Sách Vàng Theo Đuổi Đàn Ông

Chương 4





Editor: Yang Hy
Phú nhị đại là sếp sòng, nên chỉ cần muốn là có thể trốn việc được thôi.

Vì thế phú nhị đại đã thật sự về nhà ngủ một giấc.

Phú nhị đại: Xin chào, có thể thêm WeChat của cậu không?
Phú nhất đại lắc lắc cái điện thoại: Xin lỗi nha, tôi không có điện thoại.

Trong lòng phú nhị đại: Tôi bị mù hả?
Mặt phú nhất đại không đổi sắc: Ngại ghê, điện thoại của tôi hết pin rồi.


Sau đó không cẩn thận mở khóa vân tay, pin còn đầy nhóc.

Phú nhị đại:!
Phú nhất đại nhét điện thoại vào túi: Tôi xin lỗi, lý do thực sự là vì anh thật sự xấu quá.

Như tiếng sét đánh ngang tai, phú nhị đại chợt tỉnh dậy từ trong mơ, lăn lê bò lết đến phòng vệ sinh soi gương.

Thức khuya, nhậu nhẹt, ngủ ở hành lang một đêm.

Sưng vù, đầu ổ gà, ai nhìn cũng thấy rầu.

Phú nhị đại ói thêm mười phút, sau đó súc miệng và bò lại lên giường nằm, hắn tự chụp một bức ảnh rồi gửi vào trong nhóm với lũ bạn quần què.

Tên nhóm là: Bố ơi, con không muốn cố gắng đâu.

Phú nhị đại: 『 hình ảnh 』
Phú nhị đại: Nếu mấy ông vừa mở cửa ra mà thấy cái bộ dạng này của tôi thì nghĩ sao?
Người anh em 2 vẫn còn nhớ mối thù đêm qua, cậu ta cười xấu xa rồi nhắn mấy chữ.

Người anh em 2: Tui nghi ông vừa mới bị người ta thiến.


Phú nhị đại: Á!!!!!
Người anh em 1: Nói thiệt đi, sau khi tui đưa ông về, ông tự thẩm cả đêm phải không, trông như bị hư thận á, mặc dù ở độ tuổi này chúng ta mạnh mẽ và tràn đầy tinh lực, nhưng ông thế này thì phóng túng quá rồi đấy.

Phú nhị đại: Tôi không có nhá!!!
『 Phú nhị đại thu hồi một tin nhắn 』
Người anh em 1: Thật sự không có à?
Người anh em 2: Tui thấy là không có thiệt rồi.

Phú nhị đại ở nhà nghỉ ngơi một ngày, rồi hôm sau mới đi làm, hơn nửa tháng trời không có đến nhà phú nhất đại quấy rầy.

Không phải hắn không muốn.

Nhưng dù có muốn ngủ với phú nhất đại đến cỡ nào thì cũng không thể ép dưa được, càng không thể vứt cái mặt mình đi, tôn nghiêm là cái gốc để lập thân của một người đàn ông mà.

…Hầy, thật ra vẫn là do lần trước xấu hổ quá, hắn nhìn phú nhất đại một cái là lại thấy ngại chết đi được.

Cái đó gọi là gì nhỉ? Tình duyên ê chề nhưng công việc như ý, hắn đã ký được một đơn hàng lớn với sự giúp đỡ của ông bô nhà mình và đưa danh tiếng của công ty ra ngoài, những hoạt động và phát triển của công ty sau đó đều đi vào quỹ đạo, hắn lại ký thêm vài hợp đồng nữa, bận rộn điều tra nghiên cứu và học tập, khoảng thời gian này bận vỡ đầu, cả người trông trưởng thành hơn nhiều, đến cả bố hắn cũng khen: Cuối cùng cũng hơi giống người hơn một tí rồi đấy.

Hôm nay, hắn vừa mới hoàn thành một đơn hàng và mời mọi người trong công ty đi ăn, hắn làm một vị sếp khá là bình dị và dễ gần, trong công ty có rất nhiều con gái, mà mấy cô này nào có biết sếp mình muốn ngủ với một người đàn ông nào đó mà mãi vẫn không được đâu, phú nhị đại lập tức bị mấy cô nhóc hoa hòe này vây quanh chật như nêm cối.

Phú nhị đại thích loại cảm giác này nên cũng không từ chối rượu mời của mấy cổ, tuy rằng hắn không có ý gì với bọn họ cả.


Tụ tập chơi hăng quá, phú nhị đại mất cảnh giác và bị đẩy vào trong hồ, ướt như con gà bị rơi vào nồi canh luôn.

Uống nhiều rượu rồi lại rơi xuống nước thì cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì, lúc hắn bò dậy, sắc mặt không tốt tí nào, nhưng cũng không có quá mất hứng, hắn tính tiền rồi để lại cái sân này cho mọi người và về nhà trước.

Ngay khi phú nhị đại về đến trước cửa nhà mình thì tình cờ nhìn thấy thang máy lại đi lên, không biết vì cái gì mà hắn lại rất chắc chắn người này là phú nhất đại.

Vì thế hắn mở cửa nhà mình, ném chìa khóa vào trong rồi lại gọi điện thoại cho bên bất động sản ở dưới lầu, uy hiếp bọn họ không được lên mở cửa, sau đó lại dùng sức lắc đầu nguầy nguậy.

Vốn dĩ đã choáng váng rồi, bây giờ lại càng không đi thẳng được, hắn lảo đảo nhích tới cửa nhà phú nhất đại rồi dựa lưng vào cửa ngồi xuống.

Ôm cây đợi thỏ.

『 Phú nhị đại: Kế hoạch thông qua.

』.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện