Sắc Vi Xử Xử Khai Hệ Liệt

Chương 4-2



Tương Bách nhấp nhấp đôi môi khô ráo, thân thể lập tức tự động trào ra cảm giác phóng đãng từng bị khối thịt kia đâm chọc đưa đẩy cuồng dã. “Tôi… Tôi, đúng rồi…” Mềm nhũn đáp lại Hoắc Dĩ Tường: “Tôi còn chưa biết tên của cậu.”

Lần trước đến khách sạn tình yêu, bởi vì khẩn trương, chuyên chú nhìn số tuổi của Hoắc Dĩ Tường, nên không nhìn thấy toàn bộ tên của Hoắc Dĩ Tường, chỉ biết cậu ta họ Hoắc. “Cậu họ Hoắc sao?”

Hoắc Dĩ Tường lựa chọn coi thường mấy câu nói sứt sẹo của anh ta, trực tiếp trèo lên giường, giữ chặt người đàn ông, rồi hạ một nụ hôn nồng nhiệt lên gương mặt đỏ bừng của anh ta, khàn khàn hỏi: “Điều đó quan trọng với anh sao? Không phải anh với đồng sự kia của anh đều cho rằng tôi chỉ là một trai bao thôi sao?”

“Ô… Tôi không có…” Bị Hoắc Dĩ Tường ép sát vào nửa người dưới, nơi gồ lên dưới vạt áo tắm không thể che dấu được nữa, căn bản là từ lúc đi ra nhà tắm được Hoắc Dĩ Tường ôm lấy hôn một cái, nơi đó đã đứng thẳng hoàn toàn, dâm đãng đội vạt áo tắm lên.

“Tôi biết cậu, cậu là một model có công việc đứng đắn, tôi không nghĩ như vậy.” Tương Bách kích động thanh minh.

Hoắc Dĩ Tường lại không lòng dạ nào muốn nghe, đầu lưỡi để trên kẽ môi của anh ta rồi liếm khắp lượt đôi môi mỏng, dần dần luồn vào khoang miệng kịch liệt chà đạp niêm mạc yếu ớt bên trong khoang miệng của anh ta. “Ô ô…” Sợi dây tình dục vì khẩn trương cùng xấu hổ trong lòng Tương Bách dường như bị đứt tung, chỉ mới bị cậu ta hôn thôi mà Tương Bách đã rơi vào tay giặc, trong tiềm thức cảm thấy mặc kệ cậu ta làm gì, trai bao hoặc người mẫu, chỉ cần có thể được cậu ấy hôn như vậy là được rồi.

Sau khi kết thúc một nụ hôn sâu nồng nàn, “Ưm…” Hai tay Tương Bách bị kéo lên qua đầu, sau đó bị Hoắc Dĩ Tường chia nhau cầm lấy, hạ thể cũng bị chân của Hoắc Dĩ Tường tách ra, cả người đều bị đè dưới thân Hoắc Dĩ Tường. Chất vấn nóng rực vang lên bên tai Tương Bách, vành tai của anh bị đôi môi nóng bỏng của Hoắc Dĩ Tường ngậm lấy nhẹ nhàng day cắn. “Anh muốn một tình nhân lý tưởng như thế nào?”

“Tôi…” Tương Bách không biết đáp án.

“Là người có thể an ủi dục vọng của anh? Hay là người có thể cho anh một tình yêu dịu dàng say đắm?”

“Haa… Tôi…” Câu hỏi giảo hoạt như vậy, căn bản không phải chỉ là vấn đề hai chọn một. Đối mặt với một người như Hoắc Dĩ Tường, người bình thường đều muốn cả hai người.

“Chỉ cần anh chịu nhận nuôi tôi, tôi đều có thể làm được cho anh.” Cả khuôn mặt và cổ đều bị nụ hôn nồng nhiệt của Hoắc Dĩ Tường lướt qua, khóe mặt Tương Bách chậm rãi rơi xuống chất lỏng mằn mặn ngọt ngào. Hôn môi tinh tế liên tục dừng trên xương đòn ở cổ, nhưng các vị trí khác trên cơ thể cần được âu yếm hơn nữa lại chậm chạm không đợi được. “Chỗ, chỗ đó… Đầu, nụ hoa cũng muốn… Có, có thể chứ?” Tương Bách xấu hổ dùng thanh âm khàn khàn thẹn thùng nói ra yêu cầu ngay cả bản thân cũng không tin được.

“Ồ?” Hoắc Dĩ Tường vô cùng vừa lòng bật cười khẽ: “Cũng chỉ có nụ hoa thôi sao, còn chỗ nào cũng muốn nữa không?”

“…” Tương Bách nghĩ anh không nói Hoắc Dĩ Tường cũng sẽ biết, nửa người dưới dán sát vào Hoắc Dĩ Tường căn bản đã sớm cương cứng đến mức tự động phân bố chất lỏng.

“Nếu chỉ dựa vào hôn môi như vậy mà anh có thể bắn ra thì tôi sẽ ôm anh cả một đêm nay, căn bản không cho anh nghỉ ngơi, so với lần trước còn kịch liệt hơn.”

“Tôi…” Tương Bách cảm thấy mình đang bị người nào đó biến thành đồ chơi tình dục không hề có năng lực phản kháng, nhưng anh mới là người bỏ tiền ra mua xuân mà.

“Lo lắng lát nữa tôi sẽ làm đau anh?” Hoắc Dĩ Tường rất hiểu băn khoăn của Tương Bách, Hoắc Dĩ Tường chẳng qua là người đàn ông đầu tiên mà anh ta có trong hai mươi bảy năm, nhưng lại có lai lịch không rõ ràng. “Chúng ta đây dùng rượu làm được không. Tôi đi tìm, chỗ của anh không có thứ kia…” Hoắc Dĩ Tường cũng đi tìm, trong phòng không hề có gel trơn tình ái.

“Rượu?” Tương Bách nhất thời có chút không hiểu.

“Dùng rượu mà học trưởng Lữ của anh tặng cho anh làm đi.” Trên quầy TV bằng gỗ trong phòng ngủ có nửa chai rượu nho trắng uống dở, có lẽ mới mở chưa đến một tuần, cổ chai thắt một dây lụa hình bướm vàng óng ánh, đặt bên cạnh còn có một tấm card xinh đẹp.

Đó là quà sinh nhật Lữ Quang Khiết tặng cho Tương Bách hôm đến nhà tuần trước, một chai rượu nho trắng lâu năm thuần Pháp, là Lữ Quang Khiết đặc biệt đặt trước ở một khách sạn nổi danh ở nước ngoài.

Lúc Tương Bách đi tắm, Hoắc Dĩ Tường quan sát xung quanh phòng ngủ của anh thì phát hiện ra thứ này, sau đó liền cảm thấy rất không thích một cách kỳ lạ.

“Không, không được…” Tương Bách cảm thấy dùng rượu thì rất kỳ quái, có hơi sợ.

“Vì sao? Không phải anh muốn biết nhiều thêm về chuyện liên quan đến việc làm tình giữa hai người đàn ông sao, dùng rượu làm coi như là một loại. Hơn nữa rươu là đồng nghiệp của anh tặng, không phải rất tốt ư?”

“Cậu… Là đang trách tôi sao? Trách tôi vừa rồi không giữ cậu lại ở trước mặt học trưởng Lữ.” Tương Bách ngước mắt nhìn khuôn mặt của người thanh niên ở phía trên, nhát gan hỏi. Vừa rồi ở phòng khám, Tương Bách nghe thấy tiếng Lữ Quang Khiết đuổi Hoắc Dĩ Tường đi, ở mặt ngoài có vẻ Hoắc Dĩ Tường không để ý, nhưng kỳ thật tới lúc đêm khuya không người lại rất oán niệm chuyện này, trong lòng tràn đầy cảm giác ghen tị. “Sao có thể chứ, học trưởng Lữ đối với anh mà nói là mới là người rất quan trọng mà.”

“Tôi cùng học trưởng Lữ…” Tương Bách muốn nói gì cũng không được, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi: “A… Ô…”

Hoắc Dĩ Tường giở trò kéo tuột áo tắm trên người anh xuống, vừa lòng nhìn thấy bên trong anh ta không hề mặc quần lót, cứ như vậy, thân thể trắng nõn trần trụi của anh ta bại lộ hoàn toàn dưới tầm mắt cực nóng của Hoắc Dĩ Tường.

“Chỉ là hôn môi thì không thể đủ nhỉ? Cho nên, chúng ta làm thêm nhiều thứ đi.” Hoắc Dĩ Tường rất hiểu ý nghĩ ngượng ngùng của Tương Bách.

“Ô ô…” Hai chân của Tương Bách bị Hoắc Dĩ Tường gập sang hai bên, tính khí cương cứng lắc lư giữa hai chân. Dương vật đã có phần ướt át bị Hoắc Dĩ Tường dùng tay thô lỗ nắm chặt, một bên nụ hoa gồ lên cũng đồng thời bị Hoắc Dĩ Tường há miệng ngậm vào.

Hai chỗ cấm kỵ trên dưới đồng thời gặp phải kích thích mãnh liệt nóng bỏng, điều này làm Tương Bách hưng phấn đến mức cả người run rẩy giống như bị điện giật.

Âu yếm tiền diễn như vậy vẫn duy trì liên tục. Hơn nữa, không đợi bao lâu nửa người dưới của Tương Bách bỗng thấy lạnh lẽo, nửa bình rượu nho trắng đã tan vị rượu kia thật sự bị lấy để làm gel trơn, đổ đầy lên nơi riêng tư màu phấn hồng như sắc hoa xử nữ trước sau của Tương Bách, lỗ nhỏ kiều diễm bị làm ướt không hề rụt rè nhanh chóng ngậm lấy ngón tay thấm ướt rượu nho của Hoắc Dĩ Tường. Mùi rượu thơm nồng từ sau huyệt chui vào trong cơ thể, cảm giác tình dục vừa tự nhiên lại kỳ quái cướp lấy tất cả thần kinh của Tương Bách, làm cho Tương Bách xấu hổ cự tuyệt: “A ưm… Kì, kì quái quá, a, đừng, đừng dùng rượu nữa…”

“Vậy anh là muốn bị tôi đâm đến đổ máu sao?”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Sẽ rất thoải mái. Không phải sợ.”

“Ô ô… Tôi còn là…”

Tương Bách xấu hổ co đôi chân bị tách ra của mình, dùng sức rụt đốt cuộc xương sống lại giống như muốn trốn tránh, chỉ không ngờ là ngược lại còn ngậm hai ngón tay vừa xỏ vào của Hoắc Dĩ Tường chặt hơn.

Phần thân dương vật thẳng đứng bị Hoắc Dĩ Tường liếm lạp trong thời gian dài, hai viên bi mẫn cảm nhất cũng không được buông tha, bị đầu lưỡi của Hoắc Dĩ Tường đảo tròn ấn nắn liên tục trong thời gian dài, dường như cũng bị Hoắc Dĩ Tường đùa bỡn đến tan ra.

“A — nơi đó… Nơi đó, đừng, đừng liếm, ô a…” Tương Bách cuồng loạn lặp đi lặp lại những tiếng ngâm nga quyến rũ, tuy rất muốn duy trì sự rụt rè của một người đàn ông độc thân, biểu hiện thong dong giống như một người yêu tao nhã, nhưng Tương Bách vẫn hoàn toàn rơi vào tay giặc dưới sự tiến công này.

Những lời Hoắc Dĩ Tường nói ra đều được thực hiện, cậu ta nói sẽ tận tình liếm Tương Bách. Giờ phút này, Tương Bách liền bị chiếc lưỡi nguy hiểm của cậu ta liếm đến tan ra. Lúc này Hoắc Dĩ Tường không sử dụng kỹ xảo đầu lưỡi của cậu ta vào việc ngậm mút mà là để khiêu khích thằng nhỏ mẫn cảm của anh ta, ví dụ như hai viên bi và đầu nấm, sức lực không kịch liệt bằng lúc ở phòng khám, nhưng lại càng làm cho Tương Bách điên cuồng, càng thèm muốn có nhiều hơn nữa.

Người thanh niên ngay cả tên cũng không chịu nói cho anh biết này thật sự giống một trai bao dâm đãng, kỹ xảo hầu hạ đàn ông lại còn quá cao siêu. Chuyện như thế này rốt cuộc là do ai dạy cậu ta, Tương Bách rất muốn được biết.

“Đủ rồi… Chứ?” Tương Bách run rẩy nói: “Đã, đã muốn…”

“Ồ…” Hoắc Dĩ Tường tham lam liếm láp thân thể của anh ta khẽ bật cười: “Tôi còn chưa liếm đủ, thằng nhỏ này của bác sĩ Tương ăn rất ngon… Ồ… Thích lắm…” Đây là Hoắc Dĩ Tường cố ý, bắt nạt và đùa bỡn một người thành thật như vậy làm cho Hoắc Dĩ Tường cảm thấy rất thoải mái, bao áp lực biến mất không còn nữa. Có thể Hoắc Dĩ Tường sau đó thật sự muốn được yêu đương lâu dài với anh ta cũng không chừng, mỗi ngày đều đùa giỡn trêu chọc anh ta như vậy để được vui vẻ, bởi vì ở cùng với anh ta làm cậu cảm thấy dường như bất kể là cái gì, chỉ cần Hoắc Dĩ Tường muốn làm thì anh ta đều sẽ cho phép.

“Nhưng, nhưng mà…” Tương Bách thẹn thùng muốn nói là có thể anh sẽ không khống chế được mà bắn ra. Anh không muốn bắn lên khuôn mặt xinh đẹp kia của thanh niên, giờ phút này mình đang bày ra tư thế dâm đãng hai chân mở rộng ra giống như ếch, thật sự không muốn tiếp tục nữa.

Huyệt mềm ướt đẫm rượu vì nho trắng đang không ngừng bị ra vào, nhiệt tình hưởng thụ khoái cảm bị chà đạp. U cốc kia mút vào toàn bộ ngón tay thon dài của Hoắc Dĩ Tường, “Nuốt hết vào rồi…” Hoắc Dĩ Tường một mặt liếm láp thằng nhỏ cương cứng của anh ta, một mặt dùng tiếng cười vui vẻ nói: “Thích ngậm ngón tay của tôi như vậy sao?”

“Ô ô…” Cả người Tương Bách không ngừng run rẩy, anh dùng tay ôm lấy khuỷu chân của mình, chỗ kín bị đâm vào giống như bị lửa đốt mà trở nên nóng bỏng.

Không lâu sau, “Kỳ thật tôi với học trưởng Lữ, tôi chỉ coi anh ấy là học trưởng… Mà thôi.” Tương Bách bị ngọn lửa tình dục hung mãnh cắn nuốt mất lý trí, anh đoán Hoắc Dĩ Tường cũng chỉ muốn đáp án này mà thôi, nếu anh không nói ra thì Hoắc Dĩ Tường sẽ vẫn tiếp tục khiếu khích anh như vậy.

“Vậy tôi thì sao?” Hoắc Dĩ Tường chờ mong hỏi.

Tương Bách nhất thời không thể trả lời. Bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai mà thôi, vì sao lại yêu cầu nhiều như vậy, màu môi của cậu ta Tương Bách cũng không kịp giữ lấy, biết mở miệng trả lời như thế nào. “Tôi, tôi sẽ nhận nuôi cậu, lại hết lòng chiếu cố cậu, a —” sau khi nói xong câu này, Tương Bách lập tức bắn.

Trong thời gian dài Hoắc Dĩ Tường đều dùng hai ngón tay chọc ngoáy trong nội bích non mềm của anh, tương tự như tốc độ và sức lực của dương vật, cuối cùng thậm chí bắt đầu mò vào chỗ sâu trong, đặc biệt kích thích điểm mẫn cảm yếu ớt của anh, làm cho anh không thể khống chế mà rơi vào lốc xoáy tình dục. “Ha… A…” Tương Bách không nhịn được bật ra tiếng thở dốc khi đạt cao trào giống như phụ nữ, cả người ưỡn cong về phía sau, bắn ra dòng nước nóng bỏng dâm loạn liên tục quấy phá trong cơ thể, “A… A a…” Khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập.

Bụng Hoắc Dĩ Tường bị dính một lượng lớn chất dịch ấm áp, Hoắc Dĩ Tường bởi vì nhiệt độ đáng yêu của nó mà ngoác miệng cười ngọt, nhẹ giọng yêu cầu Tương Bách: “Về sau tôi sẽ làm với anh mỗi ngày.” Một mặt nói một mặt đưa tay ra tiếp tục âu yếm thằng nhỏ mềm nhũn sau khi bắn xong của Tương Bách.

Dịch thể trơn ướt theo đầu nấm bóng loáng nhỏ giọt, dụ dỗ Hoắc Dĩ Tường xông lên nhấm nháp. Hoắc Dĩ Tường nắm nó trong lòng bàn tay đưa lên bên miệng liếm láp, chậm rãi vươn đầu lưỡi giống như con chó nhỏ liếm sạch sẽ vật bài tiết tình dục này dưới cái nhìn chăm chú thấm đầy hơi nước của Tương Bách. “Mỗi ngày đều sẽ nhấm nháp hương vị của anh như vậy.”

“Ừm…” Tương Bách vừa mới thoát khỏi cao trào tình dục lúc này không biết mình gặp phải dạng người như thế nào, là model hay là trai bao, là người tốt hay là người xấu, là đáng để thích hay là cần phải lập tức tránh xa.

Tương Bách chỉ biết rằng, cậu ta làm cho Tương Bách cảm thấy rất vui vẻ, tất cả những việc làm, những lời nói của cậu ta đều làm cho Tương Bách có cảm giác ngọt ngào yêu đương.

Cho dù vừa rồi cậu ta vô duyên vô cớ ghen với rượu nho trắng mà Lữ Quang Khiết mang đến, cũng đều làm cho Tương Bách cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Khuôn mặt cậu ta xinh đẹp như vậy, kỹ xảo làm tình tốt như vậy, không hiểu là đã được bao nhiêu người thích, đã lên giường với bao nhiêu người, nhưng khi tới Tương Bách, cậu ta lại sẽ vì một chuyện nhỏ của Tương Bách mà ghen tị.

“Bây giờ nụ hoa của bác sĩ Tương còn muốn nữa không?” Hoắc Dĩ Tường lại hôn lên nụ hoa xinh xắn của người đàn ông lần nữa, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng đưa đẩy, cho người đàn ông khoái cảm chồng chất, giữa khoảng trống khi luân phiên liếm hai viên tròn căng đến nỗi phát ra tiếng nước chụt chụt kia liền không quên dịu dàng hỏi, “Còn có chỗ nào muốn nữa không? Cứ nói cho tôi biết.” Chấm dứt vỗ về dục vọng ghen tị trong lòng, Hoắc Dĩ Tường lại trở lại thành một người dịu dàng như lúc ban đầu.

“Còn, còn có…” Tương Bách mới vừa bắn tinh xong hơi thở vẫn còn hỗn loạn, vào lúc anh đang suy nghĩ xem phải biểu đạt như thế nào thì lỗ nhỏ chặt khít không bị ngón tay đùa bỡn nữa đã bị một cây thịt nóng bỏng đập thình thịch để lên, lỗ nhỏ phía sau trở nên trống rỗng vô cùng, rất muốn bị dương vật của thanh niên nhồi chặt, sau đó bị đâm chọc cuồng dã. Sau khi cảm nhận được mâu thuẫn hung ác như vậy, Tương Bách biết mình không cần mở miệng nhiều nữa.

“Thả lỏng thân thể nào, ngoan ngoãn nhận lấy tôi đi… Anh muốn như thế nào, muốn bao nhiêu tôi đều cho anh hết.” Thanh niên thì thào nói bên tai. Giọng nói ấm áp săn sóc như vậy làm cho Tương Bách bật ra tiếng khóc nức nở trong cổ họng, hạnh phúc quá, hạnh phúc giống như đang yêu đương với người mình thích.

“Đồ ngốc, anh khóc cái gì?”

“Tôi… Ô… A!” Lỗ nhỏ chặt khít đã được bôi trơn cùng khái thác đầy đủ bỗng dưng hút vào một cây thịt lớn. Nếu không gặp Hoắc Dĩ Tường thì có lẽ, Tương Bách sẽ không bao giờ biết lỗ nhỏ của mình có thể nhét được một khối thịt nóng rực tho to đến như vậy, lại càng không đoán trước được là sau khi bị nhét vào, cả người lại cảm thấy hưng phấn sung sướng.

“Cái miệng nhỏ nhắn này của bác sĩ Tương thật háo sắc nha… Có thể ngậm dễ dàng cái của tôi vào như vậy.” Hoắc Dĩ Tường cầm thằng nhỏ ướt át của mình từ từ đút vào lỗ nhỏ co giãn của người đàn ông, hai gò má anh tuấn của cậu thấm ra một lớp mồ hôi nóng hổi, vừa thở dốc vừa nói ra những lời từ đáy lòng cậu: “Bị bác sĩ Tương ăn vào chặt như vậy, tôi say mê đến không có cách nào tự kiềm chế được.”

Không chỉ là Tương Bách, Hoắc Dĩ Tường cũng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào này, dường như thật sự là đang yêu nhau, trước Tương Bách chưa từng có người nào cho Hoắc Dĩ Tường cảm nhận như vậy. Bọn họ chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, Hoắc Dĩ Tường lại muốn làm người duy nhất của anh ta một cách khó hiểu.

Nghe được ngôn ngữ khiêu khích như vậy, “Ưm…” U huyệt đang ngậm lấy Hoắc Dĩ Tường của Tương Bách bỗng nhiên run rẩy tê dại, mút thằng nhỏ của Hoắc Dĩ Tường càng chặt hơn.

“A… Tôi…” Tương Bách rên rỉ buồn rầu, căn bản không phải anh cố ý mà là thân thể không thể khống chế rơi vào tay giặc. Cả vị trí mà đến bản thân mình cũng rất ít dò hỏi, giờ phút này lại bị dương vật cương cứng của người đàn ông khác đâm chọc.

Sau khi bị đâm vào hoàn toàn, Tương Bách bắt đầu thở dốc: “Nóng quá… Nóng… Haa…” Vòng eo bị Hoắc Dĩ Tường đè chặt, trốn cũng không trốn được, chỉ có thể chấp nhận cảm thụ khoái cảm va chạm tuyệt vời kia.

“Bên trong dâm loạn của bác sĩ Tương đều trở thành của tôi, đều là của tôi…” Hoắc Dĩ Tường dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe hấp dẫn người đàn ông, lần lượt chà xát cùng đưa đẩy trong dũng đạo mềm mại của anh ta, đâm chọc dã man, liên tục thúc vào điểm mẫn cảm sâu thẳm của anh ta, cho anh ta những cú thúc sâu đến nỗi dùng ngón tay cũng không thể thực hiện được.

Tương Bách chỉ có thể há mồm rên rỉ cảm nhận được hưng phấn, đôi môi ướt mềm bởi vì hưng phấn mà không ngừng chảy ra nước bọt tự nhiên biểu đạt ra khoái cảm mà bản thân đang có được. “A ưm… Ưm, thoải mái… Chỗ đó, sâu quá…”

Hậu huyệt bị tần suất thúc vào càng ngày càng nhanh mà trở nên đỏ rực như cánh hồng dập nát, bộ vị cũng càng ngày càng thâm.

Lỗ nhỏ non mềm bị dương vật cương cứng ma xát nhanh trở nên run rẩy cùng nóng bỏng như bị lửa đốt.

Tiếng rên rỉ khàn khàn thốt ra từ khóe môi ướt át càng ngày càng phiến tình.

“A… Sao lại, sao lại đột nhiên bắn ở bên trong, ô… Bên trong bị nóng hòa tan rồi… Ô ô…” Lúc dũng đạo bị tinh hoa nóng bỏng từ dương vật dũng mãnh của thanh niên phun đến ướt nhẹp, khóe mắt Tương Bách đẫm lệ, ngước mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên, tha thiết nhớ kỹ đôi môi màu đỏ đang phát ra tiếng thở hổn hển của cậu ta, bị sắc màu tươi đẹp kia cướp mắt trái tim.

Hóa ra, trên thế giới này, khoái cảm tan vỡ hoàn toàn trong lòng người yêu thật sự tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện