Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 40: Hai: Tổng tài độc miệng:Hươu chết về tay ai
Tiểu tham ăn Thẩm Quân, chính là bị cuốn hút bởi đống đồ ăn trên bàn, giống như lạc vào thiên đường. Đang hăng say, bên cạnh vang lên âm thanh ngả ngớn: "Mỹ nhân, không biết tôi có vinh dự cùng em uống một ly champagne không?"
Xoay người nhìn lại, Thẩm Quân nhìn sơ qua cũng biết đây là loại công tử phong lưu, hắn mặc áo khoác da, quần jean phá cách, cùng với nơi sang trọng như vậy thật sự hơi tùy tiện. Nhưng Thẩm Quân đối với những người phong lưu thoải mái như này lại rất có hảo cảm. Thẩm Quân cong cong khóe môi: "Tại sao không."
Uống xong, Thẩm Quân trả lại ly rượu cho hắn, sau đó quay trở lại bàn ăn, tiếp tục ăn uống.
Cô gái này, đúng là không coi hắn ra gì. Hách An Thuần tùy ý ngồi xuống, gãi gãi đầu, muốn cùng Thẩm Quân nói chuyện, nhưng cô chỉ là Ừm, Ờ, Ừ, linh tinh đối phó. Xong cũng giới thiệu tên qua loa. Hách Thiếu Gia lại tự luyến, hắn nghĩ mỹ nhân này chắc đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn. Được, thú vị thú vị.
Nguyên Trách nhìn hắn quay trở lại, mở miệng một cách bất an: "Thế nào?"
Hách An Thuần vuốt ve cằm: "Chờ đi, một tuần thôi, cô ta sẽ tự động bò lên giường mình, cùng mình triền miên một đêm bảy lần."
Trong nháy mắt, Nguyên Trách thiết chút nữa đã vung tay lên đánh tên khốn này. Nhưng lý trí bảo hắn không thể làm vậy. Vì một mỹ nhân phóng đãng kia lại đi đánh anh em của mình? Dù vậy đi nữa, thì cô ta cũng đang là nữ nhân của hắn, mà đã là của hắn tại sao phải nhường cho người khác?
"Cô ấy là người của tôi."
Người Hách An Thuấn cứng lại: "Đùa cái quái gì thế? Cậu ghét nhất người như vậy còn gì?"
Nguyên Trách không nhẹ không mặn: "Ăn hoài một món cậu sẽ phát ngán, tớ chỉ muốn thay đổi khẩu vị mà thôi."
Hách An Thuần ngả ngớn: "Nếu mà dì Nguyên biết cậu qua lại với cô ta, không biết cậu sẽ khốn khổ cỡ nào?"
Nguyên Trách thoáng cái cứng đờ, có một ngọn núi cao hơn mà hắn không dám chinh phục chính là mẹ của hắn.
"Chỉ là chơi đùa mà thôi, cậu nghiêm túc làm gì?" Nói xong, đem ly rượu trong tay uống cạn.
"Vậy thì tốt." Hách An Thuần cười, nhưng trong mắt lóe lên tia phức tạp.
---------
Thẩm Quân sờ sờ bụng, oa, ăn no thật. Mặt đầy thỏa mãn, đi vào phòng vệ sinh. Có vài mỹ nhân trong đó đang tám chuyện bát quái, đột nhiên cô lại nghe được tên chính mình, thuận tiện mở di động bất máy thu âm: "Cô gái kia là Thẩm Quân phải không? Không biết đã đắp lên mặt bao nhiêu tiền."
"Cái mũi nhìn là biết đồ giả, cả người không bơm trên thì bơm dưới."
"Chắc chắn quen vài kim chủ nào đó, phục vụ bọn họ trên giường, nên có cơ hội xuất hiện ở đây."
.....
Cùng là đàn bà con gái, hà khắc gì lại đi nói xấu sau lưng nhau cơ chứ? Ở WC công cộng lại dám nói xấu người khác, đúng là lợn chết không sợ nước sôi. Ngu xuẩn lại tỏ ra thông minh, một ngày nào đó lại chết đi cũng không biết tại sao.
Xoay người nhìn lại, Thẩm Quân nhìn sơ qua cũng biết đây là loại công tử phong lưu, hắn mặc áo khoác da, quần jean phá cách, cùng với nơi sang trọng như vậy thật sự hơi tùy tiện. Nhưng Thẩm Quân đối với những người phong lưu thoải mái như này lại rất có hảo cảm. Thẩm Quân cong cong khóe môi: "Tại sao không."
Uống xong, Thẩm Quân trả lại ly rượu cho hắn, sau đó quay trở lại bàn ăn, tiếp tục ăn uống.
Cô gái này, đúng là không coi hắn ra gì. Hách An Thuần tùy ý ngồi xuống, gãi gãi đầu, muốn cùng Thẩm Quân nói chuyện, nhưng cô chỉ là Ừm, Ờ, Ừ, linh tinh đối phó. Xong cũng giới thiệu tên qua loa. Hách Thiếu Gia lại tự luyến, hắn nghĩ mỹ nhân này chắc đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn. Được, thú vị thú vị.
Nguyên Trách nhìn hắn quay trở lại, mở miệng một cách bất an: "Thế nào?"
Hách An Thuần vuốt ve cằm: "Chờ đi, một tuần thôi, cô ta sẽ tự động bò lên giường mình, cùng mình triền miên một đêm bảy lần."
Trong nháy mắt, Nguyên Trách thiết chút nữa đã vung tay lên đánh tên khốn này. Nhưng lý trí bảo hắn không thể làm vậy. Vì một mỹ nhân phóng đãng kia lại đi đánh anh em của mình? Dù vậy đi nữa, thì cô ta cũng đang là nữ nhân của hắn, mà đã là của hắn tại sao phải nhường cho người khác?
"Cô ấy là người của tôi."
Người Hách An Thuấn cứng lại: "Đùa cái quái gì thế? Cậu ghét nhất người như vậy còn gì?"
Nguyên Trách không nhẹ không mặn: "Ăn hoài một món cậu sẽ phát ngán, tớ chỉ muốn thay đổi khẩu vị mà thôi."
Hách An Thuần ngả ngớn: "Nếu mà dì Nguyên biết cậu qua lại với cô ta, không biết cậu sẽ khốn khổ cỡ nào?"
Nguyên Trách thoáng cái cứng đờ, có một ngọn núi cao hơn mà hắn không dám chinh phục chính là mẹ của hắn.
"Chỉ là chơi đùa mà thôi, cậu nghiêm túc làm gì?" Nói xong, đem ly rượu trong tay uống cạn.
"Vậy thì tốt." Hách An Thuần cười, nhưng trong mắt lóe lên tia phức tạp.
---------
Thẩm Quân sờ sờ bụng, oa, ăn no thật. Mặt đầy thỏa mãn, đi vào phòng vệ sinh. Có vài mỹ nhân trong đó đang tám chuyện bát quái, đột nhiên cô lại nghe được tên chính mình, thuận tiện mở di động bất máy thu âm: "Cô gái kia là Thẩm Quân phải không? Không biết đã đắp lên mặt bao nhiêu tiền."
"Cái mũi nhìn là biết đồ giả, cả người không bơm trên thì bơm dưới."
"Chắc chắn quen vài kim chủ nào đó, phục vụ bọn họ trên giường, nên có cơ hội xuất hiện ở đây."
.....
Cùng là đàn bà con gái, hà khắc gì lại đi nói xấu sau lưng nhau cơ chứ? Ở WC công cộng lại dám nói xấu người khác, đúng là lợn chết không sợ nước sôi. Ngu xuẩn lại tỏ ra thông minh, một ngày nào đó lại chết đi cũng không biết tại sao.
Bình luận truyện