Sắc Lang Phụ Thân

Chương 7



Đưa Thiên Thiên trở về phòng, vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo không chút tì vết, Thiên Vũ không tự chủ cắn một cái vào đôi má phúng phính hồng hồng. Thật sự là đáng yêu a!

Tuy đối với Thiên Thiên hắn không thể gọi là thật tâm thật dạ nhưng thiên vị người này hơn những người khác thì là điều không thể tránh khỏi nha. Thiên Thiên ngây thơ, hay nổi giận, thích mắng chửi nhưng ngược lại tâm địa rất thiện lương, dù không nói ra nhưng Thiên Thiên rất hay quan tâm người khác, thậm chí là giúp đỡ hết lòng, là một con người không khỏi làm cho người ta cảm mến, mặc dù…ừm, miệng mồm có hơi khó nghe một chút!

Sắp xếp thoả đáng cho Thiên Thiên xong, hắn mới ly khai tìm đến món đồ chơi mới của hắn.

Nhớ lại thân thể nhỏ nhắn, khuôn mặt phiếm hồng trắng bệch đi vì đau đớn, hắn bất giác cười khẽ…

Kể ra thì mình cũng thú tính thật!

(yeah!! Đây là câu nói hay nhất trong ngày, các nàng cho một tràng pháo tay ủng hộ Vũ ca nhé!!)

A, còn một đặc điểm nữa mà bây giờ hắn mới nhớ ra, tính cách độc mồm độc miệng của Thiên Ngọc cũng không khác Thiên Thiên là bao, lần đầu gặp mặt không phải nó đã phán một câu xanh rờn “Nhất định ta sẽ lôi các ngươi xuống mồ cùng nhau nằm chung cho vui, chắc sẽ ấm lắm ~ ” hay sao!

Chà, không nghĩ đến hai thúc cháu bọn họ lại có nhiều điểm tương đồng như vậy. Khuôn mặt hao hao nè, tính cách giống giống nè, còn có… độ chặt và ấm cũng không khác biệt nhiều lắm, quả là huyết nhục tương liên mà, ha ha… (edit câu này làm ta muốn sặc cả cơm!!)

Trở về phòng, điều làm hắn ngạc nhiên nhất không phải là căn phòng trống trơn mà là một câu hỏi của bản thân không khỏi làm hắn ngớ người : “nó còn đủ sức để duy chuyển nổi sao?!!”

Nhìn vết máu đỏ tươi đọng lại trên sàn, Thiên Vũ đoán chắc là bảo bối mới của hắn chưa kịp rời đi lâu, muốn tìm cũng không phải là khó, nhưng điều quan trọng là…. hắn vẫn chưa dùng bữa a!

Tức thật! “Làm việc” liên tục như thế mà lại quên luôn cả ăn, Thiên Vũ hắn càng ngày càng tin vào câu [nam nhân không phải dùng đầu mà là dùng thân dưới để suy nghĩ] rồi đấy!!

Mất khoảng một khắc ( 15’) để toàn thành cho cái dạ dày trống rỗng, Thiên Vũ nhanh chóng quan sát xung quanh để tìm ra hướng Thiên Ngọc đã đi, tuy nói hắn không gấp lắm nhưng cũng không thể để cho thằng nhóc ấy ở bên ngoài lâu trong tình trạng như thế, bởi biết đâu chừng… có một tên biến thái nào đó không biết người kia thuộc quyền sở hữu của hắn mà mó tay vào làm bậy, đến lúc đó cho dù có giết sạch mười tám đời tổ tông kẻ ấy thì cũng không thể lấy lại những gì đã mất a!   (=_=”)

Đến hoa viên, hắn càng ngạc nhiên hơn khi người đang động tay động chân trên đồ chơi của hắn không phải là một nam nhân biến thái nào mà lại chính là nhị phu nhân của hắn – Tiết Lâm Nghi.

Dáng vẻ của nàng ta trong các thê thiếp có thể nói chỉ đứng sau Thiên Thiên, nhưng xét về thủ đoạn cùng nham hiểm, e là có mười Thiên Thiên cũng không thể nào so sánh đi!

Nhìn dáng vẻ nằm sấp ôm bụng đau đớn của Thiên Ngọc cùng vẻ mặt khinh thường vô cùng cay nghiệt của Lâm Nghi thì chắc chắn đứa trẻ kia đã chịu khổ không ít. Aiz, thật là đáng thương!

“Lâm Nghi, nàng thật là có nhã hứng!”

Thiên Vũ vừa lên tiếng giọng chưa rõ buồn vui thì nàng ta đã lập tức đon đả chạy đến bên cạnh hắn mỉm cười ngọt ngào :

“Tướng công! Chàng nói vậy là sao chứ? Người ta bỏ công ngăn nó bỏ trốn còn bắt lại cho chàng, chàng là đang trách thiếp nhiều chuyện hay sao?”

“Vậy a ~ …Vậy có cần thay ta dạy dỗ nó thành cái bộ dạng ấy không chứ?” – giọng nói của hắn hoàn toàn băng lãnh, ánh mắt cũng chưa hề liếc đến nàng một lần.

Lâm Nghi bĩu môi cất giọng ủy khuất : “Rõ ràng là chàng đang trách thiếp a! Lúc nãy người ta đã nhẹ nhàng khuyên bảo nhưng nó không nghe mà lại kịch liệt chống cự, còn cào lên tay thiếp nữa này, chàng xem! Người ta chỉ tự vệ thôi mà, thêm vào đó là muốn giúp chàng làm nó ngoan hơn một chút, chàng nói đi, thiếp như thế là đáng trách hay sao?”

Lâm Nghi vừa chìa tay đưa hắn xem chỗ bị rát vừa rưng rưng hai mắt ngấn nước tỏ vẻ vô tội đáng thương.

Thiên Vũ nhếch mép cười lạnh, nữ nhân này quả thực ngoan độc nhưng cũng thật thông minh, rất giỏi viện cớ. Thiết nghĩ cũng nên cho nàng một bài học nhưng nghĩ lại chuyện này không hợp lý cũng chẳng hợp tình, dù sao nàng cũng là một phu nhân danh chính ngôn thuận, còn Thiên Ngọc xét cho cùng… chỉ có thể dùng bằng bốn chữ [phụ tử loạn luân] để mô tả, thử hỏi như thế thì hắn phải bênh vực Thiên Ngọc thế nào đây cơ chứ! Nhưng cũng không được, không lẽ cứ để nàng ta phủi sạch trách nhiệm hay sao, vẫn phải là có vài câu xem như là cảnh cáo!

“Lâm Nghi, rất cám ơn nàng đã thay phu quân giải quyết gia sự, nhưng phu quân chỉ muốn nhắc – nhở nàng là – bất cứ thứ gì của phu quân dù là người hay vật, vẫn phải do phu quân giải quyết, phu nhân có hiểu không?

Hắn cười thập phần thoải mái, giọng điệu cũng mềm mỏng hết sức chân thành, duy chỉ có hai chữ nhắc – nhở là nặng tựa ngàn cân, khiến cho nhị phu nhân cũng đột nhiên thất sắc.

Thiên Ngọc phát hiện Thiên Vũ đang đến gần thì ngay lập tức thu người lại cố trườn đi, thậm chí là khi tấm chăn mỏng đang quấn trên gnười đang dần trượt xuống cũng không thèm để ý.

Thiên Ngọc thừa nhận, y đang vô cùng sợ hãi, cơn đau đó, ký ức đó, tất cả những thứ đó y không thể nào quên, đó là nỗi kinh hoàng, nỗi ám ảnh không thể nào phai nhạt.

“Ahhh!”

Y hét lên hoảng loạn khi phát hiện cơ thể mình đột nhiên bị nhấc bổng lên cao. Y theo bản năng muốn vùng vẫy chạy trốn nhưng bị ánh mắt băng lãnh của Thiên Vũ làm cho sợ đến cứng người, rốt cuộc điều duy nhất y có thể làm là cắn răng trừng mắt nhìn hắn.

Có thể trong mắt người khác hành động này là cực kỳ dũng cảm, nhưng đối với Thiên Vũ, dũng cảm mà lại run rẩy kịch liệt như vậy sao? Thật là buồn cười!

“Nhóc, nếu ngươi không muốn ta ăn ngươi ngay lập tức thì nhắm mắt lại đi, nếu không…”

Thiên Vũ chưa dứt lời thì Thiên Ngọc đã nhắm tịt mắt lại, trong suy nghĩ ngây thơ của y thì lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, hắn đã làm y đau như vậy, lại làm y chảy máu rất nhiều thì việc hắn ăn y chỉ là chuyện vô cùng đơn giản tuyệt đối không phải là nói đùa!

Thiên Vũ thấy thế không nhịn nổi bèn bật cười sằng sặc, ôi trời, trên đời này hắn đảm bảo không ai dễ bảo hơn Thiên Ngọc, vừa nói là làm liền, chẳng những thế còn dùng tay che mắt lại, quả thực là… đáng yêu nha!!

“Lâm Nghi, phiền nàng giúp ta chẩn bị một phần ăn mang đến phòng của ta, được chứ?”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, cũng chẳng chờ nàng trả lời có được hay không thì hắn đã ôm Thiên Ngọc đi mất, bỏ lại một mình nhị phu nhân đang giận đến tím người : “Nghiệt chủng! Đáng lý ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới phải! hừ, đồ súc sinh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện