Sát Đấu Truyền Kỳ
Chương 110: Nói chuyện
Vào bên trong, Lãnh Mạc ngồi kể lại những gì đã xảy ra trong hơn 1 tháng này khiến ai cũng phải há hốc mồm mà kinh ngạc. Ra kẻ đã liều thân đối chiến với Ngũ đại cao thủ ở Xà nhân quốc mà họ nghe được từ những tin tức trong thành lại là Lãnh Mạc. Đem thực lực nhất tinh Đấu Tông mà đấu với những cường giả đứng đầu đại lục như thế thì thật sự quá nghịch thiên. Chưa kể đến việc cậu đã phải khiến cho Đệ nhất cao thủ phải chật vật không thôi. Chỉ nhiêu đó cũng đủ để tất cả những người có mặt ở đây phải nhìn Lãnh Mạc bằng 1 con mắt khác, trước mặt bọn họ không phải là người hay quỷ, mà là Thần!
‘Còn đây là dị hỏa mới mà ta thôn phệ được, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa’
Lãnh Mạc chìa tay ra triệu hồi ra 1 tòa sen nhỏ thanh sắc đang cháy phừng trong lòng bàn tay. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn chăm chú vật mà cậu vừa lấy ra, không ngờ đến cả dị hỏa mới cũng có được.
‘Hắc hắc, không hổ danh là Lãnh Mạc, lần này thu hoạch không ít’
‘Diệp Tu ngài nói quá rồi, chỉ là tiện tay mà lấy thôi’
Nghe câu này từ cậu khiến ai cũng phải cười khổ trong lòng. Tùy tiện 1 cái có thể lấy được dị hỏa, chuyện này cậu nói như đơn giản vậy. Nhưng dù gì đi nữa thì Lãnh Mạc trở về là bọn họ đã vui mừng khôn xiết rồi.
‘Thôn phệ dị hỏa coi như tu vi cũng tăng, mà tỷ đây không hỏi nhiều về chuyện đó nữa. Đệ về đây chắc là muốn nói chuyện rời tông môn đúng chứ?’
Linh Khởi đột nhiên nói ra chuyện này khiến ai nấy đều sửng sốt. Tông phó của họ sẽ rời tông môn? Chuyện này chưa từng được đề cập trước đây mà bây giờ lại đem ra nói. Chưa nói đến hiện giờ Bích Ngân Tông đang trong giai đoạn khó khăn, gặp phải 1 vài thứ rắc rối, mà Lãnh Mạc lại rời đi thì tình cảnh tông môn càng khó khăn thêm.
‘Lãnh Mạc, không biết đại trưởng lão ta có thể nói đôi lời’
‘Xin cứ nói’
La Viên đại trưởng lão không nhịn được liền bước lên chắp quyền nói với Lãnh Mạc. Đại trưởng lão hành động này khiến cho cậu cảm thấy là có chuyện gì đó rất quan trọng nên mới trịnh trọng như thế này.
‘Thật ra cách đây hơn nửa tháng, Bích Ngân Tông chúng ta thu mua 1 số dược liệu cao cấp từ 1 phường thị ngoại thành thì bị 1 bọn người đến quấy rối muốn cướp dược liệu. Chúng ta tức giận nên đã ra tay với bọn chúng…’
Kể đến đây, thần sắc La Viên và mọi người đều ngưng trọng, giống như là không muốn nói tiếp những điều còn phía sau. Lãnh Mạc cảm thấy chuyện này khá đáng ngờ, nếu như gặp những kẻ như thế thì đánh là đúng. Trừ khi là nhân vật có mặt mũi nào đó.
‘Như thế thì không đáng kể, nhưng nếu bọn chúng dám đả thương hay ức hiếp người của Bích Ngân Tông thì ta chắc chắn sẽ đi đòi lại công đạo dù là bất cứ ai đi chăng nữa!’
Lời này của cậu làm cho La Viên cảm thấy yên lòng hơn, nếu như có thể đòi lại công đạo cho Bích Ngân Tông thì quá tốt rồi. Nhưng La Viên vẫn có chút lo sợ trong lòng.
‘Tông phó nói vậy ta rất yên tâm, nhưng mà bọn chúng lại là người của Vân Lam Tông kia. Ta lúc không biết điều này nên đã đánh chết 1 tên trong số đó, cho đến khi biết được thì quá muộn. Sợ rằng chúng sẽ quay về báo với tông chủ chúng, lúc đó Bích Ngân Tông e rằng khó mà tồn tại được nữa’
Nghe xong chuyện này, Lãnh Mạc không quá bất ngờ khi biết được trong Vân Lam Tông có những kẻ như thế này. Bởi vì Lâm Ma là 1 ví dụ điển hình, hắn đích thân là đệ tử chân truyền của Vân Vận nhưng vẫn có ma niệm ngút trời, nói chi là những đệ tử tầm thường. Gia nhập được 1 tông môn có tiếng tăm như thế thì nhiều đệ tử sinh ra ngạo mạn khinh người là chuyện thường tình.
‘Ta đã hiểu rồi, chỉ là 1 đám tiểu đệ tử của Vân Lam Tông mà cũng giương oai, cũng là do mẫu thân Vân Chi chắc lại không thể quản các đệ tử của mình đây a. Linh Khởi tỷ, tỷ hãy nhớ là đừng giống như mẫu thân của đệ, vì công việc mà không quản chuyện tông môn khiến các đệ tử dần ngạo mạn. Còn chuyện này ta sẽ giải quyết’
Khi Lãnh Mạc nói đến đây thì ai cũng phải đơ người ra 1 lúc, tuy biết cậu và Phong Tước có mối quan hệ mật thiết nhưng dám gọi thẳng cả tên tự của y thì ắt rằng mối quan hệ này phải rất quan trọng. Như vậy thì coi như chuyện này cũng đã có cách để giải quyết triệt để, nhưng là cách gì thì Lãnh Mạc không nói ra, chỉ để giữ trong lòng.
‘Đệ cũng vừa về nên không nên hao sức mà về nghỉ ngơi đi, tối nay mở yến tiệc. Mọi người cũng hãy quay về với công việc của mình đi, cả muội nữa Linh Nhi’
Sau đó, Linh Khởi đứng lên giải tán mọi người đi để cho Lãnh Mạc nghỉ ngơi. Và khi cô nói Linh Nhi quay về thì Linh Nhi tỏ ra có chút không bằng lòng nhưng cũng đành phải quay về vì Linh Khởi chao mày nhìn chằm chằm cô. Lãnh Mạc thấy cảnh này thì chỉ cười trừ khổ 1 tiếng.
‘Haiz, thật là. Mà tỷ đây có chuyện cần nói với đệ đây’
Đến khi ở đây chỉ còn Linh Khởi và Lãnh Mạc thì đột nhiên cô lại thở dài 1 tiếng, vẻ mặt trông rất mệt mỏi nói ra.
‘Tỷ nói đi’
‘Khụ, đệ có biết rằng Linh Nhi có tình cảm đặc biệt đối với đệ không?’
Nghe Linh Khởi nói điều này cậu như muốn từ trong miệng phun ra 1 ngụm nước vậy. Liền cố giữ bình tĩnh mà nhìn Linh Khởi bằng ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên nói ra chuyện này là có ý gì?
‘Nhìn đệ như thế là chắc không biết rồi, thôi thì ta đành nói thẳng ra rằng Linh Nhi đã phải lòng đệ rồi đó’
‘Phi!’
Không chần chừ, Linh Khởi lập tức nói thẳng ra chuyện này liền khiến Lãnh Mạc phải thật sự phun ra 1 ngụm nước bọt. Chuyện này cậu gần như không tiếp thu nổi. Linh Nhi phải lòng cậu? Như thế có quá là kỳ lạ không? Gương mặt đỏ ửng như quả cà chua khi biết cô ấy lại có tình cảm đó với cậu. Trong lòng có chút hạnh phúc, lại có chút rung động kỳ lạ.
‘Chuyện này….dù nói gì thì đệ không thể không tin được, dù gì đệ cũng có tình cảm với tỷ ấy’
‘Phi!’
Suy nghĩ 1 lúc, Lãnh Mạc cũng đành nói ra chuyện trong lòng của mình và lần này khiến cho Linh Khởi phải phun ra 1 ngụm nước bọt. Cô thật không tin được là Lãnh Mạc cũng có tình cảm với muội muội cô, hết người này đến người khác làm Linh Khởi đau đầu. Mặt khác Linh Khởi lại nghĩ điều này lại tốt cho Linh Nhi khi cả 2 đều có tình cảm với nhau, như thế thì sau này không cần lo lắng gì cả về đôi bên. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cả 2 người vẫn chưa thể hiểu rõ về cảm xúc này nên trước hết là vẫn phải tìm hiểu nhau trước đã.
‘Khụ, coi như tỷ đã hiểu vậy. Hôm nay quá mệt rồi, tỷ về phòng trước, còn đệ thì hãy về biệt viện của mình luôn đi’
Linh Khởi ánh mắt kỳ lạ nhìn đến Lãnh Mạc rồi nói, sau đó bước chân lảo đảo đi ra khỏi đây. Rồi cậu cũng rời khởi đây, đành quay về biệt viện của mình mà tịnh dưỡng.
‘Còn đây là dị hỏa mới mà ta thôn phệ được, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa’
Lãnh Mạc chìa tay ra triệu hồi ra 1 tòa sen nhỏ thanh sắc đang cháy phừng trong lòng bàn tay. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn chăm chú vật mà cậu vừa lấy ra, không ngờ đến cả dị hỏa mới cũng có được.
‘Hắc hắc, không hổ danh là Lãnh Mạc, lần này thu hoạch không ít’
‘Diệp Tu ngài nói quá rồi, chỉ là tiện tay mà lấy thôi’
Nghe câu này từ cậu khiến ai cũng phải cười khổ trong lòng. Tùy tiện 1 cái có thể lấy được dị hỏa, chuyện này cậu nói như đơn giản vậy. Nhưng dù gì đi nữa thì Lãnh Mạc trở về là bọn họ đã vui mừng khôn xiết rồi.
‘Thôn phệ dị hỏa coi như tu vi cũng tăng, mà tỷ đây không hỏi nhiều về chuyện đó nữa. Đệ về đây chắc là muốn nói chuyện rời tông môn đúng chứ?’
Linh Khởi đột nhiên nói ra chuyện này khiến ai nấy đều sửng sốt. Tông phó của họ sẽ rời tông môn? Chuyện này chưa từng được đề cập trước đây mà bây giờ lại đem ra nói. Chưa nói đến hiện giờ Bích Ngân Tông đang trong giai đoạn khó khăn, gặp phải 1 vài thứ rắc rối, mà Lãnh Mạc lại rời đi thì tình cảnh tông môn càng khó khăn thêm.
‘Lãnh Mạc, không biết đại trưởng lão ta có thể nói đôi lời’
‘Xin cứ nói’
La Viên đại trưởng lão không nhịn được liền bước lên chắp quyền nói với Lãnh Mạc. Đại trưởng lão hành động này khiến cho cậu cảm thấy là có chuyện gì đó rất quan trọng nên mới trịnh trọng như thế này.
‘Thật ra cách đây hơn nửa tháng, Bích Ngân Tông chúng ta thu mua 1 số dược liệu cao cấp từ 1 phường thị ngoại thành thì bị 1 bọn người đến quấy rối muốn cướp dược liệu. Chúng ta tức giận nên đã ra tay với bọn chúng…’
Kể đến đây, thần sắc La Viên và mọi người đều ngưng trọng, giống như là không muốn nói tiếp những điều còn phía sau. Lãnh Mạc cảm thấy chuyện này khá đáng ngờ, nếu như gặp những kẻ như thế thì đánh là đúng. Trừ khi là nhân vật có mặt mũi nào đó.
‘Như thế thì không đáng kể, nhưng nếu bọn chúng dám đả thương hay ức hiếp người của Bích Ngân Tông thì ta chắc chắn sẽ đi đòi lại công đạo dù là bất cứ ai đi chăng nữa!’
Lời này của cậu làm cho La Viên cảm thấy yên lòng hơn, nếu như có thể đòi lại công đạo cho Bích Ngân Tông thì quá tốt rồi. Nhưng La Viên vẫn có chút lo sợ trong lòng.
‘Tông phó nói vậy ta rất yên tâm, nhưng mà bọn chúng lại là người của Vân Lam Tông kia. Ta lúc không biết điều này nên đã đánh chết 1 tên trong số đó, cho đến khi biết được thì quá muộn. Sợ rằng chúng sẽ quay về báo với tông chủ chúng, lúc đó Bích Ngân Tông e rằng khó mà tồn tại được nữa’
Nghe xong chuyện này, Lãnh Mạc không quá bất ngờ khi biết được trong Vân Lam Tông có những kẻ như thế này. Bởi vì Lâm Ma là 1 ví dụ điển hình, hắn đích thân là đệ tử chân truyền của Vân Vận nhưng vẫn có ma niệm ngút trời, nói chi là những đệ tử tầm thường. Gia nhập được 1 tông môn có tiếng tăm như thế thì nhiều đệ tử sinh ra ngạo mạn khinh người là chuyện thường tình.
‘Ta đã hiểu rồi, chỉ là 1 đám tiểu đệ tử của Vân Lam Tông mà cũng giương oai, cũng là do mẫu thân Vân Chi chắc lại không thể quản các đệ tử của mình đây a. Linh Khởi tỷ, tỷ hãy nhớ là đừng giống như mẫu thân của đệ, vì công việc mà không quản chuyện tông môn khiến các đệ tử dần ngạo mạn. Còn chuyện này ta sẽ giải quyết’
Khi Lãnh Mạc nói đến đây thì ai cũng phải đơ người ra 1 lúc, tuy biết cậu và Phong Tước có mối quan hệ mật thiết nhưng dám gọi thẳng cả tên tự của y thì ắt rằng mối quan hệ này phải rất quan trọng. Như vậy thì coi như chuyện này cũng đã có cách để giải quyết triệt để, nhưng là cách gì thì Lãnh Mạc không nói ra, chỉ để giữ trong lòng.
‘Đệ cũng vừa về nên không nên hao sức mà về nghỉ ngơi đi, tối nay mở yến tiệc. Mọi người cũng hãy quay về với công việc của mình đi, cả muội nữa Linh Nhi’
Sau đó, Linh Khởi đứng lên giải tán mọi người đi để cho Lãnh Mạc nghỉ ngơi. Và khi cô nói Linh Nhi quay về thì Linh Nhi tỏ ra có chút không bằng lòng nhưng cũng đành phải quay về vì Linh Khởi chao mày nhìn chằm chằm cô. Lãnh Mạc thấy cảnh này thì chỉ cười trừ khổ 1 tiếng.
‘Haiz, thật là. Mà tỷ đây có chuyện cần nói với đệ đây’
Đến khi ở đây chỉ còn Linh Khởi và Lãnh Mạc thì đột nhiên cô lại thở dài 1 tiếng, vẻ mặt trông rất mệt mỏi nói ra.
‘Tỷ nói đi’
‘Khụ, đệ có biết rằng Linh Nhi có tình cảm đặc biệt đối với đệ không?’
Nghe Linh Khởi nói điều này cậu như muốn từ trong miệng phun ra 1 ngụm nước vậy. Liền cố giữ bình tĩnh mà nhìn Linh Khởi bằng ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên nói ra chuyện này là có ý gì?
‘Nhìn đệ như thế là chắc không biết rồi, thôi thì ta đành nói thẳng ra rằng Linh Nhi đã phải lòng đệ rồi đó’
‘Phi!’
Không chần chừ, Linh Khởi lập tức nói thẳng ra chuyện này liền khiến Lãnh Mạc phải thật sự phun ra 1 ngụm nước bọt. Chuyện này cậu gần như không tiếp thu nổi. Linh Nhi phải lòng cậu? Như thế có quá là kỳ lạ không? Gương mặt đỏ ửng như quả cà chua khi biết cô ấy lại có tình cảm đó với cậu. Trong lòng có chút hạnh phúc, lại có chút rung động kỳ lạ.
‘Chuyện này….dù nói gì thì đệ không thể không tin được, dù gì đệ cũng có tình cảm với tỷ ấy’
‘Phi!’
Suy nghĩ 1 lúc, Lãnh Mạc cũng đành nói ra chuyện trong lòng của mình và lần này khiến cho Linh Khởi phải phun ra 1 ngụm nước bọt. Cô thật không tin được là Lãnh Mạc cũng có tình cảm với muội muội cô, hết người này đến người khác làm Linh Khởi đau đầu. Mặt khác Linh Khởi lại nghĩ điều này lại tốt cho Linh Nhi khi cả 2 đều có tình cảm với nhau, như thế thì sau này không cần lo lắng gì cả về đôi bên. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cả 2 người vẫn chưa thể hiểu rõ về cảm xúc này nên trước hết là vẫn phải tìm hiểu nhau trước đã.
‘Khụ, coi như tỷ đã hiểu vậy. Hôm nay quá mệt rồi, tỷ về phòng trước, còn đệ thì hãy về biệt viện của mình luôn đi’
Linh Khởi ánh mắt kỳ lạ nhìn đến Lãnh Mạc rồi nói, sau đó bước chân lảo đảo đi ra khỏi đây. Rồi cậu cũng rời khởi đây, đành quay về biệt viện của mình mà tịnh dưỡng.
Bình luận truyện