Săn Tim Nàng
Chương 13
Tuy Thành
“Đội ngũ đón dâu của Ân Gia Bảo thật là khí phái!” Bách tính hai bên phố chỉ trỏ đoàn người rước dâu dài kéo dài mấy dặm, tấm tắc nói.
“Đương nhiên rồi. Đại thiếu gia của Ân Gia Bảo cưới thiên kiêm tiểu thư của Mục đô úy, đây là việc trọng đại bậc nhất ở Tuy Thành ta!”
Nhạc Hoành chen giữa đám người nhốn nháo, thấy Ân Sùng Húc cưỡi trên một con ngựa cao to, mái tóc đen được chải và búi gọn gàng, cố định bằng chiếc mũ vàng tinh xảo. Phong thái thanh nhã, diện mạo anh tuấn, ánh mắt hắn sáng như ngọc lưu lý, hàm chứa sự ấm áp. Bên cạnh Ân Sùng Húc là đệ đệ Ân Sùng Quyết cùng đi theo đến phủ đô úy rước dâu về. Hắn mặc áo gấm màu lam tím, bên hông buộc một miếng ngọc đen to chừng quả trứng gà, phong thái vừa cao quý vừa nhàn nhã. Ân Sùng Quyết chắp tay cảm ơn bách tính hai bên đường thay cho đại ca mình, dáng vẻ trông cũng rất phong độ.
Hai huynh đệ đều nhìn thấy Nhạc Hoành đang đứng lẫn trong đám người nên gật đầu cười với nàng. Ân Sùng Quyết mấp máy môi, ý bảo Nhạc Hoành về Ân Gia Bảo đợi mình. Nhạc Hoành chưa bao giờ nhìn thấy cảnh rước dâu linh đình như vậy nên không chịu về mà đi theo sau đoàn người, đến trước phủ đô úy.
“Thiếu chủ.” Trong quán rượu bên đường có bốn vị khách phương xa, đều mặc áo đen. Một người trong đó đi đến gần chàng trai trẻ ngồi chính giữa, rỉ tai nói. “Tân lang chính là đại thiếu gia Ân Sùng Húc của Ân Gia Bảo, người mặc áo lam kia chính là đệ đệ của hắn, nhị thiếu gia Ân Sùng Quyết.”
“Ân Sùng Húc, Ân Sùng Quyết.” Đôi mắt xám của Sài Chiêu bỗng sáng lên, khẽ lẩm bẩm. “Con gái của Mục Phố gả cho con trai của Ân gia, họ thật sự tình chàng ý thiếp hay là còn có ý đồ gì khác?”
“Làm gì có chuyện tâm đầu ý hợp!” Vân Tu – người trên trán có đeo mảnh gấm đen – nói: “Chẳng qua là hai bên cùng có lợi mà thôi. Trong tay Mục Phố có hơn một vạn binh mã, Ân gia khởi nghiệp từ thồ ngựa, tiền tài dư dả. Trước kia Ân Khôn là người trong giang hồ, kết giao không ít bằng hữu ở khắp nơi. Hai nhà này kết thân, Tuy Thành thuộc về họ rồi…”
“Vân Tu nói đúng đó.” Chàng trai nhìn có vẻ lớn tuổi hơn gật đầu nói. “Kết hôn đúng vào lúc này, dụng ý đã rõ rành rành rồi còn gì nữa. Xem ra Tuy Thành có tính toán của riêng mình, Ân Khôn và Mục Phố chưa chắc đã đồng ý quy thuận vương gia và thiếu chủ…”
“Không chịu quy thuận thì ép đến khi chọ chịu quy thuận mới thôi. Thiếu chủ, ngài nói có đúng không?” Ân Tu cười lớn. “Trước nay tác phong của thiếu chủ là như vậy. Lý Trọng Nguyên, huynh nghĩ quá nhiều rồi.”
Sài Chiêu không hề đáp lại Vân Tu mà nhìn về phía một người khác bên cạnh mình. “Ngô Tá, ngươi tức tốc trở về doanh trại, bảo với đệ đệ của ngươi mang người ẩn nấp trong vào trong núi, không có lệnh của ta thì không được xuất hiện. Tuy Thành đang tổ chức việc vui như vậy, không thể quấy rầy cuộc vui của họ.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Ngô Tá khẽ trả lời, sau đó không dám chậm trẽ một khắc, liền đứng dậy đi ngay.
“Vân Tu.”
“Có thuộc hạ.” Vân Tu đến bên cạnh Sài Chiêu.
“Đại thiếu gia của Ân Gia Bảo cưới vợ, chúng ta đã đến địa giới của họ, có lý gì lại không theo lễ nghĩa.” sài chiêu bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch. “Huynh thay ta đến Ân Gia Bảo một chuyến, phải tặng lễ vật cho thật hậu.”
“Ân gia nào thiếu lễ vật…” Vân Tu dường như đã hiểu ra, không nói tiếp mà cúi đầu bảo. “Thuộc hạ biết phải làm thế nào rồi.”
Lý Trọng Nguyên thấy dáng vẻ vâng lời của Vân Tu thì cố nén cười, nói. “Cái gã Vân Tu này, tuy ngông nghênh kiêu ngạo nhưng lại luôn tuân theo thiếu thủ.”
Vân Tu trừng đôi mắt ưng lên, lạnh lùng nói. “Trọng Nguyên quận mã gia, trong thiên hạ, có thể thắng được ta duy nhất chỉ có thiếu chủ. Nếu huynh cũng đánh thắng ta, huynh nói gì ta cũng làm. Thế nào?”
Lý Trọng Nguyên nói với vẻ bất đắc dĩ. “Vân Tu, kẻ ngốc cũng nghe ra được là ta đang nói đùa, huynh nghiêm túc như thế chẳng thú vị chút nào.”
“Vân Tu ta không biết nói đùa.” Vân Tu đứng dậy, nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ làm xong việc sẽ về tìm ngài.”
Thấy chỉ còn lại mình và Sài Chiêu, Lý Trọng Nguyên nói. “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Sài Chiêu nhìn đoàn người rước dâu còn chưa khuất hẳn ngoài cửa sổ, ung dung nói: “Tuy Thành phồn thịnh thế này, đương nhiên phải dạo chơi một lát rồi mới tính tiếp.”
Lý Trọng Nguyên hiểu ý, mỉm cười. “Trước khi đến Tuy Thành, vương gia đã căn dặn thiếu chủ nhất định phải kết bạn được với Ân Gia Bảo. Ai cũng nói cha con Ân Khôn rất có bản lĩnh, có thể khiến Tuy Thành phồn vinh giữa thời loạn lạc này. Ban đầu ta cũng không tin nhưng hôm nay bước vào Tuy Thành, không thể không thừa nhận Ân gia quả là lợi hại. Sự phồn hoa của Tuy Thành cũng không kém với Vân Đô của chúng ta.”
Sài Chiêu bưng chén rượu lên, uống thật chậm, ôn tồn nói: “Tuy Thành giàu có, Ân gia lại xuất thân từ việc kinh doanh ngựa thồ, bao năm nay chắc chắn đã tích trữ được không ít tiền tài, lương thảo. Đại Chu ta giằng co với Lương Quốc mấy năm nay, quốc khố đã không gánh vác được nổi. Thúc thúc anh dũng, tài trí, tuy là đã đẩy lùi được Kỷ Minh về Lương Quốc nhưng dã tâm của hắn vẫn không thể không đề phòng. Thúc thúc bảo ta đích thân đến Tuy Thành, chẳng phải đã nhìn trúng thế lực không thể kinh thường này của Ân gia sao? Tuy Thành tiếp giáp với Lương Quốc, sau này nếu chúng ta muốn tấn công Lương Quốc thì phải dựa vào nơi này.”
“Tấn công Lương Quốc?” Mặt Lý Trọng Nguyên thoáng biến sắc. “Thiếu chủ… Trọng Nguyên cứ tưởng thiếu chủ chỉ muốn bảo vệ đất nước mà thôi, không ngờ ngài lại có… ý định thống nhất thiên hạ!”
Sài Chiêu mỉm cười nói. “Nói đùa với Trọng Nguyên huynh thôi mà.”
“Sao lại thế được?” Lý Trọng Nguyên lộ ra vẻ nghiêm túc. “Thiếu chủ đâu phải người thích nói đùa. Ta và mấy người Vân Tu đã theo ngài nhiều năm, chỉ cần thiếu chủ ra lệnh một tiếng, núi đao biển lửa bọn ta cũng không từ. Có điều Trọng Nguyên vẫn chưa rõ, thiên hạ này… lẽ nào lại đánh chiếm cho gia tộc Nam Cung ngu dốt yếu hèn kia sao…” Lý Trọng Nguyên không dám nói tiếp, do dự bưng chén rượu lên, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Sài Chiêu.
Sài Chiêu cũng không né tránh, đặt chén rượu xuống, nói: “Giang sơn đại Chu có được là nhờ công lao của cha và thúc thúc ta, kết quả thì sao? Cha ta hàm oan mà chết, thúc thúc bị biếm đến Thương Sơn… Nếu không phải Nam Cung gia phải trông cậy vào Sài gia ta để chống chọi lại LƯơng Quốc, nói không chừng thời khắc này chúng ta đã bị đuổi về Thương Sơn rồi. Trọng Nguyên…” Sài Chiêu nhìn thẳng vào mắt Lý Trọng Nguyên, ngừng một chút rồi nói tiếp. “Huynh và quận chúa đã thành thân, cũng coi như đã là người của Sài gia. Sài Chiêu ta nghĩ gì, tuyệt đối sẽ không giấu huynh.”
Lý Trọng Nguyên cụp mắt xuống, nói: “Những lời thiếu chủ vừa nói, Vương gia và Tịnh Nhi… có biết không?”
Sài Chiêu gật đầu cười, châm đầy rượu cho Lý Trọng Nguyên. “Thúc thúc ẩn mình hơn mười năm, đừng nói Trọng Nguyên nghĩ rằng ông đã nản lòng toái chí, chỉ cầu được sống yên ổn chứ? Quận chúa thông minh tinh ý, há lại không hiểu suy nghĩ của vương gia?”
Đôi mày của Lý Trọng Nguyên khẽ nhúc nhích, sắc mặt tuy vẫn trấn tĩnh nhưng giọng nói lại không giấu được vẻ run rẩy. “Trọng Nguyên đã hiểu… ý của thiếu chủ. Tịnh Nhi đã là thê tử của ta, chuyện của nàng ấy, chuyện của Sài gia chính là chuyện của Lý Trọng Nguyên ta. Thiếu chủ và vương gia có thể yên tâm.”
Sài Chiêu vỗ vai Lý Trọng Nguyên, bưng chén rượu lên cụng ly với hắn rồi ngửa đầu uống cạn.
“Đội ngũ đón dâu của Ân Gia Bảo thật là khí phái!” Bách tính hai bên phố chỉ trỏ đoàn người rước dâu dài kéo dài mấy dặm, tấm tắc nói.
“Đương nhiên rồi. Đại thiếu gia của Ân Gia Bảo cưới thiên kiêm tiểu thư của Mục đô úy, đây là việc trọng đại bậc nhất ở Tuy Thành ta!”
Nhạc Hoành chen giữa đám người nhốn nháo, thấy Ân Sùng Húc cưỡi trên một con ngựa cao to, mái tóc đen được chải và búi gọn gàng, cố định bằng chiếc mũ vàng tinh xảo. Phong thái thanh nhã, diện mạo anh tuấn, ánh mắt hắn sáng như ngọc lưu lý, hàm chứa sự ấm áp. Bên cạnh Ân Sùng Húc là đệ đệ Ân Sùng Quyết cùng đi theo đến phủ đô úy rước dâu về. Hắn mặc áo gấm màu lam tím, bên hông buộc một miếng ngọc đen to chừng quả trứng gà, phong thái vừa cao quý vừa nhàn nhã. Ân Sùng Quyết chắp tay cảm ơn bách tính hai bên đường thay cho đại ca mình, dáng vẻ trông cũng rất phong độ.
Hai huynh đệ đều nhìn thấy Nhạc Hoành đang đứng lẫn trong đám người nên gật đầu cười với nàng. Ân Sùng Quyết mấp máy môi, ý bảo Nhạc Hoành về Ân Gia Bảo đợi mình. Nhạc Hoành chưa bao giờ nhìn thấy cảnh rước dâu linh đình như vậy nên không chịu về mà đi theo sau đoàn người, đến trước phủ đô úy.
“Thiếu chủ.” Trong quán rượu bên đường có bốn vị khách phương xa, đều mặc áo đen. Một người trong đó đi đến gần chàng trai trẻ ngồi chính giữa, rỉ tai nói. “Tân lang chính là đại thiếu gia Ân Sùng Húc của Ân Gia Bảo, người mặc áo lam kia chính là đệ đệ của hắn, nhị thiếu gia Ân Sùng Quyết.”
“Ân Sùng Húc, Ân Sùng Quyết.” Đôi mắt xám của Sài Chiêu bỗng sáng lên, khẽ lẩm bẩm. “Con gái của Mục Phố gả cho con trai của Ân gia, họ thật sự tình chàng ý thiếp hay là còn có ý đồ gì khác?”
“Làm gì có chuyện tâm đầu ý hợp!” Vân Tu – người trên trán có đeo mảnh gấm đen – nói: “Chẳng qua là hai bên cùng có lợi mà thôi. Trong tay Mục Phố có hơn một vạn binh mã, Ân gia khởi nghiệp từ thồ ngựa, tiền tài dư dả. Trước kia Ân Khôn là người trong giang hồ, kết giao không ít bằng hữu ở khắp nơi. Hai nhà này kết thân, Tuy Thành thuộc về họ rồi…”
“Vân Tu nói đúng đó.” Chàng trai nhìn có vẻ lớn tuổi hơn gật đầu nói. “Kết hôn đúng vào lúc này, dụng ý đã rõ rành rành rồi còn gì nữa. Xem ra Tuy Thành có tính toán của riêng mình, Ân Khôn và Mục Phố chưa chắc đã đồng ý quy thuận vương gia và thiếu chủ…”
“Không chịu quy thuận thì ép đến khi chọ chịu quy thuận mới thôi. Thiếu chủ, ngài nói có đúng không?” Ân Tu cười lớn. “Trước nay tác phong của thiếu chủ là như vậy. Lý Trọng Nguyên, huynh nghĩ quá nhiều rồi.”
Sài Chiêu không hề đáp lại Vân Tu mà nhìn về phía một người khác bên cạnh mình. “Ngô Tá, ngươi tức tốc trở về doanh trại, bảo với đệ đệ của ngươi mang người ẩn nấp trong vào trong núi, không có lệnh của ta thì không được xuất hiện. Tuy Thành đang tổ chức việc vui như vậy, không thể quấy rầy cuộc vui của họ.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Ngô Tá khẽ trả lời, sau đó không dám chậm trẽ một khắc, liền đứng dậy đi ngay.
“Vân Tu.”
“Có thuộc hạ.” Vân Tu đến bên cạnh Sài Chiêu.
“Đại thiếu gia của Ân Gia Bảo cưới vợ, chúng ta đã đến địa giới của họ, có lý gì lại không theo lễ nghĩa.” sài chiêu bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch. “Huynh thay ta đến Ân Gia Bảo một chuyến, phải tặng lễ vật cho thật hậu.”
“Ân gia nào thiếu lễ vật…” Vân Tu dường như đã hiểu ra, không nói tiếp mà cúi đầu bảo. “Thuộc hạ biết phải làm thế nào rồi.”
Lý Trọng Nguyên thấy dáng vẻ vâng lời của Vân Tu thì cố nén cười, nói. “Cái gã Vân Tu này, tuy ngông nghênh kiêu ngạo nhưng lại luôn tuân theo thiếu thủ.”
Vân Tu trừng đôi mắt ưng lên, lạnh lùng nói. “Trọng Nguyên quận mã gia, trong thiên hạ, có thể thắng được ta duy nhất chỉ có thiếu chủ. Nếu huynh cũng đánh thắng ta, huynh nói gì ta cũng làm. Thế nào?”
Lý Trọng Nguyên nói với vẻ bất đắc dĩ. “Vân Tu, kẻ ngốc cũng nghe ra được là ta đang nói đùa, huynh nghiêm túc như thế chẳng thú vị chút nào.”
“Vân Tu ta không biết nói đùa.” Vân Tu đứng dậy, nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ làm xong việc sẽ về tìm ngài.”
Thấy chỉ còn lại mình và Sài Chiêu, Lý Trọng Nguyên nói. “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Sài Chiêu nhìn đoàn người rước dâu còn chưa khuất hẳn ngoài cửa sổ, ung dung nói: “Tuy Thành phồn thịnh thế này, đương nhiên phải dạo chơi một lát rồi mới tính tiếp.”
Lý Trọng Nguyên hiểu ý, mỉm cười. “Trước khi đến Tuy Thành, vương gia đã căn dặn thiếu chủ nhất định phải kết bạn được với Ân Gia Bảo. Ai cũng nói cha con Ân Khôn rất có bản lĩnh, có thể khiến Tuy Thành phồn vinh giữa thời loạn lạc này. Ban đầu ta cũng không tin nhưng hôm nay bước vào Tuy Thành, không thể không thừa nhận Ân gia quả là lợi hại. Sự phồn hoa của Tuy Thành cũng không kém với Vân Đô của chúng ta.”
Sài Chiêu bưng chén rượu lên, uống thật chậm, ôn tồn nói: “Tuy Thành giàu có, Ân gia lại xuất thân từ việc kinh doanh ngựa thồ, bao năm nay chắc chắn đã tích trữ được không ít tiền tài, lương thảo. Đại Chu ta giằng co với Lương Quốc mấy năm nay, quốc khố đã không gánh vác được nổi. Thúc thúc anh dũng, tài trí, tuy là đã đẩy lùi được Kỷ Minh về Lương Quốc nhưng dã tâm của hắn vẫn không thể không đề phòng. Thúc thúc bảo ta đích thân đến Tuy Thành, chẳng phải đã nhìn trúng thế lực không thể kinh thường này của Ân gia sao? Tuy Thành tiếp giáp với Lương Quốc, sau này nếu chúng ta muốn tấn công Lương Quốc thì phải dựa vào nơi này.”
“Tấn công Lương Quốc?” Mặt Lý Trọng Nguyên thoáng biến sắc. “Thiếu chủ… Trọng Nguyên cứ tưởng thiếu chủ chỉ muốn bảo vệ đất nước mà thôi, không ngờ ngài lại có… ý định thống nhất thiên hạ!”
Sài Chiêu mỉm cười nói. “Nói đùa với Trọng Nguyên huynh thôi mà.”
“Sao lại thế được?” Lý Trọng Nguyên lộ ra vẻ nghiêm túc. “Thiếu chủ đâu phải người thích nói đùa. Ta và mấy người Vân Tu đã theo ngài nhiều năm, chỉ cần thiếu chủ ra lệnh một tiếng, núi đao biển lửa bọn ta cũng không từ. Có điều Trọng Nguyên vẫn chưa rõ, thiên hạ này… lẽ nào lại đánh chiếm cho gia tộc Nam Cung ngu dốt yếu hèn kia sao…” Lý Trọng Nguyên không dám nói tiếp, do dự bưng chén rượu lên, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Sài Chiêu.
Sài Chiêu cũng không né tránh, đặt chén rượu xuống, nói: “Giang sơn đại Chu có được là nhờ công lao của cha và thúc thúc ta, kết quả thì sao? Cha ta hàm oan mà chết, thúc thúc bị biếm đến Thương Sơn… Nếu không phải Nam Cung gia phải trông cậy vào Sài gia ta để chống chọi lại LƯơng Quốc, nói không chừng thời khắc này chúng ta đã bị đuổi về Thương Sơn rồi. Trọng Nguyên…” Sài Chiêu nhìn thẳng vào mắt Lý Trọng Nguyên, ngừng một chút rồi nói tiếp. “Huynh và quận chúa đã thành thân, cũng coi như đã là người của Sài gia. Sài Chiêu ta nghĩ gì, tuyệt đối sẽ không giấu huynh.”
Lý Trọng Nguyên cụp mắt xuống, nói: “Những lời thiếu chủ vừa nói, Vương gia và Tịnh Nhi… có biết không?”
Sài Chiêu gật đầu cười, châm đầy rượu cho Lý Trọng Nguyên. “Thúc thúc ẩn mình hơn mười năm, đừng nói Trọng Nguyên nghĩ rằng ông đã nản lòng toái chí, chỉ cầu được sống yên ổn chứ? Quận chúa thông minh tinh ý, há lại không hiểu suy nghĩ của vương gia?”
Đôi mày của Lý Trọng Nguyên khẽ nhúc nhích, sắc mặt tuy vẫn trấn tĩnh nhưng giọng nói lại không giấu được vẻ run rẩy. “Trọng Nguyên đã hiểu… ý của thiếu chủ. Tịnh Nhi đã là thê tử của ta, chuyện của nàng ấy, chuyện của Sài gia chính là chuyện của Lý Trọng Nguyên ta. Thiếu chủ và vương gia có thể yên tâm.”
Sài Chiêu vỗ vai Lý Trọng Nguyên, bưng chén rượu lên cụng ly với hắn rồi ngửa đầu uống cạn.
Bình luận truyện