Chương 31
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ mơ màng đắm chìm trong dục vọng của nai con, Thiên Vũ cảm thấy chính mình như vừa trúng phải xuân dược, hắn thở gấp hơn, di chuyển nhanh hơn, mỗi lần thúc vào đẩy ra đều làm cho Thiên Ngọc có cảm giác như cơ thể đang bị chẻ làm đôi, đau đớn khiến cho ngọc hành nhỏ nhắn của y cũng dần dần rủ xuống.
“Đau quá…dừng…dừng lại….”
Thiên Ngọc nghẹn ngào bấu chặt vào cánh tay hắn muốn hắn ngay lập tức có thể thả y ra, thế nhưng dù y có cố sức giãy dụa như thế nào thì cơ thể yếu ớt của y cũng đã hoàn toàn bị hắn thao túng.
Cố sức chịu đựng hy vọng thời khắc này có thể qua nhanh, Thiên bám chặt lấy sàng đan hy vọng có thể giảm bớt đau đớn, nếu như lúc này không có bất cứ thứ gì để bám víu chắn chắn y không thể nào chịu đựng nổi khi phải trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng như thế này!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thiên Vũ cũng đã dừng lại.
Cả cơ thể y đau nhức tê dại đến nỗi phân thân hắn được rút ra lúc nào y cũng không hay, y chỉ ý thức được một điều là y đã được buông tha, địa ngục trần gian rốt cuộc đã thực sự kết thúc!
(mới bắt đầu thôi cưng ơi )
Thiên Vũ thực sự đã dừng lại, thế nhưng nếu nghĩ cuộc chơi đã game over thì thật là không hiểu tính hắn ~
Nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại của Thiên Ngọc, Thiên Vũ rất từ tốn nhấm nháp những giọt thóa dịch sâu tít bên trong, từng chiếc răng đều đặn trắng tuyết cũng được hắn liếm láp không sót một cái, mọi ngõ ngách đều bị hắn sục sạo để chiếm làm của riêng, đến nỗi nếu ai không biết chắc sẽ nghĩ là hắn đang dùng lưỡi để tìm kiếm kho báu (>”<)
Rời bỏ đôi môi ấy để Thiên Ngọc có thể hít thở dễ dàng hơn, hắn ngay lặp tức chuyển dời vị trí xuống hai nhũ hoa xinh đẹp vẫn còn đang e ấp.
Thiên Vũ dùng một ngón tay xoa nhẹ rồi vẽ thành những vòng tròn đồng tâm, từng chút từng chút một khiến nó đứng thẳng, đồng thời cũng làm cho vùng da xung quanh nụ hoa ấy đỏ ửng lên tạo ra những vệt hồng nhàn nhạt trông thật ngon mắt.
Hắn cúi xuống cắn liếm một hơi, vừa hôn vừa mút, chuyển hết từ bên này sang bên kia, kế đó hắn dùng lưỡi kéo dọc một đường xuống rốn, dây dưa hồi lâu lại chuyển sang phía ngọc hành.
Thiên Ngọc mệt mỏi muốn khép chân lại để né tránh, mặc dù ngọc hành đã từng cương lên và cũng chưa được phóng thích lần nào, thế nhưng trận mây mưa ban nãy đã làm y kiệt sức, bây giờ cho dù có sảng khoái đến mức thăng lên thiên đường đi nữa thì cũng không thể khiến y động tâm, điều y muốn bây giờ chỉ là an ổn mà ngủ.
Thiên Ngọc muốn ngủ, nhưng cuộc chơi của Thiên Vũ chỉ mới nằm ở khúc dạo đầu.
Hắn cười tà không tốn chút công sức tách hai chân y ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo phân thân ủ rũ, khoang miệng của hắn cũng không chút nghỉ ngơi liền ngậm lấy hai viên tiểu châu mà chơi trò xoay tròn.
(theo ta nghĩ có lẽ là dùng lưỡi đẩy thứ ấy xoay tròn tròn á)
Thiên Ngọc ư a vài tiếng rồi cố gắng căn chặt môi, y hoảng loạn khi nhận ra chẳng lẽ bản thân mình sinh ra vốn mang cơ thể dâm đãng? Dù người đã rã rời không còn chút sức nhưng chỉ vài hành động đụng chạm của “phụ thân” cũng đã làm cho nơi đó phấn khích đứng lên, nếu cứ tiếp tục như thế này thì nhất định y sẽ bị nhấn chìm trong trầm luân của bể dục.
Bình luận truyện