Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 10: Một: Nam thần học bá: Nháo sự (10)
Thẩm Quân thần thái tự nhiên đi theo Tiêu Cao Ý ngồi trên sofa. Nhìn qua một cảnh này, ai là ai, trong lòng đại khái cũng rõ ràng.
Một bên Lâm Thiệu Minh nhìn Thẩm Quân thật lâu, vẫn không nhớ ra cô là ai, chỉ nghĩ chắc là gặp cô ấy ở một quán bar nào đó.
Hắn xưa nay cùng với Lộ Chính Thanh cứ nghĩ Tiêu Cao Ý không mê nữ sắc, trong lòng không khỏi cười nhạo, ngày thường giả thanh cao, bây giờ bắt gặp đại mỹ nữ, còn không thèm nhỏ dãi.
Bốn phía âm thanh đều rất lớn, muốn nói chuyện phải hét to lên mới miễn cưỡng nghe được.
Lâm Thiệu Minh đứng lên tay cầm ly rượu, dơ về phía Thẩm Quân cùng Tiêu Cao Ý:
"Chúc mừng Tiêu đệ ôm được mỹ nhân về nhà. Đêm nay chính thức tạm biệt hội đồng tử, lại đây, anh kính cậu một ly."
Nói xong, ánh mắt nhìn Thẩm Quân đầy thèm thuồng: "Ngày nào đó hắn vứt bỏ em rồi, cứ đến tìm tôi, tuy em là đôi giày rách, anh đây vẫn hảo hảo "yêu thương" em."
Tiêu Cao Ý nghe được những lời này, trong bụng sinh một đống tức giận. Đừng nhìn hắn bình thường cao ngạo lạnh lùng, trong cơ thể vẫn chỉ là một thiếu niên dễ dàng bị kích động.
Thẩm Quân bị xúc phạm một cách "trần trụi" như vậy cũng không thấy tức giận. Tay nhẹ nhàng phủ lên Tiêu Cao Ý, nắm chặt tay hắn: "Tiêu Ý ca ca, đừng nóng."
Tên Lâm Thiệu Minh thật không biết trời cao đất dày, muốn tìm được chết. Trên quan trường, gia đình hắn còn phải cúi đầu với Tiêu Thư Kỳ cùng với Thẩm thị trưởng. Hắn ở đây không ngừng ra oai với con trai con gái họ, đúng là một thằng nhóc "hiếu thuận".
Khương Ngọc Thần tràn ngập xin lỗi nhìn Tiêu Cao Ý: "Cao Ý... đừng nóng... tên Lâm Thiệu Minh này đi theo Lộ Chính Thanh tới... Mình cũng không quá quen biết hắn. Hôm nào, mình mời cậu một bữa coi như tạ tội."
Lâm Thiệu Minh nhìn Thẩm Quân với Tiêu Cao Ý không thèm quan tâm những lời hắn nói, trong lòng mắng tổ tiên Tiêu Cao Ý mười tám lần. Sắc mặt không tốt lắm: "Em gái này, em như vậy là không để tôi vào mắt đúng không?"
Chén rượu đột nhiên mạnh mẽ nện ở trên mặt bàn pha lê, Tiêu Cao Ý hắn là người không dễ bị trêu vào, ở cái quán bar nho nhỏ này mà không thể bảo vệ được người của mình sao?
Nhìn mọi chuyện dần ầm ĩ, Thẩm Quân nhíu mày lớn tiếng nói: "Như thế nào lại có người đem chó vào quán bar, ồn ào muốn chết."
"Mày chỉ là kỹ nữ, còn giả bộ thanh cao." Lâm Thiệu Minh tức giận chỉ vào mặt Thẩm Quân, lớn tiếng mắng.
Thẩm Quân dựa vào người Tiêu Cao Ý, vỗ vỗ ngực: "Tiêu Ý ca ca... người ta sợ nha... Anh phải bảo vệ người ta nga ~~~"
Nhìn Thẩm Quân không đem Lâm Thiệu Minh vào mắt, còn ở đó chớp mắt làm bộ vô tội, Tiêu Cao Ý cảm thấy đáng yêu cực kì, xoa xoa khuôn mặt nhỏ: "Đi, anh dẫn em về, miễn cho tên "cẩu" dọa đến em."
Khương Ngọc Thần nhìn một cảnh này, chỉ cảm thấy đúng là nồi nào úp vung nấy, đúng là phu xướng phụ tùy*
Tiêu Cao Ý ôm Thẩm Quân rời đi, Lâm Thiệu Minh hùng hùng hổ hổ uống hết mấy chai rượu. Bên cạnh hắn có vài mỹ nhân cũng nhìn cảnh tượng này bị dọa không ít.
Nhìn thấy tiệc cũng tàn, Khương Ngọc Thần đem theo những người khác rời đi, chỉ còn lại Lâm Thiệu Minh, hắn đem toàn bộ rượu trên bàn đập hết: "Con mẹ nó, Tiêu Cao Ý, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày."
Thẩm Quân đi không lâu liền gọi điện cho Hổ Tử, để hắn dạy bảo Lâm Thiệu Minh một đốn.
Lúc này, một chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở cổng nhà Thẩm Gia. Tiêu Cao Ý xuống xe mở cửa cho cô, cười cười cùng Thẩm Quân phất tay từ biệt, không ngờ Thẩm Quân đi hai bước liền quay đầu lại cho hắn một cái hôn sâu.
Đầu lưỡi linh hoạt khắp nơi càn rỡ. Giống như muốn hút hết dịch ngọt trong miệng đối phương. Lúc này trong không khí chỉ nghe tiếng "Chậc chậc". Môi lưỡi giao nhau không còn khoảng trống. Cảm thấy như thế nào cũng không đủ. Muốn cho đối phương nhiều hơn như thế. Lúc hai người tách ra, cánh môi cũng sưng tấy, Thẩm Quân ngượng ngùng mềm giọng nói: "Ngủ ngon, Tiêu Ý ca ca."
Trở lại trên xe, Tiêu Cao Ý che lại đôi mắt. Chắc chắn là tối nay hắn muốn ngủ cũng không ngủ được.
-----------------
CHÚ THÍCH:
Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo
Một bên Lâm Thiệu Minh nhìn Thẩm Quân thật lâu, vẫn không nhớ ra cô là ai, chỉ nghĩ chắc là gặp cô ấy ở một quán bar nào đó.
Hắn xưa nay cùng với Lộ Chính Thanh cứ nghĩ Tiêu Cao Ý không mê nữ sắc, trong lòng không khỏi cười nhạo, ngày thường giả thanh cao, bây giờ bắt gặp đại mỹ nữ, còn không thèm nhỏ dãi.
Bốn phía âm thanh đều rất lớn, muốn nói chuyện phải hét to lên mới miễn cưỡng nghe được.
Lâm Thiệu Minh đứng lên tay cầm ly rượu, dơ về phía Thẩm Quân cùng Tiêu Cao Ý:
"Chúc mừng Tiêu đệ ôm được mỹ nhân về nhà. Đêm nay chính thức tạm biệt hội đồng tử, lại đây, anh kính cậu một ly."
Nói xong, ánh mắt nhìn Thẩm Quân đầy thèm thuồng: "Ngày nào đó hắn vứt bỏ em rồi, cứ đến tìm tôi, tuy em là đôi giày rách, anh đây vẫn hảo hảo "yêu thương" em."
Tiêu Cao Ý nghe được những lời này, trong bụng sinh một đống tức giận. Đừng nhìn hắn bình thường cao ngạo lạnh lùng, trong cơ thể vẫn chỉ là một thiếu niên dễ dàng bị kích động.
Thẩm Quân bị xúc phạm một cách "trần trụi" như vậy cũng không thấy tức giận. Tay nhẹ nhàng phủ lên Tiêu Cao Ý, nắm chặt tay hắn: "Tiêu Ý ca ca, đừng nóng."
Tên Lâm Thiệu Minh thật không biết trời cao đất dày, muốn tìm được chết. Trên quan trường, gia đình hắn còn phải cúi đầu với Tiêu Thư Kỳ cùng với Thẩm thị trưởng. Hắn ở đây không ngừng ra oai với con trai con gái họ, đúng là một thằng nhóc "hiếu thuận".
Khương Ngọc Thần tràn ngập xin lỗi nhìn Tiêu Cao Ý: "Cao Ý... đừng nóng... tên Lâm Thiệu Minh này đi theo Lộ Chính Thanh tới... Mình cũng không quá quen biết hắn. Hôm nào, mình mời cậu một bữa coi như tạ tội."
Lâm Thiệu Minh nhìn Thẩm Quân với Tiêu Cao Ý không thèm quan tâm những lời hắn nói, trong lòng mắng tổ tiên Tiêu Cao Ý mười tám lần. Sắc mặt không tốt lắm: "Em gái này, em như vậy là không để tôi vào mắt đúng không?"
Chén rượu đột nhiên mạnh mẽ nện ở trên mặt bàn pha lê, Tiêu Cao Ý hắn là người không dễ bị trêu vào, ở cái quán bar nho nhỏ này mà không thể bảo vệ được người của mình sao?
Nhìn mọi chuyện dần ầm ĩ, Thẩm Quân nhíu mày lớn tiếng nói: "Như thế nào lại có người đem chó vào quán bar, ồn ào muốn chết."
"Mày chỉ là kỹ nữ, còn giả bộ thanh cao." Lâm Thiệu Minh tức giận chỉ vào mặt Thẩm Quân, lớn tiếng mắng.
Thẩm Quân dựa vào người Tiêu Cao Ý, vỗ vỗ ngực: "Tiêu Ý ca ca... người ta sợ nha... Anh phải bảo vệ người ta nga ~~~"
Nhìn Thẩm Quân không đem Lâm Thiệu Minh vào mắt, còn ở đó chớp mắt làm bộ vô tội, Tiêu Cao Ý cảm thấy đáng yêu cực kì, xoa xoa khuôn mặt nhỏ: "Đi, anh dẫn em về, miễn cho tên "cẩu" dọa đến em."
Khương Ngọc Thần nhìn một cảnh này, chỉ cảm thấy đúng là nồi nào úp vung nấy, đúng là phu xướng phụ tùy*
Tiêu Cao Ý ôm Thẩm Quân rời đi, Lâm Thiệu Minh hùng hùng hổ hổ uống hết mấy chai rượu. Bên cạnh hắn có vài mỹ nhân cũng nhìn cảnh tượng này bị dọa không ít.
Nhìn thấy tiệc cũng tàn, Khương Ngọc Thần đem theo những người khác rời đi, chỉ còn lại Lâm Thiệu Minh, hắn đem toàn bộ rượu trên bàn đập hết: "Con mẹ nó, Tiêu Cao Ý, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày."
Thẩm Quân đi không lâu liền gọi điện cho Hổ Tử, để hắn dạy bảo Lâm Thiệu Minh một đốn.
Lúc này, một chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở cổng nhà Thẩm Gia. Tiêu Cao Ý xuống xe mở cửa cho cô, cười cười cùng Thẩm Quân phất tay từ biệt, không ngờ Thẩm Quân đi hai bước liền quay đầu lại cho hắn một cái hôn sâu.
Đầu lưỡi linh hoạt khắp nơi càn rỡ. Giống như muốn hút hết dịch ngọt trong miệng đối phương. Lúc này trong không khí chỉ nghe tiếng "Chậc chậc". Môi lưỡi giao nhau không còn khoảng trống. Cảm thấy như thế nào cũng không đủ. Muốn cho đối phương nhiều hơn như thế. Lúc hai người tách ra, cánh môi cũng sưng tấy, Thẩm Quân ngượng ngùng mềm giọng nói: "Ngủ ngon, Tiêu Ý ca ca."
Trở lại trên xe, Tiêu Cao Ý che lại đôi mắt. Chắc chắn là tối nay hắn muốn ngủ cũng không ngủ được.
-----------------
CHÚ THÍCH:
Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo
Bình luận truyện