Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 168: Cẩu huyết kiều đoạn
Kết quả là sau khi mặt trời đã nhô lên cao, Thẩm Quân vẫn chưa tỉnh dậy.
Một canh giờ sau, đoàn xe khởi hành lên kinh của tướng quân phủ cũng đã sẵn sàng xuất phát. Kết quả, chỉ vì Thẩm Quân chưa dậy mà mọi người phải chờ đợi dưới ánh mặt trời một hồi lâu.
Ám Một và Ám Tam cũng bị phơi tới nổi lửa.
Thẩm Ảm sau một hồi trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng bọc Thẩm Quân trong một tấm chăn, rồi ôm nàng ra ngoài.
Ám Một và Ám Tam hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là tướng quân đối với nàng vẫn là danh phận phu nhân a!
Bên ngoài phủ tướng quân, Lâm Nguyên, Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh cũng đang chờ hai người, hôm nay đợi Thẩm Ảm một canh giờ mới thấy hắn xuất hiện, trong ngực còn ôm một người.
Tinh tế là có thể nhận ra, người kia là Thẩm Quân.
Tướng quân không phải nói nàng là cháu gái bên ngoại sao? Sao lại giống như trống khua chiêng mang lên sân khấu, còn ai nhìn vào một màn này mà tin hai người bọn họ là quan hệ đơn thuần nữa?
Dựa theo thói quen trước đây của Thẩm Ảm, hắn bình thường ngồi xe ngựa, cùng với hạ nhân trong phủ là cùng đãi ngộ, không phân cao thấp. Lần này, có thêm Thẩm Quân, xe ngựa lập tức đổi thành loại lớn hơn, lớn hơn thì không nói, bên trong so với trước kia còn có phần xa xỉ quý giá không ít.
Gần trưa, sau một ngày vật vã mệt mỏi, Thẩm Gia cuối cùng cũng đi đến đường chính ở kinh thành.
Xe ngựa lắc lư, đi hơn nửa canh giờ sau, Thẩm Quân mới sâu kín thức tỉnh. Đầu óc vẫn mộc mạc, nửa mở mắt mơ màng, nhìn kế bên là nam tử trầm mặc nhạt nhẽo, dáng người tinh tráng đập vào mi mắt.
Nàng không tự giác được mỉm cười, nụ cười ngọt ngào này liền bị Thẩm Ảm thu hết vào đáy mắt, bình thường hắn luôn chuyên chú vào binh thư, kỳ thật lần này toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Thẩm Quân.
"Tỉnh rồi, muốn ăn chút gì không?" Thẩm Ảm buông thư xuống, hỏi, ngữ khí có phần giống như gia trưởng.
Thẩm Quân lắc đầu, thân mình mệt mỏi lợi hại: "Muốn uống nước, không đói bụng."
Mặc kệ xe ngựa có xa hoa, nhưng vẫn có phần lắc lư, đong đưa, Thẩm Ảm đưa nước qua, Thẩm Quân không đứng dậy nổi, chỉ nằm xuống, chỉ nghĩ rằng uống nước sẽ đơn giản nhưng xe ngựa đột nhiên rung động, nước trong miệng theo khe hở mà chảy xuống cổ áo.
Thẩm Quân còn ở tuổi hiếu kỳ, xiêm y vừa mua đều là màu sắc đạm, lúc Thẩm Ảm bế nàng lên xe ngựa, trên người vẫn là màu trắng trung y. Lúc này, một mảnh ướt trước ngực, như hiện như lộ ra cái yếm màu hồng cánh sen bên trong.
"....."
Tình cảnh này hai người không biết phải nói gì, chỉ là bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển sự ái muội vô vàng.
Thẩm Ảm đè thấp giọng: "Nước này còn muốn uống không?"
"Vân Vân khát nước cực kỳ, còn muốn uống." Trong giọng nói không khỏi mang theo làm nũng hương vị, nhu nhu nhược nhược.
"Tiểu cữu nơi này còn có đồ uống tốt hơn, ngươi có muốn thử hay không?" Thẩm Ảm đột nhiên biến thành một tên hán tử vô tri lừa gạt thiếu nữ nhà lành.
Thẩm Quân nghe xong, đầu tiên là nhìn xuống hạ thân hắn, nơi đó cự vật đang nhô cao. Mặt nàng đỏ thành một đống, nhưng trong lòng có phần chờ mong, thẹn thùng đáp: "Muốn."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Ảm liền không kiềm được mà dịch vị trí, nhanh chóng đến gần nàng, một tay đem Thẩm Quân bao phủ trong lòng ngực.
"Tiểu cữu..."
Thẩm Quân nuốt nước miếng, khẩn trương gọi hắn.
"Cháu gái đáng yêu ngoan ngoãn, để tiểu cữu cho ngươi một thứ tốt."
"Ngô...."
Cái này tuy gọi là thứ tốt, nhưng Thẩm Quân không cảm thấy có gì hạ lưu. Chẳng qua suy xét đến quan hệ của hai người bọn họ, sẽ cảm giác có một phần cấm kỵ.
Thẩm Ảm hôn nàng, đấu đá lung tung, không hề có kỹ thuật đáng nói, chỉ dựa vào trực giác, cường thế bá đạo, hận không thể nuốt nàng vào bụng, đầu lưỡi to đuổi đầu lưỡi nhỏ, tư lưu tư lưu. Cùng nhau trao ngọc dịch.
Bên trong xe ngựa tạo ra âm thanh chép chép, giống như đang ăn quà vặt, một trận lại một trận, đội quân kỷ luật nghiêm ngặt bên ngoài, đều hiểu rõ cái gì nên nghe cái gì không nên nghe, chỉ im lặng cúi đầu, làm bên trong xe ngựa, hai người bọn họ lại thêm làm càn.
Thẩm Ảm gặm một hồi, hơi chút buông nàng ra, thở nhẹ nhõm, trước mặt là cháu gái đẹp đến nao lòng, khuôn mặt hồng hào, mặt nếu đào lý, thực sự chọc người ta ham muốn, làm bên dưới bụng nhỏ hắn ám lưu dũng động, huyết khí quay cuồng.
"Vân Vân của chúng ta đúng là hoa dung nguyệt mạo, thiên nhân chi tư, thật sự làm người ta không biết phải làm thế nào để có thể vào được mắt xanh của ngươi."
Điều này là biết rõ còn cố hỏi, Thẩm Quân vì thỏa mãn người nào đó dục vọng, đành phải thuận theo trả lời: "Ở trong lòng Vân Vân, tiểu cữu chính là phi thường anh minh dũng mãnh. Cao lớn vĩ ngạn, tuấn lãng tiêu sái, hán tử quyết đoán mười phần. Chính là như vậy mới là ta động lòng, tâm sinh ái mộ."
Nghe xong một tràn khen ngợi này, làm hắn thoải mái vui vẻ.
Hắn nghĩ thầm, cháu gái này đúng là làm người ta yêu thích, như vậy cũng nên thực hiện tâm nguyện của nàng, nhưng lâu lâu cũng phải đạp hư niệm tưởng.
Bên trong, hai người khen nhau đến thổi phồng, tâm tư nhộn nhạo, Thẩm Ảm ngo ngoe rục rịch, Thẩm Quân cũng chuẩn bị một phen tiêu khí, bỗng nhiên xe ngựa chấn động mạnh, sau đó cũng dừng lại hoàn toàn.
Chuyện tốt bị đánh gãy, Thẩm Ảm vẻ mặt không vui, xốc mành hỏi: "Có chuyện gì?"
A Tùng vội vàng tiến lên: "Tướng quân, có một nữ tử tự xưng giữa đường bị cường đạo, tiền tài mất hết, không nơi nương tựa, muốn bánh mình làm nô, cống hiến sức lực cho tướng quân."
Ở cách mành, Thẩm Quân biết được đại khái sự tình, không khỏi cười lạnh.
Cẩu huyết kiều đoạn đang được trình diễn, còn không tránh khỏi làm trò.
Thẩm Ảm nhíu mày, mặt mày không vui: "Đuổi đi."
Hắn đâu có rảnh mà mang theo hiệp nghĩa tâm địa, mặc kệ là nam hay là nữ đều như nhau, không có đặc biệt đãi ngộ.
Huống chi hắn còn thấy Thẩm Quân lãnh đạm biểu tình, nàng hẳn là cũng không mừng không vui.
A Tùng tuân lệnh, vừa muốn sai người đuổi đi, thì nữ tử kia đột nhiên xuất hiện phía trước cửa xe ngựa, bị người ta ngăn cản thì ra sức khóc lóc tựa như hoa lê dính hạt mưa, không khỏi thập phần đáng thương. "Dân nữ chỉ cầu một chỗ dung thân, cầu công tử thu lưu, vì nô vì tì, làm trâu làm ngựa, nhân quân sai phái."
Thẩm Ảm trừng mắt nhìn A Tùng, hắn như thế mà để một nữ tử dễ dàng xông qua.
"Ngươi tới chỗ người khác mà câu, ta không cần." Thẩm Ảm không có nửa điểm muốn anh hùng cứu mỹ nhân, thiết hán hay nhu tình niệm tưởng.
Nàng kia vừa nghe, cả người đều tuyệt vọng: "Thế giới này nếu đã không còn chỗ cho ta dung thân, ta đây chi bằng đi tìm đường chết."
Nói xong, nữ tử kia ven theo đường nhìn thấy một khối đá, vẻ mặt quyết tuyệt.
Biến cố xuất hiện, Thẩm Ảm không có cách nào khác, theo bản năng thả người xuống xe ngựa, tựa như một lưỡi dao sắc bén bắn ra, chặn ở trước mặt nữ tử.
"Ta là có ý chết....Vì sao ngươi còn muốn cứu ta....Ô ô...."
Nữ tử kia bắt lấy tay áo Thẩm Ảm, bi thống nức nở, Thẩm Ảm chỉ lạnh lùng nhìn vào cổ tay bị nàng nắm chặt, ẩn ẩn có chút tức giận.
Cứu cũng đã cứu, còn nói nhiều làm gì.
Thẩm Ảm rút tay ra: "Ta sẽ không thu ngươi, nhưng cho ngươi tạm thời đi theo. Đến sau thành lập tức rời đi."
Nói xong hắn xoay người lên xe, muốn hay không muốn nàng ta không có quyền quyết định, lúc này, nữ tử lập tức nín khóc, tươi cười: "Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử. Đại ơn đại đức, dân nữ vĩnh viễn không quên."
Thẩm Ảm vẫy tay, nhìn thấy Thẩm Quân ở trên giường, khó nén cảm giác mất mát. Hắn lập tức tiến tới nàng: "Làm sao vậy? Sao lại buồn? Nói cho tiểu cữu nghe..."
"Không có gì, chỉ là Vân Vẫn nghĩ, nếu một ngày tiểu cữu có phu nhân, Vân Vân sẽ không còn nơi nào để đi, chi bằng cạo đầu làm ni cô, miễn cho ngài nhọc lòng sinh ghét."
Này rõ ràng là ghen tuông, Thẩm Ảm vui thầm, không nặng không nhẹ xoa đều hai tay Thẩm Quân: "Nói bừa cái gì."
Đột nhiên lúc này, phía sau mành bị nhấc lên, nữ tử xa lạ cũng theo hắn lên đây, Thẩm Ảm nhíu mày, ngữ khí không vui: "Ngươi lên đây làm gì?"
Nàng kia bị hắn rống đến bật khóc, uỷ khuất: "Là gã sai vặt cho dân nữ đi lên..."
Bên ngoài, A Tùng lúc này cũng lên tiếng: "Đem....Khụ, xe ngựa phía sau đều đã đầy chỗ...Chỉ còn xe ngựa của ngài là còn chỗ trống...."
Thẩm Quân đang được Thẩm Ảm che ở phía sau, đột nhiên ho lên hai tiếng, biểu hiện chính mình tồn tại.
"Cảm lạnh sao? Có chỗ nào không thoải mái?" Thẩm Ảm lập tức chú ý đến Thẩm Quân.
"Không sao, chỉ là miệng hơi khô." Thẩm Quân nói.
Nữ tử kia không ngờ bên trong còn có người khác, trong mắt có phần hoảng loạn, không dám lên tiếng. Nàng chưa từng nghe nói bên cạnh Thẩm Ảm có một nữ nhân, cái này làm cho kế hoạch của nàng đột nhiên phải thay đổi, không thể nào thực thi.
Thẩm Quân giả vờ phát hiện ả, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên gọi là gì?"
Nữ tử thu hồi hoảng loạn, ăn nói khép nép: "Dân nữ là Thải Liên."
Thẩm Quân nội tâm không hề dao động, chỉ muốn cười lạnh.
Đúng là một chuyện cẩu huyết, cộng với một cái tên cẩu huyết.
"Tiểu thư, dân nữ thân như lục bình, không nơi nương tựa, không còn chỗ để đi, chỉ mong tiểu thư có thể thu lưu." Thải Liên nhận ra Thẩm Ảm vô cùng để ý tới Thẩm Quân, đành đánh chủ ý lên người nàng.
Cái người được nàng gọi là tiểu thư này, mới là đối tượng xuống tay tốt nhất. Trước tiên, nên đem vị tiểu thư bên cạnh Thẩm Ảm ném đi, sau đó nàng lại thay thế, nhất tiễn song điêu.
Một canh giờ sau, đoàn xe khởi hành lên kinh của tướng quân phủ cũng đã sẵn sàng xuất phát. Kết quả, chỉ vì Thẩm Quân chưa dậy mà mọi người phải chờ đợi dưới ánh mặt trời một hồi lâu.
Ám Một và Ám Tam cũng bị phơi tới nổi lửa.
Thẩm Ảm sau một hồi trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng bọc Thẩm Quân trong một tấm chăn, rồi ôm nàng ra ngoài.
Ám Một và Ám Tam hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là tướng quân đối với nàng vẫn là danh phận phu nhân a!
Bên ngoài phủ tướng quân, Lâm Nguyên, Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh cũng đang chờ hai người, hôm nay đợi Thẩm Ảm một canh giờ mới thấy hắn xuất hiện, trong ngực còn ôm một người.
Tinh tế là có thể nhận ra, người kia là Thẩm Quân.
Tướng quân không phải nói nàng là cháu gái bên ngoại sao? Sao lại giống như trống khua chiêng mang lên sân khấu, còn ai nhìn vào một màn này mà tin hai người bọn họ là quan hệ đơn thuần nữa?
Dựa theo thói quen trước đây của Thẩm Ảm, hắn bình thường ngồi xe ngựa, cùng với hạ nhân trong phủ là cùng đãi ngộ, không phân cao thấp. Lần này, có thêm Thẩm Quân, xe ngựa lập tức đổi thành loại lớn hơn, lớn hơn thì không nói, bên trong so với trước kia còn có phần xa xỉ quý giá không ít.
Gần trưa, sau một ngày vật vã mệt mỏi, Thẩm Gia cuối cùng cũng đi đến đường chính ở kinh thành.
Xe ngựa lắc lư, đi hơn nửa canh giờ sau, Thẩm Quân mới sâu kín thức tỉnh. Đầu óc vẫn mộc mạc, nửa mở mắt mơ màng, nhìn kế bên là nam tử trầm mặc nhạt nhẽo, dáng người tinh tráng đập vào mi mắt.
Nàng không tự giác được mỉm cười, nụ cười ngọt ngào này liền bị Thẩm Ảm thu hết vào đáy mắt, bình thường hắn luôn chuyên chú vào binh thư, kỳ thật lần này toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Thẩm Quân.
"Tỉnh rồi, muốn ăn chút gì không?" Thẩm Ảm buông thư xuống, hỏi, ngữ khí có phần giống như gia trưởng.
Thẩm Quân lắc đầu, thân mình mệt mỏi lợi hại: "Muốn uống nước, không đói bụng."
Mặc kệ xe ngựa có xa hoa, nhưng vẫn có phần lắc lư, đong đưa, Thẩm Ảm đưa nước qua, Thẩm Quân không đứng dậy nổi, chỉ nằm xuống, chỉ nghĩ rằng uống nước sẽ đơn giản nhưng xe ngựa đột nhiên rung động, nước trong miệng theo khe hở mà chảy xuống cổ áo.
Thẩm Quân còn ở tuổi hiếu kỳ, xiêm y vừa mua đều là màu sắc đạm, lúc Thẩm Ảm bế nàng lên xe ngựa, trên người vẫn là màu trắng trung y. Lúc này, một mảnh ướt trước ngực, như hiện như lộ ra cái yếm màu hồng cánh sen bên trong.
"....."
Tình cảnh này hai người không biết phải nói gì, chỉ là bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển sự ái muội vô vàng.
Thẩm Ảm đè thấp giọng: "Nước này còn muốn uống không?"
"Vân Vân khát nước cực kỳ, còn muốn uống." Trong giọng nói không khỏi mang theo làm nũng hương vị, nhu nhu nhược nhược.
"Tiểu cữu nơi này còn có đồ uống tốt hơn, ngươi có muốn thử hay không?" Thẩm Ảm đột nhiên biến thành một tên hán tử vô tri lừa gạt thiếu nữ nhà lành.
Thẩm Quân nghe xong, đầu tiên là nhìn xuống hạ thân hắn, nơi đó cự vật đang nhô cao. Mặt nàng đỏ thành một đống, nhưng trong lòng có phần chờ mong, thẹn thùng đáp: "Muốn."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Ảm liền không kiềm được mà dịch vị trí, nhanh chóng đến gần nàng, một tay đem Thẩm Quân bao phủ trong lòng ngực.
"Tiểu cữu..."
Thẩm Quân nuốt nước miếng, khẩn trương gọi hắn.
"Cháu gái đáng yêu ngoan ngoãn, để tiểu cữu cho ngươi một thứ tốt."
"Ngô...."
Cái này tuy gọi là thứ tốt, nhưng Thẩm Quân không cảm thấy có gì hạ lưu. Chẳng qua suy xét đến quan hệ của hai người bọn họ, sẽ cảm giác có một phần cấm kỵ.
Thẩm Ảm hôn nàng, đấu đá lung tung, không hề có kỹ thuật đáng nói, chỉ dựa vào trực giác, cường thế bá đạo, hận không thể nuốt nàng vào bụng, đầu lưỡi to đuổi đầu lưỡi nhỏ, tư lưu tư lưu. Cùng nhau trao ngọc dịch.
Bên trong xe ngựa tạo ra âm thanh chép chép, giống như đang ăn quà vặt, một trận lại một trận, đội quân kỷ luật nghiêm ngặt bên ngoài, đều hiểu rõ cái gì nên nghe cái gì không nên nghe, chỉ im lặng cúi đầu, làm bên trong xe ngựa, hai người bọn họ lại thêm làm càn.
Thẩm Ảm gặm một hồi, hơi chút buông nàng ra, thở nhẹ nhõm, trước mặt là cháu gái đẹp đến nao lòng, khuôn mặt hồng hào, mặt nếu đào lý, thực sự chọc người ta ham muốn, làm bên dưới bụng nhỏ hắn ám lưu dũng động, huyết khí quay cuồng.
"Vân Vân của chúng ta đúng là hoa dung nguyệt mạo, thiên nhân chi tư, thật sự làm người ta không biết phải làm thế nào để có thể vào được mắt xanh của ngươi."
Điều này là biết rõ còn cố hỏi, Thẩm Quân vì thỏa mãn người nào đó dục vọng, đành phải thuận theo trả lời: "Ở trong lòng Vân Vân, tiểu cữu chính là phi thường anh minh dũng mãnh. Cao lớn vĩ ngạn, tuấn lãng tiêu sái, hán tử quyết đoán mười phần. Chính là như vậy mới là ta động lòng, tâm sinh ái mộ."
Nghe xong một tràn khen ngợi này, làm hắn thoải mái vui vẻ.
Hắn nghĩ thầm, cháu gái này đúng là làm người ta yêu thích, như vậy cũng nên thực hiện tâm nguyện của nàng, nhưng lâu lâu cũng phải đạp hư niệm tưởng.
Bên trong, hai người khen nhau đến thổi phồng, tâm tư nhộn nhạo, Thẩm Ảm ngo ngoe rục rịch, Thẩm Quân cũng chuẩn bị một phen tiêu khí, bỗng nhiên xe ngựa chấn động mạnh, sau đó cũng dừng lại hoàn toàn.
Chuyện tốt bị đánh gãy, Thẩm Ảm vẻ mặt không vui, xốc mành hỏi: "Có chuyện gì?"
A Tùng vội vàng tiến lên: "Tướng quân, có một nữ tử tự xưng giữa đường bị cường đạo, tiền tài mất hết, không nơi nương tựa, muốn bánh mình làm nô, cống hiến sức lực cho tướng quân."
Ở cách mành, Thẩm Quân biết được đại khái sự tình, không khỏi cười lạnh.
Cẩu huyết kiều đoạn đang được trình diễn, còn không tránh khỏi làm trò.
Thẩm Ảm nhíu mày, mặt mày không vui: "Đuổi đi."
Hắn đâu có rảnh mà mang theo hiệp nghĩa tâm địa, mặc kệ là nam hay là nữ đều như nhau, không có đặc biệt đãi ngộ.
Huống chi hắn còn thấy Thẩm Quân lãnh đạm biểu tình, nàng hẳn là cũng không mừng không vui.
A Tùng tuân lệnh, vừa muốn sai người đuổi đi, thì nữ tử kia đột nhiên xuất hiện phía trước cửa xe ngựa, bị người ta ngăn cản thì ra sức khóc lóc tựa như hoa lê dính hạt mưa, không khỏi thập phần đáng thương. "Dân nữ chỉ cầu một chỗ dung thân, cầu công tử thu lưu, vì nô vì tì, làm trâu làm ngựa, nhân quân sai phái."
Thẩm Ảm trừng mắt nhìn A Tùng, hắn như thế mà để một nữ tử dễ dàng xông qua.
"Ngươi tới chỗ người khác mà câu, ta không cần." Thẩm Ảm không có nửa điểm muốn anh hùng cứu mỹ nhân, thiết hán hay nhu tình niệm tưởng.
Nàng kia vừa nghe, cả người đều tuyệt vọng: "Thế giới này nếu đã không còn chỗ cho ta dung thân, ta đây chi bằng đi tìm đường chết."
Nói xong, nữ tử kia ven theo đường nhìn thấy một khối đá, vẻ mặt quyết tuyệt.
Biến cố xuất hiện, Thẩm Ảm không có cách nào khác, theo bản năng thả người xuống xe ngựa, tựa như một lưỡi dao sắc bén bắn ra, chặn ở trước mặt nữ tử.
"Ta là có ý chết....Vì sao ngươi còn muốn cứu ta....Ô ô...."
Nữ tử kia bắt lấy tay áo Thẩm Ảm, bi thống nức nở, Thẩm Ảm chỉ lạnh lùng nhìn vào cổ tay bị nàng nắm chặt, ẩn ẩn có chút tức giận.
Cứu cũng đã cứu, còn nói nhiều làm gì.
Thẩm Ảm rút tay ra: "Ta sẽ không thu ngươi, nhưng cho ngươi tạm thời đi theo. Đến sau thành lập tức rời đi."
Nói xong hắn xoay người lên xe, muốn hay không muốn nàng ta không có quyền quyết định, lúc này, nữ tử lập tức nín khóc, tươi cười: "Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử. Đại ơn đại đức, dân nữ vĩnh viễn không quên."
Thẩm Ảm vẫy tay, nhìn thấy Thẩm Quân ở trên giường, khó nén cảm giác mất mát. Hắn lập tức tiến tới nàng: "Làm sao vậy? Sao lại buồn? Nói cho tiểu cữu nghe..."
"Không có gì, chỉ là Vân Vẫn nghĩ, nếu một ngày tiểu cữu có phu nhân, Vân Vân sẽ không còn nơi nào để đi, chi bằng cạo đầu làm ni cô, miễn cho ngài nhọc lòng sinh ghét."
Này rõ ràng là ghen tuông, Thẩm Ảm vui thầm, không nặng không nhẹ xoa đều hai tay Thẩm Quân: "Nói bừa cái gì."
Đột nhiên lúc này, phía sau mành bị nhấc lên, nữ tử xa lạ cũng theo hắn lên đây, Thẩm Ảm nhíu mày, ngữ khí không vui: "Ngươi lên đây làm gì?"
Nàng kia bị hắn rống đến bật khóc, uỷ khuất: "Là gã sai vặt cho dân nữ đi lên..."
Bên ngoài, A Tùng lúc này cũng lên tiếng: "Đem....Khụ, xe ngựa phía sau đều đã đầy chỗ...Chỉ còn xe ngựa của ngài là còn chỗ trống...."
Thẩm Quân đang được Thẩm Ảm che ở phía sau, đột nhiên ho lên hai tiếng, biểu hiện chính mình tồn tại.
"Cảm lạnh sao? Có chỗ nào không thoải mái?" Thẩm Ảm lập tức chú ý đến Thẩm Quân.
"Không sao, chỉ là miệng hơi khô." Thẩm Quân nói.
Nữ tử kia không ngờ bên trong còn có người khác, trong mắt có phần hoảng loạn, không dám lên tiếng. Nàng chưa từng nghe nói bên cạnh Thẩm Ảm có một nữ nhân, cái này làm cho kế hoạch của nàng đột nhiên phải thay đổi, không thể nào thực thi.
Thẩm Quân giả vờ phát hiện ả, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên gọi là gì?"
Nữ tử thu hồi hoảng loạn, ăn nói khép nép: "Dân nữ là Thải Liên."
Thẩm Quân nội tâm không hề dao động, chỉ muốn cười lạnh.
Đúng là một chuyện cẩu huyết, cộng với một cái tên cẩu huyết.
"Tiểu thư, dân nữ thân như lục bình, không nơi nương tựa, không còn chỗ để đi, chỉ mong tiểu thư có thể thu lưu." Thải Liên nhận ra Thẩm Ảm vô cùng để ý tới Thẩm Quân, đành đánh chủ ý lên người nàng.
Cái người được nàng gọi là tiểu thư này, mới là đối tượng xuống tay tốt nhất. Trước tiên, nên đem vị tiểu thư bên cạnh Thẩm Ảm ném đi, sau đó nàng lại thay thế, nhất tiễn song điêu.
Bình luận truyện