Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần
Chương 88
Hễ sĩ tộc và hàn môn gặp nhau là lại có chuyện, cũng giống nhà giàu và dân nghèo va chạm nhau vậy. Người có địa vị thấp hơn thường dễ nhạy cảm, lúc nào cũng nhìn chằm chằm người khác. Nếu quan hệ hai người tốt, chỉ cần cố gắng là có thể nhân nhượng; song nếu quan hệ không tốt, vậy khi làm việc chung ắt rất dễ va chạm.
Quan hệ của tham quân Lục Quân và tướng quân Ngụy Tông lại thuộc về vế sau.
Trần vương muốn nâng đỡ hàn môn để cân bằng quan hệ lợi ích của thế gia và hoàng gia, mà Ngụy Tông chính là kiện tướng đắc lực. Nhưng vì xuất thân hàn môn, nên khi đối mặt với sĩ tộc thượng lưu, hắn rất khinh thường mà đồng thời cũng hâm mộ, thậm chí còn thấy tự ti. Trước khi Lục Quân đến Nam Dương, Trần vương Lưu Thục cũng đã nói với chàng vấn đề về Ngụy Tông. Mà Lục tam lang thấy Ngụy Tông thật sự muốn gạt bỏ mình, nên chàng cũng không muốn tốn thời gian lôi kéo người này làm gì, bản thân cần làm gì thì làm cái đó. Ngụy Tông bất mãn ư? Cãi nhau một trận là được.
Ngày nào mấy tướng quân ở doanh trại Nam Dương cũng thấy Ngụy đại tướng quân và tham quân Lục tam lang vỗ bàn quát mắng, bị dọa đến mức tim đập thót. Ngụy Tông cao to như núi, cường tráng vạm vỡ, lúc nổi giận, không một ai dám tới gần doanh trướng trong vòng ba trượng. Còn tham quân Lục Quân lại là ngọc lang tuấn tú, áo dài mũ rộng, hông đeo đai ngọc. Vào nơi như doanh trại, Lục tam lang không khác gì hạc trong bầy gà, vô cùng nổi bật.
Mọi người rất sợ Ngụy Tông tức giận, sẽ rút kiếm chém Lục tam lang bình tĩnh đến mức người ta phát ghét ——
Ngụy Tông: “Binh sĩ của ta nghe lời ta, ta bảo bọn họ thao luyện thì phải thao luyện! Sao ngươi lại làm trái lời ông đây, để bọn họ ngủ thêm nửa canh giờ hả?! Một thằng oắt như ngươi thì biết cái gì, lúc ông đây đánh giặc ngươi còn chưa ra đời đâu đấy! Ngươi đang làm lỡ việc quân cơ đấy biết không!”
Lục Quân thong thả đáp: “Dĩ nhiên tướng quân là người thiện chiến, nhưng đây cũng là lần đầu tướng quân đến biên ải. Nhân sĩ miền Nam không quen với cuộc sống phương Bắc, mà Giang Nam vốn giàu có, dễ khiến người ta chây lười. Binh sĩ phương Nam chúng ta đến đất Bắc sẽ không thích nghi kịp, gần đây trong quân đã có người bị bệnh, mệt mỏi quá độ sẽ dẫn đến một loạt các vấn đề. Quân đội Bắc quốc dũng mãnh, mà quân ta vốn yếu, thật sự không nên tiêu hao sức lực quá độ vào lúc này. Ta là tham quân, dĩ nhiên sẽ nghiêm khắc loại bỏ tất cả vấn đề có thể nảy sinh.”
Ngụy Tông: … Danh sĩ luôn mồm nói đạo lúng là đáng ghét.
Hai hôm sau, Ngụy Tông lại sầm mặt chạy vào doanh trướng của Lục Quân, vỗ bàn quát: “Vì sao lính của ta lại phải đi làm việc cho nông dân! Chúng ta rảnh rỗi lắm hả? Ngươi có biết quản lý quân đội không thế?”
Lục Quân lạnh lùng: “Tướng quân thắng trận trở về, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, mặc áo giáp kim quang, uy phong lẫm liệt, bách tính xếp hàng hai bên chào đón. Tướng quân vô cùng đắc ý, vừa cúi đầu thì thấy cô thôn nữ ở ven đường, tướng quân mở cờ trong bụng, khoe khoang muốn giúp người ta làm nông, ta không có cách ngăn cản. Nhưng cũng không thể thất tín được đúng không? Ta đã giúp tướng quân thực hiện cam kết rồi đấy. Nếu tướng quân không muốn xảy ra những chuyện này nữa, thì nên tu thân dưỡng tính nhiều vào, chú ý lời ăn tiếng nói thường ngày của mình. Đừng hễ gặp nữ nhân là lại biến thành quỷ háo sắc, đầu óc căng ra thần hồn điên đảo.”
Ngụy Tông đỏ mặt: “… Ngươi ngươi ngươi dám nói ta là quỷ háo sắc hả, ngươi thì biết cái đếch gì! Tiểu nương tử kia xinh xắn biết mấy!” Nói xong, hắn lại nhìn Lục tam lang với ánh mắt kỳ lạ, “Sao không thấy Lục tham đầu nhìn mỹ nhân lần nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi…”
Lục quân đang bận rộn phê chữa công vụ ngẩng đầu lên, kiêu ngạo liếc hắn: “Ta cần gì phải nhìn người ngoài?”
Ngụy Tông khiếp sợ: “Không ngờ ngươi mặt dày đến thế, chẳng lẽ ý ngươi muốn nói mình có tướng mạo xuất chúng, mỗi ngày chỉ nhìn bản thân là đủ?”
Ánh mắt Lục Quân nhìn hắn thay đổi, thở dài: “… Tướng quân à…”
Một lúc sau mới kịp phản ứng, thực ra Lục Quân muốn nói chàng đã gặp quá nhiều người đẹp, người bình thường không lọt vào mắt chàng, Ngụy Tông đỏ bừng mặt, tức giận bỏ đi: … Lạnh lùng, ngạo mạn, khinh thường! Lục tam lang nói hắn ta không kiêng ăn mặn, nhất định người nọ sẽ không coi trọng xuất thân bình dân như mình! Sự thanh cao của đám sĩ tộc thượng lưu đúng là đồ đáng ghét!
… Ví dụ kiểu đó có rất nhiều, mâu thuẫn giữa Ngụy tông tướng Quân và Lục tham quân kéo dài mãi không dừng, ngày nào cũng phải tranh chấp một hai lần. Nhưng bất ngờ là, tuy hai người thường xuyên bất hòa ý kiến, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện quân đội xuất chinh. Mọi người bèn dùng quan hệ nam quân nữ quân để ví von tướng quân và tham quân. Ở Nam Dương, có lẽ chỉ vì “nữ quân” Lục tham quân quá khó nói chuyện, ý kiến nhiều, nên ngày nào cũng khiến “nam quân” tức đến mức phải leo tường.
Một ngày nào đó khi vừa thắng được một trận nhỏ, quay về doanh trại, Ngụy Tông tướng quân vô cùng đắc chí. Sau khi được lão quân y gấp gáp chữa trị vết thương, hắn vội vã ra khỏi cửa. Một là vì bản thân muốn đi thăm các thuộc hạ binh sĩ vừa đánh thắng trận, hai là chuyện ngày ngày tìm lỗi của Lục tham quân là chuyện hắn luôn canh cánh.
Lần này vừa ra khỏi trướng, đang đi qua đi lại ở doanh trướng, Ngụy Tông phát hiện quân y rất ít, nhiều dược liệu không được vận chuyển kịp thời, binh lính rên rỉ khắp doanh trại. Trước cáng, Ngụy tướng quân an ủi binh sĩ; đi xa hơn một đoạn, Ngụy tướng quân lập tức gào lên với tướng quân sau lưng: “Tham quân đâu? Đây không phải là chuyện của tham quân sao? Vì sao Lục tham quân không quản?”
Người sau lưng run lẩy bẩy không dám trả lời, trong lúc mắng chửi, Ngụy Tông lại liếc nhìn về một hướng, ánh mắt vốn đã dời đi, nhưng khi phát hiện có điều không ổn thì lại nhìn sang. Ngay tức khắc thấy bên ngoài hàng rào gỗ ở doanh trại, các nữ lang xinh đẹp y phục rực rỡ đi qua đi lại. Ngụy Tông dẫn tướng quân đi qua, nghe thấy nữ lang xấu hổ hỏi thăm canh gác: “Lục tam lang có về không? Chúng tôi muốn tặng lang quân ít món quà…”
Ngụy Tông sầm mặt: “Ra ngoài hành quân, hễ nhận hối lộ thì sẽ bị đánh ba mươi gậy!”
Các nữ lang ngoài cửa bị dọa giật mình, hỏi nam nhân nước da ngăm đen đó, đi tới nói một câu rồi bỏ đi là ai. Ngụy Tông sải bước dài, đích thân vào doanh trướng tìm Lục Quân. Hắn có thể tưởng tượng, mình sắp soi được lỗi của Lục Quân, phải châm biếm vị tham quân này một trận mới đã. Bất kể nữ lang đó có phải do Lục tham quân “dụ” tới hay không, quân y trong quân thiếu có phải là sai lầm của Lục tham quân hay không… Thì Ngụy Tông đều coi đó là lỗi của Lục Quân.
Lục Quân bình tĩnh ngồi trong trướng.
Công vụ tích cóp không xử lý kịp, nạn nhân quân y và dược liệu từ bên ngoài về, chàng đều giao cả cho thuộc hạ làm. Chàng ngớ người ngồi sau rèm, trước mặt là bức thư Lục nhị lang gửi chàng. Ngày nào Lục Hiển cũng đều đặn gửi thư cho chàng, nhưng vì cách nhau quá xa, có khi lại bị ảnh hưởng thời tiết, nên thư đến tay Lục Quân lúc nhanh lúc chậm. Bức thư hiện tại đây, đáng nhẽ ra phải nhận được từ mười ngày trước mới đúng.
Lục nhị lang viết ngoáy rất ẩu, có lẽ hắn đang bận làm chuyện khác. Tuy là thế, Lục nhị lang vẫn nói rõ ý trong thư, nói cho chàng biết, La Linh Dư đã mang thai. Lục Hiển còn mắng chàng lỗ mãng, vậy mà đụng vào La biểu muội; cầm thú như vậy, lúc La biểu muội mang thai mà chàng lại không ở Kiến Nghiệp…
Lục Quân nhìn chằm chằm bức thư này đến nửa canh giờ. Chữ “thai” đập vào mắt chàng, theo bản năng chàng bắt đầu tính toán thời gian: sao nàng có thể mang thai? Thời gian không khớp, chàng lại chưa bao giờ chạm vào nàng, chẳng lẽ nàng… có từ cái đêm trước khi chàng đi?
Lục Quân tinh thông y lý, chàng nhẩm tính mình đã rời khỏi Kiến Nghiệp một tháng, nếu nữ lang hoài thai, y nữ vẫn có thể chẩn được. Nếu La Linh Dư không cắm sừng chàng sau khi chàng đi, vậy đứa bé là…
Lục Quân bình tĩnh: trừ đêm uống say đó ra, hình như không có cách khác. Chàng không nhớ đêm đó xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại, thỉnh thoảng nhớ được vài cảnh hai người mờ ám quấn quýt nhau. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Nghĩ nhiều hơn nữa, chàng cũng không có ấn tượng.
… Chàng còn không nhớ nổi mình có làm hay không, mà nàng thì mang thai.
Cha mẹ chàng vô tình như vậy, liệu chàng có thể làm một phụ thân tốt không? Liệu chàng có tệ bạc như cha mẹ mình không? Chàng không muốn thành thân, không muốn đứa bé…
Rất sợ hãi, khó chịu, muốn chạy trốn, nhưng nhưng con tim cũng như chìm ngập trong mừng rỡ. Lục Quân cụp mắt, sau một lúc khiếp sợ, nụ cười dần lan tràn trong mắt…
Khi Ngụy Tông đẩy rèm ra hùng hổ xông vào, thì thấy Lục tam lang cúi đầu cười khẽ. Lang quân đưa tay ra, lưu luyến vuốt ve lá thư trong tay. Khác hẳn với khí chất bình tĩnh đến mức gần như vô tình của ngày thường, Lục Quân vào lúc này, dịu dàng, đậm tình, tình sâu ý nặng…
Ngụy tướng quân quát lớn: “Phạt ngươi ba mươi gậy…”
Lục Quân: “Được.”
Ngụy Tông: “…”
Lục Quân ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Ta đã là phụ thân rồi.”
Ngụy Tông: “…?!” Một lúc lâu sau, lửa giận trong mắt mới tiêu biến, “A… Chúc mừng… Nhưng không phải ngươi chưa thành hôn sao… À, không cần giải thích, hiểu rồi.”
Quan hệ nam nữ sĩ tộc rất loạn, Ngụy Tông biết được vài điều. Nhưng Lục Quân lại lườm hắn, “Đừng nghĩ lung tung, là nữ nhân ta yêu.”
Ngụy Tông càng ngạc nhiên: “… Ngươi ai cũng xem thường, ghét đông chê tây. Nữ lang nói chuyện ngươi chê ồn ào, không nói gì thì ngươi chê ngột ngạt… Ngươi mà cũng có nữ lang mình yêu? Nữ lang ngươi yêu là ai? Ta đã gặp chưa? Ta thật sự muốn xem là nữ lang ba đầu sáu tay ghê gớm tới mức nào, mà có thể khiến ngươi chú ý đến vậy…”
Lục Quân lại cười: “Ta khó nói chuyện đến vậy sao?”
Hiện tại tâm trạng Lục Quân rất tốt, giọng nói cũng ấm áp đi nhiều. Lúc chàng cầm bút viết thư, Ngụy Tông đứng cạnh trò chuyện một hồi, sau đó dứt khoát ngồi xuống, thảo luận với Lục tam lang xem nên dạy dỗ hài nhi thế nào. Mà điều quan trọng nhất trong đó, là rước nữ lang kia về nhà trước đã.
Lục Quân viết ba phong thư trả lời, gửi một bức cho Lục nhị lang, một bức cho Lục lão phu nhân, và một bức viết cho La Linh Dư. Trước đó vì không muốn nàng phải lo lắng mình ở nơi biên ải, nên chàng cũng không định viết thư thường xuyên. Vậy mà lúc này, chàng lại không đợi nổi…
Gửi thư đi, xử lý đâu vào đấy tình hình ở doanh trại, đến ngày hôm sau, lần đầu tiên Lục tam lang đến viếng thăm La thị Nam Dương. Những ngày gần đây, đại danh của Lục tam lang đã truyền khắp Nam Dương. La gia cũng không dám nghĩ nhiều, lúc La thị Nhữ Dương vẫn còn thì có quan hệ thông gia với Lục thị ở Kiến Nghiệp, nhưng giờ La thị Nhữ Dương không còn, La thị Nam Dương sa sút, quả thực không có mặt mũi qua lại với đại thế gia như Lục gia. La thị Nam Dương cũng không quá coi trọng biểu tiểu thư đã đến Kiến Nghiệp. Khi Lục tam lang tới cửa, lang chủ La gia và phu nhân nhà mình rất bất ngờ ngạc nhiên, vừa khó hiểu lại sợ hãi —— “Sao phủ quân* lại đến? Là người La gia có mắt không tròng mạo phạm phủ quân sao? Xin phủ quân chỉ giáo!”
(*Phủ quân: từ gọi tôn kính quan lại ngày xưa.)
Ở tiền viện, lang chủ và chủ mẫu đương gia tiếp kiến Lục tam lang lần đầu tới cửa.
Các nữ lang La gia nấp sau bình phong, rướn cổ nhìn lén. Thấy lang quân trước viện anh tuấn cao ráo, tựa cành lan cây ngọc, quanh thân như có luồng sáng rực rỡ bao phủ. Các nữ lang nhìn say đắm, nghĩ bụng vì sao tam biểu ca của La Linh Dư lại tuấn tú đến thế, chẳng lẽ các lang quân Lục gia đều như vậy cả sao? Đây chính là sự khác nhau giữa đại thế gia và nhà bọn họ ư?
Các tiểu nương tử La gia không hề biết, khắp Kiến Nghiệp thì Lục Quân cũng là độc nhất. Chứ không phải các lang quân Kiến Nghiệp đều là như vậy.
Trong đại sảnh, Lục Quân mỉm cười: “Ta muốn đến cầu hôn.”
Vợ chồng La thị khiếp hãi, đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng hô lạc giọng truyền đến từ sau bình phong. Hai vợ chồng nhìn Lục tam lang bình tĩnh ngồi đối diện, xấu hổ đỏ mặt: mấy âm thanh truyền đến sau bình phong, nhất định là của các nữ tử La gia rồi.
La phu nhân vội hỏi: “Xin hỏi tam lang nhìn trúng nữ lang nào trong nhà chúng tôi?”
Nhắc đến quan hệ thông gia, La phu nhân còn không còn gọi “phủ quân” nữa mà liên tục gọi là “tam lang”, lấy đó kéo gần quan hệ.
La phu nhân vừa dứt lời, lập tức bảo thị nữ dẫn các nữ lang ra gặp khách. Trong mắt La phu nhân, Lục tam lang chọn một nữ tử nào nhà mình cũng được, bám vào Lục gia Kiến Nghiệp, đều có lợi mà không có hại với La gia. Lục Quân còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, thì một đám oanh yến đã đi ra.
… Các đường tỷ đường muội của La Linh Dư, dùng ánh mắt xấu hổ cố ra vẻ tự nhiên quan sát chàng.
Lục Quân liếc mắt nhìn, muốn nhìn ra hình dáng của La Linh Dư trên người các nàng. Quả thật cũng có một hai, nhưng La Linh Dư là người hoàn mỹ nhất trong La gia… Mắt phượng mày ngài, ngực nở eo thon, xinh đẹp tuyệt trần. Nghĩ đến nữ lang đó, Lục Quân cúi đầu, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nhưng La phu nhân còn chưa kịp vui, thì Lục tam lang nhanh chóng nghiêm mặt, lắc đầu nói: “Người ta muốn cầu hôn không phải bọn họ. Mà chính là La Linh Dư biểu muội của ta, hiện tại đang ở trong nhà ta tại Kiến Nghiệp.”
Mọi người: “…”
Lang chủ Lục gia ngẩn người: “Nhưng, Linh Dư, Linh Dư đã hứa hôn…”
Lục Quân cúp mắt, đôi mắt trong trẻo: “Vậy thì hứa hôn thêm lần nữa.”
“Nhưng đã có giấy hôn thú rồi!”
“Vậy thì từ hôn,” Lục Quân nói, “Ta nhất định phải cưới nàng.”
Thấy lang quân trước mắt rất cương quyết, La phu nhân cười khổ: “Lục tam lang à, người ngoài còn dễ nói, nhưng chúng tôi thật sự không từ hôn cho La Linh Dư được. Phạm thị thế lớn, chúng tôi nào đắc tội nổi. Nếu tam lang muốn cưới La Linh Dư, vậy thì mời về cho.”
Lục Quân: “Phạm thị sẽ từ hôn.”
Chàng đã đưa bức thư La Linh Dư mang thai con chàng cho phụ thân của Phạm Thanh Thần, sau khi rời khỏi La gia, chàng sẽ đến Phạm gia một chuyến. Gia thế của La Linh Dư vốn kém, chưa chắc Phạm gia đã hài lòng về cuộc hôn nhân này. Ngày trước có thể quyết định mối hôn sự, có lẽ chỉ vì Phạm tứ lang quá cố chấp. Nhưng dù cố chấp tới mấy, La Linh Dư vẫn mang thai con chàng, giờ gả cho Phạm Thanh Thần, gia chủ Phạm thị sẽ không chấp nhận. Dù gì Phạm gia cũng là đại thế gia Nam Dương, làm sao có thể nuôi con của người khác được?
Sự cố chấp của Phạm Thanh Thần không quan trọng, chỉ cần Phạm gia từ hôn… thì La Linh Dư chính là của Lục Quân.
Ngón tay Lục Quân lướt qua bức thư trong tay áo, lúc thẳng thắn với người La gia, lòng chàng ấm áp lần nữa —— nữ nhân của chàng… con của chàng… chàng sẽ cố hết sức.
Lục Quân còn nghĩ: … Đợi thai nhi của nàng ổn định, mình sẽ đón nàng tới Nam Dương.
Tới Nam Dương thành thân đi.
…
Mà tại Kiến Nghiệp, buổi sáng La Linh Dư bị Lục Hiển hiểu lầm, buổi trưa Lục Hiển không về, buổi tối khi hắn về, La Linh Dư lại bảo thị nữ mời nhị biểu ca đến.
Nữ lang vẫn nằm bẹp giường lờ đờ, tinh thần mệt mỏi. Một ngày không ăn không uống, vì bệnh nên vẫn không khỏe. Nhưng vì Lục nhị lang tới nên La Linh Dư cố ý mời đại phu đến, chẩn bệnh ngay trước mặt Lục nhị lang. Đợi khi đại phu từ tốn nói nữ lang chỉ là trời nóng lách yếu, uống mấy thang thuốc la khỏe, La Linh Dư mới thấy Lục nhị lang sững sờ.
La Linh Dư liếc hắn: nhìn đi, muội không mang thai! Sao muội có thể mang thai được!
Lục nhị lang lúng túng cười với biểu muội, sau đó quay đầu đi, về phòng viết thư.
Mấy ngày sau, lần đầu tiên La Linh Dư nhận được thư hỏi han ân cần của Lục tam lang, lúc này nàng mới bất tri bất giác biết Lục nhị lang đã làm chuyện gì —— người kia mừng quá hóa điên ư, còn chưa để đại phu xác nhận, hắn đã vội vã nói với đệ đệ chuyện nàng mang thai.
Là La Linh Dư đã đọc hết thư của Lục Quân, nhìn lui nhìn tới mà cũng không hiểu nổi: vì sao chàng lại cảm thấy nàng có thai? Nàng có hay không, Tuyết Thần ca ca cũng không biết sao? Tuyết Thần ca ca bị gì vậy?
Có phải nghi ngờ nàng lừa chàng, tư thông với nam lang khác ngoài chàng?
Nhưng nếu chàng nghi ngờ nàng… thì giọng điệu trong thư không thể dịu dàng vậy được! Nếu Lục Quân hiểu lầm nàng, chàng sẽ tức giận, sẽ trở mặt, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với nàng mới đúng.
Chuyện gì thế này?
…
Tâm trạng lên xuống phập phồng.
La Linh Dư cụp mắt nghĩ ngợi.
Nàng và Lục Quân giống nhau, nàng không tin tưởng người ngoài, vô cùng đa nghi.
Sự khác thường của Lục Quân, sợ trong thư không nói được, sợ sẽ có hiểu lầm. Thân thế của nàng kém, nhưng lòng nàng đã buộc lên người chàng, nếu chàng không muốn nàng… La Linh Dư tủi thân, nếu nàng có lỗi chàng thật, ắt hẳn kết cục của nàng sẽ rất thảm hại; nhưng nàng cũng có làm gì đâu.
Giọng Lục Quân dịu dàng như vậy, quan tâm nàng đến thế, là quan tâm thật, hay chế giễu nàng thay đổi chóng vánh?
Không được, nàng không chịu nổi ấm ức như vậy.
La Linh Dư cảm thấy, nàng cần phải đến Nam Dương một chuyến.
Nàng muốn gặp Lục Quân, muốn chính miệng nói cho chàng biết chuyện này.
***
Thực tế khi suy nghĩ của mọi người bắt đầu thay đổi, Lục nhị lang lại nằm mơ. Nhưng giấc mơ của hắn rất rối, có thể là thay đổi trước, cũng có thể là thay đổi sau. Lục nhị lang không đoán ra được, cuống cuồng như ngồi trên lửa, cuống tới nỗi đi cầu Phật khắp nơi. Vậy nhưng vẫn phải nằm mơ.
Ở trong mơ, hắn thấy câu chuyện xảy ra trước ngày tuyết rơi đầy sương.
Trong triều nói chiến sự đã thắng, Lục tam lang sắp khải hoàn quay về, chỉ cần làm ít thủ tục ở Nam Dương nữa là được. Chợt lúc này, La biểu muội lại có suy nghĩ muốn đến tìm Lục Quân, nói nàng muốn đi Nam Dương một chuyến, làm tam biểu ca bất ngờ.
Nữ lang trong mơ mỉm cười, hai mắt lấp lánh: “Dù sao chiến sự hai bên đã kết thúc, hai nước cũng đang đàm phán. Tam biểu ca đã không sao rồi, muội đi tìm huynh ấy chơi. Hẳn huynh ấy sẽ vui lắm, huynh nói có đúng không?”
Nữ lang nghiêng đầu cười nói với hắn, Lục nhị lang đứng ở ngoài hiên gật đầu.
Du hồn Lục nhị lang nghe thấy bản thân ở trong mơ nói: “Được, ta đi với muội.”
…
Nhưng không ngờ, hắn đi với nàng, lại làm chứng Lục tam lang chết thế nào.
Nếu không phải chính mắt chứng kiến, liệu La biểu muội có đau buồn như vậy, rồi đi xa tha hương, không còn gặp lại?
Rõ ràng chiến tranh đã kết thúc, vì sao bọn họ lại thấy cảnh đó? Thời gian đó, rốt cuộc là ai nói dối, hay là… đã xảy ra bất ngờ?
Quan hệ của tham quân Lục Quân và tướng quân Ngụy Tông lại thuộc về vế sau.
Trần vương muốn nâng đỡ hàn môn để cân bằng quan hệ lợi ích của thế gia và hoàng gia, mà Ngụy Tông chính là kiện tướng đắc lực. Nhưng vì xuất thân hàn môn, nên khi đối mặt với sĩ tộc thượng lưu, hắn rất khinh thường mà đồng thời cũng hâm mộ, thậm chí còn thấy tự ti. Trước khi Lục Quân đến Nam Dương, Trần vương Lưu Thục cũng đã nói với chàng vấn đề về Ngụy Tông. Mà Lục tam lang thấy Ngụy Tông thật sự muốn gạt bỏ mình, nên chàng cũng không muốn tốn thời gian lôi kéo người này làm gì, bản thân cần làm gì thì làm cái đó. Ngụy Tông bất mãn ư? Cãi nhau một trận là được.
Ngày nào mấy tướng quân ở doanh trại Nam Dương cũng thấy Ngụy đại tướng quân và tham quân Lục tam lang vỗ bàn quát mắng, bị dọa đến mức tim đập thót. Ngụy Tông cao to như núi, cường tráng vạm vỡ, lúc nổi giận, không một ai dám tới gần doanh trướng trong vòng ba trượng. Còn tham quân Lục Quân lại là ngọc lang tuấn tú, áo dài mũ rộng, hông đeo đai ngọc. Vào nơi như doanh trại, Lục tam lang không khác gì hạc trong bầy gà, vô cùng nổi bật.
Mọi người rất sợ Ngụy Tông tức giận, sẽ rút kiếm chém Lục tam lang bình tĩnh đến mức người ta phát ghét ——
Ngụy Tông: “Binh sĩ của ta nghe lời ta, ta bảo bọn họ thao luyện thì phải thao luyện! Sao ngươi lại làm trái lời ông đây, để bọn họ ngủ thêm nửa canh giờ hả?! Một thằng oắt như ngươi thì biết cái gì, lúc ông đây đánh giặc ngươi còn chưa ra đời đâu đấy! Ngươi đang làm lỡ việc quân cơ đấy biết không!”
Lục Quân thong thả đáp: “Dĩ nhiên tướng quân là người thiện chiến, nhưng đây cũng là lần đầu tướng quân đến biên ải. Nhân sĩ miền Nam không quen với cuộc sống phương Bắc, mà Giang Nam vốn giàu có, dễ khiến người ta chây lười. Binh sĩ phương Nam chúng ta đến đất Bắc sẽ không thích nghi kịp, gần đây trong quân đã có người bị bệnh, mệt mỏi quá độ sẽ dẫn đến một loạt các vấn đề. Quân đội Bắc quốc dũng mãnh, mà quân ta vốn yếu, thật sự không nên tiêu hao sức lực quá độ vào lúc này. Ta là tham quân, dĩ nhiên sẽ nghiêm khắc loại bỏ tất cả vấn đề có thể nảy sinh.”
Ngụy Tông: … Danh sĩ luôn mồm nói đạo lúng là đáng ghét.
Hai hôm sau, Ngụy Tông lại sầm mặt chạy vào doanh trướng của Lục Quân, vỗ bàn quát: “Vì sao lính của ta lại phải đi làm việc cho nông dân! Chúng ta rảnh rỗi lắm hả? Ngươi có biết quản lý quân đội không thế?”
Lục Quân lạnh lùng: “Tướng quân thắng trận trở về, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, mặc áo giáp kim quang, uy phong lẫm liệt, bách tính xếp hàng hai bên chào đón. Tướng quân vô cùng đắc ý, vừa cúi đầu thì thấy cô thôn nữ ở ven đường, tướng quân mở cờ trong bụng, khoe khoang muốn giúp người ta làm nông, ta không có cách ngăn cản. Nhưng cũng không thể thất tín được đúng không? Ta đã giúp tướng quân thực hiện cam kết rồi đấy. Nếu tướng quân không muốn xảy ra những chuyện này nữa, thì nên tu thân dưỡng tính nhiều vào, chú ý lời ăn tiếng nói thường ngày của mình. Đừng hễ gặp nữ nhân là lại biến thành quỷ háo sắc, đầu óc căng ra thần hồn điên đảo.”
Ngụy Tông đỏ mặt: “… Ngươi ngươi ngươi dám nói ta là quỷ háo sắc hả, ngươi thì biết cái đếch gì! Tiểu nương tử kia xinh xắn biết mấy!” Nói xong, hắn lại nhìn Lục tam lang với ánh mắt kỳ lạ, “Sao không thấy Lục tham đầu nhìn mỹ nhân lần nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi…”
Lục quân đang bận rộn phê chữa công vụ ngẩng đầu lên, kiêu ngạo liếc hắn: “Ta cần gì phải nhìn người ngoài?”
Ngụy Tông khiếp sợ: “Không ngờ ngươi mặt dày đến thế, chẳng lẽ ý ngươi muốn nói mình có tướng mạo xuất chúng, mỗi ngày chỉ nhìn bản thân là đủ?”
Ánh mắt Lục Quân nhìn hắn thay đổi, thở dài: “… Tướng quân à…”
Một lúc sau mới kịp phản ứng, thực ra Lục Quân muốn nói chàng đã gặp quá nhiều người đẹp, người bình thường không lọt vào mắt chàng, Ngụy Tông đỏ bừng mặt, tức giận bỏ đi: … Lạnh lùng, ngạo mạn, khinh thường! Lục tam lang nói hắn ta không kiêng ăn mặn, nhất định người nọ sẽ không coi trọng xuất thân bình dân như mình! Sự thanh cao của đám sĩ tộc thượng lưu đúng là đồ đáng ghét!
… Ví dụ kiểu đó có rất nhiều, mâu thuẫn giữa Ngụy tông tướng Quân và Lục tham quân kéo dài mãi không dừng, ngày nào cũng phải tranh chấp một hai lần. Nhưng bất ngờ là, tuy hai người thường xuyên bất hòa ý kiến, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện quân đội xuất chinh. Mọi người bèn dùng quan hệ nam quân nữ quân để ví von tướng quân và tham quân. Ở Nam Dương, có lẽ chỉ vì “nữ quân” Lục tham quân quá khó nói chuyện, ý kiến nhiều, nên ngày nào cũng khiến “nam quân” tức đến mức phải leo tường.
Một ngày nào đó khi vừa thắng được một trận nhỏ, quay về doanh trại, Ngụy Tông tướng quân vô cùng đắc chí. Sau khi được lão quân y gấp gáp chữa trị vết thương, hắn vội vã ra khỏi cửa. Một là vì bản thân muốn đi thăm các thuộc hạ binh sĩ vừa đánh thắng trận, hai là chuyện ngày ngày tìm lỗi của Lục tham quân là chuyện hắn luôn canh cánh.
Lần này vừa ra khỏi trướng, đang đi qua đi lại ở doanh trướng, Ngụy Tông phát hiện quân y rất ít, nhiều dược liệu không được vận chuyển kịp thời, binh lính rên rỉ khắp doanh trại. Trước cáng, Ngụy tướng quân an ủi binh sĩ; đi xa hơn một đoạn, Ngụy tướng quân lập tức gào lên với tướng quân sau lưng: “Tham quân đâu? Đây không phải là chuyện của tham quân sao? Vì sao Lục tham quân không quản?”
Người sau lưng run lẩy bẩy không dám trả lời, trong lúc mắng chửi, Ngụy Tông lại liếc nhìn về một hướng, ánh mắt vốn đã dời đi, nhưng khi phát hiện có điều không ổn thì lại nhìn sang. Ngay tức khắc thấy bên ngoài hàng rào gỗ ở doanh trại, các nữ lang xinh đẹp y phục rực rỡ đi qua đi lại. Ngụy Tông dẫn tướng quân đi qua, nghe thấy nữ lang xấu hổ hỏi thăm canh gác: “Lục tam lang có về không? Chúng tôi muốn tặng lang quân ít món quà…”
Ngụy Tông sầm mặt: “Ra ngoài hành quân, hễ nhận hối lộ thì sẽ bị đánh ba mươi gậy!”
Các nữ lang ngoài cửa bị dọa giật mình, hỏi nam nhân nước da ngăm đen đó, đi tới nói một câu rồi bỏ đi là ai. Ngụy Tông sải bước dài, đích thân vào doanh trướng tìm Lục Quân. Hắn có thể tưởng tượng, mình sắp soi được lỗi của Lục Quân, phải châm biếm vị tham quân này một trận mới đã. Bất kể nữ lang đó có phải do Lục tham quân “dụ” tới hay không, quân y trong quân thiếu có phải là sai lầm của Lục tham quân hay không… Thì Ngụy Tông đều coi đó là lỗi của Lục Quân.
Lục Quân bình tĩnh ngồi trong trướng.
Công vụ tích cóp không xử lý kịp, nạn nhân quân y và dược liệu từ bên ngoài về, chàng đều giao cả cho thuộc hạ làm. Chàng ngớ người ngồi sau rèm, trước mặt là bức thư Lục nhị lang gửi chàng. Ngày nào Lục Hiển cũng đều đặn gửi thư cho chàng, nhưng vì cách nhau quá xa, có khi lại bị ảnh hưởng thời tiết, nên thư đến tay Lục Quân lúc nhanh lúc chậm. Bức thư hiện tại đây, đáng nhẽ ra phải nhận được từ mười ngày trước mới đúng.
Lục nhị lang viết ngoáy rất ẩu, có lẽ hắn đang bận làm chuyện khác. Tuy là thế, Lục nhị lang vẫn nói rõ ý trong thư, nói cho chàng biết, La Linh Dư đã mang thai. Lục Hiển còn mắng chàng lỗ mãng, vậy mà đụng vào La biểu muội; cầm thú như vậy, lúc La biểu muội mang thai mà chàng lại không ở Kiến Nghiệp…
Lục Quân nhìn chằm chằm bức thư này đến nửa canh giờ. Chữ “thai” đập vào mắt chàng, theo bản năng chàng bắt đầu tính toán thời gian: sao nàng có thể mang thai? Thời gian không khớp, chàng lại chưa bao giờ chạm vào nàng, chẳng lẽ nàng… có từ cái đêm trước khi chàng đi?
Lục Quân tinh thông y lý, chàng nhẩm tính mình đã rời khỏi Kiến Nghiệp một tháng, nếu nữ lang hoài thai, y nữ vẫn có thể chẩn được. Nếu La Linh Dư không cắm sừng chàng sau khi chàng đi, vậy đứa bé là…
Lục Quân bình tĩnh: trừ đêm uống say đó ra, hình như không có cách khác. Chàng không nhớ đêm đó xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại, thỉnh thoảng nhớ được vài cảnh hai người mờ ám quấn quýt nhau. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Nghĩ nhiều hơn nữa, chàng cũng không có ấn tượng.
… Chàng còn không nhớ nổi mình có làm hay không, mà nàng thì mang thai.
Cha mẹ chàng vô tình như vậy, liệu chàng có thể làm một phụ thân tốt không? Liệu chàng có tệ bạc như cha mẹ mình không? Chàng không muốn thành thân, không muốn đứa bé…
Rất sợ hãi, khó chịu, muốn chạy trốn, nhưng nhưng con tim cũng như chìm ngập trong mừng rỡ. Lục Quân cụp mắt, sau một lúc khiếp sợ, nụ cười dần lan tràn trong mắt…
Khi Ngụy Tông đẩy rèm ra hùng hổ xông vào, thì thấy Lục tam lang cúi đầu cười khẽ. Lang quân đưa tay ra, lưu luyến vuốt ve lá thư trong tay. Khác hẳn với khí chất bình tĩnh đến mức gần như vô tình của ngày thường, Lục Quân vào lúc này, dịu dàng, đậm tình, tình sâu ý nặng…
Ngụy tướng quân quát lớn: “Phạt ngươi ba mươi gậy…”
Lục Quân: “Được.”
Ngụy Tông: “…”
Lục Quân ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Ta đã là phụ thân rồi.”
Ngụy Tông: “…?!” Một lúc lâu sau, lửa giận trong mắt mới tiêu biến, “A… Chúc mừng… Nhưng không phải ngươi chưa thành hôn sao… À, không cần giải thích, hiểu rồi.”
Quan hệ nam nữ sĩ tộc rất loạn, Ngụy Tông biết được vài điều. Nhưng Lục Quân lại lườm hắn, “Đừng nghĩ lung tung, là nữ nhân ta yêu.”
Ngụy Tông càng ngạc nhiên: “… Ngươi ai cũng xem thường, ghét đông chê tây. Nữ lang nói chuyện ngươi chê ồn ào, không nói gì thì ngươi chê ngột ngạt… Ngươi mà cũng có nữ lang mình yêu? Nữ lang ngươi yêu là ai? Ta đã gặp chưa? Ta thật sự muốn xem là nữ lang ba đầu sáu tay ghê gớm tới mức nào, mà có thể khiến ngươi chú ý đến vậy…”
Lục Quân lại cười: “Ta khó nói chuyện đến vậy sao?”
Hiện tại tâm trạng Lục Quân rất tốt, giọng nói cũng ấm áp đi nhiều. Lúc chàng cầm bút viết thư, Ngụy Tông đứng cạnh trò chuyện một hồi, sau đó dứt khoát ngồi xuống, thảo luận với Lục tam lang xem nên dạy dỗ hài nhi thế nào. Mà điều quan trọng nhất trong đó, là rước nữ lang kia về nhà trước đã.
Lục Quân viết ba phong thư trả lời, gửi một bức cho Lục nhị lang, một bức cho Lục lão phu nhân, và một bức viết cho La Linh Dư. Trước đó vì không muốn nàng phải lo lắng mình ở nơi biên ải, nên chàng cũng không định viết thư thường xuyên. Vậy mà lúc này, chàng lại không đợi nổi…
Gửi thư đi, xử lý đâu vào đấy tình hình ở doanh trại, đến ngày hôm sau, lần đầu tiên Lục tam lang đến viếng thăm La thị Nam Dương. Những ngày gần đây, đại danh của Lục tam lang đã truyền khắp Nam Dương. La gia cũng không dám nghĩ nhiều, lúc La thị Nhữ Dương vẫn còn thì có quan hệ thông gia với Lục thị ở Kiến Nghiệp, nhưng giờ La thị Nhữ Dương không còn, La thị Nam Dương sa sút, quả thực không có mặt mũi qua lại với đại thế gia như Lục gia. La thị Nam Dương cũng không quá coi trọng biểu tiểu thư đã đến Kiến Nghiệp. Khi Lục tam lang tới cửa, lang chủ La gia và phu nhân nhà mình rất bất ngờ ngạc nhiên, vừa khó hiểu lại sợ hãi —— “Sao phủ quân* lại đến? Là người La gia có mắt không tròng mạo phạm phủ quân sao? Xin phủ quân chỉ giáo!”
(*Phủ quân: từ gọi tôn kính quan lại ngày xưa.)
Ở tiền viện, lang chủ và chủ mẫu đương gia tiếp kiến Lục tam lang lần đầu tới cửa.
Các nữ lang La gia nấp sau bình phong, rướn cổ nhìn lén. Thấy lang quân trước viện anh tuấn cao ráo, tựa cành lan cây ngọc, quanh thân như có luồng sáng rực rỡ bao phủ. Các nữ lang nhìn say đắm, nghĩ bụng vì sao tam biểu ca của La Linh Dư lại tuấn tú đến thế, chẳng lẽ các lang quân Lục gia đều như vậy cả sao? Đây chính là sự khác nhau giữa đại thế gia và nhà bọn họ ư?
Các tiểu nương tử La gia không hề biết, khắp Kiến Nghiệp thì Lục Quân cũng là độc nhất. Chứ không phải các lang quân Kiến Nghiệp đều là như vậy.
Trong đại sảnh, Lục Quân mỉm cười: “Ta muốn đến cầu hôn.”
Vợ chồng La thị khiếp hãi, đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng hô lạc giọng truyền đến từ sau bình phong. Hai vợ chồng nhìn Lục tam lang bình tĩnh ngồi đối diện, xấu hổ đỏ mặt: mấy âm thanh truyền đến sau bình phong, nhất định là của các nữ tử La gia rồi.
La phu nhân vội hỏi: “Xin hỏi tam lang nhìn trúng nữ lang nào trong nhà chúng tôi?”
Nhắc đến quan hệ thông gia, La phu nhân còn không còn gọi “phủ quân” nữa mà liên tục gọi là “tam lang”, lấy đó kéo gần quan hệ.
La phu nhân vừa dứt lời, lập tức bảo thị nữ dẫn các nữ lang ra gặp khách. Trong mắt La phu nhân, Lục tam lang chọn một nữ tử nào nhà mình cũng được, bám vào Lục gia Kiến Nghiệp, đều có lợi mà không có hại với La gia. Lục Quân còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, thì một đám oanh yến đã đi ra.
… Các đường tỷ đường muội của La Linh Dư, dùng ánh mắt xấu hổ cố ra vẻ tự nhiên quan sát chàng.
Lục Quân liếc mắt nhìn, muốn nhìn ra hình dáng của La Linh Dư trên người các nàng. Quả thật cũng có một hai, nhưng La Linh Dư là người hoàn mỹ nhất trong La gia… Mắt phượng mày ngài, ngực nở eo thon, xinh đẹp tuyệt trần. Nghĩ đến nữ lang đó, Lục Quân cúi đầu, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.
Nhưng La phu nhân còn chưa kịp vui, thì Lục tam lang nhanh chóng nghiêm mặt, lắc đầu nói: “Người ta muốn cầu hôn không phải bọn họ. Mà chính là La Linh Dư biểu muội của ta, hiện tại đang ở trong nhà ta tại Kiến Nghiệp.”
Mọi người: “…”
Lang chủ Lục gia ngẩn người: “Nhưng, Linh Dư, Linh Dư đã hứa hôn…”
Lục Quân cúp mắt, đôi mắt trong trẻo: “Vậy thì hứa hôn thêm lần nữa.”
“Nhưng đã có giấy hôn thú rồi!”
“Vậy thì từ hôn,” Lục Quân nói, “Ta nhất định phải cưới nàng.”
Thấy lang quân trước mắt rất cương quyết, La phu nhân cười khổ: “Lục tam lang à, người ngoài còn dễ nói, nhưng chúng tôi thật sự không từ hôn cho La Linh Dư được. Phạm thị thế lớn, chúng tôi nào đắc tội nổi. Nếu tam lang muốn cưới La Linh Dư, vậy thì mời về cho.”
Lục Quân: “Phạm thị sẽ từ hôn.”
Chàng đã đưa bức thư La Linh Dư mang thai con chàng cho phụ thân của Phạm Thanh Thần, sau khi rời khỏi La gia, chàng sẽ đến Phạm gia một chuyến. Gia thế của La Linh Dư vốn kém, chưa chắc Phạm gia đã hài lòng về cuộc hôn nhân này. Ngày trước có thể quyết định mối hôn sự, có lẽ chỉ vì Phạm tứ lang quá cố chấp. Nhưng dù cố chấp tới mấy, La Linh Dư vẫn mang thai con chàng, giờ gả cho Phạm Thanh Thần, gia chủ Phạm thị sẽ không chấp nhận. Dù gì Phạm gia cũng là đại thế gia Nam Dương, làm sao có thể nuôi con của người khác được?
Sự cố chấp của Phạm Thanh Thần không quan trọng, chỉ cần Phạm gia từ hôn… thì La Linh Dư chính là của Lục Quân.
Ngón tay Lục Quân lướt qua bức thư trong tay áo, lúc thẳng thắn với người La gia, lòng chàng ấm áp lần nữa —— nữ nhân của chàng… con của chàng… chàng sẽ cố hết sức.
Lục Quân còn nghĩ: … Đợi thai nhi của nàng ổn định, mình sẽ đón nàng tới Nam Dương.
Tới Nam Dương thành thân đi.
…
Mà tại Kiến Nghiệp, buổi sáng La Linh Dư bị Lục Hiển hiểu lầm, buổi trưa Lục Hiển không về, buổi tối khi hắn về, La Linh Dư lại bảo thị nữ mời nhị biểu ca đến.
Nữ lang vẫn nằm bẹp giường lờ đờ, tinh thần mệt mỏi. Một ngày không ăn không uống, vì bệnh nên vẫn không khỏe. Nhưng vì Lục nhị lang tới nên La Linh Dư cố ý mời đại phu đến, chẩn bệnh ngay trước mặt Lục nhị lang. Đợi khi đại phu từ tốn nói nữ lang chỉ là trời nóng lách yếu, uống mấy thang thuốc la khỏe, La Linh Dư mới thấy Lục nhị lang sững sờ.
La Linh Dư liếc hắn: nhìn đi, muội không mang thai! Sao muội có thể mang thai được!
Lục nhị lang lúng túng cười với biểu muội, sau đó quay đầu đi, về phòng viết thư.
Mấy ngày sau, lần đầu tiên La Linh Dư nhận được thư hỏi han ân cần của Lục tam lang, lúc này nàng mới bất tri bất giác biết Lục nhị lang đã làm chuyện gì —— người kia mừng quá hóa điên ư, còn chưa để đại phu xác nhận, hắn đã vội vã nói với đệ đệ chuyện nàng mang thai.
Là La Linh Dư đã đọc hết thư của Lục Quân, nhìn lui nhìn tới mà cũng không hiểu nổi: vì sao chàng lại cảm thấy nàng có thai? Nàng có hay không, Tuyết Thần ca ca cũng không biết sao? Tuyết Thần ca ca bị gì vậy?
Có phải nghi ngờ nàng lừa chàng, tư thông với nam lang khác ngoài chàng?
Nhưng nếu chàng nghi ngờ nàng… thì giọng điệu trong thư không thể dịu dàng vậy được! Nếu Lục Quân hiểu lầm nàng, chàng sẽ tức giận, sẽ trở mặt, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với nàng mới đúng.
Chuyện gì thế này?
…
Tâm trạng lên xuống phập phồng.
La Linh Dư cụp mắt nghĩ ngợi.
Nàng và Lục Quân giống nhau, nàng không tin tưởng người ngoài, vô cùng đa nghi.
Sự khác thường của Lục Quân, sợ trong thư không nói được, sợ sẽ có hiểu lầm. Thân thế của nàng kém, nhưng lòng nàng đã buộc lên người chàng, nếu chàng không muốn nàng… La Linh Dư tủi thân, nếu nàng có lỗi chàng thật, ắt hẳn kết cục của nàng sẽ rất thảm hại; nhưng nàng cũng có làm gì đâu.
Giọng Lục Quân dịu dàng như vậy, quan tâm nàng đến thế, là quan tâm thật, hay chế giễu nàng thay đổi chóng vánh?
Không được, nàng không chịu nổi ấm ức như vậy.
La Linh Dư cảm thấy, nàng cần phải đến Nam Dương một chuyến.
Nàng muốn gặp Lục Quân, muốn chính miệng nói cho chàng biết chuyện này.
***
Thực tế khi suy nghĩ của mọi người bắt đầu thay đổi, Lục nhị lang lại nằm mơ. Nhưng giấc mơ của hắn rất rối, có thể là thay đổi trước, cũng có thể là thay đổi sau. Lục nhị lang không đoán ra được, cuống cuồng như ngồi trên lửa, cuống tới nỗi đi cầu Phật khắp nơi. Vậy nhưng vẫn phải nằm mơ.
Ở trong mơ, hắn thấy câu chuyện xảy ra trước ngày tuyết rơi đầy sương.
Trong triều nói chiến sự đã thắng, Lục tam lang sắp khải hoàn quay về, chỉ cần làm ít thủ tục ở Nam Dương nữa là được. Chợt lúc này, La biểu muội lại có suy nghĩ muốn đến tìm Lục Quân, nói nàng muốn đi Nam Dương một chuyến, làm tam biểu ca bất ngờ.
Nữ lang trong mơ mỉm cười, hai mắt lấp lánh: “Dù sao chiến sự hai bên đã kết thúc, hai nước cũng đang đàm phán. Tam biểu ca đã không sao rồi, muội đi tìm huynh ấy chơi. Hẳn huynh ấy sẽ vui lắm, huynh nói có đúng không?”
Nữ lang nghiêng đầu cười nói với hắn, Lục nhị lang đứng ở ngoài hiên gật đầu.
Du hồn Lục nhị lang nghe thấy bản thân ở trong mơ nói: “Được, ta đi với muội.”
…
Nhưng không ngờ, hắn đi với nàng, lại làm chứng Lục tam lang chết thế nào.
Nếu không phải chính mắt chứng kiến, liệu La biểu muội có đau buồn như vậy, rồi đi xa tha hương, không còn gặp lại?
Rõ ràng chiến tranh đã kết thúc, vì sao bọn họ lại thấy cảnh đó? Thời gian đó, rốt cuộc là ai nói dối, hay là… đã xảy ra bất ngờ?
Bình luận truyện