Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 35: Quan ti (2)
Cơn giận dữ của Mã Trung Lập không cách nào phát tiết, hắn liền ra lệnh:
- Bắt không được Địch Thanh thì đánh chết tên điên đó cho ta.
Lúc này, dân chúng vây xem càng lúc càng đông, nhưng nhìn thấy cảnh này, không ai dám tới gần. Họ lại không nỡ bỏ qua tràng náo nhiệt này nên đều đứng ở xa xa, liên tục chỉ trỏ.
Vì đám gia đinh không dám đuổi theo Địch Thanh nên ào ào chạy đến vây tên điên lại. Nhưng một gậy vừa đánh vào đầu gã, tên điên kia đã đau quá, gào lên:
- Ai dám đánh bổn vương gia?
Tên điên tự xưng là Vương gia, rõ ràng là đầu óc không bình thường, mọi người nghe vậy cười vang.
Mã Trung Lập vốn đang tức giận, lúc này cũng cười to nói:
- Đánh hay lắm, đánh hay lắm! Đánh tiếp đi, bổn công tử sẽ có thưởng!
Địch Thanh vốn đã chạy xa, thấy thế liền dừng lại. Thấy một tên gia đinh giơ côn định đánh lên đầu gã điên, hắn vội vàng hét lớn:
- Đừng đánh người vô tội!
Lập tức phóng mạnh côn gỗ trong tay ra, côn bay vun vút trúng vào cổ tên gia đinh kia. Chỉ nghe tên gia đinh kia kêu thảm một tiếng, cổ suýt nữa bị đánh gãy.
Địch Thanh đột nhiên xông về, quát:
- Các ngươi còn có chút lương tâm nào không đấy?
Đám gia đinh thấy hắn uy mãnh như hổ, không ai dám ngăn cản, nhốn nháo tránh ra. Địch Thanh lách mình đi tới đứng trước người tên điên, rồi ngửa mặt lên trời cười nói:
- Được! Được! Được! Nếu các ngươi muốn đánh, hôm nay ta sẽ đánh với các ngươi một trận sảng khoái. Mã Trung Lập, ngươi có giỏi thì tới đây đánh nhau với ta!
Mọi người thấy Địch Thanh đột nhiên phẫn nộ, đều run như cầy sấy. Mã Trung Lập nắm chặt hai tay, quát lên trách móc:
- Một đám ngu xuẩn! Nhiều người như vậy mà còn sợ một thằng nhãi sao? Các ngươi không ra tay, trở về ta sẽ đánh chết các ngươi!
Đám gia đinh thấy chủ tức giận, cố lấy dũng khí tiến lên. Sau một tiếng quát lớn không biết của ai, bọn chúng liền vung gậy đánh tới. Địch Thanh sớm đã đẩy gã điên ra, chân gạt ngang ngáng ngã một tên, vung tay đấm một quyền cực mạnh vào mặt tên thứ hai.
Ngay lúc người này hét lên đau đớn, Địch Thanh cũng cảm thấy choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững. Thì ra do xuất quyền quá mạnh, trong đầu lại đau đớn cùng cực.
Một gia đinh nhìn thấy sơ hở, thừa cơ đập một gậy vào lưng Địch Thanh. Địch Thanh còn đang lảo đảo thì bị hai tên khác chèn chân ngăn cản, hắn vấp vào té ‘rầm’ xuống mặt đất. Lúc này, lập tức có gia đinh phi thân lao tới, đè lên người Địch Thanh, những người còn lại túm tay túm chân, trong chớp mắt đã ép chặt Địch Thanh lại.
Đầu óc Địch Thanh đau nhức kịch liệt, mặc dù liều mình giãy dụa nhưng làm sao thoát được nhiều người như vậy?
Mã Trung Lập thấy đám gia đinh đã khống chế được Địch Thanh thì cười to, đi tới nói:
- Hừ! Thằng nhãi như ngươi mà cũng dám tranh giành nữ nhân với lão tử. Đây là kết cuộc của ngươi!
Hắn nói xong thì vung gậy đánh vào đỉnh đầu của Địch Thanh!
Máu tươi từ búi tóc của Địch Thanh chảy ra đầm đìa nhưng hắn chả thèm cầu xin, chỉ cắn răng trừng mắt nhìn Mã Trung Lập, nói:
- Ngươi tốt nhất nên đánh chết ta!
Mã Trung Lập nhìn thấy hai tròng mắt của Địch Thanh như muốn phun hỏa, trong lòng run lên, nhưng ở trước mặt đông người làm sao hắn lại chịu tỏ ra yếu kém. Hắn tỏ vẻ khinh miệt nói:
- Đánh chết ngươi thì sao chứ?
Nói xong, để chứng minh lời nói của mình, hắn lại giơ gậy đánh vào đầu Địch Thanh một cái.
Địch Thanh lại choáng váng trong đầu, nhưng chẳng biết tại sao, sau cơn choáng váng này, giác quan hắn bỗng nhạy bén chưa từng thấy. Hắn nghe được cách đó không xa có tiếng một người con gái nói:
- Tiểu thư, đây không phải là người tặng hoa cho tiểu thư sao? Không ngờ hắn là hạng người này, vậy mà có thể tranh đoạt nữ nhân với người khác trong thanh lâu.
Tiểu thư kia cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Địch Thanh khó khăn lắm mới nhìn qua được, thấy cách đó không xa có một đôi giày màu xanh nhạt, phía trên có thêu một đóa hoa cúc. Nhìn đóa hoa cúc này, không ngờ lại giống như đôi giày của cô gái áo trắng mà mình tặng mẫu đơn lần trước. Hắn cố gắng nghiêng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng ngạc nhiên và có lẽ còn kèm theo một chút khinh thường.
Máu tươi chảy xuôi xuống phủ qua hai mắt Địch Thanh, Mã Trung Lập vẫn không chịu bỏ qua, quát lên:
- Còn ngây ra đó làm gì, mau đánh cho ta!
Tiếng nói trở nên văng vẳng, cảm giác côn bổng đánh xuống cũng trở nên như có như không. Trong lòng Địch Thanh mê man, mơ màng, chuyện xưa như khói lượn lờ, nhưng cũng giống như giọt nước in dấu vết lên tảng đá, từng chút một hiển hiện ra. Từ chuyện đánh nhau với ác bá đến chuyện tòng quân bấc đắc dĩ, từ chuyện lẻn vào thung lũng Phi Long đến chuyện giết Tăng Trưởng Thiên Vương, rồi từ chuyện đầu bị thương đến chuyện tinh thần sa sút mấy năm nay, cho đến việc gặp lại Đa Văn Thiên Vương và vô tình gặp được cô gái áo trắng ấy.
Người bên ngoài đối với hắn ra sao, hắn vốn không thèm để ý, nhưng ngay cả cô gái áo trắng cũng chán ghét, xem thường hắn, trong lòng Địch Thanh bỗng dâng lên cỗ lửa giận ngút trời.
Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì mà sao tất cả người trong thiên hạ đều coi thường khinh bỉ ta?
Lúc này, lại thêm một côn đánh vào cổ Địch Thanh, Địch Thanh hét to một tiếng, cảm thấy trong đầu có một dải lụa đỏ đang chuyển động.
Không!
Không phải lụa đỏ, mà là hồng long!
Cự long bay múa, gào thét rống giận.
Địch Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, bất ngờ lật người vùng dậy.
Mấy tên gia đinh đang đè hắn thét lên sợ hãi, bị hất tung lên không ngã văng ra ngoài. Địch Thanh chưa đứng dậy đã bắt được mắt cá chân của Mã Trung Lập, hắn dùng sức mà bóp. Mã Trung Lập kêu thảm một tiếng, hai chân đều gãy!
Địch Thanh vung tay lên, Mã Trung Lập cưỡi mây lướt gió bay lên rồi rơi mạnh vào xe củi. Đám gia đinh kinh hãi, muốn bắt Địch Thanh lại. Nhưng Địch Thanh lại rống to một tiếng, dùng tay nâng xe củi lên.
Dân chúng vây xem đều ngạc nhiên đến ngây người, thầm nghĩ chỉ riêng xe củi thôi đã nặng lắm rồi, huống chi là bên trên còn có Mã Trung Lập, người này có thể nhấc lên, chẳng phải người này có khí lực ngàn cân sao?
Mí mắt Địch Thanh liên tục giật giật, thấy đám gia đinh xông tới cứu chủ, hai tay nhấc xe củi lên đẩy bay ra ngoài, nện cái rầm lên người đám gia đinh. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu cha gọi mẹ, tiếng gào thảm thiết vang lên không dứt.
Địch Thanh cười như điên cuồng nói:
- Mã Trung Lập, không phải ngươi muốn giết ta sao? Đến đây đi! Đến đi!
Bỗng nhiên có tiếng con gái thét thất thanh, Địch Thanh liếc qua, thấy trong mắt cô gái áo trắng tràn đầy sợ hãi. Hắn thầm nghĩ: "Nàng cũng sợ ta sao? Nhưng ta cần gì phải để tâm tới suy nghĩ của nàng? Mã Trung Lập nếu chết, mình còn sống được sao, tuyệt đối không được làm liên lụy tới Quách đại ca."
Vừa nghĩ tới đây, một côn nặng nề đánh vào sau đầu hắn, thân thể Địch Thanh lảo đảo hai cái, cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi chậm rãi ngã xuống.
Cự long trong đầu Địch Thanh đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một đóa hoa cúc nằm trên chiếc giày thêu hoa màu xanh nhạt.
Trước lúc hôn mê, Địch Thanh nở nụ cười nơi khóe miệng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, chết cũng không phải là chuyện đáng sợ gì.
Địch Thanh hôn mê không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng gọi to, liền bật người ngồi dậy.
Hắn còn chưa chết, nhưng toàn thân đã không còn phân biệt được đau nhức ở đâu nữa. Chỗ nào cũng đều đau đớn!
Những cơn đau đớn này cũng không là gì với Địch Thanh, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, toàn thân hắn ướt đẫm, mí mắt giật giật không ngừng.
Trong mộng có rồng có rắn, có hỏa cầu có sấm chớp, có phật Di Lặc cũng có Tứ Đại Thiên Vương. Nhưng thứ khiến cho tim Địch Thanh đập loạn nhịp lại là một giọng nói.
Giọng nói văng vẳng, tịch liêu, giống như từ trên trời truyền tới và cũng giống như từ u minh truyền về. Nội dung chỉ có ba chữ, "Đến đây đi!"
Đến đây đi? Đến nơi nào? Địch Thanh không biết, nhưng giọng nói này chân thật rõ ràng đến thế, không giống với cảnh trong mơ. Lúc đó, trong mộng, Địch Thanh đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên từ bóng tối nhô ra một cái miệng lớn đầy máu nuốt chửng lấy hắn.
Lúc này, Địch Thanh mới bừng tỉnh.
Đó là mộng ư, tại sao lại chân thật đến thế? Đó là thật ư, nhưng sao lại hư ảo như mộng?
- Bắt không được Địch Thanh thì đánh chết tên điên đó cho ta.
Lúc này, dân chúng vây xem càng lúc càng đông, nhưng nhìn thấy cảnh này, không ai dám tới gần. Họ lại không nỡ bỏ qua tràng náo nhiệt này nên đều đứng ở xa xa, liên tục chỉ trỏ.
Vì đám gia đinh không dám đuổi theo Địch Thanh nên ào ào chạy đến vây tên điên lại. Nhưng một gậy vừa đánh vào đầu gã, tên điên kia đã đau quá, gào lên:
- Ai dám đánh bổn vương gia?
Tên điên tự xưng là Vương gia, rõ ràng là đầu óc không bình thường, mọi người nghe vậy cười vang.
Mã Trung Lập vốn đang tức giận, lúc này cũng cười to nói:
- Đánh hay lắm, đánh hay lắm! Đánh tiếp đi, bổn công tử sẽ có thưởng!
Địch Thanh vốn đã chạy xa, thấy thế liền dừng lại. Thấy một tên gia đinh giơ côn định đánh lên đầu gã điên, hắn vội vàng hét lớn:
- Đừng đánh người vô tội!
Lập tức phóng mạnh côn gỗ trong tay ra, côn bay vun vút trúng vào cổ tên gia đinh kia. Chỉ nghe tên gia đinh kia kêu thảm một tiếng, cổ suýt nữa bị đánh gãy.
Địch Thanh đột nhiên xông về, quát:
- Các ngươi còn có chút lương tâm nào không đấy?
Đám gia đinh thấy hắn uy mãnh như hổ, không ai dám ngăn cản, nhốn nháo tránh ra. Địch Thanh lách mình đi tới đứng trước người tên điên, rồi ngửa mặt lên trời cười nói:
- Được! Được! Được! Nếu các ngươi muốn đánh, hôm nay ta sẽ đánh với các ngươi một trận sảng khoái. Mã Trung Lập, ngươi có giỏi thì tới đây đánh nhau với ta!
Mọi người thấy Địch Thanh đột nhiên phẫn nộ, đều run như cầy sấy. Mã Trung Lập nắm chặt hai tay, quát lên trách móc:
- Một đám ngu xuẩn! Nhiều người như vậy mà còn sợ một thằng nhãi sao? Các ngươi không ra tay, trở về ta sẽ đánh chết các ngươi!
Đám gia đinh thấy chủ tức giận, cố lấy dũng khí tiến lên. Sau một tiếng quát lớn không biết của ai, bọn chúng liền vung gậy đánh tới. Địch Thanh sớm đã đẩy gã điên ra, chân gạt ngang ngáng ngã một tên, vung tay đấm một quyền cực mạnh vào mặt tên thứ hai.
Ngay lúc người này hét lên đau đớn, Địch Thanh cũng cảm thấy choáng váng, ngay cả đứng cũng không vững. Thì ra do xuất quyền quá mạnh, trong đầu lại đau đớn cùng cực.
Một gia đinh nhìn thấy sơ hở, thừa cơ đập một gậy vào lưng Địch Thanh. Địch Thanh còn đang lảo đảo thì bị hai tên khác chèn chân ngăn cản, hắn vấp vào té ‘rầm’ xuống mặt đất. Lúc này, lập tức có gia đinh phi thân lao tới, đè lên người Địch Thanh, những người còn lại túm tay túm chân, trong chớp mắt đã ép chặt Địch Thanh lại.
Đầu óc Địch Thanh đau nhức kịch liệt, mặc dù liều mình giãy dụa nhưng làm sao thoát được nhiều người như vậy?
Mã Trung Lập thấy đám gia đinh đã khống chế được Địch Thanh thì cười to, đi tới nói:
- Hừ! Thằng nhãi như ngươi mà cũng dám tranh giành nữ nhân với lão tử. Đây là kết cuộc của ngươi!
Hắn nói xong thì vung gậy đánh vào đỉnh đầu của Địch Thanh!
Máu tươi từ búi tóc của Địch Thanh chảy ra đầm đìa nhưng hắn chả thèm cầu xin, chỉ cắn răng trừng mắt nhìn Mã Trung Lập, nói:
- Ngươi tốt nhất nên đánh chết ta!
Mã Trung Lập nhìn thấy hai tròng mắt của Địch Thanh như muốn phun hỏa, trong lòng run lên, nhưng ở trước mặt đông người làm sao hắn lại chịu tỏ ra yếu kém. Hắn tỏ vẻ khinh miệt nói:
- Đánh chết ngươi thì sao chứ?
Nói xong, để chứng minh lời nói của mình, hắn lại giơ gậy đánh vào đầu Địch Thanh một cái.
Địch Thanh lại choáng váng trong đầu, nhưng chẳng biết tại sao, sau cơn choáng váng này, giác quan hắn bỗng nhạy bén chưa từng thấy. Hắn nghe được cách đó không xa có tiếng một người con gái nói:
- Tiểu thư, đây không phải là người tặng hoa cho tiểu thư sao? Không ngờ hắn là hạng người này, vậy mà có thể tranh đoạt nữ nhân với người khác trong thanh lâu.
Tiểu thư kia cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Địch Thanh khó khăn lắm mới nhìn qua được, thấy cách đó không xa có một đôi giày màu xanh nhạt, phía trên có thêu một đóa hoa cúc. Nhìn đóa hoa cúc này, không ngờ lại giống như đôi giày của cô gái áo trắng mà mình tặng mẫu đơn lần trước. Hắn cố gắng nghiêng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng ngạc nhiên và có lẽ còn kèm theo một chút khinh thường.
Máu tươi chảy xuôi xuống phủ qua hai mắt Địch Thanh, Mã Trung Lập vẫn không chịu bỏ qua, quát lên:
- Còn ngây ra đó làm gì, mau đánh cho ta!
Tiếng nói trở nên văng vẳng, cảm giác côn bổng đánh xuống cũng trở nên như có như không. Trong lòng Địch Thanh mê man, mơ màng, chuyện xưa như khói lượn lờ, nhưng cũng giống như giọt nước in dấu vết lên tảng đá, từng chút một hiển hiện ra. Từ chuyện đánh nhau với ác bá đến chuyện tòng quân bấc đắc dĩ, từ chuyện lẻn vào thung lũng Phi Long đến chuyện giết Tăng Trưởng Thiên Vương, rồi từ chuyện đầu bị thương đến chuyện tinh thần sa sút mấy năm nay, cho đến việc gặp lại Đa Văn Thiên Vương và vô tình gặp được cô gái áo trắng ấy.
Người bên ngoài đối với hắn ra sao, hắn vốn không thèm để ý, nhưng ngay cả cô gái áo trắng cũng chán ghét, xem thường hắn, trong lòng Địch Thanh bỗng dâng lên cỗ lửa giận ngút trời.
Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì mà sao tất cả người trong thiên hạ đều coi thường khinh bỉ ta?
Lúc này, lại thêm một côn đánh vào cổ Địch Thanh, Địch Thanh hét to một tiếng, cảm thấy trong đầu có một dải lụa đỏ đang chuyển động.
Không!
Không phải lụa đỏ, mà là hồng long!
Cự long bay múa, gào thét rống giận.
Địch Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, bất ngờ lật người vùng dậy.
Mấy tên gia đinh đang đè hắn thét lên sợ hãi, bị hất tung lên không ngã văng ra ngoài. Địch Thanh chưa đứng dậy đã bắt được mắt cá chân của Mã Trung Lập, hắn dùng sức mà bóp. Mã Trung Lập kêu thảm một tiếng, hai chân đều gãy!
Địch Thanh vung tay lên, Mã Trung Lập cưỡi mây lướt gió bay lên rồi rơi mạnh vào xe củi. Đám gia đinh kinh hãi, muốn bắt Địch Thanh lại. Nhưng Địch Thanh lại rống to một tiếng, dùng tay nâng xe củi lên.
Dân chúng vây xem đều ngạc nhiên đến ngây người, thầm nghĩ chỉ riêng xe củi thôi đã nặng lắm rồi, huống chi là bên trên còn có Mã Trung Lập, người này có thể nhấc lên, chẳng phải người này có khí lực ngàn cân sao?
Mí mắt Địch Thanh liên tục giật giật, thấy đám gia đinh xông tới cứu chủ, hai tay nhấc xe củi lên đẩy bay ra ngoài, nện cái rầm lên người đám gia đinh. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu cha gọi mẹ, tiếng gào thảm thiết vang lên không dứt.
Địch Thanh cười như điên cuồng nói:
- Mã Trung Lập, không phải ngươi muốn giết ta sao? Đến đây đi! Đến đi!
Bỗng nhiên có tiếng con gái thét thất thanh, Địch Thanh liếc qua, thấy trong mắt cô gái áo trắng tràn đầy sợ hãi. Hắn thầm nghĩ: "Nàng cũng sợ ta sao? Nhưng ta cần gì phải để tâm tới suy nghĩ của nàng? Mã Trung Lập nếu chết, mình còn sống được sao, tuyệt đối không được làm liên lụy tới Quách đại ca."
Vừa nghĩ tới đây, một côn nặng nề đánh vào sau đầu hắn, thân thể Địch Thanh lảo đảo hai cái, cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi chậm rãi ngã xuống.
Cự long trong đầu Địch Thanh đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh một đóa hoa cúc nằm trên chiếc giày thêu hoa màu xanh nhạt.
Trước lúc hôn mê, Địch Thanh nở nụ cười nơi khóe miệng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, chết cũng không phải là chuyện đáng sợ gì.
Địch Thanh hôn mê không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng gọi to, liền bật người ngồi dậy.
Hắn còn chưa chết, nhưng toàn thân đã không còn phân biệt được đau nhức ở đâu nữa. Chỗ nào cũng đều đau đớn!
Những cơn đau đớn này cũng không là gì với Địch Thanh, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, toàn thân hắn ướt đẫm, mí mắt giật giật không ngừng.
Trong mộng có rồng có rắn, có hỏa cầu có sấm chớp, có phật Di Lặc cũng có Tứ Đại Thiên Vương. Nhưng thứ khiến cho tim Địch Thanh đập loạn nhịp lại là một giọng nói.
Giọng nói văng vẳng, tịch liêu, giống như từ trên trời truyền tới và cũng giống như từ u minh truyền về. Nội dung chỉ có ba chữ, "Đến đây đi!"
Đến đây đi? Đến nơi nào? Địch Thanh không biết, nhưng giọng nói này chân thật rõ ràng đến thế, không giống với cảnh trong mơ. Lúc đó, trong mộng, Địch Thanh đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên từ bóng tối nhô ra một cái miệng lớn đầy máu nuốt chửng lấy hắn.
Lúc này, Địch Thanh mới bừng tỉnh.
Đó là mộng ư, tại sao lại chân thật đến thế? Đó là thật ư, nhưng sao lại hư ảo như mộng?
Bình luận truyện