không thể ngờ được rằng mình bị đẩy vào hố lửa lớn như vậy.
Cô ăn không cảm thấy ngon miệng, nhưng vẫn phải ngồi cùng, vị đại gia ngồi đối diện còn chưa đứng dậy, cô không có quyền nói mình không muốn ăn nữa.
Hứa Tình Thâm khẽ nâng tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, chỉ len lén nhìn.
Tưởng Viễn Chu là một người nhanh nhạy, anh đối diện với ánh nhìn của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong mê người.
“Bác sĩ, nghề nghiệp rất cao thượng, em lại để tôi bao nuôi một bác sĩ.”
Từng câu nói của anh đều ám chỉ tới chuyện mờ ám kia, nét mặt Hứa Tình Thâm trở nên nghiêm túc.
“Đúng là làm bác sĩ thường phải đối mặt giữa sự sống và cái chết, nên so với người khác, tôi biết rõ mình muốn gì. Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không cần quan tâm tới cuộc sống cá nhân của tôi. Chỉ có chuyện, năng lực của tôi càng ngày càng được nâng cao thì khả năng bọn họ được điều trị tốt mới đáng chú ý.”
Lão Bạch đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng. “Đi, lên lầu ba.”
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau tới căn phòng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên chiếc giường kia. Trong lòng cô càng lúc càng nảy sinh phản ứng bài xích, cuộc phẫu thuật vẫn còn tiếp tục, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy bóng đêm dày đặc che phủ tất cả. Bóng tối có điểm này là tốt nhất, có thể che phủ tất cả những chuyện xấu xa…
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im một chỗ.
“Bình thường em thích làm gì?”
“Đọc sách.”
“Quen Phương Thành như thế nào?”
Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt xao động. “Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.”
“”Nhiễu sàng lộng cây mơ”* à, vậy sao đùa cả lên giường?”
( Câu gốc: 绕床弄青梅
“Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa.”
Trích bài thơ “Trường can hành” của Lý Bạch )
Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn máy vi tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ phẫu thuật.
“Phương Thành cướp mất đối tượng kết hôn của Tưởng tiên sinh, trong lòng anh cũng không chịu nổi sao?”
“Tôi không nghĩ như vậy…” Tưởng Viễn Chu đi tới gần, bóp bóp vào vai Hứa Tình Thâm. “Không phải tôi đã cướp được cây mơ của hắn rồi sao. Không thiệt.”
Cuộc phẫu thuật kết thúc, bên bệnh viện gọi điện thoại tới.
Tưởng Viễn Chu nói chuyện một hồi lâu, sau đó đưa điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường.
“Phẫu thuật coi như thuận lợi, chờ xem ngày mai có thể tỉnh lại hay không.”
Cả đêm mệt mỏi, Hứa Tình Thâm thở hổn hển, hai tay hầu như giơ lên cao đặt trên đỉnh đầu của mình.
Tưởng Viễn Chu thu dọn sạch sẽ xong tới nằm bên cạnh cô, mặc dù bọn họ có những hành động thân mật nguyên thủy nhất, nhưng thực vẫn là hai người xa lạ.
Hứa Tình Thâm cảm giác được hơi thở của người đàn ông, đều đều, lúc nặng lúc nhẹ. Thậm chí anh còn gối đầu lên cánh tay của cô như là chuyện đương nhiên. Tiếng hít thở của anh càng lúc càng đều hơn, ngủ say sưa, còn nằm đè nửa người lên cô.
Tới gần sáng sớm, anh lại muốn cô một lần nữa.
Hứa Tình Thâm gần như là không ngủ được.
Suy nghĩ của cô quá hỗn loạn, lo lắng trai em trai, lo lắng gia đình, cả lo lắng cho người bị thương nằm trong bệnh viện người.
Không tới chín giờ, điện thoại của Tưởng Viễn Chu lại vang lên. Anh buông người phụ nữ trong lòng ra, đưa tay với lên tủ đầu giường.
“Alo.”
“Tỉnh thật rồi à? Tình trạng cũng không có gì đáng lo, vậy là tốt rồi.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Tình Thâm cuối cũng rơi xuống đất, cô ngồi dậy, bất chấp trước người không có gì che đậy.
Tưởng Viễn Chu để điện thoại di động xuống nhìn về phía cô.
“Vận may của em không tệ.”
“Tôi phải đi đón em trai tôi.”
“Để tôi gọi Lão Bạch sắp xếp xe, đi với em.”
Hứa Tình Thâm xoay người nhặt quần áo rơi trên nền lên.
“Được.”
Lúc bước ra khỏi biệt thự, cô thấy hai chân mềm nhũn, cảm giác như cơ thể trống rỗng, xe đỗ ở bên ngoài nên gần như là cô chạy chậm tới.
Xe chạy thẳng ra khỏi khu biệt thự, Hứa Tình Thâm không tự chủ được nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.
Tài xế nhận ra vẻ nôn nóng của cô.
“Cô Hứa, phía trước là tới rồi, còn mấy phút nữa.”
“Vâng.”
Cô ngồi lui về phía sau, thấy một chiếc xe màu trắng lao vút qua, ngay sau đó, bỗng nhiên cô bị kéo về phía trước, may là có dây an toàn kéo cô ngược trở lại ghế.
“Lái xe kiểu gì vậy!” Tài xế không nhịn được quát lên.
Có hai chiếc xe chặn ở đằng trước, tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu thì thấy ngay cả đường lui cũng không có. Tài xế ấn còi vài cái, đằng trước không nhúc nhích chút nào.
Đây vốn là con đường quan trọng, đoàn xe rất nhanh bị chặn lại nối thành một hàng dài, tiếng còi xe vang lên chói tai.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hứa Tình Thâm vừa cất tiếng hỏi thì cửa sổ xe đã bị gõ nhẹ hai cái.
“Là Tưởng tiên sinh.”
Tài xế vội vàng mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu không chờ anh ta mở cửa cho mình, tự mình mở cửa ngồi vào bên cạnh Hứa Tình Thâm.
“Anh Tưởng, anh xem…”
Lúc Tưởng Viễn Chu vào xe, cả người mang theo hơi lạnh, chiếc áo khoác ngoài hết sức phẳng phiu.
“Nói cho bọn họ biết, đây là xe của tôi.”
Tài xế bật người đẩy cửa đi xuống.
Cũng không lâu sau đó, hai người ở chiếc xe phía trước bước xuống, theo người tài xế đi tới bên cạnh xe.
“Chào Tưởng tiên sinh.”
“Đùa à? Nhà họ Vạn mấy người đều thích lái xe như vậy sao?”
Hai người nhìn nhau, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt của người đàn ông, chiếc cằm kiên nghị, vẻ mặt lạnh lùng, không tỏ thái độ gì nhưng cũng đủ để uy hiếp người khác.
Một người trong đó lấy điện thoại ra liếc nhìn.
Hứa Tình Thâm nghĩ những người này chặn xe của Tưởng Viễn Chu lại chắc là có ý không muốn để anh ta đi.
Nhưng không ngờ Tưởng Viễn Chu lại cất giọng nhàn nhạt nói: “Ngăn cô ấy, hay là ở đây chờ cảnh sát đến?”
Hứa Tình Thâm thấy đầu óc quay mòng mòng.
Ngoài xe, sắc mặt của hai người kia cũng rất khó coi, Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Cô Vạn cho là cô ấy đi tự thú, chứ không phải là gây chuyện đi chạy tội sao?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy bỗng thấy giật mình.
Cô không biết ai họ Vạn cả, chứ đừng nói là có gì đó liên quan, vậy…
Vị hôn thê của Phương Thành mang họ Vạn.
“Tưởng tiên sinh, chúng tôi không có ý này.”
Tưởng Viễn Chu vắt một chân lên, rút đôi găng tay được làm bằng da thật ra.
“Cho xe lùi ra, mấy người trở về nói cho cô ta biết, hiếm khi tôi thấy tâm trạng vui vẻ, hôm qua đã cứu được người bị tai nạn kia. Các người có muốn ngăn cũng không được, hiểu chưa?”
Bàn tay Hứa Tình Thâm cuộn chặt lại, cách đó không xa, có tiền còi của xe cảnh sát đang tới gần.
Hai người kia thấy không dối gạt được, đành phải thừa nhận.
“Tưởng tiên sinh, ngài làm như vậy cô Vạn sẽ đau lòng.”
“Bọn tôi có thể qua mặt được gã họ Phương đó, sao nào, tôi chỉ giữ thêm một phụ nữ bên cạnh, ai dám nhiều lời?”
Người đàn ông đứng ngoài cửa á khẩu không trả lời được.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu vuốt phẳng chiếc găng tay, ánh mắt lạnh lùng ẩn giấu dưới đôi mắt kính màu đen, sống mũi thẳng tắp, anh ngồi ung dung ở đó, khiến cho người khác không dám có động tác tiếp theo.
Hứa Tình Thâm thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy.
“Còn em, có muốn bọn họ dẫn tới chỗ Phương Thành hay không?”
“Tôi và người đó không quen nhau.”
Tưởng Viễn Chu khẽ hừ nhẹ: “Đồ không có tiền đồ.”
Hai người đàn ông xoay người định rời đi.
“Này…” Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Truyền lời giúp tôi một câu.”
Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, hai người đứng ngoài cửa không dám rời đi ngay, sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên nhìn về phía bọn họ,
“Nếu gặp Phương Thành thì nói giúp tôi, hiện tại tôi ở bên Tưởng Viễn Chu rất tốt.”
Vị Tưởng tiên sinh này vừa nghe xong, lồng ngực đập mạnh vài cái, khóe miệng dần dần cong lên, sau cùng đúng là sung sướng bật cười. Thật không uổng phí anh tốn nhiều thể lực ở trên người cô như vậy.
Rất quen thuộc, bọn họ quả thực rất quen thuộc.
Cô ăn không cảm thấy ngon miệng, nhưng vẫn phải ngồi cùng, vị đại gia ngồi đối diện còn chưa đứng dậy, cô không có quyền nói mình không muốn ăn nữa.
Hứa Tình Thâm khẽ nâng tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, chỉ len lén nhìn.
Tưởng Viễn Chu là một người nhanh nhạy, anh đối diện với ánh nhìn của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong mê người.
“Bác sĩ, nghề nghiệp rất cao thượng, em lại để tôi bao nuôi một bác sĩ.”
Từng câu nói của anh đều ám chỉ tới chuyện mờ ám kia, nét mặt Hứa Tình Thâm trở nên nghiêm túc.
“Đúng là làm bác sĩ thường phải đối mặt giữa sự sống và cái chết, nên so với người khác, tôi biết rõ mình muốn gì. Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không cần quan tâm tới cuộc sống cá nhân của tôi. Chỉ có chuyện, năng lực của tôi càng ngày càng được nâng cao thì khả năng bọn họ được điều trị tốt mới đáng chú ý.”
Lão Bạch đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng. “Đi, lên lầu ba.”
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau tới căn phòng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên chiếc giường kia. Trong lòng cô càng lúc càng nảy sinh phản ứng bài xích, cuộc phẫu thuật vẫn còn tiếp tục, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy bóng đêm dày đặc che phủ tất cả. Bóng tối có điểm này là tốt nhất, có thể che phủ tất cả những chuyện xấu xa…
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im một chỗ.
“Bình thường em thích làm gì?”
“Đọc sách.”
“Quen Phương Thành như thế nào?”
Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt xao động. “Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.”
“”Nhiễu sàng lộng cây mơ”* à, vậy sao đùa cả lên giường?”
( Câu gốc: 绕床弄青梅
“Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa.”
Trích bài thơ “Trường can hành” của Lý Bạch )
Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn máy vi tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ phẫu thuật.
“Phương Thành cướp mất đối tượng kết hôn của Tưởng tiên sinh, trong lòng anh cũng không chịu nổi sao?”
“Tôi không nghĩ như vậy…” Tưởng Viễn Chu đi tới gần, bóp bóp vào vai Hứa Tình Thâm. “Không phải tôi đã cướp được cây mơ của hắn rồi sao. Không thiệt.”
Cuộc phẫu thuật kết thúc, bên bệnh viện gọi điện thoại tới.
Tưởng Viễn Chu nói chuyện một hồi lâu, sau đó đưa điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường.
“Phẫu thuật coi như thuận lợi, chờ xem ngày mai có thể tỉnh lại hay không.”
Cả đêm mệt mỏi, Hứa Tình Thâm thở hổn hển, hai tay hầu như giơ lên cao đặt trên đỉnh đầu của mình.
Tưởng Viễn Chu thu dọn sạch sẽ xong tới nằm bên cạnh cô, mặc dù bọn họ có những hành động thân mật nguyên thủy nhất, nhưng thực vẫn là hai người xa lạ.
Hứa Tình Thâm cảm giác được hơi thở của người đàn ông, đều đều, lúc nặng lúc nhẹ. Thậm chí anh còn gối đầu lên cánh tay của cô như là chuyện đương nhiên. Tiếng hít thở của anh càng lúc càng đều hơn, ngủ say sưa, còn nằm đè nửa người lên cô.
Tới gần sáng sớm, anh lại muốn cô một lần nữa.
Hứa Tình Thâm gần như là không ngủ được.
Suy nghĩ của cô quá hỗn loạn, lo lắng trai em trai, lo lắng gia đình, cả lo lắng cho người bị thương nằm trong bệnh viện người.
Không tới chín giờ, điện thoại của Tưởng Viễn Chu lại vang lên. Anh buông người phụ nữ trong lòng ra, đưa tay với lên tủ đầu giường.
“Alo.”
“Tỉnh thật rồi à? Tình trạng cũng không có gì đáng lo, vậy là tốt rồi.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Tình Thâm cuối cũng rơi xuống đất, cô ngồi dậy, bất chấp trước người không có gì che đậy.
Tưởng Viễn Chu để điện thoại di động xuống nhìn về phía cô.
“Vận may của em không tệ.”
“Tôi phải đi đón em trai tôi.”
“Để tôi gọi Lão Bạch sắp xếp xe, đi với em.”
Hứa Tình Thâm xoay người nhặt quần áo rơi trên nền lên.
“Được.”
Lúc bước ra khỏi biệt thự, cô thấy hai chân mềm nhũn, cảm giác như cơ thể trống rỗng, xe đỗ ở bên ngoài nên gần như là cô chạy chậm tới.
Xe chạy thẳng ra khỏi khu biệt thự, Hứa Tình Thâm không tự chủ được nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.
Tài xế nhận ra vẻ nôn nóng của cô.
“Cô Hứa, phía trước là tới rồi, còn mấy phút nữa.”
“Vâng.”
Cô ngồi lui về phía sau, thấy một chiếc xe màu trắng lao vút qua, ngay sau đó, bỗng nhiên cô bị kéo về phía trước, may là có dây an toàn kéo cô ngược trở lại ghế.
“Lái xe kiểu gì vậy!” Tài xế không nhịn được quát lên.
Có hai chiếc xe chặn ở đằng trước, tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu thì thấy ngay cả đường lui cũng không có. Tài xế ấn còi vài cái, đằng trước không nhúc nhích chút nào.
Đây vốn là con đường quan trọng, đoàn xe rất nhanh bị chặn lại nối thành một hàng dài, tiếng còi xe vang lên chói tai.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hứa Tình Thâm vừa cất tiếng hỏi thì cửa sổ xe đã bị gõ nhẹ hai cái.
“Là Tưởng tiên sinh.”
Tài xế vội vàng mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu không chờ anh ta mở cửa cho mình, tự mình mở cửa ngồi vào bên cạnh Hứa Tình Thâm.
“Anh Tưởng, anh xem…”
Lúc Tưởng Viễn Chu vào xe, cả người mang theo hơi lạnh, chiếc áo khoác ngoài hết sức phẳng phiu.
“Nói cho bọn họ biết, đây là xe của tôi.”
Tài xế bật người đẩy cửa đi xuống.
Cũng không lâu sau đó, hai người ở chiếc xe phía trước bước xuống, theo người tài xế đi tới bên cạnh xe.
“Chào Tưởng tiên sinh.”
“Đùa à? Nhà họ Vạn mấy người đều thích lái xe như vậy sao?”
Hai người nhìn nhau, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt của người đàn ông, chiếc cằm kiên nghị, vẻ mặt lạnh lùng, không tỏ thái độ gì nhưng cũng đủ để uy hiếp người khác.
Một người trong đó lấy điện thoại ra liếc nhìn.
Hứa Tình Thâm nghĩ những người này chặn xe của Tưởng Viễn Chu lại chắc là có ý không muốn để anh ta đi.
Nhưng không ngờ Tưởng Viễn Chu lại cất giọng nhàn nhạt nói: “Ngăn cô ấy, hay là ở đây chờ cảnh sát đến?”
Hứa Tình Thâm thấy đầu óc quay mòng mòng.
Ngoài xe, sắc mặt của hai người kia cũng rất khó coi, Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Cô Vạn cho là cô ấy đi tự thú, chứ không phải là gây chuyện đi chạy tội sao?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy bỗng thấy giật mình.
Cô không biết ai họ Vạn cả, chứ đừng nói là có gì đó liên quan, vậy…
Vị hôn thê của Phương Thành mang họ Vạn.
“Tưởng tiên sinh, chúng tôi không có ý này.”
Tưởng Viễn Chu vắt một chân lên, rút đôi găng tay được làm bằng da thật ra.
“Cho xe lùi ra, mấy người trở về nói cho cô ta biết, hiếm khi tôi thấy tâm trạng vui vẻ, hôm qua đã cứu được người bị tai nạn kia. Các người có muốn ngăn cũng không được, hiểu chưa?”
Bàn tay Hứa Tình Thâm cuộn chặt lại, cách đó không xa, có tiền còi của xe cảnh sát đang tới gần.
Hai người kia thấy không dối gạt được, đành phải thừa nhận.
“Tưởng tiên sinh, ngài làm như vậy cô Vạn sẽ đau lòng.”
“Bọn tôi có thể qua mặt được gã họ Phương đó, sao nào, tôi chỉ giữ thêm một phụ nữ bên cạnh, ai dám nhiều lời?”
Người đàn ông đứng ngoài cửa á khẩu không trả lời được.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu vuốt phẳng chiếc găng tay, ánh mắt lạnh lùng ẩn giấu dưới đôi mắt kính màu đen, sống mũi thẳng tắp, anh ngồi ung dung ở đó, khiến cho người khác không dám có động tác tiếp theo.
Hứa Tình Thâm thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy.
“Còn em, có muốn bọn họ dẫn tới chỗ Phương Thành hay không?”
“Tôi và người đó không quen nhau.”
Tưởng Viễn Chu khẽ hừ nhẹ: “Đồ không có tiền đồ.”
Hai người đàn ông xoay người định rời đi.
“Này…” Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Truyền lời giúp tôi một câu.”
Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, hai người đứng ngoài cửa không dám rời đi ngay, sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên nhìn về phía bọn họ,
“Nếu gặp Phương Thành thì nói giúp tôi, hiện tại tôi ở bên Tưởng Viễn Chu rất tốt.”
Vị Tưởng tiên sinh này vừa nghe xong, lồng ngực đập mạnh vài cái, khóe miệng dần dần cong lên, sau cùng đúng là sung sướng bật cười. Thật không uổng phí anh tốn nhiều thể lực ở trên người cô như vậy.
Rất quen thuộc, bọn họ quả thực rất quen thuộc.
Bình luận truyện