Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 57: Kết cục (Hoàn)



Tối trước ngày lễ cưới của Eli diễn ra, Bảo Bảo đón tàu sớm trở về Sơn Đông. Lần này cô không muốn đi xe buýt nên mua vé đi tàu hoả. Đây là lần thứ hai cô đi tàu hỏa, lần đầu tiên là lúc cô đến phía nam Tứ Xuyên thăm người thân bị bệnh. Lúc ấy cô còn bé, đi cùng mẹ là thứ duy nhất cô nhớ được. Lâu quá nên cô không nhớ cảm giác đi tàu như thế nào. Nhớ lúc ấy cô bị say tàu, đầu đau khủng khiếp. Mẹ cô bảo cô bé này lạ thường quá, người ta say tàu thì nôn mửa, còn nó lại lăn long lóc la đau đầu rồi ngủ say như chết. Cô tự nhiên bật cười rồi lên xe, ngồi xuống ghế.

Ghế da lạnh ngắt khiến cô vừa ngồi xuống đã co rúm người lại. Ngồi một lát  chỗ ngồi liền ấm lên. Sau khi nhân viên soát vé xong cô xem đồng hồ mới thấy còn sớm quá, 5h sáng. Bên ngoài màn sương còn dày đặc trắng xoá, mờ ảo. Tàu bắt đầu lăn bánh, tiếng tu tu đều đều phát ra, qua cánh cửa sổ cô nhìn thấy quang cảnh trôi qua đều đều. Màn sương bị tàu khuếch tán tan vào làn khói sau chuyến tàu. Cô chợt nhớ về đêm mà Kỷ Minh Hàn tặng cô dây chuyền, cô rút trong túi chiếc hộp nhỏ đang đựng dây chuyền. Cô thật sự phải trả lại sao? Cô thật sự rất muốn giữ lại, còn một chút tàn dư sau cuộc tình tan biến. Kỉ niệm nhẹ nhưng gió thoáng qua nhưng dịu dàng khắc sâu cảm xúc vào tim. Hôm nay cô và hắn cũng không còn lại gì. Tiếng lạch cạch vang lên  theo từng vòng quay như bánh xe thời gian quay trở ngược về quá khứ. Cô còn nhớ lúc hắn tuyên bố cô là bà Kỷ tương lai, lúc cô giận hắn ở phim trường, trong người đang lưu chuyển dòng máu ấm áp của hắn. Tất cả như màn sương bị thành tàu xé toạc. Rạng đông nhanh chóng ló dạng, khói sau thân tàu nhả đều đều. Màn sương bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời. Cô dựa vào thành ghế thiếp đi, trong mơ cô thấy mẹ mình. Một người phụ nữ rắn rỏi, đứng dưới tán hoa gạo nở hoa đỏ thẫm. Nền trời xanh nhẹ nhàng, mẹ đi từng bước về phía cô, mạnh mẽ và quật cường. Cô như đứa trẻ chạy đến cạnh mẹ ôm chầm lấy mẹ. Vòng tay mẹ ấm áp xoa dịu tất cả đau buồn. Mẹ thầm thì dịu dàng nói:

"Con ngoan, đừng buồn, người đó là định mệnh  của con."

Cô không kịp nói gì thì mẹ đã tan biến thành hàng nghìn cánh bướm lấp lánh kì diệu. Cô choàng tỉnh, trên má vẫn đọng lại nước mắt nhoè. Ánh dương chiếu vào cửa kính sưởi ấm cô, giấc mơ kia cũng ấm áp như mẹ cô vậy.

--- ------ ------

Một tuần trôi qua, lễ cưới của Kỷ Minh Hàn và Eli đều được chuẩn bị chu tất. Mạc Khải Nghiên cũng theo đó mà trở về, đám cưới tổ chức nhỏ nên Kỷ Minh Hàn không quá bận bịu. Cuộc hẹn cuối cùng của Bảo Bảo đã chấm dứt mối quan hệ dây dưa suốt 5 năm giữa cô và hắn. Hắn thật sự rất mệt mỏi, hắn biết Bảo Bảo không từ bỏ nhưng là đã mệt mỏi nên mới quyết định như vậy. Eli là hôn thê của hắn, làm sao có thể trốn tránh, cha mẹ hắn được sống là cha mẹ Eli đánh đổi, Eli xuýt chết cũng tại hắn, đâu phải muốn nói anh không yêu em là dễ dàng. 

Hân Hân sửa soạn đồ ăn cho mẹ và em gái. Mẹ đang ngồi trên ghế dán mắt gấu bông. Lúc trước mẹ sinh ra là một tiểu thư, ngay cả cơm cũng không biết nấu, giờ đây lại phải làm việc này việc kia khiến bà vô cùng khó chịu, quay sang trách mỗi cha cô; là do cha cô cái này, là do cha cô cái kia. Người đàn bà luôn mong muốn mình được sống trong nhung gấm lụa là đến khi hoàn cảnh thay đổi lại sinh ra không quen, nhất thời căm ghét kẻ phá đi hạnh phúc ấy, dần dần người đàn bà sẽ trở nên bảo thủ và cay nghiệt. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, gia đình cô nay đã khá hơn, cô chỉ muốn tạo cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. Cô mang theo một số đồ dùng cho cha, đi ra cửa cô liền ngoảnh đầu lại nói:

"Mẹ, con đi thăm cha."

Đáp lại cô là sự im lặng của mẹ, cô thất vọng đi ra ngoài, lên taxi đi thẳng đến trại giam thành phố.

Vẫn là thói quen này mỗi tháng cô đến đây. Hôm nay là ngày thăm nuôi nên rất đông người.

Mạc Khải Nghiên ngồi trước bàn thăm phạm nhân. Ương Khải Uy ngạc nhiên nhìn anh. Anh nhìn ông hồi lâu, ông già thật rồi. Chỉ 5 năm nhưng lại khiến tóc ông bạc đi rất nhiều, khuôn mặt hóp lại gầy guộc. Ông nhìn anh xót xa, mấp máy môi:

"Xin lỗi con."

Anh cuối mặt xuống hai bàn tay đang đan vào nhau, lạnh nhạt nói:

"Không phải ông đang trả giá đấy sao?"

"Trả như thế nào cho đủ đây?"

Anh nở nụ cười ma mãnh:

"Hân Hân rất được, ông cho tôi cô ấy nhé!"

Ông ngạc nhiên nhìn anh đang nở nụ cười. Anh đứng dậy ôm lấy ông, trong lòng hoàn toàn không còn oán giận. Ương Khải Uy ôm lưng rộng của anh, trên khuôn mặt già nua hiện lên dòng nước mắt hạnh phúc. Anh thấy lòng mình rất nhẹ nhõm, suy cho cùng ông đã rất hối hận:

"Tôi tha thứ cho ông."

Ông xúc động không nói lên lời nào, lát sau buông tay ra mới mở miệng:

"Ta giao Hân Hân cho con, cùng nó sống thật hạnh phúc."

Hân Hân thất thần, túi đồ trên tay bị thả rơi tự do. Anh quay người lại bắt gặp ánh mắt của cô, anh đi tới nắm tay cô đi ra ngoài. Giữa sân rộng có một bồn hoa, có vẻ như trồng hoa thược dược, nhưng chúng bị cúc dại lấn lướt mà trở nên èo uột. Cô ngồi xuống ghế đá, anh cũng ngồi xuống cạnh cô, đan tay mình vào bàn tay cô. Cô nhìn đôi bàn tay đan xiết vào nhau, ánh nắng soi xuống làm bóng cô ngồi dài ra, bên cạnh là cái bóng cao lớn của anh, hai cái cận kề nhau, vô cùng đầm ấm. Cô không nói gì, lặng lẽ cuối mặt. Anh nhìn hai cái bóng, trong lòng bấn loạn, ngập ngừng không nói được lời nào. Cô thầm rút bàn tay ra khỏi tay anh:

"Chúng ta...."

Anh nhìn về phía cô, nắng soi vào mắt khiến anh chói loá, cô ngay lập tức đưa tay cô che nắng:

"Chúng ta kết hôn lại đi được không?" - Cô nói.

Anh nắm lấy cổ tay cô, môi mỏng khẽ cong lên:

"Không được."

Cô có chút bỡ ngỡ. Anh liền cười cợt nói:

"Em thử nhìn mình đi, có phù hợp với mẫu người của anh không hả? Em phải là một cô gái vô cùng cá tính và xinh đẹp, tài giỏi. Anh yêu người khác rồi."

"Người đó là ai?"

"Người đó là người rất đáng ghét, ghét tới mức tôi yêu cô ấy luôn rồi."

Cô đẩy tay anh ra, nói:

"Vậy xin lỗi."

Cô đứng dậy đi, anh kéo tay cô lại, giọng điệu chân thành nói:

"Nhưng chúng ta chưa ly hôn mà!"

"Sao? Chưa ly hôn?"

Anh gật đầu:

"Đúng vậy. Anh chưa nộp đơn ly hôn."

Cô rạng rỡ quay đầu lại, anh thuận thế kéo cô vào lòng:

"Chúng ta sinh con nhé!"

Cô che miệng cười:

"Khoảng 20 năm nữa đi nha. À, em cấm anh lăng nhăng…

--- ------ ------ ------ ----

Bảo Bảo dành nguyên buổi sáng cho việc dọn dẹp nhà cửa, lúc dọn xong mệt quá cô liền lăn ra ngủ, mãi đến  tận chiều cô mới thức dậy. Bữa trưa không ăn nên dạ dày cô rất khó chịu, xem lại đồng hồ đã hơn 3h chiều. Đám cưới của Kỷ Minh Hàn chắc là đã xong. Cứ nghĩ cô rồi sẽ không sao cả, ai ngờ tâm trạng lại chẳng tốt chút nào. Cô lết từng bước nặng nề xuống bếp, cắm phích ấm điện đun nước, vì tay ướt nên cô bị giật điện. Tự nhiên cô lại cảm thấy mình kém cỏi quá, cô xoa ngón tay tê vì điện. Cô ngồi xuống góc bếp, một tay đặt trên nền nhà mát lạnh, một tay cô rút điện thoại trong túi ra, mở danh bạ nhấn số Kỷ Minh Hàn nhưng ngập ngừng không dám gọi. Sau hồi lâu đắn đo cô ném điện thoại qua một bên, gập chân lại co rúm người. Cuối cùng kết thúc rồi, hết rồi và hoàn toàn không còn gì cả. Tiếng nước sôi làm cô giật mình ngồi dậy. Cô mở ngăn bếp ra trống trơn liền tắt ấm đun nước, rút phích cắm rồi đi đến chợ.

Đám cưới tổ chức giản dị, Eli cắn cắn môi vì giây phút lên lễ đường sắp đến. Cô đã đưa ra một quyết định, quyết định đúng đắn nhất của cô.

Giây phút đàn dương cầm vang lên, Eli bước vào lễ đường trong bộ váy cưới trắng, trên tay là đoá hoa màu đỏ tươi, tiến về phía cha thánh đang đứng. Cô bước lên bục, đứng cạnh Kỷ Minh Hàn và đối diện với cha thánh. Khi giọng cha nhẹ nhàng cất lên câu:

"Minh Hàn, con có đồng ý lấy Ân Ngọc, dù cho sướng khổ bệnh tật, dù giàu hay nghèo, con vẫn yêu thương Ân Ngọc."

Hắn đứng sững, mắt nhắm khẽ, nói:

"Con... đồng ý."

Cha quay sang phía Ân Ngọc, lặp lại câu nói trước, cô quay sang nhìn hắn....

Hơn 6h tối cô mới đi chợ về, biết bao nhiêu thứ cần phải mua cơ chứ. Sau khi xếp hết tất cả số thức ăn vào tủ lạnh, cô định sẽ ra quán của dì Lệ uống chút gì đó. Bao nhiêu năm không về cô thật sự rất nhớ món cháo mà dì nấu, nhất là khi cô buồn, ăn cháo giúp cô cảm thấy rất vui, hương vị hệt như của mẹ nấu. Cô thay bộ quần áo thoải mái, rảo bước trên đường bê tông cứng. Nền trời dần trở nên u ám, mây đen kéo tới như sắp đổ mưa, cô vội vàng chạy về hướng quán của dì Mai. Vừa chạy đến cửa thì mưa cũng ồ ạt trút xuống, thấm ướt một mảng vai áo cô. Trong mái hiên lợp tôn lạnh ấm áp vô cùng, khách dăm ba người toàn là người ở đây nhưng không có ai mà cô quen biết cả. Cô kéo ghế nhựa ra, ngồi xuống. Dì Lệ từ trong đi ra nhìn thấy cô liền cười nói:

"Con bé này, sao lâu quá không về, dì Lệ nhớ con lắm đó."

"Vâng, mấy năm nay cứ mãi lo công việc, lần này con về đây và sẽ ở lại đây lâu ạ."

"Tốt rồi, thế con ăn cháo nhé!"

Cô chợt nhớ đến lúc nhỏ, sau khi ăn hơn 4 bát cháo của dì Lệ cô đã khóc vì nhớ mẹ, thế nên cô kì thực không muốn nhớ lại cảnh đó. Nhất thời chưa nghĩ được món nào cô mới nhớ ra ỡ chỗ dì Lệ có mồi nhắm ngon tuyệt liền nói:

"Dì cho con một đĩa nhắm và một ít rượu nếp(1) nhé!"

"Con bé này, uống rượu được rồi cơ đấy!"

Nói rồi dì đi vào trong.

(1): Rượu được nấu từ gạo nếp, được uống phổ biến ở Trung Quốc.

Lát sau dì mang ra một đĩa mực nướng thơm phức cùng một chai rượu trong veo. Bên trên tấm che vang lên tiếng lộp bộp, ánh đèn bên dưới sáng như ban ngày. Cô rót ly rượu uống cạn, dây chuyền từ trong túi rơi ra, nằm trên nền xi măng cũ. Cô cuối người nhặt sợi dây lên. Màu nâu đỏ của hổ phách ấm áp nhẹ nhàng, trên tay cô nổi bật. Không biết cô ngồi ở đó bao lâu, chỉ biết mưa càng ngày càng lớn. Trên vô tuyến trong nhà dì Mai phát đi thông tin thời sự về trận mưa lớn là do áp thấp nhiệt đới lưu chuyển, trên các đoạn đường lớn nước đã ngập lên cao, nhiều vụ tai nạn xảy ra. Trong giây phút tan tốc của chiếc xe hơi lớn, cô nhận ra chiếc xe của Dương Phong. Cô hốt hoảng xem lại gần đó, khung cảnh chỉ cách đây ra tới đường lớn. Cô đặt dây chuyền xuống bàn, chạy ra ngoài mượn chiếc đạp đội mưa chạy như bay ra ngoài. Mưa lớn dội xuống đầu cô như xối nước, sấm chớp đì đùng ghê sợ. Nước mưa lạnh ngắt khiến cô thấy rất sợ hãi, hình ảnh chiếc xe tan tành bởi tông vào container, mong là do cô nhìn lầm, đúng vậy, nếu cô nhìn lầm thì tốt biết mấy…

Cô dùng hết sức đạp xe, tại sao Dương Phong lại đến đây? Cô không hiểu. Mưa vẫn rơi, ở ngã ba đầy người xúm lại, cô ném xe xuống giữa đường, chạy vào giữa đám đông. Mùi máu tanh nồng khiến cô bật khóc. Nước mưa dường như nhuộm đỏ nhiều dòng nước. Ánh đèn hiu hắt dội vào người đàn ông trước mặt cô. Nhân viên y tế cố gắng đỡ hắn đi vào xe cấp cứu nhưng hắn không đồng ý, luôn miệng nói:

"Tôi phải chờ một người, cô ấy nhất định sẽ đến."

Cô lao vào ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt. Kỷ Minh Hàn ôm chặt lấy cô, thì thầm:

"Anh biết mà, người ta quay anh lên tivi, em sẽ thấy."

Nói rồi hắn đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn hoà với nước mắt của cô, mặn chát. Sau gáy hắn một mảng áo thấm đẫm màu đỏ, cô đưa tay dính vết máu lên, đèn sáng soi rõ màu máu đỏ đang trôi đi sau mỗi lần được mưa gột rửa. Cô hỏng hốt không mở miệng nói được lời nào, ú ớ:

“Hàn, Hàn….”

Hắn ngất vào lồng ngực cô, im lìm. Cô hốt hoảng gọi hắn:

"Minh Hàn, Minh Hàn."

Không ai đáp lại, mọi người xung quanh sững sờ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện