Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em
Chương 6: Oan gia ngõ hẹp!!
Hứa Tiễu Tiễu đi theo quản gia vừa mới vào cửa, một lão phu nhân đầu đầy tóc bạc ra đón.
Cánh tay gầy gò của bà nắm cổ tay Hứa Tiễu Tiễu, đỏ hốc mắt, "Tiễu Tiễu, nhiều năm như, chắc con chịu khổ rồi!"
Nói chuyện, thanh âm đều đã nghẹn ngào.
Làm cho Hứa Tiễu Tiễu nghe mà trong lòng lên men.
Cô nhìn bà, "Người là..."
"Ta là bà ngoại con."
Bà ngoại?
Nếu lão phu nhân nhà họ Hứa là bà ngoại của cô, như thế mẹ cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Hứa?
Mới vừa nghĩ như vậy, lão phu nhân liền thở dài: "Tiễu Tiễu, đều do bà ngoại vô dụng, mới khiến cho con ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy. Nhưng con yên tâm, con họ Hứa, thì chính là người nhà họ Hứa chúng ta!"
Thông qua mấy câu nói đó, Hứa Tiễu Tiễu cuối cùng đã rõ quan hệ phức tạp này.
Xem ra, là ba mẹ cô bởi vì một chút nguyên nhân, không ở cùng một chỗ, mà mẹ cô lại sinh hoạt tại nhà mẹ đẻ.
Vì vậy cô họ Hứa.
Đang suy nghĩ, lão phu nhân lại nói thêm: "Ta giới thiệu với con một chút, hôm nay cậu con và mợ bọn họ đều không ở nhà, đây là em gái nhà cậu con, Hứa Nam Gia."
Theo sự giới thiệu của lão phu nhân, Hứa Tiễu liền nhìn thấy một cô gái hai mươi tuổi, kiêu căng đứng ở đằng kia.
Cô đang định cười khách khí với cô em này.
Lại không nghĩ rằng Hứa Nam Gia khinh thường bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng một câu: "Quê mùa!"
Hứa Tiễu Tiễu:...
Dáng vẻ muốn đáng đánh đòn này, làm cho người ta không nhịn được muốn giáo huấn, cô làm sao bây giờ?
Ngón tay giật giật ngứa ngáy, kiềm chế cơn kích thích kia.
Thôi, không chấp nhặt trẻ con.
Lão phu nhân hẳn là lớn tuổi, cho nên không có nghe thấy lời nói của Hứa Nam Gia.
Bà run rẩy vươn tay, tháo một cái vòng ngọc óng ánh trong suốt trên cổ tay xuống, đặt vào trong tay Hứa Tiễu Tiễu: "Đây là bà ngoại cho con coi như lễ gặp mặt, trưởng bối tặng quà, không thể từ chối. Đứa bé ngoan, con nhận đi!"
vòng ngọc này, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Hứa Tiễu Tiễu chần chờ một chút.
Cô có thể cảm giác được, lão phu nhân quan tâm cô không phải giả.
Mà nếu cô từ chối khối ngọc này, thì chính là cô phụ một tấm chân tình của bà
Nghĩ nghĩ, cô quyết định nhận lấy trước, trên mặt nở nụ cười đẹp ngọt ngào, "Cảm ơn bà ngoại."
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hứa Nam Gia đứng sau lão phu nhân, mắt nhìn chằm chằm vòng ngọc, như là muốn phun lửa!
Cô ta đang muốn giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, lại đột nhiên dừng lại.
ánh mắt kia mang theo chút e ngại nhìn về phía sau Hứa Tiễu Tiễu, cả người như là đột nhiên bị mèo nhập hồn, trở nên mềm mại an tĩnh.
Hứa Tiễu Tiễu cảm giác lưng lạnh toát.
Nhiệt độ trong phòng đều không có lí do giảm xuống mấy độ.
Ngay tại khi cô tìm kiếm nơi khí lạnh phát ra, lão phu nhân nhìn về phía sau cô, vui sướng mở miệng nói: "Mộc Thâm, con đã đến rồi! Ta giới thiệu với con một chút, đây là em gái con! Tiễu Tiễu, đây là anh cả con!"
Cánh tay gầy gò của bà nắm cổ tay Hứa Tiễu Tiễu, đỏ hốc mắt, "Tiễu Tiễu, nhiều năm như, chắc con chịu khổ rồi!"
Nói chuyện, thanh âm đều đã nghẹn ngào.
Làm cho Hứa Tiễu Tiễu nghe mà trong lòng lên men.
Cô nhìn bà, "Người là..."
"Ta là bà ngoại con."
Bà ngoại?
Nếu lão phu nhân nhà họ Hứa là bà ngoại của cô, như thế mẹ cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Hứa?
Mới vừa nghĩ như vậy, lão phu nhân liền thở dài: "Tiễu Tiễu, đều do bà ngoại vô dụng, mới khiến cho con ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy. Nhưng con yên tâm, con họ Hứa, thì chính là người nhà họ Hứa chúng ta!"
Thông qua mấy câu nói đó, Hứa Tiễu Tiễu cuối cùng đã rõ quan hệ phức tạp này.
Xem ra, là ba mẹ cô bởi vì một chút nguyên nhân, không ở cùng một chỗ, mà mẹ cô lại sinh hoạt tại nhà mẹ đẻ.
Vì vậy cô họ Hứa.
Đang suy nghĩ, lão phu nhân lại nói thêm: "Ta giới thiệu với con một chút, hôm nay cậu con và mợ bọn họ đều không ở nhà, đây là em gái nhà cậu con, Hứa Nam Gia."
Theo sự giới thiệu của lão phu nhân, Hứa Tiễu liền nhìn thấy một cô gái hai mươi tuổi, kiêu căng đứng ở đằng kia.
Cô đang định cười khách khí với cô em này.
Lại không nghĩ rằng Hứa Nam Gia khinh thường bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng một câu: "Quê mùa!"
Hứa Tiễu Tiễu:...
Dáng vẻ muốn đáng đánh đòn này, làm cho người ta không nhịn được muốn giáo huấn, cô làm sao bây giờ?
Ngón tay giật giật ngứa ngáy, kiềm chế cơn kích thích kia.
Thôi, không chấp nhặt trẻ con.
Lão phu nhân hẳn là lớn tuổi, cho nên không có nghe thấy lời nói của Hứa Nam Gia.
Bà run rẩy vươn tay, tháo một cái vòng ngọc óng ánh trong suốt trên cổ tay xuống, đặt vào trong tay Hứa Tiễu Tiễu: "Đây là bà ngoại cho con coi như lễ gặp mặt, trưởng bối tặng quà, không thể từ chối. Đứa bé ngoan, con nhận đi!"
vòng ngọc này, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Hứa Tiễu Tiễu chần chờ một chút.
Cô có thể cảm giác được, lão phu nhân quan tâm cô không phải giả.
Mà nếu cô từ chối khối ngọc này, thì chính là cô phụ một tấm chân tình của bà
Nghĩ nghĩ, cô quyết định nhận lấy trước, trên mặt nở nụ cười đẹp ngọt ngào, "Cảm ơn bà ngoại."
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hứa Nam Gia đứng sau lão phu nhân, mắt nhìn chằm chằm vòng ngọc, như là muốn phun lửa!
Cô ta đang muốn giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, lại đột nhiên dừng lại.
ánh mắt kia mang theo chút e ngại nhìn về phía sau Hứa Tiễu Tiễu, cả người như là đột nhiên bị mèo nhập hồn, trở nên mềm mại an tĩnh.
Hứa Tiễu Tiễu cảm giác lưng lạnh toát.
Nhiệt độ trong phòng đều không có lí do giảm xuống mấy độ.
Ngay tại khi cô tìm kiếm nơi khí lạnh phát ra, lão phu nhân nhìn về phía sau cô, vui sướng mở miệng nói: "Mộc Thâm, con đã đến rồi! Ta giới thiệu với con một chút, đây là em gái con! Tiễu Tiễu, đây là anh cả con!"
Bình luận truyện