Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 1 - Chương 70: Chuẩn bị kết hôn
Cả đám đang ngồi bên cạnh cũng không có ai dám quay đầu lại, bốn phía xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Bốn chữ ' ăn nhờ ở đậu ', từ trước đến giờ luôn là một vết sẹo trong lòng Hứa Tình Thâm. Nó nằm ở nơi đó, mặc dù cô không bao giờ chủ động vạch trần nó ra, nhưng luôn có người chơi mãi không biết mệt cứ muốn đụng chạm vào nó, hết lần này đến lần khác.
Hứa Tình Thâm đặt lại cái chén đang bưng trong tay xuống mặt bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Phương Thịnh đang bị đặt ở cửa. Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía anh. Trong lòng bàn tay của người đàn ông toàn là máu. Cô ngồi xổm xuống trước mặt anh kêu lên, "Phương Thịnh."
Anh khẽ hé mi mắt ra, đôi môi đã khô nứt, nâng tay phải lên xua xua về phía cô, "em đi đi."
"anh còn có thể chịu đựng được sao ?"
Phương Thịnh gật đầu, trong miệng khó khăn lắm mới phát ra được mấy chữ, "chẳng qua anh và em chỉ vô tình gặp gỡ nhau ở đó. Anh đến thôn Huyền Nhai để quyên góp tiền cho mấy đứa bé, muốn làm vài hoạt động để quảng cáo cho bệnh viện Nhân Hải......"
"anh đã bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn tâm tư đi thu xếp từng bước đường lui cho bản thân mình sao ?"
"Tình Thâm, thực tế sẽ không cho chúng ta cơ hội để thở dốc. Sau khi trở về Đông Thành, người anh phải đối mặt chính là Vạn Hâm Tằng, "Chân của Phương Thịnh không thể cử động được, bàn tay anh khẽ đặt trên đùi, "em đi đi, cách xa anh một chút."
Lúc Tưởng Viễn Chu bước ra, cũng không trông thấy bóng dáng của Hứa Tình Thâm đâu cả. Ánh mắt của anh khẽ lướt qua Phương Thịnh đang nằm trên mặt đất. Anh nhấc chân lên, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo đi về phía trước.
Hứa Tình Thâm ôm chặt lấy hai cánh tay nép mình vào một góc trong chỗ ngồi ở sau xe. Xuyên qua kính cửa sổ, cô nhìn thấy Phương Thịnh đang được nâng dậy ở phía xa xa.
Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bước vào trong xe. Lão Bạch dặn dò tài xế lái xe. Tưởng Viễn Chu lui người ra phía sau dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.
"Tưởng tiên sinh, lát nữa trở về Đông Thành, đưa anh ta đến bệnh viện hay là đưa về chỗ của Vạn tiểu thư ?"
"người vô cớ mất tích suốt hai ngày, điện thoại di động cũng không gọi được, cô ta nhất định đã sắp phát điên lên rồi, đưa thẳng đến chỗ của Vạn Dục Ninh đi."
"dạ."
Trong suốt quãng đường kế tiếp, không ai nói chuyện với ai. Hứa Tình Thâm cuộn người ở trong góc muốn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Vài giờ sau, chiếc xe chạy vào Đông Thành. Tấm biển quảng cáo treo trên cao chỉ ra một con đường quen thuộc trở về nhà.
Phương Thịnh bị người ta khiêng xuống đặt ở trước cửa nhà, thậm chí Tưởng Viễn Chu cũng không thèm sai người đưa anh vào trong. Lão Bạch chỉ nhấn chuông cửa rồi lập tức rời đi. Lúc trở về Cửu Long Thương, sắc trời hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ. Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ xe, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ. Tưởng Viễn Chu vừa bước xuống xe liền đi thẳng vào trong nhà. Lão Bạch cúi người xuống khẽ gọi cô một tiếng, "Hứa tiểu thư."
Cô giật mình một cái tỉnh lại, túm chặt lấy áo khoác rồi bước xuống xe.
Người giúp việc đã nhận được điện thoại từ lúc sáng sớm, chuẩn bị cơm tối xong xuôi. Hứa Tình Thâm đi lên lầu cầm quần áo bước vào toilet tắm rửa. Trên người ẩm ướt thật khó chịu.
Vặn mở vòi hoa sen, nước ấm tuôn xả xuống, bùn đất khô cứng trên tóc theo cần cổ duyên dáng chảy ra sau lưng. Tắm rửa nhiều lần mới cảm thấy thật sự sạch sẽ. Hứa Tình Thâm vừa xoa sữa tắm lên toàn thân, sau lưng liền truyền tới tiếng động.
Tưởng Viễn Chu đã tắm rửa xong xuôi, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm, cứ như vậy mà xông vào.
Động tác của Hứa Tình Thâm khựng lại, hai tay lau chùi vệt nước trên khuôn mặt. Cô quay đầu lại liếc nhìn, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại như cũ.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước mờ mịt, Tưởng Viễn Chu đi tới ôm lấy cô. Hứa Tình Thâm bước tới phía trước một bước nhỏ. Sữa tắm trên người vừa thơm lại vừa trơn. Bàn tay phải của Tưởng Viễn Chu men theo thắt lưng của cô trượt xuống......
Hứa Tình Thâm mở mắt ra. Người đàn ông cắn một ngụm lên vành tai tinh xảo của cô, "tách ra."
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại, vặn mở cỡ nước chảy mạnh nhất, "tắm xong rồi hẵng nói."
Bàn tay phải của Tưởng Viễn Chu đè lại đầu vai cô, đột nhiên đẩy tới phía trước. Cả người Hứa Tình Thâm dán sát vào mặt tường ốp gạch. Tưởng Viễn Chu lập tức gạt chân của cô sang bên cạnh, sau đó ôm lấy eo thon của cô mà đụng tới.
Nước chảy xuống như trút, róc rách rơi xuống lưng của Hứa Tình Thâm tạo thành những bọt nước, thế nhưng ở trong đáy mắt sâu thẳm tăm tối của Tưởng Viễn Chu, chúng lại giống như những đóa xinh đẹp quyến rũ đang nở rộ.
Hứa Tình Thâm đã cảm thấy cạn kiệt sức lực. Người đàn ông dán chặt nửa người trên của mình vào lưng cô. Nước chảy xuống cần cổ của cô, Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng ngậm lấy một ngụm rồi nhả ra từng chút một trên người cô.
Cực kỳ dâm mỹ !
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay. Một cánh tay của cô lại bị Tưởng Viễn Chu kéo qua. Anh để ý tới vết thương trên ngón trỏ của cô, sau đó nhét ngón tay của cô vào trong miệng của mình.
Sự ấm áp đánh thức cảm giác đau đớn của Hứa Tình Thâm, cô cố gắng rút cánh tay về, "đau quá."
Tưởng Viễn Chu gỡ vòi hoa sen ra xối thẳng xuống từ trên đầu của Hứa Tình Thâm. Cô lập tức không thể mở mắt ra được, một tay vẫn còn đang bị anh nắm lấy. Hứa Tình Thâm bị sặc hai hớp nước, lập tức ho khan đến kịch liệt. Thân thể lúc thì căng thẳng có lúc lại buông lỏng. Tưởng Viễn Chu hít xuống một hơi thật sâu, ném vòi hoa sen sang bên cạnh rồi ôm chặt lấy thân thể bóng loáng ở trước mặt này......
Một hồi lâu sau, người đàn ông mới đẩy cô ra trước mặt. Anh nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi bước thẳng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm ấn xuống bụng của mình, nơi đó có cảm giác khó chịu mãnh liệt, cô chậm chạp đứng dậy. Cô vẫn còn nhớ rõ câu nói lúc Tưởng Viễn Chu thừa nhận thân phận bạn gái của cô. Anh nói rằng, thỉnh thoảng anh vẫn có thể dỗ dành cô vài câu.
Bảo vị Tưởng tiên sinh kiêu căng ngạo mạn này đi dỗ dành người khác ? Ha, đi gặp quỷ đi.
Hôm sau, Hứa Tình Thâm đến bệnh viện mới biết được rằng, có một y tá đi cùng đã không thể sống sót trở về nữa.
Một khoảng thời gian tiếp theo, giữa cô và Tưởng Viễn Chu rất ít khi trò chuyện với nhau. Cả ngày cô đều chìm đắm trong công việc. Lúc đến phiên mình trực ban, cô liền tuyệt đối không rời khỏi bệnh viện nửa bước.
Hôm nay ăn xong cơm tối, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp rời khỏi bàn ăn, lão Bạch liền từ bên ngoài bước vào, "Tưởng tiên sinh, Vạn tiểu thư tới."
"có chuyện gì ?"
"chưa nói gì đã xông vào rồi."
Hứa Tình Thâm cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, đẩy ghế ra định bước lên lầu.
Một loạt tiếng bước chân từ cửa chính truyền tới, Vạn Dục Ninh hiếm khi lại mang giày đế bằng. Thấy Hứa Tình Thâm định rời đi, cô ta liền mở miệng nói, "này, cô chờ một chút."
Hứa Tình Thâm dừng bước lại. Vạn Dục Ninh đi tới trước mặt hai người, lôi một tấm thiệp mời đỏ chót ra từ trong túi xách đưa cho Tưởng Viễn Chu, "Viễn Chu, em sắp kết hôn."
Chân mày của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng lên, "kết hôn, gấp vậy sao ?"
Vạn Dục Ninh lại lôi ra thêm một tấm nữa chìa về phía Hứa Tình Thâm, "hôn lễ của tôi và Phương Thịnh, làm sao có thể thiếu cô được chứ ?"
Hứa Tình Thâm không hề đưa tay ra nhận. Vạn Dục Ninh đem tấm thiệp mời bỏ lên trên bàn, "tôi đang mang thai. Trước đây có nói gì ba tôi cũng đều không đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Lần này thì tốt rồi, ông ấy cũng sốt ruột gần chết."
Tưởng Viễn Chu nâng mi mắt lên liếc nhìn cô ta, "em tin tưởng Phương Thịnh đến thế sao ?"
"lời này của anh là có ý gì ?"
"hắn mất tích suốt hai ngày, đã giải thích với em chưa ?"
Vạn Dục Ninh khẽ gật đầu, "anh ấy là vì muốn tốt cho Nhân Hải, sắp làm một đoạn phim tuyên truyền. Bọn em sẽ đến thôn Huyền Nhai, quyên góp tài trợ cho những đứa trẻ mà anh ấy đã giúp đỡ ở đó."
Ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhìn lướt qua Tưởng Viễn Chu, thấy vẻ mặt của người đàn ông có chút không rõ ràng, hình như loáng thoáng có tức giận. Tưởng Viễn Chu ném mạnh tấm thiệp mời xuống mặt bàn, "em đừng quên chuyện Phương Thịnh vô duyên vô cớ bị ngất xỉu. Tại sao không nghe lời, em và hắn ở chung với nhau mới được bao lâu, bây giờ lại đòi kết hôn sinh con rồi ?"
Vạn Dục Ninh giơ bàn tay ra đặt lên bụng mình, ánh mắt liếc sang Hứa Tình Thâm đang đứng ở bên cạnh, "anh ấy chỉ bị thiếu máu thôi mà, kết quả kiểm tra thân thể hoàn toàn khỏe mạnh còn là do chính bệnh viện Tinh Cảng đưa ra. Đúng không, Hứa Tình Thâm ?"
Hứa Tình Thâm cố gắng đè nén một trận hoảng hốt đang dâng lên từ trong lòng. Vạn Dục Ninh nói tiếp, "nếu thật sự có cái gì đó không ổn, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là cô ta."
Bốn chữ ' ăn nhờ ở đậu ', từ trước đến giờ luôn là một vết sẹo trong lòng Hứa Tình Thâm. Nó nằm ở nơi đó, mặc dù cô không bao giờ chủ động vạch trần nó ra, nhưng luôn có người chơi mãi không biết mệt cứ muốn đụng chạm vào nó, hết lần này đến lần khác.
Hứa Tình Thâm đặt lại cái chén đang bưng trong tay xuống mặt bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Phương Thịnh đang bị đặt ở cửa. Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía anh. Trong lòng bàn tay của người đàn ông toàn là máu. Cô ngồi xổm xuống trước mặt anh kêu lên, "Phương Thịnh."
Anh khẽ hé mi mắt ra, đôi môi đã khô nứt, nâng tay phải lên xua xua về phía cô, "em đi đi."
"anh còn có thể chịu đựng được sao ?"
Phương Thịnh gật đầu, trong miệng khó khăn lắm mới phát ra được mấy chữ, "chẳng qua anh và em chỉ vô tình gặp gỡ nhau ở đó. Anh đến thôn Huyền Nhai để quyên góp tiền cho mấy đứa bé, muốn làm vài hoạt động để quảng cáo cho bệnh viện Nhân Hải......"
"anh đã bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn tâm tư đi thu xếp từng bước đường lui cho bản thân mình sao ?"
"Tình Thâm, thực tế sẽ không cho chúng ta cơ hội để thở dốc. Sau khi trở về Đông Thành, người anh phải đối mặt chính là Vạn Hâm Tằng, "Chân của Phương Thịnh không thể cử động được, bàn tay anh khẽ đặt trên đùi, "em đi đi, cách xa anh một chút."
Lúc Tưởng Viễn Chu bước ra, cũng không trông thấy bóng dáng của Hứa Tình Thâm đâu cả. Ánh mắt của anh khẽ lướt qua Phương Thịnh đang nằm trên mặt đất. Anh nhấc chân lên, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo đi về phía trước.
Hứa Tình Thâm ôm chặt lấy hai cánh tay nép mình vào một góc trong chỗ ngồi ở sau xe. Xuyên qua kính cửa sổ, cô nhìn thấy Phương Thịnh đang được nâng dậy ở phía xa xa.
Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bước vào trong xe. Lão Bạch dặn dò tài xế lái xe. Tưởng Viễn Chu lui người ra phía sau dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.
"Tưởng tiên sinh, lát nữa trở về Đông Thành, đưa anh ta đến bệnh viện hay là đưa về chỗ của Vạn tiểu thư ?"
"người vô cớ mất tích suốt hai ngày, điện thoại di động cũng không gọi được, cô ta nhất định đã sắp phát điên lên rồi, đưa thẳng đến chỗ của Vạn Dục Ninh đi."
"dạ."
Trong suốt quãng đường kế tiếp, không ai nói chuyện với ai. Hứa Tình Thâm cuộn người ở trong góc muốn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Vài giờ sau, chiếc xe chạy vào Đông Thành. Tấm biển quảng cáo treo trên cao chỉ ra một con đường quen thuộc trở về nhà.
Phương Thịnh bị người ta khiêng xuống đặt ở trước cửa nhà, thậm chí Tưởng Viễn Chu cũng không thèm sai người đưa anh vào trong. Lão Bạch chỉ nhấn chuông cửa rồi lập tức rời đi. Lúc trở về Cửu Long Thương, sắc trời hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ. Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ xe, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ. Tưởng Viễn Chu vừa bước xuống xe liền đi thẳng vào trong nhà. Lão Bạch cúi người xuống khẽ gọi cô một tiếng, "Hứa tiểu thư."
Cô giật mình một cái tỉnh lại, túm chặt lấy áo khoác rồi bước xuống xe.
Người giúp việc đã nhận được điện thoại từ lúc sáng sớm, chuẩn bị cơm tối xong xuôi. Hứa Tình Thâm đi lên lầu cầm quần áo bước vào toilet tắm rửa. Trên người ẩm ướt thật khó chịu.
Vặn mở vòi hoa sen, nước ấm tuôn xả xuống, bùn đất khô cứng trên tóc theo cần cổ duyên dáng chảy ra sau lưng. Tắm rửa nhiều lần mới cảm thấy thật sự sạch sẽ. Hứa Tình Thâm vừa xoa sữa tắm lên toàn thân, sau lưng liền truyền tới tiếng động.
Tưởng Viễn Chu đã tắm rửa xong xuôi, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm, cứ như vậy mà xông vào.
Động tác của Hứa Tình Thâm khựng lại, hai tay lau chùi vệt nước trên khuôn mặt. Cô quay đầu lại liếc nhìn, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại như cũ.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước mờ mịt, Tưởng Viễn Chu đi tới ôm lấy cô. Hứa Tình Thâm bước tới phía trước một bước nhỏ. Sữa tắm trên người vừa thơm lại vừa trơn. Bàn tay phải của Tưởng Viễn Chu men theo thắt lưng của cô trượt xuống......
Hứa Tình Thâm mở mắt ra. Người đàn ông cắn một ngụm lên vành tai tinh xảo của cô, "tách ra."
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại, vặn mở cỡ nước chảy mạnh nhất, "tắm xong rồi hẵng nói."
Bàn tay phải của Tưởng Viễn Chu đè lại đầu vai cô, đột nhiên đẩy tới phía trước. Cả người Hứa Tình Thâm dán sát vào mặt tường ốp gạch. Tưởng Viễn Chu lập tức gạt chân của cô sang bên cạnh, sau đó ôm lấy eo thon của cô mà đụng tới.
Nước chảy xuống như trút, róc rách rơi xuống lưng của Hứa Tình Thâm tạo thành những bọt nước, thế nhưng ở trong đáy mắt sâu thẳm tăm tối của Tưởng Viễn Chu, chúng lại giống như những đóa xinh đẹp quyến rũ đang nở rộ.
Hứa Tình Thâm đã cảm thấy cạn kiệt sức lực. Người đàn ông dán chặt nửa người trên của mình vào lưng cô. Nước chảy xuống cần cổ của cô, Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng ngậm lấy một ngụm rồi nhả ra từng chút một trên người cô.
Cực kỳ dâm mỹ !
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay. Một cánh tay của cô lại bị Tưởng Viễn Chu kéo qua. Anh để ý tới vết thương trên ngón trỏ của cô, sau đó nhét ngón tay của cô vào trong miệng của mình.
Sự ấm áp đánh thức cảm giác đau đớn của Hứa Tình Thâm, cô cố gắng rút cánh tay về, "đau quá."
Tưởng Viễn Chu gỡ vòi hoa sen ra xối thẳng xuống từ trên đầu của Hứa Tình Thâm. Cô lập tức không thể mở mắt ra được, một tay vẫn còn đang bị anh nắm lấy. Hứa Tình Thâm bị sặc hai hớp nước, lập tức ho khan đến kịch liệt. Thân thể lúc thì căng thẳng có lúc lại buông lỏng. Tưởng Viễn Chu hít xuống một hơi thật sâu, ném vòi hoa sen sang bên cạnh rồi ôm chặt lấy thân thể bóng loáng ở trước mặt này......
Một hồi lâu sau, người đàn ông mới đẩy cô ra trước mặt. Anh nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi bước thẳng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm ấn xuống bụng của mình, nơi đó có cảm giác khó chịu mãnh liệt, cô chậm chạp đứng dậy. Cô vẫn còn nhớ rõ câu nói lúc Tưởng Viễn Chu thừa nhận thân phận bạn gái của cô. Anh nói rằng, thỉnh thoảng anh vẫn có thể dỗ dành cô vài câu.
Bảo vị Tưởng tiên sinh kiêu căng ngạo mạn này đi dỗ dành người khác ? Ha, đi gặp quỷ đi.
Hôm sau, Hứa Tình Thâm đến bệnh viện mới biết được rằng, có một y tá đi cùng đã không thể sống sót trở về nữa.
Một khoảng thời gian tiếp theo, giữa cô và Tưởng Viễn Chu rất ít khi trò chuyện với nhau. Cả ngày cô đều chìm đắm trong công việc. Lúc đến phiên mình trực ban, cô liền tuyệt đối không rời khỏi bệnh viện nửa bước.
Hôm nay ăn xong cơm tối, Hứa Tình Thâm còn chưa kịp rời khỏi bàn ăn, lão Bạch liền từ bên ngoài bước vào, "Tưởng tiên sinh, Vạn tiểu thư tới."
"có chuyện gì ?"
"chưa nói gì đã xông vào rồi."
Hứa Tình Thâm cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, đẩy ghế ra định bước lên lầu.
Một loạt tiếng bước chân từ cửa chính truyền tới, Vạn Dục Ninh hiếm khi lại mang giày đế bằng. Thấy Hứa Tình Thâm định rời đi, cô ta liền mở miệng nói, "này, cô chờ một chút."
Hứa Tình Thâm dừng bước lại. Vạn Dục Ninh đi tới trước mặt hai người, lôi một tấm thiệp mời đỏ chót ra từ trong túi xách đưa cho Tưởng Viễn Chu, "Viễn Chu, em sắp kết hôn."
Chân mày của Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng lên, "kết hôn, gấp vậy sao ?"
Vạn Dục Ninh lại lôi ra thêm một tấm nữa chìa về phía Hứa Tình Thâm, "hôn lễ của tôi và Phương Thịnh, làm sao có thể thiếu cô được chứ ?"
Hứa Tình Thâm không hề đưa tay ra nhận. Vạn Dục Ninh đem tấm thiệp mời bỏ lên trên bàn, "tôi đang mang thai. Trước đây có nói gì ba tôi cũng đều không đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Lần này thì tốt rồi, ông ấy cũng sốt ruột gần chết."
Tưởng Viễn Chu nâng mi mắt lên liếc nhìn cô ta, "em tin tưởng Phương Thịnh đến thế sao ?"
"lời này của anh là có ý gì ?"
"hắn mất tích suốt hai ngày, đã giải thích với em chưa ?"
Vạn Dục Ninh khẽ gật đầu, "anh ấy là vì muốn tốt cho Nhân Hải, sắp làm một đoạn phim tuyên truyền. Bọn em sẽ đến thôn Huyền Nhai, quyên góp tài trợ cho những đứa trẻ mà anh ấy đã giúp đỡ ở đó."
Ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhìn lướt qua Tưởng Viễn Chu, thấy vẻ mặt của người đàn ông có chút không rõ ràng, hình như loáng thoáng có tức giận. Tưởng Viễn Chu ném mạnh tấm thiệp mời xuống mặt bàn, "em đừng quên chuyện Phương Thịnh vô duyên vô cớ bị ngất xỉu. Tại sao không nghe lời, em và hắn ở chung với nhau mới được bao lâu, bây giờ lại đòi kết hôn sinh con rồi ?"
Vạn Dục Ninh giơ bàn tay ra đặt lên bụng mình, ánh mắt liếc sang Hứa Tình Thâm đang đứng ở bên cạnh, "anh ấy chỉ bị thiếu máu thôi mà, kết quả kiểm tra thân thể hoàn toàn khỏe mạnh còn là do chính bệnh viện Tinh Cảng đưa ra. Đúng không, Hứa Tình Thâm ?"
Hứa Tình Thâm cố gắng đè nén một trận hoảng hốt đang dâng lên từ trong lòng. Vạn Dục Ninh nói tiếp, "nếu thật sự có cái gì đó không ổn, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là cô ta."
Bình luận truyện