Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 224: Tuyệt tình với hắn, nặng tình



Trong lòng Tưởng Viễn Chu sinh ra bực dọc, thật muốn xông ra ngay lập tức. Thế nhưng hiện tại anh không thể cứ lao đến như vậy. Chẳng may lại thành ra cãi nhau với Hứa Tình Thâm thì sao?

Vậy thì anh đúng là tiền mất tật mang rồi.

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Phó Kinh Sênh một lát, không lập tức mở miệng ngay.

Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ trên bàn vài nhịp. Phó Kinh Sênh muốn nhấc chân lên nhưng cả người lại chẳng có chút sức lực nào. Nơi cổ họng hắn khẽ cuộn lên.

“Tình Thâm…”

“Phó Kinh Sênh, không phải anh thích đàn ông sao?”

Lồng ngực Phó Kinh Sênh phập phồng một chút, sau đó bỗng nhiên bật cười ra tiếng: “Tôi thích đàn ông là sao?”

“Ban đầu khi chúng ta đi cùng nhau, anh chính là như thế mà.”

Phó Kinh Sênh không biết Hứa Tình Thâm là ngốc thật hay là giả vờ: “Tôi gạt em. Cũng như tôi nói tôi là người tốt, em có tin không?”

Hứa Tình Thâm không quan tâm: “Để tôi gọi người đưa anh về phòng bệnh.”

“Tình Thâm, tôi biết giữa chúng ta đã không thể nào… Chỉ là tình cảm đó tôi không muốn chôn giấu trong lòng mãi.”

“Anh nói tôi biết rồi thì sao? Trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn à?”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên. Hay lắm. Cho dù là trước kia Phó Kinh Sênh chưa sa lưới, hắn ta cũng không có cửa chn chân vào giữa anh và Hứa Tình Thâm. Còn bây giờ, hắn lại càng vọng tưởng thái quá rồi!

“Trong lòng tôi vẫn còn rất khó chịu. Chẳng qua là sau khi trải qua cơn sinh tử, tôi cảm thấy quý trọng khoảnh khắc hiện tại hơn, tôi không thể tiếp tục im lặng…”

Hứa Tình Thâm nhìn thẳng người đàn ông: “Yên tâm, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy.”

“Tình Thâm, tôi hỏi lại em một lần cuối. Nếu như lúc đầu tôi không nói với em tôi thích đàn ông, vậy em có đồng ý ở cùng tôi phải không?”

Hứa Tình Thâm suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Cũng sẽ không.”

Đối với vấn đề này, cô suy nghĩ rất cẩn thận: “Bất quá cũng không nói được, lúc đó tôi trong hoàn cảnh khó khăn, nếu như anh thật sự có ý đồ khác với tôi, có thể tôi cũng sẽ đáp ứng. Bởi vì tôi phải nuôi Lâm Lâm, tôi phải cho con bé một mái ấm gia đình.”

Tưởng Viễn Chu nghe thế, mặc dù cách nhau một màn hình nhưng dường như anh cũng có thể cảm giác được sự bất lực và mờ mịt của Hứa Tình Thâm ngay lúc này. Anh cảm thyấ không khí xung quanh anh như bị rút cạn đi, mỗi một lần hít vào đều đau đớn đến thấu tim.

Việc anh muốn làm nhất ngay bây giờ chính là chạy đến ôm thật chặt Hứa Tình Thâm, hôn nhẹ Lâm Lâm, còn có…

Tiến lên đánh cho Phó Kinh Sênh một trận.

Tiếng của Hứa Tình Thâm truyền đến trong tai Tưởng Viễn Chu: “Quả thật anh từng đối với mẹ con tôi rất tốt, nhưng tôi không thể nào tỏ ra biết ơn anh được, bởi vì người đẩy tôi vào hoàn cảnh chật vật đó chính là anh. Cho dù tôi có tha thứ cho anh thì cũng còn hàng trăm người không bỏ qua nổi cho anh. Phó Kinh Sênh, hiện tại anh là bệnh nhân của tôi, giữa chúng ta không có thù hận, hiểu không?”

“Tình Thâm, em như vậy… Quá tuyệt tình.”

“Tôi chính là người như vậy.” Hứa Tình Thâm trả lời.

Cô vừa ra khỏi phòng cấp cứu thì liền có người phụ trách bên nhà giam liền tiến đến: “Xin chào, xin hỏi Phó Kinh Sênh thế nào rồi?”

“Đã qua khỏi cơn nguy hiểm, tuy nhiên tình hình hiện tại cũng không được khả quan lắm.” Hứa Tình Thâm tỏ vẻ ngưng trọng nói.

“Khi nào thì có thể xuất viện?”

“Xuất viện?” Hứa Tình Thâm liếc xéo người nọ. “Đùa gì thế, hiện tại anh ta còn không có khả năng cử động.”

“Còn chuyển viện thì sao?”

“Anh nghe không hiểu lời của tôi sao? Không thể động đậy được, còn muốn chuyển viện? Các người không muốn anh ta sống nữa phải không?”

Sắc mặt đối phương trở nên có chút khó coi, bị Hứa Tình Thâm làm một mạch không nói lại được câu nào.

“Các người tránh qua một bên đi, anh ta sắp được đưa ra ngoài rồi. Tinh Cảng sẽ sắp xếp cho anh ta những y tá chuyên nghiệp nhất.”

Hứa Tình Thâm vừa dứt lời thì có một người đứng phía sau chỉ vào cô, nói: “Ai vậy? Nói ngang như vậy!”

“Là người phụ nữ có tên được viết song song trên giấy hôn thú của Tưởng Viễn Chu, theo cậu thì cô ta có đủ tư cách nói ngang hay không?”

“Nhưng dù sao cũng là bác sĩ, sao thái độ kém như vậy?”

“Thái độ thì sao? Cậu có cách gì khác không?”

Quả thực không có.

Hứa Tình Thâm bước nhanh đến văn phòng của Tưởng Viễn Chu. Cô không có thói quen gõ cửa khi đến đây, mà cứ tự nhiên như ở nhà, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tưởng Viễn Chu đang ngồi nghiêm chỉnh ngay trước bàn làm việc. Thấy cô bước vào, anh hơi hạ mi mắt xuống: “Cấp cứu xong rồi?”

“Anh có biết em vừa cứu ai không?”

“Biết, Phó Kinh Sênh.”

Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước, vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh người đàn ông. Cô vừa giơ hai tay lên, Tưởng Viễn Chu liền nắm lấy cổ tay cô.

“Đôi tay này vừa cứu người xong lại muốn mưu sát chồng ngay?”

“Tại sao anh không nói trước với em một tiếng, thấy Phó Kinh Sênh nằm đó em sợ muốn chết!.”

“Có cái gì mà sợ? Đâu phải em chưa chưa từng gặp qua loại tình huống này.”

Hai chuyện đương nhiên khác nhau rồi.

Hứa Tình Thâm vùng vẫy muốn rút tay về nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn không chịu buông tay ra.

“Em nghĩ có người muốn hại Phó Kinh Sênh, em còn đang không biết phải ăn nói thế nào với Âm Âm, không ngờ chính là anh làm! Anh biết chuyện này nguy hiểm lắm không? Nếu như chậm một giây thôi, Phó Kinh Sênh chết rồi, anh… Anh sẽ thành…”

“Sẽ không chết, không phải lần nào hắn cũng phước lớn mạng lớn sao?”

“Mọi việc đều có thể xảy ra rủi ro.”

Tưởng Viễn Chu khẽ cười, nói: “Anh chỉ biết em nhất định sẽ phản đối. Thay vì nói ra cho em lo lắng, chi bằng để em dồn hết tâm trí vào việc cứu chữa cho hắn.”

Hứa Tình Thâm đưa cánh tay trở về. Nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn nắm chặt cổ tay của cô không chịu buông ra.

“Tưởng Viễn Chu, anh làm như vậy không đáng, biết không?”

Người đàn ông buông tay cô ra, duỗi thẳng hai cánh tay ra ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, để cô ngồi lên chân mình.

“Phải, vì Phó Kinh Sênh mà liên lụy đến mình đương nhiên không đáng, cũng may mà em đã không để cho loại chuyện này phát sinh.”

“Hiện tại Phó Kinh Sênh đã vào Tinh Cảng, em có thể sắp xếp cho Âm Âm vào gặp được không?”

“Sợ rằng không được, dù sao hắn cũng còn đang bị cách ly. Nhưng tình hình hiện giờ rất có lợi cho chúng ta.”

Hứa Tình Thâm rũ xuống mi mắt xuống nhìn anh: “Em phải đi rồi đây.”

“Gấp cái gì?”

“Đang làm việc đó.”

Hai tay Tưởng Viễn Chu bóp chặt lấy hông cô: “Phó Kinh Sênh tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.”

“Hắn có nói gì với em không?”

Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn bốn phía trong phòng, chẳng lẽ trong lúc cô cấp cứu cho Phó Kinh Sênh, Tưởng Viễn Chu ở trong này lén quan sát?

Cô giả vờ như đang suy tư: “Hắn thổ lộ tình cảm với em.”

“Phải không?”

“Ừ, hắn cầm lấy tay em không chịu buông, nói cái gì mà cả đời này chỉ yêu một mình em, em muốn cự tuyệt cũng không được.”

Tưởng Viễn Chu nheo mi mắt lại: “Hắn dám làm vậy? Hắn không biết đây là đang ở Tinh Cảng sao?”

“Có lẽ hắn nghĩ mình sống không được bao lâu nữa nên không muốn lỡ mất cơ hội. Tranh thủ bây giờ còn có thể mở miệng nói.”

“Hóa ra là anh đã cứu nhầm một con sói mắt trắng, lẽ ra anh nên để mặc hắn chết đi, cho hắn xuống địa ngục đi hầu dì nhỏ.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm hơi kinh hãi, sợ rằng bản thân đã đùa quá trớn sẽ làm Tưởng Viễn Chu nhớ tới những chuyện thương tâm trước kia. Hai tay cô phủ lên mặt anh, diu dàng nói:  “Cho dù hắn xuống địa ngục, hắn cũng không có cơ hội gặp dì nhỏ, vì dì ấy sẽ không đến cái chỗ đó.”

Tưởng Viễn Chu nắm tay Hứa Tình Thâm: “Phải.”

“Em đi đây, nhớ, không được ghen, giữa em và hắn không có gì hết. Biết chưa?”

Tưởng Viễn Chu mỉm cười: “Anh không thèm ghen.”

“Tưởng Viễn Chu, anh đừng có dối lòng, anh dám nói trong lòng anh không có một chút ghen tuông gì sao?”

Người đàn ông giận dỗi đẩy nhẹ thắt lưng cô ra: “Đi làm việc của em đi.”

Hứa Tình Thâm bật cười: “Được.”

Trước cửa phòng bệnh của Phó Kinh Sênh đã nhanh chóng được bố trí người đứng canh gác. Hứa Tình Thâm vừa tiến tới đã bị ngăn lại.

Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Mấy người có ỳ gì?”

“Cô không thể tự ý vào.”

“Tôi là bác sĩ điều trị cho Phó Kinh Sênh, tôi không thể vào sao?” Hứa Tình Thâm làm bác sĩ đã lâu như vậy, trước nay chưa từng nghe đạo lý này. “Nếu như Phó Kinh Sênh chết ở trong đó, có phải tôi cũng không được vào cứu phải không?”

“Cấp trên đã phân phó, nếu như có thể… Chúng tôi phải nhanh chóng thu xếp cho hắn ta chuyển viện.”

“Đương nhiên không thể, các người coi lời của tôi là gió thoảng mây bay sao?” Hứa Tình Thâm hung hăng trừng mắt với đối phương. “Chuyển viện? Các người chính là muốn hắn chết thì có.”

“…”

Cánh tay Hứa Tình Thâm đặt lên chốt cửa, đối phương thấy thế liền đè cổ tay cô lại.

“Làm gì vậy?”

“Phiền cô để lại điện thoại di động ở bên ngoài, chúng tôi sẽ thay cô giữ gìn kỹ.”

Hứa Tình Thâm thu tay về, từ trong túi lấy điện thoại di động ra đưa cho bọn họ. Tiếp theo, một nữ cảnh sát tiến lên làm loạt động tác rà soát người cô.

Cô là bác sĩ còn bị soát người, có thể nghĩ nếu người khác muốn tiến vào phòng bệnh thì sẽ có bao nhiêu gian nan.

Có kẻ không muốn để cho người bên ngoài tiếp xúc với Phó Kinh Sênh, tại sao vậy chứ? Đến tột cùng là sợ sự thật cái chết của Mục Triều Dương bị phơi bày, hay là vì Phó Kinh Sênh còn cất giấu chuyện gì động trời hơn nữa?

Sau khi từ bên trong phòng bệnh đi ra, Hứa Tình Thâm nhận lại điện thoại di động của mình.

Cô liếc nhìn, có vài cuộc gọi nhỡ, đều làcủa Mục Kính Sâm.

Bên nhà họ Mục hẳn là đã nhận được tin tức, Hứa Tình Thâm vừa đi vừa gọi lại cho anh ta.

Tiếng của người đàn ông truyền tới torng tai cô: “Chị Tưởng, nghe nói Phó Kinh Sênh đã được chuyển tới Tinh Cảng?”

“Đúng là có chuyện như vậy.”

“Tôi muốn gặp hắn.”

Hứa Tình Thâm trả lời, “Cậu cho là đơn giản vậy à? Suýt chút nữa tôi còn không vào được.”

“Phó Kinh Sênh có nói gì với chị không?”

“Sếp Mục, tôi cùng hội với Âm Âm, lời tôi nói cậu sẽ tin sao?”

“Sẽ.”

Hứa Tình Thâm dừng bước: “Nếu muốn hắn mở miệng, cũng không phải không có cách, dù sao hắn cũng đang ở Tinh Cảng.”

“Chị Tưởng, hãy giúp tôi nghĩ cách gặp hắn…”

“Nhất định tôi sẽ cho cậu vào gặp, chỉ là tôi không muốn cậu không giữ được bình tĩnh.”

Mục kính sâm ngừng một chút rồi nói, “Chị yên tâm, đảm bảo không có chuyện như vậy.”

Có người muốn cách ly Phó Kinh Sênh hoàn toàn, mà việc Hứa Tình Thâm phải làm là nhanh hơn người đó một bước. Trước tiên là để Phó Kinh Sênh gặp Phó Lưu Âm nói cho rõ ràng.

Ngày hôm sau.

Hứa Tình Thâm đi đến phòng bệnh, đưa điện thoại di động cho người đàn ông trước cửa.

Một y tá khác đứng đợi bên ngoài. Hứa Tình Thâm vào vào không tới một phút thì bên trong bỗng nhiên truyền ra tiếng la hét của cô.

“Nhanh, Phó Kinh Sênh gặp nguy hiểm, cần phải cấp cứu ngay.”

Cô đẩy cửa ra, gấp gáp nói: “Mau đưa hắn đến phòng phẫu thuật, nhanh lên!”

Người bên ngoài vội vã cúi đầu nhìn: “Hắn đây là thế nào?”

“Đột nhiên trở xấu.” Hứa Tình Thâm giật lại điện thoại từ trong tay đối phương, nhấn nút gọi ngay. “A lô, mau chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi. Phải, nhanh lên…”

Trong nháy mắt mọi thứ trở nên rối tung lên. Khi Phó Kinh Sênh chuẩn bị được đưa đi thì có một gã cảnh sát định tiến lên ngăn cản. Hứa Tình Thâm tức giận đấy hắn ra một bên.

“Đến lúc nào rồi mà còn lộn xộn, xảy ra án mạng anh có gánh nổi trách nhiệm không?”

Đối phương hiển nhiên cũng bị dọa, đứng tại chỗ không nhúc nhích nữa.

Phó Kinh Sênh được đẩy thẳng đến phòng phẫu thuật. Mấy người canh gác phòng bệnh của hắn cũng vội vã theo sau. Chỉ là bọn họ đều bị bắt đứng đợi bên ngoài.

Hai mắt Phó Kinh Sênh nhắm chặt, cảm thấy trước mặt có một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mắt mình. Sau đó là giọng nói nhỏ của Hứa Tình Thâm truyền đến tai anh ta.

“Được rồi, mở mắt ra đi.”

Mí mắt Phó Kinh Sênh giật giật, vừa hé mắt ra thì thấy có một chiếc đèn lớn ở ngay trước mắt. Hắn giơ tay lên che mặt lại.

“Anh!” Hứa Lưu Âm bước tới. “Anh không sao chứ?”

Phó Kinh Sênh vừa muốn nói, liền thấy bên giường còn có Tưởng Viễn Chu. Hắn nheo mắt lại, nói: “Tưởng Viễn Chu, anh không thể xoay cái đèn đi huớng khác được sao?”

“Có bản lĩnh thì tự mình ngồi dậy mà chỉnh đi.”

Hứa Tình Thâm tiến lên, kéo Tưởng Viễn Chu qua một bên.

Cô đã không cho, nhưng anh cứ một mực đòi vào theo.

“Anh, bây giờ anh thấy thế nào?”

Phó Kinh Sênh giơ bàn tay lên, kéo tay Hứa Lưu Âm qua: “Đừng sợ, anh không sao, anh còn có thể bảo vệ em.”

Hứa Lưu Âm mừng đến rơi nước mắt. Phó Kinh Sênh hỏi: “Âm Âm, hơn nửa năm qua, em sống thế nào?”

Hứa Lưu Âm khẽ cắn môi dưới. Phó Kinh Sênh có quá nhiều điều muốn hỏi cô.

Mà lúc này, Mục Kính Sâm cũng đang ở bên trong phòng phẫu thuật. Anh không đợi được, tiến lên, vội hỏi: “Phó Kinh Sênh, rốt cuộc là cha tôi đã chết như thế nào?”

Phó Kinh Sênh dời mắt sang nhìn anh: “Ngày đó tôi đã không có khả năng cục cựa gì được, cậu nghĩ tôi có thể làm ra việc đó sao? Chưa kể khi ấy người phụ nữ bên cạnh cậu là ai? Không phải em gái tôi đã kết hôn với cậu rồi à?”

Người đàn ông không trả lời vào trọng tâm câu hỏi của Mục Kính Sâm mà hỏi ngược lại một đống vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện