Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 47: Điều không thể tin



Trong phòng bệnh, Tinh Nhiên nhíu mày khó hiểu nhìn anh

"Đã bị thương thế này mà anh còn tâm trạng nói mấy lời đường mật đó sao?"

Anh chợt nhìn cô đáng thương, ánh mắt giống hệt một đứa trẻ

"Tinh Nhiên, anh có một yêu cầu"

Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi hỏi

"Anh muốn gì? Em làm cho anh, hay anh đói rồi, cũng phải, chúng ta hơn một tuần qua lưu lạc trên đảo, có được ăn ngon gì đâu chứ?"

Tước Thần lắc nhẹ đầu

"Không, thứ anh muốn là thứ khác"

Cô ngạc nhiên lại hỏi

"Thế anh muốn gì?"

Anh nhìn cô với ánh mắt ma lực xảo huyệt cười nhẹ nói khẽ

"Cúi xuống, anh nói cho nghe"

Cô ngơ ngác rồi cúi xuống dần hỏi

"Chuyện gì mà phải cúi xuống mới nói được chứ?"

Đột nhiên một bàn tay từ phía sau nhanh chóng áp đầu cô ập xuống gần mặt anh, cô to mắt nhìn khuôn mặt hoan mĩ ấy gần đến lóe mắt, anh mút nhẹ lên môi cô tạo nên một nụ hôn ngọt ngào, cô lại mất đi phản ứng đẩy anh ra như thường lệ mà lại nhắm mắt mặc cho anh hôn, anh dừng lại rồi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thầm nói một giọng ấm áp gần đến phát ngượng, miệng anh lẩm bẩm chỉ với ba từ và một nụ cười dịu dàng:

"Anh yêu em"

Cô nhìn anh đỏ mặt, rồi liếc mắt sang hướng khác vì không dám đối mắt với anh, anh lại tiếp hỏi

"Em vẫn chưa trả lời anh, em cũng yêu anh chứ?"

Cô lấp mấp, tiếng tim đập mạnh đến ngộp thở trong không gian phẳng lặng

"Em...em...cũng"

Cùng lúc ấy cô y tá bên ngoài cửa bước vào lên tiếng

"Đến giờ thay băng rồi"

Cô giật mình ngồi dậy đỏ chín mặt, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa mất

Cô y tá nhìn Tinh Nhiên khó hiểu

Anh bật cười thầm

Phía bên ngoài, Tinh Nhiên chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, mặt cô không ngừng đỏ bừng

( trời ơi, xấu hổ chết mất, xém nữa mình nói ra câu mình cũng yêu anh ấy mất rồi)

Cô đang chạy tâm tư hỗn loạn thì vô tình va phải một người đang nói chuyện điện thoại, cô ngã xuống đất nhăn mặt còn chiếc điện thoại thì văng xuống đất mất kết nối, cô nhíp mắt sờ đầu mình

"A...đau...đau quá"

Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình, khuôn mặt người đó nghiêm mặt đáng sợ liếc nhìn cô, cô chợt nhìn kĩ lại người đàn ông đó không ai khác ngoài Quân Thần Dương, cô giật mình

"A...tôi...tôi xin lỗi, anh có sao không?"

Cô đứng dậy thì Thần Dương cúi xuống nhặt chiếc điện thoại của mình đang nằm trên đất, liếc nhìn cô bật hỏi lạnh:

"Mắt cô có vấn đề à?"

Tinh Nhiên cúi đầu

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý va vào anh, tôi chỉ là...chỉ là..."

Cô lấp mấp nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy ở bệnh viện thì đỏ mặt, Thần Dương ngạc nhiên

"Hửm? Cô chỉ là gì? Vừa rồi cô có biết cô đã làm gì không?"

Tinh Nhiên lấp mấp

"Tôi...tôi va vào anh"

Thần Dương nhíu mày

"Tôi đang nói chuyện với người hợp tác quan trọng, nhờ cú va chạm của cô mà điện thoại bị ngắt rồi, cô muốn tính sao đây?"

Tinh Nhiên nhìn Thần Dương, lùi dần ra sau vài bước

"Tôi...không cố ý, anh muốn tôi phải làm thế nào đây?"

Thần Dương nhếch môi

"Không phải đang ở cùng tên kia sao? Sao lại ra đây?"

Cô lấp mấp nhìn chỗ khác

"À...chuyện đó...anh ấy đang nghỉ ngơi nên tôi mới ra đây"

Thần Dương nheo mày khó hiểu nghĩ thầm

( Loại phụ nữ nhạt nhẽo thế này mà lại được Tường để ý, đúng là khó hiểu)

Tinh Nhiên lấp mấp

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây"

Cô định quay đi thì Thần Dương kéo mạnh cánh tay cô lại

"Sao dễ vậy được, cô và tên kia trước khi nhảy xuống biển có mục đích muốn giết một trong người đứng đầu của tứ phái bang, tội này không nhẹ đâu"

Cô khó hiểu nhìn Thần Dương

"Anh nói gì vậy? Tôi và Tước Thần thì có mục đích gì muốn giết mấy người chứ?"

Thần Dương nheo mày

"Cô giả ngốc hay ngốc thật vậy? Tên bạn trai cô hắn đã bỏ thuốc độc vào rượu đưa cho chúng tôi uống, cô không hỏi hắn lí do tại sao lại bị bọn tôi bao vây à?"

Tinh Nhiên ngẫm nghĩ

"Ơ...cái này..."

( Vậy là sao? Sao anh ấy lại nói dối chứ?Tước Thần thật sự muốn giết mấy người này nên mình và anh ấy mới bị dồn vào đường cùng sao?)

Thần Dương nheo mắt

( xem ra cô ta chẳng biết gì cả, điều quan trọng mình cần tìm là hắn)

Anh buông tay Tinh Nhiên ra rồi nghoảnh đi

Tinh Nhiên lên tiếng hỏi

"Này, anh đi đâu vậy? Nói cho tôi biết rõ ràng mọi chuyện trên tàu đi"

Thần Dương không trả lời mà lẳng lặng đi mất,cô nhíu mày

"Con người anh ta đúng là khó hiểu mà, y như Tước Thần vậy"

Tại phòng bệnh anh, Thần Dương đạp mạnh cửa đi vào, khuôn mặt nghiêm ngặt, anh nằm trên giường bệnh ngồi dậy bật cười nhẹ

"Xem ra với bộ dáng này của anh là muốn vào đây nói chuyện quan trọng với tôi đấy à?"

Thần Dương nheo mày

"Khỏi giả nai đi,ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết bọn ta lúc trên tàu?"

Tước Thần cười nhẹ

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi chẳng muốn giết mấy người tí nào"

Thần Dương cười nhếch

"Bản lĩnh đấy, ngay cả khi bị ta bắt được vẫn mạnh miệng sao? Mau nói thân phận đi"

Tước Thần bật cười thản nhiên

"Tôi vốn không thích nói tên của mình cho người khác biết, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định giết mấy người, và tôi lại bị một kẻ uy hiếp, thảm hại thật"

Thần Dương nhíu mày hỏi

"Kẻ đó là ai?"

"Là ai thì anh phải tự tìm hiểu rồi, vì sự an toàn của Tinh Nhiên nên tôi không thể nói ra được, hắn có thể làm hại cô ấy bất cứ lúc nào, tôi hoàn toàn không muốn mất đi cô ấy"

Tước Thần vừa nói, ánh mắt anh chợt buồn nhẹ rồi cố mỉm cười

Thần Dương bật cười nhạt

"Ngươi thật sự không muốn hại bất kì ai, thảo nào khi ấy ngươi chỉ bắn lên sàn tàu mà không bắn vào bọn ta, vậy ra người đã sai khiến ngươi làm chuyện này là người thân cận của bọn ta chăng?"

Tước Thần gật nhẹ đầu

"Đúng, Quân Thần Dương, tôi chỉ hi vọng anh không nói cho Tinh Nhiên biết chuyện này, nếu không cô ấy sẽ rất tức giận"

Quân Thần Dương nhếch môi

"Xin lỗi, lúc nãy gặp cô ta, tôi đã nói cả rồi"

Tước Thần vểnh mày

"Tệ thật, tôi đã cố giấu cô ấy vậy mà"

Đột nhiên có một cảm giác kì lạ hiện lên tâm trí Thần Dương, anh nheo mày nói

"Ngươi thật sự rất giống một người mà ta biết"

Tước Thần bật ngạc nhiên thì Thần Dương nói tiếp

"Có một tên sát thủ rất giống ngươi, hắn cao ngạo và tự mãn, lúc nào cũng xuất hiện dưới lớp đồ đen tối và chiếc mũ khuất mặt, không hiểu sao vài tháng nay hắn không còn xuất hiện nữa, thậm chí có người đồn rằng hắn đã chết, biệt danh của hắn được mọi người biết đến là..."

Thần Dương đang nói thì anh vênh mặt lên nhìn Tước Thần,miệng hơi cong rồi tiếp lời câu còn lại.

"Dark? Biệt danh hắn là Dark, ngươi biết chứ?"

Tước Thần bật cười trả lời một cách hời hợt

"Đoán xem"

Anh nhìn vào mắt Thần Dương khiến Thần Dương không khỏi ngạc nhiên, cái ánh mắt mà anh không thể nào quên được, lại càng không thể nào nhầm lẫn.

"Không lẽ ngươi là...không thể nào, tên sát thủ ẩn mình trong bóng đêm được đồn đại sao có thể là ngươi được, hắn là kẻ lạnh nhạt và tàn nhẫn, ngươi không phải"

Tước Thần bật cười nhẹ

"Anh không tin thì thôi vậy"

Thần Dương nhíu mày

( Không lẽ hắn chính là Dark, một kẻ sát nhân mà có tình yêu sao? Mình nghĩ quá chăng?Nhưng với ánh mắt hắn và tính cách tự mãn đó trong mọi tình huống thì mình không thể nhầm được)

Đột nhiên Tinh Nhiên chợt chạy vào, hai người nhìn cô ngạc nhiên

Cô lên tiếng

"Sao 2 người..."

Tước Thần bật cười dịu dàng

"Tinh Nhiên, nãy giờ em đi đâu thế hả? Lại đây nào bảo bối của anh"

Thần Dương ngạc nhiên nhìn anh không tin vào mắt mình

( Không phải chứ? Rõ ràng không phải, Dark hắn ta rõ ràng là một người lạnh lùng, mình đã từng gặp qua hắn một lần ở thành phố S vào 3 năm trước)

Kì ức Thần Dương chợt phút chốc nhớ lại dần. Anh còn nhớ một cách rất rõ ràng...

Vào khoảng 3 năm trước tại thành phố S.

Lúc đấy anh sơ ý bị người của một phái bang tập kích đuổi bắt, anh bị thương rất nặng cứ tưởng dường như sắp chết và bị chúng dồn vào đường cùng.Trong khoảnh khắc đó,một tên trong đám người đuổi bắt anh giơ khẩu súng lên định bắt chết anh thì hắn lại bị một viên đạn bắn vào phía sau và ngã gục xuống chết lập tức,ngay lúc ấy những tên còn lại cũng từ từ gục xuống đất sau những tiếng súng lớn " đoằng đoằng".

Thần Dương cố nhìn kĩ người đã bắn chúng, một bóng dáng đen đứng trước mặt anh, khẩu hình miệng nằm dưới chiếc mũ đen đó bỗng cười nhếch, một nụ cười sát nhân máu lạnh, anh cứ tưởng tiếp theo người đó sẽ bắn mình và cứ nghĩ rằng mình sẽ phải chết tại đây. Nhưng không, người dưới lớp đồ đen đó đã bỏ đi. Một năm sau, anh lại vô tình nghe tin tức người mặc đồ đen đó lại xuất hiện rất nhiều nơi,mỗi nơi anh ta xuất hiện đều có người chết vì súng,Thần Dương đã cố điều tra nhưng chẳng có chút thông tin gì về anh, chỉ biết mỗi cái tên Dark được mọi người đồn đại.

Quay lại thực tại, anh nhìn Tước Thần trước mặt mình, đang mỉm cười vui vẻ trước một cô gái, anh hoàn toàn không thể tin dù chỉ một chút, nhưng trong lòng lại nói lên đáp án Tước Thần chính là tên sát thủ mà anh đã luôn cố điều tra bấy lâu nay.

Tinh Nhiên nheo mày nhìn Tước Thần

"Này, rốt cuộc chuyện trên tàu lúc đó là thế nào? Tại sao Quân Thần Dương lại nói anh lên tàu đó là muốn giết ai chứ? Anh đang giấu em chuyện gì phải không?"

Tước Thần bật cười

"Nào có, em hiểu lầm rồi"

Tinh Nhiên nheo mày

"Ngay tại đây có Quân Thần Dương, anh còn dám nói dối sao?"

Thần Dương lên tiếng

"À chuyện đó là do tôi hiểu lầm, cô đừng tra hỏi anh ta nữa"

Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn Thần Dương

"Thế là sao? Chẳng phải lúc nãy anh đã nói..."

Thần Dương bật cười nhẹ

"Tôi đã hiểu lầm anh ta, ngay lúc đó cứ tưởng anh ta muốn sát hại chúng tôi nên mới dồn 2 người vào đường cùng, tất cả chỉ là hiểu lầm"

Tinh Nhiên lấp mấp

"Vậy không lẽ.."

Tước Thần nhíu mày không vui

"Em không tin anh"

Cô ngượng mặt nhìn anh

"A...không có em chỉ là..."

Anh nằm xuống giường giả vờ giận dỗi,cô đi lại giơ tay đến

"Khoan đã, không phải em không tin anh, anh giận sao?"

Anh im lặng quay sang chỗ khác khiến cô nhăn mặt

"Anh không phải giận em thật chứ? Thôi nào em xin lỗi"

Thần Dương bật quay đi

"Tôi không làm phiền nữa"

Nói xong anh đi ra cửa mất, ngoài dãy hành lang bệnh viện, anh vừa đi vừa khó chịu nghĩ

( Không thể nào, cho dù hắn ta có là tên sát thủ đó, mình cũng không thể tin hắn lại có thái độ dịu dàng như thế, không lẽ tình yêu có thể làm cho con người ta thay đổi đến vậy sao?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện