Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 1 - Chương 61: Không phải là đối thủ của anh



Cánh tay thon dài mạnh mẽ của anh đặt ở sau gáy Hứa Tình Thâm, ngay cả cơ hội lui về phía sau hoặc quay mặt sang một bên để tránh né cũng không có. Tưởng Viễn Chu một tay cầm ô, dáng người cao lớn tuyệt đối mang lại cảm giác áp bức. Đầu óc của Hứa Tình Thâm vẫn rất tỉnh táo, biết rõ lúc này đang đứng giữa vỉa hè rộng rãi. Tưởng Viễn Chu lại không hề có chút e ngại, thậm chí còn muốn cô đáp lại.

Anh ôm lấy cô, lúc thì mạnh mẽ xông vào chiếm đoạt, lúc thì dịu dàng lui ra, lướt dọc theo bờ môi hoàn mỹ của cô. Lão Bạch ngồi ở chỗ phụ lái, xuyên qua cửa sổ xe nhạt nhoà vì nước mưa nhìn ra bên ngoài. Thật đúng là cảnh đẹp như tranh vẽ nha !

Nhân cơ hội lúc Tưởng Viễn Chu vừa kết thúc nụ hôn dây dưa quấn quýt kia, Hứa Tình Thâm quay mặt sang một bên để tránh né. Sợ anh còn muốn hôn tiếp nữa, cô vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên đầu vai của anh."tôi, tôi đói bụng rồi, mau đi ăn cơm tối thôi."

Chuyện này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn nằm ngoài phong cách làm việc của Tưởng tiên sinh. Hứa Tình Thâm cảm thấy xảy ra sự việc lần này đã là quá đủ rồi.

Vậy mà những ngày sau đó, cô mới thực sự thấy được cái gì gọi là kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Tưởng Viễn Chu không ép buộc cô phải ở lại Cửu Long Thương mỗi đêm, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn luôn lo lắng đề phòng. Hôm được nghỉ, lúc chạng vạng tối, cô và Tống Giai Giai mua xong thức ăn quay trở về nhà, thấy có mấy chiếc xe tải lớn đang đỗ ở trước sân của chung cư, trông dáng vẻ hình như là có hộ nào đó đang muốn sửa sang lại nhà cửa.

Hứa Tình Thâm xách túi thức ăn bước lên lầu, trong lòng còn đang nghĩ thầm chắc tối nay Tưởng Viễn Chu sẽ không đến đâu nhỉ ? Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của một người đang gào thét kéo suy nghĩ của cô trở về, "ối trời ơi ! Anh, anh, anh, các anh là ai vậy ?"

Hứa Tình Thâm thiếu chút nữa bị vấp phải cái thùng đang đặt ở cửa ra vào mà ngã nhào xuống đất. Nhìn kỹ lại lần nữa, đây không phải là cánh cửa ở nhà các cô sao ?

Trong nhà có mấy bóng người đang bận rộn đi tới đi lui. Sắc mặt của Tống Giai Giai lập tức thay đổi, "này, các anh vào nhà bằng cách nào thế ? Là ai vậy ?"

Lúc này, một bóng người bước ra từ trong căn phòng của Tống Giai Giai và Hứa Tình Thâm, mái tóc màu xám trắng, mặt mũi lại đặc biệt đẹp trai. Anh ta giơ ngón trỏ lên khẽ che lại hai lỗ mũi, hình như rất không ưa hoàn cảnh của nơi này. Lão Bạch thấy hai người trở về, tránh cái thùng ở bên chân ra mà bước tới, "Hứa tiểu thư."

"đây là đang làm gì vậy ?"

"Tưởng tiên sinh biết ngài ở chỗ này không được thoải mái. Bọn tôi mới vừa xem qua rồi, căn phòng này quá nhỏ, cần phải sửa sang lại lần nữa."

Tống Giai Giai thét lên một tiếng chói tai, "cái gì !"Cô vứt túi ny lon trong tay xông vào trong phòng ngủ, "tài liệu của tôi, đồ đạc của tôi. Này, mang đi đâu vậy ?"

"các anh ——"Hứa Tình Thâm đi theo bước vào phòng. Trong nhà bừa bãi không chịu nổi, chất đầy đồ đạc.

Có hai người đang dọn đồ của Tống Giai Giai từ trong phòng ra ngoài. Cô nhào tới ôm chặt lấy, gào thét vang trời vang đất, "đây là sinh mạng của tôi đấy !"  "Tống tiểu thư, món đồ này của ngài không đáng bao nhiêu tiền đâu. Trên đầu giường có đặt hai bình hoa mới, ngài xem có thích không ?"

"thích cái đầu anh, tôi đập vỡ nó luôn bây giờ !"

Khoé miệng lão Bạch khẽ cong lên, "đây là do Tưởng tiên sinh đưa tới, mỗi thứ đều có thể đổi lấy được một căn hộ ở trung tâm, Tống tiểu thư suy nghĩ cho kỹ đi."

Tống Giai Giai vội vàng ngồi dậy, hai mắt trợn to như hạt châu, "tha cho tôi đi, thần tài từ trên trời rơi xuống à ? Chờ tí, để tôi đi thắp hai nén nhang trước cái đã."

Hứa Tình Thâm vừa thấy cảnh này liền cảm thấy nhức đầu vô cùng. Lão Bạch lôi từ trong túi ra một tấm thẻ mở cửa phòng đưa cho cô, "trong lúc tu sửa, ngài và Tống tiểu thư có thể tạm thời ở khách sạn Quốc Tế trước, có cần thứ gì thì cứ trực tiếp ký hoá đơn cho Tưởng tiên sinh là được."

"không phải là chỉ muốn ép tôi quay trở về thôi sao ? Cần gì phải làm to chuyện như vậy."

Trên khuôn mặt của lão Bạch xuất hiện một nụ cười, "Tưởng tiên sinh nói, ngài ấy muốn Hứa tiểu thư tự nguyện."

Hứa Tình Thâm cắn răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm mắng chửi nguyền rủa đồ tiểu nhân. Nhưng thôi bỏ đi, Hứa Tình Thâm cô được giáo dục đàng hoàng tử tế, đừng chấp, ngàn vạn lần đừng chấp !

Sau khi Tống Giai Giai hoàn toàn hiểu rõ chân tướng của sự việc, thiếu chút nữa còn mừng đến phát điên.

Cô cười cả ngày không khép được miệng, gặp ai cũng khoe rằng đột nhiên từ trên trời lại rơi xuống một cái bánh thật to. Hai ngày nay ở trong khách sạn Quốc Tế, trời vừa tối liền nằm đè lên người Hứa Tình Thâm mà ngủ, nói rằng cô chính là một vị Phật bằng vàng ròng, khiến cho Hứa Tình Thâm khổ không thể tả.

Hôm nay, Tống Giai Giai có hẹn một người bạn thân thời đại học đi ăn cơm tối, Hứa Tình Thâm cũng muốn đi cùng.

Chỗ dùng cơm là một quán ăn nhỏ, cô bạn học vui vẻ ngồi ôn lại chuyện cũ với Hứa Tình Thâm. Đang trò chuyện nửa chừng, cửa liền bị người ta đẩy ra.

Nhân viên phục vụ của một nhà hàng cao cấp lục tục kéo nhau bước vào, bưng từng đĩa thức ăn vô cùng tinh xảo lên bàn. Giá trị của mỗi món ăn cũng phải tầm hai trăm đồng khiến cho mọi người đều bị hù dọa đến mức bối rối.

"Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh nói đồ ăn trong quán cơm nhỏ không hợp vệ sinh, ngài nhìn thử xem có còn món gì muốn ăn nữa không ?"

Sắc mặt của Hứa Tình Thâm thay đổi liên tục, đột nhiên với lấy túi xách ở trên bàn rồi đi ra ngoài.

Bước ra khỏi quán ăn, Hứa Tình Thâm trông thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang đậu trên con đường ở đối diện. Từng đường nét màu đen cứng rắn mà lạnh lẽo, cây ngô đồng cao lớn che khuất ánh đèn đường màu cam, khiến cho người ta cảm thấy chiếc xe kia càng tăng thêm mấy phần huyền bí.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng băng qua đường. Tài xế thấy vậy vội vàng bước xuống xe, nhanh nhẹn mở cửa ra cho cô.

Hứa Tình Thâm cúi người xuống ngồi vào trong xe. Áo khoác mà Tưởng Viễn Chu cởi ra đang đặt ở ghế bên cạnh, vừa khéo bị cô ngồi lên nhưng cô cũng chẳng thèm để ý, "Tưởng tiên sinh, tôi còn có thể quay trở về Cửu Long Thương được không ?"

Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu nâng lên từ trong xấp tài liệu y học, cảm xúc trên khuôn mặt được che giấu tốt vô cùng, "muốn quay trở về à ?"

"vâng, rất muốn, đặc biệt muốn vô cùng."Xúc cảm muốn nổi điên bị Hứa Tình Thâm cố gắng đè nén xuống.

Tưởng Viễn Chu khép lại xấp tài liệu trong tay, vươn tay ra nhéo cái cằm mềm mại của Hứa Tình Thâm một phát, "em đấy, biết vậy lúc đầu còn làm chuyện thừa thãi đòi chuyển ra ngoài ở làm gì thế ?"

Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy cánh môi mỏng. Thôi bỏ đi, cô không phải là đối thủ của anh, chơi không lại anh.

"lái xe."Giọng nói của Tưởng Viễn Chu rất sung sướng.

"dạ."Động tác phát động cơ của tài xế cũng vô cùng thành thạo.

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, "chờ một chút, các bạn của tôi vẫn còn đang ở trong đó. Tôi còn chưa có ăn cơm tối đâu !"

"anh cũng đói bụng rồi."

Hứa Tình Thâm ngây thơ nhìn Tưởng Viễn Chu, "nhiều món ăn như vậy, tôi còn chưa đụng vào một miếng nữa."

"anh đã đói bụng mấy ngày nay rồi."Tưởng Viễn Chu ném xấp tài liệu sang bên cạnh, một tay chống lên ghế ngồi, nửa người trên từ từ nghiêng về phía Hứa Tình Thâm. Cô lùi vào trong góc, sống lưng thẳng tắp. Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng trắng trợn tuỳ tiện, chậm rãi ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới, "anh đã đói đến mức phát điên lên rồi, coi như có tính theo ngày, một bữa cũng chưa được ăn đâu."

Anh quả thật đã xem cô như con mồi của mình, sau khi đưa về Cửu Long Thương cũng chẳng kịp ăn cơm tối, không hề nương tay mà hung hăng ăn sạch cô một bữa.

Mặc dù Hứa Tình Thâm nhờ có quy tắc ngầm mới được bước vào Tinh Cảng, nhưng vẫn luôn tuân thủ đúng theo nội quy điều lệ của bệnh viện, một lỗi nhỏ cũng không dám vi phạm.

Hôm nay đến phiên cô trực ban, ăn xong cơm tối liền quay trở lại tầng khám bệnh. Trên màn hình điện tử trong hành lang chợt loé sáng đèn đỏ. Hứa Tình Thâm nghe thấy tên của mình.

Vẻ mặt của cô rất căng thẳng, bước nhanh tới phía trước, vạt áo trắng tinh mở rộng tung bay sang hai bên. Hứa Tình Thâm chạy tới cửa thang máy, vừa khéo bắt gặp bệnh nhân đang cần cấp cứu.

"bác sĩ Hứa, bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, tình trạng rất nguy cấp......"

Người thân ở bên cạnh đang khóc lóc ầm ĩ. Hứa Tình Thâm liếc nhìn bệnh nhân, "tài xế gây tai nạn đâu rồi ?"

"không nhìn thấy...... tôi đang trên đường đi đến nhà họ Vạn, vừa khéo...... vừa khéo trông thấy mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ. Bác sĩ, mẹ tôi sẽ không chết chứ ?"

Hứa Tình Thâm khẽ nhướng mày, "nhà họ Vạn ư ?"

Cùng lúc đó, cô nhìn thấy trong lòng bàn tay trái của bệnh nhân đang nắm chặt một lọ thuốc.

"đúng vậy, mẹ tôi là quản gia của Vạn tiểu thư. Cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống bà ấy."

Ở toàn bộ Đông Thành này, người có thể được kính cẩn gọi một tiếng Vạn tiểu thư, sợ là chỉ có một mình Vạn Dục Ninh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện