Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 248: Hô hấp nhân tạo giúp anh đi



Editor: Dế Mèn

Tầm mắt Nguyễn Noãn hướng về phía Hứa Lưu Âm, cô cách cô ta rất gần, cô ta phi nhanh lên định tấn công.

Mục Kính Sâm cũng không cho cô ta cơ hội này, anh chặn đường Nguyễn Noãn, “Tôi đã nói, có gì thì cứ nhắm vào tôi.”

“Anh vì sao phải che chở cô ta như thế? Vì sao?” Nguyễn Noãn trở nên hơi cuồng loạn. “Rốt cuộc em không tốt chỗ nào?”

“Tôi thấy, cô cả việc làm sư muội của tôi cũng không đủ tư cách.”

“Mục Kính Sâm, anh biến tôi thành trò cười ở Đông Thành, đều là tại anh và Phó Lưu Âm, các người nợ tôi!”

Mục Kính Sâm lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng, “Nực cười.”

Nguyễn Noãn lửa giận ngập đầy không phát ra được, nếu cô ta không phải là đối thủ của Mục Kính Sâm, cô ta đã không tiếc giá nào mà tấn công Hứa Lưu Âm cho xong.

Khi cô ta và Mục Kính Sâm so chiêu, khóe mắt cô ta nhìn về phía Hứa Lưu Âm, cô ta muốn nhân cơ hội tấn công qua đó, nhưng từng chiêu từng thức của cô ta có vẻ như đều bị nhìn thấu. Mục Kính Sâm như một bức tường đồng vách sắt, cô ta căn bản không qua được.

Nguyễn Noãn càng đánh càng gấp, sơ hở cũng càng lúc càng nhiều.

Mục Kính Sâm cũng muốn tốc chiến tốc thắng. Nguyễn Noãn bám vào dây thừng, bước lên nhảy một cái tới trước, đây có thể là cơ hội duy nhất cô ta có thể giáp mặt Hứa Lưu Âm.

Cô ta nắm chặt nắm tay, vung thẳng tới trước mặt Hứa Lưu Âm, có điều còn chưa đánh được, bả vai đã bị Mục Kính Sâm đè lại.

Người đàn ông túm áo cô ta, lôi phắt cô ta ra sau. Nguyễn Noãn không cam lòng, gìm bước chân không chịu lui, chỗ bả vai truyền đến một tiếng “roẹt”, vải áo cứ thế bị kéo rách.

Cho dù là vậy, Mục Kính Sâm cũng chưa buông tay. Vùng vẫy không lại anh, Nguyễn Noãn lùi người lại. Mục Kính Sâm giơ chân lên đá vào chỗ kheo chân của cô ta, cả người Nguyễn Noãn bay lên không trung. Khi nửa người trên ngã xuống, cô ta cuống quýt muốn túm lấy gì đó, nhưng cô ta chỉ có thể bắt lấy cánh tay Mục Kính Sâm.

Người cô ta đè trên dây thừng, hai chân không có điểm chống tựa, lưng cô ta ngửa ra sau. Mục Kính Sâm một tay giữ chặt cánh tay cô ta, tay kia bóp cổ Nguyễn Noãn.

“Đều lúc này rồi còn muốn động tay với cô ấy phải không?”

Vành mắt Nguyễn Noãn đỏ bừng, chỗ cổ họng sinh đau vô cùng, cô ta căng giọng quát: “Phải, em là muốn động tay với cô ta, trừ phi anh có thể bảo vệ cô ta cả đời.”

Khóe miệng Mục Kính Sâm khẽ động đậy, “E là cô phải chết tâm rồi, tôi thật đúng là muốn bảo vệ cô ấy cả đời.”

Nguyễn Noãn trước giờ cũng chưa từng nghe Mục Kính Sâm nói với mình như vậy, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, “Rốt cuộc em nợ anh cái gì mà anh phải đối xử với em như vậy?”

Hai tay người đàn ông túm cổ áo Nguyễn Noãn, kéo cô ta dậy khỏi sợi dây thừng, “Vậy Hứa Lưu Âm thì sao, cô ấy nợ cô cái gì?”

“Cô ta nợ em con người anh!”

Hai tay Mục Kính Sâm dùng sức xô tới trước, Nguyễn Noãn bất ngờ không kịp đề phòng ngã ra sau. Cô ta muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại cũng chẳng bắt được thứ gì.

Lúc ngã xuống, người ở dưới không thể đón lấy cô ta kịp. Nguyễn Noãn từ trên đài quyền anh rơi xuống, dưới đài lại là mặt đất cứng rắn, cô ta ngã không nhẹ, nằm trên mặt đất căn bản không động đậy được.

Mục Kính Sâm nhảy xuống đài, đứng cạnh Nguyễn Noãn, đám người vốn đứng tụ tập cùng nhau đều đồng thời lui ra sau.

Anh từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Noãn chằm chằm, “Sau này đừng có nói mấy lời liên quan tới tôi gì đó, tôi với cô quan hệ gì cũng không còn. Tôi chỉ biết: nếu cô động vào người của tôi, tôi sẽ cho cô xong.”

Sắc mặt Mục Kính Sâm nghiêm túc, hơi thở đè trong ngực trước sau không thể giảm bớt, “Cô đưa Hứa Lưu Âm đến đây, là muốn đánh cô ấy chết sao?”

“Phải.” Nguyễn Noãn nhếch mày khiêu khích. Cô ta muốn đứng dậy, nhưng lưng đau đến tê tái, cô ta không dậy nổi.

Mục Kính Sâm nghe thế, sự mãnh liệt trong đáy mắt tụ lại, “Xem ra, hôm nay tôi chỉ có thể phá giới.”

Nguyễn Noãn nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng cô ta rõ ràng thấy Mục Kính Sâm nhấc chân lên, anh đạp vào bả vai cô ta.

“Nguyễn Noãn, cô hẳn rõ, tôi chưa bao giờ ra tay với phụ nữ.”

“Cho nên sao…”

Mục Kính Sâm dùng sức vào lòng bàn chân, chân dẫm mạnh vào vai Nguyễn Noãn. Cô ta đau đến trán toát mồ hôi, anh vẫn dùng sức, càng lúc càng dùng sức, hận không thể dẫm vỡ xương cốt cô ta.

Hứa Lưu Âm đứng dậy khỏi cái ghế da nhỏ, trong toàn bộ sân quyền anh, chỉ có Nguyễn Noãn là chật vật nhất.

Nửa người trên của cô ta ngửa ra, nhưng bả vai bị Mục Kính Sâm dẫm, cô ta căn bản không thể động đậy.

Khóe mắt Nguyễn Noãn chảy nước mắt, chỉ là không khóc thành tiếng. Tầm mắt cô ta nhìn Mục Kính Sâm chằm chằm, gắt gao, “Trước kia, lúc huấn luyện, anh toàn không đánh vớ tôi, nói là sợ sơ ý làm tôi bị thương. Sư ca, tôi thật không ngờ có một ngày anh sẽ động tay với tôi.”

“Nguyễn Noãn, tôi nói với cô một lần cuối cùng, chuyện giữa tôi và cô có được hay không, không liên quan gì nhiều với Hứa Lưu Âm. Dù cô ấy không xuất hiện lại, dù khi đó tôi có làm giấy với cô, thì tôi cũng sẽ không yêu cô. Điểm này, cô cũng rõ ràng hơn ai hết, còn cố tình muốn đổ lên đầu cô ấy.”

Nguyễn Noãn muốn giải thích rõ, nhưng cô ta lại lấy cách như vậy để đứng lên, “Được, tôi rõ rồi, tôi có thể hiểu.”

Tuy hiện giờ Nguyễn Trung Trách đã bị bắt, hiện tại nhà họ Nguyễn cũng suy tàn rồi, nhưng trong xương cốt của Nguyễn Noãn kiêu ngạo vẫn còn.

Ai cũng không chịu nổi sự hèn mọn như thế trước mặt người yêu thương, huống hồ, cô ta hèn mọn như thế vẫn là bởi vì anh.

Nguyễn Noãn thấy Hứa Lưu Âm đứng trên đài, cao cao mà hạ tầm mắt xuống nhìn cô ta, Hứa Lưu Âm hẳn là cao hứng vô cùng đúng không?

Nếu không phải Mục Kính Sâm chạy tới, hiện giờ nằm trên mặt đất hẳn là cô.

Tầm mắt Nguyễn Noãn mơ hồ, tay che mặt mình lại, khóc rống lên.

Người xung quanh ai cũng không dám tiến lên. Mục Kính Sâm nghe tiếng người phụ nữ khóc từng đợt truyền tới lỗ tai mình. Hứa Lưu Âm không khỏi thở dài, nếu đổi lại cô là Mục Kính Sâm, cô khả năng đã mềm lòng rồi.

Người đàn ông ngẩng mắt lên, nhìn về phía đám người trước mặt, “Tôi không tin lên đài chỉ có mấy người bọn họ.”

Ai ai đều rõ, nếu muốn đi ra ngoài như thế là không có khả năng.

Một thanh niên đứng ở phía trước lên tiếng, “So với một lũ hèn nhát như vậy, còn không bằng cùng nhau liều mạng, đánh đấu đơn độc không phải đối thủ. Chẳng lẽ anh ta còn có thể ứng phó được nhiều người như thế?”

Có người trên mặt lộ vẻ do dự, “Tôi không muốn ra tay…”

“Câm miệng đi, anh không muốn ra tay thì chạy tới đây làm gì?”

Mục Kính Sâm nhấc chân lên, “Mặc kệ các người có muốn ra tay không, hôm nay ai cũng trốn không thoát.”

“Nếu như vậy, chúng tôi đương nhiên muốn liều thử.”

“Được!!!”

Hứa Lưu Âm đứng trên đài, có chút lo lắng, tuy đánh đơn độc thì bọn họ ai cũng không phải đối thủ của Mục Kính Sâm, nhưng đánh cùng nhiều người như vậy, anh có thể ứng phó lại sao?

Cô có thể bảo Mục Kính Sâm bây giờ rời khỏi đây với cô, những người đó muốn là tốt nhất anh đi nhanh đi, nhưng Mục Kính Sâm có thể đồng ý ư?

Anh nói, ai khi dễ cô thì không thể có cá lọt lưới.

Mục Kính Sâm triển khai tư thế, hoàn toàn không quan tâm Nguyễn Noãn trên mặt đất nữa.

Mấy người đàn ông tấn công lên trước, Hứa Lưu Âm thấy bọn họ đánh cùng nhau. Nguyễn Noãn nắm bả vai mình, sau lưng mấy người phụ nữ nhìn nhau.

Nguyễn Noãn cắn răng nhìn chằm chằm lên đài, lời nói lại nói với mấy người phía sau, “Các người còn không nhân lúc này ra tay?”

Nguyễn Noãn gượng ngồi dậy, “Chúng ta nhiều người lên thêm chỉ e cũng không phải đối thủ Mục Kính Sâm.”

“Vậy đánh cũng vô ích rồi?”

“Chỉ có một cách, làm anh ta phân tâm.”

Một cô gái trong đó nghe vậy, tầm mắt hướng lên phía đài quyền anh, “Tôi hiểu rồi.”

Cô ta kéo hai người bạn khác, “Có bọn họ quấn Mục Kính Sâm rồi, trong một chốc một lát anh ta không thoát được, chúng ta sẽ đối phó người phụ nữ này.”

“Mày còn dám đi chọc nó?”

“Cho dù chúng ta ra tay hay không, hôm nay cũng đừng mơ mà rời khỏi đây, vậy không bằng tìm mọi cách đánh ngã hai người đó.”

Cô gái nói xong lời này liền nhảy lên đài quyền anh. Hứa Lưu Âm bước lùi ra sau, hai người kia thấy thế cũng đi lên.

Mục Kính Sâm đá văng một thanh niên trước mặt, anh nhảy tới trước, mấy người khác thấy thế cũng nhảy lên đài quyền anh theo.

Vốn là chỗ rất rộng rãi lại có vẻ chật chội lên, Mục Kính Sâm nắm bả vai Hứa Lưu Âm, đẩy cô ra sau lưng mình, “Trốn chút đi.”

“Tôi sợ tôi sẽ kéo anh lại.”

“Không sao, anh quen rồi.”

Nguyễn Noãn nhìn người trên đài đánh tiếp. Ai dĩ nhiên cũng đều nhất trí, đòn tấn công của bọn họ nhằm vào Hứa Lưu Âm, khiến cô trở thành uy hiếp của Mục Kính Sâm.

Mà sự thật chứng minh, cô quả nhiên chính là uy hiếp của Mục Kính Sâm.

Anh vẫn luôn bảo vệ cô, không cho cô chịu một chút thương tích, không thể để nắm tay tới trước người cô. Có điều nhiều người như vậy, anh quật đổ một người, người khác lại liền bò dậy.

Có nắm tay sắp đánh vào người Hứa Lưu Âm, anh vội đẩy cô ra, không chỉ có nắm tay nhắm vào anh, còn cả cú đá chân nhanh và có lực cũng hướng về phía anh.

Hứa Lưu Âm nhìn thấy, trong lòng nôn nóng vạn phần, “Mục Kính Sâm, anh đừng quan tâm tôi!”

Sao có thể bị cô nói ra lời như vậy?

Nếu cả cô anh cũng mặc kệ, anh còn đi quan tâm ai được?

Mục Kính Sâm hạ một đòn tay mạnh, cần phải đánh cho kẻ khác không bò dậy được thì bọn họ mới không thể lợi dụng Hứa Tình Thâm ra uy hiếp anh.

Một cô gái bên cạnh anh tấn công về phía Hứa Lưu Âm; Mục Kính Sâm lại đem chẳng coi cô ta là phụ nữ, anh giơ bàn tay bổ mạnh về phía cổ người phụ nữ. Cô ta lúc ấy chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng mà ngã rầm xuống đất, sau đó chỉ cảm thấy mắt đầy sao xẹt, cổ như bị chặt đứt, đứng cũng đứng dậy không nổi.

Mục Kính Sâm chăm chú bảo vệ trước Hứa Lưu Âm, việc này cũng làm anh ăn không ít nắm đấm, nhưng đối thủ trước mặt anh cả đám đều bị anh đánh ngã.

Nguyễn Noãn ở dưới đi tới, cô ta đợi cơ hội, bàn tay ấn chỗ vai, muốn cho khí lực của mình nhanh khôi phục.

Mục Kính Sâm lui ra sau, Hứa Lưu Âm cũng thối lui ra sau theo. Truớc mặt người đàn ông còn một đối thủ. Nguyễn Noãn lặng yên không một tiếng động đứng lên đài, Hứa Lưu Âm vừa lúc xoay người, ánh mắt cô căng thẳng, nhìn thấy Nguyễn Noãn thế rào rạt lao tới.

Mục Kính Sâm hóa giải chiêu của đối thủ, giơ tay muốn kéo Hứa Lưu Âm nhưng không vươn tới được. Anh quay đầu lại thấy Nguyễn Noãn đang muốn tấn công.

Mục Kính Sâm nghiêng người, muốn túm Nguyễn Noãn thì đã không kịp rồi, huống hồ phía trước anh còn có người tấn công. Mục Kính Sâm không chút nghĩ ngợi mà giơ tay chém tới.

Cánh tay Nguyễn Noãn bị anh đánh trúng, cô ta không cản được lực đạo của anh, tay Mục Kính Sâm cũng không có ý thu về.

Tay anh bổ vào mặt cô ta, tương đương cho Nguyễn Noãn một cái tát. Chỗ mũi truyền đến đau đớn, trong mũi nóng lên, miệng và mũi đều chảy máu.

Mục Kính Sâm giơ chân, một cú đá trúng vào bụng cô ta, Nguyễn Noãn quỳ “rầm” xuống. Giải quyết cô ta xong, Mục Kính Sâm mới thừa lực mà dọn dẹp hoàn hoàn những kẻ kia. Hứa Lưu Âm đứng sau lưng anh, nhìn trên đài quyền anh người ngã trái ngã phải nằm đầy. Mục Kính Sâm xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Đi, chúng ta đi bệnh viện.”

“Mục Kính Sâm, anh không sao chứ?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

“Không sao.”

Anh bước đi hai bước, Nguyễn Noãn một tay chống trên mặt đất, tay kia ôm bụng, đầu gục xuống nâng cũng không nâng nổi.

Hứa Lưu Âm nhìn thấy trên mặt đất có từng giọt máu, càng lúc càng nhiều. Cánh tay Nguyễn Noãn chống trên mặt đất đang run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống.

Mục Kính Sâm lạnh lùng liếc mắt, Nguyễn Noãn thấy mình nước mắt không kìm chế được mà nhỏ xuống đất.

“Chúng ta đi.” Mục Kính Sâm kéo Hứa Lưu Âm bỏ đi.

Xe đậu ở ngoài, Hứa Lưu Âm một tay ôm trước người, Mục Kính Sâm nhìn nhìn cô, “Ngực có nhói đau không, có bị thương ở đâu?”

“Yên tâm, xương cốt đều ổn hết mà, chỉ bị thương ngoài da.”

Tới bên xe, Mục Kính Sâm mở cửa xe cho cô, anh cũng quay lại ghế lái.

Hứa Lưu Âm nhìn chằm chằm về phía trước. Mục Kính Sâm khởi động xe, “Yên tâm, Nguyễn Noãn từ nay về sau cũng sẽ không tới tìm em gây phiền toái.”

Hứa Lưu Âm gật đầu, hẳn sẽ như thế nhỉ?

Có người phụ nữ nào có thể chịu được việc người mình yêu xuống tay như vậy với mình chứ?

Mục Kính Sâm không lập tức lái xe đi, nửa người trên của anh nằm trên tay lái, “Hình như anh bị đánh tàn phế rồi, không được, xe cũng không lái được.”

Hứa Lưu Âm hoảng sợ, “Anh đừng làm tôi sợ, vừa rồi không phải còn ổn sao?”

“Vừa rồi là anh giả bộ, vẫn không thể để cho kẻ khác nhìn thấy.” Mục Kính Sâm ấn ấn vào một chỗ ở nửa thân trên, ấn nhẹ xuống đã đau đến lắc đầu, “Có lẽ gãy xương rồi.”

“Vậy mau tới bệnh viện đi!” Hứa Lưu Âm nôn nóng vạn phần, vừa rồi anh thay cô chắn không ít lực, nhất định thương tích không nhẹ.

“Không được không được rồi, không động đậy được.” Mục Kính Sâm thở sâu. “Đau đến hít thở không nỗi.”

“Vậy làm sao bây giờ? Gọi 120 đi.”

Mục Kính Sâm nhìn nhìn cô, nói: “Hay là, em hô hấp nhân tạo cho anh đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện