Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 68
“Chúng ta không phải đi hẹn hò sao! Đến đây làm gì?” Nhìn chuồng ngựa trước mắt, Đoạn Ngân Táp nghi hoặc nhíu mày.
“Đúng vậy! Chúng ta đi hẹn hò, nhưng em muốn cưỡi ngựa đi hẹn hò! Bảo bối, anh muốn cưỡi ngựa không?” Không biết có phải là bởi vì đi hẹn hò, Hứa Tịch hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, tuy rằng còn là một thân nam trang, nhưng vô cùng suất khí. Áo T-shirt mới đưa ra thị trường tiêu thụ với quần bò màu trắng bó sát, gợi cảm mê người nói không nên lời, trên tai trái còn đeo một cái khuyên hình hoa hồng màu hổ phách, tăng thêm vài phần hơi thở thần bí.
“Muốn!” Đoạn Ngân Táp gật đầu, y thực thích cưỡi ngựa, khi chưa rời nhà trước kia, y còn có mấy lão sư chuyên dạy y cưỡi ngựa.
“A! Hảo đáng tiếc nga!” Hứa Tịch chu đôi môi đỏ mọng.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch giải thích: “Nếu anh không biết cưỡi ngựa, người ta có thể dạy anh!”
“Kia thật đúng là đa tạ em, bất quá không cần!” Đoạn Ngân Táp lạnh lùng cười, hoàn toàn không nhận tình cảm của hắn. Để Hứa Tịch dạy y cưỡi ngựa, với tính cách thích xằng bậy làm bừa của hắn, mình nhất định sẽ ngã chết.
“Hừ!” Hứa Tịch không cam lòng hừ một tiếng, đi vào chuồng, Đoạn Ngân Táp theo đằng sau. Chuồng không lớn, chỉ có năm con ngựa, mấy con ngựa cực kỳ bình thường, chỉ có một con ngựa không giống thường, phá lệ chói mắt,nó toàn thân tuyết trắng, một cọng tạp mao cũng không có.
Đoạn Ngân Táp đã từng quét tước chuồng ngựa, đối với bạch mã cũng không xa lạ, nó gọi là “Tuyết”, là hảo mã khó gặp. Nghe nói là con cháu của con ngựa”Hoàng”của một vị hoàng thất nào đó bên Châu Âu, chạy trốn cực kỳ mau, có thể nói là thiên lý mã chân chính.(thiên lý mã: chỉ con ngựa hay, ngày đi ngàn dặm)
“Tuyết, tiểu bảo bối của ta! Các ca ca đến xem ngươi đây!” Hứa Tịch đi đến bên Tuyết cao lớn cường tráng, thân thủ ôn nhu sờ sờ đầu nó. Tuyết phi thường có linh tính, nó lập tức vươn đầu lưỡi liếm mặt Hứa Tịch, tỏ vẻ yêu thích của mình đối với hắn.
“Chúng ta sẽ cưỡi nó sao?” Đoạn Ngân Táp cũng đi tới, thân thủ vuốt ve lưng Tuyết. Tuyết cũng nhiệt tình liếm mặt Đoạn Ngân Táp, khác với các con ngựa khác, vô cùng ôn nhu nhu thuận, một điểm cũng không dữ dằn.
“Hôm nay để tiểu bảo bối Tuyết đáng yêu giúp chúng ta trải qua một ngày hẹn hò vừa ngọt ngào vừa lãng mạn đi!” Hứa Tịch gật đầu, lôi Tuyết ra khỏi chuồng cưỡi lên, cúi đầu nói với Đoạn Ngân Táp: “Bảo bối, mau lên đây! Anh ngồi đằng sau, chúng ta cùng nhau cưỡi!”
Đoạn Ngân Táp lắc đầu, hai đại nam nhân ban ngày ban mặt cưỡi một con ngựa, bị người thấy sẽ ra cái bộ dáng gì.
“Bảo bối, không cần thẹn thùng! Mau lên!” Hứa Tịch nhiệt tình kêu lên.
Đoạn Ngân Táp vẫn là lắc đầu, Hứa Tịch nhíu mày.”Anh lại không được, em cũng thật muốn tức giận! Nếu em sinh khí, sẽ nhịn không được đem toàn bộ bí mật ám muội của ai đó nói ra.”
“Cái gì bí mật?” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng hỏi, trong lòng cảnh giác mãnh liệt. Yêu nghiệt đáng chết này chẳng lẽ biết chuyện đêm đó?
“Tỷ như nói có người muốn tìm bất mãn, tối hôm trước mộng xuân!” Hứa Tịch ghé vào lỗ tai y thấp giọng cười, y nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“Em… Sao em biết?” Đoạn Ngân Táp kinh hoảng kêu lên, lâu rồi chưa cùng Hứa Tịch làm, y thật sự có chút bất mãn, tối hôm trước thế nhưng mất mặt mộng xuân. Chết tiệt, cái này nhất định sẽ bị yêu nghiệt cười nhạo chết.
“Quần lót bẩn của anh là em giặt, anh nói em có thể không biết sao! Tuy nhiên anh bắn thật nhiều nga, có phải rất nhớ em không a!” Hứa Tịch hạ thắt lưng *** liếm lỗ tai Đoạn Ngân Táp, ngón tay thon dài dao động trên đầu nhũ nhỏ hẹp của nam nhân.
“Em…. Em hạ lưu!” Đoạn NgânTáp vừa thẹn vừa giận, nhanh đẩy hắn ra mắng.Y muốn điên rồi, cái quần lót kia y rõ ràng đã để trong thùng rác (anh xài sang phết,dùng 1 lần vứt đi luôn) , Hứa Tịch sao lại biết.
“Nếu anh không mau lên ngựa, em sẽ càng hạ lưu!” Hứa Tịch cười xấu xa du côn, ma thủ đã duỗi đến đũng quần nam nhân.
Đoạn Ngân táp so với bất luận kẻ nào đều hiểu tính cách Hứa Tịch hơn, hắn tuyệt đối nói được làm được, nếu mình không lên ngựa, hắn nhất định có thể làm mọi chuyện mất mặt(cái nì ta chém) . Tức giận ngoan trừng Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp vẫn phải lên ngựa, ngồi phía sau Hứa Tịch.
“Chúng ta xuất phát đi!” Hứa Tịch vui vẻ kéo tay Đoạn Ngân Táp ôm thắt lưng mình, kéo nhanh dây cương, hai chân kẹp, Tuyết lập tức chạy ra khỏi nông trường, buổi hẹn hò “khoái hoạt” sắp bắt đầu…
“Đúng vậy! Chúng ta đi hẹn hò, nhưng em muốn cưỡi ngựa đi hẹn hò! Bảo bối, anh muốn cưỡi ngựa không?” Không biết có phải là bởi vì đi hẹn hò, Hứa Tịch hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, tuy rằng còn là một thân nam trang, nhưng vô cùng suất khí. Áo T-shirt mới đưa ra thị trường tiêu thụ với quần bò màu trắng bó sát, gợi cảm mê người nói không nên lời, trên tai trái còn đeo một cái khuyên hình hoa hồng màu hổ phách, tăng thêm vài phần hơi thở thần bí.
“Muốn!” Đoạn Ngân Táp gật đầu, y thực thích cưỡi ngựa, khi chưa rời nhà trước kia, y còn có mấy lão sư chuyên dạy y cưỡi ngựa.
“A! Hảo đáng tiếc nga!” Hứa Tịch chu đôi môi đỏ mọng.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch giải thích: “Nếu anh không biết cưỡi ngựa, người ta có thể dạy anh!”
“Kia thật đúng là đa tạ em, bất quá không cần!” Đoạn Ngân Táp lạnh lùng cười, hoàn toàn không nhận tình cảm của hắn. Để Hứa Tịch dạy y cưỡi ngựa, với tính cách thích xằng bậy làm bừa của hắn, mình nhất định sẽ ngã chết.
“Hừ!” Hứa Tịch không cam lòng hừ một tiếng, đi vào chuồng, Đoạn Ngân Táp theo đằng sau. Chuồng không lớn, chỉ có năm con ngựa, mấy con ngựa cực kỳ bình thường, chỉ có một con ngựa không giống thường, phá lệ chói mắt,nó toàn thân tuyết trắng, một cọng tạp mao cũng không có.
Đoạn Ngân Táp đã từng quét tước chuồng ngựa, đối với bạch mã cũng không xa lạ, nó gọi là “Tuyết”, là hảo mã khó gặp. Nghe nói là con cháu của con ngựa”Hoàng”của một vị hoàng thất nào đó bên Châu Âu, chạy trốn cực kỳ mau, có thể nói là thiên lý mã chân chính.(thiên lý mã: chỉ con ngựa hay, ngày đi ngàn dặm)
“Tuyết, tiểu bảo bối của ta! Các ca ca đến xem ngươi đây!” Hứa Tịch đi đến bên Tuyết cao lớn cường tráng, thân thủ ôn nhu sờ sờ đầu nó. Tuyết phi thường có linh tính, nó lập tức vươn đầu lưỡi liếm mặt Hứa Tịch, tỏ vẻ yêu thích của mình đối với hắn.
“Chúng ta sẽ cưỡi nó sao?” Đoạn Ngân Táp cũng đi tới, thân thủ vuốt ve lưng Tuyết. Tuyết cũng nhiệt tình liếm mặt Đoạn Ngân Táp, khác với các con ngựa khác, vô cùng ôn nhu nhu thuận, một điểm cũng không dữ dằn.
“Hôm nay để tiểu bảo bối Tuyết đáng yêu giúp chúng ta trải qua một ngày hẹn hò vừa ngọt ngào vừa lãng mạn đi!” Hứa Tịch gật đầu, lôi Tuyết ra khỏi chuồng cưỡi lên, cúi đầu nói với Đoạn Ngân Táp: “Bảo bối, mau lên đây! Anh ngồi đằng sau, chúng ta cùng nhau cưỡi!”
Đoạn Ngân Táp lắc đầu, hai đại nam nhân ban ngày ban mặt cưỡi một con ngựa, bị người thấy sẽ ra cái bộ dáng gì.
“Bảo bối, không cần thẹn thùng! Mau lên!” Hứa Tịch nhiệt tình kêu lên.
Đoạn Ngân Táp vẫn là lắc đầu, Hứa Tịch nhíu mày.”Anh lại không được, em cũng thật muốn tức giận! Nếu em sinh khí, sẽ nhịn không được đem toàn bộ bí mật ám muội của ai đó nói ra.”
“Cái gì bí mật?” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng hỏi, trong lòng cảnh giác mãnh liệt. Yêu nghiệt đáng chết này chẳng lẽ biết chuyện đêm đó?
“Tỷ như nói có người muốn tìm bất mãn, tối hôm trước mộng xuân!” Hứa Tịch ghé vào lỗ tai y thấp giọng cười, y nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“Em… Sao em biết?” Đoạn Ngân Táp kinh hoảng kêu lên, lâu rồi chưa cùng Hứa Tịch làm, y thật sự có chút bất mãn, tối hôm trước thế nhưng mất mặt mộng xuân. Chết tiệt, cái này nhất định sẽ bị yêu nghiệt cười nhạo chết.
“Quần lót bẩn của anh là em giặt, anh nói em có thể không biết sao! Tuy nhiên anh bắn thật nhiều nga, có phải rất nhớ em không a!” Hứa Tịch hạ thắt lưng *** liếm lỗ tai Đoạn Ngân Táp, ngón tay thon dài dao động trên đầu nhũ nhỏ hẹp của nam nhân.
“Em…. Em hạ lưu!” Đoạn NgânTáp vừa thẹn vừa giận, nhanh đẩy hắn ra mắng.Y muốn điên rồi, cái quần lót kia y rõ ràng đã để trong thùng rác (anh xài sang phết,dùng 1 lần vứt đi luôn) , Hứa Tịch sao lại biết.
“Nếu anh không mau lên ngựa, em sẽ càng hạ lưu!” Hứa Tịch cười xấu xa du côn, ma thủ đã duỗi đến đũng quần nam nhân.
Đoạn Ngân táp so với bất luận kẻ nào đều hiểu tính cách Hứa Tịch hơn, hắn tuyệt đối nói được làm được, nếu mình không lên ngựa, hắn nhất định có thể làm mọi chuyện mất mặt(cái nì ta chém) . Tức giận ngoan trừng Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp vẫn phải lên ngựa, ngồi phía sau Hứa Tịch.
“Chúng ta xuất phát đi!” Hứa Tịch vui vẻ kéo tay Đoạn Ngân Táp ôm thắt lưng mình, kéo nhanh dây cương, hai chân kẹp, Tuyết lập tức chạy ra khỏi nông trường, buổi hẹn hò “khoái hoạt” sắp bắt đầu…
Bình luận truyện