Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 18: C18: An Toàn






Di Thiên lúc này đang làm một việc đáng lý một người bình thường không rảnh để làm - trồng cây chuối...Lúc trước lão sếp hói nói làm như vậy máu nó mới chảy về não, nó mới thông suốt mọi thứ. Có ai biết giờ cô đang rơi vào tình huống cực kì éo le.

Bây giờ mà xuất hiện thì hiển nhiên Chấn Phong không lột một lớp da của Di Thiên hắn tuyệt đối không mang họ Âu Dương, nhưng là chạy ra ngoài la hét rằng có bom không chừng còn bị bắt lại trại tâm thần, điều dưỡng thêm 2-3 năm nữa mất.

Cô nhớ rõ ràng cô tuổi rồng mà có phải tuổi chó đâu chứ.

Bạch Ưng vừa bước đến đúng lúc chứng kiến cảnh này, hoàn toàn hóa đá a~.

Di Thiên đang suy nghĩ đâu có tâm trạng để ý Bạch Ưng, sau một lúc mới phát hiện có người ở đây, nhìn lên thấy Bạch Ưng, như trong khi khát khô có người chìa một ly nước lạnh ra vậy, nhanh chóng xoay chân xuống, ba chân bốn cẳng chạy tới túm áo hắn.

-Có...có người cài bom ở kệ rượu này.

-Bom?

Bạch Ưng trừng mắt, một bộ dáng không thể tin, hắn cùng Hồng Ưng kiểm tra rất kĩ, không hề có phát hiện bất thường nên rất an tâm, phải nói là từ trước đến nay bọn hắn không bao giờ sai sót mới đúng.

Di Thiên bất đắc dĩ thở dài, mở một bên hoa tai ra đặt vào trong tay Bạch Ưng


-Trong này có ghi âm đoạn hội thoại, anh cứ đi kiểm tra, thời gian không còn nhiều nữa.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, hắn nghĩ chuyện này thực sự nghiêm trọng rồi. Dẫn theo Di Thiên ra ngoài, tiến ra một lối đi bí mật, rất nhanh liền thấy một hàng dài dãy xe màu đen đang đợi sẵn. Nơi này là phía tây của nơi diễn ra buổi tiệc, một cánh rừng u ám, Di Thiên không khỏi cảm thán : "Quả nhiên là cao thủ, ẩn mình sâu như vậy".

Đưa cho người trên xe, nhanh chóng nghe lại cuộc hội thoại lúc nãy, Bạch Ưng nhíu mày, mắt khẽ liếc qua biểu cảm của Di Thiên : "Chỉ nói như vậy làm sao biết là bom đặt ở kệ rượu".

Rồi mở giọng phân phó :

-Đi vào kiểm tra chỗ gần khu vực đồ uống.-Phải biết là loại bom gì mới lên kế hoạch được.

Di Thiên đang nhìn xung quanh bỗng lên tiếng:

-Không cần, thiết bị dò bom bình thường không tìm ra đâu. Tôi nghĩ tốt hơn là mọi người nên rút lui đi, sắp hết giờ rồi.

Bạch Ưng không thể tin, nhưng lấy mạng của đồng đội ra đùa hắn không đủ can đảm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn vẫn nên làm theo lời cô thì hơn.

Nhanh chóng rút bộ đàm bên hông ra, Bạch Ưng giọng nói có phần kiên định :

-Rút lui! Có biến.

Hồng Ưng đứng bên ngoài cánh cửa màu đen nghe được điều này, không có nửa giây sơ sót, liền đẩy cửa bước vào, hướng Hoàng Dực đi tới. Hai tên vệ sĩ thấy vậy lập tức ngăn cản, đây là khu vực của những người lãnh đạo, không phận sự chớ lại gần.

Hồng Ưng nhã nhặn cười lịch sự :

-Này, khu vực chúng tôi bị tấn công, tôi cần đưa thiếu gia về.

Cái gì gọi là nói dối mắt không chớp, thở không gấp, tim không đập nhanh ?

Hai tên vệ sĩ kia nghe vậy cũng không ngăn cản, phải biết bị tấn công sau lưng là chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào, lập tức tránh đường cho y vào.

Hồng Ưng tiến lên nhỏ giọng thì thầm vào tai Hoàng Dực. Chỉ thấy sắc mặt cậu nhóc khẽ biến, đứng lên theo y ra ngoài.


Bạch Ưng qua camera thấy bọn họ ra ngoài thì an tâm phần nào. Chưa kịp tra hỏi Di Thiên làm sao cô phát hiện ra trong khi bọn họ thì không, cô đã chạy ngược vào trong khu vực đấu giá rồi.

-Tiểu thư, cô muốn đi đâu?

-Tôi không giống các anh, không thể thấy chết không cứu.

Nhìn bóng lưng xa dần của cô, Bạch Ưng không biết phải nói gì, lời nói mắc nghẹn ở cổ họng cuối cùng biến thành một tiếng thở dài : "Tốt như vậy không biết là phúc hay là họa".

Di Thiên lẻn vào phòng điều khiển, sau khi đánh ngất vài tên đang ở đó, cô nhanh chóng ngồi thế chỗ, nhìn màn hình camera quan sát mọi ngóc ngách, có vẻ buổi bán đấu giá này sắp sửa kết thúc, động tác tay của cô cũng nhanh hơn vài phần, tua lại gần 10 phút trước, cô thấy hai người đàn ông lúc nãy nhưng không nghe họ nói gì. Nhìn thoáng qua như hai người đang quan sát, tán thưởng kệ rượu đó mà thôi. Trong lúc chờ âm thanh của cô ghi âm và hình ảnh camera quan sát được gộp chung một chỗ. Di Thiên đánh giá một lượt "quả nhiên không có ghi lại lúc cô, Y Nhã ở cùng Từ Thịnh, cả đoạn Chấn Phong ở cùng hắn nữa, bịt kín thông tin thật đấy, không chừng người ở chỗ này toàn người của bọn họ".

"Ding" một tiếng, công việc đã hoàn thành, cô nhanh chóng ấn nút phát màn hình lớn ở đại sảnh, ngay lúc MC đang nói lời kết thúc thì màn hình lóe sáng, đoạn băng ghi hình lúc nãy hiện ra. Sauk hi kết thúc, mọi người vẫn còn bần thần, MC đánh rơi luôn cả micro. Hai người xuất hiện trên màn hình đã biến mất từ lúc nào rồi. Một vài lão già không nhịn được quát lên :

-Mau sai người bắt chúng nó.

Chấn Phong, Từ Thịnh, Mộc Linh chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy rời khỏi, đây là sự khác biệt về đẳng cấp a. Không giống như mấy lão già chỉ biết ngồi một chỗ ra lệnh bắt hai người kia, bọn họ thông minh hơn nhiều. Bọn chúng dám thực hiện âm mưu như vậy, chắc chắn phải có đường lui. Nên biết rằng nếu kế hoạch micro này không thành bọn chúng cũng sẽ cho nổ như thường.

Thấy ba người bỏ đi, bọn họ cũng không nán lại làm gì, lập tức cất bước theo sau.

Chấn Phong vừa ra khỏi cánh cửa cuối cùng, chỉ thấy Hoàng Dực đứng dựa vào xe, cười như không cười nhìn hắn.

"Chẳng lẽ chuyện nó bỏ đi lúc nãy là chuyện này?"

Từ Thịnh cũng có cùng suy nghĩ, nhưng đã bỏ đi một mình như vậy thì làm sao lại phát đoạn ghi hình kia?


Những người theo sau cũng thấy, hơn nữa nhận ra hai tên đàn ông mới vừa rồi bọn họ còn đòi sống chết bắt được đang bị trói, nằm lê lết trên đất, máu chảy ướt cả một khoảng không, đang thoi thóp, hiển nhiên bị đánh không nhẹ.

Hoàng Dực bỏ qua mọi ánh mắt hiếu kì bắn tới, chỉ mở giọng nhắc nhở:

-Các người nên lùi xa nơi đó ra chút đi, chúng tôi sắp cho bom nổ.

Tất cả đều thức thời lui ra phía sau bọn Hoàng Dực, bọn họ cũng muốn biết có loại bom nào mà người của bọn họ không phát hiện.

Bạch Ưng nhẹ nhàng bẽ gảy nút áo, tách một cái vỡ thành hai mảnh, Di Thiên ngồi trong xe cũng âm thầm lo lắng, cô sẽ không tính toán sai phạm vi an toàn chứ?

Từng đợt, từng đợt run mạnh quét tới, không nghe bất kì thanh âm nổ nào, chỉ thấy cửa kính hàng loạt vỡ vụn, tất cả nhanh chóng sụp đổ. Chỉ trong nháy mắt căn nhà khổng lồ chỉ còn lại vài mảnh đổ nát.

Từ chỗ đứng của bọn họ, chỉ nghe cảm giác buồn nôn chứ không ảnh hưởng gì.

Hoàng Dực áp chế cảm giác này xuống, bước lên xe, không quên nói :

-Hai người này giao lại cho mấy vị lão đại đây. Chúng tôi đi trước.

Từng dãy xe đen lần lượt biến mất, đột nhiên Chấn Phong lúc này mới nhớ ra Di Thiên không thấy đâu, sẽ không chết trong đó chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện