Sai Lầm Trong Quá Khứ
Chương 5: Cái chết bí ẩn của Diệp Dương
Vừa đặt chân đến cổng, Ngân Kỳ bất ngờ bị Liêu Phong xông ra đánh úp! Lần này Ngân Kỳ không kịp tránh nên đã hứng trọn nắm đấm của Liêu Phong...
Ngân Kỳ lập tức ngã trên mặt đất, tay ôm lấy gò má bị đánh đến sưng đỏ của mình. Anh bực bội đang định gào lên thì Liêu Phong cũng tức giận không hơn không kém:"Thằng khốn! Nếu như Dương thiếu mà có mệnh hệ gì thì mày đừng hòng sống sót!"
Ngân Kỳ ngạc nhiên vội vàng đứng dậy:"Anh nói sao?"
Ngân Kỳ chỉ thấy... sắc mặt Liêu Phong tối tăm và đôi mắt đầy sát khí đến bức người... Lúc này, đứng trước Liêu Phong, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
...
Vài tiếng trước.
Diệp Dương đang yên đang lành ngồi đọc sách trong phòng thì tìm thấy một bức thư lạ bị vò nát được dấu kĩ trong hộc bàn. Ở mép bên ngoài có ghi:"Gửi Diệp Dương" và bên trong bức thư ghi:"Muốn tìm bằng chứng để minh oan thì hãy đến địa điểm X..., nhớ kĩ, tới một mình!"
Thứ khiến anh chú ý, không thể rời mắt là logo hình đầu lâu và hai khớp xương giao nhau màu đen ở dưới! Chính là nó, anh không thể nào quên được cái biểu tượng này!
"Dương thiếu, ngài có cần..." Liêu Phong vừa bước vào, khi nhìn thấy Diệp Dương đang chăm chú xem bức thư thì bỗng nhiên khuôn mặt biến sắc...
Diệp Dương nói:"Liêu Phong, bức thư này được gửi đến từ khi nào?"
Liêu Phong có chút hoảng hốt:"Dương thiếu... chuyện này ngài không cần quan tâm..."
Diệp Dương vẫn hỏi:"Mới được gửi tới lúc sáng phải không?"
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Liêu Phong, Diệp Dương cũng đoán ra được câu trả lời. Anh lập tức đứng dậy.
"Dương thiếu, ngài không được đi. Đây nhất định là cái bẫy." Liêu Phong chạy ra phía cửa, nhất quyết ngăn cản Diệp Dương.
"Không đâu! Tôi nhất định phải đi, bởi vì đây là trách nhiệm của chúng tôi!"
"Ngài không phải quan tâm lời nói của tên cảnh sát đó. Hắn vốn không có bằng chứng để buộc tội ngài, vậy nên..."
Phịch!
Liêu Phong không hề phòng bị nên bị Diệp Dương dùng hết sức lực đánh một nhát vào sau gáy!
Liêu Phong thấy trước mắt là một mảng hơ mồ và Diệp Dương đã nói thêm câu gì đó nhưng không thể nghe rõ. Hai mắt anh tối sầm lại và lâm vào bất tỉnh...
...
Liêu Phong đùng đùng nổi giận nắm lấy cổ áo của Ngân Kỳ, giọng dữ tợn đe dọa:"Nếu không phải do mày thì bây giờ Dương thiếu đã không làm như vậy. Tao bây giờ không thể liên lạc được với thiếu gia... nếu ngài ấy không thể trở về thì mày nên chọn sẵn quan tài đi!"
Ngân Kỳ giật tay Liêu Phong ra:"Anh bình tĩnh đi. Trước hết thì phải ưu tiên việc tìm kiếm anh ta trước."
Mặc dù nói là phải thật bình tĩnh nhưng chính Ngân Kỳ lại là người lo sợ nhất. Anh không hiểu sao tâm trạng của mình lại hỗn loạn, rối bời. Và anh có cảm giác được một chuyện không lành sẽ sắp xảy ra...
...
Một trường đại học y nổi tiếng ở Washington DC.
Trong hội trường lớn, hơn mười người đang hướng mắt lên nhìn vào bài luận thuyết trình kĩ xảo, công phu, được trình chiếu trên bảng lớn kia. Một sinh viên nam mặc áo sơmi trắng và quần tây lịch lãm làm nổi bật lên thân hình cao ráo với ngũ quan sắc sảo đứng trên bục giảng và đang cố gắng hoàn thành bài làm của mình.
Đó là Diệp Thần Vũ. Hắn không chỉ có vẻ về ngoài khiến người ta vừa mắt mà còn có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực y học. Cùng với những tiến bộ về khoa học, kĩ thuật ở đây, hắn đã điều chế ra một loại thuốc chữa được tất cả các bệnh, một loại thuốc mà trước đây chưa hề có một bậc cao nhân nào làm được.
Khi hắn kết thúc bài giảng của mình, những người nghe ở dưới nổ một tràng pháo tay vì khâm phục. Hắn đã nói xong phần lý thuyết và tiếp theo sẽ đến phần thực hành.
Vừa lúc, điện thoại hắn reo lên.
"Wait a minute please!" (Vui lòng đợi một chút!")
Hắn nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại.
"Có chuyện gì vậy, anh hai!" Hắn mỉm cười, giọng rất vui tươi.
Nhưng hắn không nghe thấy tiếng đáp lại mà chỉ nghe tiếng sóng biển rì rào êm tai.
"Anh ơi?"
Mãi một lúc sau mới nghe được tiếng của Diệp Dương:"Ừ, anh đây... Cũng không có gì đâu... Chỉ là, tự nhiên anh lại muốn nghe giọng của em..."
Hắn nghe vậy thì bật cười:"Dạo này anh thật kì lạ. Nhưng không sao, em cũng đang rất nhớ anh."
"Vậy à..."
"Anh hai, anh đã thành công rồi. Em đã điều chế được thuốc chữa khỏi bệnh cho anh. Hai, ba ngày nữa em sẽ trở về. Anh cố đợi em nhé!" Hắn rất háo hức và vui mừng khi nói câu đó.
"Ừ... Cảm ơn vì em là em trai của anh. Cảm ơn những gì em đã làm cho anh..."
Giọng nói của Diệp Dương nghe rất khàn và khó nghe, Diệp Thần Vũ không biết có phải do tiếng sóng biển lớn quá nên giọng của anh trai mình mới khó nghe như vậy không?
Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng:"Anh ơi, anh không sao chứ?"
"Không... Anh vẫn bình thường mà..."
"Vậy thì tốt." Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Trong thời gian tới em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, Vũ. Đừng làm việc gắng sức quá..."
"Em biết rồi."
"Vậy thôi... chào em..."
Diệp Thần Vũ ung dung tắt điện thoại và tiếp tục công việc của mình. Hắn đã không biết, đó là lần cuối cùng hắn được nghe giọng nói của Diệp Thần Vũ.
Quay trở lại với vùng biển phía Nam, Trung Quốc, cảnh hoàng hôn ở đây đẹp mê hồn. Trên mỏm đá ở ven bờ biển, Diệp Dương lẳng lặng ngồi hóng những cơn gió mát rượi từ biển vào. Anh tựa lưng ra phía sau, nhắm nghiền hai mắt và khẽ nói:"Vĩnh biệt em... nếu như có kiếp sau... chúng ta... vẫn sẽ là anh em tốt..."
...
Suốt cả ngày hôm đó, Liêu Phong, Ngân Kỳ và những cảnh sát khác đã dốc sức để tìm kiếm nhưng không hề tìm được một chút manh mối gì từ Diệp Dương. Bởi vì, địa điểm ghi trong bức thư chỉ là, bọn chúng đã yêu cầu Diệp Dương tới một nơi khác mà không một ai có thể biết!
Trong khi Liêu Phong đang điên đảo lên đi tìm Diệp Dương thì trên TV thời sự báo tin:"Buổi chiều ngày... vào giờ... trên cầu X xảy ra một vụ tai nạn, người lái xe đâm qua hàng rào bảo vệ và lao xuống biển. Hiện giờ vẫn chưa tìm được xác."
"Không phải chứ..." Liêu Phong mặt cắt không còn một giọt máu khi thấy chiếc xe được vớt từ dưới nước lên rất giống xe của Diệp Dương và một giây sau... biển số xe đó... lần này dù muốn phủ nhận thì cũng không được...
Liêu Phong tức tối lái xe đến địa điểm đó. Anh thấy rất nhiều cảnh sát ở hiện trường. Anh lao vào hỏi:"Người đâu? Dương thiếu gia đâu!"
"Anh là ai? Không có phận sự thì không được vào!"
Cảnh sát một mực ngăn cản Liêu Phong.
"Để anh ta vào!" Ngân Kỳ xuất hiện nói.
Vừa nói xong, Liêu Phong hai bước thành một lao vào hiện trường. Anh nhìn theo tốc độ chảy của dòng nước và chạy đi. Anh chạy một đoạn rất rất xa thì dừng lại. Anh vẫn không thể tin vào những chuyện xảy ra trước mắt...
Liêu Phong đứng lặng... nói đúng hơn thì cơ thể anh như chết đứng. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt anh...
Anh nghẹn ngào nói:"Tôi tìm thấy ngài rồi..."
Liêu Phong quỳ gối xuống bên cạnh xác của Diệp Dương!
Diệp Dương chết rồi. Nhưng trông anh lại vô cùng thanh thản. Anh vẫn ngồi tựa vào mỏm đá và thậm chí anh chết với một nụ cười nở rộ trên khóe môi. Một tay anh buông thõng xuống và chiếc điện thoại đã tuột khỏi bàn tay. Một tay kia thì đặt lên vết thương ở bụng với vô số mảnh thủy tinh hay mảnh vỡ từ chiếc xe đâm vào, máu theo đó vẫn chảy ra, rơi xuống, hòa cùng nước biển, ánh mặt trời chiếu vào tạo nên một màu đẹp rực rỡ...
"AAAAAAAAAA!" Liêu Phong khóc và gào thét lên. Tiếng thét của anh thê lương và bi thảm đã xé nát khung cảnh bình yên của buổi hoàng hôn trên biển...
Liêu Phong chỉ biết quỳ gối, khóc lóc và dập đầu trước xác anh như thay cho lời hối lỗi vì không bảo vệ tốt cho anh!
Tại sao lại như vậy... Là lỗi của mình... Lẽ ra mình nên làm việc cẩn thận hơn... Là do mình...
Một người nữa với tâm trạng tồi tệ không hơn không kém, Ngân Kỳ. Tục ngữ nói cấm có sai. Sai một ly, đi một dặm! Một lần nhầm lẫn của Ngân Kỳ đã phải trải giá bằng mạng sống của người khác. Đây là bài học đường đời đầu tiên của anh. Và đó cũng là bước ngoặt lớn, mở ra cuộc sống 4 năm địa ngục của anh với một con quỷ dữ mang tên Diệp Thần Vũ!
...
Ngân Kỳ lập tức ngã trên mặt đất, tay ôm lấy gò má bị đánh đến sưng đỏ của mình. Anh bực bội đang định gào lên thì Liêu Phong cũng tức giận không hơn không kém:"Thằng khốn! Nếu như Dương thiếu mà có mệnh hệ gì thì mày đừng hòng sống sót!"
Ngân Kỳ ngạc nhiên vội vàng đứng dậy:"Anh nói sao?"
Ngân Kỳ chỉ thấy... sắc mặt Liêu Phong tối tăm và đôi mắt đầy sát khí đến bức người... Lúc này, đứng trước Liêu Phong, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
...
Vài tiếng trước.
Diệp Dương đang yên đang lành ngồi đọc sách trong phòng thì tìm thấy một bức thư lạ bị vò nát được dấu kĩ trong hộc bàn. Ở mép bên ngoài có ghi:"Gửi Diệp Dương" và bên trong bức thư ghi:"Muốn tìm bằng chứng để minh oan thì hãy đến địa điểm X..., nhớ kĩ, tới một mình!"
Thứ khiến anh chú ý, không thể rời mắt là logo hình đầu lâu và hai khớp xương giao nhau màu đen ở dưới! Chính là nó, anh không thể nào quên được cái biểu tượng này!
"Dương thiếu, ngài có cần..." Liêu Phong vừa bước vào, khi nhìn thấy Diệp Dương đang chăm chú xem bức thư thì bỗng nhiên khuôn mặt biến sắc...
Diệp Dương nói:"Liêu Phong, bức thư này được gửi đến từ khi nào?"
Liêu Phong có chút hoảng hốt:"Dương thiếu... chuyện này ngài không cần quan tâm..."
Diệp Dương vẫn hỏi:"Mới được gửi tới lúc sáng phải không?"
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Liêu Phong, Diệp Dương cũng đoán ra được câu trả lời. Anh lập tức đứng dậy.
"Dương thiếu, ngài không được đi. Đây nhất định là cái bẫy." Liêu Phong chạy ra phía cửa, nhất quyết ngăn cản Diệp Dương.
"Không đâu! Tôi nhất định phải đi, bởi vì đây là trách nhiệm của chúng tôi!"
"Ngài không phải quan tâm lời nói của tên cảnh sát đó. Hắn vốn không có bằng chứng để buộc tội ngài, vậy nên..."
Phịch!
Liêu Phong không hề phòng bị nên bị Diệp Dương dùng hết sức lực đánh một nhát vào sau gáy!
Liêu Phong thấy trước mắt là một mảng hơ mồ và Diệp Dương đã nói thêm câu gì đó nhưng không thể nghe rõ. Hai mắt anh tối sầm lại và lâm vào bất tỉnh...
...
Liêu Phong đùng đùng nổi giận nắm lấy cổ áo của Ngân Kỳ, giọng dữ tợn đe dọa:"Nếu không phải do mày thì bây giờ Dương thiếu đã không làm như vậy. Tao bây giờ không thể liên lạc được với thiếu gia... nếu ngài ấy không thể trở về thì mày nên chọn sẵn quan tài đi!"
Ngân Kỳ giật tay Liêu Phong ra:"Anh bình tĩnh đi. Trước hết thì phải ưu tiên việc tìm kiếm anh ta trước."
Mặc dù nói là phải thật bình tĩnh nhưng chính Ngân Kỳ lại là người lo sợ nhất. Anh không hiểu sao tâm trạng của mình lại hỗn loạn, rối bời. Và anh có cảm giác được một chuyện không lành sẽ sắp xảy ra...
...
Một trường đại học y nổi tiếng ở Washington DC.
Trong hội trường lớn, hơn mười người đang hướng mắt lên nhìn vào bài luận thuyết trình kĩ xảo, công phu, được trình chiếu trên bảng lớn kia. Một sinh viên nam mặc áo sơmi trắng và quần tây lịch lãm làm nổi bật lên thân hình cao ráo với ngũ quan sắc sảo đứng trên bục giảng và đang cố gắng hoàn thành bài làm của mình.
Đó là Diệp Thần Vũ. Hắn không chỉ có vẻ về ngoài khiến người ta vừa mắt mà còn có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực y học. Cùng với những tiến bộ về khoa học, kĩ thuật ở đây, hắn đã điều chế ra một loại thuốc chữa được tất cả các bệnh, một loại thuốc mà trước đây chưa hề có một bậc cao nhân nào làm được.
Khi hắn kết thúc bài giảng của mình, những người nghe ở dưới nổ một tràng pháo tay vì khâm phục. Hắn đã nói xong phần lý thuyết và tiếp theo sẽ đến phần thực hành.
Vừa lúc, điện thoại hắn reo lên.
"Wait a minute please!" (Vui lòng đợi một chút!")
Hắn nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại.
"Có chuyện gì vậy, anh hai!" Hắn mỉm cười, giọng rất vui tươi.
Nhưng hắn không nghe thấy tiếng đáp lại mà chỉ nghe tiếng sóng biển rì rào êm tai.
"Anh ơi?"
Mãi một lúc sau mới nghe được tiếng của Diệp Dương:"Ừ, anh đây... Cũng không có gì đâu... Chỉ là, tự nhiên anh lại muốn nghe giọng của em..."
Hắn nghe vậy thì bật cười:"Dạo này anh thật kì lạ. Nhưng không sao, em cũng đang rất nhớ anh."
"Vậy à..."
"Anh hai, anh đã thành công rồi. Em đã điều chế được thuốc chữa khỏi bệnh cho anh. Hai, ba ngày nữa em sẽ trở về. Anh cố đợi em nhé!" Hắn rất háo hức và vui mừng khi nói câu đó.
"Ừ... Cảm ơn vì em là em trai của anh. Cảm ơn những gì em đã làm cho anh..."
Giọng nói của Diệp Dương nghe rất khàn và khó nghe, Diệp Thần Vũ không biết có phải do tiếng sóng biển lớn quá nên giọng của anh trai mình mới khó nghe như vậy không?
Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng:"Anh ơi, anh không sao chứ?"
"Không... Anh vẫn bình thường mà..."
"Vậy thì tốt." Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Trong thời gian tới em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, Vũ. Đừng làm việc gắng sức quá..."
"Em biết rồi."
"Vậy thôi... chào em..."
Diệp Thần Vũ ung dung tắt điện thoại và tiếp tục công việc của mình. Hắn đã không biết, đó là lần cuối cùng hắn được nghe giọng nói của Diệp Thần Vũ.
Quay trở lại với vùng biển phía Nam, Trung Quốc, cảnh hoàng hôn ở đây đẹp mê hồn. Trên mỏm đá ở ven bờ biển, Diệp Dương lẳng lặng ngồi hóng những cơn gió mát rượi từ biển vào. Anh tựa lưng ra phía sau, nhắm nghiền hai mắt và khẽ nói:"Vĩnh biệt em... nếu như có kiếp sau... chúng ta... vẫn sẽ là anh em tốt..."
...
Suốt cả ngày hôm đó, Liêu Phong, Ngân Kỳ và những cảnh sát khác đã dốc sức để tìm kiếm nhưng không hề tìm được một chút manh mối gì từ Diệp Dương. Bởi vì, địa điểm ghi trong bức thư chỉ là, bọn chúng đã yêu cầu Diệp Dương tới một nơi khác mà không một ai có thể biết!
Trong khi Liêu Phong đang điên đảo lên đi tìm Diệp Dương thì trên TV thời sự báo tin:"Buổi chiều ngày... vào giờ... trên cầu X xảy ra một vụ tai nạn, người lái xe đâm qua hàng rào bảo vệ và lao xuống biển. Hiện giờ vẫn chưa tìm được xác."
"Không phải chứ..." Liêu Phong mặt cắt không còn một giọt máu khi thấy chiếc xe được vớt từ dưới nước lên rất giống xe của Diệp Dương và một giây sau... biển số xe đó... lần này dù muốn phủ nhận thì cũng không được...
Liêu Phong tức tối lái xe đến địa điểm đó. Anh thấy rất nhiều cảnh sát ở hiện trường. Anh lao vào hỏi:"Người đâu? Dương thiếu gia đâu!"
"Anh là ai? Không có phận sự thì không được vào!"
Cảnh sát một mực ngăn cản Liêu Phong.
"Để anh ta vào!" Ngân Kỳ xuất hiện nói.
Vừa nói xong, Liêu Phong hai bước thành một lao vào hiện trường. Anh nhìn theo tốc độ chảy của dòng nước và chạy đi. Anh chạy một đoạn rất rất xa thì dừng lại. Anh vẫn không thể tin vào những chuyện xảy ra trước mắt...
Liêu Phong đứng lặng... nói đúng hơn thì cơ thể anh như chết đứng. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt anh...
Anh nghẹn ngào nói:"Tôi tìm thấy ngài rồi..."
Liêu Phong quỳ gối xuống bên cạnh xác của Diệp Dương!
Diệp Dương chết rồi. Nhưng trông anh lại vô cùng thanh thản. Anh vẫn ngồi tựa vào mỏm đá và thậm chí anh chết với một nụ cười nở rộ trên khóe môi. Một tay anh buông thõng xuống và chiếc điện thoại đã tuột khỏi bàn tay. Một tay kia thì đặt lên vết thương ở bụng với vô số mảnh thủy tinh hay mảnh vỡ từ chiếc xe đâm vào, máu theo đó vẫn chảy ra, rơi xuống, hòa cùng nước biển, ánh mặt trời chiếu vào tạo nên một màu đẹp rực rỡ...
"AAAAAAAAAA!" Liêu Phong khóc và gào thét lên. Tiếng thét của anh thê lương và bi thảm đã xé nát khung cảnh bình yên của buổi hoàng hôn trên biển...
Liêu Phong chỉ biết quỳ gối, khóc lóc và dập đầu trước xác anh như thay cho lời hối lỗi vì không bảo vệ tốt cho anh!
Tại sao lại như vậy... Là lỗi của mình... Lẽ ra mình nên làm việc cẩn thận hơn... Là do mình...
Một người nữa với tâm trạng tồi tệ không hơn không kém, Ngân Kỳ. Tục ngữ nói cấm có sai. Sai một ly, đi một dặm! Một lần nhầm lẫn của Ngân Kỳ đã phải trải giá bằng mạng sống của người khác. Đây là bài học đường đời đầu tiên của anh. Và đó cũng là bước ngoặt lớn, mở ra cuộc sống 4 năm địa ngục của anh với một con quỷ dữ mang tên Diệp Thần Vũ!
...
Bình luận truyện