Săn Tim Nàng
Chương 27: Lời thì thầm lúc nửa đêm
“A Hoành có muốn bay lên không?” Sài Chiêu cúi người cắn vành tai nàng: “Ta ôm nàng bay lên…”
Nến đỏ, đồ trang trí màu đỏ, lụa đỏ, đèn đỏ… trước mắt đều màu đỏ xa hoa, mặt nàng lại nóng như vậy nhất định cũng đã đỏ bừng. Nhạc Hoành nắm chặt lấy tẩm y màu hồng, tim đập loạn nhịp. Sài Chiêu cởi áo khoác của mình ra, con ngươi màu xám tràn ngập màu đỏ, cúi đầu ôm lấy Nhạc Hoành đang túm chặt tẩm y, thở gấp nói:”Lúc này đây nàng còn có thể chạy trốn sao?”
Muốn chạy, chạy không thoát…
Nhạc Hoành nóng bừng người, lời nói mờ ám của y làm cho nàng mặt đỏ tim loạn. Từ lúc đồng ý quay về Vân Đô cùng y, nàng biết mình sẽ gả cho người đàn ông này, nếu đã là vợ chồng, nhất định sẽ có lúc này.
Cánh môi khô nóng của Sài Chiêu khẽ vuốt ve hai má mềm mại của nàng, tìm đến cánh môi đỏ mọng trúc trắc hôn. Thượng tướng ở trên sa trường đánh đâu thắng đó không ai cản nổi lúc này đang chần chờ không dám hôn sâu thê tử yêu thương của mình.
Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu bất động, hié mắt nhìn lén y, hơi thở nóng bỏng của Sài Chiêu khiến toàn thân nàng ngứa ngáy, muốn đẩy y ra, nhưng dùng sức đến mấy y vẫn không chút nhúc nhích.
Sài Chiêu nghĩ là mình làm nàng đau, hơi nâng người lên, khàn giọng hỏi nhỏ: “Đè nặng quá, làm làm bị đau sao?”
Nhạc Hoành cố hết sức gật đầu, bờ vai run rẩy, lại kéo chặt tẩm y trên người, ánh mắt sáng ngời không dám nhìn thẳng vào Sài Chiêu, quay mặt đi khẽ giọng nói: “Chàng từng có nữ nhân ư?”
Đầu tiên Sài Chiêu sửng sốt, xong lại lập tức bật cười, hôn lên vai nàng, ghé sát vào tai nàng nói: “Nàng đoán thử coi.”
Nhạc Hoành không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa, giận dỗi quay đầu đi, nói: “Nhất định là từng có, bên người Sài thiếu chủ có khi nào mà thiếu nữ nhân chứ?”
Sài Chiêu cảm thấy có chút thú vị, vuốt ve cái gáy ngọc ngà của nàng nói: “Chờ xong xuôi đại sự tối nay của chúng ta, cho nàng đoán lần nữa.”
Sài Chiêu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng dưới nến đỏ của Nhạc Hoành, dục vọng bắt đầu dâng trào, đôi môi lại lần nữa hạ xuống, thử thăm dò mút cánh môi nàng, y cẩn thận, chỉ sợ một chút thô lỗ sẽ doạ tới Nhạc Hoành, làm cho nàng không thể nhận ra chân tình của chính mình.
Cánh môi ngọt ngào của nàng khiến y một khi sa vào không thể thoát ra, Sài Chiêu càng thêm lớn mật, đầu lưỡi càng thăm dò sâu hơn.
Ánh nến lay động lòng người, ánh mắt màu xám của Sài Chiêu sáng rực dưới ánh nến, Nhạc Hoành cảm giác có chút sợ hãi, khẽ đẩy vai hắn khẽ giọng nói: “Ta sợ …”
“Đừng sợ…” Giọng nói trầm ổn của Sài Chiêu bất giác có chút run rẩy. “A Hoành đừng sợ.”
Y cũng sợ, y sợ làm thê tử tân hôn của mình sợ hãi, sợ mình không có kinh nghiệm, sợ lòng của nàng không có mình…
Sài Chiêu, đại thần khai quốc Đại Chu, là đứa con trai độc nhất của vị vương gia ngoài hoàng tộc Sài Tuyên, 10 tuổi gặp đại biến, thế tử của Sài vương phủ hiển hách vinh quang đột nhiên bị biếm làm thứ dân, được thúc phụ nuôi dưỡng trong sơn dã, lang thang giang hồ, khi hoàn cảnh thay đổi lòng người dễ thay đổi, nếm chịu khổ cực chốn nhân gian.
Mười bảy tuổi gia tộc được minh oan mới có thể trở về Sài gia, lại chỉ có thể đi theo thúc phụ và đường muội chuyển về Thương Sơn với thân phận một thị vệ.
Luận về chuyện thành gia lập thất, quý nữ ở Chu Quốc không một người nào dám trao thân gửi phận cho Sài gia đang thất thế. Vốn nên là một thiếu niên hoạt bát sáng sủa, Sài Chiêu lại ẩn nhẫn, cứng cỏi mà sống, không quan tâm đến chốn phong nguyệt… Tận đến lần thọ yến của Vũ Đế lần đó, y gặp nàng Nhạc Hoành của Thương Châu.
Từ đó trong lòng y chỉ có một mình nàng.
Hai năm đẫm máu sa trường, Sài gia cuối cùng cũng có thể trở về Vân Đô, cảnh tượng vốn nên huy hoàng lại vì mất nàng mà ảm đạm không chút ánh sáng. Có lẽ cả đời này của y cũng cứ thế mà qua, bên người là ai, có ai hay không, cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng ông trời thương xót lần nữa mang nàng trở lại, tay giương cung vẫn ngang bướng kiệt ngạo như ba năm trước. Tối nay lại ở trong vòng tay chính mình, đây tựa như là giấc mơ khiến y e sợ không dám chạm vào.
“A Hoành… A Hoành…” Sài Chiêu gian nan khắc chế bản thân khẽ mút vào từng tấc da thịt như ngọc của nàng, cho dù giờ phút này muốn y cứ thế mà chết, y cũng can tâm tình nguyện.
Bàn tay thô ráp của Sài Chiêu chậm rãi đi xuống, tẩm y mềm mại lướt qua tay không bằng da thịt ngọc ngà của kiều thê dưới thân. Y cố gắng thật dịu dàng tháo bỏ cản trở cuối cùng giữa hai người, thân thể nóng bỏng dán sát vào da thịt mềm mại, bao phủ lấy Nhạc Hoành đang run rẩy. Hai trái tim cùng dồn dập nhảy lên, Sài Chiêu nuốt cổ họng khô khốc. Bỗng nhiên y muốn cười nhạo chính mình, nữ nhân ôm trong lòng nhưng đột nhiên không có dũng khí như ba năm trước đây.
Cảm giác giá lạnh ùa tới. Vân Đô lạnh giá, lạnh đến mức Nhạc Hoành chỉ có thể ôm lấy thân thể người đàn ông đang bao trùm lấy mình tìm nơi sưởi ấm. Thấy Nhạc Hoành ôm mình, Sài Chiêu lại được thêm cổ vũ, ngón tay đang dừng lại giờ bắt đầu chậm rãi bao phủ những đường cong mềm mại, xẹt qua vòng eo mảnh mai của nàng, lớn mật hướng tới nơi bí mật của nàng.
Y giống như đang trân trọng vuốt ve một chiếc cung quý đã cất giữ lâu ngày, dù bị giấu mấy năm vẫn không mất đi vẻ sáng bóng của ngày xưa mà ngược lại còn càng ngày càng quý giá, khiến người ta không muốn buông tay.
Nhạc Hoành biết chuyện kia sẽ bắt đầu nhưng sâu trong nội tâm vẫn muốn kháng cự, cắn chặt môi, khép hai chân lại. Sài Chiêu mím môi muốn dùng lực đẩy ra nhưng nhìn bộ dáng rưng rưng kèm theo quật cường của nàng thì lại thương tiếc.
Sài Chiêu hôn giọt nước mắt chảy xuống của nàng, thở hổn hển nó: “Nàng không muốn cho ta, hay tại ta làm không tốt khiến nàng bị đau?”
Nhạc Hoành khóc nức nở cúi đầu đáp một tiếng, nhưng cánh tay ôm y vẫn không buông. Sài Chiêu không biết nàng trả lời câu nào của mình, chỉ cảm thấy hai gò má nàng đỏ lên khiến cho tim mình cũng tan chảy.
Ngón tay thô ráp của Sài Chiêu vô thức vuốt ve khuôn mặt nàng, y muốn tiếp tục xong lại không đành lòng ép buộc nàng. Ly biệt giờ gặp lại, nàng đối với y vẫn còn có chút sợ hãi, xa lạ.
Sài Chiêu kiềm chế không có cử động nữa, sợ một chút bất cẩn sẽ bất chấp mà đi vào làm nàng bị thương, cứ vậy qua hồi lâu, hơi thở dồn dập của y cuối cùng cũng bình ổn. Nến đỏ cháy gần hết, chỉ còn ngọn lửa leo lét, Sài Chiêu bình tĩnh nhìn vào ánh mắt đang kinh ngạc nhìn mình của Nhạc Hoành, cúi người hôn lên trán nàng, rồi trở mình nằm xuống bên cạnh nàng.
Nhạc Hoành thấy y buông tay thì có chút ngạc nhiên, trong lòng cũng khẽ thở ra một tiếng, kéo chăn bao chặt lấy người, thấy Sài Chiêu ngẩn người nhìn đỉnh màn thì cũng kéo một chút chăn qua đắp cho y.
Sài Chiêu nắm lấy tay nàng đặt trên ngực. “A Hoành, phải làm sao nàng mới có thể giao trái tim cho ta?”
Nhạc Hoành không đáp lại y, răng cắn chặt lấy bên vai săn chắc của y. Sài Chiêu nghiêng người kéo nàng ôm vào trong ngực, không ngừng hôn lên mái tóc đen của nàng nói: “Hiện giờ A Hoành không phiêu bạt chân trời góc bể mà ở bên cạnh ta, ta đã phải nên cảm thấy đủ rồi mới phải.”
Vừa dứt lời, Sài Chiêu đã xoay người xuống giường, khoác áo nhằm thẳng buồng trong mà đi.
“Chàng đi đâu vậy?” Nhạc Hoành vội vàng gọi với theo.
Sài Chiêu dừng bước, hơi xoay người nói: “Đi dùng nước lạnh hạ hoả, nếu không nàng nhẫn tâm để ta nghẹn chết trên giường tân hôn sao?”
Nhạc Hoành có chút buồn cười, nhưng chỉ há miệng thở dốc không nói nữa.
Khi Sài Chiêu quay trở lại tân phòng thì Nhạc Hoành đã mặc tẩm y nằm quay lưng về phía y, nàng không nhúc nhích như là đã ngủ hoặc có thể đang chờ y.
Sài Chiêu nhẹ nhàng nằm xuống giường, cúi đầu buông tiếng thở dài. “Chuyện nàng không muốn ta sẽ không ép nàng.”
Đệm chăn ấm áp tràn ngập hương thơm xử nữ mê người, Sài Chiêu ôm lấy Nhạc Hoành, tìm đến tay nàng mười ngón đan chặt vào nhau, thấp giọng nói: “Ta nguyện cùng A Hoành nếm trải cay đắng ngọt bùi, đi hết cuộc đời này.”
Mặc dù Nhạc Hoành không đáp lại lời nhưng lại cúi đầu ngậm lấy ngón tay y.
——
Trên yến hội, mọi người vẫn còn ăn uống linh đình, Sài Tịnh và Lý Trọng Nguyên đến gần Tô thái uý. Tô Thuỵ Thuyên vội vàng đứng dậy khách khí nói: “Quận chúa cùng quận mã gia đến kính rượu lão phu, thực sự là không dám nhận.
Sài Tịnh từ từ uống hết chén rượu, từ trên xuống dướt nhìn một lượt thị vệ điển trai phía sau ông ta, lưỡng lự hỏi: “Vị phía sau Tô thái uý nhìn mặt rất quen, có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?”
Người nọ cung kính nói: “Quận chúa chắc là nhớ lầm rồi, sao người có thể gặp qua tại hạ rồi chứ. Tại hạ tướng mạo bình thường, rất nhiều người nhìn thấy đều cảm thấy như đã từng quen vậy.”
“Ra là vậy…” Sài Tịnh có chút đăm chiêu nói.
“Quận chúa và Sài tướng quân đều đã thành gia, Sài vương gia coi như có thể an tâm được rồi.” Tô Thuỵ Thuyên nhìn Lý Trọng Nguyên nói: “Quận mã gia đúng là có phúc lớn, nếu như đổi lại là bây giờ, chỉ sợ là khó có thể cưới được thê tử như Sài quận chúa đây.”
Mặt Lý Trọng Nguyên biến sắc, Sài Tịnh lại vẫn bình tĩnh nói: “Tô thái uý đúng là nói đùa rồi, giờ đây Nhạc tiểu thư đã khác xưa không phải vẫn có thể bước vào vương phủ của chúng tôi sao?”
Nghe thấy lời này, thị vệ phía sau Tô Thuỵ Thuyên lộ vẻ tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Sài Tịnh đang nói cười rồi cúi đầu hừ một tiếng.
Tô Thụy Thuyên vuốt râu bật cười, lắc đầu nói: “Cho nên mới nói, lão phu đúng là đầu óc hồ đồ rồi. Sài gia dù có ngủ đông hay lần nữa đứng dậy thì tấm lòng son sắc có thể sánh tựa nhật nguyệt, Trọng Nguyên quận mã gia quả là số sinh ra đã an bài là quận mã gia, có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ là người của Sài vương phủ.”
Lý Trọng Nguyên là kẻ thông minh, tất nhiên hiểu được Tô thái uý đang châm chọc hắn xuất thân hèn kém lại ở rể Sài gia, nhưng khuôn mặt vẫn bất động không nói lời nào.
Tô Thuỵ Thuyên thấy bộ dáng trấn định của hai vợ chồng này cũng không có hứng nói thêm nữa, quay đầu nói với thị vệ phía sau: “Đã không còn sớm nữa, đi thôi.”
“Tô thái uý cũng chưa uống được mấy chén mà?” Sài Tịnh giữ lại nói.”
“Thôi để dành ngày khác lại tới uống tiếp.” Tô Thuỵ thuyên cười ha ha nói. “Lão phu còn chưa gặp được thiếu phu nhân nhà họ Sài, sẽ không rời khỏi Vân Đô sớm vậy đâu.”
Nhìn đám người Tô Thuỵ Thuyên rời đi, Sài Tịnh kéo tay Lý Trọng Nguyên. “Trọng Nguyên, cái tên Tô thái uý mở miệng không nể người khác kia chàng đừng để ý đến ông ta, trên triều phụ vương cũng hay va chạm với ông ta.”
“Ta biết.” Lý Trọng Nguyên đè lại tay thê tử lại. “Nếu ta đã cưới nàng thì còn để ý người trong thiên hạ nói gì nữa sao?”
Sắp ra khỏi cửa Sài vương phủ, Tô Thuỵ Thuyên thấy phía sau không có động tĩnh liền xoay người thấy thị vệ phía sau đang nghỉ chân nói: “Còn không đi? Con còn muốn đến tân phòng của người tay cạy cửa sổ xem trộm sao?”
Thị vệ kia tức tối đứng dậy đi lên trước Tô Thuỵ Thuyên, phiền não nói: “Sao cha không bắt Sài Chiêu vén khăn voan lên. Chưa nhìn thấy bộ dáng Nhạc Hoành kia, đi chuyến này thành ra công cốc rồi.”
“Tinh Trúc, thật càn rỡ!” Tô Thụy Thuyên tức giận: “Cho con đi theo là ta đã dung túng lắm rồi, con không cảm thấy Sài quận chúa đã nhận ra con sao? Nếu bị lộ ra, tiểu thư phủ Thái uý lén lút giả nam, lại còn muốn xốc khăn voan của người ta, con sợ oán hận giữa ta và Sài gia còn chưa đủ sâu phải không?”
Tô Tinh Trúc dừng bước, phất tay áo nói: “Nhưng y không nhận ra con, cha nói xem có phải Sài Chiêu cố ý hay không, lẽ ra chỉ cần liếc mắt một cái hẳn là y phải nhận ra con rồi chứ?”
“Nếu thật sự là như thế.” Tô thụy thuyên lắc đầu nói: “Vậy lòng dạ Sài Chiêu quả là thâm sâu, là y không muốn nhận ra con thôi. Hai thúc cháu nhà này… con đấu không lại đâu, cái hồ Sài gia này, quá sâu.”
“Nhạc Hoành nước mất nhà tan, chỉ là một đứa bé mồ côi, nghe nói lưu lạc bên ngoài, dựa vào săn bắn mà sống…” Tô Tinh Trúc đi trước vài bước, liên tục quay đầu lại nói: “Nữ tử như vậy cũng có thể bước chân vào Sài gia đang như mặt trời buổi trưa sao? Rốt cuộc tại sao Sài Chiêu lại coi trọng nàng ta như vậy. Tiên đế chỉ hôn công chúa Sơ Vân cho hắn, hắn nói bản thân chưa lập nghiệp, không có lòng dạ thành gia. Quân Lương bị đánh lui, cũng đã công thành danh toại, đổi lại là con Tô Tinh Trúc, hắn lại nói là trong lòng không quên được thê tử đã mất, không muốn cưới người khác… mà nay thê tử đã chết của hắn sống lại, con và công chúa Sơ Vân đều trở thành trò cười.”
Tô Thụy Thuyên trầm ổn nói: “Hai người bọn họ được tứ hôn khi Sài Chiêu còn là một kẻ thứ dân sống dưới chân Thương Sơn Chu Quốc, cho dù đi đến đâu Sài Dật cũng dẫn hắn theo thì hắn cùng lắm chỉ là hộ vệ bên cạnh mà thôi. Khi đó thúc cháu Sài gia, cũng chỉ giống như con kiến trên mặt đất, nguy cơ bị người ta giẫm nát không có cơ hội ngẩng dậy. Nhạc gia thế nhưng vẫn đồng ý hôn sự đó, vậy là trung nghĩa vẹn toàn. Chỉ chút tình nghĩa này đã khiến cho Sài gia cảm kích nửa đời. Năm đó nếu tiên đế gả con cho Sài Chiêu, Tinh Trúc con có bằng lòng hay không?”
“Con?” Tô Tinh Trúc nhất thời có chút do dự: “Cho dù con gái đồng ý, cha cũng không đồng ý…”
“Kẻ thức thời là anh hùng, đó là bản lĩnh.” Tô Thuỵ Thuyên nói: “Chiến thuyền Sài gia này chỉ sợ còn gặp sóng gió, cha con ta, cứ thư thả nhìn xem mới được.”
Tô Tinh Trúc lại không cam lòng quay lại nhìn đèn lồng đỏ đang lay động Sài phủ, kéo mạnh đai lưng bên hông căm giận ném xuống đất.
Nến đỏ, đồ trang trí màu đỏ, lụa đỏ, đèn đỏ… trước mắt đều màu đỏ xa hoa, mặt nàng lại nóng như vậy nhất định cũng đã đỏ bừng. Nhạc Hoành nắm chặt lấy tẩm y màu hồng, tim đập loạn nhịp. Sài Chiêu cởi áo khoác của mình ra, con ngươi màu xám tràn ngập màu đỏ, cúi đầu ôm lấy Nhạc Hoành đang túm chặt tẩm y, thở gấp nói:”Lúc này đây nàng còn có thể chạy trốn sao?”
Muốn chạy, chạy không thoát…
Nhạc Hoành nóng bừng người, lời nói mờ ám của y làm cho nàng mặt đỏ tim loạn. Từ lúc đồng ý quay về Vân Đô cùng y, nàng biết mình sẽ gả cho người đàn ông này, nếu đã là vợ chồng, nhất định sẽ có lúc này.
Cánh môi khô nóng của Sài Chiêu khẽ vuốt ve hai má mềm mại của nàng, tìm đến cánh môi đỏ mọng trúc trắc hôn. Thượng tướng ở trên sa trường đánh đâu thắng đó không ai cản nổi lúc này đang chần chờ không dám hôn sâu thê tử yêu thương của mình.
Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu bất động, hié mắt nhìn lén y, hơi thở nóng bỏng của Sài Chiêu khiến toàn thân nàng ngứa ngáy, muốn đẩy y ra, nhưng dùng sức đến mấy y vẫn không chút nhúc nhích.
Sài Chiêu nghĩ là mình làm nàng đau, hơi nâng người lên, khàn giọng hỏi nhỏ: “Đè nặng quá, làm làm bị đau sao?”
Nhạc Hoành cố hết sức gật đầu, bờ vai run rẩy, lại kéo chặt tẩm y trên người, ánh mắt sáng ngời không dám nhìn thẳng vào Sài Chiêu, quay mặt đi khẽ giọng nói: “Chàng từng có nữ nhân ư?”
Đầu tiên Sài Chiêu sửng sốt, xong lại lập tức bật cười, hôn lên vai nàng, ghé sát vào tai nàng nói: “Nàng đoán thử coi.”
Nhạc Hoành không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa, giận dỗi quay đầu đi, nói: “Nhất định là từng có, bên người Sài thiếu chủ có khi nào mà thiếu nữ nhân chứ?”
Sài Chiêu cảm thấy có chút thú vị, vuốt ve cái gáy ngọc ngà của nàng nói: “Chờ xong xuôi đại sự tối nay của chúng ta, cho nàng đoán lần nữa.”
Sài Chiêu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng dưới nến đỏ của Nhạc Hoành, dục vọng bắt đầu dâng trào, đôi môi lại lần nữa hạ xuống, thử thăm dò mút cánh môi nàng, y cẩn thận, chỉ sợ một chút thô lỗ sẽ doạ tới Nhạc Hoành, làm cho nàng không thể nhận ra chân tình của chính mình.
Cánh môi ngọt ngào của nàng khiến y một khi sa vào không thể thoát ra, Sài Chiêu càng thêm lớn mật, đầu lưỡi càng thăm dò sâu hơn.
Ánh nến lay động lòng người, ánh mắt màu xám của Sài Chiêu sáng rực dưới ánh nến, Nhạc Hoành cảm giác có chút sợ hãi, khẽ đẩy vai hắn khẽ giọng nói: “Ta sợ …”
“Đừng sợ…” Giọng nói trầm ổn của Sài Chiêu bất giác có chút run rẩy. “A Hoành đừng sợ.”
Y cũng sợ, y sợ làm thê tử tân hôn của mình sợ hãi, sợ mình không có kinh nghiệm, sợ lòng của nàng không có mình…
Sài Chiêu, đại thần khai quốc Đại Chu, là đứa con trai độc nhất của vị vương gia ngoài hoàng tộc Sài Tuyên, 10 tuổi gặp đại biến, thế tử của Sài vương phủ hiển hách vinh quang đột nhiên bị biếm làm thứ dân, được thúc phụ nuôi dưỡng trong sơn dã, lang thang giang hồ, khi hoàn cảnh thay đổi lòng người dễ thay đổi, nếm chịu khổ cực chốn nhân gian.
Mười bảy tuổi gia tộc được minh oan mới có thể trở về Sài gia, lại chỉ có thể đi theo thúc phụ và đường muội chuyển về Thương Sơn với thân phận một thị vệ.
Luận về chuyện thành gia lập thất, quý nữ ở Chu Quốc không một người nào dám trao thân gửi phận cho Sài gia đang thất thế. Vốn nên là một thiếu niên hoạt bát sáng sủa, Sài Chiêu lại ẩn nhẫn, cứng cỏi mà sống, không quan tâm đến chốn phong nguyệt… Tận đến lần thọ yến của Vũ Đế lần đó, y gặp nàng Nhạc Hoành của Thương Châu.
Từ đó trong lòng y chỉ có một mình nàng.
Hai năm đẫm máu sa trường, Sài gia cuối cùng cũng có thể trở về Vân Đô, cảnh tượng vốn nên huy hoàng lại vì mất nàng mà ảm đạm không chút ánh sáng. Có lẽ cả đời này của y cũng cứ thế mà qua, bên người là ai, có ai hay không, cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng ông trời thương xót lần nữa mang nàng trở lại, tay giương cung vẫn ngang bướng kiệt ngạo như ba năm trước. Tối nay lại ở trong vòng tay chính mình, đây tựa như là giấc mơ khiến y e sợ không dám chạm vào.
“A Hoành… A Hoành…” Sài Chiêu gian nan khắc chế bản thân khẽ mút vào từng tấc da thịt như ngọc của nàng, cho dù giờ phút này muốn y cứ thế mà chết, y cũng can tâm tình nguyện.
Bàn tay thô ráp của Sài Chiêu chậm rãi đi xuống, tẩm y mềm mại lướt qua tay không bằng da thịt ngọc ngà của kiều thê dưới thân. Y cố gắng thật dịu dàng tháo bỏ cản trở cuối cùng giữa hai người, thân thể nóng bỏng dán sát vào da thịt mềm mại, bao phủ lấy Nhạc Hoành đang run rẩy. Hai trái tim cùng dồn dập nhảy lên, Sài Chiêu nuốt cổ họng khô khốc. Bỗng nhiên y muốn cười nhạo chính mình, nữ nhân ôm trong lòng nhưng đột nhiên không có dũng khí như ba năm trước đây.
Cảm giác giá lạnh ùa tới. Vân Đô lạnh giá, lạnh đến mức Nhạc Hoành chỉ có thể ôm lấy thân thể người đàn ông đang bao trùm lấy mình tìm nơi sưởi ấm. Thấy Nhạc Hoành ôm mình, Sài Chiêu lại được thêm cổ vũ, ngón tay đang dừng lại giờ bắt đầu chậm rãi bao phủ những đường cong mềm mại, xẹt qua vòng eo mảnh mai của nàng, lớn mật hướng tới nơi bí mật của nàng.
Y giống như đang trân trọng vuốt ve một chiếc cung quý đã cất giữ lâu ngày, dù bị giấu mấy năm vẫn không mất đi vẻ sáng bóng của ngày xưa mà ngược lại còn càng ngày càng quý giá, khiến người ta không muốn buông tay.
Nhạc Hoành biết chuyện kia sẽ bắt đầu nhưng sâu trong nội tâm vẫn muốn kháng cự, cắn chặt môi, khép hai chân lại. Sài Chiêu mím môi muốn dùng lực đẩy ra nhưng nhìn bộ dáng rưng rưng kèm theo quật cường của nàng thì lại thương tiếc.
Sài Chiêu hôn giọt nước mắt chảy xuống của nàng, thở hổn hển nó: “Nàng không muốn cho ta, hay tại ta làm không tốt khiến nàng bị đau?”
Nhạc Hoành khóc nức nở cúi đầu đáp một tiếng, nhưng cánh tay ôm y vẫn không buông. Sài Chiêu không biết nàng trả lời câu nào của mình, chỉ cảm thấy hai gò má nàng đỏ lên khiến cho tim mình cũng tan chảy.
Ngón tay thô ráp của Sài Chiêu vô thức vuốt ve khuôn mặt nàng, y muốn tiếp tục xong lại không đành lòng ép buộc nàng. Ly biệt giờ gặp lại, nàng đối với y vẫn còn có chút sợ hãi, xa lạ.
Sài Chiêu kiềm chế không có cử động nữa, sợ một chút bất cẩn sẽ bất chấp mà đi vào làm nàng bị thương, cứ vậy qua hồi lâu, hơi thở dồn dập của y cuối cùng cũng bình ổn. Nến đỏ cháy gần hết, chỉ còn ngọn lửa leo lét, Sài Chiêu bình tĩnh nhìn vào ánh mắt đang kinh ngạc nhìn mình của Nhạc Hoành, cúi người hôn lên trán nàng, rồi trở mình nằm xuống bên cạnh nàng.
Nhạc Hoành thấy y buông tay thì có chút ngạc nhiên, trong lòng cũng khẽ thở ra một tiếng, kéo chăn bao chặt lấy người, thấy Sài Chiêu ngẩn người nhìn đỉnh màn thì cũng kéo một chút chăn qua đắp cho y.
Sài Chiêu nắm lấy tay nàng đặt trên ngực. “A Hoành, phải làm sao nàng mới có thể giao trái tim cho ta?”
Nhạc Hoành không đáp lại y, răng cắn chặt lấy bên vai săn chắc của y. Sài Chiêu nghiêng người kéo nàng ôm vào trong ngực, không ngừng hôn lên mái tóc đen của nàng nói: “Hiện giờ A Hoành không phiêu bạt chân trời góc bể mà ở bên cạnh ta, ta đã phải nên cảm thấy đủ rồi mới phải.”
Vừa dứt lời, Sài Chiêu đã xoay người xuống giường, khoác áo nhằm thẳng buồng trong mà đi.
“Chàng đi đâu vậy?” Nhạc Hoành vội vàng gọi với theo.
Sài Chiêu dừng bước, hơi xoay người nói: “Đi dùng nước lạnh hạ hoả, nếu không nàng nhẫn tâm để ta nghẹn chết trên giường tân hôn sao?”
Nhạc Hoành có chút buồn cười, nhưng chỉ há miệng thở dốc không nói nữa.
Khi Sài Chiêu quay trở lại tân phòng thì Nhạc Hoành đã mặc tẩm y nằm quay lưng về phía y, nàng không nhúc nhích như là đã ngủ hoặc có thể đang chờ y.
Sài Chiêu nhẹ nhàng nằm xuống giường, cúi đầu buông tiếng thở dài. “Chuyện nàng không muốn ta sẽ không ép nàng.”
Đệm chăn ấm áp tràn ngập hương thơm xử nữ mê người, Sài Chiêu ôm lấy Nhạc Hoành, tìm đến tay nàng mười ngón đan chặt vào nhau, thấp giọng nói: “Ta nguyện cùng A Hoành nếm trải cay đắng ngọt bùi, đi hết cuộc đời này.”
Mặc dù Nhạc Hoành không đáp lại lời nhưng lại cúi đầu ngậm lấy ngón tay y.
——
Trên yến hội, mọi người vẫn còn ăn uống linh đình, Sài Tịnh và Lý Trọng Nguyên đến gần Tô thái uý. Tô Thuỵ Thuyên vội vàng đứng dậy khách khí nói: “Quận chúa cùng quận mã gia đến kính rượu lão phu, thực sự là không dám nhận.
Sài Tịnh từ từ uống hết chén rượu, từ trên xuống dướt nhìn một lượt thị vệ điển trai phía sau ông ta, lưỡng lự hỏi: “Vị phía sau Tô thái uý nhìn mặt rất quen, có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?”
Người nọ cung kính nói: “Quận chúa chắc là nhớ lầm rồi, sao người có thể gặp qua tại hạ rồi chứ. Tại hạ tướng mạo bình thường, rất nhiều người nhìn thấy đều cảm thấy như đã từng quen vậy.”
“Ra là vậy…” Sài Tịnh có chút đăm chiêu nói.
“Quận chúa và Sài tướng quân đều đã thành gia, Sài vương gia coi như có thể an tâm được rồi.” Tô Thuỵ Thuyên nhìn Lý Trọng Nguyên nói: “Quận mã gia đúng là có phúc lớn, nếu như đổi lại là bây giờ, chỉ sợ là khó có thể cưới được thê tử như Sài quận chúa đây.”
Mặt Lý Trọng Nguyên biến sắc, Sài Tịnh lại vẫn bình tĩnh nói: “Tô thái uý đúng là nói đùa rồi, giờ đây Nhạc tiểu thư đã khác xưa không phải vẫn có thể bước vào vương phủ của chúng tôi sao?”
Nghe thấy lời này, thị vệ phía sau Tô Thuỵ Thuyên lộ vẻ tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Sài Tịnh đang nói cười rồi cúi đầu hừ một tiếng.
Tô Thụy Thuyên vuốt râu bật cười, lắc đầu nói: “Cho nên mới nói, lão phu đúng là đầu óc hồ đồ rồi. Sài gia dù có ngủ đông hay lần nữa đứng dậy thì tấm lòng son sắc có thể sánh tựa nhật nguyệt, Trọng Nguyên quận mã gia quả là số sinh ra đã an bài là quận mã gia, có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ là người của Sài vương phủ.”
Lý Trọng Nguyên là kẻ thông minh, tất nhiên hiểu được Tô thái uý đang châm chọc hắn xuất thân hèn kém lại ở rể Sài gia, nhưng khuôn mặt vẫn bất động không nói lời nào.
Tô Thuỵ Thuyên thấy bộ dáng trấn định của hai vợ chồng này cũng không có hứng nói thêm nữa, quay đầu nói với thị vệ phía sau: “Đã không còn sớm nữa, đi thôi.”
“Tô thái uý cũng chưa uống được mấy chén mà?” Sài Tịnh giữ lại nói.”
“Thôi để dành ngày khác lại tới uống tiếp.” Tô Thuỵ thuyên cười ha ha nói. “Lão phu còn chưa gặp được thiếu phu nhân nhà họ Sài, sẽ không rời khỏi Vân Đô sớm vậy đâu.”
Nhìn đám người Tô Thuỵ Thuyên rời đi, Sài Tịnh kéo tay Lý Trọng Nguyên. “Trọng Nguyên, cái tên Tô thái uý mở miệng không nể người khác kia chàng đừng để ý đến ông ta, trên triều phụ vương cũng hay va chạm với ông ta.”
“Ta biết.” Lý Trọng Nguyên đè lại tay thê tử lại. “Nếu ta đã cưới nàng thì còn để ý người trong thiên hạ nói gì nữa sao?”
Sắp ra khỏi cửa Sài vương phủ, Tô Thuỵ Thuyên thấy phía sau không có động tĩnh liền xoay người thấy thị vệ phía sau đang nghỉ chân nói: “Còn không đi? Con còn muốn đến tân phòng của người tay cạy cửa sổ xem trộm sao?”
Thị vệ kia tức tối đứng dậy đi lên trước Tô Thuỵ Thuyên, phiền não nói: “Sao cha không bắt Sài Chiêu vén khăn voan lên. Chưa nhìn thấy bộ dáng Nhạc Hoành kia, đi chuyến này thành ra công cốc rồi.”
“Tinh Trúc, thật càn rỡ!” Tô Thụy Thuyên tức giận: “Cho con đi theo là ta đã dung túng lắm rồi, con không cảm thấy Sài quận chúa đã nhận ra con sao? Nếu bị lộ ra, tiểu thư phủ Thái uý lén lút giả nam, lại còn muốn xốc khăn voan của người ta, con sợ oán hận giữa ta và Sài gia còn chưa đủ sâu phải không?”
Tô Tinh Trúc dừng bước, phất tay áo nói: “Nhưng y không nhận ra con, cha nói xem có phải Sài Chiêu cố ý hay không, lẽ ra chỉ cần liếc mắt một cái hẳn là y phải nhận ra con rồi chứ?”
“Nếu thật sự là như thế.” Tô thụy thuyên lắc đầu nói: “Vậy lòng dạ Sài Chiêu quả là thâm sâu, là y không muốn nhận ra con thôi. Hai thúc cháu nhà này… con đấu không lại đâu, cái hồ Sài gia này, quá sâu.”
“Nhạc Hoành nước mất nhà tan, chỉ là một đứa bé mồ côi, nghe nói lưu lạc bên ngoài, dựa vào săn bắn mà sống…” Tô Tinh Trúc đi trước vài bước, liên tục quay đầu lại nói: “Nữ tử như vậy cũng có thể bước chân vào Sài gia đang như mặt trời buổi trưa sao? Rốt cuộc tại sao Sài Chiêu lại coi trọng nàng ta như vậy. Tiên đế chỉ hôn công chúa Sơ Vân cho hắn, hắn nói bản thân chưa lập nghiệp, không có lòng dạ thành gia. Quân Lương bị đánh lui, cũng đã công thành danh toại, đổi lại là con Tô Tinh Trúc, hắn lại nói là trong lòng không quên được thê tử đã mất, không muốn cưới người khác… mà nay thê tử đã chết của hắn sống lại, con và công chúa Sơ Vân đều trở thành trò cười.”
Tô Thụy Thuyên trầm ổn nói: “Hai người bọn họ được tứ hôn khi Sài Chiêu còn là một kẻ thứ dân sống dưới chân Thương Sơn Chu Quốc, cho dù đi đến đâu Sài Dật cũng dẫn hắn theo thì hắn cùng lắm chỉ là hộ vệ bên cạnh mà thôi. Khi đó thúc cháu Sài gia, cũng chỉ giống như con kiến trên mặt đất, nguy cơ bị người ta giẫm nát không có cơ hội ngẩng dậy. Nhạc gia thế nhưng vẫn đồng ý hôn sự đó, vậy là trung nghĩa vẹn toàn. Chỉ chút tình nghĩa này đã khiến cho Sài gia cảm kích nửa đời. Năm đó nếu tiên đế gả con cho Sài Chiêu, Tinh Trúc con có bằng lòng hay không?”
“Con?” Tô Tinh Trúc nhất thời có chút do dự: “Cho dù con gái đồng ý, cha cũng không đồng ý…”
“Kẻ thức thời là anh hùng, đó là bản lĩnh.” Tô Thuỵ Thuyên nói: “Chiến thuyền Sài gia này chỉ sợ còn gặp sóng gió, cha con ta, cứ thư thả nhìn xem mới được.”
Tô Tinh Trúc lại không cam lòng quay lại nhìn đèn lồng đỏ đang lay động Sài phủ, kéo mạnh đai lưng bên hông căm giận ném xuống đất.
Bình luận truyện