Sắc Vi Xử Xử Khai Hệ Liệt

Chương 6-1



Buổi tối hơn tám giờ, bên ngoài bầu trời tối đen thật sự không nhìn thấy đường, Hoắc Dĩ Tường mới mặc complet trở về, sau khi mở cửa liền thấy bóng dáng tinh tế của Tương Bách ở trong phòng bếp đang chế biến thức ăn.

Hoắc Dĩ Tường nhẹ nhàng đi qua, đưa tay từ sau lưng nắm lấy vòng eo của anh làm nũng: “Em yêu. Anh đã trở về.”

Sau khi làm việc cả một ngày, thanh âm của thanh niên có hơi mỏi mệt, hôm nay cậu thật sự mệt mỏi, ngay cả sức thay quần áo cũng không có, cho nên đã trực tiếp mặc bộ complet Lavin ở trong văn phòng cao tầng của mình trở về.

Tương Bách bị cậu ôm lấy cũng không nhìn ra khác thường hôm nay của cậu, dịu dàng đáp lại: “Mệt mỏi à? Cơm sẽ xong ngay đây, còn có… Có thể đi tắm trước.”

“Tôi không muốn đi.”

“Làm sao vậy?”

“Tôi muốn cứ ôm lấy anh như vậy.”

“Như vậy sao được?” Tương Bách vừa định nói hôm nay có người ở nhà tới, những hành vi phóng túng ngày xưa của bọn họ hẳn là nên thu lại, ví dụ như hai người đang ngồi ăn cơm, bỗng nhiên bắt đầu ở trước bàn cơm kịch liệt làm tình, lại hoặc là lúc anh đang tắm trong phòng tắm liền bị Hoắc Dĩ Tường trần trụi bắt lấy, sau đó bị Hoắc Dĩ Tường dã man đâm chọc.

“Như thế nào không được? Còn hơn tắm rửa ngủ, nhìn đến biểu tình lúc cao trào của anh càng có thể làm cho tôi giải tỏa mệt nhọc.”TayHoắc Dĩ Tường lọt vào tạp dề người đàn ông buộc bên hông, sờ soạng rớt ra khóa quần của anh ta.

“Hoắc Hoa cậu…” Tương Bách né tránh rất nhỏ, kêu lên tên của thanh niên.

Hoắc Dĩ Tường nói cho Tương Bách cậu là cô nhi, cậu lớn lên ở cô nhi, cậu tên Hoắc Hoa, trình độ văn hóa của cậu rất thấp chỉ học đến lớp 11 thì bởi vì không nộp được học phí mà phải bỏ học đi làm người mẫu. Cậu là một người đàn ông tồi tệ, nghèo đến đáng thương, chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp hời hợt có thể dùng để kiếm tiền.

Cậu vừa mới hai mươi tuổi, chưa từng được người thích, cũng không thích ai cả. Chỉ là vào thời điểm không chịu được cô đơn, có lên giường với một số người, chỉ là lên giường để theo đuổi tình dục thỏa mãn. Nếu Tương Bách không chê những thứ này, vậy cậu có thể thật sự dùng chân thành yêu đương với Tương Bách, không hề là người Tương Bách dùng tiền mua hoặc là trai bao của hộp đêm.

Mà Tương Bách cũng thật sự không chê bai cậu, sau khi nghe xong quá khứ bịa đặt của cậu thì vô cùng cảm động, gần như là bật khóc mà ấn cậu vào trong lòng mình, hứa hẹn từ giờ trở đi, muốn nhận nuôi cùng chiếu cố cậu cả đời.

“Hoắc Hoa cậu buông ra trước được không.” Tương Bách bị Hoắc Dĩ Tường ôm eo từ phía sau làm ra vẻ trốn tránh. “Nơi này là phòng bếp, hơn nữa, hơn nữa…” Hơn nữa em trai Tương Xuân Thụ của anh còn đang ngủ trong phòng ngủ chỉ cách một vách tường.

“Đi mà, lúc anh mặc tạp dề chúng ta còn chưa làm.” Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Triển Dự ở văn phòng cao tầng Khải Ốc, Hoắc Dĩ Tường cô đơn ngồi mấy tiếng trước cửa sổ sát đất, xem cảnh đêm thành phố chậm rãi nở rộ ánh sáng, nhưng những thứ xinh đẹp này dường như cách cậu rất xa, cho tới bây giờ cậu chưa từng có được. Rõ ràng cậu là một quý công tử nhà giàu không thiếu thứ gì, nhưng vẫn chưa từng được nhấm nháp qua cảm giác thỏa mãn chân chính.

Bắt đầu từ mười sáu tuổi, Hoắc Dĩ Tường đã đặt toàn lực chú ý ở trên người Triển Dự, những vẫn không được Triển Dự đáp lại. Thế cho nên đối với tình yêu, kỳ thật Hoắc Dĩ Tường cũng chỉ là một người học nghề, chưa bao giờ cảm thấy tình yêu có thể cho người ta cảm thấy ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp. Là xuất hiện của Tương Bách, làm thay đổi đại đa số ý tưởng của Hoắc Dĩ Tường.

Hoắc Dĩ Tường cũng không phải tự ngược cuồng, ăn no không có việc gì bày đặt không cần đống biệt thự to lớn cùng phòng khách sạn xa hoa cao nhất, mỗi ngay thay bộ complet quý báu, mặc vào quần áo rách nát, đỗ chiếc xe thể thao xa hoa gần ngàn vạn ở ngoài hai dãy phố, đi bộ tới đây cùng vị nha sĩ bình thường này chen chúc trong nhà trọ nhỏ hẹp.

Là cảm giác thoải mái hạnh phúc mỗi lần ôm lấy anh ta vào lòng làm Hoắc Dĩ Tường lặp đi lặp lại nhiều lần tiếp tục muốn sắm vai trong trò chơi tình yêu thoải mái này. Giờ phút này, ôm chặt anh ấy vào trong lòng trêu đùa như vậy, nghe anh ấy phát ra thanh âm đáng yêu, nhìn anh ấy lộ ra vẻ mặt đáng yêu, Hoắc Dĩ Tường phát hiện toàn bộ oán khí đọng lại ở văn phòng hôm nay đều biến mất.

“Tạp dề…” Tương Bách đỏ ửng mặt, đó là vào lúc không có ai, vì không muốn làm cho cả người dính đầy dầu mỡ anh mới tìm để mặc. Anh biết, đàn ông như vậy rất kỳ quái, nhưng thật sự vào lúc làm việc ở trong phòng bếp, cũng là cần thiết.

“Rất được. Làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái với anh, muốn làm với anh chuyện rất quá trớn.” Thanh niên cắn lên lỗ tai của Tương Bách. “Cho nên, để cho tôi làm đi.”

“Tôi…” Bàn tay nắm cái muôi bằng gỗ của Tương Bách run lên, “Hay là…”

“Không có hay là.” Xuyên qua khe hở quần lót bằng vải bông, thằng nhỏ mẫn cảm của Tương Bách bị Hoắc Dĩ Tường cầm lấy chậm rãi khiêu khích. Khối thịt mềm mại bị Hoắc Dĩ Tường xoa nắn, Hoắc Dĩ Tường say mê với xúc cảm ấm áp cùng trơn truột kia, khó kìm lòng nổi cắn lỗ tai của người đàn ông: “Bác sĩ Tương mỗi lần vào những lúc thế này đều biểu hiện bộ dáng không tình nguyện, cho nên tôi thường thường suy nghĩ không biết chừng bác sĩ Tương không thích tôi, chỉ là đáng thương thân thế của tôi mới nhận nuôi tôi.”

“Ưm…” Tương Bách đi theo động tác chà xát bao phủ của bàn tay thanh niên, phun ra hơi thở gợi cảm. “Không phải, là thân thể của tôi rất, rất háo sắc…” Tương Bách nhẫn nại cảm giác thẹn thùng thẳng thắn với thanh niên: “Mà, hơn nữa tôi đã lớn tuổi như vậy, già hơn cậu nhiều như vậy, rất, rất thẹn thùng.” Mỗi lần đều phóng đãng bị thanh niên nhỏ hơn mình bảy tuổi đùa bỡn làm dương vật ướt giống như biển cả, người như anh này cũng quá dâm loạn đi, mới xác định tính hướng của mình không lâu lại lập tức sa đọa đến mức này.

“Vậy kỳ thật là bác sĩ Tương muốn làm?” Hoắc Dĩ Tường một mặt ngậm mút vành tai cùng gáy của Tương Bách, một mặt tăng thêm bàn tay chà xát xoa nắn lên thân thể anh.

“Ừm…” Nói xong, Tương Bách lại mềm nhũn bổ sung một câu: “Thầm nghĩ làm với một mình cậu.” Cho dù là thân thể thật háo sắc, cũng chỉ muốn cho một mình Hoắc Dĩ Tường sử dụng, không cần bất luận kẻ nào khác.

Điều này làm cho Hoắc Dĩ Tường cảm giác ngọt ngào sâu sắc, anh khác với Triển Dự, hoàn toàn dùng cả trái tim để nhận cùng yêu Hoắc Dĩ Tường. “Vậy để cho tôi muốn làm gì thì làm với bác sĩ Tương.”

“Ưm a…” Trung tâm dục vọng bị chạm đến càng ngày càng nóng, Tương Bách tự nhiên nghiêng thân thể sát về phía sau, kề sát lấy thân thể của Hoắc Dĩ Tường.

“Mặc kệ bao nhiêu lần, đều vẫn mẫn cảm như vậy sao?” Thanh âm hơi đùa cợt làm mặt Tương Bách đỏ bừng lên, đầu lưỡi mềm mại của Hoắc Dĩ Tường chui vào trong tai anh liếm hôn, hôn đến cả người anh phát run.

“Đúng, đúng vậy…” Tương Bách gian nan dùng đôi môi đang run rẩy thở dốc trả lời. Trong lúc này, phân thân mẫn cảm đã bị tay thanh niên đùa bỡn đến cải biến hình dạng, trướng lớn vô hạn. Sau gáy, vành tai cùng với hai gò má đều đang bị hôn nồng nhiệt không ngừng, tất cả tất cả đều làm cho xương sống thắt lưng chân của Tương Bách mềm nhũn, thân thể vô lực dựa trên thân thể cường tráng của thanh niên.

“Thật sự là rất mẫn cảm, nhanh như vậy đã ướt rồi.” Hoắc Dĩ Tường cảm thấy bàn tay đã bị ướt đẫm, khối thịt trướng đại không chỉ đội cao lên từ trong khóa quần của Tương Bách mà còn phóng đãng nhỏ ra từng giọt yêu dịch.

“Ưm…” Tương Bách thẹn thùng rên rỉ: “Đừ… Đừng cười nhạo tôi, a… Như vậy, như vậy tôi sẽ bắn ra, a ưm…” Lỗ nhỏ mẫn cảm bị mặt ngón tay của thanh niên vuốt ve, cả người Tương Bách nóng như lửa đến sắp không thể khống chế.

“Anh như vậy chỉ có một mình tôi biết phải không? Vậy thì có quan trọng gì, tôi thích anh như vậy.” Hoắc Dĩ Tường nhoài lên từ sau đầu anh, hôn lên đôi môi mềm mịn đang rên rỉ gợi cảm của anh.

Hô hấp ồ ồ kết hợp giữa hai người làm đảo loạn sự yên tĩnh trong đêm. Giờ phút này khi Hoắc Dĩ Tường ôm lấy Tương Bách, thật sự cảm thấy một màn lúc ban ngày ở văn phòng kia cũng không đáng giá để oán niệm nữa.

Bởi vì còn hơn ngọt ngào như vậy, thầm mến của thời kỳ thiếu niên hư ảo như vậy, giờ phút này rõ ràng ôm Tương Bách vào trong lòng, Hoắc Dĩ Tường căn bản nhớ không nổi mình thích điểm nào nhất của Triển Dự.

“A… Ưm… Ừ…” Trong nụ hôn dài nồng nhiệt, Tương Bách thừa dịp dừng lại mà liên tục thở dốc, cảm thấy quần của mình bị kéo xuống, chiếc quần lót bằng vải mềm vốn bó sát ở bên hông cũng bị kéo một nhát đến mắt cá chân.

Thứ cương cứng giữa hai chân không hề bị trói buộc, dâm loạn đứng thẳng lên. “A… Không…” Thời điểm dương vật bị bàn tay của Hoắc Dĩ Tường đùa bỡn một lần nữa, Tương Bách nghĩ tới em trai Xuân Thụ đang ngủ ở ngay cách vách.

“Làm sao vậy?”

“Em, em trai của tôi đến đây.”

“Em trai?” Hoắc Dĩ Tường nghĩ đến anh ta lại đang tìm lý do không hề căn cứ để cự tuyệt cậu. Rõ ràng mỗi lần đều muốn đến không chịu được, lại luôn ở trước lúc làm biểu hiện thẹn thùng cùng không tình nguyện như thế, mỗi lần đều phải làm cho Hoắc Dĩ Tường chậm rãi tra tấn đến lúc anh mở miệng nói muốn dừng.

“Anh đang nói cái này của anh sao?” Hoắc Dĩ Tường nhăn đôi mày xinh đẹp, một mặt nói, một mặt bóp một cái lên dương vật đang rung động trong bàn tay cậu. Coi nó tên là “em trai”, tán tỉnh như vậy thật sự rất không có tư tưởng rồi.

“Không, không phải, là em trai…” Tương Bách còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng miệng lại bị ngăn chận. Quần thể thao cùng với quần lót bó sát ở nửa người dưới đã cùng nhau tụt xuống mắt cá chân, chiếc tạp dề mộc mạc màu trà nhạt che đậy thứ trơn trượt giữa chân đang không ngừng bị Hoắc Dĩ Tường vuốt ve. Chiếc tạp dề màu trắng được mua ở một cửa hàng đẳng cấp Viễn Đông giờ đã biến thành che lấp duy nhất cho hạ thân của Tương Bách, nhưng cũng chỉ chắn được phía trước mà không chắn được mặt sau.

Cặp mông lõa lồ phía sau dán sát vào phần eo tam giác của thanh niên, dán sát rồi nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Cho dù không trực tiếp cảm thấy dục vọng kia, nhưng Tương Bách cũng biết thanh niên đang vì anh mà nín nhịn cơ khát.

Hoắc Dĩ Tường bá đạo hôn người đàn ông đang có biểu hiện hơi không tình nguyện, phát hiện cảm giác hôm nay của mình tới rất nhanh, so với thường ngày hưng phấn hơn rất nhiều.

Tính ra, một công tử tao nhã nhà giàu như Hoắc Dĩ Tường đích xác vào lúc cô đơn trong dĩ vãng đã ngủ với vô số thiếu niên như hoa, ôm qua vô số mỹ nhân hương diễm gợi cảm, nhưng chưa từng gặp một nha sĩ dâm loạn mặc tạp dề mộc mạc, đang ở phòng bếp mà lại vì cậu mà ướt đẫm như vậy, anh ta như thế làm Hoắc Dĩ Tường cảm thấy vạn phần mới mẻ cùng khiêu khích.

“Ô ưm…” Đầu nấm của Tương Bách rất nhanh đã tiến đến trình độ cực kỳ ướt át, bắt đầu khó có thể tự chế mà chảy đầy mật nước, làm ướt nhẹp bàn tay đang thủ dâm cho anh của Hoắc Dĩ Tường.

Tạp dề hơi mỏng bằng vải đay dệt trên người đã bị kéo ra một góc lớn, chế tạo ra ý tưởng tình mầu thật dâm ô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện