Sát Phá Lang - Priest

Quyển 1 - Chương 20: Truyền nghề



Chỉ thấy một thứ bằng sắt cao hơn một người đứng ngay cửa, dưới mũ giáp huyền thiết lộ ra hai con mắt tròn xoe bằng hạt đậu, trong mắt lóe màu tím bầm riêng biệt khi tử lưu kim cháy, có vẻ đặc biệt đáng sợ, đủ để đảm nhận nhân vật chính trong truyện ma đêm khuya.

Đôi mắt con bằng sắt ấy nhìn thẳng phía trước, dại ra mà lướt qua đỉnh đầu Trường Canh, dòm lom lom phía sau y, nó giơ bàn tay to như cái bát, gõ cửa phòng y hệt như chim gõ kiến, căn bản dừng không được.

Ba hồn bảy vía Trường Canh còn ở giữa không trung biểu diễn thần hồn điên đảo là gì, chưa kịp tỉnh táo lại, vừa thấy tình cảnh này thì tóc gáy cả đêm chưa thể nằm xuống lại lần nữa dựng ngược lên.

Y giật mình hít sâu một hơi, nhanh chóng lui về sau một bước, lôi bội kiếm trên cửa xuống.

Đúng lúc này, Cố Quân từ phía sau nó ló đầu ra, hưng trí bừng bừng: “Thú vị không?”

Trường Canh: “…”

Thú vị cái rắm!

“Bọn gia tướng và thị vệ không dám tùy ý động binh khí với ngươi, ta nghe Vương thúc nói hằng ngày ngươi một mình luyện kiếm trong viện, không có ai tiếp chiêu, rất là buồn tẻ,” Cố Quân vừa nói vừa tùy ý khều gáy con kia, quái vật sắt đáng sợ ngoan ngoãn im lặng, đứng ngây ra tại chỗ, Cố Quân sờ cái đầu sắt to đùng, cười nói với Trường Canh, “Đem một ‘khôi lỗi hầu kiếm’ tới cho ngươi chơi, được không?”

Trường Canh không dám dừng ánh mắt ở Cố Quân lâu lắm, đành phải ngửa đầu ngó quái vật sắt bất động như núi kia.

Giây lát sau, y dửng dưng chỉ ngực mình: “Ta, chơi nó?”

Thật sự không phải bị nó chơi chứ?

Cố Quân đẩy khôi lỗi sắt vào tiểu viện Trường Canh ở, Trường Canh uể oải theo sau.

Người thiếu niên có tật giật mình, mặc dù giữ vững sự bình tĩnh trên mặt một cách khó khăn, y lại vẫn chỉ dám liếc trộm vào lúc Cố Quân quay người đi, nhìn vài lần liền phát hiện Cố Quân mặc đặc biệt mát mẻ.

Sáng sớm đầu đông hà hơi thành sương, vậy mà Cố Quân chỉ mặc một kiện giáp bào không cũ không mới, lúc loay hoay khôi lỗi hơi khom lưng, eo tựa hồ còn nhỏ hơn Trường Canh tưởng tượng một chút.

Rất nhanh, Trường Canh liền ý thức được mình đang nhìn chỗ không nên nhìn, liền hớt hải quay đầu đi, hỏi: “Hôm nay không ra ngoài à?”

Cố Quân: “Ừ, được nghỉ.”

Trường Canh im lặng một lúc, vẫn không nhịn được nói: “Sao ngươi mặc như thế, không lạnh à?”

“Dài dòng, đừng học Thẩm Dịch, mau tới đây.” Cố Quân vẫy tay gọi y, vặn quái vật sắt ngay lại, vỗ bả vai cứng ngắc của nó mà nói, “Đây là một biến chủng của thiết khôi lỗi, khác với loại giữ nhà canh gác bình thường, nó còn gọi là khôi lỗi hầu kiếm, rất nhiều con cháu thế gia kinh thành khi tập võ luyện kiếm đạo sư đầu tiên đều là nó, hồi nhỏ ta cũng từng dùng – nó biết mấy bộ kiếm thuật vỡ lòng cố định, trên người có bảy huyệt là đầu, cổ, ngực, bụng, vai, tay, chân. Nếu ngươi có thể đâm trúng bất cứ một điểm nào trong bốn điểm đầu, nó sẽ lập tức dừng lại, nhưng nếu như đụng vào bốn điểm sau, thì phải cẩn thận, cho dù đánh tới huyệt vai tay, nó còn chân cử động được, có thể đá ngươi bất cứ lúc nào. Nếu muốn khóa nó, bất cứ một huyệt nào trong vai tay và huyệt chân trúng kiếm hết mới được, thế nào, thử xem?”

Cố Quân giảng giải còn chưa dài bằng một phát rắm, dăm ba câu đã xong, lập tức tiến vào giai đoạn thực tiễn đơn giản lỗ mãng: “Cầm kiếm cho chắc vào.”

Chưa dứt lời thì thiết khôi lỗi đã hành động, ánh sáng tím ở hai mắt nó bừng lên, chợt tiến lên một bước, giơ kiếm chém xuống.

Trường Canh đang không tập trung, kiếm cũng chưa rút ra, vội vã luống cuống nhảy lùi vài bước.

Nhưng khôi lỗi không cho y nghỉ ngơi, một khi bắt đầu thì lập tức đuổi đánh không tha, chớp mắt đã ép y đến góc tường.

Trường Canh không biết tránh đâu, đành phải cắn răng một cái, hai tay cầm kiếm, vung từ dưới lên. Hai thanh thiết kiếm đánh vào nhau, cổ tay Trường Canh bị chấn mạnh, trọng kiếm trực tiếp tuột tay rơi xuống đất, mồ hôi nóng vừa đi thì mồ hôi lạnh lại tới, y ngửa ra sau theo bản năng – kiếm của khôi lỗi dừng ở chỗ trên trán y một nắm tay.

Trên mũi kiếm ngưng tụ một đường ánh sáng lạnh.

Tiểu viện lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng Trường Canh thở hồng hộc và tiếng động lực “ù ù” trong cơ thể thiết khôi lỗi.

Cố Quân không nói tiếng nào, cũng không tiến lên hướng dẫn, ngồi vào bàn đá trong viện, lấy từ trong lòng ra một chén rượu nhỏ, tháo bầu rượu bên hông, lấy Trường Canh bị khôi lỗi đuổi chạy khắp nơi làm thức nhắm.

Trường Canh liếc thấy vị đại gia ấy thì người càng khó chịu hơn.

Một mặt, y giống một con khổng tước nhỏ mới trưởng thành, lông còn chưa mọc đủ, đã có một bầu tâm tư xòe đuôi “cho tên kia biết mặt”, mặt khác, trong lòng y đầy tích tụ, vừa nhìn thấy Cố Quân liền hơi xây xẩm.

Chiến ý trong lồng ngực thiếu niên lắc lư qua lại giữa đốt bùng và tắt lửa, nhưng thiết khôi lỗi không hiểu phong tình, dưới chân phun ra hơi nước màu trắng, vô bi vô hỉ trượt đi vài thước, nghiêng người bày ra thức mở đầu, lại lần nữa chỉ kiếm tới Trường Canh.

Trường Canh gác trọng kiếm trên vai, chủ động tiến lên, vắt óc nhớ lại chiêu dùng chủy thủ đánh bay kiếm của y khi ở phủ Thái thú Nhạn Hồi của Cố Quân.

Cố Quân ngắm nghía chén rượu nho nhỏ trong tay, “Chậc” một tiếng, nhìn mà lắc đầu.

Chỉ thấy rìa hai thanh thiết kiếm kia ma sát mạnh, tia lửa tóe lên, trên chuôi kiếm một lần nữa truyền đến lực áp bách khó lòng chịu nổi, kiếm chưa đến đúng chỗ thì người đã kiệt sức, trọng kiếm lại tuột tay Trường Canh văng đi ba thước.

Khôi lỗi hầu kiếm dùng để luyện tập, sẽ không đả thương người, tử quang trong mắt chớp tắt vài cái, nó nhấc thanh kiếm trên đầu Trường Canh, lại lần nữa trượt ra, thay đổi tư thế.

Trường Canh thái dương rịn mồ hôi, lại không nhịn được một lần nữa phân tâm nhìn lén Cố Quân, ảo não nghĩ bụng: “Hôm nay y không định đi à? Có gì đáng xem đâu!”

Cố Quân nhìn kiếm của Trường Canh bị đánh bay hết lần này tới lần khác, uống xong một bầu rượu lạnh, đôi chân dài đổi trên dưới ba lượt, cực kỳ kiên nhẫn, cho đến khi khôi lỗi ra một đòn nghiêm trọng, cả người Trường Canh bay đi, y rốt cuộc mới đủng đỉnh đứng dậy.

Trường Canh ngã xuống đất trầy da đau rát, đưa tay sờ còn thấy có ít máu, nhưng y không màng lau đi, bởi vì Cố Quân đi đến bên cạnh y, khoanh tay trước ngực, nhìn thiết khôi lỗi cao lớn trước mặt.

Trường Canh vô thức cúi gằm đầu, thất bại thảm hại đến không dám nhìn người kia.

“Trong lòng ngươi hoảng, chân liền không vững,” Cố Quân nói, “Nếu chân đứng không vững, kiếm pháp lợi hại hơn cũng là nước không nguồn, cây không rễ.”

Trường Canh giật mình, cực nghiêm túc ngẩng đầu lên.

Cố Quân hiếm khi nghiêm trang, nhàn nhạt nói: “Đứng lên, ta dạy ngươi.”

Trường Canh thoạt tiên sửng sốt, lập tức mở to hai mắt, không đợi y phản ứng, Cố Quân đã chẳng thèm phân bua xách y lên, từ sau lưng nắm tay cầm kiếm, ôm lấy y.

Trường Canh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lưng căng cứng.

Cố Quân thấp giọng nói: “Hãy thả lỏng, đừng nhìn ta, nhìn kiếm của ngươi đi.”

Y còn chưa dứt lời, tử quang trong mắt thiết khôi lỗi đối diện đã rực lên, nó lại lần nữa gào thét lao đến, trong bụng rung ù ù, như trống trận bay tới, vẫn là một kiếm đánh thẳng xuống đầu.

Dẫu trong huyết mạch Trường Canh thật sự ẩn sâu dã tính nào đó, cũng chỉ khi sinh tử trước mắt lòng đầy kích phẫn mới bị kích phát ra. Mà đây dù sao chỉ là luyện kiếm.

Nhất thời, y chẳng để ý nổi một chút thân mật khiến y mất tự nhiên kia, phản ứng đầu tiên vẫn là lui lại, bất cứ ai phải nhận áp lực bức người trước mặt quái vật khổng lồ đến thế đều sẽ có phản ứng như vậy.

Nhưng Cố Quân không cho phép y lui bước, Trường Canh cảm thấy cả người mình bị Cố Quân đẩy bay lên, như rối gỗ giật dây không e sợ gì mà lao tới thiết khôi lỗi kia. Cổ tay y nằm trong bàn tay như làm bằng sắt của Cố Quân, không tự chủ được đâm trọng kiếm ra, chớp mắt đánh giáp lá cà, Trường Canh cảm thấy tay cầm kiếm bị Cố Quân nghiêng một góc độ cực vi diệu, kiếm mà thiết khôi lỗi chém xuống lại bị “bẩy” lên.

Hàn thiết sượt qua người, cơ hồ cứa qua thái dương y, Trường Canh theo bản năng nhắm mắt, còn cho là mình sẽ trực tiếp đụng trúng.

Cố Quân thầm thở dài, nghĩ bụng: “Đứa trẻ này thiếu chút huyết khí, chỉ sợ không phải người cầm kiếm.”

Mùi hàn thiết thoảng qua mũi Trường Canh, khuỷu tay thiết khôi lỗi hơi kẹt. Cố Quân nhấc chân đá hõm đầu gối Trường Canh, quát: “Mở mắt, cánh tay!”

Đầu gối Trường Canh mềm nhũn, chân bị ngoại lực bắn ra, mũi chân chọc thẳng vào huyệt cánh tay của khôi lỗi.

Trên máy móc “Cụp” một tiếng, cánh tay bị khóa, Trường Canh mới thở ra một nửa, ngay sau đó đã bị Cố Quân đè cong lưng.

Gió rít qua tai “Vù” một tiếng – chân khôi lỗi quét ngang tới.

Cố Quân: “Xem cho kỹ.”

Y nắm chặt tay Trường Canh, kéo thiếu niên ấy trượt nửa vòng tròn sắc bén trên mặt đất, mũi kiếm sượt thẳng qua mắt cá chân thiết khôi lỗi.

Lại là một tiếng “Cụp”, khôi lỗi triệt để bị đóng đinh.

Nó giữ nguyên động tác Kim kê độc lập đứng im tại chỗ, tử quang lóe lóe trong mắt, dần dần ngừng tấn công, tối đi.

Bàn tay Trường Canh toàn là mồ hôi, ngực thì phập phồng mạnh, ngay cả Cố Quân buông ra khi nào y cũng không nhận thấy.

Trong chớp mắt này, y cảm nhận được chênh lệch trời vực giữa mình và tiểu nghĩa phụ.

Cố Quân vẫn thong dong phủi bụi đất trên người y: “Lùi bước là nhân chi thường tình, nếu là đối với con người, tiến tiến thoái thoái trái lại cũng không sao, nhưng hãy nhớ, nếu đối đầu thiết khôi lỗi hoặc trọng giáp khi chưa mặc giáp trụ, tuyệt đối không thể lui. Bởi vì mấy thứ bằng sắt này đốt tử lưu kim trên chân, ngươi vừa lui sẽ bị chúng đuổi theo, khi đó tâm trí và thân thể ngươi đều hướng về phía sau, rất khó ngưng tụ lực phản kích trong thời gian ngắn, ngược lại sẽ luống cuống tay chân rơi vào tay đối phương.”

Trường Canh trầm ngâm rất lâu, đột nhiên hỏi: “Ý nghĩa phụ là, nếu gặp kẻ địch mạnh hơn mình nhiều, xông lên sẽ có phần thắng cao hơn tránh lui sao?”

Cố Quân nhướng mày, hơi lấy làm lạ nói: “Hở? Sao hôm nay lại ‘nghĩa phụ’ rồi?”

Trường Canh cái gì cũng tốt, có mỗi điểm ngoài miệng luôn không biết lớn nhỏ là rất đáng ghét, mở miệng ngậm miệng chuyên gọi y là “Thập Lục”.

Cố Quân đẻ vào ngày mười sáu tháng Giêng, nhũ danh Thập Lục này còn là do công chúa đặt, trừ công chúa và tiên đế ra, ngay cả lão Hầu gia cũng không gọi y như vậy. Tuy y không so đo lắm, nhưng từ sáng đến tối bị một đứa nhóc mở mồm ra là “Thập Lục trường Thập Lục đoản”, cũng rất khó chịu.

Dựa theo kinh nghiệm, Cố Quân cảm thấy hình như chỉ có hai loại tình huống là mình có thể kiếm một tiếng “nghĩa phụ” từ tiểu tử này, một loại là mèo mù vớ chuột chết, y vô tình làm tên nhãi này cao hứng, một loại là mèo mù giẫm đuôi chó, y vô tình khiến tên nhãi này xù lông.

Trường Canh thâm sâu nhìn y một lúc, thần sắc tự dưng phức tạp, nói: “Trước kia là con không hiểu chuyện, về sau sẽ không thế nữa.”

Y rốt cuộc ý thức được chỗ đáng ghét đáng khinh, vô đức cũng vô năng của mình, làm sao còn dám tiếp tục tùy hứng nữa?

Đôi khi, giữa chàng thiếu niên “tự cho là đã thành người lớn” đến thật sự thành người lớn, đại khái chỉ cách có một đêm.

Cẩu thả như Cố Quân, cũng đột nhiên mơ hồ cảm nhận được hình như Trường Canh có chỗ nào khang khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện