Sân Huấn Luyện Điên Ái Lục
Chương 3: Tình cảm không muốn người biết
Minh Lãng biệt biệt nữu nữu quay đầu đi, nghĩ thầm Cảnh giáo luyện những lời này không khỏi hỏi đến quá không có ý tứ. Làm như vậy, còn có thể có cái gì lý do? Đương nhiên là bởi vì...... Thích anh a!
Minh Lãng từ nhỏ liền bắt đầu học tập đánh cầu lông, vất vả nỗ lực, đến năm mười tám tuổi này, cậu rốt cuộc được như ý nguyện được một cậu lạc bộ lựa chọn, tham gia thi đấu quốc tế.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Tuyên Văn, là một ngày cậu gia nhập đội huấn luyện. Lúc ấy Cảnh Tuyên Văn từ căn phòng nhỏ âm u trong Bích Cầu nghênh ngang đi ra, đem vợt bóng đặt trên vai, cà lơ phất phơ hướng cậu vươn tay phải:
"Cậu hảo, tôi là huấn luyện viên của cậu, Cảnh Tuyên Văn."
Minh Lãng một bên duỗi tay cùng giáo luyện bắt tay, một bên lăng lăng, không chút nào che giấu nhìn chằm chằm đầu hắn. Cảnh Tuyên Văn ngày thường đều sẽ cột một cái cột tóc vận động, đem tóc mái vướng bận vén lên.
Hôm nay cột vừa lúc là màu hồng phấn, còn mang ánh huỳnh quang, ban đêm đi ở trên đường có thể giúp tỷ lệ tai nạn xe cộ giảm xuống.
Vị tân giáo luyện này phẩm vị cũng thật kém. Minh Lãng âm thầm bĩu môi, ngạo kiều thầm nghĩ.
Vì thế thời điểm hôm sau lại đến tập huấn, Minh Lãng ánh mắt lại không tự chủ được bị hấp dẫn tới trên đầu giáo luyện. Lúc này đây dây cột tóc...... Thế nhưng là màu cầu vồng! Bên trên thêu mấy đủ mọi màu sắc, phía sau dùng tự thể(kiểu chữ thư pháp~) viết:
"Friendship is magic!"
Thật xấu, Minh Lãng trộm mắng thầm, cùng Cảnh Tuyên Văn tập bóng một chút cũng không phối hợp.
Ngày thứ ba, Minh Lãng nhìn Cảnh Tuyên Văn trên đầu tùy tiện hồng lục tương sắc, lại một lần khóe miệng run rẩy. Bên người các đồng đội tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, không ai đối này bình luận bất luận cái gì. Rốt cuộc, Minh Lãng nhịn không được chọc chọc cùng eo tiểu nam sinh cùng cậu quen biết:
"Giáo luyện cột tóc...... Các cậu chẳng lẽ không cảm thấy thực xấu sao?"
"A? Có sao?" Tiểu nam sinh chớp chớp mắt, "Cậu nhìn kỹ a, dây cột tóc càng khó xem, phụ trợ giáo luyện đến càng soái sao?"
Chỗ nào có a! Minh Lãng ở trong lòng lớn tiếng phản bác, mà tiềm thức lại đem những lời đồng đội nhớ kỹ.
Từ đó, Minh Lãng bất tri bất giác bắt đầu quan sát khuôn mặt Cảnh Tuyên Văn phía dưới cột tóc, đích xác như lời đồng đội, dây cột tóc kỳ kỳ quái quái vận động, thế nhưng thật sự làm ngũ quan hắn có vẻ càng có mị lực.
Dần dần, Minh Lãng mỗi ngày đi vào sân huấn luyện, chuyện thứ nhất chính là tìm kiếm màu sắc trên đầu Cảnh Tuyên Văn. Ở sâu trong nội tâm chú ý dần dần càng ngày càng nhiều. Có khi Minh Lãng sẽ nhân lúc người không chú ý, lấy di động ra tự mình chụp giáo luyện.
Đôi khi, trong lúc vô tình, thậm chí còn sẽ ở trước mắt bao người đối với soái mặt Cảnh Tuyên Văn phát ngốc. Đặc biệt là, mỗi khi đến phiên hai người bọn họ ở trong phòng nhỏ đánh cầu với nhau...
Hai người song song vào tư thế, Minh Lãng hướng bên trái trộm liếc mắt một cái, lập tức đã bị góc nghiêng của hắn mê hoặc. Có cột tóc màu đen in củ cải màu trắng chặt chẽ ôm trọn tóc không chỉnh tề, mép tóc đỉnh bị mồ hôi thấm ướt. Mồ hôi sau tai vẫn là không nghe lời, vòng qua dây cột tóc trói buộc, theo góc cạnh cằm tinh xảo chảy xuống; thân thể thon dài cường tráng, cơ bắp ẩn chứa lực kinh người, tốc độ, còn chịu đựng...
"Tiểu Minh đồng học!"
Minh Lãng phục hồi tinh thần, chỉ thấy một trái cầu màu trắng như đạn bay qua tường, hướng tới cậu hăng hái bay tới. "Đông!" một tiếng, dừng ở trước mặt cậu rớt xuống sàn nhà, nhanh như chớp lăn đến một bên.
"Hảo hảo luyện tập, không được thất thần!"
Cách đó không xa Cảnh Tuyên Văn tay phải giơ vợt bóng, mặt vô biểu tình hướng cậu hô, hiển nhiên là sinh khí(tức giận~).
Cùng ngày sau khi chấm dứt huấn luyện, Cảnh Tuyên Văn ở phòng thay quần áo gọi lại Minh Lãng, hỏi cậu vì sao khi chơi bóng không tập trung chú ý, nếu có tâm sự nhất định phải nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý tán gẫu một chút. Minh Lãng ngữ khí nghiêm túc đáp ứng, tâm nói, tôi chỉ nghĩ muốn anh cùng tôi tán gẫu một chút...
"Vậy là tốt rồi."
Cảnh Tuyên Văn gật gật đầu, nâng lên tay phải nhéo dây cột tóc, đem nó lấy xuống, ném ở vào túi tập thể hình.
Tóc nháy mắt rơi xuống, Minh Lãng hô hấp cứng lại ——
Nhân loại ngu ngốc!
Cảnh Tuyên Văn rõ ràng cái gì đều không cột, mới là soái khí nhất!
Ngày đó Minh Lãng ngồi trên xe về nhà, theo bản năng đùa nghịch di động, nghịch đến album tràn đầy ảnh chụp lén giáo luyện, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được, chính mình đã đối Cảnh giáo luyện lâu ngày sinh tình.
Yêu thầm là tốt đẹp, nhưng lại là mang theo chua xót. Cho dù mỗi ngày Minh Lãng nhìn đến giáo luyện sẽ thực vui vẻ, nhưng chỉ cần phát hiện Cảnh Tuyên Văn đối chính mình có bất mãn, tâm tình liền sẽ xuống dốc không phanh.
Lúc Cảnh Tuyên Văn cùng đồng đội khác nhiều lời mấy câu, liền lập tức bắt đầu lo lắng hắn có thể hay không thích người khác hơn mình; ngay cả thời điểm Cảnh Tuyên Văn đang mắng người khác, đều sẽ có chút khó chịu, bọn họ được giáo luyện quan tâm...
- ------
Nỗi khổ tương tư ai thấu a!
Minh Lãng từ nhỏ liền bắt đầu học tập đánh cầu lông, vất vả nỗ lực, đến năm mười tám tuổi này, cậu rốt cuộc được như ý nguyện được một cậu lạc bộ lựa chọn, tham gia thi đấu quốc tế.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Tuyên Văn, là một ngày cậu gia nhập đội huấn luyện. Lúc ấy Cảnh Tuyên Văn từ căn phòng nhỏ âm u trong Bích Cầu nghênh ngang đi ra, đem vợt bóng đặt trên vai, cà lơ phất phơ hướng cậu vươn tay phải:
"Cậu hảo, tôi là huấn luyện viên của cậu, Cảnh Tuyên Văn."
Minh Lãng một bên duỗi tay cùng giáo luyện bắt tay, một bên lăng lăng, không chút nào che giấu nhìn chằm chằm đầu hắn. Cảnh Tuyên Văn ngày thường đều sẽ cột một cái cột tóc vận động, đem tóc mái vướng bận vén lên.
Hôm nay cột vừa lúc là màu hồng phấn, còn mang ánh huỳnh quang, ban đêm đi ở trên đường có thể giúp tỷ lệ tai nạn xe cộ giảm xuống.
Vị tân giáo luyện này phẩm vị cũng thật kém. Minh Lãng âm thầm bĩu môi, ngạo kiều thầm nghĩ.
Vì thế thời điểm hôm sau lại đến tập huấn, Minh Lãng ánh mắt lại không tự chủ được bị hấp dẫn tới trên đầu giáo luyện. Lúc này đây dây cột tóc...... Thế nhưng là màu cầu vồng! Bên trên thêu mấy đủ mọi màu sắc, phía sau dùng tự thể(kiểu chữ thư pháp~) viết:
"Friendship is magic!"
Thật xấu, Minh Lãng trộm mắng thầm, cùng Cảnh Tuyên Văn tập bóng một chút cũng không phối hợp.
Ngày thứ ba, Minh Lãng nhìn Cảnh Tuyên Văn trên đầu tùy tiện hồng lục tương sắc, lại một lần khóe miệng run rẩy. Bên người các đồng đội tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, không ai đối này bình luận bất luận cái gì. Rốt cuộc, Minh Lãng nhịn không được chọc chọc cùng eo tiểu nam sinh cùng cậu quen biết:
"Giáo luyện cột tóc...... Các cậu chẳng lẽ không cảm thấy thực xấu sao?"
"A? Có sao?" Tiểu nam sinh chớp chớp mắt, "Cậu nhìn kỹ a, dây cột tóc càng khó xem, phụ trợ giáo luyện đến càng soái sao?"
Chỗ nào có a! Minh Lãng ở trong lòng lớn tiếng phản bác, mà tiềm thức lại đem những lời đồng đội nhớ kỹ.
Từ đó, Minh Lãng bất tri bất giác bắt đầu quan sát khuôn mặt Cảnh Tuyên Văn phía dưới cột tóc, đích xác như lời đồng đội, dây cột tóc kỳ kỳ quái quái vận động, thế nhưng thật sự làm ngũ quan hắn có vẻ càng có mị lực.
Dần dần, Minh Lãng mỗi ngày đi vào sân huấn luyện, chuyện thứ nhất chính là tìm kiếm màu sắc trên đầu Cảnh Tuyên Văn. Ở sâu trong nội tâm chú ý dần dần càng ngày càng nhiều. Có khi Minh Lãng sẽ nhân lúc người không chú ý, lấy di động ra tự mình chụp giáo luyện.
Đôi khi, trong lúc vô tình, thậm chí còn sẽ ở trước mắt bao người đối với soái mặt Cảnh Tuyên Văn phát ngốc. Đặc biệt là, mỗi khi đến phiên hai người bọn họ ở trong phòng nhỏ đánh cầu với nhau...
Hai người song song vào tư thế, Minh Lãng hướng bên trái trộm liếc mắt một cái, lập tức đã bị góc nghiêng của hắn mê hoặc. Có cột tóc màu đen in củ cải màu trắng chặt chẽ ôm trọn tóc không chỉnh tề, mép tóc đỉnh bị mồ hôi thấm ướt. Mồ hôi sau tai vẫn là không nghe lời, vòng qua dây cột tóc trói buộc, theo góc cạnh cằm tinh xảo chảy xuống; thân thể thon dài cường tráng, cơ bắp ẩn chứa lực kinh người, tốc độ, còn chịu đựng...
"Tiểu Minh đồng học!"
Minh Lãng phục hồi tinh thần, chỉ thấy một trái cầu màu trắng như đạn bay qua tường, hướng tới cậu hăng hái bay tới. "Đông!" một tiếng, dừng ở trước mặt cậu rớt xuống sàn nhà, nhanh như chớp lăn đến một bên.
"Hảo hảo luyện tập, không được thất thần!"
Cách đó không xa Cảnh Tuyên Văn tay phải giơ vợt bóng, mặt vô biểu tình hướng cậu hô, hiển nhiên là sinh khí(tức giận~).
Cùng ngày sau khi chấm dứt huấn luyện, Cảnh Tuyên Văn ở phòng thay quần áo gọi lại Minh Lãng, hỏi cậu vì sao khi chơi bóng không tập trung chú ý, nếu có tâm sự nhất định phải nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý tán gẫu một chút. Minh Lãng ngữ khí nghiêm túc đáp ứng, tâm nói, tôi chỉ nghĩ muốn anh cùng tôi tán gẫu một chút...
"Vậy là tốt rồi."
Cảnh Tuyên Văn gật gật đầu, nâng lên tay phải nhéo dây cột tóc, đem nó lấy xuống, ném ở vào túi tập thể hình.
Tóc nháy mắt rơi xuống, Minh Lãng hô hấp cứng lại ——
Nhân loại ngu ngốc!
Cảnh Tuyên Văn rõ ràng cái gì đều không cột, mới là soái khí nhất!
Ngày đó Minh Lãng ngồi trên xe về nhà, theo bản năng đùa nghịch di động, nghịch đến album tràn đầy ảnh chụp lén giáo luyện, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được, chính mình đã đối Cảnh giáo luyện lâu ngày sinh tình.
Yêu thầm là tốt đẹp, nhưng lại là mang theo chua xót. Cho dù mỗi ngày Minh Lãng nhìn đến giáo luyện sẽ thực vui vẻ, nhưng chỉ cần phát hiện Cảnh Tuyên Văn đối chính mình có bất mãn, tâm tình liền sẽ xuống dốc không phanh.
Lúc Cảnh Tuyên Văn cùng đồng đội khác nhiều lời mấy câu, liền lập tức bắt đầu lo lắng hắn có thể hay không thích người khác hơn mình; ngay cả thời điểm Cảnh Tuyên Văn đang mắng người khác, đều sẽ có chút khó chịu, bọn họ được giáo luyện quan tâm...
- ------
Nỗi khổ tương tư ai thấu a!
Bình luận truyện