Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 19
Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên rực rỡ, Đoạn Ngân Táp một mình cô độc đi trên đường lớn, khuôn mặt mệt mỏi, tâm hồn cũng mỏi mệt không chịu nổi.
“Bà ấy” vẫn như lúc trước, mỗi lần đến thăm”Bà ấy”, y đều mệt mỏi như vậy!
Thở dài một tiếng, Đoạn Ngân Táp phát hiện đã đến cửa nhà,theo thói quen ngẩng đầu nhìn cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc. Đèn sao vẫn sáng? Đoạn Ngân Táp lúc này mới nhớ ra Hứa Tịch đang ở nhà y.
Nhắc tới Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp lại thở dài, không biết yêu nghiệt kia có thừa dịp y không ở nhà mà gây rối gì không. Leo lên tầng năm, Đoạn Ngân Táp vừa muốn lấy chìa khóa mở cửa, cửa đã tự động mở ra.
“Hoan nghênh về nhà!” Một khuôn mặt tươi cười sáng lạn xuất hiện sau cửa.
“Anh không thừa dịp tôi không ở nhà mà làm loạn chứ?” Đoạn Ngân Táp đi vào nhà, đánh giá bốn phía.
“Đương nhiên không có, người ta rất ngoan, người ta còn đặc biệt tới siêu thị mua thiệt nhiều thức ăn ngon về làm cho em ăn, nhanh đi rửa tay, rồi ăn cơm!” Hứa Tịch cười ngọt ngào.
“Anh biết nấu cơm?” Đoạn Ngân Táp có chút kinh ngạc, nhìn thế nào Hứa Tịch cũng giống người mười ngón tay không dính nước( ý là không bao giờ làm việc mệt nhọc, dính bẩn).
“Người ta đương nhiên là không, người ta là vì em mới học làm. Vì làm bữa cơm này cho em, tay người ta bị thương, em xem!” Hứa Tịch cong đôi môi đỏ mọng, vươn mười ngón nhỏ dài bị thương, tất cả đều dán băng.”Trong nhà em chẳng có cái gì cả, hại ca ca lại phải tới siêu thị mua, mệt chết ca ca!”
Đoạn Ngân Táp nhíu nhíu mày, lặng yên nửa ngày, mới hỏi: “Đau không?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là đau! Em không nghe người ta nói tay đứt ruột xót, người ta đau đến nước mắt đều rơi ra này!” Mắt hạnh xinh đẹp thật sự rơi ra vài giọt nước mắt.
“Đáng đời!” Tuy rằng ngoài miệng mắng, nhưng Đoạn Ngân Táp lại cúi đầu, kéo ngón tay Hứa Tịch thật cẩn thận mà thổi thổi.
Hứa Tịch lộ ra nụ cười hạnh phúc, thật là một đứa nhỏ ngốc, cách băng dán mà thổi, tay hắn làm sao cảm giác được, ngốc chết!
“Sau này không cần làm nữa, miễn cho tay lại bị thương!”
“Không, sau này mỗi ngày ca ca đều sẽ nấu cơm cho em, làm cho người mình thích, dù đau cũng không sao!” Hứa Tịch kiên định nói.
“Thần kinh!”
Thanh âm tuy lạnh băng, nhưng Hứa Tịch nghe ra bên trong còn có cảm xúc khác, cong đôi môi đỏ mọng. Thật là một tiểu gia khỏa khẩu thị tâm phi!
“Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!” Hứa Tịch kéo Đoạn Ngân Táp vào phòng bếp rửa tay.
Sau đó, hai người bắt đầu ăn cơm, bởi vì phòng bếp nhỏ, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi phòng khách ăn cơm.
“Bảo bối, ăn thử đi, xem ca ca nấu có ngon không.” Hứa Tịch đưa bát thịt kho tàu mình đã tỉ mỉ nấu cho Đoạn Ngân Táp.
“Cái này có thể ăn sao?” Nhìn thịt kho tàu màu đen trong bát, Đoạn Ngân Táp nhăn mày. Lần đầu tiên nấu ăn, tám chín phần đều sẽ làm ra những món ăn thực khủng bố, làm không tốt ăn còn có thể vào bệnh viện.
“Người ta vất vả mới làm được, em lại còn chê!” Hứa Tịch mất hứng chu cái miệng nhỏ.
Nhìn Hứa Tịch vẻ mặt tức giận, Đoạn Ngân Táp thở dài.Quyết định, y cắn răng ăn thử một lần, cùng lắm thì uống chút thuốc đau dạ dày.
Ôm tâm tình tráng sĩ đứt cổ tay, Đoạn Ngân Táp ăn thịt kho tàu, nhất thời mắt sáng ngời, kinh hãi. Hương vị thịt kho tàu khác hẳn với màu sắc khó coi của nó, vô cùng ngon miệng.
“Em ăn nữa đi, cái này là súp đậu đỏ, còn có khoai tây xào, sườn xào chua ngọt!” Hứa Tịch không hỏi Đoạn Ngân Táp ăn ngon không, bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng tài nấu nướng của mình. Kỳ thật vừa rồi hắn nói dối, đây không phải là lần đầu tiên hắn nấu ăn, bởi vì có một người mẹ siêu cấp lười biếng, từ khi còn nhỏ hắn đã làm tất cả việc nhà rồi, nấu cơm là cơ bản nhất.
Ăn thử tất cả các món ăn Hứa Tịch làm, Đoạn Ngân Táp thật sự muốn ăn luôn cả đầu lưỡi mình, Hứa Tịch quả thực có thể đi làm đầu bếp chuyên nghiệp.
“Đây có thật là lần đầu tiên anh nấu ăn không?” Đoạn Ngân Táp hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy!” Hứa Tịch lại xới cho Đoạn Ngân Táp thêm một chén cơm, vẻ mặt ngọt ngào.
Đoạn Ngân Táp biết Hứa Tịch đang nói dối, nhưng y không truy hỏi nữa, bởi vì thật hay giả cũng không còn là vấn đề, quan trọng là … Đã thật lâu rồi không có ai nấu cơm cho y. Bởi vì y không nấu cơm, nên toàn ăn mì ăn liền, hay là đồ ăn bên ngoài, đây là món ăn ngon nhất y từng ăn trong vài năm nay. Nội tâm vẫn luôn phong bế, lặng lẽ mở ra một lối nhỏ.
Hôm nay Đoạn Ngân Táp ăn đến năm chén cơm, nhìn đồ ăn mình làm bị Đoạn Ngân Táp ăn sạch, Hứa Tịch cao hứng cười rạng rỡ.
“Bảo bối, em đã ăn no, vậy chúng ta bắt đầu làm việc!” Chờ rửa xong bát, dọn dẹp tất cả xong, Hứa Tịch gian trá cười.”Chúng ta trang trí lại căn phòng một chút!” Không đợi Đoạn Ngân Táp mở miệng hỏi, Hứa Tịch đã quơ quơ mấy thùng sơn và màu phun trước mặt y.
“Là ý gì?” Đoạn Ngân Táp nhíu mày, yêu nghiệt này lại muốn làm cái quỷ gì nữa đây?
“Phòng em ở thật xấu, toàn bộ là màu trắng, thiếu sức sống, chúng ta trang trí lại, để nó đẹp hơn!” Hứa Tịch vẻ mặt bất mãn chỉ trích. Màu sắc phòng ở là vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp tới tâm tình chủ nhân, muốn biến tiểu tâm can của hắn trở thành con vịt nhỏ vui vẻ, phải bắt đầu từ sinh hoạt của y trước.
“Nhàm chán! Anh đừng mơ tưởng lộn xộn phòng tôi dù chỉ một chút!” Đoạn Ngân Táp liếc mắt, cảnh cáo. Yêu nghiệt này thật sự là ăn no không có chuyện gì, lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy.
“Bảo bối, anh muốn nhìn ca ca nhảy thoát y không?” Hứa Tịch bỗng nhiên ôm cổ Đoạn Ngân Táp, cười quyến rũ. Ý của hắn quá rõ ràng, nếu dám không đáp ứng hắn, hắn sẽ nhảy thoát y dụ dỗ y.
“Anh muốn làm gì thì làm!” Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói. Y hiện tại cái gì cũng không sợ, chỉ sợ yêu nghiệt này dụ dỗ y, y tuyệt đối không thể phạm sai lầm lần nữa.
“Thank you! Bảo bối, ca ca yêu em nhất!” Hứa Tịch cười tươi, cao hứng ôm hôn y.
“Không được hôn tôi!” Đoạn Ngân Táp lập tức đẩy hắn ra, không vui nói.
“Hôn một chút cũng không mất khối thịt nào, keo kiệt!” Hứa Tịch chu đôi môi đỏ mọng.
“Anh…” Đoạn Ngân Táp vừa mắng hắn, Hứa Tịch đã ngắt lời.
“Chúng ta mau bắt đầu làm việc thôi! Em dọn sô pha và TV sang bên kia đi, chúng ta trước sơn mặt tường này.” Hứa Tịch chỉ huy Đoạn Ngân Táp dọn đồ đạc, còn mình mở thùng sơn, bắt đầu chọn màu.
Đoạn Ngân Táp lòng không cam tâm không muốn mà bắt đầu công việc khuân vác đáng thương, chờ y dọn đồ xong, Hứa Tịch liền đưa cho y một thùng sơn và một bàn chải.
“Tại sao lại là màu vàng?” Nhìn màu sơn, Đoạn Ngân Táp bất mãn hỏi. Màu vàng là màu của con gái, phòng ở của một đại nam nhân lại sơn màu vàng, ghê tởm chết!
“Bởi vì màu vàng ấm áp a! Vừa vào nhà sẽ khiến người ta có loại cảm giác thật ấm áp!” Hứa Tịch trả lời.
“Biến thái!” Đoạn Ngân Táp biết mình phản đối cũng vô dụng, không cam lòng mắng vài câu, rồi bắt đầu sơn tường.
“Bảo bối, em có biết em giống cái gì không?” Thấy mặt Đoạn Ngân Táp vẫn đen sì, Hứa Tịch vừa sơn tường,vừa cười thần bí.
“Cái gì?” Đoạn Ngân Táp vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Giống cái này!” Hứa Tịch vẽ vài cái lên tường, trên tường xuất hiện một chú heo con đáng yêu.
“Anh dám nói tôi giống heo!” Đoạn Ngân Táp nổi trận lôi đình.
“Giống heo có gì không tốt, rất đáng yêu a! Ha ha ha…” Hứa Tịch cố ý chọc giận y, làm cái mặt quỷ với y.
“Đáng giận, xem tôi dạy dỗ anh thế nào!” Đoạn Ngân Táp buông thùng sơn, muốn bắt Hứa Tịch để dạy dỗ hắn, nhưng Hứa Tịch cũng không phải ngu ngốc, sao lại có thể ngoan ngoãn đứng yên cho y bắt, lập tức bỏ chạy.
Vì căn phòng nhỏ, Đoạn Ngân Táp rất nhanh đã bắt được Hứa Tịch, đặt hắn trên ghế sa lông, hung hăng đánh cặp mông đầy đặn của hắn vài cái.
“Ân a… Bảo bối, đánh mạnh lên nữa… Người ta rất thích em đánh mông người ta…” Hứa Tịch quay đầu, mị nhãn như tơ nhìn y, nhõng nhẽo.
“Tao hàng!” Đoạn Ngân Táp tức giận đến giơ chân, yêu tinh chết tiệt loại thời điểm này cũng không quên câu dẫn y, y cũng không tin không trị được hắn, đại chưởng “Ba ba” không ngừng đánh trên mông Hứa Tịch.
“Đau quá! Tiểu tử chết dẫm, chảy máu mất!” Hứa Tịch rất nhanh đã kêu to vì đau, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Đoạn Ngân Táp lúc này mới nhớ tới, Hứa Tịch hôm qua mới cùng mình giao hoan, trên mông còn bị thương, nhanh chóng cởi váy Hứa Tịch, y phát hiện hắn không mặc quần lót.
Đoạn Ngân Táp không biết mắng hắn là cái gì mới đúng, cúi đầu kiểm tra mông hắn, phát hiện cặp mông trắng nõn, hiện tại đã thành hai quả đào đỏ tươi, hoa cúc tuy rằng không chảy máu nhưng sưng đến kỳ cục.
“Tôi đi mua thuốc cho anh!” Đoạn Ngân Táp buông hắn ra.
“Đồ vô lương tâm, hiện tại mới nhớ mua thuốc cho ca ca, ngày hôm qua chơi người ta thành như vậy, giữa trưa đi ra ngoài cũng không biết mua thuốc về.” Hứa Tịch ngồi xuống, nước mắt lưng tròng lên án.
Đoạn Ngân Táp không phản bác, đúng là y cũng có lỗi, mặc dù là Hứa Tịch câu dẫn y trước, nhưng y cũng quá thô bạo, làm hắn bị thương như vậy.
Thấy Đoạn Ngân Táp mặc áo khoác vào, chuẩn bị đi mua thuốc, Hứa Tịch gọi y lại.”Lúc này hàng thuốc sớm đã đóng cửa rồi, ngu ngốc!” Hứa Tịch từ đằng sau ôm lấy y, tựa mặt vào lưng y, “Ca ca nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe thôi, em sau này ôn nhu với ca ca một chút là được!”
“Chúng ta sơn tường đi!” Đoạn Ngân Táp lặng yên trong chốc lát, đẩy tay Hứa Tịch ra, thấp giọng nói.
“Được!” Hứa Tịch gật đầu. Trong lòng thầm mắng băng sơn chết tiệt, một ngày nào đó ca ca sẽ cho em biến thành núi lửa.
Hứa Tịch hiểu được phải có chừng mực, kế tiếp hắn vô cùng ngoan, không cố ý chọc giận Đoạn Ngân Táp nữa. Hai người sơn phòng khách xong, lại đi sơn phòng ngủ, phòng ngủ Hứa Tịch sơn màu lam nhạt, tuy rằng hắn rất muốn sơn màu tím hoặc màu hồng, nhưng Đoạn Ngân Táp kiên quyết không cho.
Chờ bọn hắn sơn phòng xong, đã là hai giờ đêm, nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, cảm giác hoàn toàn bất đồng, Hứa Tịch lộ ra nụ cười thỏa mãn.”Thật tuyệt, như vậy mới giống một ngôi nhà!”
Đoạn Ngân Táp đối với căn phòng biến thành cái bộ dạng gì một chút hứng thú cũng không có, y hiện tại chỉ muốn ngủ, lấy chăn ra chuẩn bị đi ngủ.
“Bảo bối, em thực sự định ngủ sô pha sao? Sô pha vừa nhỏ lại hẹp, em có muốn ngủ cùng ca ca không?” Hứa Tịch phong tình vạn chủng vứt cái mị nhãn cho y.”Ca ca có thể làm ấm giường cho em a!”
“Lập tức cút đi cho tôi ngủ! Nếu không thì ra khỏi nhà!” Đoạn Ngân Táp quay đầu nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng.
“Em sẽ hối hận!” Hứa Tịch hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
“Bà ấy” vẫn như lúc trước, mỗi lần đến thăm”Bà ấy”, y đều mệt mỏi như vậy!
Thở dài một tiếng, Đoạn Ngân Táp phát hiện đã đến cửa nhà,theo thói quen ngẩng đầu nhìn cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc. Đèn sao vẫn sáng? Đoạn Ngân Táp lúc này mới nhớ ra Hứa Tịch đang ở nhà y.
Nhắc tới Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp lại thở dài, không biết yêu nghiệt kia có thừa dịp y không ở nhà mà gây rối gì không. Leo lên tầng năm, Đoạn Ngân Táp vừa muốn lấy chìa khóa mở cửa, cửa đã tự động mở ra.
“Hoan nghênh về nhà!” Một khuôn mặt tươi cười sáng lạn xuất hiện sau cửa.
“Anh không thừa dịp tôi không ở nhà mà làm loạn chứ?” Đoạn Ngân Táp đi vào nhà, đánh giá bốn phía.
“Đương nhiên không có, người ta rất ngoan, người ta còn đặc biệt tới siêu thị mua thiệt nhiều thức ăn ngon về làm cho em ăn, nhanh đi rửa tay, rồi ăn cơm!” Hứa Tịch cười ngọt ngào.
“Anh biết nấu cơm?” Đoạn Ngân Táp có chút kinh ngạc, nhìn thế nào Hứa Tịch cũng giống người mười ngón tay không dính nước( ý là không bao giờ làm việc mệt nhọc, dính bẩn).
“Người ta đương nhiên là không, người ta là vì em mới học làm. Vì làm bữa cơm này cho em, tay người ta bị thương, em xem!” Hứa Tịch cong đôi môi đỏ mọng, vươn mười ngón nhỏ dài bị thương, tất cả đều dán băng.”Trong nhà em chẳng có cái gì cả, hại ca ca lại phải tới siêu thị mua, mệt chết ca ca!”
Đoạn Ngân Táp nhíu nhíu mày, lặng yên nửa ngày, mới hỏi: “Đau không?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là đau! Em không nghe người ta nói tay đứt ruột xót, người ta đau đến nước mắt đều rơi ra này!” Mắt hạnh xinh đẹp thật sự rơi ra vài giọt nước mắt.
“Đáng đời!” Tuy rằng ngoài miệng mắng, nhưng Đoạn Ngân Táp lại cúi đầu, kéo ngón tay Hứa Tịch thật cẩn thận mà thổi thổi.
Hứa Tịch lộ ra nụ cười hạnh phúc, thật là một đứa nhỏ ngốc, cách băng dán mà thổi, tay hắn làm sao cảm giác được, ngốc chết!
“Sau này không cần làm nữa, miễn cho tay lại bị thương!”
“Không, sau này mỗi ngày ca ca đều sẽ nấu cơm cho em, làm cho người mình thích, dù đau cũng không sao!” Hứa Tịch kiên định nói.
“Thần kinh!”
Thanh âm tuy lạnh băng, nhưng Hứa Tịch nghe ra bên trong còn có cảm xúc khác, cong đôi môi đỏ mọng. Thật là một tiểu gia khỏa khẩu thị tâm phi!
“Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!” Hứa Tịch kéo Đoạn Ngân Táp vào phòng bếp rửa tay.
Sau đó, hai người bắt đầu ăn cơm, bởi vì phòng bếp nhỏ, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi phòng khách ăn cơm.
“Bảo bối, ăn thử đi, xem ca ca nấu có ngon không.” Hứa Tịch đưa bát thịt kho tàu mình đã tỉ mỉ nấu cho Đoạn Ngân Táp.
“Cái này có thể ăn sao?” Nhìn thịt kho tàu màu đen trong bát, Đoạn Ngân Táp nhăn mày. Lần đầu tiên nấu ăn, tám chín phần đều sẽ làm ra những món ăn thực khủng bố, làm không tốt ăn còn có thể vào bệnh viện.
“Người ta vất vả mới làm được, em lại còn chê!” Hứa Tịch mất hứng chu cái miệng nhỏ.
Nhìn Hứa Tịch vẻ mặt tức giận, Đoạn Ngân Táp thở dài.Quyết định, y cắn răng ăn thử một lần, cùng lắm thì uống chút thuốc đau dạ dày.
Ôm tâm tình tráng sĩ đứt cổ tay, Đoạn Ngân Táp ăn thịt kho tàu, nhất thời mắt sáng ngời, kinh hãi. Hương vị thịt kho tàu khác hẳn với màu sắc khó coi của nó, vô cùng ngon miệng.
“Em ăn nữa đi, cái này là súp đậu đỏ, còn có khoai tây xào, sườn xào chua ngọt!” Hứa Tịch không hỏi Đoạn Ngân Táp ăn ngon không, bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng tài nấu nướng của mình. Kỳ thật vừa rồi hắn nói dối, đây không phải là lần đầu tiên hắn nấu ăn, bởi vì có một người mẹ siêu cấp lười biếng, từ khi còn nhỏ hắn đã làm tất cả việc nhà rồi, nấu cơm là cơ bản nhất.
Ăn thử tất cả các món ăn Hứa Tịch làm, Đoạn Ngân Táp thật sự muốn ăn luôn cả đầu lưỡi mình, Hứa Tịch quả thực có thể đi làm đầu bếp chuyên nghiệp.
“Đây có thật là lần đầu tiên anh nấu ăn không?” Đoạn Ngân Táp hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy!” Hứa Tịch lại xới cho Đoạn Ngân Táp thêm một chén cơm, vẻ mặt ngọt ngào.
Đoạn Ngân Táp biết Hứa Tịch đang nói dối, nhưng y không truy hỏi nữa, bởi vì thật hay giả cũng không còn là vấn đề, quan trọng là … Đã thật lâu rồi không có ai nấu cơm cho y. Bởi vì y không nấu cơm, nên toàn ăn mì ăn liền, hay là đồ ăn bên ngoài, đây là món ăn ngon nhất y từng ăn trong vài năm nay. Nội tâm vẫn luôn phong bế, lặng lẽ mở ra một lối nhỏ.
Hôm nay Đoạn Ngân Táp ăn đến năm chén cơm, nhìn đồ ăn mình làm bị Đoạn Ngân Táp ăn sạch, Hứa Tịch cao hứng cười rạng rỡ.
“Bảo bối, em đã ăn no, vậy chúng ta bắt đầu làm việc!” Chờ rửa xong bát, dọn dẹp tất cả xong, Hứa Tịch gian trá cười.”Chúng ta trang trí lại căn phòng một chút!” Không đợi Đoạn Ngân Táp mở miệng hỏi, Hứa Tịch đã quơ quơ mấy thùng sơn và màu phun trước mặt y.
“Là ý gì?” Đoạn Ngân Táp nhíu mày, yêu nghiệt này lại muốn làm cái quỷ gì nữa đây?
“Phòng em ở thật xấu, toàn bộ là màu trắng, thiếu sức sống, chúng ta trang trí lại, để nó đẹp hơn!” Hứa Tịch vẻ mặt bất mãn chỉ trích. Màu sắc phòng ở là vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp tới tâm tình chủ nhân, muốn biến tiểu tâm can của hắn trở thành con vịt nhỏ vui vẻ, phải bắt đầu từ sinh hoạt của y trước.
“Nhàm chán! Anh đừng mơ tưởng lộn xộn phòng tôi dù chỉ một chút!” Đoạn Ngân Táp liếc mắt, cảnh cáo. Yêu nghiệt này thật sự là ăn no không có chuyện gì, lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy.
“Bảo bối, anh muốn nhìn ca ca nhảy thoát y không?” Hứa Tịch bỗng nhiên ôm cổ Đoạn Ngân Táp, cười quyến rũ. Ý của hắn quá rõ ràng, nếu dám không đáp ứng hắn, hắn sẽ nhảy thoát y dụ dỗ y.
“Anh muốn làm gì thì làm!” Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói. Y hiện tại cái gì cũng không sợ, chỉ sợ yêu nghiệt này dụ dỗ y, y tuyệt đối không thể phạm sai lầm lần nữa.
“Thank you! Bảo bối, ca ca yêu em nhất!” Hứa Tịch cười tươi, cao hứng ôm hôn y.
“Không được hôn tôi!” Đoạn Ngân Táp lập tức đẩy hắn ra, không vui nói.
“Hôn một chút cũng không mất khối thịt nào, keo kiệt!” Hứa Tịch chu đôi môi đỏ mọng.
“Anh…” Đoạn Ngân Táp vừa mắng hắn, Hứa Tịch đã ngắt lời.
“Chúng ta mau bắt đầu làm việc thôi! Em dọn sô pha và TV sang bên kia đi, chúng ta trước sơn mặt tường này.” Hứa Tịch chỉ huy Đoạn Ngân Táp dọn đồ đạc, còn mình mở thùng sơn, bắt đầu chọn màu.
Đoạn Ngân Táp lòng không cam tâm không muốn mà bắt đầu công việc khuân vác đáng thương, chờ y dọn đồ xong, Hứa Tịch liền đưa cho y một thùng sơn và một bàn chải.
“Tại sao lại là màu vàng?” Nhìn màu sơn, Đoạn Ngân Táp bất mãn hỏi. Màu vàng là màu của con gái, phòng ở của một đại nam nhân lại sơn màu vàng, ghê tởm chết!
“Bởi vì màu vàng ấm áp a! Vừa vào nhà sẽ khiến người ta có loại cảm giác thật ấm áp!” Hứa Tịch trả lời.
“Biến thái!” Đoạn Ngân Táp biết mình phản đối cũng vô dụng, không cam lòng mắng vài câu, rồi bắt đầu sơn tường.
“Bảo bối, em có biết em giống cái gì không?” Thấy mặt Đoạn Ngân Táp vẫn đen sì, Hứa Tịch vừa sơn tường,vừa cười thần bí.
“Cái gì?” Đoạn Ngân Táp vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Giống cái này!” Hứa Tịch vẽ vài cái lên tường, trên tường xuất hiện một chú heo con đáng yêu.
“Anh dám nói tôi giống heo!” Đoạn Ngân Táp nổi trận lôi đình.
“Giống heo có gì không tốt, rất đáng yêu a! Ha ha ha…” Hứa Tịch cố ý chọc giận y, làm cái mặt quỷ với y.
“Đáng giận, xem tôi dạy dỗ anh thế nào!” Đoạn Ngân Táp buông thùng sơn, muốn bắt Hứa Tịch để dạy dỗ hắn, nhưng Hứa Tịch cũng không phải ngu ngốc, sao lại có thể ngoan ngoãn đứng yên cho y bắt, lập tức bỏ chạy.
Vì căn phòng nhỏ, Đoạn Ngân Táp rất nhanh đã bắt được Hứa Tịch, đặt hắn trên ghế sa lông, hung hăng đánh cặp mông đầy đặn của hắn vài cái.
“Ân a… Bảo bối, đánh mạnh lên nữa… Người ta rất thích em đánh mông người ta…” Hứa Tịch quay đầu, mị nhãn như tơ nhìn y, nhõng nhẽo.
“Tao hàng!” Đoạn Ngân Táp tức giận đến giơ chân, yêu tinh chết tiệt loại thời điểm này cũng không quên câu dẫn y, y cũng không tin không trị được hắn, đại chưởng “Ba ba” không ngừng đánh trên mông Hứa Tịch.
“Đau quá! Tiểu tử chết dẫm, chảy máu mất!” Hứa Tịch rất nhanh đã kêu to vì đau, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Đoạn Ngân Táp lúc này mới nhớ tới, Hứa Tịch hôm qua mới cùng mình giao hoan, trên mông còn bị thương, nhanh chóng cởi váy Hứa Tịch, y phát hiện hắn không mặc quần lót.
Đoạn Ngân Táp không biết mắng hắn là cái gì mới đúng, cúi đầu kiểm tra mông hắn, phát hiện cặp mông trắng nõn, hiện tại đã thành hai quả đào đỏ tươi, hoa cúc tuy rằng không chảy máu nhưng sưng đến kỳ cục.
“Tôi đi mua thuốc cho anh!” Đoạn Ngân Táp buông hắn ra.
“Đồ vô lương tâm, hiện tại mới nhớ mua thuốc cho ca ca, ngày hôm qua chơi người ta thành như vậy, giữa trưa đi ra ngoài cũng không biết mua thuốc về.” Hứa Tịch ngồi xuống, nước mắt lưng tròng lên án.
Đoạn Ngân Táp không phản bác, đúng là y cũng có lỗi, mặc dù là Hứa Tịch câu dẫn y trước, nhưng y cũng quá thô bạo, làm hắn bị thương như vậy.
Thấy Đoạn Ngân Táp mặc áo khoác vào, chuẩn bị đi mua thuốc, Hứa Tịch gọi y lại.”Lúc này hàng thuốc sớm đã đóng cửa rồi, ngu ngốc!” Hứa Tịch từ đằng sau ôm lấy y, tựa mặt vào lưng y, “Ca ca nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe thôi, em sau này ôn nhu với ca ca một chút là được!”
“Chúng ta sơn tường đi!” Đoạn Ngân Táp lặng yên trong chốc lát, đẩy tay Hứa Tịch ra, thấp giọng nói.
“Được!” Hứa Tịch gật đầu. Trong lòng thầm mắng băng sơn chết tiệt, một ngày nào đó ca ca sẽ cho em biến thành núi lửa.
Hứa Tịch hiểu được phải có chừng mực, kế tiếp hắn vô cùng ngoan, không cố ý chọc giận Đoạn Ngân Táp nữa. Hai người sơn phòng khách xong, lại đi sơn phòng ngủ, phòng ngủ Hứa Tịch sơn màu lam nhạt, tuy rằng hắn rất muốn sơn màu tím hoặc màu hồng, nhưng Đoạn Ngân Táp kiên quyết không cho.
Chờ bọn hắn sơn phòng xong, đã là hai giờ đêm, nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, cảm giác hoàn toàn bất đồng, Hứa Tịch lộ ra nụ cười thỏa mãn.”Thật tuyệt, như vậy mới giống một ngôi nhà!”
Đoạn Ngân Táp đối với căn phòng biến thành cái bộ dạng gì một chút hứng thú cũng không có, y hiện tại chỉ muốn ngủ, lấy chăn ra chuẩn bị đi ngủ.
“Bảo bối, em thực sự định ngủ sô pha sao? Sô pha vừa nhỏ lại hẹp, em có muốn ngủ cùng ca ca không?” Hứa Tịch phong tình vạn chủng vứt cái mị nhãn cho y.”Ca ca có thể làm ấm giường cho em a!”
“Lập tức cút đi cho tôi ngủ! Nếu không thì ra khỏi nhà!” Đoạn Ngân Táp quay đầu nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng.
“Em sẽ hối hận!” Hứa Tịch hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Bình luận truyện