Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 170: Dâm mĩ chi lộ (h)
"Đừng sợ, tiểu cữu sẽ hảo hảo yêu thương ngươi."
Thẩm Ảm ngoài miệng thì trấn an, công phu trên tay cũng không chậm lại, quy đầu thật lớn dừng ở bên khe thịt, đem quanh thân huyệt thịt căng đầy, giống như lá mỏng yếu ớt vô cùng.
Thẩm Quân sợ hãi, cả thân thể căng thẳng, nhưng hạ thể vô cùng ẩm ướt, không cho phép nàng cự tuyệt, nàng muốn cái cự vật đáng sợ kia lập tức tiến vào, đương nhiên, cũng chỉ gắt gao chứa đựng đủ quy đầu mà thôi.
"Tiểu cữu...Vân Vân sẽ bị cắm hư...Quá lớn...Ta sợ hãi..."
Nữ tử trước mặt thập phần đáng yêu, làm Thẩm Ảm bụng nhỏ đầy căng thẳng.
Điều này rõ ràng muốn hắn làm chết nàng.
"A! Hảo trướng!"
côn th*t không nói nữa lời lập tức tiếng vào trong cơ thể nàng, Thẩm Quân trong nháy mắt hoàn toàn co rút, cây đại gậy kia thọc vào trong người nàng, hai mắt Thẩm Quân tối sầm, thiếu chút nữa đã trợn trắng mà ngất xỉu.
Giờ phút này, Thẩm Quân trách bản thân tại sao lúc trước không biết điều. Vừa cảm tạ Thải Liên rời khỏi, vừa trách nàng sao lại rời đi. Nếu có nàng ở đây, không chừng Thẩm Ảm ít nhất còn biết thân phận, tuy rằng Thẩm Quân tin chắc hắn vẫn sẽ lén lút tìm cách nhét côn th*t đáng ghét kia vào trong cơ thể nàng.
"Vân Vân, bên trong ngươi hảo kẹp, kẹp tiểu cữu đến thoải mái."
Thẩm Ảm hai mắt nhắm chặt, hưởng thị giờ phút này, đôi tay xoa xoa cái mông vểnh của nàng, thẳng lưng từng trận va chạm.
Thẩm Quân lo lắng đề phòng, đè nặng tiếng rên rỉ ở bên tai hắn. Không có sức lực chủ động cũng không có khí lực cự tuyệt, nửa người trên hoàn toàn dán lên ngực hắn, cùng hắn đùa nghịch.
A Tùng là người sai vặt thân cận của Thẩm Ảm, sau khi hắn cảm nhận được bên trong có gì không ổn, lập tức sai người đánh xe đi ra đằng xa, tự mình lái xe.
Tuy rằng Thẩm Ảm không có lên tiếng sai bảo, nhưng âm thanh bên trong thế nào hắn nghe được rõ ràng, chịu đựng hạ thân khó chịu, cả mặt đều là bình tĩnh nhìn về phía trước.
Tướng quân, thuộc hạ cầu ngài mau sớm kết thúc một chút.
Cái cảm giác này, ngoại trừ A Tùng, còn có Ám Nhất và Ám Tam hiểu rõ nhất. Chẳng qua Thẩm Ảm bề ngoài lấy đao lấy kiếm làm trọng, cho nên sau khi nếm trải vài thứ rồi thì không có ý tứ dừng lại.
Mắt thấy đã qua hơn một canh giờ, bên trong xe ngựa động tĩnh cũng không có xu thế thu nhỏ, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.
A Tùng trong lúc thất thời, đã điều xe vấp phải một viên đá to trên đường, làm màn xe cứ thế bay lên một chút.
A Tùng không biết rằng bởi vì viên đá này, mà làm Thẩm Ảm và Thẩm Quân bên trong di dời hiện trường. Từ đầu hai người ngồi trên giường mềm mại, lăn một vòng đến phía sau xe.
"Mới vừa đẩy một chút, đã làm tiểu cữu thiếu chút nữa thì bắn ra, ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào."
Thẩm Quân bị Thẩm Ảm đè dưới thân, trừ bỏ đai lưng chưa hoàn chỉnh, những bộ phận khác đều bị oanh tạc, tiểu yếm màu hồng cánh xem bị Thẩm Ảm ném vào trong góc.
Bại lộ ra bên ngoài một đôi nhũ trắng như ngọc sáng, bị Thẩm Ảm bóp trong lòng bàn tay thưởng thức, hắn chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại đi cắm mình vào trong tiểu huyệt của cháu gái, đôi tay chơi đùa bầu ngực nàng.
Thật là con mẹ nó sướng.
"Đừng đừng...Nhẹ một chút...Bên ngoài sẽ nghe thấy..." May mắn thay Thẩm Quân vẫn còn một chút cảm giác thẹn thùng, không hào phóng mà thỏa mãn tiếng rên kiều suyễn.
Bên trong chỉ có tấm màn là che chắn được, bên ngoài nàng nghĩ có ít nhất một người.
Nghĩ tới đây, cả người nàng không tự chủ mà căn cứng, nhấp miệng, hai đùi thon dài vờn quanh bên hông hắn, trầm mặc giao hợp.
Cặp mắt tuy là đầy ý loạn tình mê, sảng khoái đến chảy nước mắt, chỉ bằng đôi mắt này thôi, làm sao Thẩm Ảm có thể nhẫn nhịn được nữa?
"A...Ân..."
A Tùng buộc chính mình không nghe thấy gì hết, nhưng bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, hại hắn tò mò vểnh tai lên nghe. Toàn là âm thanh cơ thể giao nhau "Bạch bạch bạch", lại còn "Thịch thịch thịch", còn hoà thêm một ít âm thanh vệt nước.
Trong lúc hắn muốn áp chế tâm tình chính mình, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh tay trắng nõn.
"!" A Tùng cả kinh thiếu chút nữa là dừng xe ngựa, may mắn thay cánh tay trắng nõn kia bị một bàn tay màu đồng nhanh chóng kéo lại.
Tướng quân a, ngài có thể hiểu một chút dùm cho tiểu thư không? Ngài còn làm nữa? Tiểu thư sợ sẽ ngất xỉu...Ngài đừng vì ham muốn nhất thời mà lấy mạng tiểu thư a....
Cấp dưới thay hắn lo lắng, Thẩm Ảm thì vô cùng hưởng thụ, nắm lấy bàn tay Thẩm Quân, mười ngón tay đan chặt, từ từ hạ thẳng lưng, đem côn th*t thật lớn đâm vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, đem đỉnh hoa tâm quy đầu không ngừng đâm vào.
Sau cùng nổi lên một trận khoái cảm tê mỏi, Thẩm Ảm biết chính mình đang tới đỉnh, chuẩn bị bắn, hắn bóp eo Thẩm Quân: "Bảo bối nhi, tiểu cữu sắp bắn rồi, bắn hết cho ngươi, ngươi ăn vào rồi sinh cho ta một đại tiểu tử béo ú..."
Thẩm Quân trừng mắt, nàng không ngờ Thẩm Ảm lại có suy nghĩ này.
"Chờ...Ngô..."
Vì tránh cho nàng nói cái gì mất hứng, hắn cúi người ngậm lấy cái miệng nhỏ, đầu lưỡi giao nhau, nước miếng chảy ròng xuống dưới thân, khiến nàng vô pháp nói chuyện.
Đồng thời, côn th*t nhanh chóng rút ra thọc vào, đỉnh khai cung khẩu bắn ra một trận nóng hổi, Thẩm Quân cũng run rẩy eo thon nghênh đón cao trào, thở hổn hển, cùng với hắn ôm nhau gắt gao.
Thẩm Ảm banh thẳng thân thể, bắn ra rồi còn luyến tiếc không muốn rút ra dương v*t đã mềm nhũn. Còn chậm rãi cọ xát..
May mưa thu nghỉ, trong xe trừ bỏ một chút âm thanh động đậy, thì hoàn toàn bình tĩnh, cùng với mùi hương nồng đậm hương vị hoan ái vẫn chưa tan, từ mảnh vải che chắn phiêu tán ra bên ngoài, mãnh liệt sạc vào mũi A Tùng. Hắn lập tức hiểu rõ bên trong có bao nhiêu chiến đấu kịch liệt.
A Tùng ngẫm lại, nhịn không được run rẩy. Tiểu thư hẳn còn sống sót đi?
Qua một lát, bên trong vẫn không có âm thanh gì mới, A Tùng nghĩ, chắc là mệt quá nên đã ngủ rồi?
Suy nghĩ này mới toát ra đầu, thì bên trong lại vang lên âm thanh của Thẩm Quân: "Tiểu cữu...Không muốn....Sắp hỏng rồi...Bị côn th*t lớn của ngươi làm tới hỏng rồi..."
"Một lát liền tốt lên...Lần này ta sẽ nhẹ nhàng...Bảo đảm làm ngươi sướng đến hồn phi phách tán...Ngươi xem...Bên dưới nước chảy nhiều như vậy....Không phải muốn ta cắm vào sao....Làm sao có thể lãng phí được của trời..."
"A...Sướng...Sướng quá..."
"Tiểu bảo bối nhi...Cái miệng nhỏ thật là muốn hút cả hồn ta đi...."
"Ngô Ngô...Tiểu cữu...Ha...."
A Tùng bên ngoài nhìn ra xa xa núi đồi, không biết nơi cuối con đường là ở đây.
Ngày hôm nay, thập phần dài hơn ngày thường một cách lạ lùng.
Thẩm Ảm ngoài miệng thì trấn an, công phu trên tay cũng không chậm lại, quy đầu thật lớn dừng ở bên khe thịt, đem quanh thân huyệt thịt căng đầy, giống như lá mỏng yếu ớt vô cùng.
Thẩm Quân sợ hãi, cả thân thể căng thẳng, nhưng hạ thể vô cùng ẩm ướt, không cho phép nàng cự tuyệt, nàng muốn cái cự vật đáng sợ kia lập tức tiến vào, đương nhiên, cũng chỉ gắt gao chứa đựng đủ quy đầu mà thôi.
"Tiểu cữu...Vân Vân sẽ bị cắm hư...Quá lớn...Ta sợ hãi..."
Nữ tử trước mặt thập phần đáng yêu, làm Thẩm Ảm bụng nhỏ đầy căng thẳng.
Điều này rõ ràng muốn hắn làm chết nàng.
"A! Hảo trướng!"
côn th*t không nói nữa lời lập tức tiếng vào trong cơ thể nàng, Thẩm Quân trong nháy mắt hoàn toàn co rút, cây đại gậy kia thọc vào trong người nàng, hai mắt Thẩm Quân tối sầm, thiếu chút nữa đã trợn trắng mà ngất xỉu.
Giờ phút này, Thẩm Quân trách bản thân tại sao lúc trước không biết điều. Vừa cảm tạ Thải Liên rời khỏi, vừa trách nàng sao lại rời đi. Nếu có nàng ở đây, không chừng Thẩm Ảm ít nhất còn biết thân phận, tuy rằng Thẩm Quân tin chắc hắn vẫn sẽ lén lút tìm cách nhét côn th*t đáng ghét kia vào trong cơ thể nàng.
"Vân Vân, bên trong ngươi hảo kẹp, kẹp tiểu cữu đến thoải mái."
Thẩm Ảm hai mắt nhắm chặt, hưởng thị giờ phút này, đôi tay xoa xoa cái mông vểnh của nàng, thẳng lưng từng trận va chạm.
Thẩm Quân lo lắng đề phòng, đè nặng tiếng rên rỉ ở bên tai hắn. Không có sức lực chủ động cũng không có khí lực cự tuyệt, nửa người trên hoàn toàn dán lên ngực hắn, cùng hắn đùa nghịch.
A Tùng là người sai vặt thân cận của Thẩm Ảm, sau khi hắn cảm nhận được bên trong có gì không ổn, lập tức sai người đánh xe đi ra đằng xa, tự mình lái xe.
Tuy rằng Thẩm Ảm không có lên tiếng sai bảo, nhưng âm thanh bên trong thế nào hắn nghe được rõ ràng, chịu đựng hạ thân khó chịu, cả mặt đều là bình tĩnh nhìn về phía trước.
Tướng quân, thuộc hạ cầu ngài mau sớm kết thúc một chút.
Cái cảm giác này, ngoại trừ A Tùng, còn có Ám Nhất và Ám Tam hiểu rõ nhất. Chẳng qua Thẩm Ảm bề ngoài lấy đao lấy kiếm làm trọng, cho nên sau khi nếm trải vài thứ rồi thì không có ý tứ dừng lại.
Mắt thấy đã qua hơn một canh giờ, bên trong xe ngựa động tĩnh cũng không có xu thế thu nhỏ, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.
A Tùng trong lúc thất thời, đã điều xe vấp phải một viên đá to trên đường, làm màn xe cứ thế bay lên một chút.
A Tùng không biết rằng bởi vì viên đá này, mà làm Thẩm Ảm và Thẩm Quân bên trong di dời hiện trường. Từ đầu hai người ngồi trên giường mềm mại, lăn một vòng đến phía sau xe.
"Mới vừa đẩy một chút, đã làm tiểu cữu thiếu chút nữa thì bắn ra, ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào."
Thẩm Quân bị Thẩm Ảm đè dưới thân, trừ bỏ đai lưng chưa hoàn chỉnh, những bộ phận khác đều bị oanh tạc, tiểu yếm màu hồng cánh xem bị Thẩm Ảm ném vào trong góc.
Bại lộ ra bên ngoài một đôi nhũ trắng như ngọc sáng, bị Thẩm Ảm bóp trong lòng bàn tay thưởng thức, hắn chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại đi cắm mình vào trong tiểu huyệt của cháu gái, đôi tay chơi đùa bầu ngực nàng.
Thật là con mẹ nó sướng.
"Đừng đừng...Nhẹ một chút...Bên ngoài sẽ nghe thấy..." May mắn thay Thẩm Quân vẫn còn một chút cảm giác thẹn thùng, không hào phóng mà thỏa mãn tiếng rên kiều suyễn.
Bên trong chỉ có tấm màn là che chắn được, bên ngoài nàng nghĩ có ít nhất một người.
Nghĩ tới đây, cả người nàng không tự chủ mà căn cứng, nhấp miệng, hai đùi thon dài vờn quanh bên hông hắn, trầm mặc giao hợp.
Cặp mắt tuy là đầy ý loạn tình mê, sảng khoái đến chảy nước mắt, chỉ bằng đôi mắt này thôi, làm sao Thẩm Ảm có thể nhẫn nhịn được nữa?
"A...Ân..."
A Tùng buộc chính mình không nghe thấy gì hết, nhưng bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, hại hắn tò mò vểnh tai lên nghe. Toàn là âm thanh cơ thể giao nhau "Bạch bạch bạch", lại còn "Thịch thịch thịch", còn hoà thêm một ít âm thanh vệt nước.
Trong lúc hắn muốn áp chế tâm tình chính mình, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh tay trắng nõn.
"!" A Tùng cả kinh thiếu chút nữa là dừng xe ngựa, may mắn thay cánh tay trắng nõn kia bị một bàn tay màu đồng nhanh chóng kéo lại.
Tướng quân a, ngài có thể hiểu một chút dùm cho tiểu thư không? Ngài còn làm nữa? Tiểu thư sợ sẽ ngất xỉu...Ngài đừng vì ham muốn nhất thời mà lấy mạng tiểu thư a....
Cấp dưới thay hắn lo lắng, Thẩm Ảm thì vô cùng hưởng thụ, nắm lấy bàn tay Thẩm Quân, mười ngón tay đan chặt, từ từ hạ thẳng lưng, đem côn th*t thật lớn đâm vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, đem đỉnh hoa tâm quy đầu không ngừng đâm vào.
Sau cùng nổi lên một trận khoái cảm tê mỏi, Thẩm Ảm biết chính mình đang tới đỉnh, chuẩn bị bắn, hắn bóp eo Thẩm Quân: "Bảo bối nhi, tiểu cữu sắp bắn rồi, bắn hết cho ngươi, ngươi ăn vào rồi sinh cho ta một đại tiểu tử béo ú..."
Thẩm Quân trừng mắt, nàng không ngờ Thẩm Ảm lại có suy nghĩ này.
"Chờ...Ngô..."
Vì tránh cho nàng nói cái gì mất hứng, hắn cúi người ngậm lấy cái miệng nhỏ, đầu lưỡi giao nhau, nước miếng chảy ròng xuống dưới thân, khiến nàng vô pháp nói chuyện.
Đồng thời, côn th*t nhanh chóng rút ra thọc vào, đỉnh khai cung khẩu bắn ra một trận nóng hổi, Thẩm Quân cũng run rẩy eo thon nghênh đón cao trào, thở hổn hển, cùng với hắn ôm nhau gắt gao.
Thẩm Ảm banh thẳng thân thể, bắn ra rồi còn luyến tiếc không muốn rút ra dương v*t đã mềm nhũn. Còn chậm rãi cọ xát..
May mưa thu nghỉ, trong xe trừ bỏ một chút âm thanh động đậy, thì hoàn toàn bình tĩnh, cùng với mùi hương nồng đậm hương vị hoan ái vẫn chưa tan, từ mảnh vải che chắn phiêu tán ra bên ngoài, mãnh liệt sạc vào mũi A Tùng. Hắn lập tức hiểu rõ bên trong có bao nhiêu chiến đấu kịch liệt.
A Tùng ngẫm lại, nhịn không được run rẩy. Tiểu thư hẳn còn sống sót đi?
Qua một lát, bên trong vẫn không có âm thanh gì mới, A Tùng nghĩ, chắc là mệt quá nên đã ngủ rồi?
Suy nghĩ này mới toát ra đầu, thì bên trong lại vang lên âm thanh của Thẩm Quân: "Tiểu cữu...Không muốn....Sắp hỏng rồi...Bị côn th*t lớn của ngươi làm tới hỏng rồi..."
"Một lát liền tốt lên...Lần này ta sẽ nhẹ nhàng...Bảo đảm làm ngươi sướng đến hồn phi phách tán...Ngươi xem...Bên dưới nước chảy nhiều như vậy....Không phải muốn ta cắm vào sao....Làm sao có thể lãng phí được của trời..."
"A...Sướng...Sướng quá..."
"Tiểu bảo bối nhi...Cái miệng nhỏ thật là muốn hút cả hồn ta đi...."
"Ngô Ngô...Tiểu cữu...Ha...."
A Tùng bên ngoài nhìn ra xa xa núi đồi, không biết nơi cuối con đường là ở đây.
Ngày hôm nay, thập phần dài hơn ngày thường một cách lạ lùng.
Bình luận truyện