Săn Đuổi
Chương 9
Người dịch: Văn Hòa - Kim Thùy
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: CCG -
Suốt buổi chiều, mây mù từ vùng sông Đông kéo lên phủ kín cả các hẻm núi. Matti Talim thấy khí lạnh khó chịu trên đại lộ Park Avenue làm cho người ta đâm ra bẳn gắt. Cảnh tuôn đi tìm taxi trông thật quá ngán, người ta nổi điên lên như cứ muốn đập nát mấy ngọn đèn giao thông.
Matti lại thích sương mù. Mình có thể lẻn đi dễ dàng trong lớp sương mù. Morton đã nói với anh như thế khi anh nhận công tác đầu tiên sang Luân Đôn. Vào một đêm giá rét, đầy sương mù vào tháng mười một, họ đã gài máy nghe lén trong tòa đại sứ của một nước châu Phi đang giúp đỡ cho bọn khủng bố. Kể từ hôm đó, anh là một trong những người tín cẩn của Morton. Sau vụ IRắc, Morton đã chuyển anh qua New York. Nhiệm sở mới này quả là một nơi đáng giá, vì New York với số cư dân Trung Đông đang gia tăng, đã thay thế cho Washington, là nơi được cơ quan Mossad quan tâm hàng đầu ở Bắc Mỹ. Sương mù trên đại lộ Park này làm cho mọi người hốt hoảng. Có lẽ họ sợ bị mắc kẹt. Miriam đã nói vì thế mà người da đỏ đã chịu đổi lấy một vài thứ trang sức rẻ tiền để đi khỏi Manhattan, họ đã lấy bất cứ thứ gì để đánh đổi vùng này. Anh chỉ biết nàng là người New York độc nhất không ngán cảnh sương mù của thành phố này.
Quanh Matti, mọi người đi lại với dáng vẻ mệt mỏi, ít người quay nhìn anh lần thứ hai. Nếu có ai nhìn thì họ sẽ thấy một người dong dỏng cao, tóc nâu, người hơi rám nắng, mặc chiếc áo gió và quần trượt tuyết.
Matti rất có sức khỏe, nhưng trong cuộc chạy Maratông ở New York hồi năm ngoái, anh thay vì dẫn đầu, lại cố tụt ra sau. Anh cần phải ẩn vào bóng tối.
Khi anh nói cho nàng biết anh là ai, vì anh thấy không có cách nào giữ kín được nếu muốn giữ mối liên hệ giữa hai người tốt đẹp. Miriam hỏi anh phải chăng vì thế mà anh quá đa nghi. Anh đáp nghề anh đã dạy cho anh biết về tật xấu của người đời.
Nàng đã gọi anh là anh chàng hoài nghi ba mươi bốn tuổi của nàng. Miriam có tài đánh giá mọi thứ. Anh nghĩ nhờ nghề thuốc mà nàng đã có cái tài này.
Matti thấy trước mặt cảnh chen lấn để ăn cắp đang diễn ra. Bốn tên nói tiếng Tây Ban Nha đang cố chen lấn để tách một cặp vợ chồng già người da trắng ra, trông họ biết chắc là khách du lịch... Lần lượt từng thằng đi qua vượt lên, cố nhìn xem đồ trang sức trên cổ người đàn bà. Bà đang nắm cái ví xách trên tay. Khi cặp vợ chồng chuẩn bị qua đường, tên cướp bắt đầu hành động.
Matti chen lấn qua đám đông, anh bước nhanh lên. Cặp vợ chồng nhìn thấy đèn đỏ. Chỉ có du khách mới dừng lại chờ đèn đỏ. Tên cướp bước lên ngang hàng với họ, chuẩn bị trượt nhào cản lối đi của họ khi họ bắt đầu băng qua đường. Những tên nói tiếng Tây Ban Nha khác áp đến gần. Khi tên chặn đường nhào xuống, hắn sẽ kéo luôn cặp vợ chồng té bổ xuống. Những thằng trong băng cướp ập đến để giúp. Trong lúc lộn xộn, một thằng sẽ giật cái ví xách tay của bà già. Chuyện như thế này đã xảy ra trong thành phố năm mươi ngàn lần hàng năm.
Talim bước đến kịp cặp vợ chồng, đúng lúc thằng cướp ra tay. Hắn quay người và bước lảo đảo trên đường. Không ngừng bước, Matti nắm chặt cánh tay của hắn, kéo hắn sang một bên. Cả toán xông đến, chúng ngần ngại.
— Lần này thì dẹp - Matti nói nho nhỏ, anh đẩy tên cướp đi.
Cặp vợ chồng già nhìn anh mỉm cười và Matti cười đáp lại. Anh đi sát bên cạnh họ để băng qua đường, cho đến tận khách sạn Drake, lại thêm hai người nữa chỉ tin chuyện xảy ra cho ai đó mà thôi. New York đầy dẫy cả người không bao giờ chịu nghe người khác. Họ như Bitburg.
Đã một tuần rồi, Bitburg đã gởi đến một lệnh khẩn cho biết những người Xi Ri đang dùng Tòa nhà Liên Hiệp Quốc để ký kết mua vũ khí mới với Trung Quốc. Matti không tin người Xi Ri lại làm chuyện như thế này, nhưng anh không dám cãi lệnh khẩn được.
Anh đã được một số nhân viên trong Ban "Cải Tổ Nhanh" chi một số tiền lớn và đã khéo léo gài nhiều máy nghe lén trong văn phòng đại biểu của Xi Ri và Trung Hoa.
Morton đã cho thiết lập một tổ chức để điều hành những công việc thiết yếu của Mossad tại Hoa Kỳ, nhân viên của tổ chức này đều là chuyên gia các ngành nghề để cải tạo lại một ngôi nhà an toàn hầu yểm trợ cho các cuộc trừ khử. Nhưng cốt yếu nhất là canh chừng. Matti biết có nhiều cảnh sát mật ở New York hay là những người gác cổng đã nhận được tiền hối lộ rất hậu hĩ để canh chừng các mặt khác trong khi những kỹ thuật viên của ban Cải Tổ Nhanh bận công việc của họ.
Khi những máy nghe lén đã gài xong, anh trải qua một ngày ngồi trong chiếc xe tải đậu gần tòa nhà Liên Hiệp Quốc, lắng nghe những người Xi Ri và người Trung Hoa nói chuyện. Có nhiều chuyện khá hấp dẫn, nhưng tuyệt không có chuyện buôn bán vũ khí.
Matti ngờ rằng đây là mưu mô của Bitburg bày ra để chứng tỏ ông ta biết chuyện gì đang xảy ra. Một giờ trước đây, khi anh ký vào bản lịch canh gác, anh đã nói nhân viên trong ban Cải Tổ Nhanh tiếp tục canh chừng.
Đi ngược theo đại lộ Park, Matti mải suy nghĩ về tờ báo cáo mà anh đã gởi cho Bitburg. Nhiều chi tiết lắm vì Bitburg thích thế. Nhưng anh không có gì quan trọng để nói, và anh cho biết công việc canh chừng vẫn đang tiếp tục. Anh cũng báo cáo rằng nhân viên của ban Cải Tổ Nhanh hoạt động rất tốt, và các máy móc nghe lén vẫn hoạt động hoàn hảo. Anh đang tiếp tục theo dõi những tin quan trọng.
Cũng may là khi anh được những tin đáng giá này thì chắc cũng mấy tuần nữa Bitburg mới biết được vài điều. Bước tới ngôi nhà 510 ở đại lộ Park, Matti định gởi cho Morton một bản sao, mong sao ông ấy đọc chắc sẽ hiểu. Matti bước qua tiền sảnh, xem thùng thư. Thùng thư đầy cả các thư tạp nham hàng ngày. Anh đã đọc đâu đó viết rằng, một người dân trung bình ở New York mỗi năm nhận đến mười bốn cân Anh thư rác. Trong số tạp nham đó có một phong bì đựng những cái vé vào xem hòa nhạc của Pramoggia tại Madison Square Garden vào đêm sau. Anh đã chọc Miriam rằng, nếu nàng điện thoại báo không đi được, anh sẽ đến phòng cấp cứu đế lôi nàng đi. Anh tự hỏi không biết cặp vợ chồng già ở khách sạn Drake có biết chăng họ đang ở cùng chỗ với anh chàng ca sĩ có giọng nam cao danh tiếng kia không. Nhưng họ biết gì được nỗi đam mê của Pramoggia đối với cô bé vị thành niên nọ?
Pramoggia đã định trình diễn nhạc khắp thế giới với một đám điệp viên gài vào. Một trong số đó có một cô bé người Sudan mà Morton đã tuyển một năm nay rồi. Trước khi Pramoggia đến Los Angeles, Matti đã gặp cô gái, cô ta nói cho anh biết về những người mà anh chàng ca sĩ giọng nam cao đã gặp tại New York. Pramoggia nổi tiếng là người đã ủng hộ Mặt Trận giải phóng Palestine (PLO), cho nên Mossad đã xem hắn là mục tiêu hợp pháp để theo dõi.
Cánh cửa phòng số 103 trông cũng giống như những cánh cửa ô phòng khác, cũng đóng bằng gỗ gụ. Nhưng bộ khóa loại Ingersoll đã được thay bằng một bộ khóa mộng, chìa do một người thợ khóa của Mossad làm. Trước hôm Matti vào ở một ngày, một nhân viên trong ban Cải Tổ Nhanh đã ráp bộ khóa vào khi họ thay bộ nguyên thủy đi. Giữa bộ cửa mới thay là một tấm sắt dày một inh, đủ sức chịu đựng sức nổ của một quả lựu đạn hay là một trái bom lửa.
Anh mở cửa, và theo thói quen, anh khóa cửa lại ngay. Anh bật đèn. Căn hộ rộng và thoáng khí. Gồm có một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng trống, và nhà bếp trang bị rất lộng lẫy. Anh chỉ dùng nhà bếp để rang bắp và pha cà phê. Đi ăn ở ngoài là một phần của công tác, vì anh phải đến chỗ nào có kẻ thù ăn.
Khi anh mới dọn đến ở, anh có cảm tưởng là ban Cải Tổ Nhanh chắc đã trang bị đồ đạc trong nhà theo trường phái nghệ thuật Ba-rốc thuộc thế kỷ 16. Cái gì cũng được mạ vàng hết, giấy dán tường có in hình nổi và bàn ghế đều đóng chân thấp. Trông gian nhà giống như điện Versailles, chỉ thiếu cảnh vườn tược mà thôi.
Nhưng anh thích ngôi nhà khi anh thay những tấm thảm hài hòa rất đẹp với cảnh giàu sang này. Anh đã mua những tấm thảm trong một khu chợ trời ở Tunis, chúng đã theo anh đi khắp các nhiệm sở cùng với bộ sách quý anh thích. Từ một kệ sách, bây giờ sách anh đã chiếm hết một bức tường. Miriam lại nhét thêm sách vở của nàng vào nữa.
Hai người đã ngủ với nhau chín tháng nay, từ ngày cả hai người đều cảm thấy thích thế, thỉnh thoảng ngủ ở nhà nàng tại đại lộ Thứ Ba, thỉnh thoảng tại đây. Cả hai đều muốn mối liên hệ của họ không có gì thúc ép hết.
Matti bước đến cái giá đặt điện thoại đế xem máy nhắn tin ra sao. Miriam đã gọi đến, nàng nhắn khi hết ca nàng sẽ rảnh, và hỏi anh có gọi mua bánh bột nhân thịt được không? Sau đó, họ sẽ xem phim trên tivi, như bất cứ cặp vợ chồng nào. Thật là một ý kiến rất hay, một ý kiến mà anh chưa được sống với những phụ nữ anh đã cặp bồ khác. Tin tiếp theo là của Liza Panchez. Hai người đều nhận thấy mối liên hệ của họ vẫn chưa thắm thiết lắm. Liza đã tuyên bố cô mãi mãi là bạn của anh mà thôi. Thỉnh thoảng một người bạn còn tốt hơn một người yêu, cô ta đã nói thêm như thế. Miriam thì lại muốn anh đóng cả hai vai luôn.
Nhân viên của Brentano gọi điện thoại đến báo cho anh biết bản sao của anh viết về việc cơ quan Mossad bị người ta phát hiện mới đây đã đến rồi. Từ một năm rồi có người đã viết một cuốn sách nói về việc lộ tẩy này. Thật tức cười khi thấy được sai lầm của mình.
Anh của Liza, Lou, đã gọi anh từ khách sạn Kennedy. Anh ấy nói anh sẽ gọi lại khi đến ở khách sạn Roosevelt. Hai người không gặp nhau từ khi rời IRắc đến nay. Morton đã thu xếp để Lou tách ra khỏi cơ quan CIA và hoạt động chung với anh, vì Lou biết rất rõ những việc tiếp xúc của bọn khủng bố Ả Rập ở đất Hoa Kỳ.
Matti nhận ra Lou có cùng sở thích về thức ăn ngon và thích nhạc Jazz hay như anh. Hai người trở nên rất thân nhau, và Lou đã tâm sự với anh rằng mình đồng tính luyến ái. Đêm đó, họ uống nhiều rượu vang, nhưng không vì thế mà Matti không tỏ vẻ quá ngạc nhiên. Anh hỏi cơ quan CIA có biết không. Lou trả lời không và có : Không vì ở Langley người ta không biết, có, đúng là họ có nghi ngờ. Matti lại càng thích anh ta hơn, vì anh ta chân thật và cao quý. Hôm sau, anh đã dẫn Lou đến ăn ở nhà hàng Plaza. Cả hai đều thích không khí của Phòng Gỗ sồi, vì nó nhắc họ nhớ đến không khí của châu Âu.
Cuối cùng là cuộc gọi của Morton. Ông không nhắn gì hết : Morton luôn luôn nói điện thoại rất vắn tắt. Matti định đi làm cái gì uống, rồi hãy gọi lại. Anh cởi áo khoác ra, để lộ bao súng đeo trên vai, thật sít sao giống như sợi dây đeo quần ở phía sau. Matti đi ra bếp, pha một ly uýchki sôđa. Anh đã quen khẩu vị ở Luân Đôn rồi. Bỏ nước đá vào ly, anh nhẹ nhàng bước ra phòng khách, đến đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống đại lộ Park.
Anh nhìn không được rõ lắm. Ban Cải Tổ Nhanh đã phủ lên mặt kính cửa sổ một lớp mỏng chất chống lại máy nghe lén. Họ lại còn lót thêm một cánh cửa sổ thứ hai vào bên trong khung cửa nữa. Kính của lớp cửa này chịu đựng được đạn của loại súng UZI.
Một ngọn gió nhẹ thổi đến đã làm tan sương mù đi. Xe cộ đông đúc. Bên ngoài khách sạn Drake, một hàng cảnh sát đuổi lui những người hâm mộ nhạc kịch cuồng nhiệt. Ngoài Pavarotti và Domigora, Pramoggia là ca sĩ nhạc kịch duy nhất yêu cầu một việc làm như thế. Có lẽ anh ta đã được báo động cho biết, đi theo PLO là chơi với lửa. Hay có thể tốt hơn là anh ta đã bị chiêu hồi rồi cũng có. Morton đã từng chiêu hồi người phụ tá thân cận nhất của Yasser Arafat đấy. Và trong mười năm trời, anh ta đã khai ra tất cả những kế hoạch của PLO cho Mossad, cho đến khi anh ta chết vì môt tai nạn giao thông.
Tiếng máy Fax hoạt động phá tan bầu không khí yên lặng trong phòng. Buồng ngủ thứ hai đã được đổi thành phòng mật, và cũng giống như những phòng bí mật trong các căn hộ trước đây, phòng được trang bị cách âm và chống nghe lén. Tin nhắn hiện ra nơi máy : "Tin khẩn của Hắc Hổ". Mỗi vị Thủ tướng của Israel đều có bí danh lấy tên một con vật. Tin của Karshov chỉ vỏn vẹn như sau : "Báo động cho danh sách A về khả năng tấn công của địch".
Danh sách gồm tên tuổi của người Do Thái và các tổ chức danh tiếng ở New York. Matti có thể dùng máy sử dụng đường điện thoại để nối hai máy vi tính thông báo cho họ trong nháy mắt. Nhưng trước hết anh gọi cho Morton đã. Anh nhấc điện thoại bên máy Fax, bấm số.
011 - Mã số gọi đi quốc tế. Anh đã nói cho Morton biết rằng ý kiến chung ở Washington là nếu Raza có tấn công, thì chắc hắn sẽ tấn công ở châu Âu.
972 - Mã số Israel. Chắc khoảng nửa khuya ở đấy rồi. Việc báo danh sách A vừa rồi đã từng thực hiện vào tuần lễ trước ngày IRắc xâm lược Kuwait.
3 - Mã gọi Tel Aviv. Anh bấm số nhà Morton.
Ngay lúc ấy, căn phòng bỗng chao đảo. Chỉ trong nháy mắt, Matti biết ngay không phải động đất. Chỉ một lượng chất nổ thật lớn loại Semtex là có thể tạo nên tiếng gầm như thế rồi. Anh thả điện thoại xuống giá, chạy đến cửa sổ.
Hàng ngàn tấn bê tông cốt sắt, đã dùng để xây mặt tiền khách sạn Drake trên đại lộ Park, đang đổ nhào xuống mặt đường, chôn vùi cả nhà hát nhạc kịch ở phía sau dãy hàng rào cảnh sát và xe taxi đang chạy vào chạy ra khách sạn. Một khối lớn bê tông rơi xuống một chiếc xe tải, đập bẹp dí chiếc xe. Trong một thoáng, tòa nhà đổ xuống đã tạo nên một hàng rào chắn ngang đại lộ Park cao đến sáu mét. Một đám khói lớn mù trời bốc lên từ khách sạn Drake như một cái nấm khổng lồ. Matti nghĩ đến cô gái Sudan, đến cặp vợ chồng nọ, đến những người hâm mộ nhạc kịch và đến Pramoggia, rồi anh lặng lẽ cầu nguyện cho họ. Không ai đáng phải chết một cách thê thảm như thế.
Thế rồi anh trở về với nghề nghiệp chuyên môn. Khói trắng tức là quả bom rất mạnh, nó đã hút hết khí oxy trong không khí. Anh bèn loại ngay mặt trận IRA ra ngoài vụ này. Không có lý do gì họ phải làm như thế. Giới buôn lậu ma túy Columbia ra tay ư ? Chúng đã từng đánh phá khách sạn. Nhưng chỉ ở Nam Mỹ thôi. Chỉ có một nhóm Ả Rập mới có lý do để đánh phá tại trung tâm New York mà thôi.
Điên thoại reo. Khi Matti chạy đến trả lời, thì một hồi nổ thứ hai vang rền cả bầu trời.
— Matti đấy à ? - Giọng Lou Panchez vang bên tai anh - Khách sạn Plaza sập rồi.
Talim nghe giọng la hét vang lên trong ống nghe, rồi anh nghe tiếng còi inh ỏi. Anh cố giữ bình tĩnh. — Cậu ở đâu đấy, Lou ?
— Ở đại lộ Năm. Mình đang trên đường đến thăm Liza.
Tờ Associated Press đặt ở khu Rockefeller Plaza, gần khách sạn Plaza.
— Mình sẽ gặp cậu ở đấy - Matti nói. - Tầng dành cho báo chí ở đấy sẽ là một nơi lý tưởng để nhìn được bao quát toàn cảnh.
— Tốt ! - Lou cất cao giọng. - Matti, mình đã hiểu tại sao Morton tách mình ra khỏi CIA.
Cũng vì thế mà Morton đã gọi đến cho anh. Chắc chắn là do bọn Ả Rập rồi.
— Chào mừng cậu đến với tổ, Lou.
— Chào mừng ! Chúng sắp điên cả rồi.
Một tiếng nổ thứ ba vang lên trong ống nghe của Matti. Rồi anh nghe tiếng la của Lou.
— Lạy Chúa Jesus. Trông như khách sạn Pierre ! Cả khu vực đều chìm trong khói. Chắc là khách sạn Pierre đã bị đánh...
— Mình sẽ gặp cậu ở chỗ của Liza - Matti nói, gác máy. Anh không cần bàn thảo nữa vì anh đang ở gần hiện trường quá rồi. Việc Karshov thông báo, việc Morton tuyển Lou, đều nhắm vào vụ này. Việc ông ta biết trước làm cho anh run cả người, không phải run vì bị kích thích, vì sợ, mà là vì ngoài tầm hiểu biết của anh.
Bên ngoài cửa phòng, anh nghe có tiếng người hoảng hốt, giọng một người đàn ông, rồi tiếp theo là giọng đàn bà, rồi giọng nhiều người hoảng loạn. Khắp thành phố chắc đều thế. Anh gọi thẳng đến cho Miriam. Một giọng đàn ông trả lời điện thoại, rồi bảo anh giữ điện thoại chờ. Anh nghe tiếng hoạt động ồn ào gần đấy, rồi tiếng nàng qua lần vải che miệng để giải phẫu.
— Cantwell đây.
— Miriam, công việc chắc là bết lắm phải không ?
— Bết lắm, Matti. Bọn em vừa được mật mã Số Một cho biết. Tức là sắp tiếp nhận một trăm bệnh nhân.
Bệnh viện Trung tâm Thành phố là bệnh viện ở gần các khách sạn bị đánh sập nhất.
— Bọn em sẽ rút tất cả bác sĩ và y tá khắp nơi về đây. Ngay cả bác sĩ ở các bệnh viện tư giá cả đắt đỏ ở đại lộ Năm và đại lộ Park nữa. Thầy thuốc, sinh viên, bất kỳ ai cầm được kim khâu. Bây giờ, chúng em đang ở tại trung tâm của cơn hỗn loạn. Mười phút nữa, nơi này sẽ loạn lên cho mà coi.
Tuy nhiên, mọi người đều di chuyển quanh nàng với vẻ kính nể. Nàng ra lệnh rất tự nhiên.
— Lạy Chúa Jesus, Matti này, sao lại có chuyện dơ bẩn như thế này ? - Bỗng giọng nàng trở nên giận dữ.
— Bọn người làm việc này có mặt khắp nơi.
— Tại sao lại ở dây ? Đất nước này làm gì cho cam ?
— Đấy là cái giá của nền dân chủ. Cái giá của sự chủ trương bành trướng chủ nghĩa sen đầm quốc tế.
— Vậy thì đã đến lúc chúng ta bỏ đi, mà chỉ lo việc của chúng ta thôi. Nếu chúng ta làm thế, chắc là chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
— Có thể được, mà cũng có thể không - Anh thông cảm cho sự giận dữ của nàng. Anh nghe đâu đấy có tiếng gọi nàng trên loa phóng thanh của bệnh viện.
— Matti, em phải đi làm việc. Em sẽ gặp anh khi thuận tiện.
Nàng gác máy không nói lời từ biệt. Đây cũng là một trong những phong cách của nàng. Sau khi gác máy, anh nghe thêm một tiếng nổ thứ tư nữa vang rền cả bầu trời đêm. Anh chạy lui đến cửa sổ. Đây là khách sạn Mayfair House nằm xa hơn trên đại lộ Park. Anh đứng sững người nhìn những tầng trên cùng đang đổ nhào xuống mặt đường. Hai chiếc xe chữa lửa và một chiếc xe cứu thương đến tiếp cứu cho khách sạn Drake đã bị chôn vùi dưới mảnh đổ. Đây không phải là khủng bố nữa, mà là chiến tranh quy mô.
Matti bước đến điện thoại gọi cho Morton. Đường dây đã bị cắt. Anh kéo dây kéo áo gió rồi mở cửa bước ra ngoài hành lang. Sự chấn động đã làm cho anh hoang mang. Khóa cửa xong, anh bước ngang qua một bà già đang ca cẩm là chính Chúa đã trừng phạt New York, đi qua một gã đàn ông nói to lên rằng Nostradamus đã tiên đoán cảnh này rồi, anh vượt qua những người đàn ông, đàn bà lo sợ, giận dữ, choáng váng. Một người nắm lấy tay Matti, hỏi anh đi đâu. Anh giật mạnh rồi đẩy cửa đi vào cầu thang cấp cứu. Có đến một ngàn lẻ bảy mươi lăm cấp xuống mặt đất. Anh đã đếm từ hôm anh dọn đến ở.
Matti xuất hiện trên tầng đặt văn phòng tòa báo AD. Anh vẫn thở dễ dàng mặc dù anh đã chạy suốt cả đoạn đường, lại còn phải tránh né những chiếc xe cấp cứu nữa. Khi anh đến khu Rockefeller Plaza, đã có nhiều xe ủi đất khổng lồ xúc dọn trên đại lộ Năm. Những chiếc trực thăng có máy xúc treo bằng dây xích đang bay thấp trên bốn khách sạn. Đội Vệ binh quốc gia biệt phái đầu tiên đã đến để giúp cảnh sát đẩy lui những người không có phận sự chen vào. Anh chưa bao giờ thấy thành phố lại đáp ứng với tai nạn một cách nhanh chóng như vậy. Miriam chắc sẽ nói vì New York là một thành phố luôn gặp cảnh như vậy.
Matti đứng lại một chốc, nhìn cảnh tượng trong tòa báo. Cảnh tượng trong tòa báo rộng lớn, quang đãng trông giống như cảnh tượng của những lần đã xảy ra biến cố khác mà anh đã chứng kiến ở đây : Cuộc tàn sát ở công trường Thiên An Môn tại Bắc Kinh, cuộc kết thúc đẫm máu của chế độ độc tài Ceausescu, cuộc sụp đổ của bức tường Bá Linh, khởi đầu trận chiến vùng Vịnh.
Thế nhưng hiện tại không khí có vẻ yên lặng hơn. Những phóng viên đều giống những nhân viên hoạt động tình báo, họ đã được phái đi, bất kể chuyện xảy ra có khủng khiếp đến đâu. Vì thế mà Morton đã tuyển họ để làm nhân viên tình báo. Matti định sẽ gọi cho ông tại văn phòng của Liza, chắc cô ta sẽ giả vờ không nghe. Cô ấy thừa biết đây là chuyện có liên quan đến Lou.
Matti thấy anh ta ở trong văn phòng của Liza nằm đằng cuối tầng lầu. Liza đang nghe điện thoại như mọi khi, còn Lou đứng sau lưng chị đang đọc những hàng chữ hiện ra trên màn máy hiện hình, người anh to lớn, dáng đứng nghênh ngang. Lou có vẻ mệt mỏi và lo âu. Liza trông thấy anh, cô vẫy tay chào mời vào.
Bước qua tầng lầu, anh cảm thấy không khí căng thẳng đang bao trùm cả văn phòng.
Tại khách sạn Plaza, vụ nổ quá mạnh, khiến cho những mảnh vỡ đã văng ra xa đến hàng trăm thước. Đã tìm thấy ở xa được ba mươi sáu thi thể. Số người bị thương lên đến trên năm mươi người. Nhà hàng ăn uống La Forret danh tiếng trong khách sạn Pierre đã bị thiệt hại về nhân mạng lớn nhất, sáu mươi thực khách và nhân viên bị chết.
Nhiều nhân chứng đã miêu tả cảnh ngôi vườn trên mái khách sạn Mayfair House đã bị tung lên cao trên bầu trời Manhattan, rồi họ thấy một làn ánh sáng gay gắt lan ra, tiếp theo là tiếng nổ và cảnh sụp đổ của khách sạn. Người ta đã tìm ra hai mươi tử thi. Số tử vong ở khách sạn Drake được xác nhận là hai mươi chín. Trong số này có Pramoggia.
Matti lần tay vào túi lấy ra những cái vé xem nhạc kịch, anh ném vào thùng rác rồi bước vào văn phòng của Liza. Cô ta là Tổng biên tập trực đêm. Nhìn vẻ non nớt hiền từ trên mặt cô, người ta khó mà tin được như thế. Cô ta đang đánh chữ trên máy hiện hình. Điện thoại kẹp dưới cằm, lắng nghe. Cô vẫy tay chào Matti, rồi gõ vào phím chữ trên máy hình.
Lou quay lại phía Matti. — Chúng cũng tấn công vào Luân Đôn và Paris. Mỗi nơi bốn khách sạn - Anh nói, không mào đầu.
— Chó thật ! - Matti nói - Nặng không ?
Lou lấy tay vuốt mặt, như là rửa mặt không có nước.
— Số chết hả ? - Gần bốn trăm, và còn gia tăng. Ít ra cũng đến một ngàn người bị thương. Liza đang nói chuyện với nhân viên được phái đến tòa Nhà trắng. Tổng thống cho triệu tập nội các khẩn cấp. Ông muốn trả miếng ngay. Trả miếng thật đậm.
— Có ai tuyên bố nhận vụ này chưa ?
— Chưa thấy.
— Chắc là của Raza, Lou à. Không ai có nguyên nhân hết.
— Mình cũng nghĩ thế.
— Rồi Tổng thống sẽ làm gì vậy ? Dội bom vào kẻ nào đã dung dưỡng hắn chứ ?
Lou lắc đầu. — Không giống như ngày xưa đâu, Matti. Mấy tên Ả Rập của ông ấy có một cái nhìn tổng quan hết mọi việc. Và lại có những bàn tay bên ngoài Trung Đông thường góp phần tạo nên việc này nữa.
— Có lẽ vụ này sẽ làm cho họ mở mắt ra chứ ?
— Chưa chắc.
— Mình cũng nghĩ thế.
Lou đưa mắt nhìn vào phòng nhận tin. Người ta khó mà tin anh và Liza lại là anh em song sinh được. Trông anh ít ra cũng già hơn đến mười tuổi. Là vì đôi mắt của anh luôn luôn bị quầng đỏ quanh mắt, áo quần thì không hợp thời trang như cách anh để tóc mai và râu mép kiểu Rapata. Nhưng anh không phải là người lưu tâm đến dư luận. Anh quay lại phía Matti.
— Bây giờ sao đây, Matti ?
— Trước hết là tôi gặp Morton cái đã.
Liza đã gọi xong, cô quay lại phía hai người. — Anh nghĩ sao về vụ này đây, Matti ? Anh cho chỉ là vụ tấn công của Raza mà thôi, hay đây mới mở màn ?
Anh hiểu cái nhìn của cô ta. Đấy là cái nhìn thấu suốt.
— Mười hai khách sạn mà, Liza. Nhiều tử vong và thương tích hơn tổng số cả một năm khủng bố. Tôi thấy Raza đã hài lòng trước những khát vọng khát máu của hắn rồi.
— Morton vẫn theo dõi thành tích của hắn chứ ?
Anh thoáng cười.
— Cô muốn hỏi ông ấy à ?
— Anh định hỏi ông ấy cái gì đấy chứ ? Ước gì anh đừng hỏi.
— Tôi gọi điện thoại được không ?
Cô ta vẫy tay chỉ cái điện thoại trên ghế dài. — Anh chào Morton giúp tôi với.
Liza trả lời điện thoại khi Matti quay số gọi. Lou đứng bên cạnh anh. Số điện thoại ở nhà ông ấy không trả lời. Matti định bấm số ở tổng đài của cơ quan Mossad tại Tel Aviv, thì anh bỗng liếc mắt thấy Liza khựng người lại rồi ra hiệu cho anh dừng lại. Anh bỏ máy xuống.
— Chúng ta sắp nghe một lời tuyên bố - Cô ta nói, vừa bấm một cái nút trên máy thu âm để trên bàn của cô, - Tôi sẽ cho phát lại.
Bên ngoài tầng lầu, Matti thấy các phóng viên bắt đầu tụ tập quanh cái bàn ở chính giữa, ở đây một người có phận sự ghi lại, đeo máy nghe trên đầu, sẵn sàng đánh lại lời phát ra trên máy trong khi lời công bố được ghi âm. Một số nhân vật trong ban điều hành báo chí đã tụ tập quanh văn phòng của Liza. Họ đều nhìn lên chiếc máy phóng thanh ở trên tường nằm sau bàn làm việc của cô. Một tiếng rít lên, rồi một giọng nữ vang lên trong phòng.
— Tôi xin nhân danh Raza, người chiến sĩ bảo vệ tự do của tất cả nhân dân Hồi giáo bị áp bức để công bố như sau : Những gì vừa xảy ra trong ba thành phố thiêng liêng của chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa đế quốc của các người, không phải điều hăm dọa để các người không lắng nghe những yêu cầu của chúng tôi.
Matti thấy giọng nói mang màu sắc tôn giáo cực đoan, mang tính cuồng nhiệt giữa tỉnh táo và điên cuồng.
— Yêu cầu thứ nhất của chúng tôi là mỗi thành viên trong hội đồng thường trực của Liên Hiệp Quốc, nhân danh toàn thể Hội đồng Liên Hiệp Quốc, hứa rằng bọn Phục quốc Do Thái phải rời khỏi đất nước của chúng tôi, mà chúng gọi là Israel. Lời hứa này phải được đưa ra trong vòng hai mươi bốn giờ.
Matti chửi thề nho nhỏ. - Không có cách nào được đâu, cô nương ơi. Không có cách nào được đâu.
— Yêu cầu thứ hai là trước khi hết tồn tại, quốc gia của bọn Phục quốc Do Thái phải thỏa thuận phá hủy hết vũ khí nguyên tử đi. Đồng thời, tất cả những vũ khí chiến thuật khác đã được đồng minh của chúng thiết đặt để giúp bảo vệ sự sống còn của bọn Phục quốc Do Thái đều phải được hủy bỏ hết.
Liza hồi hộp : — Cô ta lột lỗ Israel rồi.
Giọng nói lại vang lên.
— Thứ ba, tất cả những nguồn lợi do dầu hỏa và khoáng sản cung cấp chạy từ nước Nigeria cho đến vịnh Ba Tư phải được chia chác lại. Hiện tại, những dân tộc ở trên những vùng đất này chỉ hưởng lợi có bốn mươi phần trăm. Bây giờ họ phải được hưởng tám mươi phần trăm. Hơn nữa, các công ty khai thác dầu và khoáng sản vừa nói trên phải đóng một tỷ đô la để chia cho các nước bị họ áp bức để khai thác từ lâu nay.
Lou Panchez nghiến chặt quai hàm. — Nó lại dùng ngôn ngữ của giới không tặc trên thế giới !
— Thứ tư, mỗi thành viên của Liên Hiệp Quốc phải ký một nghị định thư chính thức hữu hiệu bảo đảm sẽ không có sách báo phim ảnh khiêu dâm hay là ma túy tiếp tục làm ô uế đến sự thanh khiết của Hồi giáo. Các người làm gì trong nước các người là quyền của các người. Chúng tôi không muốn để các thứ văn hóa đồi trụy của các người, hay là để cho sự đồi bại thối nát của các người ảnh hưởng đến những giá trị tinh thần của chúng tôi.
Giọng nói dừng lại một chốc, rồi nói tiếp : — Những yêu cầu thứ hai, thứ ba và thứ tư phải được thực hiện trong vòng bảy ngày, quý vị có hai mươi bốn giờ để suy nghĩ chấp nhận những yêu cầu này. Không có chuyện thương lượng hay thay đổi các điều khoản, và các người sẽ nhận thêm những bằng chứng cho thấy chúng tôi có đủ phương tiện để tiêu diệt cái xã hội phát xít bạo tàn đã đàn áp chúng tôi !
Trong cảnh im lặng trong phòng, một ngọn đèn trên máy liên lạc của Liza bật sáng. Đây là một số không đăng ký trong danh sách. Liza nhấc ống nghe lên nghe một hồi.
— Anh ta có đây rồi - Cô ta gật đầu ra dấu cho Matti rồi đưa điện thoại cho anh.
— Vâng, tôi nghe đây - Matti nói, anh đã biết ai ở đầu đây rồi.
— Đi với Lou đến tòa lãnh sự và đợi đấy - Morton ra lệnh.
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: CCG -
Suốt buổi chiều, mây mù từ vùng sông Đông kéo lên phủ kín cả các hẻm núi. Matti Talim thấy khí lạnh khó chịu trên đại lộ Park Avenue làm cho người ta đâm ra bẳn gắt. Cảnh tuôn đi tìm taxi trông thật quá ngán, người ta nổi điên lên như cứ muốn đập nát mấy ngọn đèn giao thông.
Matti lại thích sương mù. Mình có thể lẻn đi dễ dàng trong lớp sương mù. Morton đã nói với anh như thế khi anh nhận công tác đầu tiên sang Luân Đôn. Vào một đêm giá rét, đầy sương mù vào tháng mười một, họ đã gài máy nghe lén trong tòa đại sứ của một nước châu Phi đang giúp đỡ cho bọn khủng bố. Kể từ hôm đó, anh là một trong những người tín cẩn của Morton. Sau vụ IRắc, Morton đã chuyển anh qua New York. Nhiệm sở mới này quả là một nơi đáng giá, vì New York với số cư dân Trung Đông đang gia tăng, đã thay thế cho Washington, là nơi được cơ quan Mossad quan tâm hàng đầu ở Bắc Mỹ. Sương mù trên đại lộ Park này làm cho mọi người hốt hoảng. Có lẽ họ sợ bị mắc kẹt. Miriam đã nói vì thế mà người da đỏ đã chịu đổi lấy một vài thứ trang sức rẻ tiền để đi khỏi Manhattan, họ đã lấy bất cứ thứ gì để đánh đổi vùng này. Anh chỉ biết nàng là người New York độc nhất không ngán cảnh sương mù của thành phố này.
Quanh Matti, mọi người đi lại với dáng vẻ mệt mỏi, ít người quay nhìn anh lần thứ hai. Nếu có ai nhìn thì họ sẽ thấy một người dong dỏng cao, tóc nâu, người hơi rám nắng, mặc chiếc áo gió và quần trượt tuyết.
Matti rất có sức khỏe, nhưng trong cuộc chạy Maratông ở New York hồi năm ngoái, anh thay vì dẫn đầu, lại cố tụt ra sau. Anh cần phải ẩn vào bóng tối.
Khi anh nói cho nàng biết anh là ai, vì anh thấy không có cách nào giữ kín được nếu muốn giữ mối liên hệ giữa hai người tốt đẹp. Miriam hỏi anh phải chăng vì thế mà anh quá đa nghi. Anh đáp nghề anh đã dạy cho anh biết về tật xấu của người đời.
Nàng đã gọi anh là anh chàng hoài nghi ba mươi bốn tuổi của nàng. Miriam có tài đánh giá mọi thứ. Anh nghĩ nhờ nghề thuốc mà nàng đã có cái tài này.
Matti thấy trước mặt cảnh chen lấn để ăn cắp đang diễn ra. Bốn tên nói tiếng Tây Ban Nha đang cố chen lấn để tách một cặp vợ chồng già người da trắng ra, trông họ biết chắc là khách du lịch... Lần lượt từng thằng đi qua vượt lên, cố nhìn xem đồ trang sức trên cổ người đàn bà. Bà đang nắm cái ví xách trên tay. Khi cặp vợ chồng chuẩn bị qua đường, tên cướp bắt đầu hành động.
Matti chen lấn qua đám đông, anh bước nhanh lên. Cặp vợ chồng nhìn thấy đèn đỏ. Chỉ có du khách mới dừng lại chờ đèn đỏ. Tên cướp bước lên ngang hàng với họ, chuẩn bị trượt nhào cản lối đi của họ khi họ bắt đầu băng qua đường. Những tên nói tiếng Tây Ban Nha khác áp đến gần. Khi tên chặn đường nhào xuống, hắn sẽ kéo luôn cặp vợ chồng té bổ xuống. Những thằng trong băng cướp ập đến để giúp. Trong lúc lộn xộn, một thằng sẽ giật cái ví xách tay của bà già. Chuyện như thế này đã xảy ra trong thành phố năm mươi ngàn lần hàng năm.
Talim bước đến kịp cặp vợ chồng, đúng lúc thằng cướp ra tay. Hắn quay người và bước lảo đảo trên đường. Không ngừng bước, Matti nắm chặt cánh tay của hắn, kéo hắn sang một bên. Cả toán xông đến, chúng ngần ngại.
— Lần này thì dẹp - Matti nói nho nhỏ, anh đẩy tên cướp đi.
Cặp vợ chồng già nhìn anh mỉm cười và Matti cười đáp lại. Anh đi sát bên cạnh họ để băng qua đường, cho đến tận khách sạn Drake, lại thêm hai người nữa chỉ tin chuyện xảy ra cho ai đó mà thôi. New York đầy dẫy cả người không bao giờ chịu nghe người khác. Họ như Bitburg.
Đã một tuần rồi, Bitburg đã gởi đến một lệnh khẩn cho biết những người Xi Ri đang dùng Tòa nhà Liên Hiệp Quốc để ký kết mua vũ khí mới với Trung Quốc. Matti không tin người Xi Ri lại làm chuyện như thế này, nhưng anh không dám cãi lệnh khẩn được.
Anh đã được một số nhân viên trong Ban "Cải Tổ Nhanh" chi một số tiền lớn và đã khéo léo gài nhiều máy nghe lén trong văn phòng đại biểu của Xi Ri và Trung Hoa.
Morton đã cho thiết lập một tổ chức để điều hành những công việc thiết yếu của Mossad tại Hoa Kỳ, nhân viên của tổ chức này đều là chuyên gia các ngành nghề để cải tạo lại một ngôi nhà an toàn hầu yểm trợ cho các cuộc trừ khử. Nhưng cốt yếu nhất là canh chừng. Matti biết có nhiều cảnh sát mật ở New York hay là những người gác cổng đã nhận được tiền hối lộ rất hậu hĩ để canh chừng các mặt khác trong khi những kỹ thuật viên của ban Cải Tổ Nhanh bận công việc của họ.
Khi những máy nghe lén đã gài xong, anh trải qua một ngày ngồi trong chiếc xe tải đậu gần tòa nhà Liên Hiệp Quốc, lắng nghe những người Xi Ri và người Trung Hoa nói chuyện. Có nhiều chuyện khá hấp dẫn, nhưng tuyệt không có chuyện buôn bán vũ khí.
Matti ngờ rằng đây là mưu mô của Bitburg bày ra để chứng tỏ ông ta biết chuyện gì đang xảy ra. Một giờ trước đây, khi anh ký vào bản lịch canh gác, anh đã nói nhân viên trong ban Cải Tổ Nhanh tiếp tục canh chừng.
Đi ngược theo đại lộ Park, Matti mải suy nghĩ về tờ báo cáo mà anh đã gởi cho Bitburg. Nhiều chi tiết lắm vì Bitburg thích thế. Nhưng anh không có gì quan trọng để nói, và anh cho biết công việc canh chừng vẫn đang tiếp tục. Anh cũng báo cáo rằng nhân viên của ban Cải Tổ Nhanh hoạt động rất tốt, và các máy móc nghe lén vẫn hoạt động hoàn hảo. Anh đang tiếp tục theo dõi những tin quan trọng.
Cũng may là khi anh được những tin đáng giá này thì chắc cũng mấy tuần nữa Bitburg mới biết được vài điều. Bước tới ngôi nhà 510 ở đại lộ Park, Matti định gởi cho Morton một bản sao, mong sao ông ấy đọc chắc sẽ hiểu. Matti bước qua tiền sảnh, xem thùng thư. Thùng thư đầy cả các thư tạp nham hàng ngày. Anh đã đọc đâu đó viết rằng, một người dân trung bình ở New York mỗi năm nhận đến mười bốn cân Anh thư rác. Trong số tạp nham đó có một phong bì đựng những cái vé vào xem hòa nhạc của Pramoggia tại Madison Square Garden vào đêm sau. Anh đã chọc Miriam rằng, nếu nàng điện thoại báo không đi được, anh sẽ đến phòng cấp cứu đế lôi nàng đi. Anh tự hỏi không biết cặp vợ chồng già ở khách sạn Drake có biết chăng họ đang ở cùng chỗ với anh chàng ca sĩ có giọng nam cao danh tiếng kia không. Nhưng họ biết gì được nỗi đam mê của Pramoggia đối với cô bé vị thành niên nọ?
Pramoggia đã định trình diễn nhạc khắp thế giới với một đám điệp viên gài vào. Một trong số đó có một cô bé người Sudan mà Morton đã tuyển một năm nay rồi. Trước khi Pramoggia đến Los Angeles, Matti đã gặp cô gái, cô ta nói cho anh biết về những người mà anh chàng ca sĩ giọng nam cao đã gặp tại New York. Pramoggia nổi tiếng là người đã ủng hộ Mặt Trận giải phóng Palestine (PLO), cho nên Mossad đã xem hắn là mục tiêu hợp pháp để theo dõi.
Cánh cửa phòng số 103 trông cũng giống như những cánh cửa ô phòng khác, cũng đóng bằng gỗ gụ. Nhưng bộ khóa loại Ingersoll đã được thay bằng một bộ khóa mộng, chìa do một người thợ khóa của Mossad làm. Trước hôm Matti vào ở một ngày, một nhân viên trong ban Cải Tổ Nhanh đã ráp bộ khóa vào khi họ thay bộ nguyên thủy đi. Giữa bộ cửa mới thay là một tấm sắt dày một inh, đủ sức chịu đựng sức nổ của một quả lựu đạn hay là một trái bom lửa.
Anh mở cửa, và theo thói quen, anh khóa cửa lại ngay. Anh bật đèn. Căn hộ rộng và thoáng khí. Gồm có một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng trống, và nhà bếp trang bị rất lộng lẫy. Anh chỉ dùng nhà bếp để rang bắp và pha cà phê. Đi ăn ở ngoài là một phần của công tác, vì anh phải đến chỗ nào có kẻ thù ăn.
Khi anh mới dọn đến ở, anh có cảm tưởng là ban Cải Tổ Nhanh chắc đã trang bị đồ đạc trong nhà theo trường phái nghệ thuật Ba-rốc thuộc thế kỷ 16. Cái gì cũng được mạ vàng hết, giấy dán tường có in hình nổi và bàn ghế đều đóng chân thấp. Trông gian nhà giống như điện Versailles, chỉ thiếu cảnh vườn tược mà thôi.
Nhưng anh thích ngôi nhà khi anh thay những tấm thảm hài hòa rất đẹp với cảnh giàu sang này. Anh đã mua những tấm thảm trong một khu chợ trời ở Tunis, chúng đã theo anh đi khắp các nhiệm sở cùng với bộ sách quý anh thích. Từ một kệ sách, bây giờ sách anh đã chiếm hết một bức tường. Miriam lại nhét thêm sách vở của nàng vào nữa.
Hai người đã ngủ với nhau chín tháng nay, từ ngày cả hai người đều cảm thấy thích thế, thỉnh thoảng ngủ ở nhà nàng tại đại lộ Thứ Ba, thỉnh thoảng tại đây. Cả hai đều muốn mối liên hệ của họ không có gì thúc ép hết.
Matti bước đến cái giá đặt điện thoại đế xem máy nhắn tin ra sao. Miriam đã gọi đến, nàng nhắn khi hết ca nàng sẽ rảnh, và hỏi anh có gọi mua bánh bột nhân thịt được không? Sau đó, họ sẽ xem phim trên tivi, như bất cứ cặp vợ chồng nào. Thật là một ý kiến rất hay, một ý kiến mà anh chưa được sống với những phụ nữ anh đã cặp bồ khác. Tin tiếp theo là của Liza Panchez. Hai người đều nhận thấy mối liên hệ của họ vẫn chưa thắm thiết lắm. Liza đã tuyên bố cô mãi mãi là bạn của anh mà thôi. Thỉnh thoảng một người bạn còn tốt hơn một người yêu, cô ta đã nói thêm như thế. Miriam thì lại muốn anh đóng cả hai vai luôn.
Nhân viên của Brentano gọi điện thoại đến báo cho anh biết bản sao của anh viết về việc cơ quan Mossad bị người ta phát hiện mới đây đã đến rồi. Từ một năm rồi có người đã viết một cuốn sách nói về việc lộ tẩy này. Thật tức cười khi thấy được sai lầm của mình.
Anh của Liza, Lou, đã gọi anh từ khách sạn Kennedy. Anh ấy nói anh sẽ gọi lại khi đến ở khách sạn Roosevelt. Hai người không gặp nhau từ khi rời IRắc đến nay. Morton đã thu xếp để Lou tách ra khỏi cơ quan CIA và hoạt động chung với anh, vì Lou biết rất rõ những việc tiếp xúc của bọn khủng bố Ả Rập ở đất Hoa Kỳ.
Matti nhận ra Lou có cùng sở thích về thức ăn ngon và thích nhạc Jazz hay như anh. Hai người trở nên rất thân nhau, và Lou đã tâm sự với anh rằng mình đồng tính luyến ái. Đêm đó, họ uống nhiều rượu vang, nhưng không vì thế mà Matti không tỏ vẻ quá ngạc nhiên. Anh hỏi cơ quan CIA có biết không. Lou trả lời không và có : Không vì ở Langley người ta không biết, có, đúng là họ có nghi ngờ. Matti lại càng thích anh ta hơn, vì anh ta chân thật và cao quý. Hôm sau, anh đã dẫn Lou đến ăn ở nhà hàng Plaza. Cả hai đều thích không khí của Phòng Gỗ sồi, vì nó nhắc họ nhớ đến không khí của châu Âu.
Cuối cùng là cuộc gọi của Morton. Ông không nhắn gì hết : Morton luôn luôn nói điện thoại rất vắn tắt. Matti định đi làm cái gì uống, rồi hãy gọi lại. Anh cởi áo khoác ra, để lộ bao súng đeo trên vai, thật sít sao giống như sợi dây đeo quần ở phía sau. Matti đi ra bếp, pha một ly uýchki sôđa. Anh đã quen khẩu vị ở Luân Đôn rồi. Bỏ nước đá vào ly, anh nhẹ nhàng bước ra phòng khách, đến đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống đại lộ Park.
Anh nhìn không được rõ lắm. Ban Cải Tổ Nhanh đã phủ lên mặt kính cửa sổ một lớp mỏng chất chống lại máy nghe lén. Họ lại còn lót thêm một cánh cửa sổ thứ hai vào bên trong khung cửa nữa. Kính của lớp cửa này chịu đựng được đạn của loại súng UZI.
Một ngọn gió nhẹ thổi đến đã làm tan sương mù đi. Xe cộ đông đúc. Bên ngoài khách sạn Drake, một hàng cảnh sát đuổi lui những người hâm mộ nhạc kịch cuồng nhiệt. Ngoài Pavarotti và Domigora, Pramoggia là ca sĩ nhạc kịch duy nhất yêu cầu một việc làm như thế. Có lẽ anh ta đã được báo động cho biết, đi theo PLO là chơi với lửa. Hay có thể tốt hơn là anh ta đã bị chiêu hồi rồi cũng có. Morton đã từng chiêu hồi người phụ tá thân cận nhất của Yasser Arafat đấy. Và trong mười năm trời, anh ta đã khai ra tất cả những kế hoạch của PLO cho Mossad, cho đến khi anh ta chết vì môt tai nạn giao thông.
Tiếng máy Fax hoạt động phá tan bầu không khí yên lặng trong phòng. Buồng ngủ thứ hai đã được đổi thành phòng mật, và cũng giống như những phòng bí mật trong các căn hộ trước đây, phòng được trang bị cách âm và chống nghe lén. Tin nhắn hiện ra nơi máy : "Tin khẩn của Hắc Hổ". Mỗi vị Thủ tướng của Israel đều có bí danh lấy tên một con vật. Tin của Karshov chỉ vỏn vẹn như sau : "Báo động cho danh sách A về khả năng tấn công của địch".
Danh sách gồm tên tuổi của người Do Thái và các tổ chức danh tiếng ở New York. Matti có thể dùng máy sử dụng đường điện thoại để nối hai máy vi tính thông báo cho họ trong nháy mắt. Nhưng trước hết anh gọi cho Morton đã. Anh nhấc điện thoại bên máy Fax, bấm số.
011 - Mã số gọi đi quốc tế. Anh đã nói cho Morton biết rằng ý kiến chung ở Washington là nếu Raza có tấn công, thì chắc hắn sẽ tấn công ở châu Âu.
972 - Mã số Israel. Chắc khoảng nửa khuya ở đấy rồi. Việc báo danh sách A vừa rồi đã từng thực hiện vào tuần lễ trước ngày IRắc xâm lược Kuwait.
3 - Mã gọi Tel Aviv. Anh bấm số nhà Morton.
Ngay lúc ấy, căn phòng bỗng chao đảo. Chỉ trong nháy mắt, Matti biết ngay không phải động đất. Chỉ một lượng chất nổ thật lớn loại Semtex là có thể tạo nên tiếng gầm như thế rồi. Anh thả điện thoại xuống giá, chạy đến cửa sổ.
Hàng ngàn tấn bê tông cốt sắt, đã dùng để xây mặt tiền khách sạn Drake trên đại lộ Park, đang đổ nhào xuống mặt đường, chôn vùi cả nhà hát nhạc kịch ở phía sau dãy hàng rào cảnh sát và xe taxi đang chạy vào chạy ra khách sạn. Một khối lớn bê tông rơi xuống một chiếc xe tải, đập bẹp dí chiếc xe. Trong một thoáng, tòa nhà đổ xuống đã tạo nên một hàng rào chắn ngang đại lộ Park cao đến sáu mét. Một đám khói lớn mù trời bốc lên từ khách sạn Drake như một cái nấm khổng lồ. Matti nghĩ đến cô gái Sudan, đến cặp vợ chồng nọ, đến những người hâm mộ nhạc kịch và đến Pramoggia, rồi anh lặng lẽ cầu nguyện cho họ. Không ai đáng phải chết một cách thê thảm như thế.
Thế rồi anh trở về với nghề nghiệp chuyên môn. Khói trắng tức là quả bom rất mạnh, nó đã hút hết khí oxy trong không khí. Anh bèn loại ngay mặt trận IRA ra ngoài vụ này. Không có lý do gì họ phải làm như thế. Giới buôn lậu ma túy Columbia ra tay ư ? Chúng đã từng đánh phá khách sạn. Nhưng chỉ ở Nam Mỹ thôi. Chỉ có một nhóm Ả Rập mới có lý do để đánh phá tại trung tâm New York mà thôi.
Điên thoại reo. Khi Matti chạy đến trả lời, thì một hồi nổ thứ hai vang rền cả bầu trời.
— Matti đấy à ? - Giọng Lou Panchez vang bên tai anh - Khách sạn Plaza sập rồi.
Talim nghe giọng la hét vang lên trong ống nghe, rồi anh nghe tiếng còi inh ỏi. Anh cố giữ bình tĩnh. — Cậu ở đâu đấy, Lou ?
— Ở đại lộ Năm. Mình đang trên đường đến thăm Liza.
Tờ Associated Press đặt ở khu Rockefeller Plaza, gần khách sạn Plaza.
— Mình sẽ gặp cậu ở đấy - Matti nói. - Tầng dành cho báo chí ở đấy sẽ là một nơi lý tưởng để nhìn được bao quát toàn cảnh.
— Tốt ! - Lou cất cao giọng. - Matti, mình đã hiểu tại sao Morton tách mình ra khỏi CIA.
Cũng vì thế mà Morton đã gọi đến cho anh. Chắc chắn là do bọn Ả Rập rồi.
— Chào mừng cậu đến với tổ, Lou.
— Chào mừng ! Chúng sắp điên cả rồi.
Một tiếng nổ thứ ba vang lên trong ống nghe của Matti. Rồi anh nghe tiếng la của Lou.
— Lạy Chúa Jesus. Trông như khách sạn Pierre ! Cả khu vực đều chìm trong khói. Chắc là khách sạn Pierre đã bị đánh...
— Mình sẽ gặp cậu ở chỗ của Liza - Matti nói, gác máy. Anh không cần bàn thảo nữa vì anh đang ở gần hiện trường quá rồi. Việc Karshov thông báo, việc Morton tuyển Lou, đều nhắm vào vụ này. Việc ông ta biết trước làm cho anh run cả người, không phải run vì bị kích thích, vì sợ, mà là vì ngoài tầm hiểu biết của anh.
Bên ngoài cửa phòng, anh nghe có tiếng người hoảng hốt, giọng một người đàn ông, rồi tiếp theo là giọng đàn bà, rồi giọng nhiều người hoảng loạn. Khắp thành phố chắc đều thế. Anh gọi thẳng đến cho Miriam. Một giọng đàn ông trả lời điện thoại, rồi bảo anh giữ điện thoại chờ. Anh nghe tiếng hoạt động ồn ào gần đấy, rồi tiếng nàng qua lần vải che miệng để giải phẫu.
— Cantwell đây.
— Miriam, công việc chắc là bết lắm phải không ?
— Bết lắm, Matti. Bọn em vừa được mật mã Số Một cho biết. Tức là sắp tiếp nhận một trăm bệnh nhân.
Bệnh viện Trung tâm Thành phố là bệnh viện ở gần các khách sạn bị đánh sập nhất.
— Bọn em sẽ rút tất cả bác sĩ và y tá khắp nơi về đây. Ngay cả bác sĩ ở các bệnh viện tư giá cả đắt đỏ ở đại lộ Năm và đại lộ Park nữa. Thầy thuốc, sinh viên, bất kỳ ai cầm được kim khâu. Bây giờ, chúng em đang ở tại trung tâm của cơn hỗn loạn. Mười phút nữa, nơi này sẽ loạn lên cho mà coi.
Tuy nhiên, mọi người đều di chuyển quanh nàng với vẻ kính nể. Nàng ra lệnh rất tự nhiên.
— Lạy Chúa Jesus, Matti này, sao lại có chuyện dơ bẩn như thế này ? - Bỗng giọng nàng trở nên giận dữ.
— Bọn người làm việc này có mặt khắp nơi.
— Tại sao lại ở dây ? Đất nước này làm gì cho cam ?
— Đấy là cái giá của nền dân chủ. Cái giá của sự chủ trương bành trướng chủ nghĩa sen đầm quốc tế.
— Vậy thì đã đến lúc chúng ta bỏ đi, mà chỉ lo việc của chúng ta thôi. Nếu chúng ta làm thế, chắc là chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
— Có thể được, mà cũng có thể không - Anh thông cảm cho sự giận dữ của nàng. Anh nghe đâu đấy có tiếng gọi nàng trên loa phóng thanh của bệnh viện.
— Matti, em phải đi làm việc. Em sẽ gặp anh khi thuận tiện.
Nàng gác máy không nói lời từ biệt. Đây cũng là một trong những phong cách của nàng. Sau khi gác máy, anh nghe thêm một tiếng nổ thứ tư nữa vang rền cả bầu trời đêm. Anh chạy lui đến cửa sổ. Đây là khách sạn Mayfair House nằm xa hơn trên đại lộ Park. Anh đứng sững người nhìn những tầng trên cùng đang đổ nhào xuống mặt đường. Hai chiếc xe chữa lửa và một chiếc xe cứu thương đến tiếp cứu cho khách sạn Drake đã bị chôn vùi dưới mảnh đổ. Đây không phải là khủng bố nữa, mà là chiến tranh quy mô.
Matti bước đến điện thoại gọi cho Morton. Đường dây đã bị cắt. Anh kéo dây kéo áo gió rồi mở cửa bước ra ngoài hành lang. Sự chấn động đã làm cho anh hoang mang. Khóa cửa xong, anh bước ngang qua một bà già đang ca cẩm là chính Chúa đã trừng phạt New York, đi qua một gã đàn ông nói to lên rằng Nostradamus đã tiên đoán cảnh này rồi, anh vượt qua những người đàn ông, đàn bà lo sợ, giận dữ, choáng váng. Một người nắm lấy tay Matti, hỏi anh đi đâu. Anh giật mạnh rồi đẩy cửa đi vào cầu thang cấp cứu. Có đến một ngàn lẻ bảy mươi lăm cấp xuống mặt đất. Anh đã đếm từ hôm anh dọn đến ở.
Matti xuất hiện trên tầng đặt văn phòng tòa báo AD. Anh vẫn thở dễ dàng mặc dù anh đã chạy suốt cả đoạn đường, lại còn phải tránh né những chiếc xe cấp cứu nữa. Khi anh đến khu Rockefeller Plaza, đã có nhiều xe ủi đất khổng lồ xúc dọn trên đại lộ Năm. Những chiếc trực thăng có máy xúc treo bằng dây xích đang bay thấp trên bốn khách sạn. Đội Vệ binh quốc gia biệt phái đầu tiên đã đến để giúp cảnh sát đẩy lui những người không có phận sự chen vào. Anh chưa bao giờ thấy thành phố lại đáp ứng với tai nạn một cách nhanh chóng như vậy. Miriam chắc sẽ nói vì New York là một thành phố luôn gặp cảnh như vậy.
Matti đứng lại một chốc, nhìn cảnh tượng trong tòa báo. Cảnh tượng trong tòa báo rộng lớn, quang đãng trông giống như cảnh tượng của những lần đã xảy ra biến cố khác mà anh đã chứng kiến ở đây : Cuộc tàn sát ở công trường Thiên An Môn tại Bắc Kinh, cuộc kết thúc đẫm máu của chế độ độc tài Ceausescu, cuộc sụp đổ của bức tường Bá Linh, khởi đầu trận chiến vùng Vịnh.
Thế nhưng hiện tại không khí có vẻ yên lặng hơn. Những phóng viên đều giống những nhân viên hoạt động tình báo, họ đã được phái đi, bất kể chuyện xảy ra có khủng khiếp đến đâu. Vì thế mà Morton đã tuyển họ để làm nhân viên tình báo. Matti định sẽ gọi cho ông tại văn phòng của Liza, chắc cô ta sẽ giả vờ không nghe. Cô ấy thừa biết đây là chuyện có liên quan đến Lou.
Matti thấy anh ta ở trong văn phòng của Liza nằm đằng cuối tầng lầu. Liza đang nghe điện thoại như mọi khi, còn Lou đứng sau lưng chị đang đọc những hàng chữ hiện ra trên màn máy hiện hình, người anh to lớn, dáng đứng nghênh ngang. Lou có vẻ mệt mỏi và lo âu. Liza trông thấy anh, cô vẫy tay chào mời vào.
Bước qua tầng lầu, anh cảm thấy không khí căng thẳng đang bao trùm cả văn phòng.
Tại khách sạn Plaza, vụ nổ quá mạnh, khiến cho những mảnh vỡ đã văng ra xa đến hàng trăm thước. Đã tìm thấy ở xa được ba mươi sáu thi thể. Số người bị thương lên đến trên năm mươi người. Nhà hàng ăn uống La Forret danh tiếng trong khách sạn Pierre đã bị thiệt hại về nhân mạng lớn nhất, sáu mươi thực khách và nhân viên bị chết.
Nhiều nhân chứng đã miêu tả cảnh ngôi vườn trên mái khách sạn Mayfair House đã bị tung lên cao trên bầu trời Manhattan, rồi họ thấy một làn ánh sáng gay gắt lan ra, tiếp theo là tiếng nổ và cảnh sụp đổ của khách sạn. Người ta đã tìm ra hai mươi tử thi. Số tử vong ở khách sạn Drake được xác nhận là hai mươi chín. Trong số này có Pramoggia.
Matti lần tay vào túi lấy ra những cái vé xem nhạc kịch, anh ném vào thùng rác rồi bước vào văn phòng của Liza. Cô ta là Tổng biên tập trực đêm. Nhìn vẻ non nớt hiền từ trên mặt cô, người ta khó mà tin được như thế. Cô ta đang đánh chữ trên máy hiện hình. Điện thoại kẹp dưới cằm, lắng nghe. Cô vẫy tay chào Matti, rồi gõ vào phím chữ trên máy hình.
Lou quay lại phía Matti. — Chúng cũng tấn công vào Luân Đôn và Paris. Mỗi nơi bốn khách sạn - Anh nói, không mào đầu.
— Chó thật ! - Matti nói - Nặng không ?
Lou lấy tay vuốt mặt, như là rửa mặt không có nước.
— Số chết hả ? - Gần bốn trăm, và còn gia tăng. Ít ra cũng đến một ngàn người bị thương. Liza đang nói chuyện với nhân viên được phái đến tòa Nhà trắng. Tổng thống cho triệu tập nội các khẩn cấp. Ông muốn trả miếng ngay. Trả miếng thật đậm.
— Có ai tuyên bố nhận vụ này chưa ?
— Chưa thấy.
— Chắc là của Raza, Lou à. Không ai có nguyên nhân hết.
— Mình cũng nghĩ thế.
— Rồi Tổng thống sẽ làm gì vậy ? Dội bom vào kẻ nào đã dung dưỡng hắn chứ ?
Lou lắc đầu. — Không giống như ngày xưa đâu, Matti. Mấy tên Ả Rập của ông ấy có một cái nhìn tổng quan hết mọi việc. Và lại có những bàn tay bên ngoài Trung Đông thường góp phần tạo nên việc này nữa.
— Có lẽ vụ này sẽ làm cho họ mở mắt ra chứ ?
— Chưa chắc.
— Mình cũng nghĩ thế.
Lou đưa mắt nhìn vào phòng nhận tin. Người ta khó mà tin anh và Liza lại là anh em song sinh được. Trông anh ít ra cũng già hơn đến mười tuổi. Là vì đôi mắt của anh luôn luôn bị quầng đỏ quanh mắt, áo quần thì không hợp thời trang như cách anh để tóc mai và râu mép kiểu Rapata. Nhưng anh không phải là người lưu tâm đến dư luận. Anh quay lại phía Matti.
— Bây giờ sao đây, Matti ?
— Trước hết là tôi gặp Morton cái đã.
Liza đã gọi xong, cô quay lại phía hai người. — Anh nghĩ sao về vụ này đây, Matti ? Anh cho chỉ là vụ tấn công của Raza mà thôi, hay đây mới mở màn ?
Anh hiểu cái nhìn của cô ta. Đấy là cái nhìn thấu suốt.
— Mười hai khách sạn mà, Liza. Nhiều tử vong và thương tích hơn tổng số cả một năm khủng bố. Tôi thấy Raza đã hài lòng trước những khát vọng khát máu của hắn rồi.
— Morton vẫn theo dõi thành tích của hắn chứ ?
Anh thoáng cười.
— Cô muốn hỏi ông ấy à ?
— Anh định hỏi ông ấy cái gì đấy chứ ? Ước gì anh đừng hỏi.
— Tôi gọi điện thoại được không ?
Cô ta vẫy tay chỉ cái điện thoại trên ghế dài. — Anh chào Morton giúp tôi với.
Liza trả lời điện thoại khi Matti quay số gọi. Lou đứng bên cạnh anh. Số điện thoại ở nhà ông ấy không trả lời. Matti định bấm số ở tổng đài của cơ quan Mossad tại Tel Aviv, thì anh bỗng liếc mắt thấy Liza khựng người lại rồi ra hiệu cho anh dừng lại. Anh bỏ máy xuống.
— Chúng ta sắp nghe một lời tuyên bố - Cô ta nói, vừa bấm một cái nút trên máy thu âm để trên bàn của cô, - Tôi sẽ cho phát lại.
Bên ngoài tầng lầu, Matti thấy các phóng viên bắt đầu tụ tập quanh cái bàn ở chính giữa, ở đây một người có phận sự ghi lại, đeo máy nghe trên đầu, sẵn sàng đánh lại lời phát ra trên máy trong khi lời công bố được ghi âm. Một số nhân vật trong ban điều hành báo chí đã tụ tập quanh văn phòng của Liza. Họ đều nhìn lên chiếc máy phóng thanh ở trên tường nằm sau bàn làm việc của cô. Một tiếng rít lên, rồi một giọng nữ vang lên trong phòng.
— Tôi xin nhân danh Raza, người chiến sĩ bảo vệ tự do của tất cả nhân dân Hồi giáo bị áp bức để công bố như sau : Những gì vừa xảy ra trong ba thành phố thiêng liêng của chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa đế quốc của các người, không phải điều hăm dọa để các người không lắng nghe những yêu cầu của chúng tôi.
Matti thấy giọng nói mang màu sắc tôn giáo cực đoan, mang tính cuồng nhiệt giữa tỉnh táo và điên cuồng.
— Yêu cầu thứ nhất của chúng tôi là mỗi thành viên trong hội đồng thường trực của Liên Hiệp Quốc, nhân danh toàn thể Hội đồng Liên Hiệp Quốc, hứa rằng bọn Phục quốc Do Thái phải rời khỏi đất nước của chúng tôi, mà chúng gọi là Israel. Lời hứa này phải được đưa ra trong vòng hai mươi bốn giờ.
Matti chửi thề nho nhỏ. - Không có cách nào được đâu, cô nương ơi. Không có cách nào được đâu.
— Yêu cầu thứ hai là trước khi hết tồn tại, quốc gia của bọn Phục quốc Do Thái phải thỏa thuận phá hủy hết vũ khí nguyên tử đi. Đồng thời, tất cả những vũ khí chiến thuật khác đã được đồng minh của chúng thiết đặt để giúp bảo vệ sự sống còn của bọn Phục quốc Do Thái đều phải được hủy bỏ hết.
Liza hồi hộp : — Cô ta lột lỗ Israel rồi.
Giọng nói lại vang lên.
— Thứ ba, tất cả những nguồn lợi do dầu hỏa và khoáng sản cung cấp chạy từ nước Nigeria cho đến vịnh Ba Tư phải được chia chác lại. Hiện tại, những dân tộc ở trên những vùng đất này chỉ hưởng lợi có bốn mươi phần trăm. Bây giờ họ phải được hưởng tám mươi phần trăm. Hơn nữa, các công ty khai thác dầu và khoáng sản vừa nói trên phải đóng một tỷ đô la để chia cho các nước bị họ áp bức để khai thác từ lâu nay.
Lou Panchez nghiến chặt quai hàm. — Nó lại dùng ngôn ngữ của giới không tặc trên thế giới !
— Thứ tư, mỗi thành viên của Liên Hiệp Quốc phải ký một nghị định thư chính thức hữu hiệu bảo đảm sẽ không có sách báo phim ảnh khiêu dâm hay là ma túy tiếp tục làm ô uế đến sự thanh khiết của Hồi giáo. Các người làm gì trong nước các người là quyền của các người. Chúng tôi không muốn để các thứ văn hóa đồi trụy của các người, hay là để cho sự đồi bại thối nát của các người ảnh hưởng đến những giá trị tinh thần của chúng tôi.
Giọng nói dừng lại một chốc, rồi nói tiếp : — Những yêu cầu thứ hai, thứ ba và thứ tư phải được thực hiện trong vòng bảy ngày, quý vị có hai mươi bốn giờ để suy nghĩ chấp nhận những yêu cầu này. Không có chuyện thương lượng hay thay đổi các điều khoản, và các người sẽ nhận thêm những bằng chứng cho thấy chúng tôi có đủ phương tiện để tiêu diệt cái xã hội phát xít bạo tàn đã đàn áp chúng tôi !
Trong cảnh im lặng trong phòng, một ngọn đèn trên máy liên lạc của Liza bật sáng. Đây là một số không đăng ký trong danh sách. Liza nhấc ống nghe lên nghe một hồi.
— Anh ta có đây rồi - Cô ta gật đầu ra dấu cho Matti rồi đưa điện thoại cho anh.
— Vâng, tôi nghe đây - Matti nói, anh đã biết ai ở đầu đây rồi.
— Đi với Lou đến tòa lãnh sự và đợi đấy - Morton ra lệnh.
Bình luận truyện