Sát Phá Lang - Priest

Quyển 1 - Chương 29: Giao họa



Trong nháy mắt, Cố Quân chẳng còn giận nổi nữa.

Y đưa tay đón lấy Trường Canh, thuận thế vỗ vỗ lưng Trường Canh, cằm cọ bả vai đối phương, cảm thấy cánh tay kia đã không còn là một bộ xương trống rỗng không thật nữa.

Cố Quân cũng rất muốn thẳng thắn nói một câu “Ta cũng nhớ ngươi”, nhưng y từng này tuổi rồi mà chưa từng nói thế bao giờ, câu này lên lên xuống xuống trong lòng, cuối cùng vẫn sợ hãi, lâm trận bỏ chạy về bụng.

Y chỉ nhàn nhạt cười nói: “Lớn tướng rồi mà còn làm nũng.”

Trường Canh nhắm mắt lại, trong lòng biết không được vô lễ nữa, tình cảm không thể tự kiềm chế, nhưng tứ chi thân thể thì có.

Y biết điều buông Cố Quân ra, bình tĩnh đứng bên cạnh, dằn ngọn lửa rừng không nhìn thấy đang lan tràn trong lòng. Y biết mình muốn quá nhiều, nhiều đến vô lý, thậm chí vì vậy mà sinh ra đủ loại oán phẫn, và chúng đều thật đáng ghét, thế nên chẳng mảy may dám để lộ.

Trường Canh hít sâu một hơi, hỏi: “Sao nghĩa phụ lại đến Giang Nam?”

Cố Quân lườm một cái, nói vẻ không vui: “Còn mặt mũi mà hỏi, không phải đều là do ngươi à?”

Trường Canh không dám nhìn y nhiều, hơi cúi đầu.

Nhưng Cố Quân chỉ cho là mình nặng lời, những lời răn dạy đã ra đến đầu lưỡi lại bị chính y vội vàng ngậm vào. Y co ngón cái vào lòng bàn tay, bẻ qua bẻ lại từng đốt. Cảm giác mệt mỏi khi bôn ba ngàn dặm lúc này mới ùa lên, y kiềm chế sự mỏi mệt thình lình kéo đến này, đắn đo mấy lần, sau cùng cố hết sức bình tĩnh ôn hòa mà nói với Trường Canh: “Ngồi xuống, nói với ta vì sao cùng con lừa… khụ.”

Cố Quân ý thức được kêu “con lừa trọc” trước mặt Trường Canh hình như không thích hợp lắm, mà “đại sư” thì y tuyệt đối không gọi nổi, thế là kẹt lại.

Trường Canh: “Liễu Nhiên đại sư muốn xuôi phương Nam du lịch, là con tự chủ trương khăng khăng đòi đi theo, nghĩa phụ nếu vì vậy mà gây phiền toái cho y, thì lòng con cũng rất áy náy.”

Cố Quân: “…”

Trường Canh quá giỏi ăn nói, vừa biết giải vây cho con lừa trọc kia, vừa biết làm sao để không khiến y phát hỏa, một câu nói rõ trong ngoài khác nhau, khiến Cố Quân cũng suýt nữa “áy náy” theo. Y lần thứ hai thầm giật mình, bây giờ chẳng qua mới một năm, đứa trẻ trước kia nói chuyện thẳng tuột như chày gỗ từ đâu học được trò này nhỉ?

“Lúc bằng tuổi con, nghĩa phụ đã Nam hạ bình định phỉ loạn, con thì vẫn văn không thành võ không tựu, thế nên con muốn rời khỏi hầu phủ đi thăm thú thế giới bên ngoài,” Trường Canh trộm nhìn Cố Quân một cái, phát hiện trong đôi mắt ấy lại có tơ máu, lập tức không nói nổi nữa, sự áy náy tràn lòng từ ngực dâng lên họng, lí nhí, “… Chỉ là thủ đoạn bốc đồng, còn khiến nghĩa phụ bôn ba, con sai rồi, người phạt con đi.”

Cố Quân trầm mặc một lúc, chợt nói: “Ta lần đầu tiên tùy quân xuất chinh, kỳ thực là Đỗ lão tướng quân liên hợp cựu chúng của lão Hầu gia, cưỡng cầu tiên đế.”

Trường Canh ngẩng phắt đầu lên.

Cố Quân không hề là người khiêm tốn, rượu vào cũng thường xuyên khoác lác, mấy chuyện bốc phét như “che mắt bịt tai cũng có thể hạ hai mươi thiết khôi lỗi trong nửa nén nhang” y đều từng nói. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, y thiếu niên thành danh, nắm giữ ấn soái Tây chinh, trùng chỉnh Huyền Thiết doanh, một chuỗi lịch sử huy hoàng, rõ ràng việc nào nói ra cũng đủ khoe nửa đời, mà Cố Quân lại chưa bao giờ nhắc tới.

Cố Quân lại lấy ra một cái chén, rót một chén rượu hơi chua cho Trường Canh: “Đây là rượu của người Lâu Lan, ngươi cũng lớn rồi, có thể nếm vài hớp.”

Trường Canh uống một ngụm, chẳng thưởng thức ra vị gì, liền bỏ xuống. Y với Cố Quân rất lâu không gặp nhau, gặp một lần máu đã chảy lộn xộn rồi, thật sự không cần phải thêm rượu nữa.

Cố Quân: “Ta khi đó chẳng hiểu cái gì, đi theo chỉ làm rối thêm, lại thiếu niên khinh cuồng, không chịu khiêm tốn thừa nhận. Trên đường tiễu phỉ, một lần nọ ta hấp tấp liều lĩnh một mình hành động gây ra họa lớn, một chiến dịch nhỏ mất hơn ba mươi trọng giáp phải đổ cả đống vàng bạc vào, còn liên lụy Đỗ lão tướng quân trọng thương… Ngươi có nghe nói về Đỗ Trường Đức tướng quân chưa?”

Trường Canh từng nghe Liễu Nhiên kể, hòa thượng kia thuộc như lòng bàn tay về văn võ bá quan triều trước triều này, chỉ sợ còn thuộc hơn cả chân kinh của Phật tổ.

Mười mấy năm trước phu phụ lão An Định hầu lần lượt mắc bệnh qua đời, Cố Quân còn nhỏ, là Đỗ lão tướng quân chu toàn giữa biên cương và triều đình, một mình chèo chống đại cục, đáng tiếc sau đó vết thương cũ tái phát, chết trên đường viễn chinh Tây Bắc, bấy giờ mới để Cố Quân lúc ấy chẳng qua mười bảy tuổi làm Thống soái Tây chinh.

Cố Quân: “Nếu không phải do lần đó, lão nhân gia vốn có thể khỏe mạnh tráng kiện, không đến mức vì một trận phong hàn mà tái phát vết thương cũ. Năm ấy Nam hạ tiễu phỉ khải hoàn về triều, lão nhân gia dâng tấu báo lên triều đình, không nhắc một chữ đến sai lầm của ta, chỉ toàn khoe công, để ta ở lại trong quân.”

Cố Quân nói đến đây thì dừng lại một chút.

Y bỗng cảm thấy hơi khó tin, dọc đường toàn nghĩ đến sau khi bắt Trường Canh phải giáo huấn thế nào, từ văn đấu cân nhắc đến võ đấu, ai ngờ tự dưng biến thành ngồi xuống khai báo chuyện cũ năm xưa mất mặt của mình.

Y vốn tưởng rằng mình sẽ giữ kín như bưng những chuyện đó, nhưng hiện giờ giở ra xem, đột nhiên cũng có thể thản nhiên đối mặt.

Quả thực vượt ngoài tầm lý giải của y với bản thân.

Có lẽ Thẩm Dịch nói đúng, con thơ và cha già, quả thật đều là trọng trách nặng trĩu, có thể đè người ta cúi đầu, nhìn rõ chính mình.

“Sở dĩ ta ở trên vị trí này, không phải vì ta lợi hại hơn ai, mà là vì ta họ Cố,” Cố Quân nhìn Trường Canh nói, “Đôi khi, xuất thân của ngươi quyết định ngươi phải làm gì, không thể làm gì.”

Đây là lần đầu tiên Cố Quân giải thích cho Trường Canh nguyên do mình không thể dẫn y đi Tây Bắc, tuy rằng hết sức khó hiểu.

Trường Canh nhìn y chăm chú.

Cố Quân đắn đo một chút, lại nói: “Nhưng nếu ngươi thật sự đã suy nghĩ rõ mình nên đi con đường thế nào, thì cũng không cần băn khoăn quá nhiều, chỉ cần ta còn sống, ta luôn có đủ sức lực để quét sạch những chướng ngại không nên có giúp ngươi.”

Trường Canh vốn tưởng rằng mình đi theo Liễu Nhiên hòa thượng đã luyện được cái miệng gặp ai cũng dám mở ra nói chuyện, nhưng hiện giờ mới phát hiện, “ai” này, vẫn phải loại trừ Cố Quân ra, khi đối mặt với Cố Quân, y biến thành ăn nói vụng về vô cùng.

Y vẫn cho rằng mình là gánh nặng tiên đế ném cho Cố Quân, là kẻ tham lam thèm nhỏ dãi thế giới không thuộc về mình, nhưng thì ra không phải vậy.

Trường Canh thầm nghĩ, không thể còn ai đối xử với y như Cố Quân.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên hiện lên một bóng người: “Đại soái.”

Cố Quân định thần lại, khoát tay nói với Trường Canh: “Nghỉ sớm một chút, đi theo hòa thượng kia ăn không ngon ngủ không yên – A, hay ngươi muốn ở lại ngủ với ta?”

Trường Canh: “…”

Trong đầu y “Đùng” một tiếng nở hoa, lập tức đỏ mặt tới mang tai.

Cố Quân cười nói: “Còn biết xấu hổ rồi cơ đấy, trước kia mơ thấy ác mộng sợ phát khóc, không phải đều là ta ru ngươi ngủ à?”

Trường Canh thật sự không biết nên đối mặt với phỉ báng thẳng thừng này thế nào – chủ yếu là Cố Quân nói thẳng thắn vô tư như thực sự có vậy!

Thiếu niên ban nãy còn thiệt xán sinh hoa rốt cuộc tịt ngòi, như bước trên mây mà chạy khỏi phòng Cố Quân.

Sau khi Trường Canh đi khỏi, Cố Quân mới vẫy tay gọi người ngoài cửa: “Vào đi.”

Một tướng sĩ mặc huyền ưng giáp lập tức theo lời tiến vào.

Huyền ưng nói: “Thuộc hạ phụng mệnh đuổi bắt vị tăng nhân kia…”

Liễu Nhiên lén dụ dỗ tiểu hoàng tử xuất kinh, dù rằng việc này quả thật rất quá đáng, nhưng hiện tại đã tìm được người rồi, Cố Quân cũng không tiện đắc tội nặng với Hộ Quốc tự, huống chi ban nãy Trường Canh còn nói giúp.

Cố Quân: “Thôi, nói một tiếng với Trọng Trạch, triệt lệnh truy nã đi, cứ bảo là một hiểu lầm, hôm khác ta mời vị Liễu Nhiên đại sư kia ăn một bữa cơm chay.”

“Trọng Trạch” chính là tên tự của Diêu Trấn Diêu đại nhân – tuy y nói thế, nhưng chỉ cần Liễu Nhiên có đầu óc, tất không dám tới dự tiệc, Cố Quân nắm chắc khiến hắn nhìn khuôn mặt mình thì ngay cả nước cũng uống không nổi.

Huyền ưng nọ thấp giọng nói: “Thuộc hạ vô năng, còn chưa phát hiện tung tích vị cao tăng kia, nhưng chập tối hôm nay thấy ông ta lên một con đò, bèn theo quan binh lên lục soát, lại phát hiện việc này.”

Nói đoạn hắn lấy một cái túi vải nhỏ cất trong lòng, mở ra phát hiện là một mảnh vải, trên dính chút bột phấn màu vàng.

Cố Quân nhận lấy nhìn qua liền nhíu mày.

Thứ này y rất quen, tên là “toái tâm”, là một loại khoáng thạch sinh ra làm bạn với tử lưu kim, nghiền thành bột bỏ vào tử lưu kim theo tỉ lệ nhất định, có thể phòng ngừa vận chuyển đường dài tử lưu kim bất ngờ bốc cháy, khi sử dụng dùng công nghệ đặc thù lọc ra là được, rất thuận tiện.

Nhưng bình thường triều đình vận chuyển tử lưu kim, không phải dùng cự diên chở trên trời thì là đi quan đạo, do trú quân các nơi phái binh hộ tống, một con đò hòa thượng cũng có thể lên tùy tiện, sao lại có thứ này được?

Cố Quân: “Ngươi không làm lớn chuyện chứ?”

Huyền ưng: “Đại soái yên tâm.”

Cố Quân đứng dậy, bước tại chỗ hai bước: “Vậy thì, lệnh truy nã không được triệt, cứ tuyên bố với bên ngoài là ta nhất định phải bắt được hòa thượng kia, mấy huynh đệ giúp ta theo dõi con đò đó, xem nó đến từ đâu, đi về đâu…”

Cố Quân nói đến đây thì chợt dừng lại, y ngạc nhiên phát hiện tầm mắt mình bắt đầu mờ dần, trên người huyền ưng đứng cách không xa có một hư ảnh không đậm không nhạt.

“Hỏng rồi,” Cố Quân không biến sắc nghĩ, “Đi quá nhanh, không mang thuốc.”

Chẳng trách mang máng cảm thấy hình như đã quên chuyện gì, cái thùng cơm Thẩm Dịch cũng không chịu nhắc nhở y.

Huyền ưng: “Đại soái?”

Cố Quân điềm nhiên tiếp tục: “Nếu có thể, tốt nhất biết được chủ thuyền là ai, đặc biệt chú ý bình nhật ai hay qua lại với họ.”

Huyền ưng không nghi ngờ gì: “Vâng.”

“Từ từ, còn nữa,” Cố Quân gọi hắn lại, “Nếu tìm được hòa thượng kia, dẫn hắn tới gặp ta.”

Huyền ưng lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Đuổi huyền ưng này đi rồi, Cố Quân vặn đèn măng-sông trên bàn sáng lên, im lặng ngồi xuống.

Giang Nam không sản xuất tử lưu kim, nếu mấy con đò đó thật sự có vấn đề, thì lai lịch không ngoài hai đường – hoặc là ở Giang Nam có quan viên bán lậu, hoặc là đến từ hải ngoại.

Nếu là đường trước thì còn dễ nói, Giang Nam phú thứ, trời cao Hoàng đế xa, họ nhân lúc nơi đây phổ biến khôi lỗi trồng trọt mà lén lút ăn bớt thôi, việc này tự có Án sát Đốc sát xử lý, không tới phiên y tự ra tay.

Nhưng nếu là giả thiết sau, chỉ sợ là phức tạp rồi.

Đại Lương bảy đại quân chủng đều không yếu, đặc biệt “giáp” và “ưng” là hai nhánh lợi hại nhất, do ba đời Linh Xu viện dốc hết tâm huyết gầy dựng nên, chỉ xét trang bị, cũng tuyệt đối không thua kém người Tây Dương giỏi món này.

Độc mỗi “giao” là không ổn.

“Giao” của Đại Lương tuy là dùng trong thủy chiến, nhưng bình thường chỉ phòng thủ trên biển, cực ít rời bến, không thể so với thuyền lớn buồm to lướt gió rẽ sóng của người Tây Dương.

Ngày trước cũng thế – năm đó khi thương lộ trên biển nối liền đông tây nam bắc, trên tuyến duyên hải, đậu lại bến cảng cơ hồ toàn là thuyền phương Tây. Khi đó Vũ đế cầm quyền, Đại Lương tài đại khí thô, căn bản chẳng cần thông thương hằng ngày với man di Tây Dương, đều là người Tây Dương chạy tới đào vàng.

Khi đó, cái gọi là “thông thương”, là người ta đưa hàng tới tận cửa, bên này mới hạ mình mở bến cảng, miễn cưỡng giữ lại mấy món linh tinh, thưởng cho họ ít tiền tiêu vặt.

Cho đến tiên đế và đương kim Hoàng đế, tuy nhìn thấy lợi nhuận của thông thương hải vận, đều rất nhiệt tình, nhưng do tuyến Tây Bắc liên tục mất ổn định, việc phòng vệ trên biển của “cự giao nhập hải” thủy chung bị gác lại, không phải không có tiền, thì là không đủ tử lưu kim.

Nếu trên con đò ấy thật sự có kẻ lén buôn bán tử lưu kim, như vậy vô cùng có khả năng uy hiếp đến phòng vệ tuyến Đông Hải.

Rồi còn Liễu Nhiên hòa thượng, dẫn họ đến con đò ấy, rốt cuộc là vô tình, hay ủ mưu đã lâu?

Chỉ một lúc mà mắt Cố Quân đã càng mờ, y sờ ngực, tìm được kính lưu ly, đeo tạm lên mũi, như vậy ít nhất một con mắt có thể hơi nhìn rõ.

Cố Quân cười khổ một tiếng, nghĩ bụng: “Giờ phải làm sao đây?”

Trường Canh chân không chạm đất trốn về phòng mình, tim đập vẫn chưa ổn định, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một hòa thượng trắng toát, chưa kịp bình tĩnh đã lại lần nữa căng thẳng, vội vàng đóng cửa, hạ giọng nói: “Liễu Nhiên đại sư, sao ngươi lại ở đây?”

Liễu Nhiên cười tủm tỉm chắp tay – A di đà Phật, bần tăng chỗ nào chả vào được.

Hòa thượng này chắc là từng luyện chiêu lai vô ảnh khứ vô tung, hết sức xuất quỷ nhập thần, ngay cả phủ Án sát cũng có thể ra vào bất cứ lúc nào, thật sự là một thần nhân.

Hòa thượng ra dấu nói với Trường Canh: “Có lẽ An Định hầu lần này đại khái có thể tha cho ta rồi, điện hạ không cần lo lắng.”

Trường Canh không có lo lắng cho hắn, tâm tư sáng tỏ, nghĩ qua liền ngộ ra, hỏi: “Ngươi cố ý lợi dụng ta để dụ y tới à? Phủ Ứng Thiên rốt cuộc có cái gì?”

Liễu Nhiên nhìn y tán thưởng, chậm rãi giơ hai tay làm thủ ngữ: “Đông Hải giao yêu sắp hóa rồng, hòa thượng đặc biệt dẫn đến đại thiên kiếp.”

Hắn định ám chỉ điều gì? Ngụy vương muốn tạo phản sao?

Hay là có chuyện gì khác?

Nhất thời, mấy ý nghĩ lướt qua trong lòng Trường Canh, trước kia y chỉ biết hòa thượng này nhập thế, nhưng không ngờ hắn nhập thế sâu đến vậy, trong ánh mắt không tự chủ được có chút nhìn kỹ và phòng bị.

Song không đợi y hỏi nhiều, Liễu Nhiên đã làm thủ thế đuổi theo, quen đường quen lối nhảy qua cửa sổ, Trường Canh chần chừ một chút, rồi tháo bội kiếm đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện