Sát Long Hệ Thống
Chương 118
Bụi khói màu tím từ con hỗn độn hung thú bên dưới cái đuôi rồng màu tím bốc lên tan biến đi, rõ ràng nó đã bị đánh chết và hắn cũng biết nó chỉ là một cái phân thân không hơn không kém vì khi con hung thú biến mất thì một người từ đó bước đến trước mặt hắn,vỗ tay khen:
“Đánh hay lắm... “
Người này một đầu tóc màu vàng hoàng kim giống người saiyan vậy nhưng cũng có vài sợi ánh tím, khuôn mặt sắc lạnh mà tuấn mĩ có vài phần giống hắn, khí tức không có một chút nào tiết ra ngoài khiến người khác phải thốt lên:“ kẻ này sâu không lường được...”
“Ngươi là ai?... Tại sao dám dùng khuôn mặt của cha ta... muốn chết... “
Hắn lạnh lùng đến cực độ, hắn thật sự tức giận rồi, đụng hắn thì được nhưng có đụng vào người thân hắn thử xem,lúc trước cha hắn chết trước mặt hắn, hắn chưa bao giờ quên bây giờ tại sao lại xuất hiện trước mặt hắn được.
“ Ta không phải cha con, ta thừa nhận điều đó... Ta là Ngao Súy... cha ngươi là Ngao thiếu thiên phải không?.... hắn còn đang ở bên trong.. ta đến đây chỉ để lựa chọn nhân tuyển mà thôi... những người có cái bớt màu tím ở bàn tay thì có thể ở lại... còn lại thì lập tức trở về đi thôi... trở về tu luyện sau đến lại... “
Thần bí nhân cười cười nói, ông cũng cảm nhận được sát khí của hắn, nhưng trách ông được sao, đây là khuôn mặt thật của ông chẳng lẽ muốn ông bỏ nó đi?, ông giơ cánh tay của mình lên,
bên trên là một ấn ký màu tím như bánh răng, bên trong có tám câu ngọc xếp đối nghịch nhau, ông thấy vẫn chưa có ai có ý định rời đi liền sát khí đầy mình, tức giận quát:
“Nếu ai có thì bước đến trước ba bước còn lại lập tức trở về... ta không thích nhìn thấy người chết ngày hôm nay... “
“ai không có cái này lập tức rời đi... ta bảo vệ các ngươi trước người này không được đâu... “
Hắn quay người lại giơ cánh tay của mình lên,hắn là kẻ tu luyện sát khí nên dễ dàng thông qua sát khí vừa tỏa ra cũng biết kẻ trước mặt mình cùng đẳng cấp thì kẻ thua cuộc vẫn là hắn, hắn dám chắc chắn điều đó vì cách biệt ở cảnh giới này thật sự quá nhỏ nhưng cách biệt về chiến lực thì quá lớn.
cánh tay của hắn cũng có một cái ấn ký màu tím nhưng chỉ có hai câu ngọc đối nghịch nhau, còn lại thì chỉ có tam thi của hắn tiểu kim, lão giả lúc nãy nhưng cũng chỉ có một câu ngọc mà thôi, có năm người có ấn ký này mà thôi còn lại đều không có,
Sau lời nói của hắn thì tất cả thoát khỏi chiến trận hướng bên trên phi đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, rõ ràng là có tăng tiến về mặt tu vi đó chứ, cũng xem như một lần cơ duyên đi.
Hắn lúc này mới quay lại lãnh khốc đến vô tình nói:
“Cha ta, ông đây rồi?... “
Thần bí nhân nhìn hắn một cái sau đó nói:
“Ta cũng là xếp vào hạng tổ tiên của nhà ngươi.. ăn nói cẩn thận chút xíu... đi theo ta... “
Thần bí nhân nói xong thì quay người rời đi,có vẻ buồn bực lắm, ông tên Ngao súy là cha của ông nội hắn,có nghĩa ông là cố của hắn, cũng tính là có máu mặt trong yêu tộc vậy mà bị cháu của mình nói vậy có tức không?
“Hừ... Tiểu kim đi thôi... “
Hắn vung tay giải tán chiến trận, thấy tiểu kim hơi ngẩn người nên hắn nói vậy, sau khi dung hợp với tiểu kim quy mắt đỏ đó thì tiểu kim thường ngẩn người như vậy, lần nào cũng phải có hắn kêu thì mới dậy được, rồi năm người bước đến sau lưng của Ngao súy, một trước năm sau bước men theo con đường nhỏ hiểm hóc ở đáy vực bước đi.
“Ngươi không hỏi ta là ai sao?... “
đi được một lúc thì Ngao súy cứ như không có chuyện gì làm, hỏi hắn:
“Tửu Long chi thần Ngao súy, cha của Thần long ngao thần, ông của Thần long chi tử Ngao thiếu thiên, cố nội của Ngao Trần, còn gì nữa không?... “
Hắn sớm biết lão là ai rồi, giả ngu chút thôi, chứ gia phả của Ngao gia thì hắn không học cũng thuộc rồi, ông nội hắn lúc nào chả nói, hắn nghe một cái là hiểu.
“Ngươi.. tốt đấy... nhưng chút nữa có chuyện gì... thì cứ bình tĩnh đừng tức giận làm cái gì cho mệt.. nhớ chưa?... “
Ngao súy lắc đầu mệt mỏi nói
“Đa tạ.. ông cố... nhắc nhở...”
Hắn vẫn cái mặt lạnh như băng nói.
Lúc hai người đang nói chuyện thì một cái động hiện ra trước mặt bọn họ,cái động khá to lớn, tiếp cận hai trăm mét cao, trăm mét rộng, hắn chắc chắn cái động này của thần thú thời thượng cổ chứ chẳng chơi.
Tổ đội một trước năm sau cứ thế bước vào hang động, sâu không thấy đáy đó, thậm chí haki quan sát của hắn cũng bị hạn chế đi, hắn cũng khó hiểu về điều này, hải lâu thạch bình thường cũng không chút ảnh hưởng đến haki của hắn, dưới biển hắn vẫn bật được vậy mà giờ đây hắn như người mù đường vậy, chỉ nhìn được phía trước khoảng mười mét là cùng.
Hắn đi mãi, đi mãi, đến mức hắn không biết mình đã đi bao xa nữa nhưng ít nhất cũng hơn trăm km có thừa rồi mà vẫn chưa đến cuối hang động, kỳ lạ quá rồi,hắn buồn chán đến mức hắn tự lâm vào cảnh “ vừa đi vừa ngủ”, hắn cũng mệt mỏi lắm chứ, mỗi lần như vậy hắn sẽ tìm đến giấc ngủ,hắn cứ như vậy bước đi như cương thi vậy, còn Ngao súy thì cứ như thầy pháp dẫn cương thi đi xuống mồ vậy.
cuối cùng sau một giấc ngủ dài hắn bị đánh thức bởi tấm lưng to lớn của Ngao súy, hắn tỉnh dậy sau cú đập mặt ngoạn mục vào lưng của Ngao súy, hắn nhìn về phía trước nói:
“Tại sao chỉ có ba cửa?... phải là bốn cửa chứ?... “
Lúc này trước mặt hắn có ba cánh cửa nhỏ hơn nhưng vẫn rất to lớn, bên trên mỗi cánh cửa có lần lượt ba chữ” thiên,địa,nhân “,
“ Hải tộc không có mặt ở đây... họ có việc khác... vào thôi... “
Ngao súy nói với hắn một câu sau đó hướng cửa địa bước vào, hắn cũng không hỏi nhiều cũng bước theo thôi, khác với lần trước lần này, hắn cảm nhận được sức nóng kinh hồn từ sâu trong đó bốc lên, lần này cũng khá ngắn thoáng chốc thì hắn đã đến rồi, trước mặt hắn là một thánh đài không hơn không kém,bên trên có ba cái thần tọa, mỗi thần tọa đều có một chữ riêng “ thiên địa nhân” và có ba người ngồi ở đó, bên dưới là có khoảng trăm binh sĩ như tượng nhân mã của Tần thủy hoàng vậy.
Mỗi người bên trên đó đều mặc một bộ áo giáp riêng của mình, thiên màu xanh, địa màu tím, nhân màu vàng, mỗi người đều uy nghiêm đến lạ thường,mỗi người tất nhiên không giống như bên dưới không có tri giác mà là người thật nha.
“Người mới à... chưa đủ tuổi.. chú mời mấy em về đê... còn yếu lắm.. đã bảo là sáu bảy, tám câu ngọc rồi dẫn đến... sao cứ dẫn tầm bậy đến thế... “
Âm thanh đùa cợt từ ba người vang lên.
“Đến đây lấy đồ thôi.. mấy chú cứ thích đùa với tiểu bối... tám thì đến trăm năm sau cũng không có đâu... năm sáu bảy được rồi... “
Ngao súy đi đến trước mặt ba người cười cười nói
“Lấy cái này sao?... ok thôi... đến đây ba năm là phải về nếu không thì... hiểu rồi chứ đám tiểu bối... “
Người ở giữa đưa ra một ngọn lửa màu tím sau đó liếc nhìn về bọn hắn khiến bọn hắn rùng mình mấy cái, giọng đùa cợt nhưng cực kỳ âm lãnh nói.
“Được rồi.. ok thôi.. ta đi đây...”
Ngao súy bắt lấy ngọn lửa sau đó phi thân bay về phía bọn họ,sau đó tay còn lại xuất hiện một cái ma bàn, tất cả đều biến mất chỉ trong một nốt nhạc.
Lúc này hào quang của ba người mới biến mất đi, hiện ra hai nữ một nam, hai người nữ đều có khuynh quốc khuynh thành nhan sắc, mỗi người mỗi vẻ, một người ở thần tọa “ thiên” thì lạnh lẽo mà cao thượng khiến người khác cảm thấy nhỏ bé, một người ở thần tọa “ nhân “ thì lại đời thường ấm áp khiến ai cũng muốn bảo vệ, nam nhân ở thần tọa “ địa” trước giờ vẫn giữ một nụ cười hiền hòa nhìn về hướng hắn rời đi, nam nhân này không ai khác chính là Long thần chi tử Ngao thiếu thiên.
Nói đến thân phận của ba người,“ thiên” đại diện cho thần giới chi thần, “ địa” chính là địa ngục chi thần, “ nhân” đại diện cho nhân hòa chi thần, ba người đại diện cho “thiên thời”, ''địa lợi'' cùng ''nhân hòa'' của thế giới của hắn,nếu nói trắng ra thì ba người là tối thượng như Chí cao thần của đấu la đại lục vậy nhưng ở đây người ta gọi họ là chí tôn thần.
“Hắn là con của huynh thật sao?... anh tuấn tiêu sái đấy... muốn trao thần vị cho con huynh thật sao?... sau đó huynh muốn đi tìm tỷ ấy sao?... cho ta đi theo được không?... “
Nhân hòa chi thần cười cười nhìn ngao thiếu thiên à nhầm địa ngục chi thần mới đúng, cười tự tin nói.
“Hài... hỗn độn hung thú vẫn còn ở đó thì ta vẫn chưa an tâm giao thần vị này cho nó được... đành phải đợi thêm vậy... chúng ta đi thôi... việc còn nhiều mà... “
Địa ngục chi thần cười mỉm nói, nụ cười của ông nhìn thì rất hạnh phúc nhưng thật chất là một nụ cười đắng chát, một nụ cười gượng che dấu nỗi đau của mình mà thôi, ông không có mặt mũi đâu nhìn hắn nên mới chưa dám gặp mặt thôi.
“Đệ không cần đau thương như vậy... muội ấy chắc vẫn đợi đệ mà... chúng ta quay về với công việc của chúng ta thôi... “
Thiên giới chi thần nhìn địa ngục chi thần nói, sau đó cả ba người lại biến thành tượng nhân mã, ba người lại phải về thần giới mất rồi, đây là nơi duy nhất họ có thể xuất hiện nhưng đáng tiếc không ai biết cả.
“Đánh hay lắm... “
Người này một đầu tóc màu vàng hoàng kim giống người saiyan vậy nhưng cũng có vài sợi ánh tím, khuôn mặt sắc lạnh mà tuấn mĩ có vài phần giống hắn, khí tức không có một chút nào tiết ra ngoài khiến người khác phải thốt lên:“ kẻ này sâu không lường được...”
“Ngươi là ai?... Tại sao dám dùng khuôn mặt của cha ta... muốn chết... “
Hắn lạnh lùng đến cực độ, hắn thật sự tức giận rồi, đụng hắn thì được nhưng có đụng vào người thân hắn thử xem,lúc trước cha hắn chết trước mặt hắn, hắn chưa bao giờ quên bây giờ tại sao lại xuất hiện trước mặt hắn được.
“ Ta không phải cha con, ta thừa nhận điều đó... Ta là Ngao Súy... cha ngươi là Ngao thiếu thiên phải không?.... hắn còn đang ở bên trong.. ta đến đây chỉ để lựa chọn nhân tuyển mà thôi... những người có cái bớt màu tím ở bàn tay thì có thể ở lại... còn lại thì lập tức trở về đi thôi... trở về tu luyện sau đến lại... “
Thần bí nhân cười cười nói, ông cũng cảm nhận được sát khí của hắn, nhưng trách ông được sao, đây là khuôn mặt thật của ông chẳng lẽ muốn ông bỏ nó đi?, ông giơ cánh tay của mình lên,
bên trên là một ấn ký màu tím như bánh răng, bên trong có tám câu ngọc xếp đối nghịch nhau, ông thấy vẫn chưa có ai có ý định rời đi liền sát khí đầy mình, tức giận quát:
“Nếu ai có thì bước đến trước ba bước còn lại lập tức trở về... ta không thích nhìn thấy người chết ngày hôm nay... “
“ai không có cái này lập tức rời đi... ta bảo vệ các ngươi trước người này không được đâu... “
Hắn quay người lại giơ cánh tay của mình lên,hắn là kẻ tu luyện sát khí nên dễ dàng thông qua sát khí vừa tỏa ra cũng biết kẻ trước mặt mình cùng đẳng cấp thì kẻ thua cuộc vẫn là hắn, hắn dám chắc chắn điều đó vì cách biệt ở cảnh giới này thật sự quá nhỏ nhưng cách biệt về chiến lực thì quá lớn.
cánh tay của hắn cũng có một cái ấn ký màu tím nhưng chỉ có hai câu ngọc đối nghịch nhau, còn lại thì chỉ có tam thi của hắn tiểu kim, lão giả lúc nãy nhưng cũng chỉ có một câu ngọc mà thôi, có năm người có ấn ký này mà thôi còn lại đều không có,
Sau lời nói của hắn thì tất cả thoát khỏi chiến trận hướng bên trên phi đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, rõ ràng là có tăng tiến về mặt tu vi đó chứ, cũng xem như một lần cơ duyên đi.
Hắn lúc này mới quay lại lãnh khốc đến vô tình nói:
“Cha ta, ông đây rồi?... “
Thần bí nhân nhìn hắn một cái sau đó nói:
“Ta cũng là xếp vào hạng tổ tiên của nhà ngươi.. ăn nói cẩn thận chút xíu... đi theo ta... “
Thần bí nhân nói xong thì quay người rời đi,có vẻ buồn bực lắm, ông tên Ngao súy là cha của ông nội hắn,có nghĩa ông là cố của hắn, cũng tính là có máu mặt trong yêu tộc vậy mà bị cháu của mình nói vậy có tức không?
“Hừ... Tiểu kim đi thôi... “
Hắn vung tay giải tán chiến trận, thấy tiểu kim hơi ngẩn người nên hắn nói vậy, sau khi dung hợp với tiểu kim quy mắt đỏ đó thì tiểu kim thường ngẩn người như vậy, lần nào cũng phải có hắn kêu thì mới dậy được, rồi năm người bước đến sau lưng của Ngao súy, một trước năm sau bước men theo con đường nhỏ hiểm hóc ở đáy vực bước đi.
“Ngươi không hỏi ta là ai sao?... “
đi được một lúc thì Ngao súy cứ như không có chuyện gì làm, hỏi hắn:
“Tửu Long chi thần Ngao súy, cha của Thần long ngao thần, ông của Thần long chi tử Ngao thiếu thiên, cố nội của Ngao Trần, còn gì nữa không?... “
Hắn sớm biết lão là ai rồi, giả ngu chút thôi, chứ gia phả của Ngao gia thì hắn không học cũng thuộc rồi, ông nội hắn lúc nào chả nói, hắn nghe một cái là hiểu.
“Ngươi.. tốt đấy... nhưng chút nữa có chuyện gì... thì cứ bình tĩnh đừng tức giận làm cái gì cho mệt.. nhớ chưa?... “
Ngao súy lắc đầu mệt mỏi nói
“Đa tạ.. ông cố... nhắc nhở...”
Hắn vẫn cái mặt lạnh như băng nói.
Lúc hai người đang nói chuyện thì một cái động hiện ra trước mặt bọn họ,cái động khá to lớn, tiếp cận hai trăm mét cao, trăm mét rộng, hắn chắc chắn cái động này của thần thú thời thượng cổ chứ chẳng chơi.
Tổ đội một trước năm sau cứ thế bước vào hang động, sâu không thấy đáy đó, thậm chí haki quan sát của hắn cũng bị hạn chế đi, hắn cũng khó hiểu về điều này, hải lâu thạch bình thường cũng không chút ảnh hưởng đến haki của hắn, dưới biển hắn vẫn bật được vậy mà giờ đây hắn như người mù đường vậy, chỉ nhìn được phía trước khoảng mười mét là cùng.
Hắn đi mãi, đi mãi, đến mức hắn không biết mình đã đi bao xa nữa nhưng ít nhất cũng hơn trăm km có thừa rồi mà vẫn chưa đến cuối hang động, kỳ lạ quá rồi,hắn buồn chán đến mức hắn tự lâm vào cảnh “ vừa đi vừa ngủ”, hắn cũng mệt mỏi lắm chứ, mỗi lần như vậy hắn sẽ tìm đến giấc ngủ,hắn cứ như vậy bước đi như cương thi vậy, còn Ngao súy thì cứ như thầy pháp dẫn cương thi đi xuống mồ vậy.
cuối cùng sau một giấc ngủ dài hắn bị đánh thức bởi tấm lưng to lớn của Ngao súy, hắn tỉnh dậy sau cú đập mặt ngoạn mục vào lưng của Ngao súy, hắn nhìn về phía trước nói:
“Tại sao chỉ có ba cửa?... phải là bốn cửa chứ?... “
Lúc này trước mặt hắn có ba cánh cửa nhỏ hơn nhưng vẫn rất to lớn, bên trên mỗi cánh cửa có lần lượt ba chữ” thiên,địa,nhân “,
“ Hải tộc không có mặt ở đây... họ có việc khác... vào thôi... “
Ngao súy nói với hắn một câu sau đó hướng cửa địa bước vào, hắn cũng không hỏi nhiều cũng bước theo thôi, khác với lần trước lần này, hắn cảm nhận được sức nóng kinh hồn từ sâu trong đó bốc lên, lần này cũng khá ngắn thoáng chốc thì hắn đã đến rồi, trước mặt hắn là một thánh đài không hơn không kém,bên trên có ba cái thần tọa, mỗi thần tọa đều có một chữ riêng “ thiên địa nhân” và có ba người ngồi ở đó, bên dưới là có khoảng trăm binh sĩ như tượng nhân mã của Tần thủy hoàng vậy.
Mỗi người bên trên đó đều mặc một bộ áo giáp riêng của mình, thiên màu xanh, địa màu tím, nhân màu vàng, mỗi người đều uy nghiêm đến lạ thường,mỗi người tất nhiên không giống như bên dưới không có tri giác mà là người thật nha.
“Người mới à... chưa đủ tuổi.. chú mời mấy em về đê... còn yếu lắm.. đã bảo là sáu bảy, tám câu ngọc rồi dẫn đến... sao cứ dẫn tầm bậy đến thế... “
Âm thanh đùa cợt từ ba người vang lên.
“Đến đây lấy đồ thôi.. mấy chú cứ thích đùa với tiểu bối... tám thì đến trăm năm sau cũng không có đâu... năm sáu bảy được rồi... “
Ngao súy đi đến trước mặt ba người cười cười nói
“Lấy cái này sao?... ok thôi... đến đây ba năm là phải về nếu không thì... hiểu rồi chứ đám tiểu bối... “
Người ở giữa đưa ra một ngọn lửa màu tím sau đó liếc nhìn về bọn hắn khiến bọn hắn rùng mình mấy cái, giọng đùa cợt nhưng cực kỳ âm lãnh nói.
“Được rồi.. ok thôi.. ta đi đây...”
Ngao súy bắt lấy ngọn lửa sau đó phi thân bay về phía bọn họ,sau đó tay còn lại xuất hiện một cái ma bàn, tất cả đều biến mất chỉ trong một nốt nhạc.
Lúc này hào quang của ba người mới biến mất đi, hiện ra hai nữ một nam, hai người nữ đều có khuynh quốc khuynh thành nhan sắc, mỗi người mỗi vẻ, một người ở thần tọa “ thiên” thì lạnh lẽo mà cao thượng khiến người khác cảm thấy nhỏ bé, một người ở thần tọa “ nhân “ thì lại đời thường ấm áp khiến ai cũng muốn bảo vệ, nam nhân ở thần tọa “ địa” trước giờ vẫn giữ một nụ cười hiền hòa nhìn về hướng hắn rời đi, nam nhân này không ai khác chính là Long thần chi tử Ngao thiếu thiên.
Nói đến thân phận của ba người,“ thiên” đại diện cho thần giới chi thần, “ địa” chính là địa ngục chi thần, “ nhân” đại diện cho nhân hòa chi thần, ba người đại diện cho “thiên thời”, ''địa lợi'' cùng ''nhân hòa'' của thế giới của hắn,nếu nói trắng ra thì ba người là tối thượng như Chí cao thần của đấu la đại lục vậy nhưng ở đây người ta gọi họ là chí tôn thần.
“Hắn là con của huynh thật sao?... anh tuấn tiêu sái đấy... muốn trao thần vị cho con huynh thật sao?... sau đó huynh muốn đi tìm tỷ ấy sao?... cho ta đi theo được không?... “
Nhân hòa chi thần cười cười nhìn ngao thiếu thiên à nhầm địa ngục chi thần mới đúng, cười tự tin nói.
“Hài... hỗn độn hung thú vẫn còn ở đó thì ta vẫn chưa an tâm giao thần vị này cho nó được... đành phải đợi thêm vậy... chúng ta đi thôi... việc còn nhiều mà... “
Địa ngục chi thần cười mỉm nói, nụ cười của ông nhìn thì rất hạnh phúc nhưng thật chất là một nụ cười đắng chát, một nụ cười gượng che dấu nỗi đau của mình mà thôi, ông không có mặt mũi đâu nhìn hắn nên mới chưa dám gặp mặt thôi.
“Đệ không cần đau thương như vậy... muội ấy chắc vẫn đợi đệ mà... chúng ta quay về với công việc của chúng ta thôi... “
Thiên giới chi thần nhìn địa ngục chi thần nói, sau đó cả ba người lại biến thành tượng nhân mã, ba người lại phải về thần giới mất rồi, đây là nơi duy nhất họ có thể xuất hiện nhưng đáng tiếc không ai biết cả.
Bình luận truyện