Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 24: Một: Nam thần học bá: Thanh tỉnh (24)



BETA: Đoàn Ca Ca ~~~

Thời gian lại qua thêm nửa tháng, trừ chỗ nào đó phản ứng thì không có gì tiến triển gì mới, Thẩm Quân vuốt cằm nghĩ: "Chẳng lẽ chưa đủ kích thích?"

"Không tỉnh cũng không sao....em có quà cho anh....gậy mát xa này...chắc là đủ kích thích...nhỉ...."

Thẩm Quân cầm gậy mát xa, nhìn vào tiểu cúc hoa mê người của Tiêu Cao Ý, chuẩn bị thâm nhập giao lưu tiểu cúc hoa: "Ừm...không phải anh thích làm đằng sau ha...vậy giờ em...làm anh"

Thẩm Quân lúc này, xoay người theo kiểu 69. Đang chuẩn bị hành động thì tiểu hoa huy*t của cô lập tức có cảm giác ai đó dùng lưỡi liếm láp, cô giật mình, xoay lưng, nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

Trong nháy mắt, Thẩm Quân đã hiểu rõ câu nói: Liếc mắt một cái, đã là vạn năm.

Bao lâu rồi không gặp nhau, bây giờ bị hắn nhìn thấy chính mình đang chuẩn bị làm bậy, Thẩm Quân một bụng chột dạ.

Tiêu Cao Ý híp mắt: "Còn không lấy ra..."

"Em...."

Thẩm Quân rút tay, ngồi lại ngay ngắn, vẻ mặt thấy chết không sợ nhìn Tiêu Cao Ý chằm chằm.

Từ lúc hôn mê tới đây, Tiêu Cao Ý mỗi ngày đều sống trong bóng tối, hắn luôn tự hỏi Thẩm Quân bây giờ thế nào rồi, ba mẹ có khỏe không. Hắn trước đây trời không sợ chết không sợ, nhưng bây giờ, lại không ngừng nghĩ nếu hắn chết rồi, cô thế nào đây, ba mẹ thế nào đây.

Có một ngày, từng lời Thẩm Quân nói truyền vào tai hắn, cô ở bệnh viện mỗi ngày, vừa nói vừa cười, có lúc lại đau khổ. Có lúc lại giúp hắn giải quyết nhu cầu.

Thẳng đến hôm nay, hắn nghe được những lời cô nói, hắn biết được nếu không tỉnh lại, liền không ổn. Tiêu Cao Ý đấu tranh, thoát đi cái địa ngục đen tối đang giam cầm hắn, may mắn, đúng lúc, Thẩm Quân chưa kịp làm bậy hắn đã tỉnh dậy.

Thẩm Quân mỗi ngày đều cầu nguyện, mong hắn mau sớm tỉnh lại, Tiêu Cao Ý hiểu rõ, trong lòng ngọt ngào không thôi. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Quân, một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi, đã hơn 1 tháng rồi.

Cô ngồi đó, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, âm thanh hắn khàn khàn, mang theo chút thèm muốn nhớ nhung: "Ngồi lên, tự mình động.". Trải qua tai nạn vừa rồi, Thẩm Quân đối với Tiêu Cao Ý hoàn toàn nghe lời, hắn muốn cô làm tuyệt đối cô không từ chối. Thẩm Quân leo ngang hông hắn, cùng với côn th*t kia hòa lại một chỗ. Không thể phủ nhận, cô và hắn ở phương diện này rất hòa hợp, như là sinh ra để lấp đầy cho nhau, trời sinh một đôi.

Thẩm Quân cả người sướng như muốn bay lên, cũng quên mất chuyện hắn mới tỉnh dậy, phải gọi bác sĩ, cũng quên mất, cô chưa gọi điện cho ba Tiêu mẹ Tiêu. Chỉ một lòng cùng hắn mây mưa một chỗ.

"Cao Ý."

"Anh nghe."

"Cao Ý."

"Anh nghe."

"Cao Ý."

"Anh nghe."

......

Hai người, một người kêu, một người đáp, một chút cũng không cảm thấy phiền.

Thẩm Quân dùng cả trái tim để kêu, cô nhìn hắn, không tự chủ mà khóc rống lên. Một giọt nước mắt của cô thấm sâu vào trái tim hắn.

Một đời này, hắn bại trong tay cô.

"Bảo bối...đừng khóc...anh về rồi..."

Trong lòng ấm áp, Thẩm Quân rùng mình, kẹp côn th*t thật chậm, cùng Tiêu Cao Ý lên cao trào rồi phóng thích.

Cô lau người, sửa soạn cho hắn ổn thỏa, chạy ra kêu bác sĩ, xong lập tức gọi điện cho người nhà tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện